Ta không phải là hoàng hậu của chàng

Chương 35: Chương 35




Trên bàn còn có dĩa táo đỏ mọng, trái nào trái nấy to tròn ra sức hấp dẫn Tiểu Thiên. Nàng vô thức nuốt nước miếng, chỉ muốn cầm lấy một trái cho lên miệng cắn, nhưng lại bận giữ hình tượng ưu nhã trước mỹ nhân mà kiềm lòng lại. Sau thấy con dao nhỏ đặt sẵn bên dĩa liền nhanh nhảu:

“Ta gọt táo cho cô nương ăn nhé!”

“Đan Phượng sao có thể ngồi nhìn công tử làm những việc nhỏ nhặt này” - Bàn tay mềm mại nhanh chóng ngăn Tiểu Thiên lại, lấy con dao nàng đang cầm trên tay rồi chọn một quả táo to nhất khéo léo cắt gọt.

Tiểu Thiên an phận ở một bên chống cằm nhìn Đan Phượng. Cô nương đẹp tựa tiên trên trời, lại nhu mì hiền dịu, chỉ có nam nhân bong bóng như Thần Vũ mới không rung động. Nàng đang lãng đãng ngắm mỹ nhân, nghĩ đến Thần Vũ liền chớp mắt bừng tỉnh, nàng thế mà quên mất sứ mạng cắt đứt chân tình của mình, lại ở trước mặt cô nương này khen hắn tới lui, không phải sẽ càng làm cho người ta động tâm hay sao?

Lúc đó nàng cũng chỉ một lòng muốn Đan Phượng cởi mở hơn không cần dè dặt, nên lơ là việc chính. Tiểu Thiên âm thầm thở dài, ngoài nguyên nhân đổi được một điều kiện với Thần Vũ, nguyên nhân khác cũng quan trọng không kém khiến nàng tự nguyện giúp hắn trong chuyện này chính là Thần Vũ và Đan Phượng có mối quan hệ huyết thống ba đời. Cổ đại kiến thức hạn hẹp không biết đến sự nguy hiểm của nó, nàng phải có trách nhiệm không để thế hệ tiếp theo bị thiệt thòi. Hơn nữa Thần Vũ còn bong bóng. Nghĩ tới nghĩ lui, Đan Phượng càng lún sâu chỉ càng thêm đau khổ.

Tiểu Thiên cắn môi ngẫm nghĩ, mắt đảo vài vòng mới có ý tưởng, làm bộ giật mình vỗ đầu nói:

“Ai da, ta thật đãng trí, đã hẹn với Vũ ca ca đến phòng huynh ấy, giúp huynh ấy thư giãn, vậy mà còn ngồi đây!”

“A” – Lời vừa dứt đã nghe tiếng Đan Phượng kêu lên. Ngón tay trắng trẻo bị cứa đứt một đường, con dao nhỏ rơi xuống đất.

Nhìn máu cứ thế mà chảy, Tiểu Thiên hốt hoảng vội dùng tay bịt chặt miệng vết thương giúp Đan Phượng. Vết thương có vẻ sâu, máu chảy dính cả năm đầu ngón tay của nàng.

“Đừng sợ! Một lát nữa máu sẽ hết chảy. Tìm người bôi ít thuốc vào là được” – Tiểu Thiên lúng túng trấn an.

Lại thấy Đan Phượng chỉ khẽ lắc đầu: “Không sao!”

Cô nương đáng thương, có phải vì câu nói của nàng mà kích động hay không? Lại còn đổ máu? Tiểu Thiên nàng nên làm thế nào mới phải?

Ước chừng nửa khắc, Đan Phượng đưa mắt nhìn Tiểu Thiên cười nhẹ: “Không sao rồi! Ta về phòng trước, đa tạ công tử!”

Tiểu Thiên nhìn theo vạn phần áy náy. Nữ nhân si tình muôn đời khổ! Hy vọng cô ấy sẽ sớm tìm được người thuộc về mình.

--- ------ -----

“Đem vào đây giúp ta! Đặt ở chỗ này được rồi!”

Thần Vũ vừa vào phòng đã thấy bên trong có vài người nhốn nháo. Tiểu điểm là thân hình nhỏ nhắn đang chỉ tay năm ngón kia. Từ khi nào đồ dùng trong phòng hắn lại có thêm vài món lộn xộn thế này. Hắn khẽ quát: “Ra ngoài!”

Gia nhân nghe tiếng, ai nấy tái mặt, cũng không thèm nghe lời Tiểu Thiên, cúi chào Thần Vũ rồi vội vã ba bước thành hai rời khỏi.

“Đệ còn không ra?” – Thần Vũ trừng mắt. Khuôn mặt có chiếc mặt nạ bạc vốn đã lạnh lẽo khó gần, mỗi lần hắn nổi giận lại càng đáng sợ.

Nhưng Tiểu Thiên một chút cũng không sợ hãi, còn tốt bụng nhắc nhở: “Mối quan hệ của chúng ta không phải tốt lắm sao? Ta đây đang chuẩn bị thể hiện tình cảm với huynh đó”.

Nói xong vô cùng tự nhiên kéo tay Thần Vũ đến bên Sập ngũ phúc, ấn hắn ngồi xuống. Rồi lại nhiệt tình đẩy người hắn: “Nằm xuống!”

Thần Vũ nắm lấy bàn tay đang ra sức đẩy trên ngực hắn, mắt nheo lại: “Muốn làm gì?”

“Quan tâm chăm sóc huynh, như vậy Đan Phượng cô nương mới hết hy vọng!” – Tiểu Thiên nghiêm túc trả lời. Trả lời xong lại đẩy đẩy. Người hắn cứng như bàn thạch, một chút cũng không suy suyển.

“Muốn làm gì?” – Thần Vũ gằn giọng.

Tiểu Thiên nở nụ cười tiết lộ: “Làm đẹp cho huynh. Chăm sóc da mặt”.

“Không cần!” – Có người ngay lập tức phản đối.

Lại có người nài nỉ:

“Ta đã chuẩn bị xong rồi. Huynh chỉ việc nằm xuống, tháo mặt nạ, nhắm mắt ngủ một giấc. Đến lúc tỉnh lại sẽ thấy da mặt mát mịn trơn láng, tinh thần cũng sảng khoái ngời ngời”

Đôi bên kẻ lắc người khuyên, hơn một khắc cuối cùng cũng có người thỏa hiệp. Hắn là hết cách, đành thuận theo lời của Tiểu Thiên “thử một lần” xem sao.

Nằm dài trên sập, gối đầu lên chiếc gối mềm mại, mặt nạ bạc cũng nằm ngay ngắn một bên gối, Thần Vũ bề ngoài thì nhắm mắt dưỡng thần, bên trong lại lần đầu tiên không nén nổi tò mò, tiểu tử kia sẽ làm gì hắn???

Một vật ấm ấm mềm mềm bỗng chạy loạn trên mặt, Thần Vũ chợt thấy căng thẳng, hắn giết kẻ địch cũng chưa bao giờ căng thẳng như vậy, đến cuối cùng là đang làm cái gì?

Tiểu Thiên làm mềm da mặt bằng nước ấm xong thì dùng bột đậu xanh đã khuấy ẩm để tẩy tế bào chết và rửa sạch mặt cho hắn. Thêm ít dầu dừa vào chuyên tâm mát xa.

Thần Vũ quả nhiên cảm thấy rất thoải mái, hắn dần buông lỏng cơ mặt, thảnh thơi nằm tận hưởng.

Mười ngón tay phủ lên mọi góc cạnh trên khuôn mặt, chăm chút kỹ lưỡng. Lần đầu Tiểu Thiên làm thế này cho người khác, lại còn là nam nhân, hơn nữa nam nhân này từng đường nét đều rất đẹp. Nếu nàng có thể làm cho những đường huyết mảnh vằn vện kia biến mất nữa thì tốt biết mấy. Trong lòng lại vô thức dâng lên chút xót xa, hắn rốt cuộc tại sao bị hủy dung?

Tiểu Thiên dùng mười đầu ngón tay vỗ nhẹ lên da mặt Thần Vũ, đột nhiên năm đầu ngón tay trái trở nên bỏng rát. Nàng khẽ nhíu mày, khi nhìn đến thì tái mặt như không tin vào mắt mình. Vội vàng lau khô tay rồi nhìn lại lần nữa, Tiểu Thiên đến ánh mắt cũng trở nên run rẩy, khiếp đảm. Trên mỗi đầu ngón tay đều có máu tươi rịn ra.

Thần sắc Tiểu Thiên vì sốc mà chuyển màu nhợt nhạt.

Có người hạ độc nàng!

Điều này thật sự nàng không thể nghĩ tới, nàng đến cổ đại chưa được bao lâu, làm gì đã có kẻ thù nhanh đến vậy. Hơn nữa còn dùng kịch độc, một lòng muốn nàng chết?

Chỉ có kịch độc phản ứng với dẫn chất Xuyên Tuyết trong cơ thể nàng mới phát sinh ra hiện tượng máu của nàng sau khi lọc độc liền rịn ra ngoài.

Là kẻ nào? Thật quá đáng sợ. Cổ đại đáng sợ quá rồi.

“Đã xong?” – Thần Vũ lên tiếng kéo lại hồn vía của Tiểu Thiên. Nàng thu hồi suy nghĩ, mười đầu ngón tay lại tiếp tục vỗ vỗ nhè nhẹ. Vỗ đến khi Thần Vũ có chút không kiên nhẫn mới dừng lại. Rửa mặt với bột đậu xanh lần nữa, rồi dùng giấm táo pha loãng lau qua. Cuối cùng cũng hoàn tất.

Quả nhiên mềm mịn sáng bóng. Hình như những đường vằn vệt cũng nhạt đi rất nhiều. Tiểu Thiên lấy làm ngạc nhiên, hai tay ôm lấy hai bên mặt của Thần Vũ, khom người cúi mặt, ghé sát mắt nhìn thật kỹ. Nàng có hoa mắt không, đúng là mờ hẳn, những đường huyết màu đỏ nay đã chuyển màu hồng nhạt. Kết quả thu được ngoài sự mong đợi.

Thần Vũ cảm nhận được hơi thở ấm áp phả vào mặt mình, rất gần, liền lập tức mở mắt. Tầm nhìn bị chắn bởi hai bảo thạch đen láy sáng rực. Khoảnh khắc như ngưng đọng lại, cả hai vì bất ngờ mà giữ nguyên tư thế, nhìn không chớp mắt.

“Bịch” – Tiếng vật gì đó rơi xuống nền đất đánh tỉnh hai nhân vật chính. Tiểu Thiên vội vàng ngồi thẳng lưng, ánh mắt có vài phần bối rối. Thần Vũ thì theo thói quen, đưa tay lấy mặt nạ đeo lên mặt rồi mới nhìn đến “vật” vừa gây tiếng động.

“Chủ nhân! Đã ..đã …chuẩn bị xong! Thuộc hạ cáo lui!” – Đỗ Kỳ lồm cồm bò dậy, nói được vài chữ liền lắc thân biến mất. Hắn đi chết đây, lại tận mắt chứng kiến vương gia nhà hắn và Tiểu Thiên sắp sửa hôn nhau. Trên đời này còn có luân thường đạo lý không? Hai người bọn họ tại sao lại biến thành bộ dạng ấy? Nếu để hoàng thượng biết được người con mà ông ấy yêu quý nhất lại đi thích nam nhân thì sẽ sốc đến thế nào? Đỗ Kỳ thật không dám nghĩ, chỉ đành nhanh chóng sai người ngăn chặn tin tức này.

“Huynh ấy sao thế?” – Tiểu Thiên ngây thơ nhìn theo hướng Đỗ Kỳ vừa mất hút, ngạc nhiên hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.