“Cẩm nang Nhất Nhân đài“.
Thứ hai, Phong Ma kiếm phái, Hạ Hầu Xá.
Chủ của vạn binh.
Kiến Sầu nhớ tới lời bình luận của Trí Lâm Tẩu trong cẩm nang, chỉ có
bốn chữ ít ỏi, chủ của bạn binh, chủ nhân của vạn binh khí.
Đám Thẩm Cữu cũng đã làm cho nàng một quyển, nhưng trong đó không có tin tức liên quan tới Hạ Hầu Xá của Phong Ma kiếm phái.
Tiểu hội Tả Tam Thiên đã bắt đầu hai ngày, thiếu niên này từng đối mặt
Kiến Sầu một lần, thậm chí vừa nhìn đã khám phá Quỷ Phủ giấu trong mi
tâm nàng. Lúc đó Quỷ Phủ từng có dị động...
Kiến Sầu dù không biết thân phận của hắn cũng đã có phán đoán của nàng.
Hơn nữa sau đó nàng còn nhìn thấy người này trong đám tu sĩ Phong Ma
kiếm phái, nghe mọi người thảo luận biết thiếu niên vẫn chưa ra tay này
là con ngựa ô gây bất ngờ nhất tiểu hội lần này, trừ nàng.
Có điều dù thế nào Kiến Sầu cũng không ngờ, Thích Thiếu Phong lại xui xẻo đến mức đụng phải Hạ Hầu Xá.
Xem tình hình bây giờ rõ ràng không giống như là Thích Thiếu Phong chủ
động đến khiêu chiến hắn mà chắc chắn là Hạ Hầu Xá đi lên khiến Thích
Thiếu Phong phải kiêng kị.
Khúc Chính Phong dù không nói một tiếng nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía
đó, không khác nào nói với Kiến Sầu: Ở bên này thì có tình hình.
Kiến Sầu thật sự rất tò mò về thực lực của người được xếp thứ hai sau nàng.
Bây giờ nàng xếp hạng thứ nhất với tu vi Trúc Cơ kì tầm thường, thật sự
không phù hợp lẽ thường cho lắm. Nhưng Hạ Hầu Xá thì là kim đan trung kì hàng thật giá thật, không có một chút nào là giả. Rốt cuộc đối phương
có bản lãnh như thế nào?
Thời hạn lên Tiếp Thiên Đài là một canh giờ sau tiếng chuông, Kiến Sầu
không vội, còn hơn nửa canh giờ có thể tiêu dao, nàng dứt khoát đứng đây xem chưa quay về Tiếp Thiên Đài vội.
Kiến Sầu quay về, Lục Hương Lãnh xuất hiện, hình như dã không còn đau
ốm. Kiến Sầu cũng không lên Tiếp Thiên Đài ngay mà ở bên dưới quan
sát...
Tất cả đều dẫn tới thảo luận.
Có điều sức chú ý của mọi người cũng giống như Kiến Sầu, nhanh chóng di chuyển đến tòa Tiếp Thiên Đài này.
Lần đầu tiên Hạ Hầu Xá Phong Ma kiếm phái ra tay.
Hiển nhiên đây mới là điều đáng chú ý nhất.
Bị vô số ánh mắt nhìn vào, Thích Thiếu Phong rõ ràng không quen cho lắm.
Tuy nhiên điều làm hắn thấy khó chịu hơn nữa là khuôn mặt không biểu cảm của thiếu niên đối diện.
Một vẻ tăm tối quanh quẩn trên khuôn mặt đó khiến khuôn mặt có thể coi là tuấn tú này trở nên khó đoán.
Ánh mắt Hạ Hầu Xá cũng lạnh lẽo không có nhiệt độ.
Sau khi lên đài hắn không động thủ ngay mà chỉ khoanh tay đứng. Địch
không động, ta không động, thời gian dài khiến trái tim tất cả mọi người đều nhảy lên đến cổ họng.
Tại sao vẫn còn không động?
Cứ như vậy cũng không tốt lắm.
Thích Thiếu Phong cắn răng bước tới, đưa tay rút kiếm vung lên.
Hắn dùng một thanh trường kiếm màu vàng sáng tên là Thiên Đắc, lúc vung
kiếm liền có ba luồng sáng ngưng kết từ trong không khí rồi bám vào thân kiếm, xẹt một cái chạy dọc thân kiếm hội tụ lại ở mũi kiếm đùng lúc hắn xuất kiếm.
Ba luồng ánh sáng này được gọi là khí tam tài, vừa hội tụ lại liền bắn
ra cường quang chói mắt đánh thẳng vào vị trí lệch trái ba phân trước
ngực thiếu niên mặc trường bào màu đỏ sậm.
Thế kiếm rất nhanh, Thiên Đắc kiếm đã sắp đâm vào trước ngực Hạ Hầu Xá,
mọi người đứng xem chợt cảm thấy hoa mắt, bàn tay Hạ Hầu Xá vẫn giấu
trong tay áo đưa ra vồ một cái, trong không khí lập tức xuất hiện sóng
gợn lăn tăn, một thanh trường kiếm toàn thân đen sì xuất hiện.
Thiếu niên trắng trẻo, lúc bàn tay trắng xanh cầm kiếm lộ ra, mọi người
lại không phân biệt được là tay nắm kiếm hay là kiếm chính là tay.
Người hắn dường như hòa làm một với kiếm của hắn.
Các đệ tử Nhai Sơn dưới đài lập tức lộ ra vẻ mặt khó tin. Đệ tử Nhai Sơn xưa nay thường dùng kiếm cho nên có thể cảm nhận được rõ ràng hơn người bình thường.
Người kiếm hợp nhất!
Ngay khi hắn vừa xuất kiếm đã rõ ràng.
Ánh mắt Hạ Hầu Xá từ trên người Thích Thiếu Phong thu lại, hai mắt vốn
không hề có nhiệt độ khi nhìn vào thân kiếm đen tuyền dường như lại có
một chút ấm áp hiếm thấy.
Hắn nhìn kiếm như nhìn người phụ nữ mình yêu mến nhất, mang một sự dịu dàng và lưu luyến khắc cốt ghi tâm.
Thiên Đắc kiếm của Thích Thiếu Phong đã đến trước mắt.
Mi mắt Hạ Hầu Xá khẽ rung lên, cuối cùng lại ngẩng đầu, nhếch miệng với Thích Thiếu Phong đang lao tới.
Một nụ cười châm biếm.
Cười kiến càng lay cây, châu chấu đá xe, không biết lượng sức mình.
Cổ tay xoay một cái, dường như có sấm xét cuốn quanh cổ tay hắn, vệt kiếm đen tuyền bỗng nhiên vút lên.
Giờ khắc này Hạ Hầu Xá dường như đã hóa thân thành thanh kiếm đen trong tay hắn, biến thành một hung thần.
Keng!
Một kiếm chuẩn xác đến cực điểm.
Mũi kiếm đối với mũi kiếm, một luồng sức mạnh hùng hậu gắt gao đè Thiên Đắc kiếm lùi về phía sau.
Thân kiếm Thiên Đắc mềm mại lập tức cong lại, kiếm khí vốn ngưng tụ trên thân kiếm lập tức bị đánh tan.
Ầm!
Cổ tay Thích Thiếu Phong rung lên, hắn cảm thấy kiếm của đối thủ mang
theo sức mạnh đáng sợ, chuẩn xác, tàn nhẫn, khí thế hung ác, hắn đang
quyết chí tiến lên lại phải lui lại một bước.
Chỉ một bước đã thua trận chiến này.
Hai kiếm vốn đang giằng co, Thích Thiếu Phong vừa lùi đã yếu đi ba phần.
Ánh sáng chợt lóe trong mắt Hạ Hầu Xá, cổ tay lại lắc một cái, ánh sáng trên thanh kiếm màu đen tỏa ra rực rỡ.
Kiếm ý tràn đến!
Thích Thiếu Phong dường như cảm thấy bản thân thanh kiếm này có ý chí mãnh liệt, có lẽ là ý chí Hạ Hầu Xá giao cho nó.
Kiếm này có linh!
Khi Hạ Hầu Xá cầm thanh kiếm đen tấn công lần thứ hai, Thích Thiếu Phong cảm thấy mình không cầm được Thiên Đắc kiếm nữa.
Nó đang run rẩy.
Nó đang sợ!
Tách!
Thanh kiếm đen tiến lên phía trước một tấc.
Thiên Đắc kiếm chấn động, ánh sáng của khí tam tài trên mũi kiếm tan rã.
Rắc!
Thanh kiếm đen tiến lên hai tấc.
Một loạt vết nứt nhỏ xuất hiện trên thân Thiên Đắc kiếm.
Thích Thiếu Phong lại có ảo giác như Thiên Đắc kiếm sẽ rời tay bay về phía Hạ Hầu Xá.
Thân kiếm đã bị hư tổn, bây giờ lại xuất hiện cảm giác cổ quái này thật sự khiến Thích Thiếu Phong không nghĩ được gì khác nữa.
Lúc này thanh kiếm đen đã tiến tới được ba tấc.
Một luồng sức mạnh hùng hậu lập tức ập đến.
Thích Thiếu Phong bị sức mạnh này đánh vào như một tảng đá ngầm bên bờ bị sóng lớn đập vào.
Trời Đắc kiếm không thể nămcs được nữa, bị đánh bay ngược về phía sau.
Sắc mặt Thích Thiếu Phong đang đỏ rực chuyển thành trắng bệch, lập tức cũng như một chiếc thuyền con bị sóng thần đánh bay.
Khắp nơi yên lặng.
Sau lưng hắn là đám người đông đúc, kinh mạch toàn thân hắn chấn động
kịch liệt, không thể điều động được một chút linh khí nào, tưởng như sẽ
chật vật ngã thẳng xuống đất thì một luồng sức mạnh hiền hòa đã rơi vào
sau lưng hắn.
Khúc Chính Phong đứng phía trước đưa tay nhẹ nhàng phất một cái về phía Thích Thiếu Phong bị đánh bay ra giữa không trung.
Trong hư không dường như cũng xuất hiện một bàn tay đặt lên vai Thích Thiếu Phong.
Sức mạnh hung fhauaj đó bị Khúc Chính Phong nhẹ nhàng phất tay một cái hóa giải hết.
Trên mặt không có biểu cảm gì, Khúc Chính Phong phất tay đỡ Thích Thiếu Phong nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất bằng phẳng.
Phụt!
Gần như ngay lúc hai chân vừa chạm xuống đất, Thích Thiếu Phong lập tức phun ra một ngụm máu nhuộm đỏ vạt áo.
”Thích sư đệ!”
Đám Thẩm Cữu hoảng sợ tới tấp chạy đến.
Khúc Chính Phong đứng yên không động, chỉ lẳng lặng nhìn. Kiến Sầu cũng đứng yen không động, đáy mắt có thần thái phức tạp.
Hai chiêu kiếm, ba tấc!
Đánh bại Thích Thiếu Phong Nhai Sơn.
Trên Tiếp Thiên Đài, thân hình Hạ Hầu Xá không hề nhúc nhích, dường như
không cảm thấy mình đánh gãy trường kiếm của Thích Thiếu Phong là một
việc ác độc thế nào.
Hắn chỉ chuyển ánh mắt từ trên người Thích Thiếu Phong sang nhìn Khúc
Chính Phong, dường như đánh giá Khúc Chính Phong rất lâu, nụ cười mỉa
mai bên môi chưa hề biến mất.
Sau đó ánh mắt hắn chuyển sang người Kiến Sầu.
Lúc này cảm giác bị người khác nhìn thấu lại xuất hiện trong lòng Kiến Sầu.
Nàng có thể cảm thấy rất rõ, ánh mắt đối phương rơi vào mi tâm nàng.
Đúng thế.
Hắn lại nhìn thấy cây búa đó.
Sau đó Hạ Hầu Xá mỉm cười với Kiến Sầu, vết sẹo màu máu dưới mi tâm đột nhiên đậm màu hơn, màu đỏ sáng ướt át.
Hai người đối mặt như bắn ra tia lửa, cảnh tượng này lọt vào trong mắt mọi người, cũng không thoát được mắt Khúc Chính Phong.
Không có người nào không suy đoán, với địch ý rõ ràng của Hạ Hầu Xá, nếu người của Nhai Sơn gặp Hạ Hầu Xá sẽ thế nào.
Sắc mặt Thích Thiếu Phong trắng bệch, ảo não chán chường.
Thiếu niên vốn tràn ngập tinh thần và sức sống giờ khắc này lại như một
ông già lưng còng yếu đuối, trên thân Thiên Đắc kiếm đã bay về trong tay hắn có rất nhiều vết rạn đáng sợ.
Một thanh kiếm đi theo tu sĩ đã lâu không chỉ vừa tay mà thông thường còn có tâm ý tương thông.
Trường kiếm tổn hại, tu sĩ đâu thể chỉ biết đến thân mình?
Thích Thiếu Phong uể oải suýt ngã xuống đất.
Thẩm Cữu đưa tay đỡ, sắc mặt sa sầm, trong tay chuyển vận một luồng linh lực nhẹ nhàng, cho Thích Thiếu Phong uống hai viên đan dược rồi nói:“Thích sư đệ tĩnh tâm điều tức!”
Đan dược vào miệng, dược lực lập tức tan ra.
Thích Thiếu Phong lại quay lên nhìn Tiếp Thiên Đài cao cao.
Rốt cuộc là hắn quá yếu hay là đối phương quá mạnh?
Phong Ma kiếm phái năm nay rốt cuộc đã xuất hiện một con quái vật làm mọi người hoảng sợ.
Hết thảy mới chỉ là một phần của tảng băng.
Thích Thiếu Phong đưa tay áo lau vết máu bên môi, âm thanh đứt đoạn vì kiệt sức.
”Dù ta toàn lực ứng phó cũng không thể thắng hắn. Kiếm của ta không nghe lời ta...”
Kiến Sầu nghe vậy toàn thân chấn động.
Nàng nhìn về phía Thích Thiếu Phong, Thích Thiếu Phong lại dường như chỉ vô tình nói ra những lời này rồi nhắm mắt lại ngồi xếp bằng điều tức,
hấp thu dược lực nhu hòa chữa trị thương thế trên người.
Ánh mắt Khúc Chính Phong lướt qua trên người Kiến Sầu: “Pháp môn tu hành của người này rất là kì dị. Sau này nếu đại sư tỷ gặp hắn nhất định
phải cẩn thận. Chủ của vạn binh, không chỉ là kiếm“.
“...”
Hiếm khi nghe thấy Khúc Chính Phong nói chuyện.
Khi hắn vừa mới lên tiếng, Thẩm Cữu đã kinh ngạc quay qua nhìn: Lúc
trước kêu bọn chúng làm bí kíp cho nàng, chính mình không muốn làm là
hắn, bây giờ mở miệng nhắc nhở vẫn là hắn. Rốt cuộc hắn muốn như thế
nào?
Có điều Kiến Sầu cũng không biết.
Nàng nghe Khúc Chính Phong nói xong, gật đầu suy ngẫm một hồi lâu, nói:“Ta và người này từng đối mặt một lần. Hắn có thể nhìn thấy cây búa của
ta, dường như rất hứng thú“.
”Xem ra sớm muộn gì cũng có một trận chiến“.
Khúc Chính Phong nhướng mày, cười ấm áp.
Kiến Sầu gật đầu không bình luận gì thêm.
Thắng bại là chuyện thường của binh gia, tuy người người đều cảm thấy Hạ Hầu Xá Phong Ma kiếm phái ra tay quá mức tàn nhẫn, không hề lưu lại dư
địa cho người ta, nhưng thua chính là thua, Nhai Sơn từ trên xuống dưới
có hận Hạ Hầu Xá đến mấy cũng chỉ có thể cố nhịn.
Chỉ có Ngô Đoan than một câu đầy thâm ý: “Thằng nhóc này nhất định sẽ xui xẻo“.
Chỉ mong sau này đừng bị đánh quá thảm.
Chuyện lạ ở tiểu hội Tả Tam Thiên nhiều năm qua còn chưa từng nghe nói
mà đã dám lên Tiếp Thiên Đài đánh bị thương tu sĩ Nhai Sơn, tặc tặc...
Quả thật là tuổi trẻ bồng bột.
Ngô Đoan lắc đầu, không biết học giọng âm dương quái khí ở đâu, nói: “Nhìn bọn chúng ta lại cảm thấy mình già rồi...”
Chẳng đâu vào đâu.
Các tu sĩ Nhai Sơn khinh thường không thèm để ý.
Kiến Sầu cũng chỉ cảm thấy câu này dường như có ẩn ý gì đó nhưng không nghĩ sâu hơn.
***
Trận chiến giữa Hạ Hầu Xá và Thích Thiếu Phong gần như phân ra thắng
thua chỉ trong một nhịp thở, sức mạnh chênh lệch cực lớn. Hơn nữa bởi vì Thích Thiếu Phong giao chiến với Hạ Hầu Xá bị thương rất nặng, trong
hơn nửa canh giờ sau đó không có ai dám khiêu chiến Hạ Hầu Xá nữa.
Uy lực của một kiếm quả thực kinh khủng.
Bây giờ ngay cả Hạ Hầu Xá cũng đã ra tay, tít bên trên còn có hai tòa
Tiếp Thiên Đài của Kiến Sầu và Như Hoa công tử, những người còn lại còn
gì phải chờ đợi?
Côn Ngô lần này có ba đệ tử nằm trong nhóm mười người xếp hạng đầu tiên.
Tạ Bất Thần vẫn chưa trở về, Cố Thanh Mi nhanh chóng lên đài, không còn
hưng phấn như hôm đầu tiên mà trên mặt ả dường như có một chút hoảng hốt và lo âu che giấu rất sâu, sau khi dễ dàng đánh bại một tu sĩ không có
ai lên khiêu chiến nữa, ả cũng không có phản ứng gì.
Còn Tạ Định trước thua dưới tay Kiến Sầu hôm nay đã lên Tiếp Thiên Đài.
Hôm qua Tạ Định đã cướp lấy một Tiếp Thiên Đài khác, không biết có phải
hôm đầu tiên bị Kiến Sầu dạy một bài học hay không mà bây giờ đã không
còn đắc ý như trước, đánh thắng cũng không nói nhiều.
Nhai Sơn trừ Kiến Sầu và Thích Thiếu Phong còn có Thang Vạn Thừa xếp hạng thứ chín.
Y phục màu tím đích xác cũng có vài phần khí chất hơn người, hai ngày
đầu vòng loại vẫn bất bại, các tu sĩ khiêu chiến hắn phần lớn đều chỉ có trình độ trung bình, không hề có ngoại lệ, toàn bộ bị hắn đánh rơi
xuống đài.
Kiến Sầu lần lượt nhìn một trăm mười sáu tòa Tiếp Thiên Đài còn lại.
Chu Thừa Giang Long Môn, nàng rất rõ sức mạnh của hắn.
Hạ Cửu Dịch Thông Linh các từng thua dưới tay nàng, một cước là bay, không có đe dọa gì.
Hứa Lam Nhi Tiễn Chúc phái đã luyện Lan Uyên Nhất Kích đến xuất thần
nhập hóa, có điều Kiến Sầu thật sự rất hứng thú với tu vi tăng nhanh bất thường của ả.
Nếu nhớ không lầm, giữa nàng và Tiễn Chúc phái còn có hai món nợ.
Nói đến mới nhớ, sau khi ra khỏi Hắc Phong Động liền đi một mạch đến
đây, quên chưa hỏi tình hình nữ tu sĩ Tiễn Chúc phái uổng mạng ở Hắc
Phong Động rốt cuộc thế nào rồi.
Tiếp nữa là thiếu niên ăn dưa Tiểu Kim, lúc Kiến Sầu nhìn tới hắn thì vừa lúc có người đến khiêu chiến hắn.
Không có gì khác lúc trước, chỉ một đấm, sức mạnh đáng sợ không hề rực rỡ đánh bay đối thủ như bao cát.
Ơ, hắn không biết đổi chiêu khác sao?
Kiến Sầu thầm than một tiếng.
Bên kia, trên tòa đài cao hai mươi mốt ở phía tây là Đào Chương Ngũ Di tông.
Có lẽ là bởi vì có tên đồng môn khác thường Như Hoa công tử để so sánh,
Kiến Sầu lại cảm thấy Đào Chương nhìn còn tương đối giống một người bình thường, ngoài ra tay quá tàn nhẫn, hơi một tí là khiến đối thủ đổ máu
thì hình như cũng không có gì không tốt.
Còn tên Phương Đại Chùy từng bị nàng ngộ thương cũng đã đổi trận địa,
dường như cảm thấy xung quanh Tiếp Thiên Đài của Kiến Sầu quá mức nguy
hiểm nên đến một chỗ khác thật xa, trình độ dùng thương đã xuất thần
nhập hóa, dưới đài không ngừng có tiếng khen hay.
Ơ...
Tên cầm trường côn, dáng vẻ uy phong lẫm liệt, lại để hai chòm râu cá trê kia chẳng phải là Tiền Khuyết sao?
Cái bàn tính vàng của hắn đâu rồi?
Kiến Sầu không khỏi nghi hoặc.
Không nghĩ ra nên dứt khoát không nghĩ nữa.
Nàng nhìn tiếp, bên kia Niếp Tiểu Vãn sư muội của Vô Vọng trai dễ dàng
đánh bại đố thủ, thoạt nhìn vẫn rụt rè như thế nhưng ra tay lại không
hàm hồ chút nào.
Trương Toại của Phong Ma kiếm phái cũng chiếm một đài, có điều lúc này chiến đấu khá là gian nan.
Những cảnh tượng này đều nằm trong dự liệu của Kiến Sầu.
Còn ngoài dự liệu, chẳng hạn như hai đệ tử Tiễn Chúc phái từng tới Nhai
Sơn là Giang Linh và Chu Bảo Châu lại đang đứng trên cùng một tòa Tiếp
Thiên Đài.
Tặc tặc!
Đồng môn tương tàn!
Kiến Sầu lập tức nhướng mày hứng thú xem tiếp.
Cũng không biết có phải hành trình Nhai Sơn lần đó đã gieo hạt giống thù hận giữa hai người này không.
Chu Bảo Châu xuất thủ cực kì tàn nhẫn, không hề lưu tình.
Người ngoài không biết nhìn thấy còn tưởng rằng hai người này là kẻ thù
không đội trời chung, hỏi ra mới hay đây là đồng môn tương tàn, lập tức
líu lưỡi.
Giang Linh bị một kiếm của Chu Bảo Châu ép cho đỡ trái hở phải, thật sự
muốn tránh cũng không tránh được, chỉ hỏi Chu Bảo Châu một câu: “Vì sao
Chu sư tỷ ép ta như thế?”
”Ép ngươi?”
Chu Bảo Châu lạnh giọng cười: “Trên Tiếp Thiên Đài, đương nhiên ta phải ép ngươi!”
Nói xong lại là một nhát kiếm sắc bén.
Vai Giang Linh lập tức bị lưỡi kiếm xẹt qua, máu tươi chảy dài.
Hai cô gái xinh xắn lại đánh nhau không hề lưu tình, quả thực làm mọi người mở rộng tầm mắt.
Lúc này Giang Linh đang rơi xuống hạ phong, có điều...
Trong đầu Kiến Sầu hiện ra vẻ kiên cường và bất khuất hiện ra trên mặt
Giang Linh khi đứng chắn trước mặt Chu Bảo Châu đối mặt với mình trên
Bạt Kiếm đài, trong lòng cảm thấy tính tình Giang Linh không phải yếu
đuối như thế.
Quả nhiên ý nghĩ này của Kiến Sầu vừa mới xuất hiện...
Giang Linh dường như đã bị ép đến cực hạn, sau khi nghe thấy Chu Bảo
Châu nói trên Tiếp Thiên Đài không có đồng môn, cuối cùng nàng nghiến
răng, trường kiếm rung động, máu trên vai vẫn chảy không ngừng nhưng
không gnawn được một chiêu Lan Uyên Nhất Kích kinh diễm của nàng.
Rầm!
Lúc trước còn diễu võ dương oai, Chu Bảo Châu lại bị chiêu kiếm của
Giang Linh đánh trúng bay ngược về phía sau, chật vật ngã xuống đất.
Người hộc máu đổi thành Chu Bảo Châu.
Ả trợn mắt, gần như không thể tin được nhìn lên Giang Linh trên Tiếp Thiên Đài: “Ngươi ngươi...”
Ngươi một hồi lâu vẫn không nói thêm được gì, lửa giận công tâm, cộng
thêm bị thương vì Lan Uyên Nhất Kích của bản môn, Chu Bảo Châu trợn
ngược hai mắt ngát xỉu.
Dưới đài lập tức xôn xao.
”Hê, Tiễn Chúc phái này đúng là thú vị“.
”Đồng môn hạ thủ còn tàn nhẫn như thế...”
”Không thể tin được“.
”Tặc tặc...”
”Thỏ bị ép hết đường cũng cắn người...”
Huống chi con thỏ này cũng không phải loại mềm yếu.
Thời khắc mấu chốt vẫn kiên cường, tâm tính tốt hơn dạng người như Hứa Lam Nhi trăm lần ngàn lần.
Nếu Tiễn Chúc phái toàn là những người như Giang Linh thì lo gì không vào được nhóm Thượng Ngũ?
Khúc Chính Phong đứng bên cạnh nàng nghe thấy lời này mơ hồ nhìn nàng
một cái, chỉ nói: “Tiễn Chúc phái trừ Hứa Lam Nhi gần như đều không chịu được một đòn, đại sư tỷ có rảnh thì xem hai người bên kia còn hơn“.
”Sao?”
Sau khi xem Giang Linh đánh nhau, Kiến Sầu nhìn thấy một đệ tử Tiễn Chúc phái khác đã gặp ở Hắc Phong Động là Thương Liễu Phàm, thầm nghĩ năm
nay người cũng Tiễn Chúc phái đúng là rất nhiều, đột nhiên nghe thấy câu này của Khúc Chính Phong lập tức kì quái.
Hai người nào?
Khúc Chính Phong tiện tay chỉ.
Kiến Sầu đưa mắt nhìn, lập tức da đầu ngứa ngáy: Tả Lưu?
Gã này tay cầm quyển sổ da dê và chiếc bút lông, vẻ mặt thô tục. Kiến
Sầu từng gặp hắn hai lần, lần nào cũng thấy hắn lải nhải: Đạo hữu kí
tên, lưu ấn kí thần thức...
Gã này bị Chu Thừa Giang tránh như tránh tà.
Lần này đứng đối diện với hắn là một tu sĩ Kiến Sầu chưa từng gặp, vẻ
mặt như muốn nói “Vì sao xung quanh không có bức tường nào để ta đâm đầu chết quách cho xong?”
Một bộ y phục đen trắng đan xen, một bộ mặt vô cảm, tuổi dường như không nhỏ, dưới cằm có rất nhiều chân râu không cạo sạch sẽ, nhìn hơi lôi
thôi, có vẻ chán chường.
Bên hông hắn đeo một xâu thiết bài nhỏ, trên mõi một tấm thiết bài dường như đều khắc họa gì đó.
Lúc này giữa hai ngón tay hắn kẹp một tấm thiết bài, rất ảo não nhìn người đối diện mình.
”Ta đã nói rồi, lưu manh cũng có mùa xuân! Ngươi không được đánh giá
thấp ta! Nào, tái chiến một trận, cái thiết phù này của ngươi hay thật
đấy!”
Giọng nói hưng phấn, vẻ thô tục trên mặt không hề biến mất, hai mắt lại tràn ngập hứng thú.
Hai tay hắn xoa một cái, sổ da dê và bút lông đều biến mất. Sau đó hai
tay kéo ra, không ngờ lại một phong nhận màu đen hẹp dài chậm rãi xuất
hiện.
Đủ ba thước!
Phong nhận như một vành trăng khuyết!
Kiến Sầu vừa thấy phong nhận này lập tức lộ vẻ kinh hãi.
”Hắn!”
”Hắc Phong Động“.
Khúc Chính Phong đã đoán được Kiến Sầu đang nghĩ gì, biết Kiến Sầu đã
hắc phong văn cốt thành công, cũng biết nàng chắc chắn cũng chú ý tới
những hàng chữ cách nhau trăm thước trên vách Hắc Phong Động.
Tu sĩ vẻ mặt thô tục, luôn lải nhải mình sùng bái rất nhiều người đó
không phải ai khác mà chính là gã quái gở theo Chu Thừa Giang đi vào Hắc Phong Động, nói có hộc máu cũng phải cho mọi người biết người phía
trước chính là Chu Thừa Giang.
Thậm chí sau đó hắn lĩnh ngộ phong nhận trong Hắc Phong Động, còn vượt lên phía trước Chu Thừa Giang.
Kiến Sầu còn nhớ lúc nhìn thấy hàng chữ dó, nàng chợt hết sức thông cảm với Chu Thừa Giang.
”Quả thật là hắn...”
Trước đã có phỏng đoán, bây giờ nghe Khúc Chính Phong nói, lại nhìn thấy phong nhận, Kiến Sầu còn gì không rõ nữa.
Có điều...
Vì sao thấy kích cỡ phong nhận của hắn, nàng lại cảm thấy phong nhận đối phương lĩnh ngộ ra dường như không giống của mình, hơn nữa còn lớn hơn
một chút, dường như mạnh hơn phong nhận của mình khá nhiều.
Lúc này dường như nàng cũng nếm trải cảm giác tế nhị của Chu Thừa Giang ngày xưa.
”Đối thủ của hắn chính là đệ tử Thân Lăng xếp hạng thứ sáu lần này, nghe nói tuổi đã qua nhi lập mới vì thất tình mà bước lên tiên lộ Thập Cửu
Châu, tên là Ngụy Lâm“.
Trong lúc Kiến Sầu còn đang kinh ngạc, Khúc Chính Phong lại bồi thêm một tiếng sét.
Thứ sáu, Thân Lăng, Ngụy Lâm!
Kiến Sầu cảm thấy da đầu tê rần...
Trong Hắc Phong Động, tên kia có thể vượt qua Chu Thừa Giang, còn bây giờ?
Trên đài.
Trận đấu này bắt đầu nghịch chuyển theo cách tất cả mọi người tuyệt đối không nghĩ tới.
Phong nhận của Tả Lưu không ngờ lại bay ra ngăn cản một đạo kiếm khí từ
thiết bài của Ngụy Lâm bắn ra, mặc dù bị chém tan tành nhưng kiếm khí
còn lại đã không thể tạo thành đe dọa đối với hắn.
Xẹt!
Kiếm khí còn sót lại chém vào thân thể Tả Lưu, lập tức máu tươi chảy dài.
Ngụy Lâm cau mày, rất chán nản.
Hắn vốn không muốn dùng đến những chiêu uy lực mạnh từ sớm như vậy.
Tại Tả Tam Thiên, Thân Lăng chỉ là môn phái trung bình, không thể so với Thượng Ngũ nhân tài đông đúc, thiên tài không ngừng xuất hiện được, có
điều trong những lần tiểu hội trước cũng từng có đệ tử giành được quán
quân, bước lên Nhất Nhân đài.
Có điều nghe nói vừa từ Nhất Nhân đài đi xuống đã bị người ta đánh cho mẹ cũng không nhận ra.
Bất kể thế nào, Thân Lăng cũng có vài phần tiềm lực.
Trọng điểm tu luyện của môn phái này nằm ở xâu thiết bài đeo bên hông
hắn, gọi là thiên cơ thiết phù, tiến có thể dùng làm pháp khí, có hiệu
quả thiên biến vạn hóa, dừng thì để chứa phép thuật đề phòng tình huống
bất ngờ, lùi có thể đặt xuống đất bày trận, có thể coi là một thứ có ba
cách dùng, độc nhất trên Thập Cửu Châu.
Hơn ba mươi tuổi đi lên đường tu hành là khá muộn, có điều Ngụy Lâm tu luyện thiên cơ thiết phù lại rất kinh người.
Bình thường tu sĩ Trúc Cơ kì có thể luyện được ba tấm, tu sĩ Kim Đan kì
có thể có sáu tấm, nhưng Ngụy Lâm lúc này mới là kim đan sơ kì mà đã có
nguyên một xâu hai mươi bảy tấm.
Vốn hắn cũng nghĩ như những người khác, ở giai đoạn đầu của tiểu hội cố gắng không lộ ra quá nhiều thực lực.
Không ngờ...
Lại gặp phải một kẻ khác thường như vậy.
Thiên cơ thiết phù đã phải dùng đến, Ngụy Lâm không lưu tình nữa, dù
chém đối phương máu tươi đầy người hắn cũng như hoàn toàn không nhìn
thấy. Hắn vỗ xâu thiết phù rung động leng keng bên hông, lại một tấm
thiết phù nữa xuất hiện.
Tuy nhiên lúc hắn sắp gọi đạo kiếm khí thứ hai giấu trong thiết phù ra, một màn kinh người lại xuất hiện.
Không ngờ Tả Lưu lại vuốt cằm suy nghĩ một lát, dường như rơi vào một
vấn đề nan giải, sau đó đột nhiên hai mắt phát sáng, búng ngón tay tách
một tiếng: “Mùa xuân của lưu manh! Ta lại nghĩ ra rồi!”