Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Chương 9: Q.4 - Chương 9: Vòng quay




"Anh phải... Ai?" Tần Mạt lờ đờ uể oải dựa vào người Phương Triệt, mắt đầy sương mù như mưa bụi Giang Nam.

Thời tiết rất lạnh, nhưng quanh thân Phương Triệt lại ấm áp. Hắn ôm Tần Mạt rất chặt, cúi đầu nhìn gương mặt nghiêng của nàng, chóp mũi mềm nhẹ thoáng hiện lên nét hồng.

"Tới đây! Cho bổn công tử...!" Tần Mạt giơ một tay lên, làm ra tư thế nâng chén rượu, người lại cười khanh khách, "Hôm kia người đi trong vườn, thướtả lướt, vừa nhấc chân đã bước vào giếng sâu... đối ẩm ca vang, nhất định phải vẽ nên non sông vạn lý, đốt cho nàng ở hoàng tuyền, để nàng nhìn thiên hạ!"

Nàng nói mê, cúi đầu ợ hơi, phun ra mùi rượu, phả xuống tay Phương Triệt.

"Mạt Mạt." Hắn thở dài.

"Tên này nghe thật quen tai." Tần Mạt nghiêng đầu, "Ta không phải Mạch Mạch (cùng âm với Mạt), ngươi có thể gọi ta là Tần Mạch, hoặc là Quý Huyên." Cười khẽ vài tiếng, sóng mắt nàng lưu chuyển, xoay người một cái trong lòng Phương Triệt, liền nhìn vào mặt hắn.

Thân thể Phương Triệt khẽ cứng đờ, vòng tay quanh Tần Mạt lại buông ra một chút.

"Ta nhìn ngươi cũng rất quen mắt." Tần Mạt ngửa đầu, hai tay ôm lấy cổ Phương Triệt, mưa bụi trong mắt thâm trầm, như là mưa phùn lạc trên đất đào hoa, trong không khí là hương ửng đỏ, "Lông mày của ngươi sao lại dày như thế? Không thanh tú… Tới đây, để ta giúp ngươi sửa một chút..."

Nàng nâng một tay lên, đầu ngón tay mượt mà thon gọn vẽ lên lông mày bên trái của Phương Triệt, qua lông mi hắn, nhiệt độ đầu ngón tay như bàn ủi, lại lạc vào trong mắt Phương Triệt.

"Mạt Mạt..." Giọng Phương Triệt khàn và nhỏ, nâng tay nắm chặt cổ tay Tần Mạt, muốn kéo nàng ra.

"Hưm!" Tần Mạt hất cánh tay Phương Triệt ra, dựng thẳng ngón trỏ lên, dịu dàng nói: "Ngoan, đừng sợ..." Nàng mở nửa mắt, mê mê mang mang lại mở bàn tay ra, một tay ôm lấy sau gáy Phương Triệt, một tay kia đặt lên m

Đôi môi mềm mại như cánh đào, mang theo hương thơm của rượu, nhẹ nhàng đặt lên đuôi lông mày của Phương Triệt.

Phương Triệt vẫn không nhúc nhích, cánh tay ôm Tần Mạt ở hông lại thoáng chặt thêm.

Tần Mạt đem khẽ hôn một đường xuống, theo đuôi lông mày, đến khóe mắt, đến gương mặt, đến khóe môi.

Đến khi môi chạm môi, gắn bó khăng khít.

Tần Mạt tinh tế cắn nhẹ, dịu dàng như trái hạnh mềm mại sau cơn mưa.

Khóe môi nàng bỗng bật ra tiếng thở dài, nhéo vào lòng Phương Triệt.

Nụ hôn càng thêm sâu, Phương Triệt từ bị động chuyển thành chủ động, mang theo hơi nóng rừng rực, thiêu đốt cả hai người, thật lâu sau, lại theo cuồng phong hóa thành mưa nhỏ ngọt ngào.

"Ư..." Tần Mạt khẽ đẩy mạnh vào ngực hắn, nhân lúc thở dốc, một tay kia lại tự nhiên trượt vào trong áo Phương Triệt, sau đó từ hông mò vào trong áo sơ mi, chạm vào da thịt hắn, mỗi tấc như thiêu như đốt,

Mưa to đã trút xuống ngoài cửa sổ tự lúc nào, chén bát ngổn ngang trên bàn, bên cạnh là Casey ngủ yên, ánh lửa trong lò sưởi nháy lên, làm nhà ăn đầy sắc màu ôn nhã.

Tần Mạt dùng lực xé áo Phương Triệt, nhưng lại không kéo được.

Nàng mềm mại hừ một tiếng, như giận hờn, lại như vô thức.

Đèn góc tườngTần Mạt vung tay kéo rơi xuống đất, nàng dùng sức, kéo Phương Triệt đè xuống đất.

"Ừ... Đừng sợ..." Nàng mềm mại lên tiếng, an ủi.

Phương Triệt thở dài một tiếng, kìm nén ngọn lửa dưới đáy mắt, nắm lấy hai tay Tần Mạt, xoay người một cái, lại mang nàng sang một hướng khác, đổi lại tư thế.

Tần Mạt không thích ứng vùng vẫy, Phương Triệt giữ hai tay nàng ra sau lưng, ôm nàng đứng lên, sau đó đổi tư thế, lại bế nàng lên, đưa nàng vào phòng sách.

Trong phòng sách có một chiếc ghế nằm nhỏ, Phương Triệt đặt Tần Mạt lên, kéo hai tay lộn xộn của nàng ra, cởi giày nàng xuống, lại lấy chăn đắp cho nàng.

"Ngủ ngoan, Mạt Mạt…" Hắn than nhẹ, nâng tay mơn trớn trán Tần Mạt, xoay người đi nhanh.

Trong phòng ăn, Casey còn ngồi trên ghế ngủ, Phương Triệt cởi áo khoác, phủ lên người Casey.

Cửa sổ mở hờ, có chút mưa bắn vào nhà. Hắn đi qua, đóng kín cửa lại, sau đó mở cửa thủy tinh ra, đứng dưới mái hiên, lẳng lặng nghe tiếng mưa rơi tí tách.

Trong sân toàn cây cao thấp, mơ hồ bị mưa đánh gió thổi, lá rụng đầy đất, mang theo tiếng động vi vu, vén lên không khí ướt lạnh.

Khóe môi Phương Triệt nhẹ nhàng hướng lên trên, sắc mặt vốn ửng hồng dần dần trầm tĩnh.

******

Tần Mạt day mắt, khi tỉnh lại, sắc trời đã tối sầm.

Rèm trong phòng sách bị kéo kín, trên bàn viết có một ngọn đèn nhỏ, làm cả gian phòng ấm áp yên tĩnh.

Tần Mạt lắc lắc đầu đau đớn vì say rượu, cảm thấy trước mắt hiện lên vài hình ảnh kiều diễm, tựa hồ sau khi say lại nhớ lại chuyện khinh bạc trước đây. Nhưng đối tượng bị nàng khinh bạc cũng chỉ là mơ hồ, hốt hoảng như giấc mộng. Nàng cẩn thận nhớ lại, lại nghĩ là Vịnh Sương, lại nghĩ là Mai Tử.

"Lông mày đen dày, quá thô..." Nàng thì thào nói nhỏ, trong giây lát giật mình một cái.

Lông mày ở đâu quá thô? Rõ ràng là lông mày của nam tử!

Tần Mạt ngây ngốc ngồi dậy, trái tim đập thình thịch, trước mắt lại hiện lên đôi lông mày kia, rõ ràng như đang cười nhạo nàng!

Cửa phòng sách bị người nhẹ nhàng đẩy ra, Phương Triệt vừa bước vào phòng, đã thấy Tần Mạt tỉnh lại, liền mỉm cười nói: "Có đau đầu không? Anh đi mang canh gừng lại nhé." Hắn nói xong rồi xoay người ra, đi thong dong như trước.

Ánh mắt Tần Mạt đi theo, cho đến khi tấm lưng kia biến mất, lại thở dài một hơi.

Chờ Phương Triệt bưng canh gừng vào phòng lần nữa, đã thấy Tần Mạt đi xong giày, đang nâng tay vuốt lại nếp quần áo.

Tần Mạt cười rực rỡ, nhận lấy bát canh gừng trong tay hắn, uống ngụm lớn, khen: "Thoải mái!"

Phương Triệt bị nụ cười này cảm hóa, giữa hàng lông mày là ôn hòa trong sáng. Hắn như không ú ý hỏi: "Còn say không? Có cảm giác là lạ ở chỗ nào không?"

"Tốt cả, chỉ có đau đầu, uống canh gừng xong sẽ ổn thôi." Tần Mạt cũng tùy ý đáp, "Đúng là không nên uống, uống say đến thần trí không rõ, đúng rồi, anh có say không? Bây giờ có cảm giác gì? Giáo sư Casey đâu?”

"Anh đã nấu cho giáo sư một chén yến mạch.” Phương Triệt cười khẽ, "Người Anh giải rượu, thích dùng yến mạch, nhưng thứ đồ này lại rất khó nuốt."

"Tiểu Triệt, hình như em đang nói xấu tôi!" Từ phòng khách truyền đến tiếng cười của Casey, “Thì ra em cũng biết yến mạch rất khó ăn, tôi không thích ăn cái này chút nào! Canh gừng của em đâu? Mau cho tôi một chén, đừng tưởng tôi không biết canh gừng uống tốt hơn yến mạch nhé!”

Phương Triệt khẽ cười nói: "Yến mạch không phải để uống, còn có thể dùng rèn luyện năng lực nuốt." Hắn nhận lấy cái chén rỗng của Tần Mạt, lại đi vào nhà bếp.

Tần Mạt đi theo ra, nhìn thấy Casey ở trong phòng khách vận động duỗi người. Bà mặc chiếc áo len đan rộng thùng thình, vừa vặn eo, vừa lảm nhảm với Tần Mạt: “Phương Triệt đúng là một đứa trẻ không tốt, em nhìn cậu ta vẻ ngoài trầm ổn, nhưng bụng đầy âm mưu. Em phải đề phòng cậu ta, đừng để cậu ta nhiễu loạn.”

Tần Mạt cười ôn hòa ở mặt ngoài, nhưng trong lòng thật ra có vô số ý nghĩ.

Casey trong miệng nói muốn Tần Mạt đề phòng Phương Triệt, thật ra là đang nói đùa, Tần Mạt nghe lại cảm thấy trong lòng mình nổi sóng,Phương Triệt muốn đề phòng Tần Mạt, hay là Tần Mạt phải đề phòng Phương Triệt, thật là khó nói a.

Tần Mạt trước giờ chưa từng vui mừng mình là thân nữ nhi như bây giờ, nếu không nàng cũng không dám nghĩ khi say mình sẽ khinh bạc người khác, còn giả bộ nói "Ta uống say, không nhớ rõ gì cả". Tuy nàng quả thật không nhớ rõ, nhưng nàng chỉ uống say, không phải mất trí nhớ, cũng có ấn tượng đại khái.

Không biết chuyện thế nào, nàng chán nản xong, liền cảm thấy buồn cười.

Phương Triệt đúng là đứa trẻ tốt, ngồi mà trong lòng không loạn. Đổi góc độ khác, Phương Triệt đúng là một người bạn đáng tin, suy nghĩ nghiêm chỉnh. Lại đổi góc độ khác, Tần Mạt đúng là mầm đậu nành, khô cằn đến mức không khiến anh bạn Phương Triệt xúc động chút nào.

Cơm tối là Phương Triệt làm, hắn mua vài nguyên liệu Trung Quốc ở ngoài, thức ăn lên bàn, Casey liên tục tán thưởng, ăn vô cùng khoan khoái. Vì bà nghiên cứu văn hóa phương Đông, trong nhà cũng có vài đồ men sứ Trung Quốc, vài chiếc chén đĩa màu thiên thanh và đũa Thanh Ngọc, phối hợp với hương màu trên đó, làm người ta thèm thuồng.

Ăn xong Tần Mạt tự động dọn bàn, Phương Triệt có chút lo lắng nói: "Mạt Mạt, em chắc chắn em sẽ không làm vỡ đồ chứ? Chén đĩa này của giáo sư Casey rất có giá trị, nếu hỏng mấy cái, thì thật đáng tiếc.”

Tay Tần Mạt khẽ run lên, quay đầu nhìn Phương Triệt lộ ra một nụ cười làm hoa mắt người ta, giọng lại lạnh buốt: "Tiểu Phương đồng học, nếu như em làm vỡ vài thứ trên tay, thì toàn để anh sai khiến..."

May mà Tần Mạt đã từng làm công trong quán trà, việc rửa chén có thể hoàn thành thuận lợi.

Tối mưa càng lớn hơn, Casey giữ Phương Triệt và Tần Mạt qua đêm lại ở nhà bà. Vì đường về rất xa, mà nhà Casey lại có đủ phòng, nên giữ cả hai người lại.

"Mạt Mạt, em đừng về khách sạn, ở đây cùng bà già này mấy ngày được không?”

Tần Mạt tự nhiên gật đầu, mỉm cười nói: "Phu nhân, tuy quấy rầy, nhưng trong lòng em rất vui, cũng không khách khí."

Bà mừng rỡ cười lớn, sau khi cười xong lại rất có phong thái nhìn Tần Mạt một cái: "Hai đứa trẻ các em, một người gọi ta là giáo sư, một người gọi ta là phu nhân, gọi ta như người lớn tuổi ở Trung Hoa đi. Thế nào? Các em không thể kính trọng một chút, gọi ta một tiếng bà đi!”

"Thưa bà!" Tần Mạt gọi trong trẻo, không do dự chút nào.

Phương Triệt cũng từ từ kêu một tiếng: "Thưa bà."

Hơn mười giờ tối Casey liền rửa mặt đi ngủ, bà lau trán nói: “Người già đúng là khó chiều, ngủ sớm dậy sớm. Năm đó thầy giáo tiểu học của ta mà nhìn thấy quy luật sinh hoạt của ta như bây giờ, nhất định sẽ rất vui mừng, ông ấy không mất công dạy ta ngủ sớm dạy sớm nữa.”

Nói hết lời, chính bà lại vui tươi hớn hở cười.

Để lại Tần Mạt và Phương Triệt trong phòng khách, xem vở kịch nhàm chán

Tần Mạt cũng tạm, nàng xem truyền hình cũng không kén chọn, phàm là có thể hiểu rõ truyền hình hơn, nàng nguyện ý xem, mà Phương Triệt lại không có khẩu vị tốt như thế. Hắn lấy điện thoại di động đa chức năng ra, bấm vài biểu thức số học, sau vài phút, hắn lại nhìn Tần Mạt nghiêm túc xem tivi.

Cô gái này đã từng thoát khỏi tầm mắt của hắn hai năm, tuy Phương Triệt chưa từng quên sự tồn tại nàng của trong cuộc sống của mình, nhưng Tần Mạt đã lặng lẽ trượt từ bàn tay hắn đến một nơi không biết phương hướng.

Phương Triệt lặng lẽ thở dài trong lòng một hơi, hắn có điểm muộn phiền.

"Mạt Mạt." Hắn khẽ gọi một tiếng, ngón tay dao động trên bàn phím, cuối cùng cũng hỏi, "Hai năm qua em thế nào? Có chuyện gì vui không?"

"À?" Tần Mạt ung dung tựa vào ghế sô pha, lực chú ý dời khỏi TV, "Chuyện vui? Chuyện vui có rất nhiều, anh muốn nghe ư?"

Phương Triệt cười nhẹ nói: "Viết thư, email lại phí điện, gọi điện thoại quốc tế đường dài rất đắt, chúng ta không phải võ lâm cao thủ, sẽ không biết thuật truyền âm. Bây giờ ở gần thế này, em cứ nói, anh sẽ không ngại em lải nhải, cũng không để ý em có thể làm hại tai anh chai lại hay không?”

Lời này làm Tần Mạt tức điên, nàng quay đầu nhìn Phương Triệt một cái lạnh thấu xương, lại phát hiên tên nhóc này có lực cảm ứng, không dao động trước ánh mắt của nàng, từ nhìn tivi, chỉ vào điện thoại của Phương Triệt: “Còn không cất đồ trên tay đó? Không để ý lỗ tai có chai hay không à? Vậy thìacute;, em xem thử xem lỗ tai anh có biết chai không?”

Phương Triệt cất điện thoại vào trong túi, hai tay khoanh lại, sau đó làm ra dáng vẻ nghiêm túc lắng nghe, dùng ánh mắt ra hiệu Tần Mạt mau nói đi.

"Thật ra cũng không có gì." Tần Mạt lắc đầu, "Anh cũng biết mà, trung học có thể có chuyện gì? Đơn giản là núi sách biển đề, lớp 11 bình thường, sức ép của cấp ba đúng là có thể làm chết người!" Nàng thoáng nhớ lại năm tháng màu đen ấy, vẫn cảm thấy lòng còn sợ hãi.

"Em học khoa văn còn nhẹ nhàng, chủ yếu là toán của em không tốt, khi học tiếng Anh cũng phải cố hết sức.” Tần Mạt bỗng cười lên, "Nhưng có một lần, có chuyện rất buồn cười. Có một lần San San đi mua sầu riêng giảm giá trong siêu thị về, cậu ấy cực kỳ vui vẻ cho rằng mình đã hời lớn, rồi kéo em và Lữ Lâm đi ăn cùng. Lúc đó là giữa trưa, chúng em ăn sầu riêng tại phòng, các học sinh khác vừa ngửi thấy mùi hương đã tự động di tản, phải nói là trong vòng mười thước xung quanh là không có ai, cảnh tượng đúng là…”

Ánh mắt Phương Triệt lại trầm tĩnh nghe kể, mang theo dịu dàng vô vàn.

"Đúng rồi, anh có quen ngửi mùi sầu riêng không?" Tần Mạt hỏi.

Phương Triệt lắc đầu: "Không quen, anh không thích ăn."

Tần Mạt vỗ tay thở dài: "Đúng đấy! Rất nhiều người không thích, thật ra em cũng ăn không quen. Nhưng San San lại thích ăn đồ này, kết quả sầu riêng đó đã sớm bị biến vị, sau khi ăn xong, San San và Lữ Lâm đều phải ôm bụng chạy.” Nàng khẽ cười một tiếng, "Bụng em cũng tương đNi khỏe, ăn xong cũng không có chuyện gì."

Phương Triệt gật đầu nói: "Không sao thì tốt."

"Em giúp họ về phòng y tế, đi vài chuyến xong, em ngồi trong phòng y tế bị điều hòa thổi đến sắc mặt trắng bệch. Sau đó khi đụng phải thầy chủ nhiệm Chương Quốc Phàm, vị thầy giáo này lại cười lạnh nói với em một câu… Từ khi em biết ông ấy đây là lần đầu tiên ông ấy cười lạnh.” Chân mày Tần Mạt khẽ giương lên, mắt sáng ngời như sao xa.

Phương Triệt hỏi: "Cười lạnh chuyện gì?"

Tần Mạt để hai tay lên đầu gối, nâng người cong lưng bắt chước ngữ điệu lúc ấy của Chương Quốc Phàm: "Tần Mạt à, tuy thầy biết em rất cố gắng học tập, nhưng em cũng đừng cố vì muốn giống như Lâm muội muội ( Lâm Đại Ngọc maybe ^^) yếu gầy như liễu bị gió thổi bay mà ép mình chứ?”

Thật ra lời nói này chẳng hề buồn cười, nhưng vẻ mặt và giọng điệu của Tần Mạt lại rất diễn cảm, thế là Phương Triệt chống tay trên ghế, cúi đầu phát ra một tràng cười.

Tần Mạt cũng cười, Phương Triệt nâng ngón tay chỉ vào cửa phòng của Casey, ra hiệu nàng hạ giọng, để tránh phiền đến Casey.

"Mạt Mạt, còn gì nữa? Anh chưa chai tai, em phải không ngừng cố gắng mới được."

"Cũng không có gì để nói." Tần Mạt khẽ ngẩng đầu lên, "Nhưng nghĩ đến Khương Phượng. Về sau..."

"Thế nào?"

Tần Mạt thở dài: "Năm cấp ba, có một lần trường cho nghỉ, em gặp cậu ấy trên đường trang điểm rất đẹp, đi cùng một người đàn ông năm mươi tuổi. Hình ảnh này thật… Lúc ấy em đi sau họ, mắt thấy Khương Thượng đi cùng người đó vào khách sạn nhỏ, sau đó đợi bên ngoài một giờ, lại thấy họ đi ra.”

"Mạt Mạt..."

Tần Mạt thấp giọng: "Em có chút hối hận, lúc trước không nên dung túng cậu ấy đổi văn, sau khi dục vọng của con người bị mở ra, rất khó đóng lại.”

Phương Triệt trầm giọng nói: "Mỗi người phải tự chịu trách nhiệm về hành động của mình, cho đến này là do chính cậu ta chọn, cậu ta tự nhiên phải gánh lấy hậu quả.”

"Không phải em đồng tình với cậu ta, cũng không trách cứ cậu ta.” Tần Mạt cười khổ, "Em chỉ cảm thấy, khi mình vô tâm, có lẽ đã bỏ lỡ cơ hội để kéo cậu ta quay đầu lại.” Nàng nói xong, lại thấy buồn tẻ vô vị.

Tần Mạt không phải thánh nhân, không chạm đến đỉnh cao đạo đức, sự lựa chọn của người khác cũng không đến lượt nàng cảm thán.

"Đúng rồi, Lỗ Tùng bỗng nổi lên lúc cuối kỳ, dùng tư thái của hắc mã thi vào trường Thượng Hải.” Tần Mạt lắc đầu, nói sang chuyện khác, "Ngoài thành tích, cậu ta còn tìm rất nhiều bạn học cũ tụ tập một lần. Cậu ta mua một cái bánh ngọt năm tầng, tổ chức cuộc chiến kem bơ. Em không ném trúng cậu ta, còn bị bơ dính lên đầy mặt.”

Nàng cười nhẹ nhàng, nghĩ đến động tác và vẻ mặt có chút khoa trương của Lỗ Tùng, tâm tình tự nhiên liền nhẹ nhàng.

Ánh mắt Phương Triệt trầm xuống: "Em cảm thấy Lỗ Tùng... rất đáng yêu?"

"Cậu ta rất thú vị." Ánh mắt Tần Mạt mang theo hồi ức, "Khi em tặng bộ ‘Từ Hải’ làm quà mừng cho cậu ta, khi cậu ta nhận sách, mặt đau khổ đến chảy nước mắt.” Nói xong nàng cười, "Lỗ Tùng nghiến răng nghiến lợi nói, cậu ta lại có thêm vài cục gạch để đập người!"

Phương Triệt không cười, hắn thản nhiên nói: "Chờ lúc anh trở về, nhất định phải thử cục gạch của cậu ta linh hay không linh."

"Thế nào? Anh còn muốn đánh nhau với cậu ta?" Tần Mạt nhíu mày, "Hay là thôi đi, lớn thế rồi, còn như đứa trẻ vậy? Lỗ Tùng là tên điên dở, không lớn được, anh còn muốn giống cậu ta à?”

"Em cảm thấy Lỗ Tùng là đứa trẻ không lớn?" Giọng Phương Triệt mơ hồ dịu đi.

"Dù sao em còn chưa từng thấy cậu ta lớn." Tần Mạt lại thanh thản dựa vào ghế, "Nói về anh hai năm qua đi... Em sẽ không để ý, lỗ tai chai rồi." Nàng mím môi, khẽ mỉm cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.