Ta Không Khóc

Chương 61: Chương 61




CHƯƠNG 61

 

Mai viên tiêu điều, những đóa mai tựa hồ từ khi ta bước vào đã không còn khai hoa nữa, ta là một thô nhân, ta không hiểu vì sao chỉ là một vườn mai đã không thể nở hoa mà vẫn phải chăm dưỡng như vậy, là không nỡ vứt bỏ sao?

Có lẽ ta thật sự không hiểu, không hiểu thói quen của kẻ nhà giàu, đương nhiên cũng chẳng thể hiểu nổi tâm tư của chủ nhân nơi này, người đem ta ra khỏi nơi lao tù dơ bẩn kia, chỉ cần ta đến đây thành người làm vườn, phải biết rằng, ta trước kia chỉ là một tên ngục tốt mà thôi!

A Ba ta là một cô nhi, không có thân nhân, thậm chí cái gọi là bà con xa cũng chẳng có, cho nên ta không có tên, đơn giản chỉ vì ta lớn lên gầy gò giống hệt cây cổ thụ chỉ có ba cành mọc méo mó cạnh bờ sông, cho nên ta gọi là A Ba.

Ta là một thô nhân, ta không hiểu cái gì gọi là lễ phép, ta chỉ biết không được làm chuyện trái với lương tâm, không khi dễ nữ hài tử, cho dù bản thân có thích nàng đi chăng nữa.    

Nhìn thê tử và hài tử bên người, ta thủy chung chợt nhớ tới buổi tối thiên cẩu ăn trăng mười bảy năm trước, người thanh niên ấy lặng đứng trước cửa sổ nhìn ánh trăng, người thanh niên ấy khi quay đầu lại sẽ luôn thấy nụ cười trên môi hắn.

Trong bóng đêm, hắn đứng ở đó, ta chưa từng biết một nam nhân cũng có thể có bộ dáng xinh đẹp như thế, so với mỹ nữ trong thôn còn đẹp hơn. Nhưng có lẽ đầu óc hắn dường như có bệnh, đến lúc thiên cẩu ăn trăng rồi vẫn cứ đứng mãi trước cửa sổ, không né không tránh!

Sự không đành lòng lần ấy, có lẽ đã thật sự cải biến cả đời ta!

Thanh niên xinh đẹp ấy hôn mê trong ***g ngực ta, hắn tỉnh lại, liền mỉm cười, sau đó uống nước, hết thảy tựa hồ vô cùng bình thường, cho dù hắn có là phạm nhân ngày mai sẽ bị xử tử đi chăng nữa, ta vẫn sẽ làm như vậy, nói trắng ra, ngục tốt thì cũng là con người, trái tim cũng làm từ máu thịt a!

Nhưng hắn không phải, hắn cư nhiên lại là thập thất hoàng tử một đêm giết hại hơn trăm người. Có lẽ ta không có tư cách hận hắn, nhưng một khắc kia, khi ta biết hắn là ai, ta chợt hận hắn. Thế nhưng khi hắn cười rời đi, cho dù vẫn làm ngục tốt trong không gian lao tù hôn ám, ta vẫn luôn cảm giác thấy sự đau thương của hắn. Ta cảm nhận được, bản thân không hề hận hắn, có lẽ hắn cũng có nỗi khổ của riêng mình mà thôi.

Từ đó về sau, ta không còn gặp lại Vương gia xinh đẹp kia nữa, bởi vì ta bị thất hoàng tử đưa tới nơi đây, một khu mai viên mãi mãi không thể khai hoa.

Vốn cho rằng thất hoàng tử là một người bá đạo, đem ta tới nơi này cũng vậy, bá đạo, chuyên quyền, độc đoán. Thế nhưng, ta đã sai rồi, mười mấy năm ở chung, ta tận mắt nhìn thấy sự đau khổ cùng thê lương của thất hoàng tử.

Từng thấy thất hoàng tử lẳng lặng nhìn mai viên, đó là đêm trước khi thập thất hoàng tử rời đi, y nói y muốn tân trang lại mai viên này, thế nhưng, thật ra, y lại không hề làm như vậy.

Vầng trăng ngày đó thật tròn, ta biết thất hoàng tử đã một ngày chưa từng hồi phủ, y nửa đêm một mình đứng trong mai viên, khẽ khàng thì thầm điều gì đó với những đóa mai vĩnh viễn không bung nở. Quá xa, ta thủy chung không thể nghe thấy y nói gì, nhưng ta biết, y rất bi thương.

Ánh trăng cũng tràn ngập thê lương cùng bi ai của sự biệt ly. Bóng người lẳng lặng đứng trong mai viên thực cô tịch vô cùng!

Ngày hôm sau, thất hoàng tử đổ bệnh, không đi tiễn thập thất hoàng tử, ta không biết điều đó nói lên cái gì, ta chỉ biết, đó là chuyện thất hoàng tử hối tiếc cả đời!

Sau đó, ta không còn nhìn thấy thất hoàng tử nữa. Ta vẫn canh giữ ở mai viên như trước, thẳng đến một ngày, mọi người trong thành ai cũng biết tin thập thất hoàng tử mất.

“Ngươi nói xem, hắn rời đi, có phải vì ta đã không giữ hắn ở lại hay không?”

Ngày hôm đó thật hiu quạnh, khắc trong ký ức vẫn còn mới mẻ.

Mai viên yên tĩnh, một nam nhân không ngừng hối hận, cùng một kẻ làm vườn ngốc nghếch là ta.

Ta nghe y đứng trong gió chầm chậm nói, thế nhưng ta không hiểu ý của y, ta nghĩ, y yêu thập thất hoàng tử đã chết kia, thế nhưng, y sẽ mãi mãi không thể nhìn thấy bóng dáng của người luôn mỉm cười ấy nữa.

Đêm ấy, tựa hồ không trăng, không sao, mọi thứ đều tăm tối, rất tối, rất tối, ta chỉ một giọt nước trong suốt khẽ khàng lăn xuống.

Hai ngày sau, hoàng đế băng hà, cử quốc đại tang, rất nhiều người kể lại rằng đó là vì thập thất hoàng tử đã chết. Đó không phải là sự thật, ta cũng không biết rõ, chỉ biết quản gia của thập thất hoàng tử cũng không hề quay về phủ.

Vốn tưởng thất hoàng tử sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế, lại phát hiện ra ta thực ngốc, bởi vì ta lại đoán sai rồi, thất hoàng tử không lên ngôi, người ngồi lên vương vị ấy là thập nhị hoàng tử luôn trầm mặc kia, mà thất hoàng tử chỉ là “Vĩnh Thiên” Vương gia!

Ta vẫn không biết vì sao Vương gia không muốn làm hoàng đế, mãi đến lần gặp mặt đó, nga, phải nói là nghe lén mới đúng!

Ngày đó ta tới chăm sóc mai viên đang dần khô kiệt, buổi tối liền thấy vị Vương gia đã rất lâu không xuất hiện kia.

Đêm đó Vương gia mặc áo trắng, có thể rõ ràng nhìn tháy thân thể kia thật hiu quạnh. Y đã suy sụp gầy yếu rất nhiều!

“Ta không cần ngươi làm tất cả vì ta như vậy, nếu ngươi không hài lòng với quyết định của ta, vậy ngươi mau trở về nói cho ta biết a……!”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.