Ta Không Thành Tiên

Chương 275: Chương 275: Ác Quan Mặt Lạnh Vô Tình




Trời đêm không trăng.

Hào quang rực rỡ từ nhà cửa hai bên đường hắt ra ánh sáng dìu dịu lên mặt lộ.

Không còn gió mây vần vũ xung quanh, Địa thượng lâu mười tám tầng vươn thẳng tít lên trời cao, tựa như hòa làm một với bầu trời âm u trầm nặng.

Trương Thang đã ra đến đường cái rộng thênh thang, đứng ở đầu con hẻm tối tăm nhỏ hẹp khiếp người kia.

Thấy Kiến Sầu không hỏi chuyện khác mà chỉ hỏi chuyện tu hành ngàn năm của Vụ Trung Tiên, y hơi bất ngờ, quay đầu đáp: “Ngàn năm là cách nói mơ hồ thôi, nhưng đại để cũng không sai biệt nhiều lắm. Địa phủ hình thành thật sự cũng chỉ được mười giáp. Tuy ghi chép trong nhiều thư tịch không hoàn toàn thống nhất nhưng chắc chắn là trước đây mười giáp lão đã có mặt ở Cực Vực rồi.”

Mười giáp trước chính là thời điểm xảy ra trận chiến âm dương giới.

Còn trước đó, quá trình phát triển của Cực Vực diễn ra trong một thời gian dài đằng đẵng, cũng không ai biết chính xác là bao lâu.

Sau khi hoàng tuyền hình thành, cầu nại hà dựng lên, mười tám tầng địa ngục lập thành thì rốt cục cũng có sự sống mới xuất hiện.

Khác với hồn phách luân hồi đời đời kiếp kiếp, những sinh vật này sinh ra và lớn lên ở Cực Vực cùng với các quái vật, yêu tinh khác. Chúng cùng loại với quỷ nhưng lại không giống quỷ. Ngoài ra, chúng không những có khả năng tu luyện mà còn có sinh mạng gần như vĩnh hằng.

Vì vậy, những sinh vật đó đã dần dần trở thành tồn tại đặc biệt nhất ở Cực Vực: có quỷ hồn bắt đầu không nhập luân hồi nữa mà trở thành quỷ tu, cùng tồn tại nhập bọn với chúng.

Thời gian đằng đẵng vô tận đã tạo điều kiện cho chúng càng ngày càng trở nên lớn mạnh, giúp chúng dần dần lập nên nền móng nguyên sơ của địa phủ, không những vậy còn có thể ảnh hưởng lan rộng đến cô đảo nhân gian và thập cửu châu.

Các tu sĩ thập cửu châu đã nhạy bén nhận ra biến động của Cực Vực. Họ phát hiện ra những loài “dị giới” này đang chuẩn bị phản loạn nhưng không ngờ, còn chưa kịp ngăn chặn thì đường luân hồi của mọi tu sĩ đều đã bị chặt đứt hết.

Vì vậy, tức nước vỡ bờ, trận chiến âm dương giới nổ ra.

Theo suy luận của Kiến Sầu, trong trận chiến này tu sĩ thập cửu châu bị thua nặng, tổn thất nặng nề và bị mất luôn quyền luân hồi.

Phù Đạo sơn nhân có nói rằng sau cái chết của chim chín đầu thì không còn quỷ xa chuyên chở, tống tiễn hồn phách nhập luân hồi nữa. Đây chắc hẳn là biến cố bất ngờ, ngoài ý muốn trong trận chiến.

Trừ phật môn Thiên cư bắc vực không biết làm sao mà vẫn giữ được luân hồi, còn mọi tu sĩ thập cửu châu, sáu trăm năm sau trận chiến này, cứ một khi chết đi thì vĩnh viễn tiêu tán trong luân hồi, cát bụi lại trở về với cát bụi.

Mà Cực Vực cũng sau trận chiến này đã hoàn toàn tạo dựng xong địa phủ.

”Thống lĩnh của mười quỷ tộc lớn tự xưng là thập đại âm soái. Tất cả đều là giống loài sinh ra tại Cực Vực. Trong tám vị diêm quân của bát phương thành, có một số cũng là người Cực Vực, còn lại là quỷ hồn từ luân hồi mà tu luyện thành. Khác loài nên hình dạng cũng khác nhau.”

”Sau khi địa phủ được thành lập, nhiều chuyện về Cực Vực mới bắt đầu được ghi chép lại.”

”Trong sử sách địa phủ thì Vụ Trung Tiên đứng đầu trang.”

Trương Thang chậm rãi đi về phía trước, thanh âm nghiêm túc phiêu đãng trong bóng đêm.

Kiến Sầu đi sau y, theo sau nàng là quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ. Một người thì mới đến Cực Vực, hai người kia thì thường ngày đều không để ý đến những chuyện này, vả lại chúng cũng không có dịp tiếp xúc với lịch sử địa phủ nên cả ba đều chăm chú lắng nghe.

Quỷ đầu nhỏ ngẫm nghĩ một hồi, không kiềm nổi tiếng suýt xoa: “Nói vậy, Vụ Trung Tiên so với địa phủ cũng là lão làng nha!”

Kiến Sầu chỉ cười.

Điều đó không sai nhưng so với vũ trụ mênh mông, bao la, chỉ ngàn năm thôi thì ăn thua gì?

Hôm nay, trong lúc Vụ Trung Tiên niêm phong thân thể của nàng thì nàng cảm thấy được một sức mạnh vô cùng kỳ dị, rất giống với lúc cùng giao thủ với Tạ Bất Thần. “Vực” mà Tạ Bất Thần triển khai cũng chính là lực của “Giới.”

Vụ Trung Tiên ít nhất cũng phải là tu sĩ đại năng ở cảnh giới Hữu giới, chỉ thiếu một chút nữa là có thể phi thăng rồi.

Một màn sương mù dầy đặc vây phủ Kiến Sầu, khơi gợi niềm hiếu kỳ trong lòng nàng.

”Ở địa phủ chưa bao giờ có thêm ghi chép về Vụ Trung Tiên sao? Lão từ đâu đến, thân phận như thế nào... còn sổ sinh tử nữa?”

Luân hồi trước đây mười giáp còn bao trùm lục đạo, trong có cả tu sĩ trên thập cửu châu. Nếu Vụ Trung Tiên quả thật là từ thập cửu châu mà đến thì ắt hẳn ở địa phủ phải có ghi chép về lão mới đúng.

”Từ lúc địa phủ vừa được hình thành thì tất cả những gì có liên quan đến lão đều bị xóa bỏ hết rồi.”

Trước đây, Trương Thang cũng rất tò mò về Vụ Trung Tiên. Y có thói quen mỗi khi đến nơi nào đều tìm đọc hồ sơ trước, sau khi đã nhớ kỹ mọi thứ thì mới bắt tay vào việc.

Tánh tình như vậy nên chết xuống địa phủ vẫn không đổi.

Chỉ có điều chuyện về Vụ Trung Tiên thật sự rất kỳ lạ.

”Có người nói rằng chính lão đã tự tay xóa hết mọi ghi chép ấy.”

“...”

Đến nước này thì Kiến Sầu không còn gì để nói rồi.

Nàng nhíu mày, cười: “Nếu vậy, vị tiền bối này thật ra là một kỳ nhân đó. Nhưng càng như thế thì ta lại càng muống biết rõ hơn về thân phận của lão. Lão nói đối với Nhai Sơn coi như là không có thù oán, “coi như” ở đây là muốn đề cập đến chuyện gì chứ?

Từ ngữ quá ư kỳ diệu. Trong nhất thời, Kiền Sầu vẫn không hiểu Vụ Trung Tiên có thù hay không có thù với Nhai Sơn.

”Cô bận tâm làm gì. Còn ta thì lại rất muốn biết cái “đến lúc đó khắc biết” rốt cục là sẽ là báo đáp gì đây?”

Quỷ đầu nhỏ rốt cục vẫn là kẻ tò mò nhất. Gã xui Kiến Sầu: “Sao cô không thử nhìn thạch châu đi? Không chừng có thể nhìn ra cái gì đó thì sao.”

Viên châu đã được Kiến Sầu cất vào túi càn khôn trong tay áo rồi nên nàng cũng không muốn lấy ra.

”Ngươi tưởng rằng ta chưa có xem qua sao? Ta đã tranh thủ nhìn qua rồi. Chỉ có điều Vụ Trung Tiên ít nhất cũng là tiền bối đại năng bậc hữu giới. Ông đã nói đến lúc đó sẽ khắc biết thì có muốn mau hơn một khắc cũng không được. Chi bằng nên nghĩ xem lúc nào có thể rời khỏi đây còn tốt hơn.”

Thích thiên tạo hóa trận...

Kiến Sầu bỗng chốc lại miên man nghĩ đến đủ thứ chuyện về Vụ Trung Tiên.

Không biết tại sao nàng vẫn cảm thấy Vụ Trung Tiên đối với nàng không có ý gì xấu, gọi mến thì không phải nhưng dù sao vẫn có cảm giác xa cách sao sao đó.

Chuyện mà lão muốn nàng thực hiện nằm trong thạch châu. Ngay lúc nàng vừa được giải thoát thì liền sẽ biết phải làm cái gì.

Không biết là mưu tính cái gì đây, chẳng lẽ lại là chuyện xăm lăng?

Đối với một lão đầu ngụ trong một con hẻm nhỏ, cả bát phương thành cũng không thèm để ý đến thì khả năng này không lớn.

Vậy thì...

Lão còn tâm nguyện gì đó chăng?

Nghĩ tới nghĩ lui, khả năng này khá lớn.

Nghĩ mãi cũng không tìm được đầu mối, Kiến Sầu thở dài: “Thôi, đến đâu hay đến đó. Vừa vào thành mà được Vụ Trung Tiên giúp đỡ đã là may mắn lắm rồi. Dù gì bây giờ mình cũng đã có mục đích, hôm nay nên nghĩ đến những chuyện phải làm trong Uổng Tử thành còn hơn.”

Bây giờ nàng đã đường đường chính chính là “quỷ hồn” rồi. Tuy ba hồn bảy phách tàn khuyết nên trông nàng có hơi xấu xí khó coi một chút nhưng có thể đi đi lại lại được trên đường như thế này thì thật là khoan khoái lạ thường.

Dường như thấy được cảm xúc của Kiến Sầu qua ánh mắt, quỷ đầu nhỏ đi lên sánh vai nàng, xun xoe hỏi: “So với lúc làm người thì có khác không?”

”A... Không khác nhiều lắm.”

Nhưng hiện tại ta không phải là người sao?

Sao quỷ đầu nhỏ hỏi gì kỳ lạ vậy?

Kiến Sầu nhất thời không hiểu.

Quỷ đầu nhỏ phẩy phẩy tay áo, tự hào nói: “Mấy chục năm trước lúc ta thành quỷ cũng thế, cảm giác vô cùng khoan khoái, giống như mặc quần áo xuyên thấu, trần truồng đi trên đường đó...”

“...” Kiến Sầu hết biết nói gì.

”Có đúng không?”

Quỷ đầu nhỏ vẫn không thấy có gì không phải, cứ hỏi hoài.

Trong nháy mắt, Kiến Sầu thật sự có cảm giác đi trên con đường cái này thật sự là mắc quá cỡ quá đi.

Cứ cho là đến nỗi đó đi nữa thì trên đường thật ra cũng chẳng có ai!

Kiến Sầu mím môi, ráng nhịn để không quay đầu lại cự nự quỷ đầu nhỏ. Nàng ngước mắt nhìn Địa thượng lâu mười tám tầng đã rất gần trước mắt.

Một tòa cao cao ngút trời, mái lầu cong cong trùng điệp, bên ngoài đen kịt, trông vừa uy nghiêm vừa hơi có chút hắc ám.

Kiến Sầu chợt hỏi: “Ta nhớ lúc nãy các ngươi có nói là nếu lên được đến tầng thứ mười thì sẽ được mười đại quỷ tộc khen thưởng và chiêu nạp, bát phương thành cũng vậy nhưng là cho ai lên được đến tầng cao nhất đúng không?”

”Đúng vậy.”

Quỷ đầu nhỏ liền quên béng ngay chủ đề quần áo vừa rồi. Gã nhìn Kiến Sầu có vẻ như vô cùng thích thú, trong lòng không khỏi có chút háo hức, mong chờ.

”Đây là lần đầu ta tới Uổng Tử thành nên chưa từng thấy ai vượt lên lầu. Đại tôn Kiến Sầu, cô muốn đăng lâu phải không?”

Kiến Sầu ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Nếu lên được đến tầng thứ mười hay tầng mười tám mà có thể rời khỏi nơi này thì ta cũng muốn thử một phen. Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc.”

Quy mô Uổng Tử thành vô cùng rộng lớn. Sau khi qua cửa thành, họ đi thẳng một mạch đến chỗ con hẻm của Vụ Trung Tiên mà không đổi hướng.

Sau khi ra khỏi hẻm, cứ đi tiếp về giữa thành thì đến bây giờ mới xem như là thật sự đã đến khu trung tâm. Đây cũng chính là nơi mà Địa thượng lâu mười tám tầng tọa lạc, bên ngoài có một dãy kiến trúc cao lớn tựa như cổng tam quan bao quanh nhưng chỗ nào cũng đóng cửa hết cả.

Kiến Sầu nhìn mãi mà không thấy lối vào ở đâu.

Trương Thang bảo: “Địa thượng lâu đến bình minh sẽ tự động mở cửa, lúc đó mới vào được.”

Hóa ra là vậy.

Kiến Sầu nhìn cái cổng tam quan mà cụt hứng. Nàng thấy Trương Thang đi vòng qua khu tòa lầu, rồi cứ tiếp tục đi tiếp về phía trước thì bất giác hỏi: “Ta vừa mới vào thành, bây giờ cần phải đi lục tịch đăng ký danh tánh có đúng không?”

”Đúng vậy.”

Trương Thang khẽ gật đầu.

Kiến Sầu nghe xong thì đương nhiên cho rằng Trương Thang đang dẫn nàng đi đến chỗ đăng ký.

Qua khỏi trung tâm Uổng Tử thành, cứ đi thẳng về phía trước một quãng xa, qua bốn năm con phố, đến một con đường lớn thì có một tòa trạch viện trông rất giống tư gia.

Trương Thang liền dừng lại trước một cái cửa chính khá lớn, màu đen như mực.

Kiến Sầu cũng dừng lại. Nàng ngước mắt nhìn biển đề treo trên cao nhưng vì ánh sáng tù mù, trông không rõ là chữ gì nên mới nghi hoặc hỏi: “Nơi đây chính là chỗ đăng ký sao?”

Trương Thang nhìn nàng khó hiểu, cái bản mặt vô hồn như chết rồi của y không mảy may xao động. Y bình thản nói: “Đây là trạch viện của bổn quan.”

“...”

Đây là nhà y hả?

Kiến Sầu đờ ra vì bất ngờ: “Nhưng... chúng ta không đi lục tịch đăng ký sao?”

”Cô đã không còn là người sống thì không còn nguy hiểm nữa. Đại đầu và tiểu đầu biết chỗ. Việc này bản quan không chịu trách nhiệm. Cô chỉ cần gọi hai đứa nó dẫn đi là được.”

Vừa nói xong, y đã đẩy cửa bước vào nhà.

Kiến Sầu nhất thời không biết nói sao, thấy y đi vào thì vội vàng kêu lên. “Nhưng____”

”Rầm.”

Không chờ cho Kiến Sầu nói cho hết câu, Trương Thang đã giương cái bản mặt vô cảm lạnh lùng lên, hai tay vừa lấy sức đẩy một cái thì hai cánh cửa chính đã vô tình sập lại.

Cửa đóng rồi.

Kiến Sầu đứng ngoài trợn tròn mắt, mặt mũi nàng suýt nữa thì đã bị cửa kẹp rồi.

Quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ có cảm tưởng như mình đang nằm mơ. Sau một hồi lâu định thần lại rồi, chúng mới hoảng hốt nhớ ra: Đây mới là Trương Thang mặt cương thi lãnh khốc vô tình a! Con bà nó, rốt cục y đã bình thường trở lại rồi...

Nhưng...

”Kiến... Kiến Sầu đại tôn, chúng.. chúng ta đêm nay ngủ... ngủ đâu đây?”

Giọng quỷ đầu nhỏ run rẩy, nói như khóc.

Ào, ào. Một trận gió lớn quét tới.

Kiến Sầu liếc mắt nhìn. Đường phố thênh thang không một bóng người. Trên hè đường trước cửa nhà người ta, chỉ có ba con quỷ đáng thương đang đứng run cầm cập...

Nàng đờ đẫn quay đầu, cổ kêu rắc rắc, cộp cộp.

”Địa phủ các ngươi không thu xếp chỗ ở cho quỷ mới sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.