Ngày hai mươi bảy tháng chạp, sáng sớm tuyết đã rơi xuống, bay phất phơ nhẹ lay động, phảng phất như người nhà trời khẽ rải mây phía trên Bích Lạc. Thay đổi khôn lường, thời gian đi qua khe hở. Tần Mạt đội mũ, quấn khăn quàng cổ ra ngoài. Nàng mở dù màu tối, mặc áo bông xanh đậm, thắt lưng tím, bốt màu đen, tóc buộc thành đuôi ngựa rất dài lắc lư sau gáy, so với bình thường càng thêm phần nhẹ nhàng khoan khoái, như là tuyết đông trong thành nhỏ, vui mừng tinh khiết. Nàng nhìn thấy Phương Triệt ở cửa tiểu khu, bước chân lại thêm nhẹ nhàng vài phần. Phương Triệt mở ô đen to, Tần Mạt nhìn quen mặt, khi đi đến gần hắn hỏi: “Dù này, có phải…” Trong đầu nàng suy nghĩ một chút, lại không nghĩ đến cuối cùng đã gặp ở đâu, lên tiếng lại dừng lại. Phương Triệt ra hiệu cho nàng thu dù, một bên để dù đen của mình lên phía trên đầu nàng. "Không nhớ à?" Đôi mắt hắn chứa ý cười nhìn Tần Mạt, phảng phất như chờ nàng nhớ lại. Tần Mạt nghiêng đầu nghĩ lại nghĩ, cùng hắn đi ra tiểu khu, đi đến bên kia đường cầu học, thấy cây ngô đồng có chút trụi, mới chợt có linh cảm, khẽ "A" một tiếng nói: "Là đây? À, đúng rồi, chính là đây, mùa thu năm lẻ sáu, em nhặt lá ngô đồng ở đây đến ngẩn người, anh càng ngốc hơn, lại cho lá vào miệng ngậm." Nàng khẽ cười một tiếng, hơi nghiêng đầu nhìn lên, nhìn ánh mắt trong suốt của Phương Triệt "Khi đó anh che dù chính là cái này." Phương Triệt cúi đầu nói. "Hơn ba năm rồi, dù này của anh còn giữ được tốt như thế." Tần Mạt cũng nhẹ nhàng nói, "Cái dù em mua khi đó đến giờ không thể che được nữa, hơn nửa thời gian không dùng, thế là dù hỏng rất nhiều.” Phương Triệt cúi đầu, giọng nói lại vang lên, như suối trong chảy xuống từ trên núi: “Khi đó anh cầm dù này đi cùng em một đoạn đường, lại tiễn em về nhà. Cái dù này, sao anh không giữ gìn chứ?” Chuyện cũ nhẹ nhàng bay ngang qua đầu Tần Mạt, nàng bỗng nhớ lại tâm tình của Phương Triệt lúc trước, nghĩ lại bài thơ kia "Gió đông gặp tâm nguyện như thiêu đốt, lại chợt nghe tiếng mưa rơi”, hắn lại nói “Một tấm lòng trong lúc xa đất trời”, xoay chuyển đất trời, đó là khó khăn cỡ nào? Tần Mạt đưa tay khoác lên tay hắn, khẽ cười nói: "Dù này đã chứng kiến, về sau phải cất cẩn thận." "Về sau..." khóe môi Phương Triệt giơ lên, "Dù của em đều để anh cầm." Tần Mạt liền gật đầu. Sau một hồi, nàng cảm thấy gật đầu còn không đủ, thế là lại nói: "Hai người chúng ta, chỉ cần một cái dù." Phương Triệt đưa qua đến, cầm bàn tay nàng trong lòng bàn tay mình, vui mừng không ngớt. Ngay lúc ấy, Tần Mạt không thể nhận ra tâm ý của Phương Triệt, thậm chí còn coi đó là hắn đang chơi trò chơi gia đình của con nít, mà lúc này nhớ lại, nàng cảm thấy trái tim như co lại, vì những khổ sở hắn trải qua, mà cảm động. Trần Yến San thu xếp cuộc họp ở một tầng thứ nhất một quán lẩu, nàng đặt một phòng, sớm chờ bên trong. Cửa phòng liên tục bị đẩy ra, Vệ Hải, Lỗ Tùng, Tô Đông Cường, Lữ Lâm, Khương Nhụy đi vào trước sau, mấy người nói nói cười cười, hình như chưa hề tách ra, không khí hòa hợp. "Hạt thông, tên nhóc này ăn chơi không ít nhé, lại còn để đầu con nhím?" Vệ Hải dùng vai đẩy Lỗ Tùng. Lỗ Tùng liền cười hắc hắc nói: "Đầu nhím cái gì? Anh đây rất cô đơn "À, cũng phiền toái nữa!" Trần Yến San liền che miệng, cười hì hì, "Cậu bớt lắm miệng đi, kẻo lưu manh đánh cho mất mạng đấy!” "San San, cậu ngày càng đẹp, có tìm bạn trai chưa?" Lỗ Tùng quay đầu, lại trêu chọc Trần Yến San. "Mình thay đổi tiêu chuẩn thường xuyên, đổi mười tám lần rồi! Hừ hừ!" Trần Yến San ngẩng đầu, ra vẻ u oán, "Thật ra trong lòng mình vẫn có người, chỉ là người ta không nhận ra. Ai, mình độc thân nhiều năm như vậy, chính là chờ anh ấy, anh ấy... anh ấy..." Nàng nói mấy lần từ "anh ấy", âm cuối kéo dài thành giọng Bắc Kinh, nhất thời lại cười một mảnh. Vệ Hải nhìn trộm nàng, trong lòng có điểm ngưa ngứa, muốn nói gì đó lại không biết nên nói gì cho phải. Lỗ Tùng sớm đã thấy họ có điểm tình ý, liền nghĩ cách làm mối, tiếp tục trêu chọc Trần Yến San: “Con bé San San, người sớm ở trong lòng cậu là ai? Nói ra nghe chút, để anh cho em vài tư liệu tham khảo?” Trần Yến San ôm lấy tay Lữ Lâm, cười hì hì nói: "Phương Triệt, mọi người đều quen? Nhưng nói thật là, người ở chốn nào, thần long thấy đầu không thấy đuôi, nhiều năm như vậy không biết đã bay đến đâu rồi!" Nàng nói đến đây, mắt cũng lặng lẽ chuyển động, dùng mắt sáng lén nhìn phản ứng của Vệ Hải, thấy sắc mặt hắn buồn bả, trong lòng thầm đắc ý vui mừng: "Hừ, anh còn không bị kích thích?" Nhưng mà ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, nàng lại nhận được kích thích càng lớn hơn. Đẩy cửa là một chàng trai trẻ cao hơn mét tám, hắn vừa đến, liền khiến người ta cảm thấy khí chất cao sang, tựa như tùng bách trong tuyết đầu mùa, ẩn chứa trong dốc núi xanh ngắt. "Phương..." Trần Yến San dừng một chút, lại dừng tầm mắt trên người cô gái cạnh hắn. Cô gái này thanh tú xinh xắn, ý cười trong suốt, rõ ràng là Tần Mạt. "Mạt Mạt!" Lữ Lâm kêu một tiếng trước. Lỗ Tùng lại há to mồm: "Chị... Chị cả! Chị, đây là... tay chị..." Tần Mạt và Phương Triệt đứng ở cửa, chính là tay nắm tay, tư thế này rõ ràng là chỉ có tình nhân mới có. Trần Yến San cũng không biết mình vui mừng nhiều, hay là kinh sợ nhiều. Nàng lập tức nghĩ đến tâm tư năm đó, lại nói ra người mình ngưỡng mộ là Phương Triệt—nàng >_