Cuộc họp bàn kế hoạch trò chơi《 Đăng Thiên 》 này không thú vị như Tần Mạt tưởng tượng, một nhóm áo mũ chỉnh tề ngồi vây quanh bàn tròn, bực bội nghe phó tổng đứng đầu Thanh Sơn thuyết trình về bối cảnh tương lai, nghe đến cụp mắt xuống, tý nữa thì ngủ mất. Tần Mạt ngồi cạnh phó tổng Trương, thân phận của nàng có chút đặc biệt, đãi ngộ cũng đặc biệt. Phương Triệt ngồi bên kia bàn, đại biểu cho đoàn thể TE tham dự hội nghị, hắn chủ yếu phát biểu. "Được, tóm lại chúng ta cố gắng đạt dẫn dắt trò chơi này thành trào lưu, trở thành tinh hoa văn hóa nghĩa hiệp.” Phó tổng Trương vỗ lên bàn, đắc ý nói: “Khẩu hiệu của chúng ta là, dựng nên trò chơi điển hình của phương Đông, hướng đến thế giới!" Khẩu hiệu này vừa ra, người tham dự hội nghị đồng loạt đứng dậy, nhao nhao vỗ tay. Mọi người cũng đếu biết rõ, lãnh đạo thông thường nói xong câu này, liền tuyên bố "Tôi tạm nói đến đây", vậy thì bọn họ cũng tạm giải thoát khỏi thế thôi miên của lãnh đạo, nhân tiện, hội nghị bàn kế hoạch chân chính có thể bắt đầu. Quả nhiên, sau khi nhận được tiếng vỗ tay này, phó tổng Trương hài lòng làm tư thế cúi chào, nhân tiện nói: "Chủ trương chính là thế, tiếp theo mọi người từ từ nghiên cứu và thảo luận tình tiết. Sau cùng để thư ký gửi tài liệu cho tôi, ban giám đốc sẽ ra quyết định. Nếu làm tốt, mọi người sẽ có thêm tiền thưởng." Sắc mặt hắn hơi trầm xuống, lại nói: "Đây đã là lần thứ ba sửa đổi trò chơi, tôi cho mọi người thời gian một tháng, chờ khi hoàn thành phần mềm xong, nếu còn không khiến ban giám đốc hài lòng, mọi người hãy nghĩ xem mình có nên làm công việc này nữa hay không nhé!” Sau khi cho quả ngọt xong, phó tổng Trương lại hạ một gậy xuống, sau đó quét mọi người một vòng, chắp tay sau lưng rời đi. Quản lý La của ban kế hoạch hắng giọng một cái, hắn ngồi đối diện Tần Mạt, chờ phó tổng Trương đi rồi, hắn liền đứng lên, đi đến gần màn hình, mở ra bản đồ thế giới của trò chơi. "Trò chơi này tên là 《 Đăng Thiên 》, tự nhiên lấy thần tiên làm mục tiêu." La Đông Lương phóng đại bản đồ, giải thích: "Chúng ta tạm thời đặt ra thế giới này có bốn thế lực tu tiên lớn, tây có Côn Luân, có mười hai ngọn núi trụ trời, vùng trung tâm có liên minh, gọi chung là phái Liên Thành, bên dưới có mười sáu thành U Vân; Ma Môn thì có bảy phái, cùng xưng là Nhai Miquần đảo Đông Hải và rừng cây nhiệt đới phương nam; thế lực lớn thứ tư là yêu thú, có nhiều ở mạch Thương Sơn phương bắc, với con người mười năm tiểu chiến, trăm năm đại chiến." Trợ lý của hắn là Cát Hoa lại bổ sung thêm: “Bối cảnh chính không cần sửa, nhưng trò chơi của chúng ta nhất định phải có một quản lý. Mục đích cuối cùng của Đăng Thiên, là thăng cấp ngoài hệ thống, bản thân trò chơi còn cần phải chỉnh lại điều này.” Không khí cuộc họp dần sôi động lên, có người nói: “Trò chơi loại này, đúng là làm máu sôi trào, chúng ta ở vị trí người chơi đối kháng với yêu thú, còn có thể cho người chơi chọn phe cánh. Đã có chính đạo Côn Luân, còn có ma đạo Thiên Nhai, một câu nói này, không thành tiên, liền thành ma!" "Đúng là không có sáng ý." La Đông Lương lắc đầu, "Không thành tiên liền thành ma, vốn chính là như vậy, trò chơi tiên hiệp không phải đều làm thế sao?" "Tôi thấy thế lực yêu thú không phải con người này, bối cảnh có hơn đơn giản.” Cát Hoa nói: "Cứ vậy thì, căn bản không có nhiều quái vật để đánh. Thật ra chúng ta hoàn toàn có thể phân chia yêu thú là quái vật cấp cao, ở ngoài Thương Sơn, đặt ra thế giới ma, các loại cấp bậc ma sẽ chính là quái vật." Tần Mạt nghe liền hứng thú, cũng đề xuất ý kiến: "Có thể tạo thành một tổ chức chuyên ban nhiệm vụ săn ma, hoặc là đặt tổ chức này vào chính giữa các đại thế lực, làm một nhiệm vụ liên hoàn. Nói ví dụ như vòng thứ nhất là giết mười bóng ma cấp thấp, có thể được tặng một pháp cấp thấp. vòng thứ hai giết hết một trăm bóng ma, có thể nhận được một viên đan dược tăng cấp.” “Cái này là hệ thống thăng cấp, có thể đặt ra sau, Ở mặt này, quan trọng nhất là khống chế tốc độ thăng cấp của người chơi, nhằm tạo cho người chơi có cảm giác thành công.” La Đông Lương đem tầm mắt rơi xuống người Tần Mạt, có chút mong đợi, "Tần Mạt, Cát Hoa lúc trước đã nói, trò chơi cần một sáng ý mới làm lá cờ đầu, cô cảm thấy sáng ý này sẽ làm thế nào?” "Đã là Đăng Thiên..." Tần Mạt hơi trầm ngâm, từ từ nói: "Hồng trần tựa lao tù, nhất niệm phi thăng, nhất niệm trầm luân." Động tác di chuột của La Đông Lương trên bản đồ ngừng lại, hắn cân nhắc câu này, gương mặt dần hiện ra sợ hãi lẫn vui mừng. "Tần Mạt, bản quyền câu này, công ty chúng ta mua!" Tay hắn vỗ đến thiết bị trên bàn, vang lên một tiếng. Trong phòng tiếng cười bỗng nổ ra bốn phía, La Đông Lương hài hước một phen, không khí hội nghị càng sôi động, mọi người bàn luận, từng người đề xuất ý kiến. Có người nói: "Tần Mạt, giải thich cặn kẽ ý cô một chút đi. Ý mặt chữ thì chúng tôi đều hiểu, nhưng dù sao cô cũng nên giải thích?” Tần Mạt khẽ mỉm cười, đứng lên nói: "Đời người như trò chơi, trò chơi như đời người, tôi cho rằng vấn đề này con người sẽ mãi mãi không giải đáp được. Bảo cái gì gọi là trò chơi? Trang Chu mơ làm bướm hay là bướm mơ làm Trang Chu, thứ chúng ta theo đuổi chính là, kế cuối cùng, hay là quá trình? Người làm trò chơi như chúng ta có thể hỏi như vậy, ở chính giữa trò chơi, hành động của người chơi, anh theo đuổi quá trình thăng cấp, hay là từ từ phát triển? Nếu chỉ cần quá trình, thì cũng có thể không cần để ý đến việc leo lên từng bậc cầu thang? Nếu chỉ để ý đến kết quả, vậy thì sau kết quả sẽ là gì?” “Có thể sau kết quả, chỉ là chờ mọi người ngưỡng mộ mà thôi!” Người nói là Đỗ Giai Lâm, hắn là người từng trải về kế hoạch trò chơi, ngồi đối diện Tần Mạt ở vị trí thứ tư, “Loại hình game online thăng cấp này mà nói, đến cuối cùng cũng chỉ là chuyện như thế. Thăng cấp lên đỉnh, sau đó mở bang chiến, dọn dẹp ân oán cá nhân, hoặc là đấu PK, mà bang chiến thành PK, cũng có thể mang lại cho chúng ta một khối lợi ích lớn.” La Đông Lương nhíu mày, lắc đầu nói: "Nếu chiếu theo đường đi này, trò chơi này của chúng ta cũng giống như thường, căn bản cũng không đạt được điều chúng ta mong muốn, Tần Mạt, tiếp tục giải thích khái niệm của cô đi.” Tần Mạt bật cười lớn, tiếp tục nói: "Thăng cấp đến đỉnh, để mọi người ngưỡng mộ, đây vốn là một điểm rất quan trọng trong game online, chúng ta phải làm, tôi cảm thấy không cần tránh, chỉ cần kéo dài thời igan của lần thăng cấp này, mà đã kéo dài, không thể chỉ dựa vào việc tăng độ khó cho người chơi, hoặc là tăng cấp bậc của quái vật, chúng ta nhất định phải để trò chơi này có một mị lực khiến người chơi không thể quên được.” “Lời này rất tốt, nhưng lại là lời thừa.” Thình lình có ngườii ra một câu như vậy, không khí nhất thời lại có chút lạnh xuống. Tần Mạt không để ý, tầm mắt nàng rơi xuống trên người người kia, khẽ gật đầu hỏi thăm hắn, tiếp tục nói: "Tôi cảm thấy có thể mở ra nhiều nghề nghiệp sinh hoạt hơn, hơn nữa hệ thống nhiệm vụ cũng cho thêm màu sắc bi kịch thần thoại và tiên hiệp vào. Trong trò chơi có tình cảm thâm trầm, mới càng khiến người ta khó quên.” Lời này lại khiến người ta khó hiểu, Cát Hoa hỏi trước: "Vì sao nói tiên hiệp ngập sắc thái bi kịch?" Ngữ điệu của Tần Mạt vẫn như luật thơ, nàng giải thích rõ ràng từng thứ: "Thế giới tiên hiệp, khác biệt lớn nhất với hiện thực chúng ta chính là, chuyện xưa trong tiên hiệp, có thể bất tử. Con người hướng đến trường sinh, đế vương nghìn đời, Tần Thủy Hoàng cũng không ngoại lệ. Nhưng nếu có trường sinh thật, trong cuộc đời mãi mãi bất tận, lại còn có thể theo đuổi cái gì? Vì có vô hạn thời gian, cho nên dù anh nghĩ cái gì, cần bao nhiêu thời gian, cũng có thể được. Mà sau cái được, có lẽ có vài người sẽ thỏa mãn, nhưng càng có nhiều người sẽ cảm thấy chưa đủ. Dục vọng, chính là ham muốn, mãi mãi không thể thỏa mãn. Chỉ thỏa mãn với những người tự kìm chế được mình, mà rất nhiều người, lại đem loại tiếc nuối này đổ cho dài ngắn của nhân sinh. Theo khái niệm của chúng ta bây giờ, đời người tối đa cũng chỉ có một trăm năm, cho nên phần lớn mọi người đều thỏa mãn, cũng trong cái trăm năm này, đặt ra một chút kỳ vọng, cũng nỗ lực thực hiện. Nhưng nếu chuyện thần tiên quả thật tồn tại, ai cũng thành tiên, ai cũng bất tử,ười còn có mục tiêu nỗ lực không?” Nàng ngừng lại, tổng kết một câu: "Cho nên nói, cái bi lớn nhất ở tiên hiệp, chính là mỗi người đều cầu bất tử." La Đông Lương có chút thất vọng, thở dài nói: "Cách nói của cô không sai, nhưng đây là trò chơi, muốn gây ấn tượng cho người ta, không thể là chuyện bi kịch." Trong lòng hắn có chút trách cứ Tần Mạt, "Con nhóc này nghĩ mình viết chuyên mục bi tình lừa nước mắt của người ta, thì nghĩ cái gì cũng muốn bi kịch.” Đỗ Giai Lâm lại giễu cợt một tiếng: "Chúng ta làm trò chơi, nếu cô để cho người chơi bi kịch, người chơi cũng có thể khiến cô bi kịch!" Hắn nói xong lắc đầu liên tục, cũng cảm thấy Tần Mạt còn quá trẻ, suy nghĩ vấn đề chỉ văn hóa văn nghệ, căn bản không hiểu thị trường. "Nhưng ..." Tầm mắt mọi người lại nhìn về phía phát ra tiếng nói, ở hội trường này, có một người khoảng hai mươi tuổi nhút nhát nói: "Kiếm tiên cũng là bi kịch, nhưng lại thành kinh điển mà bao nhiêu năm không trò chơi nào có thể vượt qua.” Trong phòng liền xuất hiện không khí trầm mặc, ngay sau đó La Đông Lương nói: "Nhưng đó là ở năm đó, bây giờ thị trường đã không còn như thế." Đỗ Giai Lâm gật đầu nói: "Kiếm tiên là trò chơi RPG máy rời, chúng ta làm về game online, không thể nói nhập làm một." Tần Mạt chờ khi họ ngừng thảo luận, mới cười nói: "Ý tôi, không phải l thiết kế nhiệm vụ theo nội dung bi kịch, hay là đem trò chơi hóa thành không khí tang thương. Cái gọi là bi kịch, là ẩn tuyến trong thế giới tiên hiệp, mà minh tuyến trò chơi, vẫn là làm các loại nhiệm vụ, cũng không khác rất nhiều những game online kia, đánh quái thăng cấp." "Bi kịch là ẩn tuyến, thế nào ẩn tuyến?" La Đông Lương hỏi. "Để cho hệ thống nhiệm vụ không thể hoàn thành, ở phía trên hệ thống thăng cấp, để người chơi mãi mãi cũng không thể đăng thiên (tu thành tiên – bay lên trời).” Tần Mạt đưa một phần tài liệu trước mặt mình cho Cát Hoa, ra hiệu để hắn chiếu lên màn hình. Ngừng lại, Tần Mạt tiếp tục nói: "Vì sao phải đăng thiên? Hồng trần là lao ngục, nếu anh coi nó là tù túng, một khi đăng thiên, cái nhận được, cũng là thoải mái. Mà dù có trầm luân, nếu lao tù có thể mang đến khoái lạc cho con người, vậy thì sao lại gọi nó là lao tù?” "Sau khi đăng thiên lại mở ra cảnh về tiên giới, không phải là có thể làm trò chơi thành vĩnh cửu sao? Vì sao lại không đăng thiên?” Đỗ Giai Lâm khẽ cười lạnh, nghiêng người dựa lên ghế. "Mở tiên giới có thể làm cả trò chơi biến vị, nếu như có thể Tu Chân giới thành công, cần gì phải mở tiên giới?” Thần sắc Tần Mạt nhàn nhạt, ngữ khí lại thập phần kiên trì, "Chúng tiên đều là người xưa, còn chúng ta là người phàm, nhân gian mới là vị trí của chúng ta." La Đông Lương có chút nhức đầu dùng tay ôm trán, cau mày nói: "Tần Mạt, đây không phải tiểu thuyết của cô, một trò chơi cũng không cần cái sá "Không, trò chơi này cần." Tần Mạt đảo mắt qua, thanh thanh đạm đạm, như dòng suối trong vắt, khúc xạ ánh sáng bọt nước thần bí: “Không phải mọi người nói, trò chơi này cần một lá cờ đầu sao? Hồng trần tựa lao tù, nhất niệm phi thăng, nhất niệm trầm luân. Đã thừa nhận, vì sao lại nói không cần?" Đỗ Giai Lâm hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, nhìn Tần Mạt với ánh mắt như trách cứ đứa trẻ không hiểu trưởng bối. Hắn không dùng lời nói để phản đối, nhưng vẻ mặt này đã nói lên quan điểm của hắn. "Tôi nói một câu." Vẫn trầm mặc, Phương Triệt bỗng lên tiếng, ngữ điệu trầm xuống, "Không cần dùng bất tử để làm hỏng mất trò chơi, như chúng ta sẽ già, trò chơi… cũng sẽ chết đi." "Mục đích của chúng ta là lợi nhuận." La Đông Lương đứng tại bàn hội nghị, ánh mắt bức người nhìn thẳng Phương Triệt, "Phương tiên sinh, anh phải rõ, mục đích của chúng ta là lợi nhuận." Ánh mắt Phương Triệt không đổi, vô tư không chịu tác động bởi lời La Đông Lương, thậm chí còn đứng dậy. Tầm mắt hắn đảo qua Cát Hoa, nhàn nhạt mà nói: "Nhìn tư liệu trên tay anh, đăng thiên không phài chỉ có cách duy nhất là kéo dài tuổi thọ, muốn lợi nhuận, cách cũng có nhiều loại.” Tài liệu trên tay Cát Hoa là Tần Mạt đưa hắn, thật ra Phương Triệt cũng không biết trong đó Tần Mạt viết những gì. Nhưng trước giờ hắn không coi Tần Mạt là người cổ hủ, chỉ nhìn ánh mắt tr của Tần Mạt giờ phút này, hắn liền có thể đoán ra, Tần Mạt đã sớm có chuẩn bị với cái không đăng thiên’ này rồi. "Đây…" Cát Hoa hơi kinh hãi, khi hắn nhận lấy tư liệu lúc nãy cũng không để ý bao nhiêu, bởi vì La Đông Lương đang chiếu bản dồ, cho nên hắn cũng chờ một bên, muốn đọc tư liệu này sau khi chiếu xong. Hình ảnh tư liệu bị phóng lớn lên màn hình trắng, trong đó toàn là văn tự. Tần Mạt mềm giọng, có phong cách chiếu lên người. "Phải nhớ để trò chơi có thể giữ được sức hấp dẫn lâu, ngoài việc tiên giới ra, thật ra còn có thể mở bản song song, một người có thể mở rất nhiều bản song song, những bản này để ẩn sau bóng của thế giới, nhất định phải tồn tại liên hệ thật sâu, mà liên hệ này, có thể tổ hợp thành một nhiệm vụ cỡ lớn.” Văn tự trên tư liệu, thế giới thời sơ khai có mười bí cảnh: Lạc Bảo Các, Sưu Yêu Tháp, Thiên Mục Lâm, Bích Huyết Kiếm, Hồng Phấn Động, Kiếm Hồn Hải, Ngũ Hành Nhai, Sinh Tử Môn, Luân Hồi Điện, Bất Lão Thiên. Dưới mười bí cảnh, Tần Mạt đặt ra nguồn gốc của nó, mỗi bí cảnh lại liên hệ với các nhiệm vụ nhỏ, sau mỗi nhiệm vụ lại kéo đến một câu chuyện xưa, với mỗi câu chuyện lại dẫn đến một nhiệm vụ cỡ lớn. "Game online, quan trọng nhất thật ra là chuyển động. Thế giới tạo ra càng hoàn chỉnh, tính logic càng mạnh, càng khiến người ta có cảm giác chân thật, người chơi tự nhiên liền cảm thấy mình như lạc vào cảnh giới kỳ lạ, dò đó muốn ngừng mà không đượcTần Mạt phóng tư liệu trên màn hình xong, thuận miệng còn thêm một câu lý giải về game online của bản thân. Mấy năm nàng chơi game online, tuy thao tác cũng chỉ ở mức bình thường, nhưng tại thế giới mình đặt ra, nàng lại có thể làm ra câu chuyện đan xen, không lọt giọt nước. Chỉ là bây giờ nàng đặt mười bí cảnh này ra mới chỉ là sơ thảo, còn phải hoàn thiện rất nhiều điểm. Nhưng bản sơ thảo này đã khiến người ta kinh hỉ, mãi cho đến khi thu dọn xong, trong phòng vẫn lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến mức hơi thở của mọi người trở nên vô cùng rõ ràng. Phần lớn người ngồi đây đều là người chuyên nghiệp, mà chính vì chuyên nghiệp, bọn họ biết để làm ra như vậy là không hề dễ dàng. Khi vừa biết Biện Hà Sa là cô gái mười chín tuổi kia, trong lòng mọi người không phải không có coi thường. Tên tuổi Biện Hà Sa tuy lớn, nhưng không đi trên một con đường với bọn họ, bọn họ cũng chưa chắc sẽ sùng kính bao nhiêu. Ngại mặt mũi, mọi người hoàn toàn khách khí với Tần Mạt, khi biết nàng có ý muốn đề xuất nhiệm vụ và bối cảnh trò chơi mọi người đều không vui. Bọn họ cũng đều là tinh anh trong nghề, phiền nhất là bị người ngoại giới khoa tay múa chân, cho nên ngay từ đầu, bọn họ đã chán ghét cái gọi là “tham dự” của Tần Mạt. Lau mắt mà nhìn nàng, nói thì thật nhẹ, nhưng lại khiến người ta khó mà làm được như thế, khó khăn này làm người ta càng coi trọng nàng hơn một phần. "Đây…" Cát Hoa khàn khàn, âm điệu mới khôi phục vẻ bình thường, "Tư liệu này cô làm mất bao nhiêu" "Mười hai giờ." Trên thực tế, Tần Mạt làm suốt đêm qua. Trong phòng hội nghị lại im lặng, tất cả mọi người đều có cảm giác bị đả kích. Thứ hoàn chỉnh mà phức tạp như thế lại chỉ bằng một cô gái làm ra trong vòng mười hai giờ, mà bọn họ sửa đi sửa lại bối cảnh và nhiệm vụ còn không khiến ban giám đốc vừa lòng… Mặt nên để nơi nào đây? “Đây cũng đúng là sở trường của tôi, vẽ thêm thân cành vào, cũng như trồng cây.” Giữa một mảnh yên lặng, khóe miệng Tần Mạt nghiêng qua, cười lạnh nói. Nhưng La Đông Lương lại cười ha ha, bỗng hợp hai tay, đi đầu vỗ to. Tiếng vỗ tay đầu tiên là đơn điệu, ngay sau đó liền tăng lên, ầm ầm nhao nhao, tiếng thán phục nổi lên bốn phía. Mọi người lại bàn luận, linh cảm về mười bí cảnh này, đề xuất ra các loại nhiệm vụ. Có người nói muốn Kiếm Hồn Hải nhập vào quần đảo Đông Hải, làm thành cửa biển của Ma Môn, có người nói phải sửa Lạc Bảo Các, biến nó thành hình thức kỳ ngộ vô định, còn có người nói có thể đặt Ngũ Hành Nhai vào cảnh giới chinh phạt, để người chơi đi vào thông qua một nhiệm vụ riêng… Tần Mạt nắm bút nhớ kỹ, cũng thỉnh thoảng lại phát biểu ý kiến. Mọi người tiến vào khuôn khổ, thảo luận, không khí như lửa nóng, thời gian hồn nhiên bất giác trôi qua. Phương Triệt lặng lẽ đi ra ngoài từ trong phòng họp, đi đến cạnh cửa lại quay đầu nhìn Tần Mạt, trong ánh mắt là nhu hòa và ý cười.