Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Chương 15: Q.3 - Chương 15: Đồng thoại




Cành khô cháy đến phát ra tiếng, nồi dầu dê bốc ra hơi nhàn nhạt, hơi cay làm hốc mắt Tần Mạt đỏ lên, càng lộ ra khuôn mặt thanh tú của nàng, lại có vẻ uất ức.

Tần Mạt đương nhiên không uất ức, nàng cũng không nói mê sảng, nàng rất chân thật nói ra suy nghĩ trong lòng, chỉ có Phương Triệt không thể hiểu, cho rằng nàng đang nói mê sảng thôi.

"Không uống... thì không uống..." Tần Mạt ợ một cái, nghiêng nghiêng ngả ngả đứng dậy, "Bình bình thường thường, vui vui vẻ vẻ, rất tốt."

Phương Triệt đứng dậy theo, khi hắn đứng dậy dưới chân khẽ lảo đảo, hiển nhiên hắn cũng không tỉnh như biểu hiện bên ngoài.

"Tần Mạt, em… vui vẻ không?"

"Đương——hức, " Tần Mạt nghiêng đầu cười, "Tôi đương nhiên, nhiên, vui vẻ!" Nàng hơi tê lưỡi, rượu bốn mươi độ, đối với nàng mà nói rõ ràng là hơi cao.

"Ha ha." Phương Triệt cũng cười theo, hắn thu dọn đồ nấu cơm, "Tốt, rất tốt."

Chờ đến khi Tần Mạt đón gió lạnh cùng Phương Triệt đi về tiểu khu Nguyệt Quang, Phương Triệt bỗng vỗ trán một cái, vẻ mặt chán nản nói: "Anh quên mất rồi!" Hắn cởi hai nút áo ra, đưa tay mò mò ở túi bên trong. Hắn mất khá nhiều thời gian, tay vẫn không bỏ ra ngoài, gương mặt chuyển sang trầm.

Tần Mạt vẫn yên lặng nhìn hắn, không thúc giục, cũng không rời đi.

Tay Phương Triệt vẫn không bỏ ra ngoài áo, thỉnh thoảng có người đi ra từ cái cửa nhỏ, liền tò mò lườm hai đứa trẻ đứng như tượng trong gió rét, vì họ không sợ rét mà tấm tắc khen vài câu.

Tần Mạt rốt cục không nhịn được xoa xoa tay, hắt hơi một cái.

Phương Triệt như tỉnh lại trong mộng mà thở sâu, lắc đầu cười cười, hai tay bỏ ra từ trong túi áo, cũng lấy ra một đôi găng tay bằng nhung màu lam nhạt.

Đôi găng tay này là mày lam như hồ sóng gợn nước, ngón tay xinh xắn mà thuần khiết, ở mu bàn tay khẽ hiện lên một nhành hoa mai trắng được thêu tinh tế. Vài đóa hoa mai, phảng phất như ánh sáng nhạt phá vỡ đêm tối bốn phía.

Da nhung phía ngoài găng tay vô cùng mềm mại, ở viền mép lộ ra da nhung màu trắng, rõ ràng là lông dê. Phương Triệt đưa tay lại, Tần Mạt duỗi ra tay, đầu ngón tay còn chưa chạm vào, liền mơ hồ cảm giác hơi ấm của Phương Triệt lưu lại trên găng tay.

"Đây là quà sinh nhật cho em." Giọng Phương Triệt nhẹ nhàng mà bình thản, không lộ ra cảm xúc gì.

"Tôi... rất thích." Tần Mạt chần chừ trong chốc lát, rốt cục vẫn cười rạng rỡ, nhận cái găng tay, sau đó lập tức đeo lên tay, "Thật mềm mại, ấm áp và thoải mái."

Phương Triệt cười nhạt, thấp giọng nói: "Anh về đây." Hắn vừa dứt lời, cũng không chờ Tần Mạt đáp lại, xoay người liền đi mất.

Tần Mạt nhìn theo bóng lưng hắn biến mất, chợt phát hiện mình đã hoàn toàn không thể nhìn thấu thiếu niên này. Phương Triệt có trăm vạn tâm tư, khi hắn mở miệng tức giận mắng có lẽ là muốn biểu đạt thiện ý, mà khi hắn cười, ai cũng không biết trong lòng hắn đến cuối cùng ẩn giấu bí mật gì.

Hắn còn nhỏ tuổi, có lẽ còn chưa luyện được đến cảnh giới vui giận không biểu lộ, nhưng hắn có thể khắc trước thì bi thương như muốn nổi điên, vậy mà khắc sau lại như không có việc gì, qua công phu này, mơ hồ có thể thấy được tương lai của hắn. Chỉ không biết rõ, hắn sẽ thế nào sau khi vỗ cánh bay lên, phá vỡ trời xanh?

Tần Mạt cảm thấy bàn tay thật ấm áp, bỗng cảm thấy mình rất ngốc rất ngốc: "A, mình lại không nghĩ găng tay này cũng có thể mua." Nhưng sớm nghĩ đến cũng vô dụng, nàng có nhiều bài tập phải làm như thế, dù có găng tay này, cũng không đeo nhiều.

Nhưng nẻ da thật là phiền toái, một hồi này, tay Tần Mạt ấm lại, chỗ nẻ da lại bắt đầu ngưa ngứa, ngứa đến tê dại, khiến nàng chỉ muốn tháo găng ra mà gãi.

Khi về nhà, một thân Tần Mạt toàn mùi rượu, Tần Vân Đình vừa mở cửa đã ngửi thấy, lúc này liền kêu sợ hãi: "Mạt Mạt! Em dám uống rượu!"

"Mạt Mạt về à?" Đây là giọng Bùi Hà.

"Chị cả, chị hai uống rượu?" Tần Vân Chí bật dậy từ ghế sô pha, chạy chậm đến cạnh Tần Mạt, vẻ mặt tò mò và hiếu kỳ.

"Không được uống rượu?" Mắt Tần Mạt không chớp, nghiêng người vòng qua Tần Vân Chí, nâng tay gõ vào đầu nó, "Vẫn chưa say, mà hôm nay không phải sinh nhật chị sao? Uống ít thôi à."

"Mạt Mạt, cuối cùng em cũng biết hôm nay là sinh nhật mình?" Tần Vân Đình oán trách liếc Tần Mạt một cái, "Em nhớ, vậy mà đi uống rượu còn dám ngông nghênh viện cớ."

Lời này khiến Tần Vân Chí phụ hoạ, cùng với chuỗi giáo dục dài của Tần ba Tần mẹ. Như là trẻ vị thành niên không thể uống rượu, con gái càng không được uống rượu nói linh tinh, khiến Tần Mạt nghe đến phát sốt, ngay cả Tần Vân Đình cũng bị giáo dục một chút.

Tần Mạt mới biết thì ra Tần ba Tần mẹ cũng có lúc có tài ăn nói tốt như thế, mà khi giáo huấn Tần Mạt, Tần Vân Đình càng trợn mắt há mồm, vì nước mắt hối hận như cơn hồng thủy trào ra.

Đến bữa tối, hai vị cha mẹ như nước sông Hoàng Hà mới ngừng lại, cùng vào ăn một bữa cơm khá thịnh soạn, tráng miệng là một chiếc bánh ngọt mà tự Tần mẹ làm, cùng với lời chúc của Tần Vân Đình, Tần Vân Chí vỗ tay.

Trên tivi náo nhiệt cùng ngoài đời giống nhau chính là lúc này, một đình tay nắm trong tay chính là lời giải kiếp này của Tần Mạt, nàng nghĩ bản thân mình sẽ suốt đời khó quên.

"Một, hai, ba!" Tần Vân Chí nhảy dựng lên, "A! Một hơi thổi tắt, chúc chị hai ước thành sự thật nhé!"

"A hà, cũng không nhìn xem chị hai em là ai, sao có thể không thành sự thật chứ?" Tần Mạt hếch mũi lên, nhìn quanh đắc ý.

"Mau nói mau nói! Chị hai ước cái gì!"

"Không phải nói chị thầm ước à? Sao có thể nói ra?"

"Cái thứ nhất và thứ hai có thể nói, chị hai mau nói đi!” Tần Vân Đình cầm tay Tần Mạt bắt đầu lắc lắc, lắc mãi cho đến khi thấy nàng bất động, lại vội vàng ôm lốm đốm dưới đất, sau đó cầm lấy hai chân trước của nó thở dài.

Trong cổ họng lốm đốm phát ra tiếng ư ư, rõ ràng là uất tức kháng nghị.

Trên khuôn mặt nhỏ của Tần Vân Đình còn có vẻ đáng thương hơn lốm đốm, chọc những người khác cười lớn.

“Nguyện vọng đầu tiên của chị là, ước cả nhà bình an khỏe mạnh.”

"Nguyện vọng thứ hai của chị là, ước con đường phía trước bằng phẳng sáng rõ."

"Nguyện vọng thứ ba, " Tần Mạt chớp chớp mắt, nhìn phía Tần Vân Chí đang nhe răng, "Không nói..."

Tần Vân Chí kêu oa oa, vừa kêu vừa lao vào người Tần Mạt, sau đó lén lút nhét một món đồ vào túi nà

Buổi tối trước khi ngủ, Tần Vân Đình khóa cửa phòng ngủ cẩn thận, xoay người cười thần bí với Tần Mạt nói: "Mạt Mạt, em chắc chắn sẽ không đoán ra chị tặng quà sinh nhật gì cho em đâu."

Tần Mạt quả thật đoán không được, nhưng nàng vẫn rất phối hợp làm ra một dáng vẻ vắt hết óc để đoán, nắm tay cắn răng nói: "Quần áo, giày, kẹo... Nói đi, đến cuối cùng là gì thế?"

Tần Vân Đình bĩu môi nói: "Mạt Mạt, sao mỹ nữ thiên tài như chị lại có một em gái như em chứ, em không có điểm sáng tạo nào à? Tinh ý một chút đi? Sao lại cũ rích như thế?”

Tần Mạt khoanh hai tay, cười tít mắt mà nói: "Chị xinh đẹp của em, chị có thể nói với em cái gì là sáng tạo? Cái gì là tinh ý? Cái gì là không cũ rích được không?"

"Em có nhớ trước đây chúng ta cùng xem một chuyện cổ không?” Tần Vân Đình ngồi xuống cạnh Tần Mạt, mắt nhìn nàng chăm chú, tỏa sáng long lanh.

Trong lòng Tần Mạt như có sét đánh, khẽ run rẩy.

Tần Mạt và Tần Mạt trước đây khác nhau, nàng chỉ nhảy ra từ giữa đường, nàng đi tìm trước đây ở đâu?

Tần Mạt cúi đầu không nói, nói năng lưu loát ngày thường hoàn toàn bị mắc kẹt ở một khắc này, không phát huy được nửa điểm. Hôm nay nàng rất vui vẻ, cho nên lúc này nàng càng không thể nói gì.

Không muốn lừa gạt, lại không thể giải thích, cũng chỉ có thể

Tần Vân Đình căn bản không tưởng tượng được Tần Mạt lúc này lại nhiều tâm tình như thế, nàng chỉ dùng giọng điệu ngâm vịnh nhớ lại: “Khi đó, em đặc biệt dễ bắt nạt. Ở nhà trẻ, có một cậu bé nắm tóc em, đá ghế của em, em không đánh trả, cũng không dám nói, chỉ khóc và khóc. Vì em thích khóc, cho nên mẹ mua cho em rất nhiều truyện cổ tích, chị rất là ngưỡng mộ a..,”

Tần Mạt im lặng trầm tư, dần cảm thấy trong đêm đông lạnh giá lộ ra ánh sáng ấm áp màu hồng. Nàng tự kể lại như thế, chạm vào chuyện cũ của Tần Mạt kia, thậm chí còn có cảm giác như xuyên qua kính thủy nguyệt, bắt được những hạt bụi mặt trời. Dưới ánh bụi mặt trời, bay múa như tinh linh, không vui không buồn, chỉ có tồn tại.

"Chị muốn đọc truyện cổ của em, nhưng em luôn nhát gan trước mặt người khác, chỉ không sợ chị, còn luôn ghét chị.” Tần Vân Đình cắn răng, lại mang theo oán hận, “Nhưng chị em không phải là dễ bắt nạt, chị trước mặt em chạy từ lớp lớn xuống lớp bé, dạy dỗ thằng nhóc bắt nạt em một trận, từ đó về sau em liền thành cái đuôi của chị!”

"Chị..." Tần Mạt yếu ớt nói.

Tần Vân Đình hừ hừ, mắt trợn lên nói: "Thế nào, không chịu phục?"

"Không, em thấy chị lạc đề rồi, chị nói kể chuyện cũ mà?"

Tần Vân Đình bị chẹn họng một chút, lại liếc Tần Mạt: "Em không nhớ thật à?"

Tần Mạt chỉ giương mắt vô tội nhìn

"Quên đi, từ nhỏ em đã ngốc rồi, chị chẳng dám mong em nhớ đâu." Tần Vân Đình cười tít mắt vuốt tóc Tần Mạt, "May mà giờ thông minh ra một chút, thật không tệ, đây mới là em gái Tần Vân Đình chị."

Tần Mạt cười cười, vẻ mặt khôi phục vẻ bình tĩnh.

"Thật ra chị cũng không nhớ câu chuyện đó." Tần Vân Đình cười hì hì, "Được rồi, thật ra chị còn nhớ được một điểm. Chính là có người, có rất nhiều rất nhiều phiền não, mỗi ngày lại bị phiền não ép bức. Sau đó có một ngày, hắn bỗng nghĩ ra một ý kiến hay để xử lý phiền não này. Mạt Mạt. Em còn nhớ là cách gì không?"

Tần Mạt chớp mắt, không nói gì.

"Thật là..." Tần Vân Đình nâng tay vò tóc Tần Mạt, "Hắn ta đào một cái hang, mỗi ngày nói hết vào cái hang đó, chỉ cần nghe tiếng vang trong hang, hắn liền cảm thấy mình được an ủi, thế là từ đó hắn thật vui vẻ."

Khóe miệng Tần Mạt hơi nhếch, lắng nghe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.