Không... không biết xấu hổ!
Tất cả mọi người bên dưới đều ngây người.
Đây nó khác nào việc làm của kẻ cường đạo?
Này, người đứng trên kia có đúng là đại sư tỷ Nhai Sơn không?
Vô số tu sĩ đều há hốc mồm.
Phía dưới mấy đồ đệ của Phù Đạo sơn nhân sớm đã chờ Kiến Sầu làm náo
động tiểu hội lần này, không ngờ nàng lại tiện tay cúi xuống nhặt kiếm
của người khác lên dùng.
Vì sao...
Lúc này lại cảm thấy đại sư tỷ nhà mình rất đáng thương?
Thẩm Cữu một tay nắm thanh kiếm trong lòng mình, một tay vuốt cằm: “Hình như đại sư tỷ thật sự thiếu một thanh kiếm...”
”Đúng vậy!”
Khương Hạ phụ họa.
Trần Duy Sơn vẫn ngây ngô ngốc nghếch như cũ, sau khi sờ sờ gáy mình lại nói một câu: “Nhưng Mặc Ngân kiếm cũng rất tầm thường mà?”
“...”
Có mấy tu sĩ đứng xung quanh các tu sĩ Nhai Sơn này dỏng tai lên, không ngờ lại nghe thấy câu này.
Cái gì?
Mặc Ngân kiếm?
Đó là một thanh kiếm rất có tiếng tăm đấy!
Pháp khí của tu sĩ Thập Cửu Châu đại khái chia làm ba loại, pháp bảo,
linh bảo, huyền bảo, mỗi loại lại chia ra tam phẩm thượng trung hạ. Một
cấp bậc của pháp khí đối ứng với một cấp bậc của tu sĩ.
Bây giờ Tạ Định mặc dù chỉ có tu vi Kim Đan kì nhưng thanh kiếm trong
tay này không phải pháp bảo thượng phẩm tương ứng với tu vi của hắn mà
là linh bảo trung phẩm cao hơn trọn hai cảnh giới.
Rốt cuộc có phải do Côn Ngô ban cho hay không, mọi người không biết,
nhưng lại biết trong số các linh bảo trung phẩm, thanh kiếm này cũng
tương đối nổi danh.
Cho dù là một tu sĩ Nguyên Anh kì có thanh trường kiếm đặc biệt này cũng sẽ cảm thấy rất tự hào.
Bây giờ thử nghe xem mấy tên tu sĩ Nhai Sơn này nói cái gì?
Cũng rất tầm thường thôi?
Đúng là...
Đúng là sắp tức chết rồi.
Người so với người tức chết người, hàng so với hàng phải vứt bỏ, pháp khí so với pháp khí, bọn họ muốn giết người.
Hoàn toàn không biết một câu của mình đã đắc tội một đám tu sĩ xung
quanh, Trần Duy Sơn cảm thấy sau lưng lành lạnh, hơi kì quái đưa mắt
nhìn quanh, lại thấy mọi người đều chăm chú nhìn lên Tiếp Thiên Đài,
nhất thời không hiểu ra sao.
”Vì sao vừa rồi thấy hơi lành lạnh nhỉ?”
”Lão Lục này, đây là lần đầu tiên ta phát hiện ngươi nói chuyện rất có
lí“. Thẩm Cữu vuốt cằm lẩm bẩm một câu, lại chuyển ánh mắt về Tiếp Thiên Đài, quan sát Mặc Ngân kiếm rất lâu: “Đành là hoa lệ, nhưng sức tấn
công hơi kém một chút, đích xác tầm thường“.
“...”
Khấu Khiêm Chi vẫn không nói gì, hai tay ôm kiếm khoanh trước ngực.
Hắn không để ý đến những lời nhảm nhí của các sư huynh đồng môn, chỉ yên lặng nhìn thanh kiếm có những nét mực lan tràn đó, nói: “Kiếm này cũng
có vài phần bất phàm, có điều Tạ Định chưa nhận chủ, điều này rất khó
hiểu“.
”Đại sư tỷ cũng không để kiếm này nhận chủ mà“.
Khương Hạ nhìn lên trên, bổ sung một câu.
Kiến Sầu đích xác không làm cho thanh kiếm này nhận chủ. Kiếm không có
chủ, nếu linh tính bình thường hoặc có linh tính nhưng lại không kháng
cự người ngoài thì người ngoài có thể tùy ý sử dụng.
Đối với một người trước nay chưa có kiếm, nhìn thấy kiếm lăn tới dưới chân mình, làm sao có thể không cầm lên?
Một nét mực từ chuôi kiếm uốn lượn chạy ra, bò lên trên mu bàn tay trắng muốt của Kiến Sầu, lại len qua các ngón tay nàng quay về thân kiếm.
Thanh kiếm đặc biệt như vậy đúng là lần đầu nhìn thấy.
Gọi Mặc Ngân kiếm ra, Kiến Sầu hài lòng nhìn một hồi lâu, không hề nghe vào tai những tiếng xôn xao bên dưới.
Nàng ngước mắt nhìn Tạ Định đối diện, nụ cười vẫn rực rỡ.
Mặt Tạ Định đã đen một nửa: “Ý Kiến Sầu sư tỷ là gì?”
Không có ý gì khác, chỉ là bây giờ ngứa tay không muốn trả lại cho ngươi thôi.
Kiến Sầu thầm nói một tiếng trong lòng nhưng động tác lại không dừng, rót linh lực vào thân kiếm, bày ra tư thế hoành kiếm.
Ong ong...
Thân kiếm rung động, một điểm, hai điểm, ba điểm.
Trên thân kiếm trắng như tuyết không ngờ lại hiện ra sáu bảy chấm tròn
bằng mực, rõ ràng là một đạo ấn của pháp khí được sinh ra khi người
luyện khí luyện thành.
Lúc này đáy mắt Kiến Sầu lộ ra vẻ vui mừng.
Đứng đối diện với Kiến Sầu, Tạ Định đang sẵn sàng đón địch Đứng lại cười nhạo một tiếng.
Thanh kiếm này mà dễ dùng như vậy thì tại sao hắn lại không thu để mình
dùng? Hắn đã thử đạo ấn đó không biết bao nhiêu lần nhưng hoàn toàn
không thể dùng được, không biết chừng chỉ là một trò đùa của tông sư
luyện khí để lại trên thân kiếm thôi.
Đưa tay vuốt mặt một cái, vết máu lúc trước hoàn toàn biến mất, Tạ Định
đã ý thức được, vị nữ tu sĩ trước mắt mình tuyệt đối có tu vi vượt xa
thứ một trăm, lúc trước hắn đã phải trả giá cho sự coi thường đối thủ
của mình.
Còn bây giờ...
Chính là lúc sửa chữa sai lầm, vãn hồi thể diện!
Tay áo bào phất lên cao, vạt áo đón gió căng lên, khí thế của Tạ Định
đột nhiên thay đổi, khi nụ cười vẫn còn nở trên mặt Kiến Sầu, hắn đã vận lực đánh thẳng một chưởng về phía nàng.
Đấu bàn một trượng bảy lúc này cũng điên cuồng xoay tròn.
Vô số đạo ấn chi chít trên đấu bàn, thậm chí còn không chia rõ được đạo tử nào thuộc đạo ấn nào.
Kiến Sầu nhìn thấy mà trợn mắt há mồm. Phù Đạo sơn nhân từng nói tu
luyện đạo ấn vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, dù sao đấu bàn cũng chỉ
lớn như vậy, số lượng đạo ấn có thể chứa được cũng có hạn, dù đấu bàn
còn có thể mở rộng, nhưng tập luyện mười đạo ấn đương nhiên khó hơn tập
luyện một đạo ấn nhiều.
Tu luyện đạo ấn là quý tinh bất quý đa, tại sao vị Tạ Định này lại hoàn toàn trái ngược?
Nghi hoặc của Kiến Sầu cũng là nghi hoặc của tất cả mọi người.
Đạo ấn chi chít trên đấu bàn của Tạ Định dù chỉ lóe lên rồi biến mất nhưng cũng đủ để tất cả mọi người nhìn thấy.
Có điều bây giờ hiển nhiên không phải lúc nghi hoặc điều này.
Một chưởng này của Tạ Định mang theo khí thế hừng hực.
Hoàn toàn khác vẻ nho nhã lúc đầu, sau khi rơi mất kiếm, không ngờ một
chưởng của Tạ Định lại khiến người ngoài cảm thấy như có lửa rừng rực.
Nếu nói lúc đầu một chưởng này chỉ như gió ấm thì khi đến cách Kiến Sầu
sáu thước, chưởng phong do một chưởng này tạo thành đã giống như gió
nóng, còn lòng bàn tay lại như một vùng nham thạch nóng chảy sôi trào.
Ngọn lửa đỏ rực từ trong bàn tay Tạ Định nở ra.
Đáy mắt Kiến Sầu một lần nữa lộ ra vẻ kinh ngạc.
Xếp hạng thứ ba rốt cuộc cũng phải có nguyên nhân.
Một chưởng này như mang theo dung nham, như hòa thành chim lửa, như đỡ
vầng mặt trời đỏ đẩy xuống nước sông, nướng khô cả mặt đất.
Đáy mắt Tạ Định cũng phản chiếu ánh lửa, phản chiếu màu sắc một chưởng này, cực kì rực rỡ.
Sự sỉ nhục vì bị chiếc gương của Kiến Sầu đập xuống đất dường như đã
không tồn tại, với một chưởng hừng hực khí thế này, hắn không hề thua
ai.
Một chưởng đánh thẳng tới trước mặt.
Dưới một chưởng rừng rực này, thân thể mảnh dẻ của Kiến Sầu dường như sau chớp mắt sẽ bị hòa tan.
Tất cả mọi người đều cho rằng đối mặt với một chưởng giận dữ như vậy, dù thế nào Kiến Sầu cũng nên tạm tránh mũi nhọn, lại không nghĩ rằng nàng
cũng... một chưởng!
Một chưởng đối với một chưởng!
Một chưởng của Tạ Định là, một chưởng của Kiến Sầu cũng là lửa!
Lý Ngoại Kính lóe lên rồi biến mất trong tay trái nàng.
Ngón tay Kiến Sầu xòe ra, khiếu huyệt trên người lập tức mở rộng, vô số
gió bị nàng hút vào, nhanh chóng lưu chuyển trong kinh mạch của nàng,
lập tức có một loạt phong nhận màu đỏ lửa bắn ra từ trong bàn tay Kiến
Sầu, lại bị chưởng lực của nàng khống chế trong lòng bàn tay.
Một người một chưởng, nửa bước không lùi.
Hai chân Kiến Sầu không hề di động một tấc, nàng cũng tung chưởng ra cứng đối cứng với Tạ Định.
Lúc này Tạ Định cho rằng người phụ nữ trước mặt đang tìm chết.
Ầm!
Hai chưởng đánh thẳng vào nhau.
Phong nhận trong tay Kiến Sầu bắn ra, cắt vào năm ngón tay Tạ Định.
Chưởng lực mãnh liệt trong tay Tạ Định cũng cuồn cuộn tràn ra khi tiếp xúc với bàn tay Kiến Sầu.
Khi cảm thấy bàn tay mình đau nhức, Tạ Định hoảng sợ mở to mắt, đồng
thời cũng nhìn thấy Kiến Sầu và y bào bay múa sau một chưởng mãnh liệt
này như bị ngọn lửa nuốt hết.
Lấy chỗ hai người giao chưởng làm trung tâm, sóng lửa đột nhiên nổi lên, bắn nhanh ra bốn phía.
Không ít tu sĩ lơ lửng giữa không trung ở cùng độ cao gần như lập tức bị sóng lửa nuốt chửng, tới tấp từ không trung rơi xuống như sung rụng.
Vô số người lộ vẻ hoảng sợ.
Hai chưởng thật mạnh!
Phù!
Một ngụm máu tươi nhổ ra.
Kiến Sầu vấn đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích, nhưng trên vạt áo đã
có thêm vết máu, bàn tay vẫn đang giơ giữa không trung thì sưng đỏ vì
lửa bỏng.
Trái lại, Tạ Định không thể không lùi lại liền ba bước.
Rầm!
Cuối cùng hắn phải giẫm mạnh chân xuống đất, đế giày lún sâu vào mặt Tiếp Thiên Đài bằng đá mới có thể dừng lại được.
Tách... Tách...
Máu tươi từ đầu ngón tay rơi xuống, khi hắn vừa dừng lại đã tạo thành một vũng máu nhỏ dưới chân.
Hắn nhìn Kiến Sầu, Kiến Sầu cũng nhìn hắn.
Tất cả mọi người bên dưới đều sửng sốt.
Chu Thừa Giang cũng sửng sốt.
Không có ai biết rõ về phong nhận của Kiến Sầu hơn hắn.
Hôm đó trên mặt sông, rõ ràng nàng dùng phong nhận là băng, là gió, vậy mà bây giờ phong nhận của nàng lại là lửa.
Chưa dùng toàn lực!
Những gì thể hiện trong trận chiến trên sông ấy còn xa không phải toàn bộ sức mạnh của nữ tu sĩ trước mặt này.
Chu Thừa Giang đã hiểu ra toàn bộ.
Có điều nghĩ như vậy lại không nhịn được hoảng sợ.
Chủ bài, Kiến Sầu còn có bao nhiêu chủ bài?
Không có ai biết được.
Có lẽ tiểu hội lần này có thể được thấy hết.
Ánh mắt Chu Thừa Giang càng trở nên phức tạp.
Nói một cách công tâm, trận chiến này hắn không muốn Kiến Sầu thua.
Đối với người bình thường mà nói, ai thắng ai thua đều không quan tâm, bọn họ chỉ xem giao thủ, chỉ xem chiến đấu.
Một chưởng vừa rồi thật sự là quá nhanh, quá ngắn.
Tuy nhiên lại đủ để họ thấy được tính tình của hai bên giao chiến.
Tạ Định biết biến báo, không câu nệ, nhưng Kiến Sầu thì khác.
Cho dù liều mạng bị thương hộc máu, nàng cũng nhất định phải đứng yên tại chỗ, nhất định không chịu lui lại một bước.
Có thể nói là cá tính, cũng có thể nói là ngông cuồng tự đại.
Nhưng không thể không nói, sự kiêu ngạo từ trong xương tủy này quả thực làm cho nhiều tu sĩ sinh ra một sự kính sợ kì lạ.
Ai không ngưỡng mộ anh hùng?
Đó là một giấc mộng trong lòng tất cả mọi người, một giấc mộng không bao giờ lùi bước.
Cho dù thiên binh vạn mã lao tới, cũng phải tung hoành ngang dọc, quyết chí tiến lên!
Vậy thì, một chưởng đã là cái gì?
Trong lòng Kiến Sầu cũng có một giấc mơ anh hùng.
Trong quá trình đấu chưởng với Tạ Định, trong đầu nàng vẫn không ngừng tính toán.
Sơ đồ huyệt vị kinh lạc trong cơ thể người gần như lập tức xuất hiện đầy đủ trong đầu, cùng với đó là đạo ấn xuất hiện trên thân Mặc Ngân kiếm.
Luồng linh lực thứ nhất từ mi tâm nàng chậm rãi chảy đến các nơi trong thân thể.
Tạ Định đứng không xa trước mắt nàng lúc này đã phát hiện ý đồ của nàng.
Nàng định sử dụng đạo ấn trên thân kiếm Mặc Ngân của hắn.
”Ha ha ha!”
Lúc này Tạ Định lại không nhịn được cười to, cực kì khinh miệt.
”Ngươi cho rằng đạo ấn thiên phú trên thanh kiếm này dễ dàng tu luyện như vậy sao?”
Nói đùa à?
Sau khi trăm cay nghìn đắng lấy được thanh kiếm này, hắn từng tốn thời gian trọn nửa năm để xem xét đạo ấn đó.
Nhưng...
Không thu hoạch được gì!
Bất kể tính toán thế nào, trong thân thể hắn vẫn không có bất cứ một nhóm kinh mạch nào có thể chứa được đạo ấn này.
Đây căn bản chính là một đạo ấn không thể nào thi triển.
Lãng phí thời gian cho việc như thế này, vị đại sư tỷ Nhai Sơn kia cho rằng mình là ai?
Thiên tài?
Quái tài?
Đều không thể!
Tạ Định ngẩng mặt cười to, trong mắt đã xuất hiện vẻ tàn nhẫn: Không thể lưu thủ nữa, còn giấu bài có thể sẽ thất bại.
Nếu nói lần đầu tiên tung gương đánh ra, nàng cho người khác thấy khả
năng tính toán tinh tế của mình thì lần thứ hai giao thủ một chưởng lại
thể hiện sức mạnh tuyệt đối và tâm tính kiên định.
Đối với Tạ Định, đây tuyệt đối một đối thủ không kém, hơn nữa rất khó chơi.
Đây mới là ngày đầu tiên của vòng loại, thậm chí vừa mới mắt đầu chẳng
bao lâu, nếu không nhanh chóng đánh bại Kiến Sầu thì hẳn sẽ rơi vào một
trận khổ chiến. Đợi đến lúc sức cùng lực kiệt sau khi đánh với Kiến Sầu
một trận, dù có thắng chỉ sợ cũng là thắng thảm như bại.
Khi đó sẽ có nhiều người nhân cơ hội đi lên, thừa dịp hắn đang kiệt sức mà cho hắn một đòn nặng nề.
Rất có thể hắn không bại bởi đại sư tỷ Nhai Sơn nhưng cuối cùng lại thua một tên tiểu lâu la không có tên tuổi.
Cho nên không thể kéo dài nữa.
Cảm giác nguy hiểm Kiến Sầu cho hắn hoàn toàn không phải một tu sĩ xếp hạng thứ một trăm có thể tạo thành.
Trong lòng Tạ Định không ngừng chửi mắng Trí Lâm Tẩu.
Sau khi hạ quyết tâm, hắn không do dự nữa, tay áo phất ra, một vò rượu bằng đồng thau từ trong tay áo hắn bay lên.
Vò rượu chỉ to bằng bàn tay có vết han gỉ màu xanh cũ kĩ loang lổ, rất
nhiều hoa văn hình cây trúc được đúc nổi bên ngoài bình rượu tạo thành
một loại mỹ cảm hòa quyện giữa trang nghiêm và mộc mạc.
Vò rượu này vừa xuất hiện, không khí trên Tiếp Thiên Đài trở nên nghiêm nghị.
Kiến Sầu vẫn đứng yên tại chỗ, hai mắt vẫn bình tĩnh, chỉ có mi tâm là
có ánh sáng lầm tấm tràn ra, rót vào thanh trường kiếm Mặc Ngân trong
tay.
Dường như chìm vào trong bức tranh thủy mặc đó, Kiến Sầu hơi nheo mắt, gương mặt cũng trở nên nhu hòa.
Cực kì tự nhiên, cổ tay nàng khẽ chuyển động, không ngờ lại vẽ ra một đóa hoa kiếm.
Mặc Ngân kiếm vẽ ra vết mực uốn lượn trong không khí như giọt mực rơi xuống nước suối trong suốt, rất thi vị.
Hừ!
Tạ Định không nhịn được cười nhạo một tiếng, cứ diễn đi!
Đạo ấn của Mặc Ngân kiếm vốn chính là gân gà, nghiên cứu không ra trò gì hết.
Hắn mất hai năm mà cũng không nghiên cứu ra thứ gì, đại sư tỷ Nhai Sơn
dù có là thiên tài cũng không thể có đột phá nào trong thời gian ngắn
ngủi này.
Đưa tay ra, Tạ Định không hề do dự nắm lấy vò rượu bằng đồng thau đó.
Boong!
Trong không khí dường như đột nhiên có một tiếng chuông vang lên.
Trong ánh mắt của mọi người, Tạ Định như đội mũ miện, hóa thân thành văn sĩ phóng đãng ngông nghênh giữa rừng núi.
Vô số linh khí chảy xiết trong thân thể hắn, hòa thành một dòng sông lớn đổ vào vò rượu sâu không thấy đáy này.
”Một vò thúy trúc, mời Kiến Sầu đạo hữu uống đầy chén này!”
Âm thanh vang vang vô cùng rõ ràng trong trời đất.
Tạ Định dường như hóa thành một ẩn sĩ, lúc sắp không giữ được vò rượu
nữa liền xoay cổ tay cho vò rượu chứa đầy linh khí nghiêng xuống.
Ào ào!
Mọi người dường như nghe thấy tiếng vô số quỳnh tương ngọc dịch từ trong vò rượu cuồn cuộn đổ xuống!
Tuy nhiên...
Trước mắt mọi người lại là một vùng xanh ngắt.
Đó không phải ngọc dịch quỳnh tương được rót ra mà lại là một rừng trúc tươi tốt.
Cả Tiếp Thiên Đài đột nhiên biến thành màu lục biếc.
Từng cây trúc xanh, từng chiếc lá trúc đong đư theo gió, cùng với cổ tay Tạ Định xoay chuyển, vò rượu lại rót ra một cánh rừng trúc xuống Tiếp
Thiên Đài.
Vô số người trợn tròn mắt, há hốc miệng...
Đây... đây là phép thuật gì?