Rào rào...
Mưa dội xuống biển sâu, sóng biển cuồn cuộn.
Ngô Đoan đạp Bạch Cốt kiếm đứng giữa không trung, thân thể căng cứng. Sau
khi nghe thấy Khúc Chính Phong nói ra hai chữ này, hắn thậm chí không
thể tin được.
Một áp lực cực lớn dâng lên theo hai tiếng “rút kiếm” này.
Ánh mắt Khúc Chính Phong trong mưa gió có một sự lạnh lùng khó hiểu.
Một luồng kiếm ý kinh người tràn ra từ thanh Hải Quang kiếm vốn nhu hòa, như át hết tiếng gào thét của biển cả.
Tuy nhiên trong thế giới của kiếm lại tĩnh lặng không tiếng động.
Hắn cảm thấy Bạch Cốt kiếm dưới chân như cảm nhận được kiếm ý của Hải Quang kiếm, bắt đầu run lên vì hưng phấn, ngày càng rung động cùng với ánh
sáng màu đỏ đậm lan rộng.
Rút kiếm?
Ngô Đoan khẽ nheo mắt lại.
Nhai Sơn hiếu chiến sao?
Chẳng lẽ chỉ có Nhai Sơn hiếu chiến, Côn Ngô ta thì không hiếu chiến?
Ngô Đoan không nói gì, chỉ đứng yên giữa không trung, chậm rãi đưa tay sang bên cạnh.
Bạch Cốt kiếm chậm rãi bay lên, bị hắn nắm trong lòng bàn tay.
Mưa quá to, quá điên cuồng, che khuất tầm mắt mọi người, lại không thể dập tắt chiến ý hừng hực.
Thân thể Ngô Đoan chậm rãi hạ thấp xuống, y phục bị nước mưa làm ướt đẫm
dính chặt vào lưng, lộ ra một đường vòng cung cực độ nguy hiểm.
Hắn như một cây cung kéo căng, dồn sức chờ phát động.
Ý định giải thích lúc trước và vẻ kinh ngạc vừa rồi tất cả đều biến mất.
Năm ngón tay Ngô Đoan nắm chặt lại, hắn trầm giọng nói: “Côn Ngô, Bạch Cốt Long kiếm, Ngô Đoan, xin Khúc sư huynh chỉ giáo!”
Âm thanh dừng lại, hắn đã hóa thành một vệt sáng đỏ đậm, xé rách biển cả mịt mờ u ám.
Như một vệt lửa cháy rực xé rách tối tăm.
Người theo Bạch Cốt kiếm lao tới, thế lao cực kì mãnh liệt.
Mũi kiếm của Khúc Chính Phong nghiêng nghiêng chỉ xuống đất, ánh mắt uy nghiêm từ từ trở nên nhạt nhẽo.
Từ lúc xuống biển xem xét, hắn đã cảm thấy thời tiết hôm nay không tốt gì.
Bây giờ quả nhiên là thế.
Có điều đây lại là thời tiết phù hợp để đổ máu.
Độ cong của khóe miệng chậm rãi mở rộng, thân hình Khúc Chính Phong lóe lên, xé gió lao tới.
Mưa từ vòm trời rơi xuông,s trải rộng khắp cả Tây Hải.
Những hạt mưa đập mạnh xuống mặt băng chưa vỡ giống như tiếng trống trận rền vang.
Muôn vàn tiếng trống trận vang lên bên tai, lại không át được tiếng kiếm ngâm trong màn mưa mịt mờ giữa trời đất.
Đám người Kiến Sầu, Khương Hạ chỉ đứng bên cạnh, thán phục nhìn quầng sáng như đóa hoa nở ra trước mắt.
Kiếm của Ngô Đoan chính là Bạch Cốt Long kiếm, lấy xương rồng tôi luyện làm
kiếm, lúc xuất kiếm có màn máu ngập trời, trong kiếm như có hung hồn.
Màn máu vừa xuất hiện liền có một tiếng rồng ngâm vang vọng trời cao!
So với thanh thế to lớn của Bạch Cốt Long kiếm, Hải Quang kiếm của Khúc Chính Phong dường như vẫn rất nhu hòa.
Ánh sáng xanh như phát ra từ dưới biển sâu, cực kì tự nhiên, có cảm giác như biển chứa trăm sông.
Một cương một nhu, một mãnh liệt một lạnh nhạt.
Dường như đang so bì đặc sắc.
Kiến Sầu vô thức nhìn xuống mặt biển...
Nàng còn nhớ khi mình lần đầu tiên đứng lên Hải Quang kiếm, Khúc Chính Phong đã nói một câu: Kiếm tên Hải Quang, lấy hải ngọc ngàn năm dưới đáy biển ngàn trượng Tây Hải chế thành.
Lúc này Khúc Chính Phong cầm Hải Quang kiếm lại như hòa làm một với biển rộng.
Kiến Sầu tin rằng nếu mình nhắm mắt lại sẽ chỉ có thể cảm thấy sự tồn tại
của Ngô Đoan chứ không thể cảm nhận được sự tồn tại của Khúc Chính
Phong.
Che giấu hơi thở gần như hoàn mỹ.
Lúc này Khúc Chính Phong không chỉ tu vi cao hơn Ngô Đoan một chút, thậm chí còn chiếm cả thiên thời địa lợi.
Kiến Sầu có thể cảm nhận được, đương nhiên Ngô Đoan cũng có thể cảm nhận
được. Bạch Cốt Long kiếm xuất ra, đó là màn máu ngập trời, nhưng Khúc
Chính Phong xuất kiếm lại có phong độ bốn lạng đẩy ngàn cân, nhẹ nhàng
đẩy ra đã có thể cản lại uy thế của Bạch Cốt Long kiếm.
Trên mặt biển, mưa lại to hơn.
Mưa dày mang theo tiếng sấm cuồn cuộn mà đến. Trong màn mưa, hai bóng người ọột đỏ một xanh từ mặt biển vọt lên giữa không trung.
Kiến Sầu không khỏi đưa mắt nhìn theo.
Tay Khúc Chính Phong rất vững, lúc cầm kiếm chỉ có cảm giác huyết nhục hòa quyện.
Hải Quang kiếm ở trên biển, nơi này liền biến thành vương quốc, thành lãnh địa của hắn.
Keng!
Kiếm và kiếm hùng hổ chém vào nhau, linh lực cực lớn mang theo trên hai
thanh kiếm bùng nổ, sức ép không khí hình cầu tràn ra tách hai bóng
người sang hai bên.
Dù đám người Kiến Sầu đứng khá xa nhưng lúc
này vẫn bị sức ép không khí tràn đến, lắc lư không yên, phải lùi lại rất xa mới có thể ổn định được thân hình giữa không trung.
Lúc này bọn họ lùi lại, nhưng Khúc Chính Phong lại không lùi mà tiến tới.
Chỉ lui lại có ba trượng, Hải Quang kiếm vừa chĩa xuống mặt biển liền có
sóng biển ngập trời từ sau lưng dâng lên, đẩy cả người Khúc Chính Phong
lao về phía trước.
Sóng biển dâng lên, lên tới dưới chân Khúc Chính Phong. Hắn liền đạp sóng lao tới, lại một lần nữa vung kiếm chém xuống.
Ào ào!
Như có ba con rồng nước từ mặt biển phóng lên cao, thanh thế kinh người.
Tiếng nước ầm ầm thậm chí còn át hết cả tiếng sấm giữa đất trời.
Ba con rồng nước như có tính mạng, gầm thét, rít gào, sau đó không ngờ lại ngẩng đầu lao thẳng về phía Ngô Đoan đang đứng trên mặt biển.
Ngô Đoan vung Bạch Cốt kiếm, một màn sáng màu đỏ đậm lấy đỉnh đầu hắn làm trung tâm, như một bức tường lan rộng ra bốn phía.
Chặn lại ba con rồng nước từ trên trời lao xuống.
Ầm!
Tiếng va đập đinh tai nhức óc.
Đất trời cũng rung chuyển theo.
Vô số nước biển mang theo xu thế vạn cân đập thẳng xuống.
Ngô Đoan vốn đang đứng giữa không trung, không hề có điểm tựa. Lúc này sức
nặng vạn cân đập xuống, hắn cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, dường như bị
một đòn đập thẳng xuống đầu.
Thân hình như một tảng đá bay thẳng xuống dưới.
Rầm!
Mặt băng bị đập thủng một lỗ cực lớn.
Ba con rồng nước vẫn theo sát, điên cuồng đâm xuống.
Răng rắc...
Mặt băng rộng trăm trượng không chịu nổi lực va đập mạnh như vậy, cuối cùng vỡ vụn.
Nhất thời sóng nước băn lên cao, những tảng băng vỡ văng khắp nơi, sau tiếng nổ điên cuồng liền chìm vào nước biển mênh mông, trở nên trong suốt.
Bãi đá ngầm màu đen ở trung tâm mặt băng cuối cùng lại lộ ra hình dáng của mình.
Có điều trong cơn mưa như trút nước, trong sóng biển ngập trời, bãi đá
ngầm chỉ như một chiếc thuyền lẻ loi, có thể lật úp bất cứ lúc nào.
Sau khi đập xuống mặt băng, Ngô Đoan đã biến mất.
Trận chiến dừng lại trong chốc lát.
Khúc Chính Phong cầm kiếm đứng giữa không trung, bình tĩnh vô cùng, dường
như vừa rồi không hề làm gì cả. Hắn đưa mắt nhìn xuống mặt biển một cái.
Mặt biển dần dần trở lại bình lặng.
Ngô Đoan đi đâu rồi?
Một cảm giác nguy hiểm cực độ dần dần dâng lên trong lòng.
Kiến Sầu nhìn Khúc Chính Phong, thấy giờ khắc này ánh sáng trên thanh Hải
Quang kiếm trong tay hắn lại trở nên xanh thẳm như bị thúc đẩy đến cực
hạn. Ánh mắt hắn dường như đang dõi theo một điểm nào đó trên mặt biển,
từ từ chuyển động, từ gần đến xa, từ xa đến gần.
Trên mặt biển mênh mông chỉ có tiếng nước mưa không ngừng rơi xuống.
Mái tóc Khúc Chính Phong đã ướt đẫm, nửa người trên để trần tỏ ra tráng
kiện, lúc nắm chặt trường kiếm, cơ bắp rắn chắc cũng hiển lộ ra.
Trên tấm lưng lừng lững, máu loãng nhuộm đỏ vết thương cũ cũng bị nước mưa cọ rửa, từ từ nhạt dần, lộ ra màu sắc cũ của vết sẹo.
Dữ tợn, đáng sợ.
Tuy nhiên lưng hắn vẫn thẳng tắp như một ngọn thương, đường nét lạnh lùng nghiêm nghị.
Ánh mắt không ngừng di chuyển của hắn cuối cùng dần dần dừng lại.
Điểm di động đó đã bị khóa chết.
Trong không khí dường như có thứ gì đó lưu động, cực kì kìm nén.
Nhưng lúc này hơi thở của Khúc Chính Phong lại trở nên cực kì nhạt.
Chỗ ánh mắt hắn dừng lại, dưới mặt biển dường như có một vệt trắng dài đang bơi.
Khi bóng trắng đó xuất hiện, lập tức có một con sóng lớn phóng lên cao.
Cùng với sóng biển, lẫn giữa sóng biển không ngờ lại là một con rồng xương màu trắng to lớn.
Thân rồng rất dài, trong nháy mắt đã lao lên khỏi mặt biển, những hạt mưa đập xuống bắn ra tung tóe.
Những chiếc gai xương dữ tợn chiwax ra, đầu rồng ngẩng lên, có tiếng rồng ngâm vang vọng rung trời chuyển đất.
Trong nháy mắt, đámngf Kiến Sầu không nghe thấy bên tai có tiếng mưa rơi, có tiếng sấm...
Chỉ nghe thấy tiếng thở của chính mình, cùng với tiếng rồng ngâm này.
Bạch Cốt Long kiếm!
Một con rồng xương màu trắng.
Thân hình Ngô Đoan đã biến mất.
Dường như hắn cùng với thanh kiếm Bạch Cốt đã hóa thân thành con rồng xương đến từ viễn cổ này.
Không có kiếm, chỉ có rồng!
Rồng xương từ đáy biển lao vút lên, thân rồng cong lại, tốc độ cực nhanh,
chỉ trong nháy mắt đã khóa chết vị trí của Khúc Chính Phong.
Khúc Chính Phong đứng ở chỗ cũ dường như bị uy áp của con rồng khổng lồ đến
từ viễn cổ này làm kinh hãi, không ngờ lại không hề cử động.
Trong hai mắt con rồng xương khổng lồ đột nhiên sáng lên hai đốm đỏ hưng phấn.
Từ trong hốc mắt trống rỗng này, Kiến Sầu nhìn thấy ánh mắt Ngô Đoan.
Đây là ánh mắt hưng phấn, ánh mắt khi sắp đánh bại đối thủ.
Sau khi con lại, thân rồng xương khổng lồ như một tia chớp bổ thẳng vào người Khúc Chính Phong.
Khúc Chính Phong lăng không đứng trên mặt biển, thẳng tắp như một thanh kiếm, quang minh lỗi lạc như ngọn núi Nhai Sơn.
Hắn không rút kiếm, thậm chí ngay cả ánh sáng phát ra từ Hải Quang kiếm cũng đã biến mất.
Chỉ có...
Thân kiếm trở nên xanh thẳm, như nước biển đang chảy.
Ầm!
Cuối cùng con rồng xương khổng lồ cũng lao tới.
So với thân thể to lớn của con rồng xương khổng lồ, Khúc Chính Phong trở nên quá mức nhỏ bé.
Ngô Đoan cho rằng sau đòn tấn công này, Khúc Chính Phong nhất định sẽ chết tại chỗ.
Thậm chí xung quanh đã có một tiếng thét kinh hãi: “Nhị sư huynh!”
Tuy nhiên khi con rồng xương dữ tợn xuyên qua thân thể Khúc Chính Phong lại có rất nhiều nước biển từ không trung rơi xuống.
Thân thể Khúc Chính Phong hóa thành nước biển, khi rồng xương lao vào liền bắn ra tung tóe.
Nhất thời giữa trời đất, trong màn mưa toàn là hoa nước.
Rồng xương lao vào, thân thể Khúc Chính Phong lại biến mất.
Ngô Đoan phản ứng lại nhưng đã chậm.
Thân thể con rồng xương quá mức to lớn, cú vồ vừa rồi là đòn tấn công mạnh
nhất của Ngô Đoan, sau khi tới đích tốc độ vẫn không giảm, giữ nguyên
hình cung lao thẳng xuống biển phía sau.
Đúng lúc con rồng xương
sắp lao xuống biển, trên không trung sau lưng nó đột nhiên xuất hiện vô
số giọt nước biển, nước biển dần dần tụ lại.
Khóe miệng có một vệt máu tươi, thân thể Khúc Chính Phong hiện ra.
Hiển nhiên vừa rồi không phải đòn tấn công của con rồng xương không làm hắn
bị thương, có điều hắn mượn đặc tính nào đó của Hải Quang kiếm, lại nhờ
có ưu thế khi đang ở trên mặt biển nên mới có thể tránh thoát.
Đây là một hành động cực kì mạo hiểm.
Tuy nhiên, một khi thành công...
Trong mắt hắn có ánh sáng lạnh lấp lánh.
Cầm kiếm đứng lên, động tác của Khúc Chính Phong có thể nói là thong thả, mang theo sự tao nhã và cay nghiệt lạnh lùng.
Hắn chậm rãi cất bước đi trên không trung, đi tới sau lưng con rồng xương.
Lúc này con rồng xương vẫn đang lao xuống biển, dường như phát hiện sự nguy hiểm sau lưng nên ra sức vùng vẫy xoay người về phía sau.
Trong hai hốc mắt trống rỗng của con rồng xương có linh hỏa màu đỏ đậm, mang theo ánh sáng giận dữ không ngừng nhấp nháy.
Cuối cùng nó gian nan lật người, nhìn thấy tay phải Khúc Chính Phong giơ lên cao.
Tay giơ lên, kiếm chém xuống.
Một tia sáng màu xanh da trời mang theo sức mạnh cực kì tinh khiết chém thẳng xuống.
Bộ xương trắng xámcuar con rồng xương lập tức bị tia sáng này chém đứt.
Không...
Sao có thể như vậy được?
Rõ ràng đều là Nguyên Anh kì!
Nhưng sức mạnh Khúc Chính Phong thể hiện ra lại vượt xa Nguyên Anh kì.
Nguyên anh thượng đỉnh một trăm ba mươi năm, vẫn chưa thể tiến về phía trước một tấc.
Sự tích lũy theo thời gian rốt cuộc khiến Khúc Chính Phong giậm chân ở
cảnh giới này rất lâu có được thể ngộ hơn xa người thường đến mức nào?
Ngô Đoan không biết.
Hắn chỉ biết khi tia sáng xanh tinh khiết này chém xuống thân Bạch Cốt Long kiếm, tất cả đều đã chấm dứt.
Con rồng xương khổng lồ hướng lên trời rống giận, phát ra tiếng ngâm cuối cùng.
Con rồng xương to lớn không ngờ lại bị nhát kiếm này chặt đứt đôi.
Hai nữa thân mình rơi xuống biển sâu, từ thực chất hóa thành hư vô.
Một màn máu lóe lên, Bạch Cốt kiếm và Ngô Đoan cuối cùng hiện ra chân thân, rơi thẳng xuống biển sâu.
Tuy nhiên...
Điều khiến Ngô Đoan không nghĩ tới là mọi chuyện còn chưa chấm dứt.
Trong nháy mắt thân hình hắn hiện ra, bóng dáng Khúc Chính Phong cũng xuất hiện bên cạnh hắn.
Một cú đạp gọn gàng!
Rầm!
Ngô Đoan cảm thấy có một sức mạnh kinh khủng đập thẳng vào ngực, cả người như bị búa tạ đập trúng, bay thẳng tắp về phía xa.
Mặt biển mênh mông nhìn rất êm ả, nhưng khi người từ trên cao rơi xuống,
lại không có phòng hộ thì cũng không khác gì đập vào vách núi đá.
Trong nháy mắt, Ngô Đoan phun ra một ngụm máu tươi, cuối cùng bị nước biển vô tận nuốt chửng.
Trận chiến kết thúc, thắng lợi!
Khúc Chính Phong cầm kiếm, chân đạp sóng biển, nước mưa chảy xuống trên mặt, lộ ra một sự kiên nghị và lạnh lùng khó tả.
Đến lúc này Kiến Sầu mới nhớ tới sự e ngại của đám người Khương Hạ đối với hắn.
Xem cách hắn ra tay vừa rồi là biết. Tàn nhẫn, xảo quyệt, cay nghiệt...
Rõ ràng là một kẻ tàn nhẫn.
Tuyệt đối không dễ chọc!
Một sự chấn động vô cớ xuất hiện trong lòng nàng.
Đây mới là nguyên đại sư huynh của Nhai Sơn hay sao?
Một hơi khí đục sau khi nín thở rất lâu cuối cùng cũng chậm rãi phun ra.
Nhịp tim của Kiến Sầu đến bây giờ vẫn còn khá nhanh.
Khúc Chính Phong đứng yên tại chỗ, nhìn bóng dáng Ngô Đoan có vẻ như đã hôn
mê trên mặt biển, cuối cùng chớp chớp mắt, không để ý tới sự sống chết
của Ngô Đoan nữa, xoay người bay về phía đám người Kiến Sầu.
Mạc Viễn Hành trong lòng run sợ, nhìn hắn bằng ánh mắt gần như kinh hãi.
Cũng là một tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh kì giống như Ngô Đoan, ở đây có lẽ
chỉ có Mạc Viễn Hành mới có thể hiểu được chiêu người hóa nước biển,
nước biển tụ thành người của Khúc Chính Phong vừa rồi đáng sợ thế nào,
mạnh mẽ ra sao.
Chỉ cần tay cầm Hải Quang kiếm, đứng trên mặt biển này, hắn gần như là bất tử bất diệt, gần như vô địch.
Nguyên anh thượng đỉnh?
Nguyên anh thượng đỉnh!
Thấy Khúc Chính Phong càng ngày càng gần, Mạc Viễn Hành cảm thấy như có người bóp chặt cổ mình, không sao thở được.
Uy thế của cuộc chiến vừa rồi vẫn chưa biến mất, vẫn bao trùm trên người
Khúc Chính Phong, làm cho hắn thoạt nhìn rất lạnh lẽo, rất khó tiếp cận.
Khương Hạ rụt cổ nhìn Khúc Chính Phong, quả thực đã sắp phát khóc.
Bao lâu rồi?
Đã bao lâu không nhìn thấy nhị sư huynh nổi giận rồi?
Nhị sư huynh đã tu tâm dưỡng tính bao nhiêu năm, đột nhiên lai mọc ra gã
Ngô Đoan chết tiệt đánh thức sự hung bạo đã ngủ say của Khúc Chính
Phong. Cuộc sống của đám sư đệ bọn hắn sau này sẽ thảm đến mức nào?
Khương Hạ chỉ hận không thể theo chân gã Ngô Đoan xui xẻo, lao đầu thẳng xuống biển không thèm ngoi lên nữa.
Có điều nghĩ kĩ lại thì trên khắp biển cả này ai có thể lợi hại bằng Khúc Chính Phong?
Mẹ nó chứ, lao xuống biển lại càng là tìm đường chết!
Thế là Khương Hạ vội vã từ bỏ ý định, bắt buộc chính mình đứng yên tại chỗ, lộ ra một nụ cười khó coi.
Bên cạnh, Vệ Tương vừa rồi còn la hét “Kiến Sầu đại sư tỷ thật đẹp trai”
bây giờ chỉ cảm thấy đầu gối mềm nhũn, nếu không phải vẫn còn ở trên mặt biển, có lẽ lúc Khúc Chính Phong bay tới đã trực tiếp quỳ xuống trước
mặt hắn rồi.
Thật... thật mạnh mẽ!
Các tu sĩ Nhai Sơn đều đáng sợ như vậy sao?
Vệ Tương cảm thấy toàn bộ lông tơ trên người đều đã dựng thẳng lên rồi!
Chỉ có Kiến Sầu coi như là bình tĩnh.
Nàng nhìn Khúc Chính Phong đang chậm rãi bay tới, ánh mắt nàng thoáng nhìn vết sẹo lớn trước ngực hắn.
Giữa Khúc Chính Phong và Côn Ngô chắc hẳn phải có thù hận gì đó rất lớn.
Có lẽ vị nhị sư đệ này cũng rất hợp tính mình.
Kiến Sầu lộ ra một nụ cười.
Nàng nhìn Khúc Chính Phong, Khúc Chính Phong lại đột nhiên nhíu mày.
Kiến Sầu kinh ngạc, sau đó cảm giác kinh hãi rợn tóc gáy đột nhiên dâng lên trong lòng.
Gần như là đồng thời, người Khúc Chính Phong cũng lóe lên một cái, Hải
Quang kiếm phất qua mặt biển, một con sóng lớn ầm ầm dâng lên hất đám
người Kiến Sầu bay về phía hắn.
Tay trái Khương Hạ, tay phải Kiến Sầu, Khúc Chính Phong vững vàng tóm lấy hai người.
Trên chỗ bọn họ đứng lúc trước, bãi đá ngầm mới hiện nguyên hình trên mặt biển đột nhiên rung lên.
Cảm giác này như có một con thú khổng lồ tỉnh lại sau giấc ngủ, khẽ cử động một chút.
Bãi đá ngầm Đại Mộng không ngờ từ đáy biển chậm rãi nhô lên cao.
Trong quá trình đó,vóoos nước biển từ bãi đá ngầm chảy xuống, tạo thành những con sóng bạc đầu cực lớn.
Giống như cả vũng biển bị người ta hất tung lên.
Mặt biển đột nhiên sôi trào, sóng biển cuồn cuộn bắn ra trắng xóa.
Ầm ầm...
Tiếng động ù ù chấn động cả vùng trời vùng biển.
Bãi đá ngầm Đại Mộng không ngừng lên cao, không ngừng lên cao.
Lấy bãi đá ngầm Đại Mộng làm trung tâm, vô số cá tôm vốn sống xung quanh
bây giờ kinh hãi liều mạng chạy trốn về bốn phía, cảnh tượng hết sức
hùng tráng.
Kiến Sầu vốn đang nhìn xuống bãi đá ngầm, bây giờ đá ngầm ngày càng dâng cao,cuối cùng biến thành ngẩng đầu nhìn.
Quá cao, quá cao!
Bãi đá ngầm Đại Mộng bốn chỉ lộ ra một chút trên mặt biển, bây giờ không ngờ lại biến thành một ngọn núi nhỏ trên biển.
Khi nó lên đến một độ cao rất lớn, tốc độ nhô lên cuối cùng chậm lại.
Một ngọn núi nhỏ từ từ nghiêng sang một bên, cuối cùng đổ xuống.
Tốc độ đổ xuống không hề nhanh, nhưng khi đập xuống biển lại khiến cả mặt biển như vỡ vụn.
Trong sóng biển trắng xóa, một bóng đen cực lớn cuối cùng nhô lên khỏi mặt biển, như một góc vây đuôi của một loài cá khổng lồ.
Ầm!
Cái đuôi đó nhẹ nhàng quẫy trên mặt biển tạo thành ba đào cuồn cuộn.
Nhất thời sóng dậy ba vạn dặm, như muốn nhấn nhìn cả trời cao.
Màn mưa dày dường như cũng phải dừng lại.
Những giọt mưa đang rơi xuống dường như cũng cảm nhậ được sức mạnh đáng sợ
đó, không dám rơi xuống tiếp mà bay lên tren trời, bay ra bốn phía, bay
ngược ra ngoài!
Kiến Sầu và mọi người không thể không bay lên cao mới có thể tránh bị nước biển nhấn chìm.
Hoảng sợ nhìn xuống, chỉ thấy sóng biển kéo dài ngàn dặm, xa ngút tầm mắt.
Sóng dữ cuồn cuộn tràn xa xung quanh, vỗ thẳng vào bờ Tây Hải, dường như cả Thập Cửu Châu cũng rung chuyển theo.
Bên bừo biển, bất kể là Vọng Giang lâu, Vọng Hải lâu hay là thiền tông Nam
Hải ở phía bắc cùng với vô số môn phái lớn nhỏ khác đều cảm nhận được
rung động to lớn này.
Trên Thập Cửu Châu, vô số tu sĩ đại năng ngẩng đầu nhìn lên, kinh hãi không thôi.
Côn Ngô, đại điện Chư Thiên.
Khi Tây Hải sôi trào, dường như cả một vùng biển bị lật lên, Hoành Hư chân
nhân ngồi xếp bằng trên điện không ngờ lại không thể khống chế tinh bàn
to lớn đã giấu vào trong cơ thể.
Vô số ánh sáng lưu động như thủy ngân điên cuồng từ sau lưng lão tuôn ra, lượn vòng rồi ngưng kết ở chỗ
cao nhất trong đại điện Chư Thiên.
Một ánh bạc như lưỡi kiếm xuyên qua cả tòa tinh bàn.
Hoành Hư chân nhân lập tức mở mắt, trong đôi mắt xưa nay không có tình cảm cuối cùng không khỏi lọ ra một vẻ khiếp sợ.
Tây Hải, côn tỉnh! (ND: Côn là một loài cá trong truyền thuyết, được ghi
lại trong Sơn Hải kinh của Trugn Quốc xưa. Rất nhiều truyện đều nhắc đến các loài quái vật trong quyển sách này. Đại loại Côn là một loài cá ở
biển bắc, dài mấy vạn dặm, có thể biến thành chim bay lên trời, cánh dài mấy vạn dặm. Khi biến thành chim nó được gọi là Bằng, vì vậy thường gọi là Côn Bằng).
Chí yêu chí tà đã xuất hiện trên thế gian.
Đại loạn sẽ phủ khắp đại địa Thập Cửu Châu.
Đây sẽ là đại nạn của Côn Ngô sao?
Lão chậm rãi đứng lên, ánh mắt từ đại điện Chư Thiên cực cao nhìn ra phương xa, dường như xuyên qua sương mù trùng trùng, màn mưa trùng trùng, nhìn tới Tây Hải chìm trong mưa to, sóng dữ ngập trời.
Tây Hải rộng lớn có thể so với cả đại địa Thập Cửu Châu.
Lúc này dưới đáy biển dần dần có một hình bóng màu sẫm hiện ra, bao trùm
toàn bộ vùng biển có thể nhìn thấy trong tầm mắt. Người đứng trên mặt
biển chỉ cảm thấy màu sắc nước biển dưới chân đậm dần, nhưng nếu đứng ở
chỗ cao hơn, cao hơn nữa,sẽ có thể nhìn thấy hình dáng hiện ra dưới đáy
biển.
Đây là một con cá.
Một con cá tên là “Côn“.
Vô số nước biển cuộn trào, vô biên vô hạn.
Bắc Minh có cá, tên là Côn, Côn rất lớn, không biết mấy ngàn dặm...
Đá ngầm Đại Mộn đổ xuống,con quái vật khổng lồ trong truyền thuyết thái cổ đang ngủ say cuối cùng tỉnh lại.
Bóng đen che kín cả Tây Hải từ đáy biển chậm rãi nổi lên, chỉ lộ ra một phần nhỏ bằng một hòn đảo, như một góc núi băng trên biển rồi lại chậm rãi
chìm xuống.
Khi nó chìm xuống lại có vô vàn cơn sóng tràn ra xung quanh.
Con người nhỏbes, biển cả mênh mông.
Kiến Sầu đứng trên mặt biển chỉ như một chấmnhor, dường như một cơn sóng có thể dễ dàng vỗ xuống.
Trên Quỷ Phủ to lớn, vô số bóng ma quỷ bị sự biến đổi của trời đất kích
thích, cuối cùng toàn bộ xông ra, bay lượn quanh người Kiến Sầu như đang bảo vệ nàng.
Từ xa xa nhìn lại, hải đảo nhô lên trên mặt biển rất bằng phẳng, dường như chỉ là một phần rất nhỏ trên lưng con cá.
Trên “hải đảo” cũng có một bóng dáng nhỏ bé.
Một thiếu niên.
Vạt áo màu lục đậm rất cũ, hoa văn cổ xưa trải rộng trên mỗi một góc y phục.
Khoảng cách quá xa, không thấy rõ vẻ mặt hắn, cũng không thấy rõ dung mạo hắn.
Nhưng tư thế dóddax khắc sâu vào đáy lòng Kiến Sầu.
Hải đảo chậm rãi chìm xuống,bị vô biên vô hạn nước biển bao trùm.
Mưa vẫn còn rơi.
Làm cho ánh mắt Kiến Sầu trở nên nhạt nhòa không rõ.
Bóng dáng thiếu niên cũng chậm rãi chìm xuống theo hải đảo, cuối cùng bị nước biển vô biên nhấn chìm, biến mất.
Phù du, chỉ là một hạt bụi trong trời đất, một hạt kê trên biển xanh, một
chấm nhỏ tí xíu. Mà Côn lại là cá ở Bắc Minh, thân hình ngàn dặm.
Loài nhỏ bé nhất trong trời đất lại cưỡitreen lưng loài to lớn nhất trời đất.
Hắn đứng trên lưng Côn, bóng dáng nhỏ bé lại như tách biệt khỏi thế gian, chậm rãi biến mất trong nước biển màu lam đậm...
Côn bơi về phía tây nam.
Một bóng đen to lớn chậm rãi lướt qua dưới mặt biển dưới chân đám người Kiến Sầu.
Không biết trải qua bao lâu, nước biển lam đậm như mực mới trở nên trong suốt, sáng ngời như được ánh nắng chiếu vào.
Đá ngầm Đại Mộng như một giấc mơ, đã biến mất.
Trong tầm mắt chỉ có nước biển mênh mông vô hạn.
Kiến Sầu nhìn về phía bóng đen đã biến mất phía xa xa, trong lòng lại có một suy ngĩh cực kì rõ ràng.
Là hắn!