Khi đoàn xe Thái tử điện hạ rời khỏi Hoàng thành, kinh đô đã có tuyết rơi.
Hoàng thượng và rất nhiều đại thần trong triều đến cửa cung tống biệt, chúng thần đều đưa mắt ngóng theo, hai mắt đỏ ửng...
Khoan đã, các ngươi sẽ không tưởng rằng vì mọi người không nỡ dời xa Thái tử đấy chứ, mới không phải, đây không phải những giọt nước mắt vì không nỡ chia ly mà là những giọt nước mắt xúc động khôn nguôi à nha. Oa oa, mùa đông năm nay Thái tử điện hạ không ở trong cung mà đến Dương Châu trú đông, cũng đồng nghĩa năm nay không cần chuẩn bị than để hối lộ Thái tử điện hạ a, như vậy thì sẽ tiết kiệm được rất rất rất là nhiều tiền đó, oa oa!
Đám đại gia hỏa nghĩ như vậy rồi dùng cả hai tay múa máy vẫy chào tạm biệt đoàn xe của Thái tử điện hạ...
Mà trong lúc đó, Ngọc Hữu Đường đang ở trong xe ngựa kín mít, tất nhiên không biết bên ngoài có chuyện gì.
Trong buồng xe, lông thú trắng như tuyết phủ kín, Ngọc Hữu Đường cũng khoác một cái áo màu trắng, da nàng vốn đã trắng, vì vậy mà gần như hòa làm một cái buồng xe luôn.
Xe đi cực chậm, không hề thấy xóc nảy.
Ngọc Hữu Đường cầm một lò sưởi nhỏ, hai tay đút vào ống tay áo, hầu như chẳng làm gì, chỉ phải há mồm chờ Bích Đường múc từng muỗng súp đặc đút vào mồm là xong....
Sống thế này... thực quá là sung sướng!
Ngọc Hữu Đường hơi nghiêng đầu vén rèm xe lên, bên ngoài, khắp nơi là tuyết, khiến mọi vật đều như đang buồn bã, u ám, tuyết rơi như sợi bông, nàng không nhịn được vẫy Bích Đường tới cùng xem: “Nè nè, tuyết rơi kìa.”
Bích Đường vội đặt bát xuống, thò người qua nhìn, vì để nàng nhìn rõ hơn, Ngọc Hữu Đường đẩy cửa rộng ra một chút.
Bích Đường nức nở: “Thật là đẹp a.”
“Đẹp nhờ.” Ngọc Hữu Đường cũng lại gần, hai cái đầu nhỏ chen chúc bên cửa sổ, hai đôi mắt phản chiếu ánh tuyết sáng lấp lánh.
Rốt cuộc vẫn là tiểu cô nương, dù nhìn thấy tuyết bao nhiêu lần rồi mà mãi vẫn không hết hưng phấn.
“Khụ...” Một tiếng ho vang lên không đúng lúc, nối tiếp là một câu nhắc nhở lành lạnh: “Đừng xem nữa, tuyết rơi trời lạnh, cẩn thận kẻo bị ốm.”
Ngọc Hữu Đường nghe vậy, quay đầu lại, đụng trúng Tạ Hủ đang cau mày.
Bích Đường thấy sắc mặt hắn như vậy, vội vàng rụt đầu về, nhặt cái kẹp gắp than, tiếp tục gắp than bỏ vào lò.
Hiện giờ Tạ Hủ có thân phận là thầy thuốc riêng của Thái tử điện hạ, vì vậy Hoàng thượng bệ hạ đặc biệt yêu cầu hắn theo tới Dương Châu, một tấc không rời, chăm sóc kiêm giám sát thân thể Thái tử, cho nên cũng có đặc quyền, ngồi cùng xe ngựa với Ngọc Hữu Đường.
Sau khi lên xe, cũng chỉ lên tiếng chào Ngọc Hữu Đường một câu, rồi từ đó nửa chữ cũng không nhả nữa, một đường im thin thít đọc y thư.
Bây giờ đột nhiên mở miệng, vừa mở miệng thì chính là ra lệnh cưỡng ép.
Ngọc Hữu Đường tất nhiên là cực kỳ khó chịu, không chấp nhận: “Ngô Việt một năm cũng không có được mấy trận tuyết, xem thêm một lúc cũng không có vấn đề gì đâu.”
Tạ Hủ không nói gì, đột nhiên đứng dậy. Trần xe quá thấp, hắn đành phải cúi người xuống, nhưng vóc người hắn cao lớn, tay dài chân dài, không cần mất quá nhiều công sức, vươn một cánh tay qua Ngọc Hữu Đường, đóng cửa xe lại.
Làm xong, hắn lại về chỗ cũ, cầm sách, động tác phải nói là nước chảy mây trôi, cực kỳ tự tại.
Đã qua một năm rồi, không ngờ hắn vẫn như vậy, cái cảm giác uất ức quen thuộc kia lại trỗi dậy, Ngọc Hữu Đường thu ánh mắt từ trên người Tạ Hủ về, nhìn sang Bích Đường, hỏi nàng: “Bích Đường, ngươi bao tuổi?”
Bích Đường chả hiểu gì, nhưng vẫn gãi đầu một cái rồi đáp lại: “Cùng tuổi với điện hạ.”
Ngọc Hữu Đường “À” một tiếng: “Cô cũng mới mười tám, nhiều nhất cũng chỉ ngắm tuyết được mười tám năm, ai như lão nam nhân đã hơn ba mươi, người lão tâm cũng lão, đương nhiên sẽ không có sở thích như những người trẻ tuổi chúng ta rồi.”
Nàng trầm giọng ngâm một câu thơ trợ hứng: “Tát diêm không trung sai khả nghĩ, vị nhược liễu nhứ nhân phong khởi...*”
*đại khái là: tuyết rơi trắng xóa giống như lấy muối ném lên không trung, lại giống như những bông liễu bay theo gió.
Bích Đường biết nàng đang giễu cợt ai, lại không dám đắc tội song phương, đành phải giả ngu, chỉ chỉ mặt mình, hỏi: “Điện hạ đang nói chuyện với nô tỳ hở?”
Ngọc Hữu Đường “Ừ”, đuôi mắt như có như không đảo qua chỗ Tạ Hủ, thấy nam nhân này dáng dấp như không hề nghe thấy mình nói gì, không hề rời mắt khỏi trang sách nửa phân, sắc mặt vẫn tĩnh lặng như đáy giếng cổ.
Vì vậy, nàng cũng không nói nữa, tiếp tục ấm ức.
= . . =
Kiến Khang và Quảng Lăng cách nhau cũng không xa, xe đi chừng một ngày đã thuận lợi tới đích.
Lúc đến nơi, trời đã về đêm, cửa Đào phủ treo đèn lồng xịn, trong phủ đèn đuốc sáng choang, mấy ngày nay Đào thiếu chủ ngày nào cũng dậy từ sáng sớm ngồi chờ Thái tử điện hạ đại giá quang lâm, ngóng trông cả ngày, đợi mãi đợi mãi cuối cùng cũng thấy bóng dáng đoàn xe của Thái tử.
Chờ phu xe dừng ngựa lại, hắn vội vã chạy ra đón, đứng ở trước cái xe ngựa hào nhoáng nhất, duỗi hai tay, làm tốt công tác chuẩn bị chờ đỡ Thái tử xuống xe.
Màn xe từ từ vén lên, Đào Viêm bày ra vẻ mặt vô cùng hưng phấn: “Điện...”
Chữ “hạ” còn chưa được nói ra, người đầu tiên xuống xe chính là một người cao lớn, mỹ nam tử xưa nay chưa thấy bao giờ.
Ngũ quan hắn tao nhã như ngọc, nhưng mặt mũi lại lạnh tựa như băng.
Hắn nhìn quanh bốn phía, cuối cùng khi chạm mắt với Đào Viêm thì hư hư thực thực liếc qua tư thế giơ hai tay như đang chuẩn bị ôm ấp ai của hắn, khinh bỉ hừ lạnh một tiếng, xoay người lại, đứng im tại chỗ.
Đào Viêm ngượng ngùng thu tay lại: “...”
Người tiếp theo nhô người ra khỏi xe chính là Thái tử điện hạ, thế nhưng Đào Viêm không hề có cơ hội tiến lên nghênh đón lấy lòng được: bởi vì vị nam tử thân hình cao lớn khi nãy đang đứng chắn trước mặt hắn, đẩy cũng không nổi...
Thái tử chậm rì rì chui ra từ sau rèm, đang muốn nhảy xuống xe thì hắn đưa tay dài ra chụp, ôm ngang Thái tử xuống, Thái tử chưa kịp phản ứng lại đã đứng vững trên mặt đất rồi.
Tất cả diễn ra trong nháy mắt.
Mọi người làm bộ như không thấy, lẽo đẽo theo sau Thái tử điện hạ vào trong phủ.
Tuyết đã ngừng rơi, mặt đất giống như được phủ một lớp lụa trắng mỏng, đạp lên có tiếng xoàn xoạt khe khẽ.
Từ khi bị cưỡng ép ôm xuống xe, Thái tử vẫn cau mày không vui, rảo bước về phía trước. Tên nam nhân kia thì thong thả theo sau, đi được một đoạn, hắn hơi nghiêng hề phía trước, như thường lệ nhắc nhở: “Điện hạ, tuyết trơn, cẩn thận một chút.”
Thái tử điện hạ không thèm trả lời, mày càng nhíu chặt hơn, nhưng chân đã bước chậm lại không ít.
Đào Viêm ở bên trợn mắt há mồm nhìn...
Một trên mặt không kiên nhẫn ghét bỏ, nhưng đều lắng nghe đặt trong lòng; một biểu hiện nhẹ như mây khói, nhưng lại ham muốn độc chiếm vô cùng dữ dội, quan tâm khắp nơi.
Phương thức ở chung quá ư là kỳ dị!
= . . =
Sau đó, đương nhiên Ngọc Hữu Đường được an bài ở trong phòng ấm, nơi này quả y như lời Đào Viêm, khác hẳn so với thời tiết bên ngoài, ấm áp như xuân, thậm chí chỉ cần cử động nhiều một chút thì sẽ đổ mồ hôi.
Ngọc Hữu Đường ngồi trong phòng, Bích Đường vừa hầu hạ tắm rửa ngâm chân xong thì lập tức leo lên giường nhỏ lăn ra ngủ.
Bích Đường biết nàng đi đường mệt nhọc, không dám có động tĩnh quá lớn, rón ra rón rén nhấc thùng ngâm chân, đẩy cửa ra ngoài đổ nước.
Vừa đẩy cửa ra liền thấy một bóng người cao dáo, đang đứng chắp tay.
Một thân sáng bào, ở trong tuyết, có mấy phần dáng dấp tiên nhân.
Hắn xoay người lại, là một khuôn mặt thần thanh dục tú, là Tạ tiên sinh trong dáng vẻ Liễu đại nhân.
Nàng hướng Tạ Hủ xuỵt một cái, khẽ khàng nói: “Điện hạ đã nghỉ rồi, đại nhân có gì muốn nói thì cứ nói với nô tỳ, nô tỳ nhất định sẽ truyền lại y hệt!”
Tạ Hủ nói: “Không có chuyện gì.”
Thanh sắc lành lạnh, tựa như lẫn cả tuyết.
Hắn lại nói: “Căn phòng này mặc dù ấm áp, nhưng ngươi nửa đêm cũng đừng quên để ý nàng, nếu Thái tử đạp chăn ra thì nhớ thay nàng đắp lại.”
Khi hắn nói những lời này, không dùng giọng của “Liễu đại nhân” mà dùng giọng thật của mình, trầm thấp lạnh vô cùng, nhưng lại dùng khuôn mặt ấm áp hòa nhã của “Liễu đại nhân“...
Bích Đường trơ mắt nhìn hắn, cảm thấy khó ở, cực kỳ không khỏe...
Vì vậy, tiểu nha đầu này nửa ngày cũng không nhả nổi một chữ, chỉ có thể liên tục gật đầu.
= . . =
Tuyết rơi cả một đêm.
Cả thành Quảng Lăng như được bao phủ bởi chiếc áo bạc, trời băng đất tuyết.
Thái tử điện hạ vì đêm qua ngủ sớm nên sáng nay dậy rất sớm. Nàng rửa mặt xong thì thong thả đến cửa sổ, mở tung.
Không khí mát lạnh nháy mắt đánh ụp lên tất cả các giác quan của nàng, sau một lát, nàng mới có thể thích ứng được với quang cảnh trước mắt...
Tất cả đều có một màu trắng xóa, vô cùng tinh khiết.
Trong tầm nhìn, ngay trước cửa sổ là một vườn hồng mai tươi đẹp, tuyết đọng đầy trên cành khiến chúng bị trĩu xuống.
Nàng thò tay ra ngoài, chạm vào cành cây, tuyết rơi xuống, cành cây nhỏ lập tức về lại như cũ.
Làm xong, nàng hài lòng đập hai tay vào nhau, đang định đóng cửa lại, thì thấy cách đó không xa có một người đang đứng, như ngọc trong tuyết, đang nhìn bên này.
Ngọc Hữu Đường ngừng động tác, nhìn nhìn, hóa ra là Tạ Hủ.
Cũng không biết hắn đã đứng bao lâu, nhìn bao lâu.
Đối phương chắc cũng nhận ra được Ngọc Hữu Đường đã nhìn thấy hắn, không đứng đó nữa mà không nhanh không chậm đạp lên nền tuyết tiến đến, đi qua một vườn Hồng Mai, hắn chỉ cúi người né qua, không hề đẩy những cành hoa chắn đường.
Dọc đường, không hề khiến một đóa hoa kinh động.
Cuối cùng, hắn dừng lại trước cửa sổ, đứng đối diện với Ngọc Hữu Đường, hôm nay hắn cũng đeo chụp tai làm từ da cáo, một đám lông bù xù hai bên gò má khiến khuôn mặt vốn lạnh lùng cứng nhắc có thêm mấy phần đáng yêu.
Tương tư nhất dạ mai hoa phát, hốt đáo song tiền nghi thị quân*.
*Trích từ bài Hữu sở tư (Lư Đường). Dịch nghĩa: Một đêm nhớ nhau mai nở hoa, trước cửa sổ trông thấy lại ngỡ là nàng.
**Tác giả tự mình phiên dịch: Ta nhớ nhung người ta ái mộ, nhớ cả một đêm, ngoài cửa sổ hoa mai nở rộ, một cành duỗi phía ngoài cửa sổ, khiến ta giật mình thảng thốt, còn tưởng rằng là người kia đến.
Ngọc Hữu Đường đột nhiên nhớ đến câu thơ này.
Tại sao tự nhiên lại nhớ đến câu thơ tình mong nhớ người thương này chứ! Phút chốc, nàng phi thường cáu bẳn, lập tức chụp tay lên cửa sổ, muốn đóng cửa sổ lại.
Nhưng lập tức bị Tạ Hủ ngăn cản, giọng hắn lành lạnh, nhìn thẳng vào mắt nàng: “Không phải thích ngắm tuyết sao, sao tự nhiên lại muốn đóng cửa sổ.”
Ngọc Hữu Đường nhìn qua chỗ khác, rất nhanh chọn được từ ngữ thích hợp: “Bởi vì trong tuyết có một người đáng ghét, một con chuột thối phá hoại.”
Tạ Hủ vờ như không nghe thấy nàng nói gì: “Đi thôi, đi Tây Hồ xem tuyết.”
“Cô không muốn đi.”
Hắn vẫn tự mình lược đi câu phản đối của Ngọc Hữu Đường, rất kiên nhẫn trưng cầu ý kiến: “Là muốn ta ôm nàng ra từ cửa sổ hay là muốn ta đẩy cửa vào ôm nàng ra?”
“...” Ngọc Hữu Đường không nói gì, phản kháng lui về sau một bước nhỏ.
Tạ Hủ thấy thế, vẫn không vui không giận, chỉ lấy cái chụp tai từ trên đầu xuống, duỗi hai tay, nhanh chóng nhẹ nhàng chụp lên đầu Ngọc Hữu Đường... Chớp mắt, hai tai cảm nhận được ấm áp, tim Ngọc Hữu Đường đập loạn nhịp, đối diện với ánh mắt lắng đọng của nam nhân đứng ngoài cửa sổ: “Coi như theo lão nam nhân đi hưởng thụ mùi vị tuổi trẻ có được không.”