Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Chương 47: Q.2 - Chương 47: Lời khó nói




Dưới bóng cây trùng điệp, ánh trăng mờ mờ.

Phương Triệt nâng tay nhẹ giữ vai Tần Mạt, ánh mắt như một dòng suối nước nóng ẩn trong sơn cốc, ở đầu đông này, ấm sương mù, hun quanh thân thể người ta, khiến bất an tiêu tan.

Hôm nay Tần Mạt ăn mặc đơn giản, quần bò áo phông, cả người màu xanh, nhưng hơi bạc vì bị giặt nhiều, lại càng nổi bật dáng người nhỏ gầy của nàng. Nàng để kiểu đầu của học sinh trước kia, tóc dài ngang vai, tóc mái trên trán thành đầu nấm, lúc này đội mũ lưỡi trai, lại càng thêm phần đáng yêu ngơ ngác.

"Ngu ngốc..." Phương Triệt thì thào nhẹ thở, mở miệng lại là lời mắng người ta.

Đang nói, ánh mắt hắn ngưng đọng lại, hơi thở cũng chậm dần, cả người khẩn trương lên. Hắn luôn bị người ta nói là lời nói ác độc, khi mắng chửi người cũng không nể tình, đối với Tần Mạt hắn cũng mắng không ít, nhưng ở một khắc này, khi nói ra hai chữ như vậy, lại khiến hắn nếm phải mùi vị khẩn trương.

Tần Mạt mím môi cười, căn bản liền không chú ý đến Phương Triệt lúc này đang âu sầu. Nàng có chút không vừa lòng với chiều cao bây giờ của mình, nhón mũi chân, phát hiện mình thấp hơn Phương Triệt cả cái đầu, liền nhìn mọi nơi xung quanh, tìm một chỗ có thể ngồi.

Phương Triệt rung động trong lòng, lại đưa nàng đến gần mình hơn, sau đó dắt tay nàng, đề nghị nói: "Chúng ta đi ra mặt sau Khổng miếu ngồi trên lan can được không?"

"Ngồi trên lan can?" Tần Mạt cười xòa thành tiếng, "Sao lại muốn ngồi lan can?" Nghi vấn là nghi vấn, chân nàng vẫn cứ bước. Rất hiển nhiên, nàng rất có hứng thú với đề nghị này.

Phương Triệt dắt tay nàng từ từ đi trước, tinh thần cũng dần dần yên ổn lại, mặt mày hơi nhíu, thản nhiên nói: "Ghế đá ở Thấu Phong đình cũng không biết rõ có bao nhiêu người ngồi qua, chúng ta cũng chỉ làm nó tăng thêm hai người mà thôi. Nhưng phía sau Khổng miếu, lan can luôn thiếu người hỏi thăm, chắc chắn vô cùng tĩnh lặng, chúng ta không nên đần thăm hỏi một phen sao?"

Lan can cũng tĩnh lặng?

Tần Mạt đương nhiên sẽ không hỏi ra những lời như thế, trên thực tế, trong ý nghĩ của văn nhân thời xưa, lan can trước giờ luôn gắn với phong lưu hoặc là tĩnh lặng.

Cho nên Phương Triệt nói lan can tĩnh lặng, bản thân hắn cũng miễn cưỡng coi là thiếu niên phong lưu.

Thứ phong lưu này không phải phong lưu kia, đây là văn chương phong lưu, như Đỗ Phủ từng nói: "Chư hầu cắt cứ mà thôi, văn thái phong lưu nay vẫn còn." Phương Triệt dù không có ngẫu hứng làm thơ, nhưng chỉ nghe một khúc của hắn, Tần Mạt cũng có thể cảm nhận được tài trí trong đó.

"Phương Triệt, " Hai người bước chậm trên đường nhỏ, Tần Mạt nhàn nhã rảnh rỗi hỏi: "Cậu còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"

"Sao lại không?" Ngọn đèn dưới chân núi đã ở xa, dưới ánh sao lờ mờ, Phương Triệt đáp không hề do dự, hai tròng mắt sâu lắng, chỉ có Tần Mạt là không nhìn rõ mà thôi.

"Tôi còn nhớ rất rõ, lúc ấy tôi đang mua kẹo đường." Tần Mạt nói mang theo âm vận luật thơ trong trẻo như nước gợn sóng, mờ mờ rung động: “Sau đó cậu cười nhạo tôi, nói tôi ngây thơ buồn cười, chẳng những muốn người khác giúp mua đồ, còn nghĩ kẹo đường sẽ bay." Nói dứt lời, nàng nhìn Phương Triệt bên cạnh, hai mắt khép hờ.

"Ngốc… nghếch!" Phương Triệt quay đầu, lại dắt Tần Mạt đi.

Tần Mạt bất ngờ dứt khỏi tay hắn, chạy đến bậc thang ở trước Khổng miếu, sau đó mở rộng hai cánh tay, đón gió khoan khoái nở nụ cười.

"Này!" Nàng trở lại đối mặt với Phương Triệt, nghiêng người trên lan can, "Phương Triệt, lúc đó tôi nói kẹo đường sẽ bay lên trời, kết quả bị cậu cười nhạo, cậu biết lúc đó tôi tức thế nào không?"

Phương Triệt đi thẳng đến, hắn cũng lên bậc trên, nhưng là tựa vào hai gờ bên cạnh Tần Mạt, rồi dùng một tay chống, dáng người thẳng như báo đi săn, dễ dàng theo đó phi lên. Tần Mạt thấy bị hoa mắt, sau đó Phương Triệt bỗng mở rộng hai tay, lại ôm chặt nàng vào trong ngực, sau đó oán hận nói bên tai nàng: “Anh mới biết, thì ra em lại nhỏ mọn như thế, lại còn thù dai! Nhỏ mọn ngu ngốc!"

Cái ôm ấp bất ngờ này, khiến ấm áp vây quanh Tần Mạt, bất an khẽ muốn tránh ra. Cẩn thận nghĩ lại, nàng bị Phương Triệt ôm trong ngực cũng không ít, nhưng đó là những lúc nàng không tiện cử động, thần trí mơ hồ, còn với cái ôm không có nguyên do thế này, hình như là lần đầu tiên.

Tần Mạt có chút không quen, hơn nữa nghĩ đến bài hát tình yêu thổ lộ hết tương tư với “người kia” của Phương Triệt, nàng cảm thấy không nên tiếp tục kéo dài cái ôm này nữa. Phương Triệt là đứa trẻ tốt, vì thế tình yêu của hắn sẽ được đáp lại, Tần Mạt cảm thấy mình nên dạy hắn, thế nào là khác biệt nam nữ.

"Buông tôi ra..." Vì đang bị Phương Triệt dùng lực ép vào trong ngực, cho nên giọng Tần Mạt có điểm yếu ớt

Phương Triệt bị cảm giác “nàng rất yếu đuối” này lấp đầy trong lòng, ôm c chặt hơn.

Tần Mạt bất đắc dĩ, căm giận nói: "Phương Triệt tên đần độn này... Buông tôi ra, tôi không muốn bị chết ngạt đâu!"

Tiểu Phương đồng học buông hai tay ra, vẻ mặt có chút ngốc nghếch.

Tần Mạt trừng mắt một cái, lại cảm thấy chưa hả giận, thế là tay đập cho hắn một cái.

"A!" Phương Triệt ôm ngực cong người kêu đau, "Đau quá!"

Tần Mạt ngẩng đầu lên, hừ nhẹ tỏ vẻ nàng đang khinh thường: "Tôi không ngờ anh nhỏ mọn như thế, anh động vào tôi trước, sau đó không cẩn thận ngã sấp, sao có thể trách tôi? Về phần sau, anh không khách khí, vì sao tôi không phản kích chứ? Còn nữa, bị anh cười nhạo, tuy tôi căm tức, nhưng không hận đâu nhé!"

"Không hận?" Phương Triệt lại kề sát vào nàng hơn, sau đó cúi xuống mặt nàng, cười cười, "Không hận thì vì sao em còn nhắc đến?"

"Vì anh nói lan can tĩnh lặng." Tần Mạt chống tay lên ngực hắn, đẩy hắn ra xa, thở dài: "Vì sao anh có thể nghĩ lan can tĩnh lặng, lại không nghĩ kẹo đường sẽ bay? Lúc ấy anh cố ý cười nhạo tôi à?" Trong lòng nàng thầm phán đoán, Phương Triệt lúc ấy cố ý lên tiếng khiến nàng chú ý, chẳng lẽ là vì hắn thích Vân Đình, cho nên vòng vo tiếp cận? (T__T thật là ngốc mà)

Phương Triệt lại quay mặt đi, hừ nhẹ nói: "Em nói gì mà ngốc nghếch, vì sao anh lại không cười nhạo em chứ?"

"Phá hỏng mất không khí!" Tần Mạt kiễng chân lên, đưa tay nâng hai má hắn lên, để mặt hắn đối mặt mình, rất nghiêm túc giáo dục hắn, "Thời khắc mấu chốt, lại phá hỏng không khí để hấp dẫn lực chú ý là không dùng được, anh phải thế này..." Vừa nói, giọng nàng lại thấp xuống, còn vươn một cánh tay ra ôm lấy cổ Phương Triệt.

Phương Triệt thuận thế cúi người xuống, khoảng cách của họ gần nhau đến mức có thể cảm thấy hơn thở gấp của hắn, nhếch môi cười, nhẹ đẩy hắn ra.

"Khi niên thiếu áo xuân mỏng..." Tần Mạt nghiêng người dựa vào lan can, một tay vươn ra ngoài lan can, mười phần phong lưu cười với Phương Triệt, "Kỵ mã ỷ tà kiều, mãn lâu hồng tụ chiêu (cưỡi ngựa tựa bên cầu, váy hồng vẫy khắp lâu). Anh biết đấy là tư thế gì không?"

Phương Triệt ngơ ngẩn, thật lâu mới cúi đầu, khàn giọng hỏi: "Tư thế gì?"

"Chính là..." Tần Mạt ngẩng đầu, "Chỉ sợ tôi thấp hơn anh, tôi cũng không muốn bị người ta nhìn xuống. Muốn ôm được mỹ nhân về, anh nhất định phải đủ mạnh. Nếu như chỉ làm một đứa trẻ, nói vài lời ong mật, hoặc giả vờ bướng bỉnh, tuy có thể hấp dẫn người khác chú ý, nhưng lại không thể khiến giai nhân giao trái tim."

"Em..." Phương Triệt nhíu nhíu mày, bỗng ôm lấy cổ Tần Mạt.

"Làm gì vậy?" Tần Mạt khẽ kinh hoàng, vì nàng cảm thấy cái ôm này của Phương Triệt như nhấc nàng lên.

Phương Triệt ỷ vào sức người cao chân dài, ôm Tần Mạt lên lan can, Tần Mạt luống cuống tay chân, vội vàng vịn lan can ngồi xuống.Phương Triệt nhướng mày cười khẽ: "Sức mạnh, là như vậy sao?" Vừa nói, một tay hắn vừa chống lên lan can, cũng nhảy lên ngồi cạnh Mạt Mạt, sau đó lại duỗi tay kéo eo nàng lại gần.

Vị trí này rất nguy hiểm, Tần Mạt không dám cử động, chỉ có thể liếc ngang Phương Triệt một cái nói: "Tôi dạy anh làm thế nào để ôm được mỹ nhân về, không dạy anh dùng nó trên người tôi!"

"Sao em biết người anh muốn ôm về nhà không phải em?" Phương Triệt nhíu mày, hỏi như tùy ý, nhưng một tay khác của hắn vin vào lan can lại nắm chặt đến trắng bệch.

"Sao lại là tôi?" Tần Mạt trợn mắt, lập tức giả bộ ta là người tốt. "Được rồi, chúng ta là quan hệ gì? Đây chỉ là quen biết thôi! Ca từ của anh như thế, tôi đương nhiên nghe ra anh có ý trung nhân. Dù với tuổi anh thì hơi sớm, nhưng anh yên tâm, tôi sẽ giúp anh!"

Tay phải Phương Triệt buông lan can ra, tay trái lại ôm Tần Mạt càng chặt hơn, giọng hắn âm trầm: "Em chuẩn bị giúp anh thế nào?"

Tần Mạt khẽ thở dài: "Tôi sẽ hỏi anh trước, anh biết tình là gì không?"

Phương Triệt há miệng thở dốc, muốn đáp, nhưng mà lời nói đến bờ môi, hàng vạn hàng nghìn lời nói lại bị một sức mạnh không hiểu ngăn lại, một chữ cũng không ra được khỏi miệng.

"Một thời gian trước tôi có nghe nói, hỡi thế gian tình là gì, mà khiến người ta sống chết có nhau." Tần Mạt lắc đầu, "Câu thiên cổ có một không hai này, cũng không thể nói hết chữ tình. Nếu như chỉ lấy sinh tử ra, sẽ không khỏi hiện thực hóa thái quá

Lò luyện nhân gian, trước giờ con người sẽ không thể lựa chọn sống hay chết. Giống như đời người, những thứ phải gánh vác, không chỉ có tình yêu nam nữ. Tình thân, tình bạn, khát vọng, trách nhiệm, tất cả những thứ đó người ta đều cần phải trải qua. Chỉ là có ít người nhìn ra, lựa chọn gánh vác toàn bộ, cũng có người không nhìn ra, chỉ gánh vác một phần.

Một người, đầu tiên phải nhớ rõ, bản thân, nếu như ngay cả bản thân cũng không gánh vác được, có thế nào gánh vác tình yêu không? Cái từ ái tình này, là hiện đại mới có. Cổ nhân không nói ái và tình cùng nhau, anh biết tại sao không?"

"Vì sao?" Ánh mắt Phương Triệt thật sâu, tay càng ôm chặt Tần Mạt hơn.

"Thế nào là ái? Mặc gia nói là kiêm ái, Nho gia nói là nhân ái, Phật gia nói là đại ái. Cái chữ này, quá thâm trầm, khác với tình. Người có thể trầm mê vì tình, nhưng vì ái, lại sẽ dũng cảm. Nếu như ái và tình kết hợp cùng nhau, tình cảm như thế, sẽ càng sâu đậm, anh hiểu không?"

"Anh..." Phương Triệt tính đáp chắc nịch "Hiểu được", nhưng hai chữ này, lại như ngàn cân, không thể ra thành tiếng.

"Lúc trước có một công tử quần nhung vải gấm lụa vàng, anh ta động lòng với một nữ tử thanh lâu, nhưng trước sau đều không nói, cũng không muốn kết hôn với nữ tử đó. Anh cảm thấy, có phải người đàn ông này thay lòng đổi dạ không?”

"Vi... sao?"

"Gia tộc của hắn là danh gia vọng tộc, thời đó, dân chúng tầm thường cũng không chấp nhận một nữ tử thanh lâu, càng đừng nói là thế gia quý tộc. Nếu như anh ta cố tình cưới nữ tử đó, chỉ sinh ra hậu quả khôn lường. Một là nữ tử đó sẽ bị vô số khinh bỉ và đồn đãi, hai là cuối cùng nữ tử đó sẽ bị chết dưới âm mưu ám sát.”

Không phải hắn muốn biện hộ cho mình, nhưng có lúc, vinh quang không nhất định là hạnh phúc. Vinh quang ngoài tầm với, chỉ mang đến tai họa. Huống hồ giữa cuộc đời hắn, cũng không phải chỉ có tình yêu nam nữ. Hắn nhất định phải gánh vác cả gia tộc, nếu như hắn lấy nữ tử thanh lâu làm vợ, cả gia tộc này không chỉ mất mặt, kẻ thù của gia tộc sẽ càng coi đây là cơ hội tốt…

Tần Mạt cười tự giễu: “Thật ra nói đến cùng, anh ta cũng chỉ xúc động, còn chưa yêu sâu đậm, cho nên không thể liều lĩnh, cho nên thiếu đi ý chí vượt qua chướng ngại trước mắt. Anh ta không đủ lòng tin, anh ta đã phụ lòng người..." Nàng nâng tay khẽ xoa lên bàn tay Phương Triệt ôm mình, nghiêng đầu hỏi hắn, "Phương Triệt, anh biết không, có thể cùng sống chết, thật ra cũng là một loại hạnh phúc?"

Phương Triệt giật mình cúi đầu, nhẹ nhàng in môi lên cái trán mềm mại của Tần Mạt.

Đây không phải hôn, nhiều lắm chỉ là chạm nhẹ, nhưng cái khẽ chạm này, lại khiến đáy lòng hắn xôn xao.

Có lẽ hắn còn chưa hiểu hết, vì sao cùng sống chết lại không phải là tất cả tình yêu, hắn cũng không hiểu, vi sao hai chữ ái và tình Mạt Mạt lại tách ra như vậy.

Nhưng Phương Triệt bỗng hiểu, cô gái trong mình này có vô vàn bí mật. Mà nếu như có cơ hội có thể khiến nàng nói bí mật đó ra, nếu như có cơ hội có thể nắm tay nàng, đến hết cuộc đời, như vậy Phương Triệt nguyện ý, dùng tất cả dũng khí của hắn.

Trước giờ không biết rõ, thì ra khi yêu, có thể khiến người ta trằn trọc nguyện ý nhận cả bi thương và khoái lạc, chỉ vì không muốn từ bỏ. Giống như lúc này, hắn cảm nhận được giọng nói và tâm tình phức tạp khó nói của Tần Mạt, hắn cũng hiểu, mình đã trầm luân đến không còn thuốc nào chữa được.

"Phương Triệt, nếu như anh không có dũng khí cả cuộc đời, vậy thì… đừng đi trêu chọc người khác nữa." Tần Mạt khép hờ hai mắt, "Anh là người đầu tiên nghe tôi nói những lời này, tôi khuyên, vẫn chỉ là một câu. Lòng người rất nhỏ, cả đời chỉ có thể chứa một người, cho nên đừng để lãng phí thời gian. Nếu không khi anh bị hoa mắt rồi, mới hiểu, mới hối hận, cũng không có cơ hội nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.