Trung Vực.
Nhóm ba người của Kiến Sầu đi từ hoang nguyên tới Vô Vọng trai, lại từ
truyền tống trận gần Vô Vọng trai đi tới bên bờ sông Cửu Đầu.
Ven sông có một mặt bằng rộng rãi, được sửa thành một chiếc bục cao hơn
mặt đất khoảng chừng ba thước. CHính giữa chiếc bục này có một cây cột
đá hình tròn khắc huy hiệu của Côn Ngô. Chính giữa huy hiệu là một chấm
tròn, bốn phía đều là hình vẽ tam giác ngược có dây leo quấn quanh, tổng cộng có mười tam giác, mũi nhọn đều hướng về chấm tròn ở trung tâm,
điểm xuyết những hoa văn hình đám mây, mang một phong cách cổ xưa chất
phác.
Xung quanh cột đá có hàng chục truyền tống trận lớn nhỏ.
Một làn ánh sáng mênh mang sáng lên rồi tắt đi.
Ba người Kiến Sầu, Ngự Sơn Hành, Khương Vấn Triều cuối cùng xuất hiện trong trận pháp.
Không khí bên bờ sông mang theo hơi ẩm từ mặt sông bốc lên. Ngửi thấy
mùi những này, Ngự Sơn Hành liền cười ha ha, ngón tay chỉ sang bên kia
bục, hô lớn: “Côn Ngô, đó chính là Côn Ngô! Là Côn Ngô! Các ngươi mau
nhìn xem...”
Xung quanh bục còn có rất nhiều người.
Nghe thấy tiếng hò hét này, không ít người đều quay lại nhìn. Khi nhìn
thấy tên lùn đang hưng phấn, tất cả đều không nhịn được thầm mắng một
tiếng trong lòng: Đồ nhà quê!
Nhìn tiếp, bên cạnh còn có một nam một nữ mặc hai màu xanh đỏ, có lẽ cũng không phải người có kiến thức gì.
Mọi người khinh thường nhìn một cái rồi cùng thu ánh mắt lại.
“...”
Kiến Sầu và Khương Vấn Triều đều không nói nên lời.
Bọn họ đương nhiên cũng cảm thấy ánh mắt loại này, thậm chí đã rất quen thuộc.
Nửa canh giờ trước bọn họ đứng trên Bính Sí Châu của Khương Vấn Triều đi vào địa giới Vô Vọng trai.
Vô Vọng trai nằm trên một hòn đảo ở giữa hồ lớn, truyền tống trận thì ở ngay bên hồ.
Vừa mới bước xuống Bính Sí Châu, Ngự Sơn Hành đã nhảy nhót hô to: “Đó là Vô Vọng trai, đó là Vô Vọng trai!”
Hai người Kiến Sầu và Khương Vấn Triều đồng hành với hắn vì vậy cũng bị không ít người khinh thường.
May mà bất kể là Kiến Sầu hay là Khương Vấn Triều đều không phải người
quá để ý đến lời nói của người ngoài, cũng dứt khoát không để ý.
Bây giờ vừa đến bờ sông Cửu Đầu lại nghe thấy Ngự Sơn Hành hò hét như vậy...
“Ôi...”
Kiến Sầu thầm thở dài một hơi trong lòng, chỉ quay mặt đi làm bộ mình không biết tên Ngự Sơn Hành đang nhảy nhót kia.
Đến trong truyền tống trận bước ra, Kiến Sầu ngẩng đầu lên, nhìn thấy tình hình xung quanh.
Đây là một bục cao có rất nhiều truyền tống trận, cách sông Cửu Đầu khoảng ba trăm bước.
Lúc này đang là giữa trưa.
Dòng chính của sông Cửu Đầu rộng như một chiếc hồ lớn, dư mắt nhìn chỉ
thấy sóng vàng lấp lánh như lá vàng từ trên trời rắc xuống khắp mặt
sông.
Bờ bên kia sông, trên một vùng đồng bằng mênh mông bát ngát đột nhiên có mười một ngọn núi mọc lên, cao sừng sững như đâm thẳng lên trời.
Mười ngọn núi vây quanh ngọn núi cao nhất ở giữa, xuyên qua tầng mây
dày, dường như có thể nhìn thấy quảng trường to lớn và đại điện Chư
Thiên trên mây.
Trong địa giới Côn Ngô, không khí rất trang nghiêm.
Bên này, một con đường lát ván gỗ cổ xưa chạy dọc bờ sông.
Ven sông có một khoảng đất bằng rộng rãi, từ Vô Vọng trai, từ Thông Linh các, từ Tây Hải, từ Bạch Nguyệt cốc, vô số tu sĩ thông qua truyền tống
trận tụ tập đến đây, đứng trên bục này ngẩng đầu ngước mắt nhìn Côn Ngô
xa xa bên kia sông.
Chỉ có điều...
Kiến Sầu nhìn một lát lại cau mày: “Trên mặt sông không có một ai, sao bảo đến Côn Ngô phải đi qua sông Cửu Đầu cơ mà?”
Hơn nữa những người xung quanh dường như quá nhiều.
Ngự Sơn Hành đã chạy đâu đó từ lâu rồi, chỉ còn Khương Vấn Triều đứng cách Kiến Sầu không xa.
Hắn cũng là lần đầu tiên đến nơi này, dù trong mắt không có bao nhiêu tò mò nhưng cũng nhìn quanh một lượt, đương nhiên cũng phát hiện vấn đề
giống như Kiến Sầu.
Đưa mắt nhìn ra xa một lúc lâu, Khương Vấn Triều đột nhiên đưa tay chỉ về phía trước: “Có phải giữa sông có một màn sáng không?”
Màn sáng?
Kiến Sầu ngẩn ra, nhìn về phía giữa sông theo hướng chỉ của Khương Vấn Triều.
Đang là thời điểm ánh nắng rực rỡ nhất trong ngày, trên khắp mặt sông
đều phản xạ ánh sáng lấp lánh. Lúc trước Kiến Sầu nhìn không hề phát
hiện điều gì khác thường, bây giờ nhìn kĩ mới nhìn thấy giữa sông lại có một màn sáng thật.
Lấy chính giữa sông Cửu Đầu làm giới tuyến, màn sáng này phát ra ánh
sáng xanh cực nhạt, kéo lên cao thành một hình bán cầu upps lên Côn Ngô
bên trong như bảo vệ cho cả Côn Ngô.
“Thế này là thế nào?”
Kiến Sầu không thể hiểu được.
“Đây là bình thường, ngươi xem, chẳng phải mọi người đều đang đợi sao?”
Không biết lại chạy về từ bao giờ, Ngự Sơn Hành trả lời nàng.
Kiến Sầu quay đầu nhìn lại, thấy trong tay Ngự Sơn Hành lại cầm một
quyển sổ gấp bằng bạch ngọc dài bảy tấc, bên trên còn có mấy chữ phóng
khoáng: Cẩm nang Nhất Nhân đài.
Không xa bên kia có một quầy hàng treo chữ “Tẩu”, trên quầy còn có không sổ bạch ngọc như vậy, chắc hẳn Ngự Sơn Hành vừa mua ở đó.
“Bởi vì quy tắc của tiểu hội Tả Tam Thiên mỗi lần đều khác nhau nên Côn
Ngô cũng phải chuẩn bị rất nhiều cho tiểu hội. Để đề phòng có người đi
vào sớm, xảy ra bất ngờ gì đó, cho nên lúc tiến hành việc chuẩn bị quan
trọng không cho phép bất kì ai vượt sông đi vào. Màn sáng này gọi là
'Thủ Chính QUang', không gây thương tổn cho người ngoài nhưng cũng không cho phép người ngoài đi vào“.
Ngự Sơn Hành vừa mở cẩm nang ra vừa lên tiếng giải thích.
“Bình thường đều phải mất vài ba ngày. Vừa rồi lúc mua cẩm nang ta đã
hỏi rồi, hôm nay là ngày thứ ba, sẽ nhanh chóng có tu sĩ Côn Ngô mang
lệnh bài đến thu lại Thủ Chính Quang. Hê hê, không vội, để ta xem các
hạt giống năm nay nào...”
Thì ra là thế.
Kiến Sầu không khỏi phải nhìn nhận lại Ngự Sơn Hành: “Vừa rồi còn tưởng
tông chủ chạy lung tung, không ngờ ngay cả chuyện này cũng đã hỏi thăm
rõ rồi“.
“Chứ sao nữa, bản tông chủ là ai?”
Ngự Sơn Hành đắc ý nhướng mày.
Lúc này cẩm nang đã hoàn toàn mở ra.
Quyển sổ ngọc tổng cộng chỉ có hai tấm, sau khi mở ra chỉ có hai mặt
trái phải, có vài hàng chữ như mục lục viết dọc, văn tự đều trôi nổi
trên đó.
Ngự Sơn Hành đưa tay bấm vào dòng đầu tiên “Top 100 kì này”, liền thấy
một màn sáng xanh rực rỡ từ quyển sổ ngọc bay lên, cuộn vài vòng rồi
biến thành một hàng văn tự lơ lửng.
“Hiện ra rồi!”
Ngự Sơn Hành hết sức vui mừng.
Trước đó Kiến Sầu cũng đã nghe Ngự Sơn Hành nói đến cẩm nang Nhất Nhân đài này.
Đây là tác phẩm của Trí Lâm Tẩu, có đánh giá và lời bình đối với tình hình tiểu hội các năm.
“Top 100 kì này” rõ ràng là một trăm người Trí Lâm Tẩu cho rằng là xuất sắc nhất tiểu hội năm nay.
Khương Vấn Triều đã biết từ trước, có điều năm nay lại chưa xem. Kiến
Sầu thì gần đây mới biết còn có thứ như vậy, không khỏi cũng tò mò.
Hai người nhìn những văn tự đó, xếp thành từng nhóm mười người một.
Thứ nhất, Phong Ma kiếm phái, Hạ Hầu Xá.
Thứ hai, Ngũ Di tông, Như Hoa công tử.
Thứ ba, Côn Ngô, Tạ Định.
Thứ tư, Long Môn, Chu Thừa Giang.
Thứ năm, Bạch Nguyệt cốc, Lục Hương Lãnh.
Thứ sáu, Thân Lăng, Ngụy Lâm.
Thứ bảy, Côn Ngô, Cố Thanh Mi.
Thứ tám, Thông Linh tông, Hạ Cửu Dịch.
Thứ chín, Nhai Sơn, Thang Vạn Thừa.
Thứ mười, Côn Ngô, Tạ Bất Thần!
Chớp chớp mắt, cả ba người đều không nói.
Thấy trong mười người này lại có một nửa là những cái tên quen thuộc, Kiến Sầu không khỏi có chút kinh ngạc.
Bốn chữ Như Hoa công tử xuất hiện rất đột ngột, Chu Thừa Giang, Lục
Hương Lãnh thì ở trong dự liệu. Còn Cố Thanh Mi, Kiến Sầu không hiểu rõ
lắm.
Đương nhiên cũng không hiểu Tạ Bất Thần...
Nàng cau mày: “Đây là xếp theo cái gì?”
“Đương nhiên là căn cứ phán đoán của Trí Lâm Tẩu. Lão là người tin tức
linh thông nhất Trung Vực này, luôn biết rất nhiều tin tức người khác
không biết. Rõ ràng đệ nhất nhân trên tấm bia Cửu Trùng Thiên thứ hai là Tạ Bất Thần, tại sao Chu Thừa Giang còn xếp phía trước? Những người
khác đều là Kim Đan kì, hai người này...”
Ngự Sơn Hành giải thích vài câu rồi suy nghĩ tiếp.
Cắn móng tay, hắn đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, rùng mình một cái.
Khương Vấn Triều cũng đã nghĩ đến, cười nói: “Xem ra Chu Thừa Giang đã
đột phá trúc cơ, Kết Đan thành công. Vị trí trong này còn cao hơn dược
nữ Lục Hương Lãnh, chắc là tiến bộ không ít.
“Chuyện này ta không nghĩ gì, nhưng các ngươi không cảm thấy rất kì quái sao?”
Ngự Sơn Hành chỉ cái tên cuối cùng, quả thực buồn bực.
“Bảng xếp hạng này quả thực có bệnh. Tên Hạ Hầu Xá Phong Ma kiếm phái
này bản tông chủ trước kia còn chưa từng nghe tên. Còn tên Tạ Bất Thần
này mới bước vào tu hành được hai năm đúng không? Hắn mới là Trúc Cơ kì, dựa vào cái gì mà đứng cùng nhiều Kim Đan kì như vậy?”
Dựa vào cái gì...
Kiến Sầu đương nhiên cũng không biết.
Nàng nhìn tên Chu Thừa Giang, lại nhìn tên Tạ Bất Thần, một bóng tối nhanh chóng lan rộng trong lòng.
Kiến Sầu nhíu mày nói: “Xem phía sau là ai sẽ biết ngay mà“.
Một lời bừng tỉnh người trong mộng, Ngự Sơn Hành vỗ trán: “Đúng thế!”
Nhỡ đâu trình độ lần này rất kém thì sao?
Hắn vội vàng lật qua trang này, trang sau liền xuất hiện.
Thứ mười một, Tiễn Chúc phái, Hứa Lam Nhi.
Thứ mười hai, Tiểu Kim.
Thứ mười ba, Ngũ Di tông, Đào Chương.
Thứ mười bốn, Huyền Dương tông, Phương Đại Chùy
...
Ngây người.
Kiến Sầu nhìn chằm chằm ba chữ Hứa Lam Nhi, mày càng nhíu chặt.
Ngự Sơn Hành cũng ngẩn ra: “Xem đến đây thì nhất định có việc lớn chúng
ta không biết đã xảy ra... COn bé Hứa Lam Nhi này quả thực quá nhanh,
không khac gì cắn thuốc, lại xếp ngay thứ mười một. Để ta xem phía
sau...”
Khương Vấn Triều lại rất bình tĩnh, có điều hắn lại quay sang nhìn Kiến Sầu một cái.
Kiến Sầu phát hiện ánh mắt hắn, chỉ mỉm cười chứ không giải thích gì.
Đích xác, vẻ mặt nàng có thể rất nặng nề.
Ngự Sơn Hành nhanh chóng lật tiếp, Kiến Sầu tập trung tinh thần xem.
Thứ ba mươi, Vô Vọng trai, Niếp Tiểu Vãn.
Thứ ba mươi tám, Nhai Sơn, Thích Thiếu Phong.
Thứ năm mươi sáu, Tiễn Chúc phái, Giang Linh.
Thứ bảy mươi chín, Phong Ma kiếm phái, Trương Toại.
Cuối cùng...
Thứ một trăm, Nhai Sơn, Kiến Sầu!
Này!
Này!
Cái này là xếp kiểu gì thế?
Lúc nhìn thấy tên mình trên bảng xếp hạng, Kiến Sầu cũng ngớ người.
Đặc biết là khi phía trước tên nàng còn có nhiều người quen như vậy, đúng là làm người ta phải tức giận.
Bên kia, Ngự Sơn Hàng cũng buồn bực: “Tạ Bất Thần xếp lung tung đã đành, dù sao cũng có Chu Thừa Giang để đối chiếu, nhưng còn Kiến Sầu này thì
sao? Tuy hai năm trước cũng có chút tiếng tăm nhưng bây giờ cũng đòi xếp vào top 100? Phải biết những người trước đều đã trúc cơ thượng đỉnh,
tám mươi người đầu tiên cơ bản đã kết đan. So về sức chiến đấu cũng
không đến lượt cô ta được”.
“Đối với tu sĩ Nhai Sơn, xưa nay Trí Lâm Tẩu có một tật xấu là xếp hạng
dựa vào ngoại hình. Các ngươi nói xem, có phải cô ta rất xinh đẹp nên
được xếp hạng vào đây không?”
Còn để cho người ta sống nữa không đây?
Khóe miệng giật giật, Kiến Sầu bất giác đưa tay lên sờ mặt.
Đành là mấy năm nay nàng có tiếng giơ chân không rút kiếm, đành là nàng
đi theo con đường luyện thể bạo lực, nhưng cũng không xấu đến mức ấy
chứ.
Thứ một trăm.
Chót bảng luôn.
Trong đầu Kiến Sầu vang vọng tiếng gào thét của Tiền Khuyết: “Trí Lâm
Tẩu cái con bà nó, có mà Trí Chướng Tẩu! Trí Chướng Tẩu! Trí Chướng
Tẩu!”