“ Lương thúc, muội muội ta thế nào?” Một nam tử mang thân tử bào trầm suất ngồi bên cạnh nhìn nữ tử không chút huyết sắc, nằm mê man trên giường không chịu tỉnh, giọng nói lạnh lùng xen chút lo lắng hỏi vị lão nhân.
Lương lão thở dài, vuốt râu đáp:
“ Vân công tử, không phải lão phu không muốn cứu Vân tiểu thư, mà là không có cách nào. Trường hợp của tiểu thư lão phu là lần đầu tiên nhìn thấy. Rõ ràng mạch đập nhưng tim không đập, vô cùng kì quái.”
“ Thật không có cách nào?” Phượng mâu nam nhân tràn ngập lửa giận, một chưởng đánh gãy đôi chiếc bàn trước mặt.
“ Ta nói Vân công tử, ngài có đi tìm đại phu khác cũng sẽ nhận được kết quả như vậy thôi. Theo lão phu ngài nên đi tìm người gây ra chuyện này với tiểu thư, may đâu có cơ hội”
Hắn hành nghề y tại nơi này đã mấy chục năm, với Vân Trình có giao tình không nhỏ, luôn coi y như chất tử của mình. Vân Trình tính khí lạnh lùng, vô tâm nhưng lại cưng chiều muội muội hết mực, không bao giờ để nàng chịu bất cứ một thương tổn nào.
“ Được rồi, thúc ra ngoài đi” Vân Trình tâm tình đã khá hơn, bảo Lương lão ra ngoài.
“ Vô Tuyệt” Sau khi Lương lão li khai, Vân Trình mới gọi thuộc hạ thân tín nhất của mình.
“ Điện hạ, thuộc hạ đã điều tra. Lâm minh chủ năm ngày trước có đưa về ba người, trong đó hai người là Lam Huyền Song Long”
“ Người còn lại thì sao?” Vân Trình đưa mắt nhìn hắc y nhân đối diện.
“ Hắn tên Bạch Vân Đằng, nghe là người Tây phương tới, trên đường tình cờ gặp Lam Huyền Song Long nên kết làm bằng hữu. Người này tính cách cổ quái, lúc lạnh lúc nóng. Còn nữa hắn còn có dung mạo tuyệt mĩ vô cùng”
Vân Trình trầm mặc. Người này rốt cuộc lai lịch ra sao? Người phương Tây sao lại xuất hiện nơi này, hơn nữa lại có thể kết bằng hữu với Lam Huyền Song Long, có lẽ người này còn cất giữ rất nhiều bí ẩn. Y bắt đầu có hứng thú với nam nhân này rồi a. Y muốn xem hắn là thần thánh phương nào
“ Chúng ta ngày mai tới Lâm phủ một chuyến”
~~~~~~~~~~~~~~~~
Chu Uyển Nhi cả buổi ngồi thần người, khiến cho Thù Nhi nha hoàn thiếp thân bên cạnh cũng không hiểu chủ tử mình rốt cuộc làm sao.
“ Công chúa, người bị làm sao a? Thù Nhi thấy người không giống thường ngày.
“ Thù Nhi à” Chu Uyển Nhi quay sang nhìn Thù Nhi, một tay kéo nàng ngồi xuống cạnh mình, mỉm cười nói “ Ta đã tìm được phò mã cho mình rồi a”
Kể tử lúc gặp được Bạch Vân Tử Y, Chu Uyển Nhi không lúc nào không nhớ tới “hắn”, đặc biệt là khoảnh khắc khi “hắn” đỡ lấy nàng, lúc đó hảo lãng mạn a~
“ Công chúa, người nói vậy là sao? Thù Nhi không hiểu”
“ Nha đầu ngốc” Chu Uyển Nhi bĩu môi, nhấn trán nàng một cái “Hôm nay ta đánh nhau với Vân Lã Nhiên, bị tiện nhân đó đẩy từ trên lầu hai xuống. Là suất nam tử ấy đỡ lấy ta, tim ta liền trao cho người đó mất rồi”
“ Vị công tử đó là ai vậy? Công chúa biết hắn không?” Thù Nhi toe toét cười. Tiếc thật, nàng không được xem.
Nghe Thù Nhi hỏi tâm Chu Uyển Nhi liền trùng xuống. Đến tên chàng là gì nàng cũng không biết. Nếu không phải tiện nhân kia phá chuyện tốt của nàng a, nàng đã có dịp nói chuyện nhiều hơn với chàng rồi. A, đúng rồi.
“ Thù Nhi, ngày mai chúng ta Lâm phủ đi”
“ Làm gì a?” Thù Nhi khó hiểu.
“ Đương nhiên là tới gặp phò mã tương lai của ta rồi” Chu Uyển Nhi nháy mắt.