Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Chương 25: Q.4 - Chương 25: Rừng phong




Trên quảng trường Đông Phương, tiếng cười ngày càng cao. Ngọn đèn chiếu lên một thế giới nhỏ lộng lẫy và những bóng ma loang lổ, Tần Mạt mở mắt nhìn Trương Hinh Linh đứng giữa sân khấu, liền thấy nàng đầy tự tin ngẩng cao đầu lẳng lặng đứng thẳng, cũng không nói, chỉ đối diện với Trương Hinh Linh qua đám người, chờ khi vẻ mặt nàng dần dần đông cứng, tầm mắt lại như mơ hồ dưới ánh đèn, mới cười nhạt, không nặng không nhẹ mà nói: "Tôi đi lấy đàn." Tiếng ồn trên quảng trường rất lớn, Tần Mạt nói cũng không rõ, tự nhiên chỉ có vài người gần đó là nghe thấy. Nàng lại quay đầu nói với Phương Triệt: “Ở đây chờ em một chút.” Phương Triệt gật đầu, nhìn theo bóng nàng nhanh rời đi, sau đó chuyển tầm mắt lên trên đài, như có chút suy nghĩ. Trương Hinh Linh trên đài sửng sốt, nàng chỉ thấy Tần Mạt xoay người rời đi, lại không nghe thấy nàng nói gì. Có người liền cao giọng kêu lên: "Sao thế?" Sau đó mới có người nói: "Không sao, Tần Mạt nói cô ấy đi lấy đàn!" Giọng này truyền đến trong tay Trương Hinh Linh trên đài, vai nàng không sụp xuống nữa, trong lòng khẽ thở dài, gương mặt lại lộ ra nụ cười đắc ý. Trương Hinh Linh nhìn ra, Tần Mạt vẫn là người hiền lành, bình thường nàng chăm sóc Tiền Hiểu, cẩn thận tỉ mỉ như một bà mẹ, với những người khác, cũng luôn khiêm tốn nhã nhặn dễ nói chuyện. "Tôi nói rồi, nhiều ánh mắt nhìn cậu như thế, tôi không tin cậu có thể từ chối,” nàng cười cười, rồi mới cầm lại mic dùng tư thế người chủ trì tuyên bố tin Tần Mạt đến chậm. Trên đài thay đổi liên tục ca hát rồi khiêu vũ, khoảng hai mươi phút sau, Tần Mạt ôm đàn dọc theo một lốiàng thay một bộ quần áo, trên người là áo khoác dạ cổ lớn thuần trắng, cổ tay áo bằng nhung tuyết trắng, cùng thắt lưng màu xanh đậm, trong ngày mùa đông không hề to bè, lại như tuyết liên nở rộ. Trang phục của nàng gần như là cổ điển, dưới chân là ủng ngắn xanh đậm, tư thế đi tiêu sái tao nhã, lại vô cùng giống nữ thi nhân cổ đại từ trong thi từ bước ra khỏi sách. Khí chất như thế, rất dễ dàng khiến người ta mỹ hóa ngũ quan thanh tú của nàng, lúc này càng phong vận mê say. Nhưng Tần Mạt lại không đi lên sân khấu giống như mong đợi của mọi người, nàng đi đến chỗ Phương Triệt ở bên kia quảng trường, đến gần hắn, mỉm cười dịu dàng với hắn nói: “Phương Triệt, một khúc này chỉ tặng cho anh.” Phương Triệt đứng yên như đỉnh núi tuyết, ánh mắt sáng ngời như nước soi trăng. Hắn có chút vui mừng, khẽ gật đầu, gương mặt liền lộ ra một nụ cười ấm áp tỏa sáng. Tần Mạt hất nhẹ vạt áo, ngồi xuống đất, nàng khoanh chân đặt đàn, cũng không quan tâm đến mọi người bình luận, chỉ coi như xung quanh không tồn tại, như mình đang ngồi tại nơi phong thanh sơn dã tĩnh lặng. Tiếng đàn như nước chảy nơi núi sâu khe suối chảy ra, bình tĩnh tốt lành, tinh tế, phảng phất như bình rượu ngọc đổ vào dòng thác. Giấc mộng ngàn năm, mà nay vui mừng, một hũ rượu tinh nguyên thấm qua đất đi đến hoàng tuyền, mai táng vô số chuyện xưa, cũng chỉ chờ giờ khắc này để gặp nhau. Tiếng động xung quanh dần lắng lai, nín thở yên lặng nghe một khúc như đến từ cõi thần tiên này, lại tự nhiên ngâm nga như lời nói của chiếc đàn, cơ hồ từng người đều rơi và thế giới khác. Trên đài chẳng biết từ lúc nào tiếng ca cũng đã dừng, chỉ có tiếng đàn không dùng bất kỳ thiết bị âm thanh nào, cũng không cần bất kỳ lời giới thiệu nào, tự động chảy vào lòng mọi người. Tiếng đàn như gió mát lướt nhẹ qua thiếu niên, như hương thơm mơ hồ trong lúc hoa tàn hoa nở, ngoái đầu nhìn lại là ánh mặt trời phơi vị mực trong lành. Chân trời có áng mây từ từ nâng lên sau dốc núi, sau đó muôn chim nhảy nhót hòa vào tự nhiên, cao thấp tương hòa, cảnh sắc hoa mỹ dần trải rộng. Túi áo khoác của Phương Triệt rất sâu, có đôi khi hắn quen để vào đó sáo trúc, có lẽ chính là, chỉ chờ tiếng đàn này. Ti trúc quản huyền, kim ngọc khinh minh. (đàn sáo ống dây, vàng ngọc nhẹ kêu) Tiếng đàn và tiếng sáo hòa cùng ngâm vịnh, từ từ viết nên sách thời gian, cuối cùng là một nụ cười. Hồi lâu sau, mọi người trên quảng trường như mới tỉnh khỏi giấc mộng, sau đó tiếng vố tay vang dần, trong chớp mắt cuồn cuộn như thủy triều dậy sóng là tiếng vỗ tay và hoan hô. Nhưng có người dùng mắt tìm người đánh đàn và thổi sáo, lại phát hiện không thấy tăm hơi hai người đâu, hóa ra nhân lúc mọi người chưa phát hiện đã rời đi mất. Tiếng đàn cổ bình thản lại kiêu ngạo, hơn phân nửa thích hợp để độc tấu. Dù có thể phối cùng nhạc cụ, cũng chỉ thường là tiêu. Nhưng Phương Triệt thổi sáo lại có thể hoàn toàn hòaào tiếng đàn của Tần Mạt, phảng phất như mở cửa sổ ánh nắng tươi sáng tràn vào, không cần tiếng tiêu thê lương, chỉ cần tiếng sáo thanh nhuần. Mọi người sợ hãi than và bàn luận lúc này mới vang lên: "Mình OUT rồi! Đây không phải tiếu ngạo giang hồ sao? Mình lại có thể nghe bản tiếu ngạo giang hồ tận tai thế này?" Sinh viên đại học đầy sức sống, sức tưởng tượng của mọi người tự nhiên là phong phú, lúc này lại có người đề xuất quan điểm mới: "Cái gì mà tiếu ngạo giang hồ? Đây là sáo không phải tiêu! Mình xem, đây là bản hiện đại của Trác Văn Quân và Tư Mã Tương Như." "Xì xì xì! Cái gì mà Tư Mã Tương Như? Không phải là cậu nguyền rủa Tần Mạt à? Tư Mã Tương Như là người ngu ngốc, kẻ phụ tình đấy!" "Vậy không phải là Tần Mạt cùng người nào à, vì sao lại so sánh người đánh đàn và thổi sáo?" "Ai ai? Người thổi sáo là ai?" "Đúng vậy! Trước kia chưa từng gặp, người thần bí?" Mọi người dần tám về đề tài này, về sau không biết đã bay đến nơi nào. Mà phần sau dạ hội cũng không có bao nhiêu người có hứng thú xem nữa, luồng gió hôm đó vô tình đã bị người ta quên bẵng. Tần Mạt và Phương Triệt đã sớm đi đến bên kia ký túc xá, Phương Triệt nhận được một cuộc điện thoại, mạng Thanh Sơn đang có việc gấp, hắn cũng không kịp nhiều lời, vội tiễn Tần Mạt về phòng, rồi bước nhanh đi. Ngày hôm sau cả trường lại bàn luận về sự kiện đánh đàn của Tần Mạt tối qua. Thân phận của Phương Triệt là tranh luận nhiều nhất, nhiều quái sĩ hứng thú bừng bừng tìm tòi về Phương Triệt, cuối cùng ra kết luận, là soái ca học cùng Tần đồng học một tiết. Người hiểu chuyện lại kéo Jennifer và Giang Viễn Hàn vào cuộc, nhất thời chuyện xoay loạn cả lên. Tiết một và tiết hai buổi sáng Tần Mạt không có lớp, nàng cũng không lên diễn đàn, chỉ ngủ đến đầy giấc, sau khi rời giường còn nghe Trương Hinh Linh nói: "Ôi, danh nhân trường H, còn có tiếu ngạo giang hồ, nghe nói có người còn nhầm sáo thành tiêu, thật là buồn cười.” Tần Mạt rửa mặt xong, khẽ mỉm cười với Trương Hinh Linh nói: "Hinh Linh, mình không nói lại cậu." Ý nàng là, hôm qua mình không từ chối cậu, về sau cũng sẽ không từ chối cậu, bởi vì mình sẽ coi thường cậu. Trương Hinh Linh lại không đoán được ẩn ý của Tần Mạt, nàng có chút không cam lòng lườm Tần Mạt, lại oán trách: "Mạt Mạt, chúng ta cũng có tình bạn khi còn tập quân sự, hôm qua không phải cậu đã đánh đàn sao? Sao không lên sân khấu?" Tần Mạt chỉ cảm thấy buồn cười, người này sao còn có thể coi không có việc gì rồi hỏi đến thế? Nàng thật không biết hai chữ “tôn trọng” này viết thế nào sao? Nàng thật cho rằng nàng có thể quyết định tất cả mọi chuyện của người khác? Tình bạn không phải là thế này. "Lên lớp đi, Hinh Linh. Ở đây có phấn hạch đào, cho cậu uống." Tần Mạt lấy từ ngăn kéo ra một gói phấn hạch đào đã m đặt lên bàn Trương Hinh Linh, rồi kéo tay Tiền Hiểu tay đi ra ngoài. Sau khi đi rất xa, Tiền Hiểu mới nghi ngờ hỏi: "Mạt Mạt, cậu cho Hinh Linh phấn hạch đào làm cái gì?" Tần Mạt thản nhiên nói: "Hạch đào, cho cậu ta bồi bổ não." "Ặc!" Tiền Hiểu vỗ lồng ngực, tý nữa thì sặc nước miếng. Nàng ho khan nửa ngày, mới như phát hiện ra châu lục mới vậy: "Mạt Mạt, thì ra không phải cậu nặn từ bùn? Tính cậu cũng không vừa đâu? Còn có thể thù?" "Không tồi, thật ra mình cũng không làm gì." Tần Mạt quay đầu nhìn Tiền Hiểu nhe răng cười. Tiền Hiểu như hoảng sợ nói: "Mạt Mạt, cậu tự nhiên làm ngoáo ộp?" Tần Mạt nở nụ cười khoan khoái. Sáng sớm Phương Triệt đã gửi tin ngắn cho Tần Mạt, nói ngày nghỉ của hắn bị hủy một nửa, tạm thời không thể đưa Tần Mạt đi học. Tan học xong, Tần Mạt lại bị bạn cùng lớp tấn công. Từng đôi mắt đầy tò mò mắt nhìn chằm chằm nàng, vô số ngôn ngữ sắc bén, pằng pằng công kích. "Mau khai báo đi! Tần Mạt, khi nào thì có gian tình? Các người không chơi đẹp?" Tần Mạt ngơ ngác: "Cái gì là chơi đẹp?" "Hắc hắc, cậu thừa nhận có gian tình? Vậy Giang Viễn Hàn xử lý thế nào? Chúng mình làm sao, lời tỏ tình bữa trước vẫn còn đó, so với hành độngcậu hôm qua còn đẹp đẽ hơn!" Tần Mạt còn chưa nói, Tiền Hiểu đã lén chen ra khỏi đám người tò mò, nhanh tay nhanh chân chạy trốn. "Mọi người mặc kệ mình đi..." Tần Mạt nhìn trái phải xung quanh, cũng muốn chạy trốn. "Không được!" Thiệu Nguyên đập lên bàn, "Ánh mắt quần chúng sáng như gương! Các cô gái trong khoa văn chúng ta lại tự động tiêu thụ bên ngoài, cậu không khai báo rõ ràng, làm sao nam đồng bào chúng mình chịu được!” Tần Mạt bật cười, nhìn những bạn học mới gặp thì ngại ngùng thật thà phúc hậu, nhưng kỳ thực lại là ánh dương chói lọi toàn mang dáng dấp bí thư, rồi nói ra một câu như sét đánh: “A Nguyên, mình phát hiện cậu rất đáng yêu.” Giữa một mảnh cháy khét, Tần Mạt hất mấy tên nằm đơ cản đường đi, chạy thẳng đến nhà ăn. Thật ra nàng không nói sai, nàng xem ra, không chỉ có Thiệu Nguyên đáng yêu, Tiền Hiểu càng đáng yêu, phần lớn bạn học của nàng đều rất đáng yêu. Ví dụ như Viên Hạo thích ngồi bàn sau, hết tiết lại biểu diễn nhả vòng khói, sau đó khi nhìn thấy thầy giáo vào phòng học liền hốt hoảng giấu tàn thuốc đi; lại ví như Tiểu Tuyết luôn trốn giờ tự học, lúc nào cũng buồn ngủ, nhưng chỉ cần có người nhắc đến minh tinh điện ảnh là lại thao thao bất tuyệt; còn có Tư Tư thích thư pháp, khi lên lớp còn lén thầy luyện chữ bên dưới… Bọn họ tuổi trẻ, tràn ngập tinh thần phấn chấn, nếu Tần Mạt nguyện ý mỉm cười nhìn bọn họ, bọn họ tự nhiên cũng sẽ mỉm cười đáp lại. Có đôi khi cần phải dùng thiện ý, cuộc sống là ánh mặt trời hay âm u phải xem mắt ngươi thấy cái gì. Tiết bảy buổi chiều Phương Triệt lại gọi điện đến, hỏi phòng Tần Mạt ở đâu xong, hắn mất mấy phút rồi xuất hiện trước mặt Tần Mạt. Trong phòng học phát ra khối tiếng thán phục, vụ tai tiếng tình dục vai nam chủ tự động hiến thân, nhóm tám chuyện lại bắt đầu rục rịch. Phương Triệt đi đến chỗ ngồi Tần Mạt ở hàng thứ ba, nói với Thiệu Nguyên: "Đồng học, phiền nhường một chút, cám ơn." Hắn cười đến rực rỡ, Thiệu Nguyên ngẩn ngơ, mới tránh chỗ ngồi, lại nhìn chằm chằm hắn. Ánh mắt kia, như là muốn giải phẫu Phương Triệt. Phương Triệt coi thường tia "X, Y, Z" của Thiệu Nguyên, quay đầu nhìn Tần Mạt, khóe môi nghiêng nghiêng: "Lời nói ngày hôm qua, cuối cùng vẫn có thể thực hiện, anh cùng em lên lớp thuận tiện đào ngũ." Tần Mạt vươn tay ra, không biết thế nào, lại muốn vuốt tóc Phương Triệt. Phương Triệt lại cầm tay nàng, dịu dàng nói: "Anh khổ lắm, muốn ngủ, được không?" Tần Mạt nghe giọng Phương Triệt, lại cảm thấy lỗ tai ngưa ngứa, thấy phía dưới đôi mắt hắn là quầng thâm nhạt, trong lòng đó kinh sợ: "Anh ngủ không đủ giấc? Vậy còn không nhanh ngủ đi?" "Vậy anh ngủ." Giọng Phương Triệt thấy xuống, mang theo ý cười. Hắn đặt khuỷu tay lên bàn, rồi nằm lên ngủ. Trong đầu Tần Mạt hơi chua, muốn kéo hắn, lại sợ làm phiền đến hắn. "Anh..." Thiệu Nguyên đứng bên cạnh đưa tay chỉ vào Phương Triệt, nín một hồi, rốt cục nói: "Có lầm hay không, người này đúng là người thổi sáo hôm qua? Sao lại đến để ngủ, Mạt Mạt, anh, anh, anh ta có ý gì?" Tần Mạt buồn cười lườm Thiệu Nguyên một cái: "Ý ngủ, thế nào? Không để người ta ngủ à?" Thiệu Nguyên nâng cánh tay giật giật, nói thầm: "Mình đã bị đánh bại..." Hắn xoa cổ tay mình, cúi đầu lại đi ra phía sau tìm chỗ ngồi lần nữa. Lần này là tiết văn sử cổ đại của vị tiến sĩ sư huynh, khi vào hắn còn nhiều lần dừng mắt trên người Phương Triệt đang nằm ra ngủ, nhưng chỉ nhìn, cuối cùng không gây rắc rối cho hắn. Đại học đương nhiên khác xa với lớp trung học, chủ yếu chỉ cần học sinh không quấy nhiễu lớp, hoặc không làm thầy giáo ghét, thầy giáo cũng không quản học sinh này đến cuối là có nghe giảng bài hay không. Phương Triệt nằm bò ngủ vốn khó coi, chẳng qua là hắn theo Tần Mạt ngồi hàng thứ ba, mới bị thầy giáo nhìn chòng chọc. Phương Triệt ngủ, đương nhiên là không biết gì, Tần Mạt lo lắng đề phòng cho hắn. Tuy Phương Triệt không phải sinh viên trường H, không thể bị trừng phạt, nhưng Tần Mạt không hi vọng có người đánh thức hắn. Dưới hoàn cảnh này lại dùng tư thế này có thể ngủ sâu như thế, chứng tỏ hắn rất mệt mỏi? Tần Mạt thậm chí còn nghi ngờ đêm qua đến cuối cùng Phương Triệt không đi ngủ, lại đoán hắn đến công ty ngày hôm qua rồi về phòng học này luôn. Tiếng chuông tan học vang lên, Phương Triệt vẫn ngủ rất say, không có dấu hiệu muốn tỉnh, Tần Mạt kiên nhẫn ngồi cạnh chờ hắn. Nhìn mái tóc ngắn nhẹ nhàng của hắn, đen nhánh lại hơi rối, nhìn bờ vai rộng rãi, đường lưng thẳng, cả người như một con báo săn ngủ đông. "Vi không muốn nuốt lời?" Tần Mạt cúi đầu thở dài, trong lòng tự nói, "Sao không nói một tiếng, lên ngủ thẳng giường có phải tốt không? Thật ngốc..." Tay nàng nhẹ rơi xuống vai trái Phương Triệt, trong lòng chân thành cảm nhận, không thể để người này đi mất. Khi trời sắp tối, Tiền Hiểu đi vào phòng đầu tiên, nhỏ giọng kêu to: "Mạt Mạt, cậu không đi ăn tối à?" Tần Mạt quay đầu, làm động tác ra dấu im lặng. Tiền Hiểu liền nhẹ chân nhẹ tay đi vào từ cửa sau, lại đi đến tìm một chỗ trống cạnh Tần Mạt, lấy ra hai hộp cơm đặt lên bàn. "Mình mua cơm cho hai người." Nàng nhỏ giọng nói, không quên dùng ánh mắt tò mò đảo đi đảo lại trên người Phương Triệt. "Đứa trẻ tốt, đáng thưởng." Tần Mạt cười nheo mắt lại, cũng rất nhỏ giọng trả lời một câu. Bình thường là nàng giúp Tiền Hiểu mua cơm, bây giờ Tiền Hiểu cũng mua cơm cho nàng, Tần Mạt cảm thấy vui mừng. Tiền Hiểu cong môi lên, hừ nhẹ: "Mình không ăn kẹo sữa, muốn ăn kẹo b Tần Mạt chỉ cười, cũng không nói chuyện. Tiền Hiểu lại nói: "Phòng này buổi tối còn có lớp nữa, cậu chuẩn bị bao giờ đánh thức anh ta?” "Khi mọi người đến." "Vậy cậu chờ đi, dù sao cũng còn có hơn mười phút." Tiền Hiểu khoát tay, lại nhẹ bước đi ra ngoài. Mười phút này lại như thật lâu, trời mùa đông tối sớm, Tần Mạt không bật đèn, xoa xoa tay, đếm giây đi qua trong trời lạnh, Sau ba phút, Tần Mạt nghĩ Phương Triệt nằm ngủ như thế, sợ còn lạnh hơn nàng. Nàng do dự một chút, vẫn cúi người xuống ôm lại, muốn tăng độ ấm cho Phương Triệt. Trên thân Phương Triệt lại ấm ấm áp dễ chịu, trên quần áo có mùi thơm ngát của bột giặt cam. Tần Mạt ôm vài phút, liền cảm thấy tư thế này thật khó chịu, sau đó bắt đầu eo nhức lưng mỏi. Trong lòng nàng nghi ngờ động tác của mình có phải không có chút tác dụng không, nhưng thời gian đi thong thả đi qua, nàng lại không có ý buông ra. Ngoài phòng học bỗng vang lên tiếng bước chân và tiếng cười đùa, sau một lát có người nghi ngờ nói: "Không bật đèn à, sao lại không bật đèn?" "Tách" một tiếng đèn trong phòng học sáng trưng, Tần Mạt nheo mắt lại, theo phản xạ đẩy người Phương Triệt ra. Vai Phương Triệt giật giật, mơ mơ màng màng đứng dậy, lắc đầu, sau đó ngáp. Tần Mạt trợn mắt nhìn động tác của hắn, chỉ cảm thấy vẻ chững chạc của Phương Triệt gần đây biến mất, ánh mắt này mơ hồ, thật không nói ra lời—như thiếu niên. Tần Mạt cười khẽ thành tiếng, đẩy hắn nói: "Còn không tỉnh?" "Mạt Mạt?" Phương Triệt đưa tay chạm vào đầu Tần Mạt, lại vuốt tóc nàng, "Em còn muốn ngủ sao? Anh đi chuẩn bị bữa sáng." Tần Mạt cười đến đau cả bụng. Trong phòng học lục tục có người đi vào, tiếng huyên náo ầm lên, còn có người ngạc nhiên nói: "Hai người kia xảy ra chuyện gì?" Tần Mạt vội vàng cầm hộp cơm lên tay trái, tay phải kéo Phương Triệt chạy ra ngoài phòng học. Chạy đến tầng dưới, gió lạnh thổi đến, Phương Triệt mới rùng mình một cái, cuối cùng tỉnh lại hoàn toàn. Hắn ho nhẹ một tiếng, cổ họng có điểm khàn: "Mạt Mạt." "Đáng đời chưa!" Tần Mạt trừng mắt lườm hắn, "Ai bảo anh nằm bò như thế ngủ? Cảm lạnh rồi?" Phương Triệt cười nhẹ nói: "Sức khỏe anh rất tốt, uống canh nóng là không sao." "Vậy anh còn không đi?" "Đi đâu?" "Nhà ăn!" Tần Mạt quơ quơ hai hộp cơm trên tay, "Thật là đáng tiếc chỗ thức ăn này, lạnh rồi!" "Lạnh anh cũng "Vậy không được, lạnh đau bụng, không đáng." "Mạt Mạt." "Ừ?" Tần Mạt quay đầu nhìn thẳng vào mắt Phương Triệt. "Ý anh là, " Phương Triệt mỉm cười, "Hộp cơm anh mang đến."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.