Ta Không Phải Là Thần Tiên

Chương 10: Chương 10: Dạo phố​




Từ sau cuộc nói chuyện với Khương Triều, Bạch Vân Tử Y đã bắt đầu thay đổi. Dù ban đầu có chút gượng gạo nhưng hiện tại đã khác. Nàng nói chuyện nhiều hơn, và không còn che giấu cảm xúc của bản thân nữa. Điều này khiến mọi người trong Lâm phủ rất kinh ngạc, giống như nàng lúc trước và bây giờ không cùng thuộc về một người vậy.

Hôm nay Bạch Vân Tử Y cố ý ra ngoài dạo phố, nói qua với Lâm tổng quản một chút mới rời phủ. Lần này nàng đã cẩn thận hơn bằng cách đeo thêm chiếng khăn lụa màu trắng, như vậy sẽ không còn bị phát hiện ra thân phận nữ nhân a.

Nàng đến thế giới này đã bảy ngày nhưng đến năm ngày đều tại Lâm phủ, còn hai ngày là liên tục chạy ngựa tới Huyền Ảnh thành, bởi thế Huyền Ảnh thành có gì nàng cũng chưa được nhìn mấy.

Không nghĩ cổ đại cũng thật nhiều đồ tốt nha, không thiếu thứ gì cả. Những đồ này nàng mới chỉ được thấy trong phim mà thôi, giờ lại tận mắt thấy thì càng thêm hứng thú, hai mắt Tử Y sáng ngời lấp lánh ý cười. Được thể hiện cảm xúc của mình ra ngoài, thực tốt.

Trền lầu hai của Minh Uyển Lâu, có hai nữ nhân một vàng một hồng khồng ngừng đấu khẩu với nhau.

“ Vân Lã Nhiên, ta nói cho ngươi biết, bổn tiểu thư với ngươi năm ngoái là bất phân thắng bại, ngươi lại dám ba hoa mình là người thắng. Đồ nữ nhân không biết liêm sỉ”

Nữ tử váy hồng dung nhan tuyết nguyệt, chỉ là có chút nhăn lại vì tức giận, một tay chống hông, một tay chỉ thẳng vào nữ nhân áo vàng dung mạo không kém lớn tiếng quát.

“ Chu Uyển Nhi, ngươi cái nữ nhân chỉ biết ngậm máu phun người. Nhớ năm đó ngươi thật sự bại dưới tay ta, mọi người đều chứng. Sao có thể nói là bất phân thắng bại?”

Nữ nhân áo vàng cũng đâu chịu thua, hồng nhan đã muốn đỏ cả lên, giống như lúc nào cũng có thể bạo phát.

Khách nhân trong Minh Uyển Lâu cũng sớm quen chuyện đấu võ mồm của hai nữ nhân này. Nếu không chửi nhau thì sẽ là đánh nhau, Minh Uyển Lâu cũng thiệt hại không ít a. Lão bản nơi này mặc dù xót nhưng chẳng thể làm được gì, căn bản vì e sợ về gia thế của hai vị cô nương này.

“ Hừ, nếu không phải ngươi dùng thủ đoạn, ta sao có thể thua? Ta và ngươi nếu dùng năng lực thật, chỉ sợ ngươi thê thảm”

“ Ngươi...” Vân La Nhiên khói đã muốn bốc lên đầu, trong tay rút nhuyễn kiếm đâm về phía Chu Uyển Nhi. Chu Uyển Nhi đâu phải người thích chờ chết, cũng rút kiếm đánh trả. Âm thanh va chạm của minh khí vang lên liên tục, khách nhân Minh Uyển Lâu cũng biết điều mà tản đi hết.

Vân Lã Nhiên luôn nhằm hướng tim của Chu Uyển Nhi đâm tới, lại bị nàng thấy được, nhất nhất tránh né, trong tay nhuyễn kiếm liên tục phản đòn. Hai người này thật sự năng lực ngang nhau, nếu muốn phân thắng bại, e sẽ mất nhiều thời gian.

Một kiếm Vân Lã Nhiên bổ tới, lại không trúng Chu Uyển Nhi mà làm nát vụn thanh lan can sau lưng nàng ta. Trong đầu Vân Lã Nhiên lóe lên một ý, thẳng chân đá một cước về phía Chu Uyển Nhi, làm nàng ta bất ngờ loạng choạng đến chỗ lan can bị nát mà ngã xuống dưới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.