Ta Không Thành Tiên

Chương 113: Chương 113: 111: Một Trăm Hai Mươi Tiếp Thiên Đài




Bao nhiêu năm đã qua rồi?

Đột nhiên nhìn thấy trên đỉnh sơn đạo Côn Ngô thật dài có thêm một người đi ra, rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi đều có chút không quen.

Trên sườn núi không biết từ khi nào có thêm một cái bục hình tròn, các tu sĩ trên đó hoặc ngồi hoặc đứng, gần như đều là chưởng môn và trưởng lão các đại môn phái Tả Tam Thiên Trung Vực. Bọn họ đã bước vào con đường tu hành thời gian rất dài,thấy Hoành Hư chân nhân và Phù Đạo sơn nhân sánh vai mà đứng, đều chỉ than thở một câu “Lại về rồi!”

Trịnh Yêu chưởng môn Nhai Sơn cũng đứng trong số này.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn Phù Đạo sơn nhân vẫn ngất ngưởng như xưa, lộ ra một nụ cười kì bí.

Bên cạnh hắn chính là trưởng lão Bàng Điển của Long Môn, mặc dù thua mất hồ đáy nước Long Môn, hôm đó còn giận dữ phất tay áo bỏ đi, nhưng bây giờ trên mặt lão đã không còn vẻ gì là tức giận.

Nhìn thấy nụ cười trên mặt Trịnh Yêu, lão dịch tới gần, cũng ngẩng đầu nhìn, than thở: “Bây giờ lo lắng trong lòng Trịnh chưởng môn cuối cùng đã được đặt xuống rồi chứ?”

”Coi như đặt xuống một nửa“.

Trịnh Yêu nghe vậy cười khổ một tiếng.

Bàng Điển không hiểu: “Một nửa?”

”Bàng trưởng lão quên rồi à, quy tắc của tiểu hội lần này đều là Phù Đạo sư bá bày ra. Phù Đạo sư bá thì ta không có gì phải lo lắng, chỉ lo lắng cho các tu sĩ trẻ tuổi tham gia tiểu hội lần này thôi...”

Chỉ mong sao lần này đừng bị giày vò quá thảm.

Trịnh Yêu nghĩ vậy, đột nhiên cảm thấy chột dạ vô cớ.

“...”

Bàng Điển cũng đột nhiên không nói nữa.

Tiểu hội Tả Tam Thiên có Phù Đạo sơn nhân tham gia tổ chức gần như đều là ác mộng.

Lão đưa mắt nhìn xuống biển người dưới chân núi, lập tức sinh ra một sự thông cảm trong lòng: Tu sĩ dưới kia đa số đều mới bắt đầu tu hành dc mười năm hoặc hai mươi năm, chỉ sợ hoàn toàn không biết gì về chuyện từ ba trăm năm trước.

Nhìn vẻ chờ mong và nhiệt tình của những người này mà xem...

Bàng Điển chậm rãi quay đầu nhìn lên trên lần nữa.

Hoành Hư chân nhân Côn Ngô hôm nay vẫn mặc đạo bào trang nghiêm, không có gì khác ngày thường. Áo bào trên người Phù Đạo sơn nhân cũng đầy dầu mỡ, không hề sạch sẽ hơn chút nào vì đại sự như tiểu hội Tả Tam Thiên.

Nói đùa à, tiểu hội Tả Tam Thiên mười năm một lần đối với các tu sĩ mới tu hành thì đương nhiên là việc lớn hiếm thấy, nhưng...

Đối với những lão quái vật sống hàng ngàn năm như Phù Đạo sơn nhân, Hoành Hư chân nhân thì đúng là chỉ là chuyện nhỏ, thậm chí nghe thấy đã buồn nôn.

Phù Đạo sơn nhân còn đỡ, đã lâu lắm không về thể hiện quyền uy, còn Hoành Hư chân nhân thì ba trăm năm nay đều một mình đứng ra chủ trì cho nên càng thêm vô cảm.

Phía dưới mỗi người đều đang nhìn bọn họ, vẻ mặt Hoành Hư chân nhân lại không có một chút thay đổi nào.

Lão chính là một trong những tu sĩ mạnh mẽ nhất, đức cao vọng trọng nhất cả Trung Vực, cũng là lãnh tụ Côn Ngô được tất cả mọi người kính trọng.

Trong tiếng chuông lớn dần dần biến mất, tiếng của lão cũng truyền khắp phạm vi mười một đỉnh Côn Ngô. Các tu sĩ phía dưới bất kể đang đứng ở đâu đều có thể nghe thấy rất rõ.

”Lại mười năm nữa trôi qua, ba ngàn môn phái, ba ngàn đường lớn, hôm nay các vị đạo hữu một lần nữa tập trung tại Côn Ngô, bần đạo rất cảm động. Tiểu hội Tả Tam Thiên tồn tại đã lâu, đến nay đã là lần thứ ba trăm sáu mươi mốt...”

”Được rồi được rồi, khách sáo gì mà lắm thế!”

Hoành Hư chân nhân đang nói trịnh trọng, mọi người cũng đang nghe nghiêm túc, không ngờ đột nhiên lại có một âm thanh thiếu kiên nhẫn xen vào.

Mọi người bên dưới quả thực sợ đến mức suýt nữa mất hồn.

Ai thế?

Ai mà dám ngắt lời Hoành Hư chân nhân, chán sống rồi à?

Mọi người cảm thấy giọng nói vô lễ này cũng vang lên bên tai mình, nhìn trái nhìn phải một hồi lâu, kết quả lại phát hiện người nói chính là Phù Đạo sơn nhân đang đứng bên cạnh Hoành Hư chân nhân.

Cái gì thế?

Phù Đạo sơn nhân muốn làm gì vậy?

Mọi người há hốc mồm.

Phía dưới đám đệ tử Nhai Sơn do Kiến Sầu dẫn đầu đột nhiên đều muốn đưa tay che mặt.

Tính tình Phù Đạo sơn nhân, bọn họ đã biết rõ từ lâu.

Đặc biệt là Kiến Sầu, ngay từ đầu đã thấy Phù Đạo sơn nhân đứng bên cạnh Hoành Hư chân nhân, dù nhìn kiểu gì cũng có vẻ dở ông dở thằng, trong lòng chợt sinh ra dự cảm vị sư phụ không đáng tin của mình chỉ sợ là sẽ phá rối.

Không ngờ Hoành Hư chân nhân còn chưa nói được mấy câu, lão đã không nhịn được nữa rồi.

Đứng trên đỉnh sơn đạo cao cao, Phù Đạo sơn nhân chen ngang một câu xong còn quay sang nhìn Hoành Hư chân nhân một cái.

Hoành Hư chân nhân cũng nhìn lão một cái, thở dài: “Vậy ngươi nói đi“.

”Nói thì nói, sơn nhân ta sợ gì?”

Phù Đạo sơn nhân ném chiếc đùi gà đang gặm dở trong tay, tiến lên trước một bước, đưa mắt nhìn một lượt phía dưới, ánh mắt mang vài phần bễ nghễ.

”E hèm!”

Hắng giọng, chính thức bắt đầu.

Phù Đạo sơn nhân mở miệng nói: “Chắc hẳn rất nhiều người tuổi trẻ không biết ta là ai, sơn nhân ta sẽ tự giới thiệu một chút. Ta đến từ Nhai Sơn, chính là Phù Đạo sơn nhân Nhai Sơn. Chưa từng nghe cũng không việc gì, bây giờ nghe là được. Cứ mười năm tổ chức một tiểu hội, lời khách sáo các ngươi còn chưa nghe chán nhưng ta thì nghe chán ngấy rồi. Bây giờ thời gian không còn sớm, chúng ta đi thẳng vào vấn đề chính luôn“.

Nghe chán ngấy, lời khách sáo, vào vấn đề chính.

Ôi chao, ngài đúng là dám nói!

Phía dưới vô số người đã bắt đầu lau mồ hôi lạnh, người kiến thức nông cạn có thể chưa từng nghe đến Phù Đạo sơn nhân, nhưng ít nhất đã nghe đến Nhai Sơn.

Có thể đứng chung một chỗ với Hoành Hư chân nhân Côn Ngô, há có thể là nhân vật đơn giản?

Không cần phải nói, đương nhiên phải là nhân vật cực lớn.

Nhưng sao ngài lại phá đám như vậy/

Mặc dù nghe thấy lão nói chuẩn bị vào chủ đề chính, mọi người đích xác đều muốn nghe.

Khụ khụ...

Kiến Sầu bên dưới đã tự động làm mặt vô cảm.

Đứng bên người nàng là một thanh niên mặc trang phục màu tím, lưng đeo một thanh trường kiếm màu tím, đó là Thang Vạn Thừa, hạt giống số chín của Nhất Nhân đài năm nay. Phía sau nữa là Thích Thiếu Phong lần trước từng đến Hắc Phong Động cứu Kiến Sầu, bây giờ vẻ mặt cũng đầy chán nản...

Phù Đạo sư bá tổ đúng là dám nói.

Thật lo lắng cho an nguy của sư bá tổ, chỉ sợ sau tiểu hội lần này, lão sẽ bị người của Côn Ngô kéo ra ngoài đánh một trận.

Thấy phía dưới không có tiếng động nào, Phù Đạo sơn nhân coi như hài lòng.

Không có người tranh cãi thì tốt.

Thế là lão tiếp tục nói: “Quy tắc tiểu hội lần này khác trước đây, điều các ngươi quan tâm nhất cũng chính là vấn đề này. Cho nên bây giờ sơn nhân ta sẽ lần lượt giải thích cho các ngươi. Chắc là các ngươi đều đã nhìn thấy các đài cao xung quanh đây, mỗi một đài cao đều phỏng theo hình dạng đỉnh núi chính Côn Ngô nhưng được xoay ngược lại đặt xuống đất, bốn phía Côn Ngô mỗi phía có ba mươi đài, gọi là bốn phương một trăm hai mươi Tiếp Thiên Đài“.

Bốn phương một trăm hai mươi Tiếp Thiên Đài.

Ánh mắt Kiến Sầu không khỏi dịch chuyển sang nhìn hình dáng đài cao, đích xác rất giống đỉnh Côn Ngô.

Nhưng...

Tiếp Thiên Đài rõ ràng để người ta đứng lên, ngài lại làm nó giống bản thu nhỏ của Côn Ngô, ý của ngài là gì thế?

Nàng chỉ cảm thấy trên trán đổ mồ hôi, trên lưng bốc khí lạnh, ngước mắt lên nhìn Hoành Hư chân nhân trên đỉnh sơn đạo.

Gương mặt Hoành Hư chân nhân vẫn lạnh nhạt, vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng như có thiên hạ, rất rộng rãi, không hề tính toán với Phù Đạo sơn nhân.

Nhất thời lại nhớ tới chuyện của Tạ Bất Thần, ánh mắt Kiến Sầu dần dần lạnh đi.

Vị trí của đệ tử Côn Ngô kì thực cách êệ tử Nhai Sơn không xa.

Cố Thanh Mi và một thanh niên khác đứng ở phía trước. Có điều sau khi nghe thấy những lời của Phù Đạo sơn nhân, Cố Thanh Mi không khỏi nhíu mày, trong lòng rất căm ghét lão giã đã đập mình xuống sông này.

Nhai Sơn?

Có lợi hại đến mấy cũng không nên giành mất vinh quang của Côn Ngô.

Nghĩ như vậy, ả lại không nhịn được nhìn sang Kiến Sầu đang đứng đầu các đệ tử Nhai Sơn.

Thứ một trăm...

Hừ.

Đại sư tỷ Nhai Sơn danh tiếng vang lừng cũng chỉ đến thế mà thôi.

Cố Thanh Mi thầm cảm thấy buồn cười, cuối cùng tâm tình cũng thoải mái hơn nhiều, tiếp tục quay lên nghe Phù Đạo sơn nhân nói chuyện.

”Tiểu hội lần này số người tham gia rất đông, nhưng Nhất Nhân đài lại chỉ có một người được lên, người quá nhiều khó tránh khỏi giằng co. Một trăm hai mươi Tiếp Thiên Đài này chính là tiêu chuẩn để đánh giá các ngươi có đủ tư cách tham gia tiểu hội hay không. Quy tắc chung...”

Phù Đạo sơn nhân vừa nói ra, tất cả mọi người lập tức chấn động tinh thần.

Đến màn chính rồi.

Lão cũng không vòng vo, ngón tay chỉ thẳng lên không trung, giữa không trung không ngờ lại hiện ra hư ảnh một tòa đài cao.

”Ba ngày sau chỉ có một trăm hai mươi tu sĩ có thể đứng trên một trăm hai mươi Tiếp Thiên Đài mới có tư cách vào tham gia tiểu hội!”

Quả nhiên không giống như trước kia.

Mọi người đều không khỏi kinh ngạc.

Tuyển chọn một trăm hai mươi người?

Trên mặt Phù Đạo sơn nhân lộ ra nụ cười.

”Còn quy tắc cụ thể... Thứ nhất, như trước, bất cứ tu sĩ dưới Xuất Khiếu kì nào chưa hề tham gia tiểu hội đều có tư cách tham gia vòng loại lần này. Thứ hai, muốn lên các đài cao này phải nhận một tấm đạo giám từ chỗ các trưởng lão chấp sự Côn Ngô, mỗi người một tấm, không được lấy nhiều hơn. Đạo giám chính là chìa khóa mở Tiếp Thiên Đài, để tu sĩ có thể đi lên Tiếp Thiên Đài. Tổng cộng có mười lần cơ hội“.

Nói rồi ngón tay lão lại điểm một cái.

Trên hư ảnh Tiếp Thiên Đài to lớn lơ lửng giữa không trung đột nhiên xuất hiện một tấm gương bằng đá hình tròn. Đây chính là đạo giám, trên thân khác đầy hoa văn cổ xưa, mười đoạn thẳng từ giữa chạy ra chia đạo giám thành mười phần nhỏ, mỗi phần đều có linh quang màu xanh lấp lánh.

Phách!

Phù Đạo sơn nhân bắn chỉ quyết ra, đạo giám đột nhiên từ từ hạ xuống đến gần Tiếp Thiên Đài.

”Đạo giám tới gần Tiếp Thiên Đài thì tự động mở ra. Mỗi một lần mở Tiếp Thiên Đài, linh quang sẽ tắt một phần. Đạo giám tắt hoàn toàn thì tu sĩ có đạo giám đó không còn tư cách mở Tiếp Thiên Đài“.

Lão nói xong, quả nhiên hư ảnh đạo giám đó đã chạm vào Tiếp Thiên Đài, sau một làn ánh sáng chói mắt, linh quang của một phần trên đạo giám tắt đi.

Mọi người nhìn đến đây đã hiểu, có điều trong lòng cũng có nghi hoặc dâng lên: Một đạo giám có mười lần cơ hội, rốt cuộc quy tắc đó là như thế nào?

Kiến Sầu đã lờ mờ đoán được, lập tức mắng to một tiếng: Đúng là chỉ giỏi hành hạ người ta.

Quả nhiên sau phút chốc trên mặt Phù Đạo sơn nhân đã lộ ra một nụ cười tà ác.

Lão giơ tay chỉ bừa hai cái, trên đài cao xuất hiện hư ảnh hai người, một là chính lão, người kia là Hoành Hư chân nhân.

”Chắc hẳn các ngươi đều tò mò cách dùng cụ thể. Rất đơn giản, vòng loại tiểu hội lần này chính là giữ lôi đài. Người cầm đạo giám có thể mở Tiếp Thiên Đài. Sau khi một người đi lên Tiếp Thiên Đài, Tiếp Thiên Đài còn có thể cho tu sĩ thứ hai đi lên. Không cần biết các ngươi đấu thế nào, người thắng ở lại, người thua bị bị trục xuất khỏi Tiếp Thiên Đài. Nếu thua liền mười lần đương nhiên cũng phải vĩnh biệt nói với Nhất Nhân đài“.

Giữa không trung, hư ảnh Phù Đạo sơn nhân vung tay đánh bay hư ảnh Hoành Hư chân nhân, lộ ra vẻ mặt thắng lợi, đứng cao cao trên Tiếp Thiên Đài.

Hoành Hư chân nhân bị đánh bay ra lộ vẻ mặt cực kì đau khổ, trên đỉnh đầu còn lơ lửng một chiếc đạo giám.

Lúc này có thể nhìn thấy rõ ràng, trên đạo giám chỉ còn chín phần có linh quang phát sáng.

“...”

Toàn bọ im lặng.

Sau khi nghe rõ quy tắc, vô số người lại lau mồ hôi lạnh.

Lão dùng hư ảnh này làm minh họa cho quy tắc chẳng phải là khiêu khích Côn Ngô, khiêu khích Hoành Hư chân nhân sao?

Đông đảo đệ tử Côn Ngô dưới chân núi đều đỏ bừng mặt, tay nắm chuôi kiếm bên hông, quả thực chính là tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Bên này các đệ tử Nhai Sơn lại chỉ muốn giơ tay lên che mặt: Đúng là một trưởng lão không có mặt mũi.

Trên bục tròn lưng chừng núi, nhiều chưởng môn và trưởng lão cũng nhũn chân ra, suýt nữa quỳ lạy Phù Đạo sơn nhân.

Vì sao đột nhiên lại cảm thấy cuộc đại chiến giữa hai phái Nhai Sơn Côn Ngô đã ở ngay trước mắt?

Có lẽ vạn hạnh trong bất hạnh là Phù Đạo sơn nhân dường như không cảm thấy mình vừa làm gì quá đáng, mà Hoành Hư chân nhân dường như cũng không cảm thấy Phù Đạo sơn nhân làm gì quá thể.

Sau khi thấy “chính mình” vừa rồi bị Phù Đạo sơn nhân anh minh thần võ đánh cho một trận thê thảm, không ngờ Hoành Hư chân nhân vẫn mặt không đổi sắc, ngay cả ánh mắt cũng không động chút nào.

Mọi người không nhịn được cảm thán: Đây mới là phong phạm cao nhân!

Phù Đạo sơn nhân ngoắc ngoắc ngón tay, hài lòng nhìn hình tượng uy nghi của chính mình hạ xuống Tiếp Thiên Đài.

”Chỉ cần các ngươi có thể đứng trên Tiếp Thiên Đài khi kết thúc kì hạn ba ngày liền có thể thuận lợi vượt qua vòng loại. Đương nhiên một trăm hai mươi Tiếp Thiên Đài, muốn khiêu chiến tòa nào là quyền tự do của các ngươi, khiêu chiến lúc nào cũng là quyền tự do của các ngươi. Ở đây chỉ có một hạn chế duy nhất là mỗi ngày sau khi mặt trời lặn, tu sĩ đang chiếm giữ Tiếp Thiên Đài khi đó rời khỏi Tiếp Thiên Đài, trạng thái chiếm hữu sẽ được bảo tồn, đạo giám không tắt một phần nào, Tiếp Thiên Đài tự động đóng lại đối với tất cả mọi người khác. Đương nhiên nếu tu sĩ này thích ở lại trên Tiếp Thiên Đài thì những người còn lại vẫn có thể tiếp tục khiêu chiến. Trạng thái đóng cửa sẽ duy trì đến lúc mặt trời mọc hôm sau, Tiếp Thiên Đài tự động mở ra. Nếu người chiếm hữu không về, Tiếp Thiên Đài còn có thể chứa một người nữa lên chờ người chiếm hữu một canh giờ. Trong thời gian này nếu người chiếm hữu không về thì Tiếp Thiên Đài đổi chủ“.

Ai buổi tối còn ở lại Tiếp Thiên Đài thì đúng là thiểu năng.

Tất cả mọi người bên dưới đều khinh thường hừ một tiếng.

Quy tắc này rất tốt, rất oái oăm, rất Phù Đạo sơn nhân!

Dù có hạn chế đóng cửa sau khi mặt trời lặn, nhưng về tổng thể thì quy tắc này vẫn là điên cuồng.

Buổi tối có lẽ sẽ bình yên, nhưng ban ngày các tu sĩ sẽ không ngừng phát động xa luân chiến và không ngừng phải đối mặt với xa luân chiến.

Tiếp Thiên Đài chỉ có một trăm hai mươi tòa, hơn nữa gần như có thể kết luận chỉ có ban ngày mở ra. Thời gian ba ngày cũng chỉ còn lại một nửa, nhưng ở đây có bao nhiêu tu sĩ?

Đưa mắt nhìn quanh, hàng ngàn hàng vạn, thậm chí vài vạn, hơn nữa mỗi người có mười lần cơ hội.

Chiếm giữ Tiếp Thiên Đài, còn phải giữ đến cuối cùng.

Không cần chờ đến lúc chính thức bắt đầu, tất cả mọi người đã có thể đoán được trận chiến tranh đoạt tư cách vào vòng trong này sẽ thảm thiết, dữ dội đến mức nào.

Nhưng đồng thời bọn họ cũng đều hiểu rõ.

Có lẽ sẽ có người cực kì may mắn có thể giữ được Tiếp Thiên Đài đến cuối cùng, nhưng tuyệt đại bộ phận những người ở lại đều là người có sức mạnh siêu quần.

Dưới chân núi Côn Ngô, một trăm hai mươi Tiếp Thiên Đài sắp hóa thành Tu La trường.

Vẫn là cảnh tượng yên lặng, nhưng lần này lại mang một mùi vị không bình thường.

Dưới quy tắc như vậy, ai cũng không biết đối thủ của mình sẽ là ai, ai cũng không biết rốt cuộc mình sẽ gặp chuyện như thế nào, ngay cả người sức mạnh ngang tàng cũng phải nhíu mày.

Nếu thật sự có kẻ xấu số nào đó vận may tương đối kém, liên tục gặp phải cường địch, cho dù sức mạnh ngang tàng cũng chưa chắc đã giữ được Tiếp Thiên Đài không bị đánh xuống.

Một bộ quy tắc mới rất giàu tính thách thức.

Phù Đạo sơn nhân vô cùng hài lòng với hiệu quả mình tạo ra.

Lão cười hê hê một tiếng, dùng cùi chõ khẽ huých Hoành Hư chân nhân bên cạnh mình.

Hoành Hư chân nhân nhìn lão một cái, hiểu ý lão, gật đầu.

Thế là Phù Đạo sơn nhân giơ tay lên, một cây gậy trúc màu xanh biếc chĩa lên trời, lão cao giọng nói: “Một trăm hai mươi Tiếp Thiên Đài, mở!”

Mở!

Sau tiếng hô này, Hoành Hư chân nhân gần như cũng đồng thời giưo tay lên.

Xẹt!

Xẹt!

Một làn ánh sáng màu xanh biếc, một làn ánh sáng màu xanh lam lần lượt từ trong tay hai người Phù Đạo sơn nhân và Hoành Hư chân nhân phát ra, như sao băng từ trên đỉnh núi chính Côn Ngô rơi chính xác xuống một trăm hai mươi Tiếp Thiên Đài.

Ngay sau đó, mỗi một tòa Tiếp Thiên Đài bị một màn ánh sáng đẹp mắt bao phủ.

Tất cả mọi người đều hiểu.

Vòng loại đã chính thức bắt đầu.

Boong!

Lại một tiếng chuông vang lên.

Phù Đạo sơn nhân và Hoành Hư chân nhân khẽ gật đầu với bên dưới rồi tung người hạ xuống bục tròn trên dườn núi nơi chưởng môn trưởng lão các đại môn phái đang tụ tập.

Đồng thời trưởng lão Côn Ngô Cố Bình Sinh đi theo sơn đạo dài xuống, dẫn theo một đám trưởng lão.

”Tiểu hội đã chính thức bắt đầu, mời các đạo hữu có ý định tham dự đến chỗ các vị trưởng lão Côn Ngô ta nhận đạo giám“.

Tám vị trưởng lão lần lượt đứng ở tám phương hướng dưới chân núi chính Côn Ngô, chuẩn bị phát đạo giám cho các tu sĩ.

Nhiều tu sĩ bên dưới sốt ruột, gần như lập tức tràn tới.

Nhưng đương nhiên cũng có một số người không vội. Dù sao cũng có ba ngày.

Về quy tắc thì vào trận càng sớm càng tốn sức, có điều nhìn lâu dài thì không đủ sức mạnh cũng không thể ở lại đến cuối cùng.

Một trăm hai mươi người tuy nhiều, nhưng Kiến Sầu nghĩ, mình chẳng qua chỉ đứng đội sổ trong bảng xếp hạng.

Nàng nhìn Phù Đạo sơn nhân đang hàn huyên với Hoành Hư chân nhân và các vị chưởng môn của các môn phái Tả Tam Thiên đứng trên sườn núi, cuối cùng thu ánh mắt lại.

Thanh niên trang phục màu tím đã hơi háo hức, nhìn Kiến Sầu một cái: “Đại sư bá không đi nhận đạo giám sao?”

”Ta không vội“.

Kiến Sầu nhìn hắn một cái.

Đây là Thang Vạn Thừa, ngôi sao mới của Nhai Sơn mười năm nay, có điều không thân quen với Kiến Sầu lắm. Thoạt nhìn hắn giống như một thanh niên nhiệt tình chất phác, dường như muốn lập tức đi nhận đạo giám, nhưng thấy cũng có chút còn chưa đi nên hơi xấu hổ.

Kiến Sầu khẽ cười một cái, lại nhìn Thích Thiếu Phong cũng có chút kích động phía sau, nói bình thản: “Bây giờ đệ tử Nhai Sơn ta có hơn mười người, ta tạm thời không vội, mời Thang sư điệt dẫn mọi người đi nhận đạo giám“.

“...”

Hơi kinh ngạc nhìn Kiến Sầu một cái, Thang Vạn Thừa mới vội vàng khom người.

”Vâng, đại sư bá“.

Kiến Sầu gật đầu, nhìn Thang Vạn Thừa không giấu được nét cười trên mặt, phất tay dẫn hơn chục đệ tử Nhai Sơn đi.

Mọi người cáo biệt Kiến Sầu rồi cũng chen vào đám người chen lấn.

”Ta ta ta ta nhận được rồi!”

Một tiếng hoan hô vang lên, phát ra từ miệng một đại hán cơ bắp cuồn cuộn.

Bây giờ vừa mới mắt đầu phát đạo giám, là người đầu tiên nhận được đạo giám, đại hán này không nhịn được cười to.

”Để ta nếm thử cảm giác trèo Tiếp Thiên Đài đầu tiên xem nào“.

Nói xong đại hán này không hề do dự đạp không mà lên, ném đạo giám như chiếc gương tròn về phía Tiếp Thiên Đài gần nhất.

Xẹt!

Lúc đạo giám đến cách Tiếp Thiên Đài ba trượng, màn sáng màu trắng lúc trước biến mất lập tức lại sáng lên.

Vù...

Đạo giám vừa chạm vào màn sáng đó liền chui vào trong, không gặp bất cứ trở ngại nào.

Đại hán đó cũng bay vào trong theo, đứng thẳng trên Tiếp Thiên Đài.

”Ầm ầm...”

Tiếng động lớn vang lên.

Dưới chân núi, tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng động này, không khỏi đưa ánh mắt hoảng sợ sang nhìn.

Kiến Sầu vốn đã nhìn thấy vị trí của các tu sĩ Vô Vọng trai xa xa, đang định đến tìm Niếp Tiểu Vãn, lúc này cũng đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn lại.

Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tiếp Thiên Đài vừa rồi còn chống mũi nhọn xuống đất, sau khi Đại Hán này đứng lên lại rung động dữ dội, cuối cùng chậm rãi rời khỏi mặt đất, bay lên không trung càng ngày càng cao.

Tiếp Thiên Đài to lớn này bay lên trọn mười trượng, khác một trăm mười chín tòa còn lại.

Đại hán đó cũng không ngờ: “Mở Tiếp Thiên Đài còn có hiệu quả như vậy? Ha ha ha, sướng, sướng, sướng!”

Trong tay nắm đạo giám, đại hán cười rất cởi mở.

Phía dưới lập tức có người nhận ra hắn, hoảng sợ nói: “Là Phương Đại Chùy của Huyền Dương tông!”

Huyền Dương tông, Phương Đại Chùy, xếp hạng thứ mười lăm, đứng ngay sau Đào Chương của Ngũ Di tông.

Nhất thời không có người nào lên khiêu chiến hắn, mọi người chỉ tương đối tò mò với cách thức hoạt động của Tiếp Thiên Đài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.