Ta không phải là hoàng hậu của chàng

Chương 23: Chương 23




Tiểu Thiên ôm cổ ho khan, nàng lách người ra khỏi cột gỗ, cẩn trọng lùi về sau vài bước.

“Là ta…” – Tiểu Thiên gật đầu xác nhận rồi nhìn đến kẻ vừa hạ thủ, không tránh khỏi có chút lo sợ hỏi – “Nhưng ngươi là ai?”

Nam nhân tiến một bước về phía nàng, ánh nhìn tà ác.

Tiểu Thiên toàn thân đã muốn bủn rủn, hắn định làm gì? Cướp sắc? Cướp bạc? Hay giết người?

Nàng đưa tay trước ngực thủ thế hết sức dè chừng.

“Thần Vũ phái ngươi theo dõi ta?” – Nam nhân nhướn mắt nhìn bộ dạng của Tiểu Thiên, nụ cười như ma quỷ thường trực trên môi, thong thả hỏi một câu.

“Vũ ca ca?” – Tiểu Thiên nghe nhắc đến tên Thần Vũ trong lòng lại yên tâm không ít.

“Vũ ca ca?” – Nam nhân cúi thấp đầu nhìn Tiểu Thiên – “Ngươi không phải thuộc hạ của hắn? Ngươi với hắn có quan hệ gì?”

“Bằng hữu! Ngươi cũng là bằng hữu của huynh ấy?” – Tiểu Thiên làm ra vẻ trùng hợp, cười hi hi nói – “Vậy tốt rồi, đều là bằng hữu, không cần căng thẳng như vậy”.

Đối với loại người không nói không rằng đã động thủ thì rõ mười mươi là loại người nguy hiểm, hắn chỉ cần lập lại hành động lúc nãy lần nữa xác định nàng sẽ đi gặp Diêm vương lão gia. Tiểu Thiên chỉ hy vọng hắn nể tình Thần Vũ để nàng toàn mạng rời khỏi đây.

“Tại sao theo dõi ta?” – Nam nhân không ngó ngàng đến lời nói của Tiểu Thiên, tiếp tục hỏi.

“Không!” – Tiểu Thiên xua tay vội vàng giải thích – “Lạc đường, lần đầu ta đến đây nên có chút không rõ…”

Như để tăng thêm phần tin tưởng cho đối phương, nàng đưa tay lên trời hùng hồn thề thốt: “Ta thề, nếu ta có ý đồ khác thì trời tru đất diệt, chết không toàn thây, vạn tiễn xuyên tâm, thiên lôi…”

“Đủ!” – Nam nhân ngắt lời, ánh mắt xem xét Tiểu Thiên một lượt, nhếch miệng nói – “Người bên cạnh Thần Vũ thật khác thường”.

Tiểu Thiên mừng thầm trong bụng, nàng còn rất nhiều lời thề cao siêu khác chưa nói ra, cổ đại đúng là rất coi trọng lời thề, chỉ mới vài câu đã có tác dụng. Nhưng hắn nói khác thường là muốn chỉ phi thường hay bất thường nhỉ?

“Ta họ Bạch tên Thiên. Ý nghĩa chính là ngây thơ hiền lành như bầu trời trắng trong thuần khiết” – Tiểu Thiên cười như hoa nở, trong lúc nguy hiểm lần đầu nghĩ ra ý nghĩa cái tên mà nàng đặt, lời giới thiệu đậm vị nhiệt thành, rồi xòe tay hỏi: “Ngươi là…?”

Nam nhân nhíu mày nhìn động tác tay của Tiểu Thiên, hắn không đáp lời mà tặng cho nàng nụ cười tươi mát đầy hàm ý. Tiểu Thiên toàn thân gai ốc nổi lên, xin ngươi, ta cười thì đáng yêu, còn ngươi càng cười lại càng làm cho ta hô hấp không được.

“Công tử! Có chuyện gì vậy?”

Giọng nữ ngọt ngào lại vang lên.

Một nữ nhân xinh đẹp vận y phục tím nhạt điểm thêm những đóa hải đường trên vạt áo, dáng người thướt tha bước đến bên nam nhân khẽ hỏi.

Tiểu Thiên hơi ngẩn người. Nam nhân thì mày kiếm mắt sáng, nữ nhân thì diễm lệ yêu kiều. Là nam nhân đẹp nhất và là nữ nhân đẹp nhất mà nàng nhìn thấy từ lúc bước chân vào thời không này. Hai người họ trông rất xứng đôi.

Nam nhân nhìn sang phía nữ nhân từ tốn nói:

“Không có gì”.

Rồi hắn hướng Tiểu Thiên hất cằm:

“Gọi Hàn ca ca đi”.

“Hả?” – Tiểu Thiên trái tim còn đang treo lơ lửng trên cao vì ngưỡng mộ cặp trai tài gái sắc thì ba tiếng Hàn ca ca vang lên đánh trái tim nàng rơi thẳng xuống dưới, suýt chút không đứng vững.

Nàng như không tin vào tai mình, ba tiếng ấy vừa vào đại não của nàng đã khiến toàn thân nàng đông cứng.

Tim khi không lại hoạt động quá chuẩn cho phép khiến nàng hô hấp có phần không thông, ngắt quãng từng đợt.

Nàng tiến về hắn một bước…

Ánh mắt sáng rực phủ lên khuôn mặt nam nhân, cũng phủ lên khuôn mặt nữ nhân bên cạnh hắn….

…rồi nàng chợt lùi lại hai bước…

“Hàn ca ca…” – Tiểu Thiên gọi năm lần như thế.

Tiếng đầu tiên là ngỡ ngàng, là ngạc nhiên tột độ. Thật sự là huynh ấy? Huynh ấy đã từng nói sẽ là Hàn ca ca của nàng.

Tiếng thứ hai vui mừng khôn xiết. Nam nhân lớn lên cao to như vậy, đẹp như vậy lại còn dùng ba từ Hàn ca ca nói với nàng, rõ ràng là huynh ấy rồi. Lúc nãy nàng cũng không nghe nhầm, huynh ấy có nhắc đến tên nàng.

Tiếng thứ ba không phân rõ xúc cảm. Huynh ấy không nhận ra nàng sao? Sẽ nhận ra nàng chứ?

Tiếng thứ tư là bối rối xen lẫn chút hụt hẫng. Hàn ca ca có còn thích nàng không? Có còn là Hàn ca ca của ngày đó, muốn bảo hộ nàng suốt đời này không? Nữ nhân bên cạnh huynh ấy thì sao?

Tiếng thứ năm chỉ đơn thuần là lặp lại…

Mạc Ngọc Hàn đơn giản chỉ muốn so đo với Thần Vũ, nghe tiểu tử gọi Vũ ca ca ngọt hơn mật, hắn cũng muốn thử xem ba tiếng Hàn ca ca sẽ ra sao. Đúng là âm thanh của tiểu tử nghe rất có xúc cảm, nhưng hắn thấy gọi mỗi lúc một nhỏ cuối cùng chỉ như muỗi kêu thì cười lạnh:

“Không thích?”

Ánh mắt Tiểu Thiên khẽ đảo sang nữ nhân bên cạnh hắn, rồi vội vàng di dời đi hướng khác, tránh ánh nhìn của Mạc Ngọc Hàn. Nàng vân vê vạt áo để che giấu sự lúng túng của bản thân, nói năng có phần lộn xộn:

“Ta…không theo dõi huynh. Hàn…Hàn công tử… Ta có việc đi trước…”

Tiểu Thiên nhanh chóng xoay người chạy đi.

Hàn ca ca…

Ta không nghĩ tới chỉ vừa mới nhớ ra huynh, đã nhanh như vậy liền gặp huynh…

Ta nuốt lời thế, không cạp không cắn huynh nữa…

Ta đơn phương giúp huynh xóa bỏ lời hứa vì huynh đã có người cần huynh bảo hộ…

Ta lúc nhỏ thích huynh nhưng mười năm rồi, ta chắc chắn… đã không còn thích huynh như lúc đó….

Tiểu Thiên không biết bản thân ra khỏi Ngưng Bích Lầu như thế nào, nàng đi trên đường phố nhưng chỉ chân đi còn mắt không nhìn. Cho đến lúc nàng va vào vật cản…

Ngước mắt nhìn lên phía trên, chiếc mặt nạ bạc quen thuộc…

Tiểu Thiên mỉm cười rồi giữ lấy cánh tay của Thần Vũ, yên ắng tựa đầu vào đó.

Lúc này nàng mới khẽ chớp mắt, liếc nhìn một chút đến khung cảnh xung quanh. Cảm giác nàng vừa xuyên qua cánh cửa của đô rê mon mới có thể nhanh như vậy đã chuyển đổi từ Ngưng Bích Lầu sang một địa điểm khác, Tiểu Thiên nhún vai thở một hơi dài.

“Gặp phải chuyện gì?” – Thần Vũ hỏi.

Chất giọng của hắn thật ấm áp dễ nghe. Tiểu Thiên vẫn đang ngập chìm trong xúc cảm, đáy mắt sương giăng mờ mịt, lại bị giọng nói từ tính ấy cuốn theo, lơ đãng thì thầm một câu:

“Chẳng qua chỉ là hồi ức của thời thơ ấu, tình cảm sẽ không thể sâu nặng được, đến cuối cùng vốn chẳng là gì cả, đúng không? ”.

Thần Vũ đảo mắt nhìn xuống dáng người nhỏ bé đang dựa vào hắn, mày khẽ nhíu lại, nói một câu không biết là cho hắn hay cho người bên cạnh:

“Thời điểm đệ vẫn chưa hiểu thế nào là yêu thì có thể đã gặp được tình yêu của cả đời người”.

“Vút!”- Âm thanh của ám khí rít lên.

Ánh mắt Thần Vũ như báo đêm lóe sáng, cánh tay hắn giữ lấy vai Tiểu Thiên kéo nàng vào trong ngực hắn, xoay người đưa nhanh mắt đến hai mũi phi tiêu đang đánh tới, bàn tay tụ khí chặn lại, một phát đổi hướng phi tiêu phóng ngược về hướng nó vừa được phóng ra, thành công làm tròn nhiệm vụ phản chủ, ghim thẳng vào kẻ bí ẩn vừa ra tay. Mọi chuyện xảy ra chỉ trong tích tắc, nhanh đến nổi Tiểu Thiên hoàn toàn không cảm nhận được gì.

“Thật vậy?” – Nàng khe khẽ hỏi, trái tim của hiện tại đan xen hồi ức của quá khứ có phải đã biến thứ tình cảm ngây thơ kia trở nên thật khó hiểu hay không? Tiểu Thiên dụi đầu vào người Thần Vũ lại cảm thấy toàn thân dễ chịu, làm cho nàng không hề có ý định rời khỏi.

Nhưng không để nàng được lợi ích lâu, Thần Vũ dùng tay đẩy nàng ra, ánh mắt vẫn lạnh lẽo như băng:

“Tại sao lại thất thần lang thang trên phố? Đệ vừa đi đâu?”

“Thanh lâu!” – Tiểu Thiên chậm rãi đáp.

“Thanh lâu?” – Thần Vũ nhấn giọng.

Nàng cũng không cho là có việc gì, gật đầu xác nhận:

“Phải, ta đi cùng Đỗ Đỗ ca, nhưng bị lạc huynh ấy rồi”.

“Đệ về trước đi” – Thần Vũ nói xong bóng dáng cũng liền mất dạng.

Tiểu Thiên đứng lạc lõng giữa đường.

Nàng nhìn theo mà không kêu được thành tiếng. Nam nhân đều là loại người không nên đặt niềm tin, buồn bã trong lòng lại tăng lên gấp bội.

…Đời nàng cô đơn nên đi đâu cũng cô đơn…

Không ai quan tâm đến nàng. Nàng lại nhớ gia gia và Nhiên Thanh rồi.

“Thiên Tuyết tiểu thư! Thất lễ!”

Đi kèm với câu nói ấy là một cú đánh vào sau gáy Tiểu Thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.