"Nặng ba cân tám?"Bùi Hà vui rạo rực, "Đứa bé này thật mạnh khoẻ." Bà cẩn thận đặt bé con vào trong xe, có cẩn thận hỏi bác sĩ phải chăm sóc trẻ sơ sinh thế nào. Đứa bé này khỏe mạnh, mọi người đều thích. Bà nội nó cũng hay đến, hai vị trưởng bối lên chức bà không ngừng trò chuyện, rất ăn ý. Tô Lăng Kiệt ngồi bên cạnh giường Tần Vân Đình dốc lòng chăm sóc nàng, mỗi tiếng nói mỗi cử động, lại là dịu dàng vô hạn. Tần Vân Chí cũng đi đến trước mặt chơi với cháu trai, nhìn em bé đã mở mắt, lại cười khanh khách, cũng vui vẻ không ngừng. "Ba, con ra ngoài một chút, sẽ về ngay." Tần Mạt nói với Tần Bái Tường, bước chân nhẹ nhàng đi ra ngoài bệnh viện. Nàng hít sâu một hơi, lại bấm điện thoại cho Phương Triệt, vẫn nghe thấy: Đầu bên kia đã tắt Tâm tình Tần Mạt càng phức tạp, chị cả sinh con, đương nhiên nàng muốn nói ngay cho Phương Triệt biết. Nhưng ngoài điều này ra, nàng vui mừng nhiều, cũng có chút lo sợ và bất an. Sinh mệnh tốt đẹp như thế, sinh mệnh cũng khiến người ta kéo dài và hoàn chỉnh lại vì người đời sau. Nhưng nếu nàng phải gánh vác trách nhiệm làm mẹ, dù khi chọn Phương Triệt nàng đã chuẩn bị tâm lý rất tốt, lúc này lại không tự chủ được muốn lùi bước. Tần Mạt bình tĩnh lại, cảm thấy mình trong vô hình, đã có thêm chút dũng khí. Nàng đi theo đường Thiệu Nam lên đường cầu học, lại nghĩ đến Vệ Hải từng tỏ tình tình với Trần Yến San trước mặt mọi người ở đây, tặng quà thể hiện tâm tư, tự nhiên chỉ là một chiếc bút và một cuốn sổ. "Điều này sẽ thành chuyện cười trong bao nhiêu năm?" Nàng thì thào tự nói, trên mặt mang ý cười tự nhiên mà nhu hòa, giật mình phát hiện ra, đã rất lâu rồi mình không nghĩ đến Biện Lương ngàn năm trước, cùng với Vịnh Sương của thành Biện Lương. Nàng vẫn là nàng, chỉ là nàng đã có cuộc sống mới. Tần Mạt bỗng đi nhanh hơn, mang theo một trận gió, nhắm thẳng đến chân núi sau Thị Tam. Nàng vòng qua tường trường học, như là chạy băng băng trên triền núi. Trái tim nàng nhảy lên trong lồng ngực, đón gió lạnh nhưng lại như hóa thành một ngọn lửa. Chạy đến cây hồng lúc trước, cây cao cao lá có chút t nhưng thân cây vẫn thẳng đứng như trước. Tần Mạt ngồi xổm xuống ở sườn đất, vừa do dự lại cảm thấy buồn cười: “Không có xẻng, chẳng lẽ mình dùng tay đào?” Cho dù nàng rất muốn nhìn thấy vỏ rượu trước kia còn đó không, nhưng cũng không đến mức tự ngược đi dùng tay đào đất, Mùa đông Thiệu Thành rất khô, núi trên đất cũng cứng lại, dù dùng xẻng nhỏ, nàng cũng chưa chắc đã đào được. Nàng đứng lên, nhìn xung quanh, núi này vẫn là núi đó, cảnh sắc không hề thay đổi, đáng tiếc Phương Triệt lại không có bên cạnh. "Phương Triệt————!"Nàng bỗng đặt hai tay vào miệng làm thành hình cái loa, cao giọng quát lên. Bởi vì không có ai xung quanh, cho nên nàng không hề kiêng dè. Dù sao tiếng của nàng có lớn đến đâu, mà núi này cũng thấp, sẽ chẳng truyền đi được bao xa. "Mạt Mạt," Phương Triệt khẽ cười nói: “Em không cần phải lớn tiếng như thế, anh còn chưa bị điếc tai đâu." Tần Mạt nhìn sang trái, trên đường núi chỉ có cỏ cây, ở đâu có bóng Phương Triệt? Nàng cảm thấy mình còn chưa đến mức nghe nhầm, vội vàng nhìn sang phải. Cuối cùng cũng thấy Phương Triệt đứng cạnh cây hồng, trong ánh mắt chứa ý cười, dáng vẻ sáng sủa, không đổi nửa điểm. "Anh...." Tần Mạt còn chưa kịp nói ra một câu hoàn chỉnh, liền thấy Phương Triệt đi đến từ sườn núi. Hắn ôm cổ Tần Mạt, quay nàng một vòng tròn lớn, sau đó rất đắc ý nói: "..... Nghĩ đến anh à?" Tần Mạt kéo cổ áo hắn, để hắn cúi người xuống, mạnh mẽ hôn lên môi hắn một cái, lại như mèo trộm cá, cười tít mắt nói: “Phương Triệt, anh trở về lúc nào, sao lại không có tin tức, trở về không nói một tiếng mà đã chạy đến đây?” Phương Triệt nắm tay nàng ngồi xuống cỏ khô, mặt vui mừng nói: “Anh tốt nghiệp trước, vội lên máy bay bay về, Mạt Mạt, có phải rất vui không?” Tần Mạt lại nắm chặt tay hắn, trong lòng đúng là vui mừng, chỉ có nét mặt bình tĩnh, lại hỏi: “Sao anh tắt máy lâu như thế?" "Không phải muốn cho em niềm vui sao? Đây là anh tạo vẻ thần bí." Phương Triệt không nhịn được lại ôm lấy nàng, hôn lên má của nàng. "Vậy anh về bao lâu rồi? Lên núi từ lúc nào?" Tần Mạt hỏi thăm như chuyện thường ngày. Phương Triệt nhẹ nhàng cắn tai nàng một cái, cười nhẹ nói: "Đại nhân hỏi thật có khí phách. Được rồi, thật ra anh muốn về nhà tìm em, nhưng lại thấy em ở đường Thiệu Nam.” Giọng Tần Mạt mang theo chút lạnh lẽo: “Cho nên anh lén theo em, đi lên núi? Sau đó trốn một bên xem em lầm bầm một mình, thầm cười trộm?” Nàng cũng không nói nhiều, trong lòng lại vô cùng cổ quái. "Anh đứng sau em gọi em vài câu, em đều không nghe thấy." Phương Triệt cười ôm chặt nàng "Sau khi anh thấy em lên núi, liền nghĩ nếu gọi em trên núi, chắc chắn em sẽ rất cao hứ Tần Mạt không dây dưa vấn đề này nữa, nàng thấy Phương Triệt cũng đã rất cao hứng rồi, vốn cũng không có nửa điểm không tin hắn, chỉ không hỏi một hai câu thì không thoải mái mà thôi. "Chị em sinh rồi." Nàng bỗng nói một câu như thế. Phương Triệt sửng sốt một chút mới phản ứng kịp, sau đó liền nói: "Đây đúng là chuyện tốt, Mạt Mạt, chúng ta sinh lúc nào?" Tần Mạt bị câu này dọa, một cỗ hơi nhiệt từ lòng bàn chân vọt lên đỉnh đầu. Gương mặt nàng đỏ bừng lên, câu đầu tiên nén ở cổ họng hồi lâu, cuối cùng mới cố nói ra: “Khi nên sinh thì tự nhiên sinh.” "Khụ!" Tần Mạt ngẩng đầu nhìn trời, làm hình dáng của thế ngoại cao nhân, “Thiên cơ không thể tiết lộ, thời điểm đến, tự nhiên anh sẽ hiểu." Phương Triệt gật gật đầu, phối hợp với vẻ thần thần bí bí của nàng nói: "Là lúc nào?" Phương Triệt giữ chặt nàng, nghiêng đầu nhìn lại, trong ánh mắt có một loại dịu dàng khó tả. Như là mầm lá ngọc bích, hòa với giọt sương sáng sớm, làm lóa mắt dưới ánh mặt trời rực rỡ. Tần Mạt ngơ ngẩn nhìn hắn, không khí này thật là đẹp. Nàng lại giơ tay lên, mạnh mẽ đặt lên đầu Phương Triệt, vừa vò rối mái tóc hắn, vừa cả giận nói: "Tên nhóc này, em còn chưa được hai mươi tuổi đâu!" Phương Triệt lập tức nắm lấy một câu sơ hở này,ông ác ma bay múa bốn phía: “Vậy chờ em đầy hai mươi tuổi, sau đó chúng ta cũng sinh con.” "Không tốt nghiệp, không thể kết hôn." Tần Mạt ngẩng đầu nhìn trời, tiếp tục làm dáng vẻ cao nhân. Phương Triệt thấp giọng nói: "Em không thể tốt nghiệp trước à?" Giọng hắn mang theo hương vị mê hoặc, dừng ở bên tai người ta, vô cùng êm tai. "Trường em không có chế độ này." Thật ra Tần Mạt cũng muốn kết hôn sớm, cổ nhân mười ba mười bốn tuổi đã kết hôn rồi, nàng cũng không thấy chưa tốt nghiệp đã kết hôn có gì không ổn. Bọn họ không cần phải tìm kiếm truy đuổi đã có thể nắm tay người kia, có thể gặp được nhau, thật ra cũng là một loại may mắn. "Vậy anh sẽ đến thành C làm việc.” Phương Triệt định ra kế hoạch, "Mở một công ty phần mềm máy tính, công việc nhàn hạ mới tốt.” Tần Mạt nói: "Người cuồng công việc muốn về núi?" "Làm việc là vì cuộc sống." Phương Triệt cười nói: "Cũng không phải anh không làm việc, chỉ không cần liều mạng như vậy mà thôi.” Tần Mạt gật đầu, không nhịn được ước mơ: "Có thể chứ, chờ em tốt nghiệp xong, chúng ta có thể đi du lịch nơi nơi, đi khắp giang sơn thiên hạ, anh có thể soạn viết lập trình, em có thể vẽ tranh, viết truyện. Nếu đi đến vùng núi xa xôi, có thể làm thầy giáo một thời gian, sau đó quyên tiền.” “Còn có thể mang theo máy ảnh đi, anh rất thích Hummer, chúng ta có thể mang đi cùngPhương Triệt thở dài: “Nếu như vậy, con chúng ta chắc phải rất lâu về sau mới có thể sinh ra.” Tần Mạt: "..." Phương Triệt than thở: "Con à, là ba có lỗi với con, không thể thuyết phục mẹ con, để con sớm có mặt trên đời này.” Tần Mạt duỗi tay ra, muốn chặn miệng hắn lại. Phương Triệt đã nhanh nhẹn đứng lên, lại như ảo thuật lấy túi công cụ sắt ở trong hốc núi. "Chúng ta đào rượu chôn dưới đất ra đi." Hắn quay đầu cười đến rực rỡ.