Dịch giả: sweetzarbie
”Nói tới đỉnh tranh thì dài lắm. À, hay là chúng ta kiếm chỗ nào đó ngồi rồi từ từ nói được không?”
Trần Đình Nghiên nghe Kiến Sầu nói vậy thì nuôi hy vọng, sốt sắng đề nghị.
Kiến Sầu đúng là không rành về chợ Sơn Hải lắm. Dưới mắt nàng, Trần Đình Nghiên tuy có giao thiệp với Tạ Bất Thần nhưng đối với nàng chỉ có thể nói là quen sơ chứ không thể là gọi bạn bè thân thiết. Nhưng nói cho cùng, y đối với nàng không hề có ác ý, lại còn ân cần hỏi han nên cũng không thể coi là chuyện gì xấu.
Kiến Sầu nghĩ ngợi giây lát rồi gật đầu nói: “Vậy xin phiền công tử.”
”Được, chúng ta đi tìm chỗ nào đó đi!”
Chiêu đầu tiên đã dễ dàng đắc thủ. Cái câu “tha hương gặp cố tri” kia quả thật không tệ!
Trần Đình Nghiên vô cùng sung sướng đi trước dẫn đường. Dọc đường y gặp lại mấy tên lâu la khi nãy, cả đám tròn mắt nhìn, y lại kêu chúng đi chỗ khác chơi, rồi cứ mặt dày mày dạn mà dẫn Kiến Sầu vào một cao lâu đông vui bên đường.
Trên cô đảo nhân gian có tiệm trà quán rượu bởi vì đó là thú vui của người phàm trần, ngay cả tu sĩ cũng không ngoại lệ. Nhưng tại thập cửu châu và ở trung vực chỉ có những chỗ cực kỳ phồn hoa mới có những cửa tiệm pha chế linh tửu linh trà. Thậm chí cho đến Cực Cực thì tình hình cũng không khác gì mấy. Ở đây quỷ tu cũng ăn chơi rất rộn ràng. Vì vậy mùi trà rượu, mùi xào nấu sực nức cả một con phố dài.
Tiệm mà Trần Đình Nghiên dẫn nàng đến chính là Bát trân lâu.
Trên tầng lầu thứ nhất đã có không ít khách ngồi, có người thấy Trần Đình Nghiên thì lên tiếng chào hỏi, sẵn tiện cũng tò mò liếc mắt nhìn Kiến Sầu. Đối với ai Trần Đình Nghiên cũng đều đáp lễ, cung cách thành thạo như nước chảy mây trôi, đi đến đâu cũng có vẻ được người ta hoan nghênh, chào đón.
Nhưng y không dừng lại ở lầu một mà đi thẳng lên lầu hai. Vừa lên tới nơi thì có một tên tiểu quỷ mặt trắng lưng còng vội vàng đi tới. Hắn dẫn cả hai người vào trong một gian phòng thanh nhã rồi hỏi: “Trần tứ gia, cô nương, nhị vị muốn dùng gì?”
”Cứ như cũ là được rồi.”
Phàm khi người ta dẫn bạn bè đi đến một chỗ nào đó khá sang mà nói “cứ như cũ” là sẽ khiến cho người bạn đó tự nhiên phải trầm trồ ngưỡng mộ, tắc tắc khen thầm.
Nhưng đối với Kiến Sầu thì cái chiêu này rõ ràng không mấy hiệu quả. Sắc mặt nàng chẳng thấy có chút gì rung cảm, bước chân chỉ thuận theo nhịp bước của Trần Đình Nghiên. Y thoáng thấy mà thở dài thườn thượt trong lòng, nghĩ bụng Kiến Sầu thật không hổ là Kiến Sầu.
Hai người yên vị trong phòng. Cách bài trí ở đây toát nên một bầu không khí khá tao nhã lịch sự. Dĩ nhiên, Trần Đình Nghiên chọn nơi này một phần cũng vì tánh tình đã quen thói phong lưu.
”Đỉnh tranh diễn ra như thế nào?”
Kiến Sầu vừa ngồi xuống, câu đầu tiên đã đi thẳng vào vấn đề.
Trần Đình Nghiên thất vọng, khóe miệng cau lại, trong lòng cảm thấy Kiến Sầu sao quá vô tình nhưng mọi sự từ đầu đến đuôi đều tại y bày ra nên cũng phải đành chịu mà đáp: “Đỉnh tranh là một sự kiện quan trọng nhất Cực Vực. Nó giống như...”
Ngẫm nghĩ một hồi, Trần Đình Nghiên dẫn ra một khái niệm cực kỳ chính xác mà Kiến Sầu rất dễ hình dung___
”Khoa cử”
Từ này vừa khéo cũng hợp với suy đoán ban đầu của Kiến Sầu. Nàng liền cảm thấy hứng thú, tiếp tục lắng nghe Trần Đình Nghiên diễn giải.
”Triều đình tuyển người trí thức thì thập đại quỷ tộc và Bát phương thành của Cực Vực cũng tuyển bạt quỷ tu.”
”Một cuộc đỉnh tranh chia thành ba vòng. Vòng thứ nhất là giành quyền tham dự. Kế đó người ta mới tiến hành sàng lọc số người đoạt được quyền tham dự, loại ra những người không hợp cách hoặc không đủ tài năng. Sau hai đợt tuyển chọn này, những người còn lại mới thực sự được quyền đấu với nhau một trận.”
”Trong suốt cuộc thi, người nào càng giỏi thì tên tuổi càng vang xa, danh lợi song toàn.”
Chỉ với vài câu ngắn gọn rõ ràng, Trần Đình Nghiên đã khái quát quá trình đỉnh tranh một cách khá chính xác.
Lúc trước Kiến Sầu cũng đã có biết sơ qua về đỉnh tranh nhưng không chi tiết, tường tận như vậy. Nàng không ngờ đỉnh tranh lại còn có ba vòng thi. Nhưng trình tự của ba vòng này dường như hơi kỳ lạ.
”Tứ công tử vừa mới nói vòng thứ nhất là giành quyền tham dự, sau đó mới đến sàng lọc tuyển chọn?”
”Đúng vậy.”
Trần Đình Nghiên thấy Kiến Sầu hỏi đến điểm này thì biết là nàng đang nghe y rất nghiêm túc, trong bụng cứ tự hỏi không biết Kiến Sầu có định tham gia đỉnh tranh hay không. Theo lẽ thường, chẳng có ai cam tâm để lỡ mất một loại sự kiện trọng đại như thế này.
Y kiên nhẫn giải thích cho Kiến Sầu.
”Điều này rất bình thường. Vòng thứ nhất chẳng qua là giành được quyền tham dự.”
”Thập đại quỷ tộc và bát phương thành dĩ nhiên đều có chỉ tiêu tham dự. Nhưng trừ số chỉ tiêu này thì vẫn còn một định mức lớn phân xuống cho bảy mươi hai thành trì tại Cực Vực, trong số các thành này có cả Uổng Tử thành chúng ta.”
”Hơn phân nửa số định mức này sẽ được treo thưởng công khai đó. Tức là tỉ thí sẽ diễn ra ở trong thành, luật chơi sẽ do Bát phương diêm điện quy định. Một tu sĩ nếu lỡ không lọt vào danh sách đề cử của Bát phương thành và thập đại quỷ tộc thì có thể tham dự các trận đấu được tổ chức trong bảy mươi hai thành để lấy được quyền tham gia vòng kế.”
Nói đến đây Trần Đình Nghiên cười, bồi thêm.
”Nhắc đến mới nói, cái tên mà chúng ta gặp phải hôm nay, hắn tuy là được tộc Vô thường ưu ái nhưng vì không có hậu thuẫn mạnh nên không lọt được vào trong danh sách đề cử, bởi vậy nên chỉ có thể trông chờ vào các trận đấu trong Uổng Tử thành thôi.”
Cái người mà cả hai đã gặp chẳng phải là Hình Ngộ đã từng tranh giành thanh kiếm với nàng sao?
Kiến Sầu hiểu ra, khẽ gật đầu.
”Vòng tuyển chọn thứ hai là vòng thú vị nhất trên toàn Cực Vực.” Trần Đình Nghiên nói tiếp, khuôn mặt bỗng nở một nụ cười đắc ý cổ quái: “Cô đoán xem là cái gì?”
”Đoán ư?”
Kiến Sầu đối với chuyện này hoàn toàn mù tịt, nhưng thấy vẻ mặt của y thì biết là quy tắc của vòng thứ hai rất thú vị.
Nàng suy nghĩ hồi lâu nhưng rốt cục vẫn lắc đầu chịu thua: “Tuyển chọn về mặt nào?”
”Ha ha ha, ta biết ngay là cô chắc chắn đoán không được. Ngay cả ta hồi xưa cũng không nghĩ ra đó...” Trần Đình Nghiên cười, cố ý thắt mở câu chuyện như vậy để lôi cuốn sự chú ý của nàng.
Kỹ xảo tuy không mới nhưng Kiến Sầu không thể không thừa nhận rằng y nói chuyện rất thu hút. Nàng bất đắc dĩ lắc đầu cười hỏi: “Rốt cục là cái gì?”
”Đương nhiên là...” Trần Đình Nghiên vừa cố ý kéo dài giọng vừa chăm chăm nhìn vào mắt Kiến Sầu, đến lúc thấy nàng gần như đã mất hết kiên nhẫn mới vội vàng nói tiếp___
”Đọc thông viết thạo, rành thi thư, giỏi nghị luận.”
“...”
Kiến Sầu tròn mắt, nàng thậm chí còn không dám tin vào tai mình. Từ trước đến giờ nàng là kẻ chuyên chấn kinh kẻ khác hết lần này đến lần khác, nhưng lúc này biểu cảm của nàng tự nhiên khiến cho người ta có cảm giác được nhìn thấy lại mình trong dáng vẻ của nàng.
Nàng không nghe lầm chứ?
Đọc thông viết thạo, rành thi thư, giỏi nghị luận?!
”Điều này...”
Điều này thật khó mà tưởng tượng được a.
Trong thế giới tu sĩ luôn lấy thực lực làm đầu, mà sao...
Không biết sao Kiến Sầu lại cho rằng điều này có phần vớ vẩn, nực cười.
Còn Trần Đình Nghiên thì lại trịnh trọng nói: “Thực ra nghĩ cho kỹ thì cũng không có gì lạ cho lắm. Dù sao Cực Vực cũng có liên quan chặt chẽ đến cô đảo nhân gian, có rất nhiều việc đều mô phỏng theo dương gian mà.”
Hơn nữa...
”Hơn nữa, ngay cả chữ mà cũng không biết thì làm sao tu luyện trong tương lai? Nói cho cùng, lỡ như cần phải thông hiểu một chiêu số cực kỳ lợi hại thì vẫn phải động não chứ. Ngay cả đọc thông viết thạo mà cũng làm không xong thì không cần phải tuyển vào chi cho mất công.”
“...”
Kiến Sầu nhíu mày, nàng vốn cảm thấy phương diện này có phần sai lầm nhưng sau khi nghe Trần Đình Nghiên nói vậy thì cũng ngộ ra được lý do. Nhưng lạ thay, trong thoáng chốc điều đó lại khiến cho nàng nghĩ tới một người tưởng như đã hoàn toàn quên lãng.
Tạ Bất Thần.
Lúc ở cô đảo nhân gian, hắn chính là một kỳ tài ngút trời, tuy sa cơ lỡ vận nhưng với tài trí ấy cũng có thể khiến cho người ta lau mắt mà nhìn. Nếu không xảy ra chuyện hắn đi theo Côn Ngô thì Kiến Sầu hoàn toàn chắc chắn hắn sẽ có ngày Đông Sơn tái khởi.
Nhiều khi trời già đối với con người thật là bất công.
Kiến Sầu nghĩ thầm như vậy.
Ngay như sau khi hắn đến được thập cửu châu, qua vài lần tiếp xúc, Kiến Sầu thấy những kinh nghiệm mà hắn đạt được trên cô đảo nhân gian rất có ích cho hắn, cứ nhìn trình độ trận pháp thì có thể thấy được đôi chút.
Cứ thế mà suy thì...
Kiến Sầu nghĩ ngợi một hồi, ánh mắt bất giác rơi xuống trên người Trần Đình Nghiên: “Nói như vậy, công tử...”
Trần Đình Nghiên chớp chớp mắt, sắc mặt có vẻ đắc ý, tựa như có ý nói chuyện này rất dễ đoán.
”Cô đoán xem ta làm gì ở đây?”
”Công tử dạy học đúng không?”
Theo trình tự đối thoại, Kiến Sầu gần như đã đoán ra trong nháy mắt.
Trần Đình Nghiên liền bật cười: “Không hổ là Kiến Sầu cô nương, không gì có thể qua mắt được.”
Mà đúng là như vậy, Kiến Sầu đoán không sai.
Trần Đình Nghiên hiện giờ tuy không phải là phu tử thật sự nhưng đối với những người muốn đăng quang mà nói thì y đã là một lão sư rất tốt rồi. Để vượt qua vòng hai đỉnh tranh, người có thể dạy cho bọn họ “đọc thông viết thạo, rành thi thư, giỏi biện luận” thì đúng là rất hiếm. Hơn nữa, Trần Đình Nghiên lại còn từng là con trai của quan thượng thư, phụ thân y đã từng giữ chức quan chủ khảo ở Đại Hạ. Thế nên Trần Đình Nghiên đối với những chuyện này càng thập phần quen thuộc. Ở Uổng Tử thành, y cũng có thể được xem là người khá nổi tiếng.
Trần Đình Nghiên không tiếc hơi sức, nói thao thao bất tuyệt để qua đó mà nàng có ấn tượng tốt về mình.
Nhờ vậy Kiến Sầu cũng xem như là được mở rộng tầm mắt, đầu tiên là ngỡ ngàng không hiểu lắm lý do ẩn tình bên trong, nhưng kế đến lại cảm thấy vô cùng mới lạ. Cả Cực Vực và thập cửu châu vừa có điểm tương đồng, vừa có điểm đặc biệt khiến cho nàng không khỏi không tán thưởng.
”Vậy vòng thứ ba thì sao? Có phải cũng là tỉ thí trên lôi đài không?”
Kiến Sầu tự nhiên liên tưởng đến tiểu hội Tả tam thiên trên thập cửu châu.
Trần Đình Nghiên nghẫm nghĩ một lúc, dường như đang cố nhớ lại những lời mình đã từng giảng trong quá khứ nhưng cuối cùng y vẫn lắc đầu nói: “Nói phải cũng đúng mà nói không phải cũng không sai. Luật chơi mỗi năm không cố định, có khi là đấu lôi đài, có khi là quăng tất cả thí sinh vào một chỗ nào đó. Có năm thì mưa máu gió tanh, có năm thì lại ôn hòa mềm mỏng. Tất cả đều do tám vị diêm quân cao cao tại thượng của Bát phương thành vui hay buồn mà quyết định...”
...Như vậy, Cực Vực so với thập cửu châu hay ít ra là so với đại bộ phận tông môn thì có vẻ tàn khốc hơn, nhưng dù sao tại thập cửu châu vẫn còn Minh Nhật Tinh Hải và vùng man hoang đông nam tối tăm.
Kiến Sầu khẽ gật đầu, lắng tai nghe Trần Đình Nghiên nói.
”Vì đây là dịp một bước lên trời, tiếng tăm lẫy lừng nên ai nấy đều tranh đua, đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán.”
”Cũng có thể tạm nói như vậy.” Trần Đình Nghiên cũng không phủ nhận, nhưng liền ngay đó y lại cười vang nhìn Kiến Sầu nói tiếp: “Nhưng cũng không hẳn hoàn toàn là như vậy, số người bị thân bại danh liệt cũng không ít đâu.”
”Thân bại danh liệt ư?”
Lần đầu nghe nói đến, Kiến Sầu nổi máu hiếu kỳ.
Trần Đình Nghiên thong thả đặt cây quạt lên bàn, trên cây quạt có thêu hoa đào, đường nét màu sắc mềm mại diễm lệ.
Kiến Sầu liếc nhìn cây quạt, trong lòng hốt nhiên cảm thấy Trần Đình Nghiên giông giống như công tử Như Hoa, thậm chí cũng có phần dễ thương như tứ sư đệ Thẩm Cữu.
Nhưng hiện tại chỉ là nghĩ ngợi vẩn vơ mà thôi chứ làm sao rời khỏi Cực Vực thì nàng vẫn tuyệt không có chút manh mối nào.
Ánh mắt đăm đăm của Kiến Sầu trông rất mông lung, mờ mịt nhưng Trần Đình Nghiên lại hoàn toàn không cảm thấy có gì khác thường. Y bặm môi thả cây quạt xuống, đưa mắt nhìn xuống phố phường náo nhiệt qua khung cửa sổ, dáng vẻ tuy vậy vẫn thong thả ung dung. Trên đường phố phía dưới lúc này cũng có không ít người qua kẻ lại.
”Lúc ta chưa đến đây thì vẫn còn mơ mộng tưởng tượng đến nơi tiên sơn hải ngoại thanh tao thoát tục... Nhưng đến Cực Vực rồi mới biết tất cả đều chuyện vớ vẩn. Cô có biết tại sao định kỳ lại có đỉnh tranh không?”
Tâm tình của Trần Đình Nghiên rõ ràng đã trầm hẳn xuống, phảng phất trước mặt nàng là một người khác chứ chẳng phải là một vị công tử phong lưu nữa.
Trong đỉnh tranh còn ẩn chứa điều gì nữa?
Kiến Sầu nghẫm nghĩ kỹ càng hồi lâu nhưng rồi cũng lắc đầu: “Ta không biết.”
”Đó là tại vì mỗi lần tổ chức là mỗi lần tiền tài thu về như nước.”
Dù gì cha của Trần Đình Nghiên cũng là một tay già đời trong chốn quan trường, đó là còn chưa kể đến việc y giao du với Tạ Bất Thần một người khéo léo, có tầm nhìn sâu rộng, ảnh hưởng của hai người này tựa như mưa dầm thấm đất, nên coi vậy chứ y cũng tuyệt không phải là một người bình thường như biểu hiện bên ngoài.
Y đến Cực Vực cũng đã được một thời gian rồi.
Sau khi đọc qua các ghi chép về các cuộc đỉnh tranh trước đây, cộng với việc từng tận mắt chứng kiến một số chuyện liên quan, Trần Đình Nghiên nhạy cảm phát hiện ở bên trong đỉnh tranh có những điều mà người bình thường không thể nào nghĩ đến.
”Hàng năm vào mỗi dịp đỉnh tranh, việc giành quyền vào vòng thứ nhất không có gì đáng nói. Đến khi bắt đầu vòng thứ hai thì mới sinh ra lợi lộc, tiền tài... Ta nhờ ăn theo đỉnh tranh nên mới có thể ăn ngon mặc đẹp như thế này. Cô nương có hiểu biết về sinh hoạt trong kinh sư, theo cô, cứ mỗi lần kết thúc vòng hai thì việc khắc bản in ấn văn chương của những người thi đậu sẽ diễn ra như thế nào?”
Trần Đình Nghiên tủm tỉm cười.
Trong khoảnh khắc, Kiến Sầu cũng bất giác nhận thấy vị Trần tứ công tử trước mắt mình đúng là có thứ để mà hãnh diện kiêu ngạo, sinh sống phong lưu.
Theo lời y nói thì Kiến Sầu không phải mất công suy nghĩ nhiều chi cho mệt.
Vì ở Đại Hạ, các bài thi được khắc bản, thậm chí sách vở có in đề thi cũng đã tồn tại từ lâu rồi, hơn nữa có rất nhiều tiệm sách coi đây là kế sinh nhai.
”Nếu như chỉ có vậy thôi thì không có gì đáng trách.”
Trần Đình Nghiên rõ ràng là còn biết được không ít chuyện khác.
Y lại xòe tay ra, từ từ khép cây quạt lại, đồng thời đôi mắt y cũng nhìn vào đáy mắt Kiến Sầu, ánh mắt dường như muốn đọc thấu tâm tình nàng nhưng cũng lại ẩn chứa một điều gì đó rất mông lung khó hiểu.
”Mỗi lần đỉnh tranh đều do thập đại quỷ tộc và bát phương thành tổ chức, hơn nữa nó còn có liên quan đến hướng phát triển trong tương lai của Cực Vực.”
Tỷ như, trong nhiều năm tới, người đứng đầu đỉnh tranh đều chủ yếu là những nhân vật quyền uy lẫy lừng.
”Vì vậy, cả Cực Vực đều rất quan tâm đến sự kiện này. Nhưng có lẽ cô nương không đoán được rằng đi xem đỉnh tranh cũng giống như là đi xem hát vậy. Muốn coi cho tường tận chuyện gì xảy ra thì phải chịu chi huyền ngọc. Vì tất cả các cuộc đỉnh tranh tại Cực Vực đều được tổ chức tại một nơi đặc biệt nên phải biết cách mới có thể xem được.”
Trần Đình Nghiên nói đến đây thì không cần phải giải thích gì thêm nữa.
Y nhìn Kiến Sầu cười cười, để ý nhìn xem thái độ nàng ra sao.
Trái với dự liệu của y, dường như hơi ngạc nhiên, đuôi mày của nàng chỉ hơi nhướng lên rồi lại liền hạ xuống chỉ trong một sát na, nhanh như một vệt sao sáng thoáng vụt qua rồi biến mất. Biểu hiện, tâm tình ấy chỉ trong nháy mắt đã đằm xuống, không để cho Trần Đình Nghiên thấy được.
Trần Đình Nghiên chẳng cần nói nhiều thì Kiến Sầu cũng đã có thể tưởng tượng ra hết thảy mọi chuyện xoay quanh “đỉnh tranh“.
Người ta vừa tuyển chọn quỷ tu tài giỏi để bổ sung cho kế hoạch tương lai, vừa thu hút sự chú ý của mọi người trên toàn Cực Vực vừa từ đó thu được rất nhiều lợi ích tiền tài.
Trên toàn Cực Vực, Bát phương thành là chính, còn thập đại quỷ tộc là phụ. Vậy theo như lời của Trần Đình Nghiên, “nơi đặc biệt” và “cách xem” hầu như không thể thoát khỏi sự thao túng của hai thế lực này. Nếu lấy tiểu hội Tả tam thiên làm ví dụ, tất cả mọi người ai ai cũng đều muốn xem thi đấu, thậm chí ngay cả diễn biến xảy ra trong không hải cũng muốn quan sát thì dĩ nhiên phải chịu tốn linh thạch.
Chuyện này có hợp lý hay không không biết nhưng qua đó có thể thấy đây là một cuộc thi sặc mùi tiền bạc, một dịp để kiếm chác hưởng lợi mà thôi.
Nhưng điều này cũng không thể nói là đáng chê trách được.
Dù sao đây cũng là một cách làm vô cùng thông minh, nhất là ở Cực Vực đồ tốt thật sự quá thiếu thốn, đất đai quá ư cằn cỗi khó bồi dưỡng ra nhiều quỷ tu và sản vật cũng chẳng phong phú dồi dào để mà thu hoạch.
”Không ngờ...”
Sau khi nghĩ thông suốt hết thảy, nàng chậm rãi thở ra một hơi dài.
”Xem ra tham gia đỉnh tranh tại Cực Vực là phải múa may, diễn hề cho người khác xem rồi.”
Nói đến đây, nàng đột nhiên ngừng lại, hỏi một câu mà Trần Đình Nghiên chưa bao giờ nghĩ đến: “Nếu các bên đều mong kiếm lợi từ đỉnh tranh, nhưng tỷ đấu quá nhàm chán thì sẽ không có người xem đúng không? Vậy có tổ chức nào vì muốn thu hút khán giả mà giở trò can thiệp không...”
Tỷ như trong một trận đỉnh tranh bình thường, không có gì đáng chú ý, người ta sẽ cố ý cài vào đó vài người đặc biệt. Điều đó cũng giống như một gánh hát nhỏ mời thêm vài anh kép, cô đào nổi tiếng đến diễn thì chắc chắn sẽ tiền vô như nước.
Lập luận của Kiến Sầu thực không khó lý giải nhưng Trần Đình Nghiên lại không kiềm được kinh ngạc mà vỗ mạnh cây quạt vào lòng bàn tay: “Đúng vậy! Điều này rất dễ xảy ra. Trong sòng bạc cũng có gian lận mà. Bọn họ đều muốn kiếm lợi từ đỉnh tranh thì làm chuyện này dễ như trở bàn tay.”
Hai mắt Trần Đình Nghiên chợt bừng sáng, sinh động hẳn lên. Ánh mắt hiếu kỳ của y một lần nữa lại rơi xuống trên người Kiến Sầu: “Trước kia ta chưa hề nghĩ tới điều này nhưng từ nay về sau nếu có đọc thư tịch thì không chừng có thể sẽ thấy thêm nhiều điểm mới. Còn cô thì sao?”
”Ta?”
Trần Đình Nghiên nói lảng sang việc khác quá nhanh trong khi tâm trí của Kiến Sầu vẫn còn vướng mắc vào chuyện đỉnh tranh. Nghe y hỏi bất chợt, nàng ngẩn người.
Trần Đình Nghiên thôi không tếu táo nữa mà dè dặt hỏi: “Ta đến đây là vì bị tấm hoành trên cửa rơi xuống đè chết. Còn cô và Tạ tam công tử đang yên đang lành, tại sao...”
Tại sao nàng lại đến Cực Vực?
Từ lúc mới gặp Kiến Sầu, câu hỏi này cứ lởn vởn mãi trong tâm trí Trần Đình Nghiên, rút cục cho mãi đến bây giờ mới thốt ra được. Nhưng ngay sau đó, y liền cảm thấy nao nao trong lòng, nhận ra là mình hỏi không đúng chỗ___
Bởi vì phải mất một lúc mới có được một Kiến Sầu mặt mũi đang thân thiện, tươi tỉnh, nhưng trong nháy mắt, sắc mặt nàng đã trầm xuống ngay khi y nhắc đến “Tạ tam công tử“.
Giữa bọn họ đã xảy ra mâu thuẫn rồi!
Ngay khi vừa nhìn thấy thái độ của Kiến Sầu, Trần Đình Nghiên reo thầm trong bụng.
Chắc chắn rồi!
Nhưng mà...
Tại sao nên nỗi?
Trần Đình Nghiên thực ra đã không còn sống trên cô đảo nhân gian nữa nên thiếu tin tức. Vả lại người từ đảo đến Uổng Tử thành cũng không nhiều lắm nên mặc dù y biết rõ lúc đó còn có Trương Thang, nhưng do lại không phải là người làm ba cái chuyện xử tử, treo cổ nên tuyệt không muốn giao du với hắn. Thế nên hàng loạt sự kiện xảy ra sau khi Tạ gia bị tru diệt y lại càng không rõ ràng.
Kiến Sầu vẫn không có ý giải thích cho Trần Đình Nghiên biết về cái chết của nàng, nhưng vì y đối với nàng ân cần giúp đỡ như vậy, trong lòng cảm kích nên chỉ đành gượng gạo mỉm cười trả lời: “Ta không có liên quan gì nhiều đến vị Tạ công tử nào đó, xin Trần tứ công tử đừng nhắc nhiều đến y.”
”Được thôi...”
Còn có thể có cách nào khác nữa?
Trần Đình Nghiên không phải là kẻ ngốc. Y liên tiếp ăn phải trái đắng hai lần, lẽ nào còn mặt dày mày dạn cố thử nữa? Tiếc là với cái đà này thì ngay cả những vấn đề hóc búa khác y cũng không tài nào mở miệng hỏi được: Ví dụ như chuyện gì đã xảy ra trên lầu hai ở Phẩm tự lâu, thái độ của tên quỷ nhân sâm lùn đối với nàng sao lại thành ra như vậy....
Trần Đình Nghiên thầm thở dài. Y cố dằn xuống cơn hiếu kỳ đang sục sôi trong lòng để xoay sang ân cần hỏi han nàng.
”Tuy ta và cô nương không thân thiết gì cho cam, nhưng trước lạ sau quen, so với những người khác trong Uổng Tử thành này thì ta còn hơn họ chán. Ta thấy cô không biết Hình Ngộ nên đoán là cô không rành Uổng Tử thành cho lắm. Vậy không biết cô đã thu xếp được chỗ ở hay chưa, nếu chưa thì ta có thể giúp cô tìm xem.”
Nên nhớ không phải ai cũng có đủ tiền trả cho phòng lục tịch bố trí chỗ ở. Nhưng Trần Đình Nghiên lại không chắc Kiến Sầu đã có nơi ở hay chưa nên mới nói chuyện rào trước đón sau như vậy.
Nào ngờ câu trả lời của Kiến Sầu khiến y vui như mở cờ trong bụng: “Hiện tại ta chưa có chỗ ở. Vì vậy ta cũng muốn hỏi Tứ công tử xem nếu muốn mua nhà thì nên đi đâu?”
Mua nhà...
Đôi hàng chân mày của Trần Đình Nghiên nhảy dựng, ánh mắt nhìn Kiến Sầu liền thay đổi, y ướm lời hỏi: “Ở Uổng Tử thành nếu muốn mua tiểu viện nhỏ hay dinh thự thì cũng vậy, e là không thể ít tiền hơn thanh hắc kiếm của cô ngày hôm nay đâu...”
Mua một ngôi nhà mà tốn đến hơn một ngàn huyền ngọc ư?
Thật là ngoài trù tính của Kiến Sầu.
Nhưng...
Tiền bạc của nàng bây giờ thực dồi dào đến độ không thể tưởng tượng nổi nữa rồi. Nhớ tới vẻ mặt méo xệch của viên chưởng quỹ lúc kết toán cho nàng một lượng huyền ngọc khổng lồ như vậy, Kiến Sầu hơi cảm thấy bối rối tựa như nàng đã vét sạch gia tài mười tám đời tổ tông của hắn.
Khụ.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, mình có của không nên để lộ ra cho người ta thấy. Chuyện eo xèo giữa nàng và Huyền Ngộ chỉ là bất đắc dĩ. Đến khi giao dịch với Phẩm tự lâu thì nàng đã yêu cầu giữ bí mật.
Dù sao, tu vi hiện tại của nàng cũng chẳng cao thâm gì, trong tay chỉ có một thanh hắc kiếm giá hơn một ngàn viên huyền ngọc, nhưng vậy thì đã thấm vào đâu, nếu chẳng may bị người ta phát hiện ra nàng giàu sụ thì không chừng sẽ chết nơi đầu đường xó chợ lúc nào không hay. Nàng mới đến Uổng Tử thành chưa được bao lâu, thật không muốn chết thảm như vậy, trái lại còn cần rất nhiều thời gian để ẩn mình tu luyện.
Kiến Sầu thoáng nghĩ đã nhận ra liên hệ mật thiết giữa việc ẩn thân và sự giàu có nên lắc đầu nói: “Sao mắc như vậy... Vậy ở Uổng Tử thành có cho thuê nhà không?”
Trần Đình Nghiên không còn biết lời nàng nói thật giả ra sao nữa. Y không tin Kiến Sầu nói thật nhưng con tim đang đập rộn ràng vì nàng, hơn nữa hiện giờ y cũng cảm thấy nàng hoàn toàn không có ác ý với mình. Và vì để được thêm một lần nữa chiếm thế thượng phong, lại muốn lấy lòng mỹ nhân nên y không còn lý gì đến mọi chuyện dị thường của Kiến Sầu xảy ra tại Phẩm tự lâu nữa.
Trần Đình Nghiên thuận lời đáp: “Thuê được chứ, đối với tu sĩ mà nói thì cũng khá tiện đó, nhất là người trong Uổng Tử thành đa phần đều muốn đi đầu thai trong tương lai. Nếu cô muốn thuê một cái tiểu viện nhỏ thì ta có thể giúp cô ít nhiều, nhưng không biết lúc nào thì cô cần nhà?”
”Đương nhiên là càng sớm càng tốt. Nhưng dù sao chuyện này có muốn cũng không gấp được.”
Kiến Sầu chợt nhớ tới dinh thự rộng mênh mông của Trương Thang mà lần đầu tiên cảm thấy hiếu kỳ về tài sản của viên khốc lại này.
Trần Đình Nghiên không biết nàng đang nghĩ tới tên hung quan mà y chỉ mới nghe tên đã phát ghét kia. Y thu lại cây quạt, nói: “Ta cũng đoán thế, không có chỗ ở thì không làm gì được. Thế này vậy, Kiến Sầu, cô hãy ngồi đây chờ một lát, ta là người của tộc Nhật du, có người chuyên điều phối những việc này, để ta kêu hắn lại đây.”
Tộc Nhật du...
Kiến Sầu đương nhiên nhớ kỹ. Mọi người đều nói Trần Đình Nghiên tộc Nhật du khá là lợi hại.
Người ta đã đề nghị giúp đỡ, nàng lẽ ra cũng nên nói vài câu khách sáo cho phải phép, nhưng chưa kịp mở lời thì Trần Đình Nghiên đã xua xua tay chặn lại: “Cứ vậy đi. Ta đi kiếm người, cô chờ ta nha.”
Nói xong, dường như sợ Kiến Sầu từ chối, Trần Đình Nghiên đã nhanh nhẹn chạy vụt đi như một làn khói.
Còn lại Kiến Sầu, lời tạ vốn vẫn còn kẹt lại ở cổ cuối cùng đã thoát thành tiếng cười: Vị Trần tứ công tử này, mục đích làm quen của y không hẳn chỉ đơn thuần là vì lòng tốt, nói y ruột để ngoài da cũng không phải mà trái lại còn có chút sâu sắc thâm trầm kinh người nữa...
Quả thực có thể trụ được ở đây thì có ai đơn giản đâu?
Kiến Sầu nghẫm nghĩ một hồi rồi dần dần dẹp bỏ những ý nghĩ lan man trong đầu để tập trung phân tích những sự việc khác nhưng chưa kịp làm gì thì ngoài cửa sổ đã vang lên tiếng ồn ào huyên náo.
”Coi kìa, kim lệnh bay tới kìa!”
”Kim lệnh bay tới!”
”Có kim lệnh đỉnh tranh rồi!”
”Năm nay tới sớm quá!”
”Đi, đi thôi. Mau đi xem đi!”
--------
Con đường bên dưới tầng lầu bỗng chốc ầm ĩ hẳn lên.
Bị tiếng ồn làm mất tập trung, Kiến Sầu ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ thì thấy cả một khoảng trời u ám bừng lên ánh sáng vàng chói lọi!
Chợ Sơn Hải bồng bềnh trong sương khói huyền ảo, thấp thoáng ẩn hiện, trông vừa hư vừa thực.
Phía chân trời vốn u ám, xám xịt, nhưng vào lúc này trên thiên không lại có một vệt sáng vàng đang xuyên qua tầng không gian của địa phủ, bay hướng về chợ Sơn Hải! Tốc độ của nó nhanh đến nỗi khó có thể dõi theo bằng mắt. Thậm chí sức nóng của nó gần như muốn thiêu mù mắt của tất cả mọi người.
Đầu mút của vệt sáng cực kỳ chói lọi, trông tựa như một ngôi sao băng đang vừa rơi vừa cháy!
Hoặc có thể nói đó là một tấm lệnh bài cũng được.
Trong vùng sáng hừng hực đó khó có thể trông rõ hình dạng của nó nhưng sự hiện diện của nó khiến cho mọi người đều cảm thấy áp bức nặng nề, dường như là đất trời đang ra lệnh cho chúng sinh bên dưới vậy.
Đỉnh tranh đã có bề dày sáu trăm năm lịch sử tại Cực Vực, khá là xa xưa. Luật chơi mỗi năm đều do bát phương diêm điện chế định, hơn nữa còn ban bố rộng rãi công khai trên khắp địa phủ.
Chính là vào giờ khắc này tất cả các quy định chính yếu của luật chơi sẽ sắp được ban hành____
Kim lệnh bay tới!
Toàn bộ chợ Sơn Hải, cả Uổng Tử thành, thậm chí nguyên cả Cực Vực vào lúc này đều háo hức sục sôi!
Ngay như Kiến Sầu ngồi ở trên lầu hai mà cũng có thể cảm thấy sức cuồng nhiệt của đám đông như một làn hơi nóng phả đập vào mặt!
Trong nháy mắt, trên lầu tiếng người rào rào như núi lở, dưới lầu tiếng đám đông gầm rú cuồn cuộn như bão biển.
Kiến Sầu thậm chí còn nghe thấy rõ một giọng nói bập bẹ từ trên lầu ba vẳng xuống: “Cha, cha, kim lệnh, kim lệnh kìa!”
Ánh mắt của nàng chăm chú dõi sát theo tấm kim lệnh đang phá không bay đến.
Dường như đã đến nơi, tấm kim lệnh như sao chổi kia chợt đột ngột dừng lại. Trong khoảnh khắc ấy, dường như cả tất cả mọi thứ trong đất trời đều lặng đi.
Kế đó...
”Ầm!”
Một tiếng nổ lớn không thể tưởng tượng nổi vang lên!
Tấm kim lệnh ấy sau khi dừng lại trong khoảnh khắc thì nổ tung!
Ánh vàng tung tóe khắp nơi, khói vàng mịt mù lan tỏa!
Cảnh tượng giống như một ngôi sao khổng lồ đang bùng nổ trên không trung, tạo nên tiếng nổ khủng khiếp và tỏa ra sức ép khiếp người xuống đám đông.
Ngay lúc ấy, Kiến Sầu bị mất tự chủ mà ngưng thở.
Sau khi tấm kim lệnh phát nổ tạo nên một khoảng không vàng rực thì những đám khói vàng lại không tan đi ngay mà tụ lại thành một bóng người hư ảo.
Kìa quan miện cao cao, cổn phục uy nghiêm.
Một tay cầm sổ sinh tử, tay kia cầm nghiệt kính Khổ hải...
Đích thị là diêm quân Tần Nghiễm rồi!
”Ô, năm nay là diêm quân Tần Nghiễm chủ trì a...”
”Trời ơi, đã bao nhiêu năm rồi!”
”Không chừng người thắng đỉnh tranh năm nay sẽ có thể đầu quân vào điện Tần Nghiễm!”
----------
Dưới lầu xôn xao tiếng bàn tán.
Kiến Sầu không biết tường tận mọi chuyện nhưng nghe người ta nói chuyện thì cũng hiểu được đại khái.
Xem ra kim lệnh bay tới chính là để báo hiệu đỉnh tranh sắp bắt đầu. Ngoài ra còn tuyên bố trước người quán quân sẽ thuộc về điện nào, trừ phi xảy ra tình huống ngoài dự liệu.
Hơn nữa, không chỉ có như vậy mà thôi đâu.
Cái bóng người khổng lồ huyền ảo ấy gần như che phủ hơn nửa bầu trời, nhưng nó cũng chỉ tồn tại trong chốc lát rồi từ từ tan biến. Ánh kim quang nhạt nhòa còn lại tựa như một mảnh lụa mỏng chậm rãi rơi xuống, ngưng tụ thành một bản văn tự cổ xưa.
Bản văn tự này rơi xuống tầng lầu cao nhất của chợ Sơn Hải và mỗi Địa thượng lâu mười tám tầng của mỗi bảy mươi hai thành trì địa phủ cũng đều rớt xuống một tấm như thế!
”Luật chơi!”
”Có luật chơi rồi!”
”Mau, đi xem mau!”
”Đi mau!”
”Đi, chúng ta đi thôi!”
...
Vào lúc này, chợ Sơn Hải đã sôi sục gần như phát điên!
Kiến Sầu đứng bên cửa sổ thấy người đi dưới đường cuồn cuộn như lũ quét, hướng về chỗ ánh kim quang rơi xuống.
Trong nháy mắt, ngay cả Bát trân lâu cũng trở nên vắng tanh vắng ngắt, trừ Kiến Sầu ra thì chẳng còn ma nào nữa.
Nàng trầm ngâm giây lát rồi đi ra khỏi phòng.
Trên mặt đất bàn ghế chén đũa lộn xộn khắp nơi, đó đây có chén rượu lật úp, có sơn hào hải vị đổ nghiêng đổ ngửa. Lúc trước tiệm ăn náo nhiệt là thế, vậy mà bây giờ đìu hiu tịnh không một bóng người.
Thế mới biết sức hút của đỉnh tranh lớn đến chừng nào ở Cực Vực.
Kiến Sầu nhớ tới những lời Trần Đình Nghiên nói ban nãy mà không khỏi cảm thấy tò mò, hiếu kỳ hơn nữa.
Nàng là người cuối cùng từ lầu hai đi xuống, rồi sau đó bước ra đường đi được một quãng, vừa đi vừa nhìn ra đám đông xa xa phía trước một lúc thì biết rằng trừ phi mình cũng đi tới chỗ đó như họ chứ không thì không tài nào đọc được quy định đỉnh tranh.
Sau khi ngần ngừ giây lát, Kiến Sầu liền thôi không đi tiếp nữa.
Nàng đã đồng ý chờ Trần Đình Nghiên trong tiệm, lỡ như nhân lúc nàng vắng mặt mà y dẫn người đến thì làm sao?
Vì vậy, Kiến Sầu chỉ đứng nhìn một lát thì lắc đầu, dứt khoát quay về. Dù sao thì mọi người ai cũng sẽ biết cả nên không cần phải vội.
Cuối ngã tư đường chính là Bát trân lâu.
Kiến Sầu đã đi khá xa. Trên đường vắng vẻ không có ai, ngay cả trong những con hẻm nhỏ hai bên đường cũng tuyệt không một bóng người.
”Đúng là mọi người đều đổ ra đường hết rồi...”
Kiến Sầu lẩm bẩm rồi mỉm cười. Tiếc là nàng không dám phiêu lưu, chứ nếu không thì với tính tình sẵn có, nàng cũng đã nhập cuộc đi xem cho vui.
Kiến Sầu bước đi thong thả, Bát trân lâu càng lúc càng gần hơn.
Vào lúc này, đám đông đã bị bỏ lại sau lưng nàng một đoạn đường khá xa, vẫn còn vài quãng nữa là đến Bát trân lâu phía trước. Kiến Sầu hiện giờ đang ở trên một khúc đường yên tĩnh nhất và cũng khó bị người khác nhìn thấy nhất.
Yên tĩnh.
Chỉ còn có tiếng bước chân của nàng.
Xa xa sau lưng Kiến Sầu là một khoảng trời náo nhiệt nhưng phía trước mặt nàng lúc này lại là khoảng không tĩnh lặng đến rợn người. Sự tương phản mãnh liệt giữa hai không gian ấy đã khiến cho thính giác và linh cảm của nàng trở nên vô cùng nhạy bén và cũng trong khoảnh khắc đó nó đã khiến nàng đứng lại____
Gió trong không khí tựa như đang sôi trào như nước.
Nhưng ngay lúc nàng vừa đứng lại thì làn gió ấy lại tạt mạnh sang!
Dị thường!
Nguy hiểm!
Kiến Sầu dù gì cũng đã từng trải qua mấy lần đứng giữa hai bờ sinh tử, hơn nữa mới vừa rồi còn ôn lại cách điều khiển, hóa gió trong Phẩm tự lâu thì làm gì chẳng linh mẫn, nhạy bén hơn bình thường?
Không chút do dự, Kiến Sầu nghiêng mạnh người. Trong nháy mắt quỷ dị ấy, nàng đã lách về bên phải chừng hai trượng!
”Bịch!”
Nhưng dù vậy, làn gió âm hàn sắc bén ấy cũng đã đâm vào hông nàng!
Trong lúc còn tung mình trên không thì Kiến Sầu bị mất thăng bằng, rớt xuống lề bên phải một con hẻm sâu. Nàng phải dùng hết sức bình sinh mau chóng tựa mình vào vách tường trong hẻm, cố gắng lắm mới gượng ổn định được cơ thể.
”Hự...”
Gần như trong nháy mắt, một cảm giác lạnh toát từ vết thương bên hông lan đến khiến nàng ho khan một tiếng, miệng hộc ra ra một làn khí lạnh trắng.
Quỷ tu không có thân thể, tu luyện gian nan vạn phần mới có được loại “khí” này.
Thế mà lại bị đánh đến hộc khí....
Thụ thương rồi.
Mặc dù chưa quen lắm với mọi hiện tượng ở Cực Vực nhưng Kiến Sầu cũng có thể cảm thấy ngay tình trạng của bản thân. Nhưng biết là biết vậy thôi chứ tình hình quá cấp bách, bây giờ hoàn toàn không phải là lúc để nàng lo lắng cho thương thế của mình.
Thân thể Kiến Sầu tuy chịu sốc nặng nhưng ngay lúc vừa tiếp đất, nàng đã nhìn lên phía trước ngay___
Chẳng biết từ lúc nào, ngay ở giữa đường, chỗ mà nàng vừa đứng ban nãy hiện giờ có một thanh niên vận bạch y mặt mũi trắng bệch, đôi môi đỏ tươi yêu dị, đôi bàn tay y còn đang trong tư thế bấm pháp quyết, hận thù ngập tràn trong mắt...
Nhưng trong đôi mắt ấy lúc này lại ánh lên những tia nhìn kinh ngạc.
”Là ngươi...”
Ngay khi nhận ra địch thủ, đồng tử trong mắt Kiến Sầu co lại.
Nét ngạc nhiên ban đầu trên khuôn mặt Hình Ngộ cũng dần dần biến mất.
Kiến Sầu thế mà lại có thể tránh thoát một chiêu “Lãnh hồn nhất kiếm” mà y đã khổ công tu luyện từ lâu. Cô ta cũng chẳng bị thương đến chỗ hiểm, phản xạ thì cực nhanh, động tác quỷ dị. Mọi thứ thật sự vượt xa dự liệu của y.
Nhưng, chắc chỉ là trùng hợp mà thôi...
Hình Ngộ không tin rằng Kiến Sầu có thể thoát khỏi tay mình.
Y nhìn ra chỗ ầm ĩ náo nhiệt xa xa, nơi có một đám đông hoàn toàn không đoái hoài gì đến chuyện đang xảy ra ở đây, rồi lại liếc nhìn Kiến Sầu đang lâm vào thế nguy mà cảm thấy vô cùng khoái trá trong lòng.
Hình Ngộ nhếch mép cười độc ác, gương mặt đượm vẻ khát máu. Y gằn từng tiếng qua kẽ răng: “Ta sẽ dạy cho ngươi biết một hồn châu nhãi nhép mà dám đắc tội với ngọc niết thì sẽ có kết cục như thế nào!”