Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Chương 18: Q.1 - Chương 18: Yêu nhau là vì chia tay




“Mạt Mạt, em lại mơ gì đó?” Tần Vân Đình không khóc, nàng hơi ngẩng đầu, chỉ lộ ra khuôn mặt xinh xắn tái nhợt, cùng với hai tròng mắt thâm quầng.

“Em không nằm mơ.” Tần Mạt bình tĩnh lắc đầu, trong ánh mắt ẩn hiện sự thương tiếc.

Tần Vân Đình dường như không nghe thấy, chỉ thì thào: “Nếu như em nằm mơ, vậy đừng tin tất cả mọi chuyện trong mộng.”

Tần Mạt thầm than trong lòng, nhìn bộ dạng này của Tần Vân Đình là biết, tám phần là đau vì tình. Lại không biết loại nam tử nào, có thể khiến một nữ tử như Tần Vân Đình yêu thích, rồi không trân quý, ngược lại còn làm tổn thương nàng như vậy?

“Nha đầu ngốc, chị mười mấy tuổi, mới đến trung học, sao đã vội học người ta nói chuyện tình yêu chứ?” Tần Mạt cúi đầu mắng, “Đây không phải cổ đại, chị lại không vội lấy chồng, vẫn còn nhiều thời gian phía trước, chị gấp cái gì nào?”

Tần Vân Đình ngẩn người, theo bản năng ngước đầu lên, hai mắt ngơ ngác nhìn Tần Mạt.

Nàng vốn lâm vào hoàn cảnh cực bi thương, giống như muốn được nghe một tiếng nói an ủi, muốn thổ lộ tình cảm thiếu nữ đang chôn giấu, lại không ngờ Tần Mạt hoàn toàn không quan tâm đến, căn bản là không giống tiếng nói thương cảm trước đây đã nói với nàng, cũng không an ủi, Tần Mạt, Tần Mạt lại giống như một huynh trưởng đang khiến trách nàng….

Điều này không thể tưởng tượng được.

Tần Mạt? Tương đương với huynh trưởng?

Tần Vân Đình không hiểu có phải do mình thương tâm quá độ, sinh ra ảo giác hay không, nhưng sau khi sửng sốt, nàng phát hiện vết thương của mình, trong im lặng đã tan ra một chút. Trống vắng trong lòng nàng, cố gắng muốn trở lại tâm trạng bi thương nặng nề kia, lại không hiểu, dù cho thế nào cũng không thể quay lại cảm giác tiêu điều u sầu vừa rồi.

“Mạt Mạt…” Tần Vân Đình dường như gặp phải một hành động ma quỷ, lại không cam lòng, “Sao em hiểu được chứ? Bọn chị… Chị là, đây là tình yêu đầu tiên của chị, giống như hoa lê trắng mới nở, lúc này không nói đến chuyện tình yêu, về sau còn có thể đi đâu tìm một tình cảm thuần khiết đến vậy nữa?”

Lý do Tần Vân Đình yêu đương thì ra anh dũng như vậy, nhất thời Tần Mạt không biết nói gì. Bất quá, hiện tại Tần Mạt lại rơi vào trầm mặc, nàng nhẹ nhàng thở dài, nắm chặt tay Tần Vân Đình, coi mọi chuyện không hề gì: “Được rồi, chị là hoa lê trắng cũng quá trắng rồi, chuyện tình yêu cũng bày tỏ rồi, không phải nên quý trọng thời gian, đừng để tâm đến những gì không xứng sao?”

“Chị…” Tần Vân Đình mở to mắt không nói nên lời, trong lòng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy vô cùng bực tức.

“Hóa ra giờ đang nói chuyện tình yêu, không phải là chuyện hôn nhân về sau?” Tần Mạt chân thành hỏi.

Tần Vân Đình gật đầu, bộ dáng còn ngơ ngác hơn cả trước, nhưng lại mang theo điểm dễ thương.

Đôi mắt Tần Mạt sáng rực như lưu ly, nàng buông tay mỉm cười gian trá, đưa ra kết luận: “Vậy chúc mừng chị nha, cô cả của Tần gia, chị đã hoàn thành xong giai đoạn tình yêu trung học một cách xuất sắc. Chị tìm được người trong mộng, nói chuyện tình yêu mơ mộng hão huyền, cuối cùng kết cục thực tế là thế này, thật tốt à nha. Mục đích cuối cùng của tình yêu, nếu không kết hôn, thì không phải là chia tay sao?”

Tần Vân Đình hơi nghiêng đầu, chớp mắt một cái, cuối cùng không nhịn được nữa bật cười.

“Nụ cười như hoa lê trắng, không thanh nhã phồn hoa, lại không trong trẻo lạnh lùng.”

Một màn này in thật sâu vào trong mắt Tần Mạt, cho dù nhiều năm về sau, cũng chưa từng phai nhạt.

Đây là lần đầu tiên nàng dùng ngôn ngữ hài hước chủ động an ủi một thiếu nữ, cũng là lần đầu tiên, khi nàng đối mặt với một mỹ nhân như hoa, không có hứng thú làm thơ, càng không mảy may nảy sinh một ý đồ đen tối nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.