Ta Không Khóc

Chương 55: Chương 55




CHƯƠNG 55

 

Quay đầu lại, cười với người đằng sau, bóng lưng ngược ánh trăng lại trở nên mơ hồ như vậy, không thể nhìn rõ nét bi thương hay thê lương trong con người ấy nữa!

Gật đầu, vẫn trầm mặc như cũ!

Hết thảy vẫn yên lặng, một người bước phía trước, một người theo phía sau, không ai hỏi ai vì sao lại tới nơi này, cũng không ai có ý định đánh vỡ bầu không khí tĩnh lặng khó có được ấy.

Vậy nên hai người trong màn đem tối đen, cách nhau không đến một thước, bồi hồi đứng trong tòa cổ trạch này.

Đẩy cửa ra, vẫn là gian phòng cũ nát, chiếc bàn chỉ nhiễm một lớp bụi mỏng, tựa như có người từng lau dọn nó.

Đưa tay vuốt ve mọi thứ lạnh như băng kia, bàn, ghế dựa, thư trác, cùng một mảng tường thiếu đi một bức tranh vốn phải ở đó.     

“Chỗ này vốn có một ~”

“Đã bị phụ hoàng cầm đi rồi!”

Đồng thời cất tiếng đánh tan sự yên tĩnh, nhìn nhau cười, “Vậy à?”

Nhét tay vào trong y phục, rất lạnh, rất lạnh!

“Ngươi đã thực sự gặp người kia sao? Người trong bức tranh ấy?”

Mở cửa sổ nơi thư phòng, từng tầng bụi rơi xuống, có lẽ vì không thể nhìn thẳng vào ánh trăng sáng ngời chiếu thẳng vào, cúi đầu, hóa ra dưới cánh cửa là một dòng suốt nhỏ lặng lẽ chảy.

“Đã từng gặp qua, khi đó y bị nhốt ở hậu cung. Y rất thống khổ, nhưng vẫn luôn điềm tĩnh như trước.”

Lại là một mảnh yên tĩnh, vầng trăng yên tĩnh, dòng nước yên tĩnh, hai người lẳng lặng đứng đó.

“Y thống khổ vì không yêu người đó hay là vì không thể yêu mà trở nên bi thương?”

“Ta, không biết, ta chỉ biết khi y chết, phụ hoàng cũng không muốn sống nữa!”

Cúi đầu cười, đóng cửa, ngăn lại từng đợt gió lạnh lẽo điên cuồng thổi vào.

“Có rượu không?”

“Có, nhưng mà không ở đây!”

“Ngươi giấu đi?”

“Không phải, là trước kia nghe lão quản gia từng nói phụ hoàng cùng Văn đại nhân giấu đi, nhưng vì biết bao chuyện không ngừng xảy ra, cho nên ~!”

Có thể nhìn thấy ánh mắt tràn đầy tiếc hận, tiếc hận tình yêu của hai người kia, hay là cái gì?

“Con người chỉ có thể có được nhau một lần, không phải sao?”

Giật mình nhìn người trước mắt, hắn vẫn là Tiểu Thiên sao? Không biết, chỉ biết hôm nay hắn rất đẹp, cười đến thật ngọt ngào, cũng rất trầm tĩnh, khiến người ta thấy thật thoải mái!

“Ha ha ha, ta cũng không rảnh đi nghiền ngẫm từng chữ một đâu, đây là lời trước kia ta nói nhỉ, đúng là vậy rồi!”

Lắc đầu, xoay người bước tới nơi giấu rượu, không quay đầu lại, bởi vì hắn biết người phía sau chắc chắn sẽ đi theo.

Hầm tối đen, châm một ánh nến mỏng, chỉ có thể chiếu sáng một góc nhỏ ~

“Thật nhiều a ~!”

Tiếng vang tràn ngập khu hầm, đánh vỡ không gian yên tĩnh vốn có!

“Nhìn xem, còn có cả lương thực nữa!”

Đưa tay chạm đến, là lương thực rất mới, đây là để cho ai?

Có lẽ là để chờ người vĩnh viễn cũng không thể trở về kia.

“Ngồi đây đi!”

Cởi áo lông trắng mốt, có lẽ là vì đang ở trong hầm, nên ở đây rất ấm áp, có thể thấy rõ ánh trăng sáng trên cao bên ngoài cửa sổ kia.

Im lặng ngồi trên kiện quần áo vừa cởi bớt, một cảm giác thân quen chợt hiện lên, mỉm cười, là cười khi đó ngốc nghếch, hay si mê?

Chậm rãi nhấm nuốt một miếng thịt khô, tựa hồ có chút mặn, nhưng vẫn có chút mùi, không thể ăn!

Nhấp một ngụm rượu lâu năm trong tay, rất đậm, rất nặng, là rượu ngon, nhưng vẫn có chút hắc!

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.