Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Chương 12: Q.3 - Chương 12: Lên núi




Cây đa lớn nhiều rễ, cành lá xum xuê tươi tốt trong tiết trời xuân. Giờ đây lại mang theo thân thể khô héo trong mùa đông giá rét, nhưng cũng lộ ra vẻ đoan trang, cùng với cuộc sống bình thản. Phương Triệt mặc áo khoác màu xám tro mở vạt, bên trong là áo sơ mi dài, từ cổ áo đến thắt lưng thẳng tắp lộ ra dáng người cao ráo, trong mùa đông này, không giống với đa số người mặc áo khoác dày mập mạp, lại thẳng đứng như đỉnh núi tuyết, cao ngạo bức người. Tuy tạm biệt hắn không lâu, nhưng Tần Mạt vẫn cảm thấy hình như đứa trẻ này lại cao thêm so với trước. Thật là hâm mộ không hết lời, trong lòng Tần Mạt chua xót: ì sao mình lại chẳng cao được phân nào, chẳng lẽ cả đời này phải làm đậu nành thật?” Ngũ quan Tần Mạt còn tính là thanh tú, mày thanh, mắt sáng, mũi không cao không thấp, môi mọng, có điều gương mặt lại gầy teo, nhìn không có vẻ được bồi dưỡng tốt. Dung mạo bình thường như thế đương nhiên không tính là xinh đẹp, nhưng cũng không phải xấu. Nhất là từ khi đông đến, da nàng càng trắng hơn, lại có điểm mềm mại mịn màng, cảm giác mọng căng, khiến người ta thuận mắt hơn nhiều. Nhưng dáng người nàng lại quá gầy, bộ dạng hoàn toàn không nảy nở, không có đường cong của thiếu nữ yểu điệu, cả người chẳng hề hấp dẫn. Nhưng khi nàng mỉm cười bước đến gần Phương Triệt, chân mày khóe mắt tự nhiên phóng khoáng, lại không thể so với tầm thường, nhẹ nhàng như tranh. Phương Triệt ngẩng đầu xuyên qua tán cây cằn cỗi, cũng không biết đang nhìn cái gì. Cho đến khi Tần Mạt đến cạnh hắn, hắn mới khôi phục tinh thần, lộ ra một nụ cười nhạt. "Chúng ta đi." Hắn giữ chặt tay Tần Mạt, cũng không giải thích gì, liền chuẩn bị đưa nàng ra khỏi tiểu khu Nguyệt Quang. "Đợi một chút!" Tần Mạt dừng chân, gạt tay Phương Triệt ra, trừng mắt nhìn hắn nói: "Đi đâu? Sắp đến giờ cơm trưa rồi cậu biết không?" "Cho nên phải đi ăn cơm." Phương Triệt đáp hết sức đương nhiên, lại vươn tay nắm lấy tay Tần Mạt. Tần Mạt trực tiếp coi thường suy nghĩ của hắn, tiếp tục tỏ rõ lập trường: "Nhà tôi dm rồi, tôi muốn về nhà ăn." Phương Triệt trầm mặc trong khoảnh khắc, thấp giọng nói: "Rất lâu đã không có ai cùng ăn cơm với anh..." Giọng hắn rất nhẹ, phảng phất như xa xăm. Tần Mạt vì câu này của hắn mà do dự trong nháy mắt, sau đó đưa tay đến trước mặt hắn: "Điện thoại di động." Khóe môi Phương Triệt cong lên, vội vàng đưa điện thoại di động của mình cho Tần Mạt. "Bấm số nhà tôi!" Tần Mạt căm giận trừng mắt, tiếp tục sai hắn. Cho đến khi bắt máy, bên kia truyền đến giọng của Tần Vân Đình. "Chị, trưa nay em không về nhà ăn cơm." Tần Mạt muốn nói là, bình thường Tần Vân Đình và Tần Vân Chí cũng thường không ăn cơm trưa ở nhà, hoạt động của bọn họ không ít, khiến Tần Mạt có vẻ lạc lõng. Người nhà Tần gia hi vọng Tần Mạt có thể năng động hơn một chút, nhiều bạn bè hơn, giao tiếp nhiều hơn, đừng có cả ngày ở nhà. Lúc trước không muốn đi chơi với bạn, cũng vì cảm thấy gặp nhau ở trường học là đủ rồi, không cần thiết phải lãng phí thời gian nghỉ đông. Hơn nữa sau khi nàng tham gia một buổi tụ tập bạn bè của Tần Vân Đình, Tần Mạt đối với hoạt động tập thể, trượt băng mà học sinh thường làm chợt cảm thấy rụt rè. Vì thế nàng cho rằng, nếu lúc này đi ăn cơm với Phương Triệt, lại có thể vẹn toàn đôi bên, cũng đỡ cho người nhà nàng lo nàng tính tình “quái gỡ”. "Sao thế? Không về nh ăn cơm a?" Tần Vân Đình cao giọng, phản ứng kịch liệt ngoài dự kiến của Tần Mạt. Tần Mạt chớp mắt mấy cái, vẫn tiếp tục nói: "Bạn học rủ em đi ăn cơm, không được sao?" Nàng mơ hồ nghĩ đến khi mình đang trầm mê trong “Thần điêu”, Tần Vân Đình nói hôm nay là ngày đặc biệt, chính là ngày hai tám tháng chạp, có thể có gì đặc biệt kia? "Quên đi!" Giọng Tần Vân Đình nhũn ra, bỗng cười hì hì nói: "Hôm nay có bạn học tìm em ăn cơm? Không ngờ còn có người nhớ nhỉ, thật không tệ. Vậy em đi ăn cơm cùng các bạn đi, nhưng phải nhớ, đến giờ cơm chiều phải về nhà ăn đấy!” “Các bạn” và “bạn”, lệch một chữ, lại sai đến ngàn dặm. Tần Mạt không giải thích cái gọi là bạn học chỉ có mình Phương Triệt, đồng ý yêu cầu bữa tối, sau đó cúp điện thoại. Phương Triệt dẫn Tần Mạt đi, mục đích lần nữa ngoài dự đoán của mọi người. "Đây là?" Tần Mạt đi theo Phương Triệt đến một nơi mà trước giờ nàng chưa từng đi đến. Hai bên là tường cao, ngõ nhỏ hẹp không biết đã bao lâu không có người đi qua, trên mặt đất là một lớp bụi dày, Tần Mạt đi lại vài bước, dấu chân vô cùng rõ ràng. "Con đường em chưa từng đi qua đúng không?" Phương Triệt có chút đắc ý, giữa lông hàng mày hiện ra vẻ đắc ý của một đứa trẻ. Tần Mạt nhíu mày, cười giận nói: "Chỉ có tên nhóc như mới đến nơi chưa có ai từng đi qua, tìm một phong cảnh lộn xộn thế này!” Phương Triệt bỗng khẽ vươn tay, giữ eo Tần Mạt, sau đó dừng bước lại, cúi người xuống sát gần nàng cười nhẹ nói: "Chỉ vì anh có ý thích tìm kiếm, nhưng bên cạnh còn có người với đôi mắt tinh tường, cho nên dù anh tìm được cảnh lộn xộn đến đâu ở bề ngoài, thời gian sẽ chứng minh, sau cảnh đó sẽ là những thứ có thể khiến người ta nhớ mãi.” "Tài ăn nói không tệ, vừa rồi mà làm văn tả cảnh, thầy ngữ văn nhất định sẽ cho anh điểm cao.” Tần Mạt mỉm cười nhìn hắn, "Còn không mau đi? Tôi đói rồi, chỗ lộn xộn này có thể tháo màn che xuống được rồi chứ?" Hai người đi thêm một đoạn đường nữa, dần đi qua tường cao ngõ hẻm, Phương Triệt đưa Tần Mạt đi dọc theo đường phía tay trái, chỗ quẹo ở tường rào thấp kia dần hiện rõ ràng như chân núi Lư Sơn. "Đây là... phía sau trường chúng ta?" Tần Mạt kinh ngạc nói: "Thì ra ngõ nhỏ này là cạnh trường, đây…” “Ở trước trường học chúng ta có bệnh viện lớn, trước kia là khu nhà thuộc chính phủ, cách cơ quan này có một công ty lương thực cạnh ngõ nhỏ, cũng chính là tòa nhà hợp tác xã.” Phương Triệt nhớ lại nói: “Trước đây anh thường đến công ty lương thực cũ này chơi, khi đó còn chưa có cân điện tử, khi họ cân gạo phải dùng quả cân rất lớn.” “Có vài ông bác rất dễ bắt chuyện, có lúc anh còn nhảy lên cân…” Tần Mạt chưa từng trải qua thời thơ ấu như, nhưng chỉ nghe Phương Triệt nói, cũng cảm thấy bình thản. "Sau đó thì sao? Có phải là kết quả rất đặc biệt không?" "Thế nào?" Phương Triệt lại nắm tay Tần Mạt, "Anh thường xuyên lấy quả cân ném lên bàn cân, có lúc thấy mình chỉ có mấy cân, lại có lúc lên đến mấy trăm cân.” Tần Mạt mím môi cười thành tiếng, bỗng cảm thấy, tuổi thơ của Phương Triệt, tất nhiên cũng là cô độc. Cô độc đến thế nào, mới có thể khiến một đứa trẻ, tự trèo lên cân, ném đi ném lại quả cân để giết thời gian? Mà chuyện trong trí nhớ hắn khó quên, không phải là chơi đùa với ai, cũng không phải là sân chơi nào, mà lại tự mình “lên cân”. “Tôi còn chưa từng cân như thế…” Tần Mạt thấp giọng nói. “Bây giờ công ty đó đã trống rỗng rồi, về sau nhất định anh sẽ đưa em đi nhìn cái cân như thế!” Phương Triệt nắm chặt tay Tần Mạt. Tần Mạt hơi nghiêng đầu nhìn hắn, trong lòng cân nhắc, không biết hắn có cho là mình tự động hứa hẹn hay không? Tuy lời hứa đơn giản này vô cùng nhỏ bé, nhưng Tần Mạt vẫn không muốn đáp lại. Hứa dù lớn dù nhỏ, nếu như nàng cho là thật, mà Phương Triệt lại không thể làm được, nàng sẽ rất thất vọng, vô cùng thất vọng. Hai người đi dọc trên đường, cuối cùng cũng đến chân núi Thị Tam.Tần Mạt cười nói: "Chỗ này không có tường rào? Đây không phải có sẵn đường lên núi à?" "Trèo trường là để tiết kiệm thời gian, bây giờ không cần phải tiết kiệm thời gian, đương nhiên..." "Không tiết kiệm thời gian? Tôi đói bụng đến lép kẹp rồi, còn không nhanh lên?" Tần Mạt ôm bụng, vẻ mặt thống khổ, không thể tưởng tượng nổi Phương Triệt muốn làm bữa cơm ở nơi đơn sơ hoang dã này thế nào. Phương Triệt cười như không cười nhìn Tần Mạt: "Em là heo à? Sao chưa gì đã đói?" "Có mà anh là cá sấu, có thể vài năm không cần ăn gì á." Tần Mạt quay đầu lườm hắn. Phương Triệt bỗng ngồi xổm xuống, vỗ vai mình nói: "Coi như em là heo, không ăn một bữa là không có sức, anh cũng sẽ không cười em. Lại gần đây đi, anh cõng em lên núi!" Tần Mạt đưa tay tại gần vai hắn, sau đó nhanh chóng nhảy ra, xoay người tiếp tục chạy lên trên núi. Tiếng cười nhẹ nhàng của nàng quanh quẩn trong gió núi mùa đông, khiến tim Phương Triệt đập lỡ nhịp: “Khanh khanh[81] dệt mưa gió, nụ cười tại núi non, trên núi hoa nở rộ, hôm nay không lên, ai chờ ngày mai? Không chờ ngày mai…” Phương Triệt cất bước đuổi theo, chỉ nghe tiếng nàng hát, phảng phất như vang khắp cả vùng trời. Đến khi bọn họ đến dưới cây hồng, Phương Triệt ngoắc ngoắc Tần Mạt, “Mạt Mạt, ở Tần Mạt lại gần nhìn kỹ, mới phát hiện dưới gốc cây là một bậc thang nhỏ, mà ở đó có một hốc tối. Phương Triệt lất từ đó ra hai cái túi nhựa, vừa mở ra, bên trong là nguyên liệu nấu ăn và nồi chén bát. “Đây là…” Mắt Tần Mạt sàng lên, vừa nghĩ đến trên đời này còn có ăn cơm dã ngoại, lúc này vui mừng: "Ăn cơm dã ngoại? Anh sẽ nấu?" Phương Triệt hừ nhẹ nói: "Không lẽ em cho rằng anh giống như em, cái gì cũng không biết?" Tuy ngữ điệu của thằng nhóc này khó nghe muốn chết, nhưng Tần Mạt vẫn vô cùng vui mừng. Chuyện dã ngoại này, từ khi xuyên qua Tần Mạt vẫn chưa từng nghĩ đến. Kiếp trước Tần Mạch phóng ngựa đạp núi, đốt lửa nướng hươu nai làm không ít, nhưng đến khi thực sự động tay nấu ăn, thật ra đều là bọn tùy tùng làm hộ. Bình thường Tần Mạch ngồi chờ ăn sẵn, cảm giác chỉ là ly kỳ, không coi là ăn cơm dã ngoại. "Muốn tôi làm gì?" Nàng hứng thú nổi lên bừng bừng, xoa tay, "Nhặt củi? Nhóm lửa? Vo gạo? Đúng rồi, nước? Không có nước sao nấu cơm đây?" "Em có thể nghĩ ra, anh không thể nghĩ đến à?" Phương Triệt vung tay lên, "Nhặt củi đi! Này, nhớ phải là cành khô nhé! Đừng có lượm một đống cỏ tranh về!" Hắn quay đầu lại, chỉ thấy cỏ khô dưới chân, bóng dáng Tần Mạt đã sớm đi xa mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.