Ta không phải là hoàng hậu của chàng

Chương 15: Chương 15




Tiểu Thiên tranh thủ thời gian vài ngày còn lại ở Đông Ninh thành đi ăn thật nhiều món ngon đặc sản nơi đây. Nàng rủ theo Đỗ Kỳ nhưng hắn lại dứt khoát từ chối, bảo rằng bận việc. Nàng thừa biết hắn không muốn đi cùng mới bịa lý do để khước từ nhưng cũng không bận tâm lắm.

Loanh quanh một vài quán ăn mà đã muốn no đến ngộp thở, Tiểu Thiên ra một đình viện ngồi hóng mát, mắt lim dim thư giãn.

“Khụ khụ” – Tiếng ho húng hắng đánh động đến Tiểu Thiên.

Nàng mở mắt nhìn, một lão bà ngồi đối diện nàng, tóc đã bạc trắng, da mặt nhăn nheo tái nhợt, cứ cách vài nhịp thở lại ho khan. Theo mỗi nhịp ho, lưng lại muốn còng thêm một chút. Trông rất đáng thương.

Tiểu Thiên không đành lòng ngồi nhìn. Nàng tiến đến gần bên quan tâm hỏi:

“Lão bà bà, không được khỏe sao? Có cần khám đại phu không?”

“Không sao, khụ khụ…” – Lão bà lắc đầu, mệt nhọc nói tiếp – “Ta đến thức ăn còn không có, lấy đâu ra bạc khám đại phu”

“Ta có bạc, cho bà bà” – Tiểu Thiên rộng rãi đem số bạc trong túi đưa cho lão bà

Lão bà rưng rưng nước mắt, tay cầm bạc mà xúc động dạt dào, nghèn nghẹn nói: “Đa tạ!”

“Bà bà biết đường đến y quán nào không, ta sẽ đưa bà đi” – Tiểu Thiên cười nhẹ nhàng nói.

“Không cần, ta đang rất mệt. Cậu để ta dựa vào ngủ một chút được không?” – Lão bà đề nghị.

“Ngủ? Không phải nên đi khám trước sao?” – Tiểu Thiên ngạc nhiên hỏi lại.

“Ngủ một chút, khỏe người, ta sẽ tự đi được, sẽ không làm phiền đến cậu” – Lão bà nói xong không để Tiểu Thiên trả lời liền dựa vào vai nàng mà ngủ. Chốc lát sau đã nghe tiếng ngáy nhè nhẹ.

Tiểu Thiên dở khóc dở cười, đành phải ở trong đình viện canh chừng giấc ngủ cho lão bà.

Mới ít thời gian trôi qua, Tiểu Thiên đã cảm thấy mỏi lưng. Nàng khẽ vươn người một chút, nào ngờ đầu lão bà bị trượt xuống phía ngực của nàng. Tiểu Thiên vội vã giữ lại, sau đó thở phào nhẹ nhõm, cũng may nàng nhanh tay, nếu không lại trượt xuống bụng rồi té luôn xuống đất thì tiêu.

Nhưng nàng có lẽ nên điều chỉnh lại tư thế đầu của lão bà một chút, dựa vào ngực nàng thế này hình như hơi bất tiện. Nghĩ vậy, Tiểu Thiên liền nhẹ nhàng nâng đầu lão bà lên. Ngờ đâu, lão bà lại bị động thái đó làm cho thức tỉnh.

“Sao vậy, khụ khụ…?”

“Không sao, không sao” – Tiểu Thiên lúng túng – “Lão bà bà, ngủ tiếp đi”

“Ta không ngủ nữa… khụ…phải đi khám đại phu thôi…khụ khụ…đa tạ cậu” – Lão bà mỉm cười chậm rãi rời đi.

Tiểu Thiên ngây ngốc nhìn theo, đưa tay ra vẫy vẫy rồi ngồi ngẫm nghĩ lại cảm thấy có gì hơi kỳ lạ. Chỉ là nàng không rõ kỳ lạ ở điểm nào.

Bạc cũng hết, Tiểu Thiên đành phải trở về, tạm thời ngưng lại quá trình thưởng thức ẩm thực. Dù sao ăn nhiều quá khéo nàng sẽ thành heo mất.

Phía bụi cây đằng xa, một cặp mắt dõi theo bước chân của Tiểu Thiên, hằn lên tia giận dữ. Bàn tay nắm chặt, xé nát mớ lá cây tội nghiệp. Khẽ khàng rít lên:

“Tiện nhân! Ngươi biết chàng trước nay đều không gần nữ sắc liền dùng chiêu nữ cải nam trang để tiếp cận chàng?”

Tiểu Thiên về đến nơi nghe được thông tin Thần Vũ đã trở về. Nàng liền sắp xếp buổi tối sau khi cơm nước xong sang phòng hắn thăm hỏi. Dù gì cũng nhờ cậy hắn, phải tạo cho hắn nhiều thiện cảm một chút, hơn nữa, nàng với hắn cũng chỉ mới tiếp xúc, tranh thủ thời gian để hiểu rõ đối phương cũng là việc nên làm.

Gõ cửa nhưng lại không nghe tiếng trả lời, Tiểu Thiên quyết định đẩy cửa bước vào. Trong phòng thắp vài ngọn nến cũng chẳng đủ sáng, nàng đi loanh quanh vài bước thì thấy Thần Vũ đang đứng phía ngoài hành lang cửa phụ.

Tiểu Thiên hít một hơi thật sâu, thở ra nhè nhẹ, chỉ sợ phá vỡ hình ảnh trước mắt. Nam tử dáng người cao lớn, tấm lưng thẳng ngạo nghễ, tóc dài tùy tiện tung xõa, toàn thân hắn trường bào tím thẫm, hoa văn thêu chỉ bạc óng ánh dưới trăng. Trăng phủ lên người hắn, mảng sáng mảng tối, khiến hắn thập phần bí ẩn, quý khí tỏa ra tản mát quanh thân.

Tiểu Thiên chỉ hận trong tay không có máy chụp hình để ngay tức khắc lưu giữ lại hình ảnh “mỹ nam khán nguyệt” này.

Còn đang thẫn thờ chiêm ngưỡng thì bỗng dưng “vút” một tiếng, một tia lạnh lẽo bay xoẹt qua cổ nàng, gim thẳng vào cột gỗ phía sau, nhìn lại hóa ra là ám khí. Tiểu Thiên tái mặt vội la lớn:

“Vũ ca ca, là ta, là ta”.

Hắn không nên chưa gì đã phóng bậy phóng bạ như vậy, lỡ như đâm vào nàng thật, có phải xong một kiếp rồi không?

Thần Vũ lên tiếng, cảm giác không giận mà uy: “Ta biết là đệ, nhưng trước nay không ai được phép vào phòng ta khi chưa có lệnh. Tìm ta có chuyện gì?”

Tiểu Thiên vừa chết hụt, đưa tay vỗ ngực nhìn về phía lưng của Thần Vũ, thỏ thẻ nói:

“Tìm huynh để cảm tạ huynh đã chịu giúp ta, cho ta nương nhờ vài ngàỳ”.

“Không cần cảm tạ. Ta không có ý định để một người nhàn rỗi bên cạnh. Ngày mai ta sẽ bảo Đỗ Kỳ giao việc cho đệ” – Thần Vũ vẫn hướng mắt nhìn trăng, thong thả nói.

Tiểu Thiên đằng sau đực mặt ra, mãi một lúc mới lắp bắp kháng nghị:

“Giao việc là ý gì? Ta không phải thuộc hạ, không phải người hầu của huynh! Ta chỉ theo huynh một đoạn đường, là …là bằng hữu”

“Bên cạnh ta chỉ có thuộc hạ, không có bằng hữu” – Giọng Thần Vũ lạnh tanh.

Tiểu Thiên nghiến răng nghiến lợi, tức giận đùng đùng. Hắn nói thế khác nào bảo nàng hoặc là ở đợ cho hắn, hoặc là tự tìm đường mà lên kinh thành. Uổng công nàng vẫn cho hắn tốt bụng, còn thật lòng cảm kích hắn. Đồ hai lời, đồ keo kiệt. Nàng ăn hết của hắn bao nhiêu chén cơm mà bắt nàng phải làm kẻ hầu người hạ để giảm bớt thiệt hại?

Tiểu Thiên nộ khí xung thiên, hùng hồn tiến hai bước tới gần Thần Vũ.

Ê, huynh lấy đâu ra cái quyền chèn ép người khác vậy? Ngang ngược, phách lối. Chẳng qua chỉ nhiều tiền hơn ta, thông thuộc chút ít đường xá, có thêm vài miếng võ công hộ thân. Chưa gì đã lên mặt. Ta không cần nhé. Thuộc hạ cái quái gì? Xí. Vĩnh biệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.