“ Lam Long huynh, Huyền Long huynh, đã lâu không gặp” Một thanh y đứng trước mặt ba người, đối với Khương Vĩnh và Khương Triều như thân hữu lâu năm mới tái ngộ. Bạch Vân Tử Y liếc qua y một chút. Người này vẻ ngoài anh tuấn, so với hai người kia thì có kém một chút nhưng lại hơn được cái ánh mắt giảo hoạt sắc bén, khí thế cũng cường đại hơn người. Quả nhiên người cổ đại ai cũng thâm sâu khó lường, muốn sử dụng tâm thuật đọc suy nghĩ của họ cũng không dễ.
“ Thì ra là Lâm minh chủ, đúng là đã lâu không gặp, Lâm minh chủ càng ngày càng suất rồi” Khương Triều khách khí đáp lại.
“ Đâu dám, Lâm mỗ sao dám hơn hai vị đây” Lâm Hàn cười cười, con mắt gian hoạt đánh sang nàng “ Vị huynh đệ này là?”
“ Đó là Bạch Vân Đằng, đệ ấy là người Tây phương, giữa chúng ta là kì ngộ gặp mặt, sau đó liền trở thành bằng hữu đồng hành thôi”
Lâm Hàn nhướn mày, từng câu của Khương Vĩnh nói ra y đều không bỏ xót một chữ, trong lòng không ngừng đánh giá nàng. Đã không nhìn thì thôi, một khi nhìn thì không thể rời mắt. Là nam nhân lại có dung mạo câu hồn đoạt phách, loạn thế chúng sinh, cả người tỏa ra khí chất băng hàn thấu tận tim gan, khiến cho người ta chỉ dám nhìn xa mà không thể lại gần, nếu không sẽ bị hàn khí làm cho đông cứng.
“ Ra là Bạch huynh đệ. Ta là Lâm Hàn, chẳng hay huynh đã nghe qua?”
“ Chưa từng nghe” Bạch Vân Tử Y nhìn bộ dạng dò hỏi Lâm Hàn, lạnh lùng buông một câu. Nàng là nói sự thật a.
Khương Triều cùng Khương Vĩnh khẽ run mình một cái, kìm nén để cho tiếng cười không phát ra. Sớm đã biết tính tình của Tử Y, quả nhiên đã chọc giận vị Minh chủ võ lâm này rồi.
Thế nhưng Lâm Hàn một chút cũng không giận, sớm đã đoán được phản ứng của nàng, lại không nghĩ nàng lạnh lùng tới mức này. Y vuốt mồ hôi nói:
“ Không sao, không sao. Trước lạ sau quen. Được gặp Bạch huynh đây là phúc khí của Lâm mỗ. Chẳng hay ba người có ngại tới tệ xá của ta ở vài ngày hay không?”
“ Ồ được vậy thì còn gì bằng” Khương Vĩnh gật đầu “Vốn là sợ không có điểm trọ, này Lâm minh chủ có lòng mời chúng ta, nếu chúng ta không đi là không nể mặt Lâm minh chủ rồi”
“Vậy thì tốt” Lâm Hàn cười đến là sảng khoái “Ta đã cho người chuẩn bị trước, thỉnh ba huynh theo ta”.
Lâm Hàn nói xong liền đi trước dẫn đường. Khương Triều quay sang nhìn Tử Y, thấy nàng không có ý phản đối liền đưa tay kéo nàng đi theo.
“ Buông tay ra, không phải đã nói sao? Ta ghét màu đen” Tử Y dứt khoát gạt tay chàng ra rồi đi trước, bỏ lại người nào đó mặt đen sì như hòn than. Khương Vĩnh đi lên vỗ vai chàng theo chiều thông cảm, trong mắt không một chút che giấu ý cười. Nàng quả thực rất thú vị a