Ta Không Thành Tiên

Chương 118: Chương 118: 115: Đêm Nay, Trăng Này




“Nhai Sơn, Kiến Sầu...”

Tiếng lẩm bẩm dường như thán phục, dường như kiêng kị, lại dường như có địch ý phát ra từ đôi môi mỏng manh.

Khuôn mặt vốn tuấn tú bị vết sẹo đỏ từ mi tâm chạy xuống xé rách, cộng thêm khí chất âm trầm lạnh lẽo trên người khiến thiếu niên mặc trường bào đỏ sậm đứng giữa đám người càng làm mọi người cảm thấy sợ hãi.

Trương Toại đứng phía sau các tu sĩ Phong Ma kiếm phái, yên lặng nhìn thiếu niên này.

Là một người thiên phú bình thường tu luyện đã năm ba mươi năm mà mới bước vào ngưỡng cửa kim đan, đối với tất cả mọi thiên tài, Trương Toại đều chỉ có thể ngước nhìn. Có điều sức mạnh của vị Hạ Hầu sư đệ này lại khiến tất cả mọi người đều không dò xét được, thậm chí là không đoán ra được.

Bế quan bốn năm, vừa mới xuất quan đã đánh bại tất cả tu sĩ cùng thế hệ trong môn phái, để lại một truyền kì vô địch trong số các tu sĩ thế hệ mới của Phong Ma kiếm phái.

Tuổi trẻ, âm trầm, nhìn như lễ độ, mạnh mẽ đến mức coi thường tất cả.

Người này được Trí Lâm Tẩu xếp hạng thứ nhất ở tiểu hội Tả Tam Thiên năm nay không phải không có nguyên do. Có điều Phong Ma kiếm phái ở tận góc tây bắc Trung Vực, rất xa xôi, nhiều tin tức không lan ra nhanh được, hơn nữa Phong Ma kiếm phái cũng cố ý phong tỏa tin tức, chỉ có Trí Lâm Tẩu thần thông quảng đại mới có thể nghe được một hai, bởi vậy mới có bảng xếp hạng này.

Có điều...

Rất nhiều người thấy hắn được xếp hạng thứ nhất lại không nhất định thừa nhận sức mạnh xếp hạng thứ nhất của người này.

Trong cổ họng đột nhiên có vị đắng.

Trương Toại không nói gì, chỉ nhìn lên Kiến Sầu trên Tiếp Thiên Đài theo ánh mắt của Hạ Hầu Xá ở chính giữa mọi người.

Kiến Sầu vẫn yên lặng ngồi xếp bằng trên đó.

Phía dưới có lẽ có vô số tu sĩ rục rịch muốn lên nhưng lại không có ai xông lên đánh Kiến Sầu yếu ớt rơi xuống đài.

”Đồ ăn hại...”

Những lời khinh thường phát ra từ miệng Hạ Hầu Xá, ngữ khí lại rất bình thản.

Tất cả những người hiểu biết đều có thể nhìn ra, lúc này Kiến Sầu đã gần kiệt lực, hai quyền ba cước là có thể đánh ngã.

Có điều sau khi đánh ngã Kiến Sầu không nhất định có thể giữ được Tiếp Thiên Đài thôi.

Hắn nhìn Kiến Sầu một cái, trong mắt mang một vẻ tò mò: Bao giờ cây búa của nàng mới xuất hiện?

Mí mắt buông xuống, Hạ Hầu Xá nhìn lướt qua tất cả mọi người trên Tiếp Thiên Đài lúc này, lại không một ai có thể khiến hắn chú ý, cũng không có ai khiêu chiến Kiến Sầu, vì thế hắn cũng không ở lại thêm nữa mà xoay người bỏ đi.

Các tu sĩ Phong Ma kiếm phái thì còn phải ở lại xem, không định rời khỏi đây ngay, cho nên chỉ cáo biệt Hạ Hầu Xá.

Không ngờ lúc này xung quanh lại có tiếng kêu kinh hãi của không ít tu sĩ.

”Trời ạ!”

”Cẩm nang được sửa rồi“.

”Điên rồi à?”

”Đầu óc Trí Lâm Tẩu có bệnh sao?”

”Mẹ nó, mắt ta mù rồi à?”

Toàn là giọng nói không thể tin được.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Tất cả những người trong tay không có cẩm nang Nhất Nhân đài lúc này đều biết là bảng xếp hạng đã thay đổi, lại không biết rốt cuộc là thay đổi thế nào.

Hạ Hầu Xá sắp đi khỏi cũng dừng bước nhìn lại.

Chân núi Côn Ngô vốn đã có một biển người, lấy mỗi một tòa Tiếp Thiên Đài làm trung tâm tạo thành rất nhiều đám đông.

Dưới tòa Tiếp Thiên Đài thứ ba phía nam, sau khi cuộc chiến kết thúc đã có không ít người dời đi, nhưng vì lúc trước rất nhiều người tụ tập xem nên một hồi lâu sau vẫn chưa giải tán hết được. Cũng có người dứt khoát ngồi xếp bằng xuống, dường như rất tò mò với đối thủ tiếp theo của Kiến Sầu nên không có ý định đi nơi khác.

Vì thế khi cẩm nang Nhất Nhân đài được sửa lại, dưới Tiếp Thiên Đài có tiếng kêu kinh hãi, sau đó là vô số lời bàn tán.

Rất nhiều tu sĩ vội vàng mở quyển cẩm nang của mình ra, bấm vào phần xếp hạng, lập tức xuất hiện trang đầu tiên có danh sách mười tu sĩ mạnh nhất.

Dòng đầu tiên...

”Thứ nhất, Nhai Sơn, Kiến Sầu! Tiềm lực vô hạn, sức chiến đấu vô hạn, không thể đoán được“.

Nói đùa à?

Ánh sáng óng ánh của chất ngọc trơn bóng dường như điêu khắc trong hư không.

Mọi người trợn mắt nhìn, con ngươi sắp rơi xuống đất.

Nếu nhớ không lầm thì vị đại sư tỷ Nhai Sơn thiên phú kinh người này vốn chỉ được xếp hạng thứ một trăm mà? Khi đó còn là trò cười của mọi người, tại sao sau trận chiến này Trí Lâm Tẩu nói trở mặt là trở mặt, một lời không hợp liền đổi lại thứ hạng?

Đổi thì đổi, dù sao trận chiến vừa rồi dù chưa phải là toàn bộ sức mạnh của hai người nhưng cũng có thể thấy một góc của tảng băng rồi.

Nhưng mà từ một trăm nhảy thẳng lên thứ nhất có phải hơi quá đáng một chút không?

Hay là chữ “trăm” bị lão già kia ăn mất rồi?

Hoặc là lão xếp hạng từ thấp đến cao?

Mọi người xem mà không thể nào chấp nhận được.

Nhưng tiếp tục xem bên dưới, Hạ Hầu Xá của Phong Ma kiếm phái vốn được coi là ngựa ô bây giờ đã biến thành thứ hai, Như Hoa công tử của Ngũ Di tông thứ ba, những người khác cơ bản lùi lại một bậc, chỉ có điều dược nữ Lục Hương Lãnh của Bạch Nguyệt cốc vốn xếp hạng thứ năm không biết vì sao lại rơi ra khỏi top 10, thậm chí ở mấy trang đầu tiên đều không tìm được.

Từ thứ sáu trở đi, thứ hạng của mọi người cơ bản không thay đổi.

Đúng là loạn hết rồi, Lục Hương Lãnh đang là hạt giống lần này mà thoáng cái đã biến mất, những người khác vẫn đứng yên, chứng tỏ Trí Lâm Tẩu đúng là rất nghiêm túc.

Thứ hạng này chính là thứ hạng mới nhất.

Cũng là nói theo Trí Lâm Tẩu thì Kiến Sầu Nhai Sơn chính là ứng viên số một cho Nhất Nhân đài của tiểu hội Tả Tam Thiên năm nay.

Nhất thời mọi người đều không nói nên lời.

”Sao có thể thế được?”

Ở một góc khác, Hứa Lam Nhi nhìn bảng xếp hạng mới ra lò, nốt ruồi như giọt nước mắt màu đỏ nhạt dưới đuôi mắt run run mấy cái vì giận dữ và không hiểu.

Thứ một trăm, Kiến Sầu vốn là thứ một trăm!

Trí Lâm Tẩu già quá mờ mắt rồi sao?

Dù Kiến Sầu đánh bại Tạ Định Côn Ngô thì cùng lắm cũng chỉ có thể xếp thứ ba, dựa vào cái gì mà đè lên trên Như Hoa công tử Ngũ Di tông và tên Hạ Hầu Xá thần bí của Phong Ma kiếm phái? Ai cũng thấy được Kiến Sầu lúc này mới chỉ có trúc cơ thượng đỉnh, còn chưa tới kim đan, dựa vào cái gì vượt qua hai cảnh giới nhỏ đề lên trên một loạt cao thủ như vậy?

Tên Kiến Sầu xếp cao cao ở đầu trang thứ nhất, còn tên Hứa Lam Nhi ả lại xếp ở đầu trang thứ hai.

Cùng là xếp ở đầu trang, lại khác nhau một trời một vực!

Rõ ràng vừa rồi còn là kẻ tử thù bị mình vứt lại xa xa phía sau, lúc này lại như bắc thang lên trời, thoáng cái đã giẫm lên trên đầu ả, hiên ngang đứng ở vị trí đầu tiên?

Trí Lâm Tẩu đúng là điên rồi!

Ngón tay nắm chặt cẩm nang Nhất Nhân đài, Hứa Lam Nhi khẽ run lên.

Sự bất bình tích lũy ngày càng nhiều trong lòng ả.

Một bàn tay trắng tinh như ngọc đột nhiên đặt lên trên vai ả, mang theo một sự bình thản.

Hứa Lam Nhi kinh ngạc quay đầu nhìn lại: “Sư tôn?”

Người đi tới chính là chưởng môn Chúc Tâm cực kì xinh đẹp của Tiễn Chúc phái, tấm khăn voan màu tím đậm trên đầu khiến bà ta càng xứng với cái danh Chúc Tâm tiên tử xuất trần trong đồn đại của mọi người.

Mỉm cười với Hứa Lam Nhi rồi Chúc Tâm cũng nhìn Kiến Sầu bình tĩnh ngồi xếp bằng trên Tiếp Thiên Đài một cái, Kiến Sầu không có một chút phản ứng nào, dường như hoàn toàn không biết gì về sự huyên náo xung quanh.

”Cứ yên tâm“.

Yên tâm?

Làm sao có thể yên tâm?

Ngón tay Hứa Lam Nhi dùng sức quá độ suýt nữa bóp vỡ quyển cẩm nang trong tay.

Nhìn Chúc Tâm, trong mắt ả có vài phần bỡ ngỡ.

Chúc Tâm nhìn một lượt xung quanh, nói: “Xếp hạng cao dường như là chuyện tốt, nhưng ở trên cao giá buốt, bên dưới cũng có bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm. Thứ hạng của con kém nó khá xa mà còn như thế, vậy những người ngay phía sau nó thì sao? Còn hai ngày nữa, thậm chí tiểu hội còn có rất nhiều vòng, đâu biết ai cười đến cuối cùng. Lam Nhi, cần gì lo lắng?”

Ngay phía sau...

Linh quang chợt lóe trong đầu Hứa Lam Nhi, ả đã hiểu ý Chúc Tâm.

Kiến Sầu chỉ đánh bại Tạ Định xếp hạng thứ ba đã được Trí Lâm Tẩu xếp lên thứ nhất, hơn nữa ngay cả lí do cũng không viết rõ ràng, chỉ nói cái gì mà “Tiềm lực vô hạn, sức chiến đấu vô hạn” rất mơ hồ.

Ai tin?

Ai phục?

Phía trước gần như ai cũng là Kim Đan kì, một Trúc Cơ kì xếp đầu tiên há không khiến anh tài trong thiên hạ cười rụng hết răng?

Đương nhiên sẽ có người cần thử xem vị trí thứ nhất của Kiến Sầu có phải hữu danh hữu thực hay không.

Vị trí thứ nhất ở tiểu hội Tả Tam Thiên như cái gai trong mắt, cái dằm trong thịt người khác, làm sao có thể dễ thở?

Trên mặt Hứa Lam Nhi chậm rãi lộ ra nụ cười, cuối cùng trở nên bình thản, khom người thi lễ với Chúc Tâm: “Sư tôn suy nghĩ rất chu đáo, đúng là đồ nhi lỗ mãng rồi“.

Chúc Tâm cười cười gật đầu.

Hai thầy trò gần như sánh vai mà đứng, các tu sĩ Tiễn Chúc phái còn lại thì đứng sau lưng.

Cô bé Giang Linh bây giờ đã thành một cô gái duyên dáng yêu kiều, vẫn có vẻ trầm mặc sợ phiền phức, nghe thấy Chúc Tâm nói chuyện với Hứa Lam Nhi cũng chỉ cúi đầu sâu hơn.

Dưới chân núi chính Côn Ngô, tin tức về thứ hạng mới nhất đã lan truyền khắp nơi.

Người người đều bàn tán Kiến Sầu dựa vào cái gì xếp hạng thứ nhất, đương nhiên Hạ Hầu Xá trước đó vô cớ được xếp hạng thứ nhất cũng bị nghi ngờ.

Đương nhiên cả dược nữ Lục Hương Lãnh cũng làm mọi người chú ý. Có người lật mãi lật mãi, cuối cùng đến trang thứ sáu phát hiện tên nàng, Bạch Nguyệt cốc Lục Hương Lãnh, xếp hạng thứ năm mươi tám.

Thế là đủ loại đồn đại liên quan đến dược nữ cũng lan truyền xôn xao.

Có điều Kiến Sầu hoàn toàn không biết những chuyện này.

Mặt trời chiếu sáng đại địa Thập Cửu Châu bắt đầu ngả về tây.

Từng tia linh khí hội tụ đến tổ khiếu mi tâm Kiến Sầu, ánh sáng lấm tấm dần dần chạy đến các khiếu huyệt trên người, chậm rãi đổ đầy thiên nguyên khô cạn.

Cảm giác trúc cơ thượng đỉnh dần dần quay lại.

Việc tu luyện của nàng đã chạm đến một chướng ngại, chỉ cần tiến lên trước một chút nữa là có thể bước cửa tiếp theo.

Nhưng một chút này lại khó vượt như lạch trời.

Linh khí tràn đầy, toàn thân Kiến Sầu ấm áp như ngâm suối nước nóng.

Ý thức của nàng cũng chìm xuống theo, đi tới một không gian lấp lánh sao, có từng đám tinh vân trôi qua trước mắt, Kiến Sầu muốn đưa tay chạm vào chúng nhưng lại phát hiện dường như có một lớp màng, một lớp màn chắn kì lạ ngăn cách...

Bất kể nàng cố gắng thế nào cũng không thể rung chuyển được nó.

Nàng cảm thấy chỉ kém một chút gì đó. Chỉ cần một chút là có thể phá vỡ màn chắn này, đi sang thế giới ở phái bên kia.

Rốt cuộc là cái gì?

Nghĩ đến đây, cuối cùng hàng mi mắt dài và dày của nàng rung rung rồi mở mắt ra.

Mặt trời đỏ như lửa nghiêng nghiêng phía trời tây, bầu trời xanh phía tây như có một ngọn lửa màu vàng rực rỡ.

Ban ngày đã sắp trôi qua.

Trên một trăm mười chín tòa Tiếp Thiên Đài còn lại có người đã kết thúc chiến đấu, có người còn đang ác chiến trận cuối cùng hôm nay, tỏ ra vô cùng mệt mỏi. Mọi người đều đang thảo luận về các trận chién không ngừng xảy ra, không có bao nhiêu người chú ý Kiến Sầu đã mở mắt ra.

Ngoài một thiếu niên đứng ăn dưa rất gần phía trước.

Rạo rạo...

Dưa hấu đỏ tươi khiến hàm răng trắng tinh của hắn càng thêm nổi bật.

Ánh nắng chiều chiếu vào làn da màu lúa mì của hắn tỏ ra khỏe mạnh và có sức sống, chiếc áo khoác ngắn bằng da thú mặc ngoài thân thể không hề quá mức rắn chắc, toát ra một vẻ trẻ trung phấn chấn.

Quả dưa hấu trên tay hắn rất to. Đúng là một địa điểm tốt để ăn dưa.

Ăn xong miếng dưa hấu, hắn hài lòng lau hạt dưa hấu dính trên mặt, lộ ra hàm răng trắng, nụ cười còn rực rỡ hơn ráng chiều, ánh mắt thuận thế ngước lên bắt gặp một đôi mắt đen láy trầm tĩnh.

”A...”

Thiếu niên sợ hãi kêu lên một tiếng, đặt mông ngồi bệt xuống đất, suýt nữa không giữ được quả dưa hấu ăn dở.

Mở... mở mắt rồi!

Kiến Sầu đã im lặng nhìn hắn một lát, có điều không ngờ hắn lại hét to như vậy nên hơi giật mình. Nàng cũng không biết nói gì, đành phải nở một nụ cười.

Ánh mắt đưa ra xa, không ít người xung quanh nghe thấy thiếu niên kêu lên đều quay lại nhìn.

Kiến Sầu đã ngồi một ngày trên Tiếp Thiên Đài lúc này thần quang trong mắt sáng láng, khiến người khác có cảm giác tinh khí thần đều đã đạt tới đỉnh điểm.

Trong thời gian đó không có người nào lên khiêu chiến nàng.

Vì vậy trong thời gian sau trận chiến đầu tiên của nàng đã xuất hiện một cảnh tượng kì quái: Các Tiếp Thiên Đài khác đánh nhau không ngừng, chỉ riêng chỗ Kiến Sầu lại yên ắng, dường như trở thành vùng cấm trong vòng loại này.

Lúc này ánh mắt mỗi người nhìn Kiến Sầu đều rất phức tạp.

Kiến Sầu còn không biết vẻ phức tạp này từ đâu mà đến, lại thấy thiếu niên phía dưới sau khi hết kinh hãi liền ôm quả dưa hấu ăn dở vào lòng, cất tiêng snois to: “Ta ta ta ta ta chỉ tìm một nơi phong thủy tốt để ăn dưa, không muốn khiêu chiến ngươi. Ta ta ta ta ta lập tức đổi địa điểm khác ăn tiếp“.

Tiếng nói còn vang vọng, thiếu niên đã ôm quả dưa hấu guồng chân chạy mất.

“...”

Này!

Ta có nói cần đánh nhau với ngươi đâu?

Kiến Sầu không biết nói gì, thậm chí bắt đầu hoài nghi mình có một khuôn mặt hung thần ác sát.

Ánh chiều tà in bóng nàng rất dài sau lưng. Bóng của một trăm hai mươi tòa Tiếp Thiên Đài cũng in xuống mặt đất, tạo thành một vùng tối rộng lớn.

Khi mặt trời đỏ chìm vào Tây Hải, trên đỉnh núi chính Côn Ngô có tiếng trống vang lên truyền đi khắp nơi.

”Tùng... Tùng... Tùng... Tùng”

Từng tiếng trống như đập vào ngực mọi người, làm cho máu nóng trong người cũng rung lên theo.

Ngày đầu tiên cuối cùng cũng kết thúc.

”A a a a!”

Có người hưng phấn không nhịn được hoan hô, phi thân thẳng từ trên Tiếp Thiên Đài xuống.

Chiến đấu cả ngày dài, càng về sau càng mệt mỏi, ban đêm là thời gian khôi phục hiếm có của bọn họ.

Nhất thời chỉ thấy vô số bóng người phi thân xuống trong những tia sáng cuối cùng của trời chiều rồi tản đi khắp nơi.

Có lẽ là đi gặp bằng hữu, có lẽ là quay về sư môn, có lẽ là tìm một người tu luyện...

Những khán giả tụ tập dưới chân núi cũng nhanh chóng giải tán, thoáng cái đã trở nên vắng vẻ.

Kiến Sầu đứng trên Tiếp Thiên Đài nhìn mặt trời đỏ chìm xuống biển, mặt trăng dần treo đầu cành.

Lạch cạch, lạch cạch...

Có tiếng bước chân rất khẽ nhưng không hề có ý định che giấu từ trong rừng xa xa truyền đến, Kiến Sầu đưa mắt nhìn qua.

Một bộ y bào màu đen tuyền, hoa văn màu vàng tối, rất khó nhìn trong lúc ngày qua đêm tới này.

Bóng dáng Khúc Chính Phong như tách ra từ trong bóng tối đen đặc, dần dần tụ lại thành một người.

Nếu hắn giấu tiếng bước chân, Kiến Sầu chắc chắn không thể phát hiện ra hắn.

Một bước, hai bước...

Khúc Chính Phong nhanh chóng đi tới dưới Tiếp Thiên Đài, ngẩng đầu nhìn bóng dáng Kiến Sầu, mỉm cười: “Tiểu sư muội giờ đây độc chiếm ngôi đầu, có thể bước lên Nhất Nhân đài rồi, chúc mừng!”

Độc chiếm ngôi đầu?

Kiến Sầu không hề biết chuyện đó, chỉ cho rằng Khúc Chính Phong chế nhạo nàng, không trả lời hắn mà phi thân đạp gió bay xuống, tay áo phấp phới.

Vù một tiếng, con chồn nhỏ không biết từ chỗ nào chui ra nhảy lên trên vai Kiến Sầu.

Kiến Sầu hạ xuống đất, cũng không thật sự kinh ngạc nhìn con chồn nhỏ ôm mấy quả thông, chỉ cho rằng nó lại biến thành sóc nên không hề để ý.

Ánh mắt nhìn Khúc Chính Phong phía trước, Kiến Sầu cúi người hành lễ:“Bái kiến Khúc sư huynh. Có điều không hề có chuyện gì đáng chúc mừng mà“.

”Sau khi chiến đấu với Tạ tiểu lang quân, ngươi đã đứng đầu bảng xếp hạng mới trong cẩm nang Nhất Nhân đài của Trí Lâm Tẩu“.

Khúc Chính Phong lạnh nhạt nói với Kiến Sầu chuyện này.

Kiến Sầu kinh ngạc: “Thứ nhất?”

Ông già này...

Không phải là “trí chướng” như Tiền Khuyết mắng trước đó chứ?

Nàng cười một tiếng, không hề để bụng, nhưng sau phút chốc đã nghĩ đến chuyện gì đó, nét cười dần dần mờ đi rồi biến mất. Thấy sắc mặt này của nàng Khúc Chính Phong liền biết nàng tâm tư linh hoạt, đã đoán ra được.

Xếp hạng thứ nhất đâu phải một chuyện dễ chịu gì?

Thật không biết lần này là hắn chơi khăm Trí Lâm Tẩu hay là Trí Lâm Tẩu cố ý để hắn chơi khăm?

Có lẽ là mỗi bên một nữa.

Thành danh sớm cũng không hẳn là chuyện xấu.

Khúc Chính Phong không hề quá để ý, cũng không cần chỉ bảo Kiến Sầu nên giải quyết phiền phức sắp tới như thế nào, chỉ nói: “Tiểu sư muội hình như sắp kết đan rồi“.

Sắp?

Kiến Sầu cũng không rõ rốt cuộc có phải không.

Có điều vừa rồi tu luyện nàng đã phát hiện ra màn chắn vô hình đó, còn sắp kết đan hay chưa...

Kiến Sầu lắc đầu: “Dường như luôn kém một chút, đại khái còn một bước nữa mới tới nơi“.

Còn bao giờ bước được một bước này thì có trời mới biết được.

Ánh mắt nhìn một vòng trên gương mặt Kiến Sầu, Khúc Chính Phong dường như muốn mở miệng nói gì đó, cuối cùng lại không nói nữa.

Kiến Sầu lại như nhìn ra hắn đang nghĩ gì: “Hắc phong văn cốt ta đã hoàn thành, bộ xương có bảy phần rưỡi khắc đồ văn gió đen. Không biết Khúc sư huynh khắc được bao nhiêu?”

Cùng là phương pháp tu luyện Nhân Khí, cùng là tu luyện trong Hắc Phong Động, thậm chí cùng là dừng lại ở một ngàn ba trăm thước, Khúc Chính Phong lại hoàn thành bao nhiêu?

Câu hỏi này quả thực mang mùi vị khiêu khích.

Khúc Chính Phong cong khóe môi, nheo mắt lại khẽ cười một tiếng: “Tiểu sư muội có biết ta có thể vặn gãy cổ sư muội sau chớp mắt không?”

”Lúc đầu khi ta bái sư, hỏi sư phụ đấu bàn bao nhiêu, sư phụ nói một trượng một tấc, thần thái giống hệt đại sư huynh lúc này“.

Kiến Sầu cực kì bình tĩnh nhìn Khúc Chính Phong.

“...”

Khúc Chính Phong ngẩn ra, lập tức lại không nhịn được ngẩng đầu cười to.

”Ha ha ha ha ha ha, thì ra trong cảm nhận của tiểu sư muội, ta và lão sư phụ hồ đồ đó là cùng một loại người...”

Cũng gần như thế.

Tóm lại là đều không đáng tin lắm.

Trong lòng Kiến Sầu đã khẳng định Khúc Chính Phong tuyệt đối không khắc được nhiều hắc phong hơn mình ở tầng thứ năm Nhân Khí, điều này làm cho tâm tình của nàng khoan khoái hơn một chút.

Một hồi lâu sau Khúc Chính Phong mới cười xong.

Đợi hắn thôi cười, Kiến Sầu mới hỏi: “Có một việc mấy ngày nay vẫn không gặp được sư huynh nên chưa hỏi được, bây giờ đã gặp sư huynh nên mong sư huynh giải đáp nghi hoặc giúp“.

”Ngươi muốn hỏi Tạ Bất Thần à?”

Khúc Chính Phong khẽ nhướng mày, chỉ thoáng nhìn vẻ mặt Kiến Sầu sẽ biết nàng muốn hỏi gì.

Ánh ămts Kiến Sầu bình thản, thấy Khúc Chính Phong đoán được chuyện này cũng không hề ngạc nhiên.

”Nghe nói lúc này hắn bị kẹt trong ẩn giới Thanh Phong am, không biết rốt cuộc sư huynh xử lí thế nào?”

Để lại cho Tạ Bất Thần một mạng có lẽ là thật sự, nhưng có trời mới biết sau đó thế nào.

Khúc Chính Phong nheo mắt nhìn nàng, nhìn cái cổ trắng muốt của nàng, bắt đầu suy nghĩ đến chuỵen thật sự vặn gãy cổ nàng.

Tiểu sư muội không đáng yêu chút nào, sư phụ thu làm đồ đệ có tác dụng gì?

Đối mặt với ánh mắt bình tĩnh của Kiến Sầu, Khúc Chính Phong cũng vô cùng bình tĩnh trả lời: “Không chết được, một giờ nửa khắc cũng không ra được. Ta chỉ tò mò, ta nhắc tới đại sư tỷ Nhai Sơn, hắn chưa hề nghe đến tên ngươi, dường như si mê tu luyện, hoàn toàn không nghe chuyện gì khác. Xem ra hắn quả thật có quan hệ không đơn giản với tiểu sư muội“.

Đây không phải lần đầu tiên Khúc Chính Phong hoài nghi.

Kiến Sầu nhất thời yên lặng.

Trăng tròn vành vạnh.

Vượt qua Tây Hải mênh mông, trên cô đảo nhân gian, màn đêm đã rất dày.

Trong ẩn giới Thanh Phong am, dưới đống đá núi khổng lồ trên hoang mạc, ngọn gió tịch liêu thổi qua mỗi một tảng đá.

Cát vàng vô biên.

Ầm!

Tảng đá to lớn không biết đã nằm yên bao lâu đột nhiên rung động một chút, dường như bên dưới có thứ gì cử động.

Đây là ẩn giới rạn vỡ, ẩn giới nguy hiểm, cũng là ẩn giới mênh mông.

Tự thành một không gian, tự thành một thế giới.

Chỉ có quy luật của trời đất là giống như ngoại giới.

Từng sợi linh khí quanh quẩn trên bàn cờ to lớn sứt mẻ, quanh quẩn trên đồng hoang rừng núi, quanh quẩn trong hư không mênh mông. Khi tảng đá lớn trên hoang mạc chấn động, tất cả linh khí đang quanh quẩn dường như bị thứ gì đó thu hút, vì vậy dừng lại.

Sau đó một cảnh tượng kì ảo xuất hiện trong ẩn giới không có một bóng người này.

Sau khi ngừng lại, kinh khí bị thứ gì đó thu hút, nhẹ nhàng rung động, sau đó thay đổi phương hướng, hòa vào trong gió biến thành ánh sáng sao băng sáng rực.

Từng luồng linh khí phát sáng từ các nơi trong ẩn giới Thanh Phong am, từ bốn phương tám hướng toàn bộ hội tụ xuống dưới đống đá núi.

Chúng len qua lỗ hổng giữa các tảng đá, như trăm sông đổ về biển chảy vào trong một cơ thể khô quắt bị đè bên dưới.

Ào ào...

Rõ ràng là một vùng cát vàng, rõ ràng là mot vùng hoang mạc khô khan không có một cây cỏ nào.

Nhưng trong không khí lại có tiếng nước chảy.

Linh khí như thực chất hội tụ thành sông dài toàn bộ đổ về phía đống đá núi đó.

Linh khí lấm tấm lấp lánh trong kẽ hở giữa các tảng đá.

Cuồng phong tràn tới, một góc tay áo nhuộm máu bị chôn dưới cát vàng lần nữa lộ ra, dù dính đầy đất cát cũng không thể che giấu vẻ thư sinh trên năm ngón tay.

Năm ngón tay đã giống như cành khô.

Lúc này cuồng phong thổi tới, linh khí tràn tới, đột nhiên lại động một chút.

Một đấu bàn to lớn phạm vi ba trượng lúc này xuyên qua đá núi, chậm rãi xoay tròn trong ẩn giới không có một bóng người.

Những bụi sao ở thiên nguyên không ngừng tăng lên, lúc ánh bạc lấp lánh đến cực hạn liền đột nhiên xuất hiện một màu vàng lờ mờ.

Ngoài cửa lớn ẩn giới Thanh Phong am.

Trên đài nửa hình tròn, Triệu Trác xoay người đi, chuẩn bị ngự kiếm bay về đột nhiên lại cảm thấy một sự rung động kì dị.

Tuy nhiên lúc hắn quay lại nhìn cánh cửa ẩn giới đóng chặt lại không có tung tích gì.

Mấy ngày nay tới cô đảo nhân gian, hắn đã thử vô số cách, nhưng vì ẩn giới bị phá hoại quá nghiêm trọng nên không thể thừa nhận uy áp của tu sĩ cấp cao, ít nhất là tu sĩ Nguyên Anh kì không thể đi vào nữa.

Tin tức đã thông báo cho sư đệ Ngô Đoan, Triệu Trác nghĩ hắn cũng đến lúc về rồi.

Một thoáng nghi hoặc dưới đáy mắt cuối cùng vẫn bị Triệu Trác đè xuống.

Hắn hóa thân thành một vệt sáng bay ra khỏi ẩn giới.

Một vùng trời sao lấp lánh bất ngờ xuất hiện trước mắt.

Thế tục cũng đẹp đến kinh người.

Triệu Trác thở dài một tiếng, nhìn lại thế gian vẫn còn có luân hồi này, cuối cùng bay vào vùng biển mênh mông rồi biến mất.

Màn đêm ngày càng dày.

Nhân gian, cửa trong cổng ngoài đều đóng chặt.

Đô thành Đại Hạ lại càng thêm yên ắng, nhưng ngoài nhà ngục nha môn đình úy lại có hơn mười người daan quỳ lạy khóc lóc cầu khẩn: “Oan uổng, Trương đại nhân bị oan... Ông trời ơi, xin ông mở mắt ra, vì sao không để cho Trương đại nhân một con đường sống?”

Ngoài nha môn, những binh sĩ mặc trọng giáp vẻ mặt lạnh lùng hoàn toàn không coi những tiếng khóc lóc kêu than này ra gì.

Ác quan Trương Thang ngày mai bị xử trảm, chính là chuyện hả hê lòng người, cũng chỉ có đám ngu dân này mới cho rằng hắn làm được một vài việc thì chính là quan tốt.

Từ xưa tới nay, vua bắt tôi chết, tôi không thể không chết.

Càng huống chi còn là Trương Thang?

Ánh trăng sáng chiếu vào qua ô cửa sổ rất nhỏ.

Trương Thang ngồi một mình trong phòng gian chật hẹp, ngồi ở nơi hắn đã hành hạ vô số phạm nhân, hai chân trần đã bị xích sắt nặng nề cắt thành vết thương đáng sợ, gông cùm nặng nề trên cổ khiến hắn khó mà ngẩng đầu lên được.

Nhưng cổ hắn vẫn cứng như cũ, hắn vẫn ngồi thẳng trong lao ngục.

Đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Trương Thang hoàn toàn không sợ cái chết ngày mai sẽ đến.

Những tiếng cầu khẩn đó cũng truyền vào trong tai hắn, nhưng không thể làm cho mặt nước trong lòng hắn có nửa phần rung động.

Một vết chàm hình ngọn lửa ở mi tâm tăng thêm một sự uy nghiêm lẫm liệt không thể xâm phạm.

Hắn chết, trong ngoài triều, từ trên xuống dưới hoan hô.

Vô số bách tính Đại Hạ cũng vỗ tay vui mừng.

Đợi đến khi vàng trăng sáng này lặn xuống, mặt trời từ phương đông mọc lên, cùng với ba thước máu bắn ra, đầu hắn cũng sẽ lăn xuống đoạn đầu đài.

Thu ý rất đậm.

Ngày mai hết thảy liền chấm dứt.

Trương Thang chậm rãi buông mắt, nhắm hai mắt lại.

Còn đối với tu sĩ Tả Tam Thiên Trung Vực Thập Cửu Châu, họ lại chỉ mong sao đêm nay dài hơn, ngày mai tới chậm hơn một chút.

Trời vừa sáng, tiếng chuông vang lên là một vòng chiến đấu tàn khốc hơn sẽ bắt đầu.

Một trăm hai mươi Tiếp Thiên Đài, Kiến Sầu đứng dưới Tiếp Thiên Đài của mình, đối diện là Khúc Chính Phong.

Nàng đã yên lặng một lúc lâu, chỉ nói một câu: “Kẻ thù!”

Không trả lời, không xác nhận, lại cũng không phủ nhận, chỉ nói một tiếng: Kẻ thù.

Khúc Chính Phong đột nhiên lắc đầu cười, xoay người định đi.

Nói chuyện với vị đại sư tỷ Nhai Sơn Kiến Sầu này luôn thú vị và cũng không thú vị như vậy.

Kiến Sầu nhìn bóng lưng ngang tàng của hắn, đứng yên không động, nhớ tới tu vi tầng thứ năm Nhân Khí của mình, nhớ tới trận đánh trên đỉnh Hoàn Sáo.

Một chiến ý mãnh liệt đột nhiên cuồn cuộn trong lòng nàng.

Kiến Sầu đột nhiên cao giọng gọi: “Sau tiểu hội Khúc sư huynh có đồng ý đánh với ta một trận?”

Bước chân dừng lại.

Khúc Chính Phong dường như muốn quay lại nhưng rồi lại chỉ thoáng nhìn bóng tối dày đặc xung quanh, nhìn đỉnh núi Côn Ngô nguy nga dưới ánh trăng, giọng nói hết sức lạnh nhạt.

”Có“.

Chỉ có một chữ: Có.

Nói xong, Khúc Chính Phong cất bước đi, nhanh chóng biến mất trong tầm nhìn của Kiến Sầu.

Một cơn gió thổi tới, không có một chút tung tích.

Kiến Sầu đứng ở chỗ cũ, suy nghĩ về một chữ này, lại lờ mờ phát hiện một mùi vị rất kì quái, nhưng rốt cuộc là cái gì thì nàng cũng nói không rõ.

Quay lại nhìn Tiếp Thiên Đài cao ba mươi trượng trên mặt đất, ánh trăng chiếu xuống phía dưới cũng có bóng tối dày đặc.

Còn mấy canh giờ nữa mới bình minh, nàng lại không muốn rời khỏi đây.

Ngày mai nàng sẽ gặp đối thủ như thế nào?

Kiến Sầu không biết.

Người tới đều là địch, dốc hết sức mà chiến!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.