Ta Không Phải Là Thần Tiên

Chương 1: Chương 1: Những kẻ mặc đồ đen thì đều không tốt​




Như hàng ngày, sau khi làm xong công việc bán thời gian tại tiệm cà phê, Bạch Vân Tử Y lại trở về nhà. Cuộc sống này cô sớm đã quen: ngày đi học, đêm đi làm, cứ như một vòng luẩn quẩn không có điểm dừng. Nơi cô ở chỉ là một ngôi nhà nhỏ ở cuối phố, đây là thứ duy nhất mà ba mẹ để lại cho cô.

“ Cứu tôi với! Có ai không?” Từ trong con hẻm nhỏ phát ra tiếng kêu. Là của một cô gái trẻ. Tử Y cười lạnh, giữa đêm khuya mà chui vào con hẻm đó, nếu không phải có ý đồ thì cũng là kẻ ngu ngốc, cô chẳng muốn quan tâm làm gì.

“ Tử Y, sao không đi cứu cô ta?” Một giọng nói vẳng vẳng vào tai cô. Tử Y chợt đứng lại nhìn xung quanh, đáy mắt dâng lên vài tia cảnh giác “ Ai?”

“ Cô trả lời câu hỏi của ta trước, ta sẽ nói cho cô biết ta là ai” Giọng nói vẫn tiếp tục vang lại, xen lẫn tiếng kêu cứu càng ngày càng nhỏ dần trong con hẻm.

“ Vì sao ta phải đi cứu? Chuyện đó đâu liên quan tới ta?” Nếu cứ đôi co với kẻ giấu mặt kia thì chỉ mất thời gian, Tử Y đành xuống nước trả lời hắn.

“ Cô nói dối! Cô chỉ là chờ cơ hội để hiện thân thành con người thật của mình mà thôi!” Dứt lời, một người thanh niên bước ra từ con hẻm, con ngươi màu đỏ rực nổi bật trong bóng tối.

Tử Y đánh giá con người này. Gương mặt không thể thấy vì anh ta đứng ngược sáng, dáng người cao gầy, toàn thân là một kiện trang phục màu đen – màu sắc mà cô ghét nhất. Nhưng điều đáng chú ý nhất chính là đôi mắt màu đỏ đầy quỷ dị kia, đôi mắt không thuộc về con người. Hắn không phải con người, chẳng lẽ hắn đã nhận ra điều gì?

Văn Cảnh cũng đánh giá về cô phù thủy kia. Quả nhiên là một con người che giấu rất tốt. Nếu không phải trong tích tắc cô tỏa ra một chút khí tức của phù thủy thì anh đã chẳng thể nhận ra “ Vốn nghe danh về phù thủy Rose đã lâu nhưng bây giờ mới thể gặp, Văn Cảnh ta thật có lời xin lỗi!”

Tử Y tiến về phía Văn Cảnh một chút, cho tới khi nhìn rõ gương mặt của hắn. Văn Cảnh cũng không ngại ánh mắt của Tử Y, đôi mắt vẫn lấp lánh ý cười khó hiểu.

Thì ra hắn cũng là một soái ca nha. Đôi mắt phượng hẹp dài, sống mũi cao mà thanh thoát, đôi môi dày luôn túc trực nụ cười không thể định nghĩa. Cả con người hắn tỏa ra một sức hút đến kì lạ.

“ Sao anh nghĩ ta là phù thủy Rose?” Hừ, soái ca thì sao chứ? Cô cũng không phải là mấy đứa con gái trong trường, thấy giai đẹp mà chảy nước miếng đâu.

“ Rất đơn giản” Văn Cảnh vuốt cằm “ Thứ nhất, cô nhìn thấy ta mà lại không thấy sợ hãi. Nếu cô là người bình thường thì đã sớm bỏ chạy rồi!”

Tử Y nhướn mày, một chút cũng không kinh ngạc “ Thứ hai?”

“ Thứ hai, chúng ta là đồng loại. Mặc dù cô che giấu rất tốt, nhưng không thể qua mắt được ta!”

Đồng loại sao? Vậy hắn cũng là một phù thủy. Tử Y không bác bỏ lời nói của hắn. Văn Cảnh nói không sai. Cô cũng là một phù thủy. Chỉ là sống trong thân phận con người hơn mười năm rồi, sao bây giờ lại xuất hiện một phù thủy đến tìm cô?

“ Đừng cố gắng đọc suy nghĩ của ta” Văn Cảnh lắc lắc ngón trỏ” Ta không loài người ngu xuẩn kia, chúng cứ nghĩ bản thân đã che giấu quá tốt, nhưng lại không nghĩ tới rằng càng cố gắng che đi thì suy nghĩ của chúng càng lộ ra. Ta biết cô có cái năng lực bẩm sinh này, nhưng đừng dùng tùy tiện trên người ta!”

“ Nói cho cùng thì anh tìm ta là có việc gì?” Tử Y bắt đầu cảm thấy khó chịu. Dường như con người cô đang được hắn khám phá ra từng chút một. Mà như thế là một điều cấm kị.

Văn Cảnh không trả lời mà tiến về phía trước, miệng lẩm nhẩm câu thần chú nào đó. Câu thần chú vừa dứt thì một cánh cổng hiện ra “ Ta muốn cô bước qua đó”

Tử Y sớm đã bỏ qua lời nói của Văn Cảnh, từ từ tiến về phía cánh cổng. Cô đã từng đọc qua trong một cuốn sách của ba. Đây là cánh cổng không gian, giúp ta có thể từ không gian này tới không gian khác tồn tại song song. Cô cứ nghĩ nó chỉ là truyền thuyết, không ngờ lại có thật. Vốn muốn quay lại hỏi Văn Cảnh, ai ngờ có một lực hút Tử Y vào cánh cổng. Trước khi mất dần ý thức, cô có nghe thấy lời nói của Văn Cảnh “Chúc may mắn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.