Trong sảnh đường của Lâm phủ, có hai nam một nữ ngồi tại ghế, riêng một nữ thì nằm trên chiếc trường kì nhỏ, thần sắc tái nhợt.
Lâm Hàn nhấp một ngụm trà, mắt liếc nam nhân bên trái rồi nữ nhân bên phải, bất đắc dĩ thở dài. Bạch Vân Đằng ơi là Bạch Vân Đằng, nàng vừa thay đổi liền đem rắc rối tới cho y, bảo y phải xử trí làm sao a?
“ Điện hạ cùng công chúa hôm nay tới tệ xá của Lâm mỗ, đúng là rồng đến nhà tôm. Về phần Bạch Vân đệ, ta đã cho người gọi y, nhị vị thỉnh chờ một chút”
“ Lâm minh chủ với ta cũng không xa lạ, không cần câu nệ tiểu tiết. Huyền Ảnh thành chỉ phân biệt đối thủ cùng bằng hữu, cứ gọi ta là Vân Trình đi” Vân Trình cũng tính là một người hảo sảng, đối với bằng hữu không hề bạc đãi, với đối thủ càng không khoan dung. Mà Lâm Hàn là võ lâm minh chủ, trong bảng xếp hạng hơn y ba bậc, cho nên cũng có chút khâm phục.
“ Nếu điện hạ đã nói như vậy, Lâm mỗ không khách khí” Lâm Hàn gật đầu.
“ Lâm minh chủ, bổn công chúa muốn hỏi một câu” Chu Uyển Nhi đột ngột lên tiếng hỏi.
“ Công chúa muốn hỏi gì?”
“ Bạch Vân công tử có nhắc gì tới ta hay không?” Chàng có nhờ đến nàng như nàng nhớ tới chàng hay không?
“ Là chuyện này sao?” Lâm Hàn sờ mũi đáp “ Không giấu gì công chúa, Bạch Vân đệ không có nhắc tới ngài”
Chu Uyển Nhi mặt xìu xuống. Không sao, nàng sẽ không bỏ cuộc.
Lâm Hàn khóe miệng giật giật. Không lẽ công chúa thật sự với Bạch Vân Đằng a?
“ Uy, náo nhiệt thật nha. Lâm minh chủ, ngài cũng phúc khí lớn quá nhỉ?”
Bạch Vân Tử Y một thân bạch y nữ trang tiêu sái bước vào, mái tóc đen mượt qua bàn tay khéo léo của Liên Nhi được một nửa vấn lên cao rồi cài một chiếc trâm ngọc hình thanh tước, một nửa còn lại buông thả nhẹ nhàng. Gương mặt nàng không hề trang điểm, nhưng làn da vẫn mang một màu trắng hồng tinh khiết, đôi môi không tô điểm mà vẫn đỏ hồng mọng nước, đặc biệt là đôi mắt, thâm sâu tựa biển cả, trong veo như hồ nước, mâu quang linh động, đẹp đến khó tả. Nàng xuât hiện màng theo ánh hào quang trong trẻo, tựa tiên tử vừa giáng thế.
“ Ngươi... ngươi như thế nào lại là nữ nhân?” Chu Uyển Nhi không dám tin vào mắt mình. Người nàng luôn trông mong, luôn thương nhớ như thế nào lại biến thành một nữ nhân? Ông trời đang muốn trên ngươi nàng sao?
“ Ô, sao ngươi lại ở đây? Ta có nói ngươi tới sao?” Bạch Vân Tử Y nhìn Chu Uyển Nhi, chớp chớp mắt hỏi.
“ Ngươi... ngươi... ngươi dám lừa gạt tình cảm của bổn công chúa” Nước mắt Chu Uyển Nhi không kìm được rơi xuống, cả người khẽ tựa vào Thù Nhi. Lừa dối tình cảm của nàng, nàng không thể tha thứ.
“ Ta lừa dối tình cảm của công chúa? Khi nào a?” Bạch Vân Tử Y giả bộ cau mày “ Ngươi đừng quên ta là người cứu ngươi. Ta chưa từng nói với ngươi ta là nam nhân. Bản thân ngươi có dám thể mình bước ra ngoài đường mà chưa từng giả nam trang chưa?”
Chu Uyển Nhi cứng họng. Nàng ta nói không sai. Tất cả là do nàng quá mơ mộng vào thứ tình yêu hữu danh vô thực này. Nàng nhìn Bạch Vân Tử Y, người ta đẹp như vậy, làm sao có thể là nam nhân? Là nàng quá ngu ngốc nên mới không nhận ra mà thôi.