Ta không phải là hoàng hậu của chàng

Chương 32: Chương 32




Một gậy đánh xuống, Tiểu Thiên đưa tay ra đỡ, lập tức cảm giác tay như đứt làm đôi, muốn nát cả xương, đau đến tím tái mặt mày. Gậy thứ hai lại dội xuống, nhưng còn chưa chạm vào người nàng đã bị đánh bật ra, trong chớp mắt, cũng không biết xảy ra chuyện gì, toàn bộ đám gia nhân cùng tên béo nằm la liệt trên mặt đất ôm lấy cánh tay rên rỉ.

Đột nhiên thoát khỏi một trận nhừ tử, Tiểu Thiên không khỏi ngơ ngác xoay người nhìn đến ân nhân cứu mạng.

Vừa nhìn liền choáng, tim đập chân run.

Hàn ca ca!

Nàng lại gặp hắn!

Tiểu Thiên dùng ánh mắt như thiêu đốt nhìn chằm chằm vào Hàn ca ca của nàng, quên luôn cánh tay đang tê rần đau buốt. Nàng muốn nhìn cho thật rõ gương mặt, dáng hình của hắn. Mười năm trôi qua, Hàn ca ca đã không còn là vị thiếu niên năm xưa nữa rồi.

Nam nhân trưởng thành cũng thật đẹp đến kinh người. Khuôn mặt như điêu khắc mà thành, làn da hơi ngăm nhưng sáng mịn, đôi mắt đen nhánh thâm thúy như màu đen của bảo thạch, kết hợp với đôi mày dài rậm tạo nên một kiệt tác hoàn hảo như tranh vẽ. Tóc đen tùy tiện buông xõa. Huyền bào uy mãnh, đai lưng ngọc nổi bật trên nền áo lại càng tôn thêm vóc dáng cao to của hắn, quanh thân tỏa ra khí tức bức người.

Hắn thật khác! Quả thật thay đổi rất nhiều, thay đổi đến nỗi nàng không thể nào nhìn ra được những đường nét quen thuộc năm ấy.

Nàng cũng vậy, trưởng thành rồi. Hắn cũng không nhận ra nàng!

Tiểu Thiên chợt nhoẻn miệng cười, cười đến ngây ngốc.

Nàng thích Hàn ca ca!

Hàn ca ca lại vừa giúp nàng đánh bọn người xấu.

Thật tốt!

Hàn ca ca chính là tốt nhất!

Mạc Ngọc Hàn thấy Tiểu Thiên cứ ngây ra như phỗng nhìn hắn, lại cười với hắn như thế thì lấy làm lạ, hắn liền dùng tay lay lay bả vai của nàng:

“Lại gặp ngươi! Sao mặt tái đi vậy?”

Tiểu Thiên bị lay tỉnh liền ngập ngừng giây lát, rồi mở miệng đáp lời:

“Đa tạ huynh!”

Nàng có nên nói cho hắn biết nàng là Thiên Tuyết? Hắn…sẽ có loại tâm tình gì?

Mạc Ngọc Hàn cũng từ tốn nhìn Tiểu Thiên một lượt. Hai lần gặp nàng lúc thì ở khoảng cách xa, lúc thì buổi tối, có chút không rõ ràng. Nay vừa gần vừa sáng, lại ấn tượng bởi nụ cười trong trẻo của nàng, Mạc Ngọc Hàn không thể không để tâm. Dung mạo xem ra không tệ. Tuổi còn nhỏ nhưng đã muốn là một mỹ thiếu niên cộng thêm nụ cười đến nữ nhân còn thẹn không bằng kia thì chỉ sợ sau này sẽ làm chao đảo chúng sinh. Làn da trong trẻo như ngọc, hai hàng lông mày như họa, đôi mắt lấp lánh như tinh tú, sống mũi cao thẳng nhỏ nhắn, môi đỏ mọng như anh đào, hiện tại có phần chật vật nhưng vẫn rất có khí chất. Rõ ràng không hề có chút võ công lại vẫn to gan đấu với đám người kia. Người bên cạnh Hàn Vương quả nhiên đều có điểm khác biệt.

Khóe miệng Mạc Ngọc Hàn lại nở nụ cười thường trực, rồi hắn xoay người đưa ánh mắt sắc lẹm nhìn đến lũ hổ lốn đang nằm bẹp trên đường.

Như cảm nhận được sát ý trong ánh mắt của vị nam nhân trước mặt, bọn người tên béo nén đau lê lết kéo nhau nhanh chóng rời khỏi. Người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ rằng cánh tay bọn chúng bị ngoại thương, nhưng giáo chủ Chiêu Linh Giáo đã ra tay thì đâu có đơn giản như vậy, thực chất bên trong xương đã bắt đầu nứt ra từ từ, trong vòng một khắc nữa sẽ tự động nát vụn dẫn đến tàn phế.

Mạc Ngọc Hàn lại chuyển mắt về phía Tiểu Thiên, trầm trầm lên tiếng:

“Tiếp tục việc tốt của ngươi đi, lần sau gặp ta, tạ ơn cũng không muộn.” – Nói rồi nhếch mép cười, chắp tay sau lưng quay người cất bước.

Tiểu Thiên nhìn theo, ánh mắt là một mảnh lưu luyến chan hòa. Nàng không nỡ để hắn cứ vậy mà đi, nàng không muốn hắn chỉ xem nàng như người ngoài.

Tiểu Thiên cắn môi tựa hồ muốn bật máu, hít một hơi thật sâu quyết định lên tiếng gọi hắn, nói rõ với hắn. Bỗng dưng một bên, giọng nói run rẩy vang lên:

“Linh Linh đa tạ công tử!”

Quay sang tiểu cô nương vừa tự xưng là Linh Linh, nét mặt vẫn chưa hết hoảng sợ vì một màn vừa rồi, thân thể gầy gò run run, cùng là phận nữ nhi, Tiểu Thiên có chút đau lòng.

Nàng nhìn theo dáng người của Mạc Ngọc Hàn rồi tiến lên định đưa tay nhặt lấy túi bạc của tên béo lúc nãy quăng xuống thì một trận đau đớn dội đến tận tim, lúc bấy giờ Tiểu Thiên mới phát hiện cánh tay chịu một đòn đã sưng tím, ngó chừng không thể cử động được nữa. Nhịn đau, Tiểu Thiên đổi tay cúi người lấy túi bạc cộng thêm ít bạc của nàng đưa cho Linh Linh.

“Cầm lấy tìm người lo hậu sự cho cha cô đi. Số còn lại có thể buôn bán nhỏ để kiếm sống!

“Công tử…” – Linh Linh khuôn mặt đẫm lệ nhìn Tiểu Thiên, ánh mắt vừa cảm kích lại vừa quyến luyến.

Tiểu Thiên cười nhẹ, nụ cười có phần nhợt nhạt vì cánh tay đang sưng nhức:

“Cũng định giúp cô một tay, nhưng ta bị thương rồi, cô tự lo liệu đi”.

“Vết thương của công tử…”

“Không sao!” – Tiểu Thiên cười gượng một tiếng rồi dợm bước rời đi.

Đau muốn liệt cả cánh tay, đau muốn lòi coi mắt luôn rồi, huhu. Nàng vừa đi vừa khóc trong lòng, đi được ba bước lại nghe tiếng nỉ non phía sau:

“Công tử!”

Tiểu Thiên chau mày xoay người. Đôi mắt tròn xoe nhìn cảnh trước mắt, lần đầu tiên có người hướng nàng quỳ gối như vậy. Còn chưa kịp cất lời, Linh Linh đã cúi đầu sát đất rồi ngẩng lên hướng nàng, thê lương nói:

“Công tử! Người đã mua Linh Linh, nô tỳ nguyện đi theo người làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình!”

Tiểu Thiên giật nảy người, méo mặt trừng mắt, đùa nàng sao, nàng mua cô ta lúc nào?

“Linh Linh! Cô đứng dậy đi, ta không mua cô”

“Công tử! Bây giờ nô tỳ đã chẳng còn ai thân thích, hơn nữa rõ ràng công tử đã mua nô tỳ, mong công tử chấp thuận đem nô tỳ theo. Nếu không nô tỳ sẽ quỳ ở đây, quỳ đến khi nào công tử đổi ý mới thôi”

Câu trước còn khiến Tiểu Thiên có phần cảm thông với phận nữ nhân cổ đại, luôn không xem trọng giá trị của bản thân, nhưng câu sau lại khiến nàng nhíu mày lắc đầu. Tại sao nữ nhân này lại ép nàng, đưa nàng vào thế khó xử như vậy?

“Linh Linh! Ta lặp lại lần nữa. Ta không mua cô, vì vậy không thu nhận cô. Cô và ta không phải quan hệ chủ tớ, chỉ là người dưng. Cô đứng dậy đi!”

Linh Linh thấy Tiểu Thiên thái độ vô cùng kiên quyết thì liền dập đầu xuống nền đất:

“Nếu công tử đã không thu nhận nô tỳ, vậy để nô tỳ quỳ ở đây dập đầu đến chết! Dù gì mạng của nô tỳ cũng là của công tử.”

Tiểu Thiên hốt hoảng tiến lại, khom người đưa tay đỡ lấy đầu của Linh Linh. Nhìn trên trán đã mơ hồ có điểm đỏ hồng, nàng khẽ thở một hơi dài, bàn tay nâng cằm Linh Linh, giọng nói vô cùng nghiêm túc:

“Khuyên cô một câu, dù thế nào đi nữa cũng phải biết quý trọng bản thân. Còn nếu cô vẫn khăng khăng muốn tự mình tổn hại mình, vậy được, đập đầu là việc của cô, ta không quản. Bảo trọng!”

Nói xong Tiểu Thiên dứt khoát tuyệt tình xoay người rời đi, mặc cho phía sau tiếng đập đầu bình bịch vang lên. Nàng không phải kiểu người cả nể, càng không vì những người đến cả bản thân cũng không biết quý trọng mà làm khó xử chính mình. Lấy cái chết để ép nàng? Đó là sai lầm!

Nhìn bóng dáng Tiểu Thiên càng lúc càng xa, Linh Linh từ từ đứng dậy, bàn tay nhỏ nhắn nắm lại thành quyền. Nét mặt nhu nhược yếu đuối vừa nãy hoàn toàn biến mất, thay vào đó là ánh mắt sắc như dao lại tỏa ra sát khí nguy hiểm.

Tiện nhân này lại sắt đá như vậy? Bề ngoài tỏ ra lương thiện nhưng thấy chết vẫn không cứu? Kế hoạch xem ra thất bại rồi! Nàng như thế nào bẩm báo lại?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.