Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Chương 36: Q.2 - Chương 36: Có dám hay không




"Này! này! Cậu dạy tôi nói chuyện, tôi dạy cậu học toán, đây không phải rất công bằng sao? Cậu còn muốn như thế nào!" Lỗ Tùng tiếp tục bám riết không tha chuyển giấy nhỏ sang, lần này hắn không vẽ mặt quỷ nữa, mà là một ngọn lửa thật lớn, tỏ vẻ hắn đang khó chịu.

"Giờ đang học, cậu câm miệng đi!" Tần Mạt rất không khách khí cầm bút cho hắn bảy chữ.

Lỗ Tùng không chuyển giấy nữa, chỉ nằm bò ra, mắt đảo liên tục, cũng không biết đang nghĩ gì.

Tần Mạt cố gắng giải quyết vấn đề của thầy, đến khi hơi hiểu ra, thì thầy giáo số học đi lên bục giảng, bắt đầu giải hai đề này. Tần Mạt đối chiều hai bên, vừa nghe vừa ghi chép, dần dần có cảm giác hiểu rõ.

"Này…" Lỗ Tùng đưa tay lặng lẽ kéo áo Tần Mạt ở phía dưới, lần này hắn không chuyển giấy, lại đổi thành nhỏ giọng nói chuyện.

Tần Mạt tiếp tục coi thường hắn, chỉ vùi đầu ghi chép, chuyên tâm nghe giảng.

"Này, sao cậu không trả lời tôi, nếu cậu không đáp ứng, tôi sẽ quấy nhiễu cậu, khiến cậu không thể nghe giảng!” Lỗ Tùng thấp giọng uy hiếp, hai cái răng nanh nhe ra, hàm răng trắng tỏa sáng.

Tần Mạt thầm giận dữ, cái tên nhóc này còn ầm ĩTần Vân Chí, so ra, cái tên da khỉ Phương Triệt kia còn hiền lành hơn —— nghĩ đến đây, Tần Mạt càng cảm thấy không trị hắn không được.

"Cậu thích quấy rối người khác à?" Giọng nói nhỏ phát ra từ miệng Tần Mạt, nhưng dáng vẻ vùi đầu vào ghi chép của nàng lại không hề thay đổi.

Lỗ Tùng như phát hiện ra châu lục mới, cười hắc hắc không ngừng: "Thì ra cậu cũng biết nói chuyện, hắc, còn giả vờ à?"

Tần Mạt vẫn nghe giảng, chỉ là tay vươn xuống dưới bàn học, sau đó dùng tốc độ cực nhanh lao đến chỗ thịt mềm ngang hông Lỗ Tùng, trước khi hắn kịp phản ứng, hung hăng nhéo vào!

"A ——!" Lỗ Tùng kêu thảm một tiếng, như phản xạ có điều kiện giơ chân lên, lúc này hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của thầy giáo và bạn học.

Ý cười ở khóe miệng Tần Mạt chợt lóe mà chợt mất, tiếp tục như không có việc gì cầm bút ghi chép, tiếp theo lại quay đầu sang, nhìn vẻ mặt Lỗ Tùng kinh ngạc. Nàng cười trộm trong lòng: "Hừ, dám so với bổn công tử á? Chiêu số này của ngươi quá kém, khi công tử ta mười tuổi đã dùng ngán rồi. Ngây thơ à? Xem ai ngây thơ hơn!"

"Lỗ Tùng! Em đang làm gì đó?" Thầy Trương đang viết bài, ông bỗng xoay người đập bàn, trừng mắt nhìn Lỗ Tùng, "Khi đi học em hay la lối như thế hả, em muốn sao? Em không cho các bạn khác học à, em đứng dậy cho tôi!"

Trương Tường là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, người thấp mà cường tráng, khuôn mặt vuông ngắn ngủn, đầu mũi tròn tròn, mắt hai mí rất rõ ràng, à mắt ông lại hơi lồi ra, chợt nhìn như phật thích ca trợn mắt trong chùa. Bình thường khi ông không tức giận đã mang vẻ mặt hung tợn, giờ tức giận thì chắc hung ác như sát nhân, so với Lư Hoa Ba tiêu sái sắc bén, Trương Tường hiển nhiên càng dọa người hơn.

Liên Lỗ Tùng này to gan lớn mật bị ông dọa đến rụt cỏ, sau đó lắc lắc người, oan ức giải thích: “Thầy à, không phải em, chuyện không liên quan đến em, không phải em cố ý, Tần Mạt cậu ấy….”

Tần Mạt tiếp tục dùng ánh mắt mờ mịt nhìn hắn kinh ngạc, giống như phần lớn học sinh khác, dáng vẻ nàng như đang không hiểu gì.

Biểu tình chân thật này khiến Trương Tường liếc mắt một cái đã bỏ nàng sang bên, sau đó tiếp tục trừng mắt nhìn Lỗ Tùng, như gào thét nói: “Em còn kiếm cớ à! Em còn trốn tránh trách nhiệm à! Ai dạy em kiếm cớ? AI dạy em trốn trách nhiệm? Dáng vẻ này của em… làm tôi tức chết mà! Ra! ra đứng ngoài hành lang cho tôi!”

Ông vừa nói vừa đi đến chỗ bàn học sinh, sau đó chỉ tay vào bàn của Ngụy Tông Thần. Ngụy Tông Thần đáng thương sợ đến cả người co lại, hắn nhắm mắt dựa vào bàn, sắc mặt trắng bệch như hắn mới là người bị thầy giáo mắng.

Tính tình Trương Tường nóng nảy đã thành thương hiệu ở Thị Tam, mà Lỗ Tùng cũng không phải đèn cạn dầu.

Trong lòng hắn oan khuất, uất ức tăng cao, chẳng còn nghĩ đến Trương Tường đáng sợ hay không, lúc này không rụt cổ nữa, rống to hét lên” “Em đã nói không phải em là không phải em! Trước giờ em không kiếm cớ! Nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám chịu! Thầy có ép em cũng sẽ không thừa nhận!"

Lời này rất là uy phong, nhưng lại dưới tình cảnh của Lỗ Tùng mà nói ra, không hiểu sao lại thấy buồn cười. Hắn vừa dứt lời, phòng học liền phát ra tiếng cười lớn không ngớt, Tần Mạt nghe cũng không nhịn được cười, quay đầu cười trộm. Dáng vẻ mắt mở to mặt ngơ ngác, không thể duy trì nữa.

Nhưng lúc này không có ai chú ý đến nàng, thầy Trương vỗ bàn học chỗ Ngụy Tông Thần, rống đến nước miếng bay tứ tung: "Cái tên nhóc không da này dám cãi tôi à! Em còn nói nam tử hán đại trượng phu? Vừa rồi người kêu to không phải em à? Miệng cũng là miệng trên người em, chẳng lẽ Tần Mạt lại có yêu pháp, có thể khống chế miệng em kêu to hay sao?"

Vài câu này đánh trúng chỗ hiểm, Lỗ Tùng nhất thời á khẩu, không thể nào phản bác. Chỉ trừng mắt, hốc mắt đỏ bừng, cũng không biết là tức giận hay là uất ức.

Trương Tường vung tay lên, cười lạnh ra kết luận: "Còn nói không kiếm cớ, cớ em lấy quá hoang đường! Ra! Đi ra ngoài cho tôi! Tôi không bắt em nhận lỗi, tôi chỉ cần em đi ra! Đừng làm phiền lớp của tôi, ở đây tôi không hoan nghênh em!"

Lỗ Tùng ngẩng đầu, giận quá thành cười: "Được được! Có người thầy không rõ trắng đen như ông, tôi cũng chẳng nói nữa, ra thì ra!" Hắn vừa nói xong, cũng không cần Ngụy Tông Thần nhường đường, giẫm một bước lên ghế, mượn lực một cái nhảy lên bàn, sau đó bước vài bước qua, kiêu ngạo nhảy xuống đất, từ bục giảng đi ra ngoài, nghênh ngang mà đi.

Kết quả này Tần Mạt không ngờ đến, nàng chỉ muốn dạy dỗ Lỗ Tùngút, tuyệt không muốn làm hại hắn đến mức bị thầy giáo phạt.

"Thầy Trương, để em đi xem Lỗ Tùng." Tần Mạt thấy Lỗ Tùng ra ngoài phòng học, cũng không thể ngồi yên nữa. Lúc này nàng liền đứng dậy, không kịp chờ Trương Tường phản ứng, chỉ bước nhanh ra ngoài, đuổi theo hướng của Lỗ Tùng.

Trên hành lang tầng bốn vắng vẻ, bõng lưng Lỗ Tùng chợt lóe, đã biến mất tại đầu cầu thang.

Tần Mạt cắn răng một cái, cuối cùng không vào lớp nữa, chỉ bước chân chạy chậm đuổi theo.

Tiếng vang lộp bộp vang lên, Lỗ Tùng bước nhanh ở trước mặt, Tần Mạt chạy hồng hộc đuổi theo, khi đến gần cầu thang tầng một thì đuổi kịp hắn, Lỗ Tùng quay đầu lại, trừng mắt nhìn Tần Mạt, hầm hừ nói: “Cậu ra đây làm gì? Không phải cậu muốn chuyên tâm nghe giảng, làm học sinh giỏi à? Với học sinh kém như tôi, cậu còn muốn nói gì?”

Tần Mạt tiến lên tóm lấy cánh tay hắn, tay kia nắm chặt thành quyền, đánh một nhát vào lồng ngực của hắn, cười lạnh nói: “không phải cậu tự xưng là nam tử hán đại trượng phu sao? Đại trượng phu mà như cậu à? Gặp chuyện liền nhấc chân chạy? Hay là cậu xúc động vì quá vinh dự?"

Lỗ Tùng đỏ mắt, hung hăng bắt lấy bàn tay Tần Mạt vừa đánh hắn, dùng lực ép nàng lên vách tường, khàn giọng gầm nhẹ: "Cậu dám đánh tôi? Có tin tôi biến cô thành quái vật người ta không nhận ra không?"

Tần Mạt không mảy may e ngại, ngược lại nhìn chằm chằm mắt hắn, nhếch môi cười lạnh: "Trốn tránh hiện thực, ức hiếp kẻ yếu,41;i trượng phu à?"

"Cậu!" Môi Lỗ Tùng bĩu một cái, hai hàng lông mày trong nhăn lại thành chữ xuyên (川). Trên trán hắn nổi gân xanh, cơ thịt co lại, một đôi mắt nhìn về phía Tần Mạt đánh giá trên dưới, sau một lúc, hắn bỗng nhếch miệng cười, quả đấm giơ lên vung về phía Tần Mạt!

Tần Mạt tim đập nhanh, bản năng sợ hãi trong nháy mắt thấm vào lòng.

Không thể nhắm mắt!

Đây là cách nghĩ duy nhất của nàng lúc ấy: “Cậu muốn đánh tôi? Tôi sẽ trợn to mắt nhìn cậu đánh!”

Quả đấm và khớp xương của Lỗ Tùng phóng đại trong mắt Tần Mạt, sau đó tiếng gió thổi qua mặt nàng, bốp một tiếng!

Quả đấm của Lỗ Tùng đập lên vách tường bên trái nàng!

"Tôi không đánh cậu!" Lỗ Tùng oán hận nói: "Ai bảo cậu là con gái, tôi không đánh cậu!"

Nhưng trong ánh mắt hắn vẫn hiện lên tức giận, cho đến khi tim Tần Mạt đập chậm lại, lẳng lặng nhìn hắn vài phút, hắn mới xoay người chống lên vách tường, đổi thành tư thế đứng thẳng, nhe răng hói: “Vừa rồi vì sao cậu không nhắm mắt?”

"Vì sao tôi phải nhắm mắt?" Tần Mạt cười nhạt.

Lỗ Tùng hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn nàng: "Cậu không sợ à?"

"Tôi sợ cậu thu quyền?" Tần Mạt cười cười không đổi.

"Đấy là tôi chưa đánh cậu thôi!" Ánh mắt Lỗ Tùng căm giận, "Cậu có biết nhìn cậu cười rất đáng ghét không?"

"Vậy à..." Tần Mạt cười híp mắt, "Nhưng dù cậu có ghét, khi tôi muốn cười thì tôi vẫn cười."

Lỗ Tùng buồn bực cào cào tóc, như một con thú nhỏ bất an đi đi lại lại ở góc cầu thang, bất mãn nói: “Đừng cho rằng cậu làm bộ là người tốt thì tôi sẽ tha thứ cho cậu, rõ ràng không phải tôi sai mà! Cái thầy Trương không phân biệt trắng đen kia, tôi coi thường không muốn tranh luận với ông ấy! Cái này gọi là trốn tránh à? Cậu hại người trước, giờ còn muốn nói gì với tôi?”

"Tôi hại cậu là tôi không đúng." Tần Mạt hào phóng thừa nhận, sau đó chuyển hướng, "Nhưng khi thầy đang giảng bài cậu lại quấy rầy tôi, là cậu không đúng trước, tôi chỉ phản kích mà thôi."

"Ai bảo cậu nhỏ mọn như thế!" Lỗ Tùng tức muốn giơ chân, càng bất bình.

"Đấy là quyền của tôi!" Tần Mạt bĩu môi, "Được rồi, tôi không tranh luận với cậu nữa, bây giờ đi về với tôi, chúng ta cùng nhận sai với thầy, nhiều lắm thì chỉ làm kiểm điểm, cậu có dám hay không?"

"Nhận sai?" Lỗ Tùng dừng chân, "Cậu bảo tôi nhận sai?"

"Thế nào, cậu không dám? Cậu không có dũng khí nhận sai?" Tần Mạt nhướng mày nhìn hắn.

"Cái gì mà không dám?" Hai tay Lỗ Tùng đan vào nhau, khớp xương kêu tanh tách, "Đây… căn bản không có chuyện như thế! Rõ ràng chính là cậu… saoải nhận sai?"

"Cãi thầy như thế, chẳng lẽ cậu không sai à? Huống hồ chi không phải mình cậu nhận sai, tôi cũng nhận sai. Cậu nghe cho rõ, tôi cũng nhận sai! Tôi sẽ về nói rõ mọi chuyện với thầy, cậu có dám về cùng tôi không?"

Lỗ Tùng sửng sốt trong khoảng khắc, mới thu hồi kinh ngạc nói: "Cậu dám giải thích với thầy giáo?"

"Tôi dám!" Khóe môi Tần Mạt khẽ nhếch, gật đầu, "Cậu có dám không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.