“Tiểu thư!”
Nhiên Thanh cùng lúc cũng vừa tới nơi cắt ngang cuộc đôi co của hai nam nhân. Nàng lao về phía Tiểu Thiên, đau lòng thương tâm không nhịn được bật khóc. Cơn khóc qua đi mới gạt nước mắt nhìn Long Thần Vũ. Tuy rằng bộ dáng lãnh khốc của hắn hiện giờ khiến nàng có chút e sợ, nhưng vẫn rành mạch từng lời:
“Hàn Vương gia! Tiểu nữ có vài câu muốn nói. Quyết định đi với ai vốn phải do tiểu thư làm chủ, nhưng hiện tại tỷ ấy đang hôn mê, tiểu nữ không muốn giằng co gây tổn hại cho đôi bên.
Có điều hôm nay mục đích tiểu thư đến tìm ngài chính là muốn nói tỷ ấy không chấp thuận gả cho ngài. Tiểu thư đã nói rõ tâm ý với tiểu nữ. Mạc sư huynh cùng tiểu nữ đều là chỗ thân thiết của tỷ ấy. Xin Hàn Vương đừng làm khó nữa. Nếu sau khi tỉnh lại tỷ ấy muốn về cung tiểu nữ nhất định sẽ hộ tống trở về“.
Nhiên Thanh nói xong lén thở một hơi dài, nhân lúc Long Thần Vũ vẫn đang ngây người liền quay lại Mạc Ngọc Hàn thúc giục:
“Mạc sư huynh đi thôi!”
Mạc Ngọc Hàn cùng Nhiên Thanh dùng khinh công đưa Tiểu Thiên rời đi. Cả ba vừa đi khỏi thì lúc này Đan Phượng cũng được Đỗ Kỳ dìu đến, nàng kêu lên một tiếng liền khóc lóc hoa lê đái vũ:
“Là lỗi của muội! Nàng ấy đến tìm huynh nhưng không gặp, trên đường quay về lại gặp muội. Nàng ấy nói trong lòng phiền muộn muốn ra hoàng cung để tĩnh tâm, muội liền không nghĩ ngợi được nhiều đem theo nàng ấy đến đây. Nào ngờ…nào ngờ lại gặp năm tên cao thủ vô lại kia…”
Đan Phượng dừng lời bật khóc thảm thiết.
“Tiểu Thiên…Tiểu Thiên đâu rồi? Biểu ca! Huynh tìm được nàng ấy chưa?”
Ánh mắt Đan Phượng chợt lia xuống vực lại càng thêm hoảng loạn:
“Không lẽ…” – nói đến đây thì liền ngất trên tay Đỗ Kỳ.
Long Thần Vũ vẫn không nói lời nào chỉ phất tay. Đỗ Kỳ hiểu ý lập tức quay người đưa theo Đan Phượng rời đi. Ánh mắt lo lắng ngoái lại nhìn Long Thần Vũ. Hắn theo lệnh xuất cung làm việc, chỉ vừa qua một ngày trở về làm thế nào tình hình đã nghiêm trọng dường này? Hơn nữa lần đầu tiên hắn cảm nhận được Vương gia đau lòng như thế.
Trên bờ vực, gió thổi từng cơn, thổi qua từng vách đá gồ ghề, tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, cũng thổi đến lạnh lòng của nam nhân. Hắn đứng cô độc một mình, nhìn vào thân ở rất gần lại tưởng như cách xa vạn dặm. Phía chân trời xa xôi, một đám mây màu trắng trôi lơ lửng, cảnh vật bỗng cô đơn dị thường.
Không gả! Ta không gả!
Lời của nàng vẫn vang lên bên tai hắn.
Vốn là rất hợp ý hắn. Đời này hắn chờ đợi một người, đời này hắn hứa hẹn một người, cũng chỉ muốn lấy duy nhất một người, chính là tiểu nữ tử ở cánh đồng hoa năm đó.
Không phải là nàng! Nàng không phải đối tượng của hắn. Nàng không phải Hàn Vương phi của hắn!
Thế nhưng hắn lại vì nàng mà lạc tâm, vì nàng mà bội hứa?
Hắn vì sao lại tức giận? Vì sao lại cảm thấy mất mát?
Rốt cuộc trái tim của hắn đã không còn nghe lời, cũng không còn thủy chung như một. Mười năm nay hắn luôn tâm niệm trong lòng, ngoại trừ tiểu nữ nhân năm xưa hắn sẽ không thể dung thêm bất kỳ một ai. Nhưng hiện tại, hắn đau lòng! Đau lòng vì một nữ nhân khác.
Nữ nhân ấy không muốn gả cho hắn! Nàng không muốn ở bên hắn! Nàng với Mạc Ngọc Hàn..
Thái độ kiên quyết của nàng. Tình cảm dây dưa, không minh bạch của hắn. Hắn dựa vào đâu để giành lấy nàng?
Bàn tay Long Thần Vũ nắm chặt thành quyền, trừng mắt nhìn năm thi thể đang nằm trên mặt đất, đôi mắt như tóe ra lửa, vung tay một cái, năm thi thể bắn mạnh về phía vực thẳm, còn chưa kịp rơi xuống đã tan thành khói bụi.
Tổn thương nàng? Chính là vạn kiếp không thể siêu sinh.
Hắn bất chợt phun ra một ngụm máu. Đen thẫm!
Đôi mắt tái nhợt, hàng lông mày nhíu chặt. Vừa nãy vận công quá sức, chỉ một lòng muốn trong thời gian nhanh nhất xuất hiện ở bên Tiểu Thiên, lại dùng toàn lực kéo thân thể của nàng khỏi miệng vực đã khiến độc tính trong cơ thể hắn phát tác trở lại.
Xem ra hắn đành phải quay về Long Quán, tập trung ba ngày ba đêm điều hòa nội tức mới mong khống chế độc tính. Nhưng trước đó hắn còn phải đi đến một nơi.
--- ------
“Ngươi muốn chết?” – Long Thần Vũ toàn thân băng lãnh ngồi trên ghế cao nhìn Hoàng Thiên Vỹ đang quỳ phía dưới, nhả ra từng chữ mang theo âm lượng trầm thấp lại phát ra sát khí vạn phần.
Hoàng Thiên Vỹ bị chế trụ bên dưới trừng đôi con ngươi căm phẫn nghiến răng: “Ngươi dám nhục mạ ta? Thả ta ra!”
Hoàng Thiên Vỹ không ngờ tới Long Thần Vũ lại có một thân công phu xuất quỷ nhập thần như vậy, chỉ trong chốc lát hắn còn chưa kịp phản ứng đã bị Long Thần Vũ như một cơn lốc xông vào khống chế.
“Bổn Vương đã nói rất rõ với ngươi, tránh xa nàng! Ngươi nghe không hiểu?” – Âm thanh của Long Thần Vũ lạnh đến cực điểm.
“Ngươi muốn nói cái gì? Ta chính là nghe không hiểu” – Hoàng Thiên Vỹ đảo mắt, hất mặt nói.
“Ngươi âm thầm đào tạo Nguyệt lâu. Tất cả thuộc hạ của Nguyệt lâu đều có ấn ký phía sau tai trái. Ngươi nghĩ Bổn Vương không biết? Trùng hợp, năm tên khốn kiếp hôm nay uy hiếp Tiểu Thiên cũng có ấn ký ấy. Theo ngươi, sẽ là do ai ở phía sau chỉ đạo?”
Long Thần Vũ nói xong liền vung tay tung một chưởng lực về phía Hoàng Thiên Vỹ khiến hắn phun ra một búng máu tươi. Hắn nhăn nhó trợn mắt:
“Ngươi…! Ngươi đối xử với ta như vậy không sợ đến tai phụ hoàng mẫu hậu?”
“Trình báo đi! Nhân tiện nói luôn với ông ấy Nguyệt lâu của ngươi đã bị xóa sổ khỏi giang hồ!” - Long Thần Vũ nhếch miệng cười nhạt.
“Cái gì?” – Hoàng Thiên Vỹ thất sắc – “Ngươi thật sự…”
“Vốn Bổn Vương cũng định ra tay, nhưng đã có người khác làm việc này!”
“Ai?” – Hoàng Thiên Vỹ gằn giọng.
“Rất nhanh ngươi sẽ biết!” – Long Thần Vũ lạnh lùng trả lời. Ánh mắt híp lại tỏa ra tử khí bốn bề, giọng nói chậm rãi phát ra nhưng lại mang theo hơi thở của hung thần ác sát:
“Bổn Vương nể tình ngươi là huynh đệ, nhắc nhở ngươi lần cuối, ngàn vạn lần cũng không nên đụng vào Tiểu Thiên. Bằng không, đừng trách ta khiến ngươi sống không bằng chết. May mắn cho ngươi, nàng ấy vẫn bình an, hôm nay ta chỉ phế đi hai phần công lực của ngươi để ngươi khắc sâu chuyện này vào đầu, đến nằm ngủ cũng phải biết đừng nên dại dột làm ra chuyện tương tự thêm lần nữa.”
Long Thần Vũ nói xong khẽ lắc mình, biến mất không dấu vết.
Liền đó có một hắc y nhân xông vào đỡ lấy Hoàng Thiên Vỹ nhân tiện run rẩy đưa đến cho hắn thông tin:
“Người của Chiêu Linh Giáo đã diệt sạch Nguyệt lâu chúng ta!”
Hoàng Thiên Vỹ trừng mắt, trong lòng khẽ động.
“Chiêu Linh Giáo? Nàng ta rốt cuộc là ai, đến cả Chiêu Linh giáo cũng vì nàng ta mà động thủ?”
Hoàng Thiên Vỹ chật vật đứng dậy, đảo mắt suy tính. Trong chuyện này chưa hẳn hắn đã bất lợi. Chẳng phải điểm yếu của cả Chiêu Linh Giáo và Long Thần Vũ đều bị hắn phát giác rồi đó sao?
Long Thần Vũ đã yêu nữ nhân ấy thì Long Thần Vân hắn sẽ khiến cho nữ nhân ấy hận Long Thần Vũ cả đời.
***************
Tiểu Thiên tỉnh dậy đã là chuyện của ngày hôm sau, ăn một chút thức ăn bồi bổ cơ thể, lại uống thêm vài viên đan dược quý hiếm của Mạc Ngọc Hàn, rốt cuộc cũng thấy toàn thân huyết mạch thông thuận, khí lực trở về đôi chút, có điều vết thương ở chân vẫn còn sưng phồng đau nhức, chưa thể đi lại được. Theo ý nàng, Nhiên Thanh bế nàng ra ngoài hoa viên, nằm trên nhuyễn tháp hít thở không khí trong lành, để cho ánh nắng buổi sáng làm ấm áp cơ thể.
“Còn chưa bình phục, sao nàng đã ra ngoài?” - Mạc Ngọc Hàn từ xa đi tới, lo lắng hỏi.
“Ta không sao!” - Tiểu Thiên quay đầu nhìn nhoẻn miệng cười - “Ra ngoài một chút mới mau chóng khỏe lại, ta còn phải hồi cung gặp Phụ hoàng!”
“Không thích ở đây?” - Mạc Ngọc Hàn đến ngồi bên cạnh nheo mắt hỏi.
Tiểu Thiên nắm lấy bàn tay hắn lúc lắc, trong mắt nàng tràn ngập hình ảnh lúc còn nhỏ, tự nhiên cũng vô cùng thân thiết không e dè: “Không phải! Mà là Phụ hoàng không thấy ta sẽ nóng lòng. Tuy rằng đã báo tin bình an đến người nhưng ta nghĩ gặp mặt vẫn là tốt nhất, ta rất nhớ người. Hơn nữa còn Vũ ca ca...”
Tiểu Thiên nói đến đây chợt khựng lại.
Mạc Ngọc Hàn nhìn nàng dò hỏi: “Long Thần Vũ? Nàng cũng nhớ hắn?”
“Không, không...” - Tiểu Thiên vội vàng phủ nhận, nhưng không hiểu vì sao mặt lại hồng như rặng mây chiều.
“Ta còn nghe nói, Hoàng đế muốn gả nàng cho hắn! Không phải nàng muốn quay về cung để thành hôn chứ?”
“Đương nhiên không phải. Ta tuyệt đối sẽ không nghe theo sự sắp đặt của bất kỳ ai, cho dù người đó là Phụ hoàng! Ta về cung chính là để hủy bỏ ý nghĩ này của người”.
Nhìn Tiểu Thiên khi nhắc đến chuyện từ chối liên hôn với Long Thần Vũ bỗng chốc bừng bừng sinh khí, Mạc Ngọc Hàn không biết nên vui hay buồn. Về tình về lý hắn đều muốn giữ nàng bên cạnh, nhưng lại không thể ép buộc nàng điều gì.
Thấy Mạc Ngọc Hàn trầm ngâm, Tiểu Thiên lại nở nụ cười chuyển câu chuyện sang hướng khác: “Không nghĩ đến huynh và Nhiên Thanh lại là đệ tử của gia gia! Chúng ta cũng thật có duyên, phải không?”
“Ừm. Ta cảm thấy thật sự may mắn vì kiếp này đã có duyên gặp gỡ nàng” - Mạc Ngọc Hàn gật đầu, ánh mắt nụ cười của hắn đều tràn đầy thâm tình và ấm áp.
“Giáo chủ!’
Diệp Phi từ xa gấp gáp bẩm báo. Mạc Ngọc Hàn chợt tối sầm mặt, có chuyện quan trong? Hắn liền căn dặn Tiểu Thiên nghỉ ngơi, sau đó nhanh chóng rời đi.
“Có chuyện gì?”
“Tin mật báo truyền đến, giang hồ có lời đồn đạ,i Thiên Tuyết cô nương đang nắm giữ Huyết Thạch trong tay“.
Tuyết Nhi? Mạc Ngọc Hàn ngẩn người, chau mày đăm chiêu. Ai đã tung tin đồn hiểm ác này, còn dồn hướng công kích về phía Tuyết Nhi? Hhơn nữa tin đồn lần này lại về Huyết Thạch, võ lâm chi bảo vạn người khao khát!