Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Chương 43: Q.2 - Chương 43: Đường gấp khúc




Sân trường trước giờ tắt đèn không náo nhiệt lắm, dù sao đây cũng là thời gian trọng điểm, phần lớn học sinh ở đây đều ưu tiên cho nghiệp học, người lúc này còn lảng vảng ở bên ngoài là vô cùngTần Mạt kéo cái chân bị thương đi khập khiễng, sau khi đến cửa ký túc xá nam, mới phát hiện mình không biết làm thế nào để tìm Phương Triệt. Nàng mở mắt nhìn đèn đuốc sáng trưng ở ba tầng nhà, trong lúc hoảng hốt liền cảm thấy bóng dáng Phương Triệt như dốc núi tuyết dần dần chôn vùi trong ánh đèn, không thể chạm đến.

Cuối cùng thì hắn cũng phải đi xa, giống như Tần Vân Đình, giống như Tô Thức, giống như Vịnh Sương, giống như Tần Phủ ngàn năm trước.

Tần Mạt cúi đầu, đáy lòng lại dâng lên một nỗi chua xót, đời người có thể đến bao lâu?

Một giọng nói ngả ngớn cắt ngang suy nghĩ của Tần Mạt.

"Cô là Tần Mạt?" Người đến khẽ kéo dài âm cuối, hỏi như thế. Câu hỏi này, ý tứ hàm xúc.

Tần Mạt nhíu mày, mở mắt nhìn lại, liền thấy một thiếu niên cao lớn mà xa lạ đứng trước mặt. Người này cao một mét tám, người gầy gò cao ngất, nhưng thế đứng phóng khoáng, mái tóc ngắn rối tung và ngũ quan khắc sâu càng tạo cho hắn một dáng vẻ cuồng vọng hết sức hoang dại. Thoạt nhìn hắn chỉ mười sáu mười bảy tuổi, đôi môi hơi dày, nhếch nhẹ, cảm giác đầu tiên cho người khác chính là ngang bướng.

"Tôi là Tần Mạt." Tần Mạt nhẹ gật đầu, không hề đổi giọng.

"Tôi là Lôi Tĩnh An." Thiếu niên tự giới thiệu dùng ánh mắt miệt thị từ trên cao nhìn xuống Tần Mạt, "Quả nhiên là con bé xấu xí, cô nghe cho kỹ, về sau cách xa Vương Tử Dục ra!" Nói dứt lời, hắn lại hừ nhẹ một tiếng, sau đó quay đầu, nghênh ngang mà đ. Dáng vẻ không coi ai ra gì, giống như cả ông trời cũng phải nghe theo hắn.

Tần Mạt lắc đầu bật cười, cái người tự cho mình là to kia, có lẽ, là người theo đuổi Vương Tử Dục?

"Vương Tử Dục?" Tần Mạt cười đầy ẩn ý, "Bây giờ vẫn còn sớm, nhưng cậu ta tự nguyện ngã vào, mình cần gì phải quan tâm đến người khác?"

Ánh mắt Tần Mạt tuần tra trước ký túc xá nam, cuối cùng nhìn thấy một người quen, nàng vội vàng gọi từng chữ: "Tào Trí Thư!"

Tào Trí Thư là học trưởng đã giúp Tần Mạt báo danh hôm khai giảng, tuy sau đó vì Phương Triệt xuất hiện nên hắn đi trước, nhưng người này mới nhìn có vẻ ngại ngùng câu nệ, ấn tưởng đầu tiên với người khác quả là không sai.

"Em là..." Tào Trí Thư sửng sờ một chút, lập tức cười nói: "Em là Tần Mạt, vừa rồi hơi tối, nhìn không ra. Thật có lỗi, em có chuyện gì à?"

Tần Mạt cẩn thận nhìn kĩ, chỉ một câu này đã nghe ra dưới sự xấu hổ ngại ngùng kia là lãnh đạm xa cách.

"Em có chuyện nhỏ muốn nhờ học trưởng giúp, không rõ có làm phiền hay không?" Thế thì Tần Mạt cũng ngại ngùng cười cười, khi người Trung Quốc gặp gỡ tinh hoa chính là ở chỗ đôi bên khách khí lịch sự, nàng tự nhiên am hiểu đạo lý này.

Dưới lớp kính thật dày, Tần Mạt không nhìn rõ ánh mắt Tào Trí Thư dao động, chỉ thấy hắn khẽ mỉm cười, lại rất khách khí mà nói: "Không đâu, giúp học muội là đúng, em có chuyện gì, cần khả năng cho phép, nhất định sẽ giúp hết mình."

Lời này nghe thật có ý, "chỉ cần khả năng cho phép", cũng có thể hiểu là "nếu như không có khả năng, như vậy thật xin lỗi..." Tần Mạt nghe mà buồn cười, cũng không rảnh tiếp tục ngôn ngữ nghệ thuật với hắn, hỏi thẳng: "Tào học trưởng, anh có quen Phương Triệt học trưởng không, giúp em gọi cậu ta ra đây? Cảm ơn anh trước."

Cảm ơn trước, Tào Trí Thư tự nhiên sẽ không thể không giúp cái chuyện nhỏ này.

Đợi khoảng năm phút sau, Phương Triệt bước nhanh ra từ cổng sắt ký túc xá, hắn tiếp tục nghiêm mặt, chỉ là giữa lông mày lại có điểm mừng rỡ, hoặc là hắn nhìn mềm dịu hơn bình thường rất nhiều.

"Muộn như thế, sao lại ra đây?" Nhưng hắn mới mở miệng đã không phải chuyện tốt rồi, khi nói xong lại giữ chặt tay Tần Mạt, lại hỏi: "Chân đau tốt hơn chưa? Có hay bôi thuốc không?"

Tần Mạt bật cười: "Tiểu Phương đồng học, cậu đổi nghề đi làm bà thím được đấy?"

Phương Triệt buông tay nàng ra, mặt hơi nghiêng, ho nhẹ nói: "Tìm tôi có chuyện gì? Nếu như cô muốn lấy thân báo đáp, tôi thấy còn hơi sớm."

Tần Mạt không nhịn được cười, hai vai rung rung, vừa cười vừa nói: "Không ngờ cậu còn có khả năng hài hước trời cho nhỉ! Ha ha, Phương Triệt, suy nghĩ của cậu có thể như người bình thường được không!"

Phương Triệt lại quay mặt lại, khẽ cười cười, nhưng không đáp lờ

"Tôi đến hỏi cậu mai có rảnh không" ngừng cười, Tần Mạt nói thẳng mục đích.

"Cô muốn tôi làm gì?" Giọng Phương Triệt dịu lại, "Tôi lúc nào chẳng rảnh."

"Không được trốn học!" Tần Mạt không suy nghĩ đã trừng mắt với hắn một cái, sau đó cười, "Da khỉ như cậu rất được hoan nghênh, thư của Trần Yến San chắc cậu còn nhớ? Bạn ấy muốn hẹn cậu."

Dưới ánh đèn mờ mờ, gió đêm vốn hây hây thổi bỗng thành bão tố, sắc mặt Phương Triệt lạnh lại, sau đó im lặng thật lâu.

Tuy hắn không nói gì, nhưng Tần Mạt lại không hiểu tại sao hắn bỗng phẫn nộ và bi thương. Trong gió đêm, phẫn nộ bi thương này như rơi vào một cái giếng sâu không đáy, trôi giạt từ từ, không có điểm dừng.

"Phương..."

Phương Triệt bỗng nâng tay nhẹ vuốt qua khóe mắt Tần Mạt, sau đó thản nhiên nói: "Sau bữa tối ngày mai, tôi ở sân bóng chờ các cô."

Nói dứt lời, hắn cho hai tay vào trong túi quần, mỉm cười nói: "Cô về đi, cẩn thận cái chân bị thương." Xoay người xong, hắn rời đi. Tần Mạt nghi ngờ nhìn hắn một cái, lại nhìn đồng hồ trên tay, giờ tắt đèn sắp đến, cũng không nghĩ nhiều nữa, vội vàng tăng tốc chạy về ký túc xá nữ.

Đấu tranh với đau đớn ở mắt cá chân, cho đến khi Tần Mạt trở về phòng, toàn thân đổ đầy mồ hôi. Nàng báo với Trần Yến San trước, sau đó vào phòng vệ sinh rửa mặt. khi đi ra, đèn phòng đã tắt, s đó từng người đi ngủ, im lặng không nói.

Ngày hôm sau rời giường, cái chân bị thương của Tần Mạt đã đỡ hơn rất nhiều, bụng cũng chỉ hơi đau, chịu đựng một chút thì không sao. Sau cơn đau đớn ngày hôm qua, hôm nay tâm tình nàng càng bình tĩnh, về sau này bị mỗi tháng còn vài chục năm nữa, nếu như mỗi lần nàng đều như chết đi sống lại, thì đúng là không muốn sống nữa.

Lỗ Tùng ngồi xuống chỗ mình, thấy Tần Mạt đến ngồi cạnh, hắn vừa nhường đường vừa ủ rũ cúi đầu, vẻ mặt đáng thương như con chó nhỏ bị vứt bỏ.

Tần Mạt không để ý đến hắn, ngồi xuống chỗ bên cạnh bắt đầu làm bài, sau đó lên lớp nghe giảng, tan học nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sau bữa tối Tần Mạt cũng không đi cùng Trần Yến San, tuy Phương Triệt nói chờ các cô, nhưng về việc này, Tần Mạt tự nhiên biết mình không nên xen vào, làm người gây trở ngại.

Không biết vì sao, trong lòng lại hơi chua.

Sau giờ tự học buổi tối, Trần Yến San đi vào phòng học, dù ai liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra hai má nàng ửng đỏ, sắc thái sáng rạng rỡ. Trong hai mắt, là làn nước xuân trong suốt mềm mại.

“Cậu ta đạt được ước muốn rồi?” Tần Mạt thì thầm, ánh nắng chiều thoáng hiện qua, cuốn theo tịch mịch phiền muộn xung quanh nàng. Thế là nàng nhắm mắt lại, ghi lên giấy nháp hai chữ "Phương Triệt", sau đó gạch xoẹt qua cái tên này, nàng lật giấy, lại mở to mắt.

Tần Mạt, mày là ngốc thật, hay là ngốc

Khóa tường yêu nguyệt thảo y thâm. Vãn hà trầm, tiếu thùy sân? Thị tử cao cao, sàm đoạn hảo thiệt nhân. Hầu nhân chiết chi mang giải ý, sơn bất ngữ, dạ lan chân.

Nửa khuyết 《 Giang Thành tử 》, Phương Triệt, cuối cùng cậu không đối được rồi.

Những ngày tiếp theo bình thản như nước, Tần Mạt vùi đầu vào học tập, chỉ khi có vấn đề thì đi hỏi thầy giáo. Phương Triệt như mất tích, Trần Yến San rời khỏi đội ngũ của nàng và Lữ Lâm, thường xuyên về ký túc xá rất muộn. Ngụy Tông Thần học hành không tệ, thường trao đổi cùng Tần Mạt, Khương Nhụy giỏi tiếng Anh kinh người, ở phương diện này, nàng giúp Tần Mạt khá nhiều.

“Ban huấn luyện ngâm vịnh” chưa bắt đầu đã chết yểu cuối cùng không ai nhắc đến nữa, hội học sinh và các câu lạc bộ đoàn thể xã hội bắt đầu gióng trống khua chiêng tuyển nhận thành viên mới, Lỗ Tùng vào câu lạc bộ thể dục, Ngụy Tông Thần và Khương Nhụy cùng vào câu lạc bộ học tập.

Lữ Lâm đề nghị Tần Mạt nộp đơn vào câu lạc bộ phát thanh, nhưng Tần Mạt không hứng thú với việc này, chỉ một lòng đọc sách.

Sau kỳ thi đầu tiên, thành tích của Tần Mạt làn người ta sửng sốt, nàng đứng đầu lớp, đồng thời cũng đứng thứ năm mươi mốt toàn khối. Tuy kém một bậc nữa là được học bổng, nhưng bản thân Tần Mạt cũng rất vui mừng. Nỗ lực của nàng đã được đền đáp, tương lai tươi đẹp rộng mở, tự mình nỗ lực cánh sinh tiến lên từng bướcChương Quốc Phàm đứng trên bục giảng khen ngợi Tần Mạt cũng là để giáo dục: "Các em hãy nhìn đi, đây chính là thành quả của nỗ lực học tập! Bạn Tần Mạt học hành chăm chỉ nên được như thế, nếu như các em cũng muốn tiến vượt bậc, thì phải cắn chặt răng, chuyên tâm học hành! Trời xanh không phụ người có lòng, các em có muốn bị bỏ lại phía sau không?"

Từ đó về sau thái độ của Chương Quốc Phàm với Tần Mạt thay đổi rất nhiều, có ý biến nàng thành một học sinh mẫu mực.

Tần Mạt thờ ơ với việc lần này, chỉ dùng dáng vẻ hiền như khúc gỗ của con mọt sách ở trước mặt thầy Chương.

Thầy dạy ngữ văn Lư Hoa Ba cũng là người thú vị, ông trao đổi với Tần Mạt không ít, hai người tâm tình cổ kim, mà thầy Lư thường biểu lộ khí khái của thư sinh, than thở thẳng thắn có tài nhưng không gặp thời, bình sinh coi Tần Mạt như tri kỷ.

Có một lần Lư Hoa Ba hỏi Tần Mạt thế này: "Mạt Mạt, tôi thấy em tài hoa đầy bụng, kinh thi đều thông, sao lại có thể chịu được yên tĩnh như thế? Người bây giờ có nửa điểm ưu tú là muốn nổi danh, em nhìn những thiếu niên là những tác giả danh tiếng có rất nhiều, sao trước giờ em lại không có ý muốn gửi bản thảo đi đâu đó?”

Tần Mạt sửng sốt nửa buổi, sau đó mới không hiểu nói: “Viết sách ngôn luận, không phải là việc giáo sư mới có thể làm sao? Thiếu niên là giáo sư bây giờ nhiều đến vậy ạ?”

Lư Hoa Ba càng sững sờ hơn, đầu óc nghĩ mãi mới hiểu lời Tần Mạt nói. Ông cười lớn, vừa cười vừa vỗ bàn, chỉ vào Tần Mạt nói: " đọc sách đến ngẩn ra rồi? Viết sách ngôn luận? Một giáo sư? Ha ha! Mạt Mạt, em lại còn xa rời thời đại hơn cả tôi! Trước giờ em chưa từng đọc sách bán chạy à?"

Lúc ấy Tần Mạt đến thư viện cũng biết nghĩa của sách bán chạy ở hiện đại, thế là nàng hỏi Lư Hoa Ba: “Em chỉ biết nó có nhiều trên mạng, nhưng em có thể lên mạng ở đâu?”

Lư Hoa Ba trầm mặc trong khoảnh khắc, sau đó thở dài: "Năm nay trường học đã bỏ lớp dạy máy tính rồi, phòng thư viện cũng không có, em muốn lên mạng, ngoài việc đi mua máy tính, chỉ còn có thể ra Internet.” Sau đó ông cười khổ, “Tôi chắc là người thầy đầu tiên bảo học trò mình ra hàng net. Nhưng,… quên đi, Mạt Mạt, em không cần lo đến việc này, học hành mới là việc chính.”

Tần Mạt chỉ có một vấn đề: "Có phải những sách đó rất dễ kiếm tiền không?"

"Bán chạy thì dễ kiếm tiền, không bán chạy, rất khó nói." Lư Hoa Ba đáp có điểm không tập trung, ánh mắt ông xa xăm, không biết nghĩ đến cái gì.

Tần Mạt cân nhắc mười phút, ra quyết định rất nhanh.

Nàng cũng không ra hàng net, cũng không muốn gửi bản thảo tiểu thuyết hay truyện ngắn gì đó. Nàng từng đọc được vài nội dung cơ bản về văn học hiện đại, có thể ngẫu hứng làm thơ không có nghĩa là có thể viết được tiểu thuyết, huống chi giờ nàng không thể phân tán tư tưởng quá nhiều, nếu không thành tích sẽ bị kéo xuống, sẽ mất nhiều hơn được.

Nhưng nàng cũng không thể bỏ qua cho miếng thịt trước miệng như thế, vậy là nàng đế thư viện tìm một ít sách và tạp chí văn học để so sánh, tìm trong đó mấy chuyện mục học thuật. Văn cổ đại hay văn biện luận với Tần Mạt mà nói là vô cùng đơn giản, nàng vung tay một cái là có thể xuất khẩu thành thơ.

Huống chi bài văn ngắn viết tay khá đơn giản, gửi qua bưu điện cũng không rắc rối, còn không tốn bao nhiêu thời gian, rõ ràng có lợi. Về phần miếng thịt này là béo hay gầy, còn phải xem lại nhuận bút.

Từ xưa người làm văn chỉ hi vọng văn tự hay học thuyết của mình có thể lưu tiếng thơm trăm đời, Tần Mạt nghĩ đến Tô Thức, nghĩ đến Vương An Thạch, nghĩ đến Hoàng Đình Kiên, thế là tham vọng tự đáy lòng, lặng lẽ sinh ra.

Nàng bỏ lỡ sự kiện ngàn năm trước, cái tên Hoài hư đã thất lạc tại vết nứt thời gian, hiện giờ tại ngàn năm sau, nàng có thể tiếp bước bản thân hay không?

Tần Mạt gửi bản thảo, trong quá trình đợi tin tức, nàng thi xong cuộc thi giữa học kì, sau đó được nghỉ lễ, nghỉ việc ở quán trà, rồi về nhà.

Tai ương cuối cùng cũng phủ xuống, trung tuần tháng mười một, cuối mùa thu, trời mưa.

Tần Bái Tường và Bùi Hà cùng mất việc, ngày Tần Mạt về nhà, chỉ thấy cha mẹ suy sụp ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt xanh đen, phảng phất trong khoảng thời gian ngắn, cùng già đi mười tuổi.

Trong lòng Tần Mạt nôn nóng, biết chuyện kia cuối cùng đã xảy ra.

Nàng cởi áo mưa ra, vào buồng vệ sinh sửa sang lại đầu tóc, sau đó mang hai chén trà nóng từ phòng bếp ra ngoài, đặt lên bàn trà cạnh ghế sô pha. Chén sứ trắng tỏa ra hơi ấm mờ mờ, mang chút hương trà. Tần gia chỉ có loại trà bình thường nhất, cho nên hương trà chẳng hề thơm, trái lại còn chua xót.

"Ba," Tần Mạt bưng một chén đến trước mặt Tần Bái Tường trước, "Ba, ba là chủ gia đình, con gái dâng chén trà này lên ba, cảm ơn công nuôi dưỡng của ba mười sáu năm nay."

Tần Bái Tường cuối cùng cũng kinh ngạc ngẩng đầu, sau đó lẳng lặng nhận chén trà, môi khẽ nhúc nhích, rồi lại không uống, cũng không nói lời nào.

"Mẹ," Tần Mạt lại bê một chén khác đến trước mặt Bùi Hà, "Mẹ, mẹ là chủ gia đình, con gái dâng chén trà này lên mẹ, kính mẹ đã vì gia đình này mà trả giá cả tuổi thanh xuân."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.