Bất Ngữ thượng nhân mấp máy môi như muốn nói gì đó nhưng
cuối cùng vẫn không nói ra. Ông ta cầm thanh đao hai thước cong cong,
đánh giá Kiến Sầu một hồi lâu rồi mới cười to: “Tốt, tốt! Đám người các
ngươi lần này đúng là có chút thú vị, có chút thú vị! Ngươi muốn ăn, bản tọa liền bày đồ ăn cho ngươi!”
Nói xong, không ngờ ông ta lại lấy ra một chiếc nồi lớn ngay trước mặt
Kiến Sầu, sau khi làm sạch thi thể liền cho vào nấu một hồi.
Đến lúc thịt đã chín nhừ, Bất Ngữ thượng nhân vứt đao, thành thạo cắt mấy đĩa thịt bày lên trên bàn cho Kiến Sầu.
Kiến Sầu sớm đã ngồi nghiêm chỉnh chờ ăn.
Mắt thấy Bất Ngữ thượng nhân bưng thịt lên, nàng tiên tay cầm bầu rượu
bày trên án, lấy một chiếc chén ra rót rượu vào, trước hết uống một ngụm rượu rồi mới gắp một miếng thịt.
Rượu uống vào bụng rất thơm ngon mát lạnh, thịt tan trên lưỡi không ngờ vừa mềm mại vừa dẻo dai.
”Tay nghề của thượng nhân thật là lợi hại!”
Kiến Sầu thật sự không nhịn được khen một câu, vẻ mặt kì dị.
”Hê hê...”
Bất Ngữ thượng nhân cười một tiếng, lại một đao cắt xuống, cắt lấy một tảng thịt nữa.
Trên mũi đao hai thước lóe lên một điểm linh quang đánh vào tảng thịt,
lại đánh nát kinh lạc ngang dọc trên đó, cho nên ăn vào miệng vừa mềm
dẻo lại không khó nhai nát.
Kiến Sầu ăn, ánh mắt lại rơi vào thanh đao trong tay Bất Ngữ thượng nhân, tâm tư bay ra ngoài rất xa.
Những gì Bất Ngữ thượng nhân tao ngộ trong đời có thể nói là làm người ta phải líu lưỡi.
Thời giao tiép giữa thượng cổ và kim cổ, tu sĩ Xuất Khiếu kì mặc dù
không nhiều nhưng cũng tuyệt đối không ít, so với các tu sĩ đại năng
trên Thập Cửu Châu, tu sĩ Xuất Khiếu kì đúng là không có gì đáng kể.
Trong hoàn cảnh đó, Bất Ngữ thượng nhân lại có thể được Lục Diệp lão tổ
nhìn trúng.
Không biết vì sao, Kiến Sầu nhớ tới người gọi là Lục Diệp lão tổ mà nàng được biết trong Sát Hồng Tiểu Giới, luôn cảm thấy Lục Diệp lão tổ nhìn
trúng Bất Ngữ thượng nhân nhất định không phải là một việc ngẫu nhiên.
Còn nguyên nhân thì...
Ánh mắt từ trên thanh đao đó chậm rãi di chuyển đến nồi thịt nóng hổi, Kiến Sầu than một tiếng trong lòng.
Tóm lại là ân oán giữa các tu sĩ đại năng, nàng cũng chỉ suy đoán một chút thôi.
Lắc lắc đầu xua tan những suy nghĩ phức tạp trong đầu, Kiến Sầu chăm chú ăn thịt.
Mười đĩa Tạ Bất Thần, nghe có vẻ nhiều nhưng ăn vào lại cảm thấy còn chưa đủ.
Mỗi đĩa cũng chỉ có một lớp thịt, nàng còn chưa ăn no, đĩa thứ mười cũng đã sạch trơn.
Bất Ngữ thượng nhân đã dừng tay, cầm đao đứng phía trước chiếc nồi lớn.
Nhìn Kiến Sầu ăn hết miếng này đến miếng khác, gắp hết đũa này đến đũa
khác, ông ta lại có chút bất ngờ: Nhìn vẻ mặt Kiến Sầu rõ ràng là rất
thản nhiên, hiển nhiên không có bất cứ khúc mắc nào bởi vì đây là “chồng cũ” của nàng.
So với thù hận, đây lại là một kiểu “vô tình“.
Thấy mười đĩa thịt đã sạch bách, Bất Ngữ thượng nhân liền nhường đường, tùy ý xua tay: “Ý ngươi không luẩn quẩn, vậy thì đi đi“.
”Đa tạ thượng nhân khoản đãi“.
Kiến Sầu xem như cơm no rượu say, uống cạn giọt rượu cuối cùng trong
bầu, cảm thấy toàn thân ấm dào dạt, linh lực hội tụ thành một dòng suối
nhỏ, lại chậm rãi đổ vào thành một dòng sông lớn chảy xiết trong thân
thể nàng.
Xem ra bầu rượu này vẫn là thứ tốt.
Nàng đứng dậy, tay trái cầm Tây Sơn yêu kiếm của Chu Ấn, tay phải cầm Quỷ Phủ, chắp tay thi lễ với Bất Ngữ thượng nhân.
Lúc này ngẩng đầu lên nhìn Bất Ngữ thượng nhân, nàng vẫn cảm thấy trên
mặt ông ta bao phủ một bức màn tối tăm làm người ta lo sợ bất an. Kiến
Sầu đương nhiên không cho rằng Tạ Bất Thần là Tạ Bất Thần thật, thứ Bất
Ngữ thượng nhân muốn nhìn cũng chỉ là “tâm ý” của người qua đường này,
Bất Ngữ thượng nhân xuất hiện lúc này tự nhiên cũng không phải Bất Ngữ
thượng nhân thật sự mà chỉ là một ảo ảnh, một tâm ma, một tia thần niệm
để lại...
Vốn nàng đã định đi, nhưng bước chân vừa động, không biết tại sao bỗng đột nhiên dừng lại.
Bất Ngữ thượng nhân cau mày.
Kiến Sầu đứng lại, đối mặt Bất Ngữ thượng nhân, do dự một lát cuối cùng
vẫn rất cung kính nói với Bất Ngữ thượng nhân: “Thanh đao lóc thịt này
của thượng nhân, vãn bối rất thích...”
“...”
Đao lóc thịt?
Bất Ngữ thượng nhân thấy Kiến Sầu nói được một nửa liền dừng lại không nói tiếp, một hồi lâu không nói được gì.
Ông ta nhìn Kiến Sầu chằm chằm, thanh đao hai thước trong tay rung lên,
da mặt cũng rung lên theo, ngoài cười nhưng trong không cười: “Đám tiểu
bối bây giờ, da mặt đều có thể làm thớt được rồi“.
Mặt thớt?
Kiến Sầu suýt nữa không nhịn được đưa tay xoa xem da mặt mình có thật
dày như vậy hay không. Kì thực nàng cũng chỉ hỏi một tiếng như vậy chứ
không định xin thanh đao lóc thịt này, bây giờ xem phản ứng của Bất Ngữ
thượng nhân như vậy lập tức liền thức thời từ bỏ ý định.
Không ngờ khi Kiến Sầu chuẩn bị cúi người thi lễ rồi đi khỏi đây lại có tiếng xé gió vang lên.
Xẹt!
Một vệt sáng lấp lánh bay tới.
Kiến Sầu phản ứng cực nhanh, gần như ngay khi tiếng xé gió vang lên đã đưa tay ra đỡ.
Không ngờ lại không phải đòn tấn công gì mà chỉ là một thanh đao dài hai thước bay tới. Kiến Sầu hết sức kinh ngạc, suýt nữa không phản ứng kịp, vội vàng xoay tay nắm lấy thanh đao hai thước đó vào tay.
Mặt đao sáng như nước hồ, chuôi đao không hề mài giũa nhiều, thậm chí có vài phần gồ ghề, đưa mắt nhìn lại có cảm giác như thanh đao này trời
sinh đã như vậy.
Hai chữ triện cổ khắc trên thân đao, khi Kiến Sầu vừa nắm lấy chuôi đao, hai chữ đó liền tự nhiên xuất hiện trong lòng Kiến Sầu.
Cát Lộc! (cắt hươu)
Nhà Tần để mất con hươu, thiên hạ tranh nhau đuổi bắt.
Lòng ta có đao, tên gọi Cát Lộc!
Bẫy hươu ngoài bãi, chia cho chư hầu...
Thanh đao này tên là Cát Lộc đao.
Nhất định không phải vật phàm.
Kiến Sầu nhìn đao, thật lâu không lấy lại được tinh thần.
Đến tận lúc ngoài hang có gió thổi vào, nàng mới giật mình bừng tỉnh: Mình lại dễ dàng có được thanh đao lóc thịt này như vậy à?
Quay lại nhìn, tất cả mọi thứ trong hang vừa rồi đều đã biến mất, không
còn chiếc nồi lớn, không còn cái xác chỉ còn lại bộ xương của Tạ Bất
Thần, càng không còn bát đĩa trên án dài, ngay cả Bất Ngữ thượng nhân
cũng đã biến mất.
Cuối đường hầm chỉ còn lại bức tượng trong vách đá.
Kiến Sầu đi tới ngẩng đầu lên nhìn, hồi tưởng lại những chuyện vừa rồi,
dù không biết tại sao Bất Ngữ thượng nhân lại cho mình thanh đao này,
nhưng nói thế nào cũng là một ân tình.
Nàng cúi người trước bức tượng đá: “Vãn bối Kiến Sầu ta ơn thượng nhân tặng đao“.
Thi lễ xong, Kiến Sầu đứng dậy định rời khỏi đây, không ngờ lúc vừa
ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng lướt qua khoảng trống giữa bức tượng và vách đá sau lưng, lại đột nhiên phát hiện có chuyện bất thường.
So với các bức tượng trước đó, bức tượng này không có thay đổi gì quá
lớn ngoài tuổi tác già hơn. Thậm chí ngay cả chiếc đạo bào trên người
cũng không có gì khác. Điểm bất đồng duy nhất, là tay.
Có lẽ là bởi vì đã tặng đao cho Kiến Sầu, một phần bàn tay vốn cầm đao của tượng đá đã hóa thành đá vụn rơi xuống.
Trong lòng Kiến Sầu đột nhiên run rẩy một chút. Nàng gượng gạo đưa mũi
đao Cát Lộc ra nhẹ nhàng gạt vào chỗ bàn tay cụt của tượng đá, một mảng
đá vỡ bong ra, rơi xuống dưới chân Kiến Sầu.
Kiến Sầu không hề cúi đầu xuống nhìn.
Sau khi đá vụn rơi xuống, một đoạn xương ngón tay trắng ởn cuối cùng lộ ra khỏi bàn tay tượng đá.
Cuối cùng Kiến Sầu cũng thấy rõ một hàng chữ nhỏ trên vách đá.
”Cực nhọc cũng tại hà đồ, một đời gió tanh mưa máu, kết cục là may áo
cưới cho người khác. Ta không cam lòng! Bất Ngữ thượng nhân, chính mộ“.
Đoạn đầu nàng còn hiểu được, đại ý là Bất Ngữ thượng nhân đã gặp phải vô số cực nhọc sau khi nhận được Cửu Khúc Hà Đồ. Nhưng may áo cưới cho
người khác là thế nào? Còn cả chữu mộ cuối cùng nữa, chỗ của người chết
mới gọi là mộ, Bất Ngữ thượng nhân đắc đạo phi thăng mà đi, tại sao lại
còn có mộ?
Bộ xương bên trong bức tượng đá này rốt cuộc có thân phận thế nào?
Trong nháy mắt, vô số bí ẩn xuất hiện. Kiến Sầu nhất thời cảm thấy hơi sợ hãi.
***
Bên ngoài lối ra phái sau đường hầm.
Tạ Bất Thần, hoặc nói là Vệ Tín, đang đứng trên sườn núi nhìn về phía trước.
Trước mặt là một màu xanh biếc, không ngờ lại là một hồ nước rộng lớn, đưa mắt không nhìn thấy bờ bên kia.
Trên hồ nước có một tòa viện cực lớn bị mây mù che khuất hơn nửa, ngói
xanh tường xanh, mái cong uốn lượn, làm người ra cảm nhận được một sự
phồn hoa của thế tục.
Một con đường dài từ trên sườn núi kéo dài xuống dưới chân núi, chạy thẳng đến quảng trường phía trước tòa viện đó.
Tòa viện to lớn đến mức đáng sợ này gần như phủ kín cả hồ nước, cũng che kín tầm nhìn của Tạ Bất Thần.
Hắn chăm chú quan sát, cố gắng xuyên qua mây mù nhìn ra điều gì đó,
nhưng khi hắn tập trung nhìn lại có một loại ảo giác sinh ra, đầu váng
mắt hoa, không thể nhìn lâu được.
Tạ Bất Thần cau mày, biết ba người Sơn Âm tông tạm thời còn chưa đi ra, dứt khoát dọc theo sơn đạo đi xuống trước.
Sau khi xuống đến chân úi, sơn đạo liền chạy thẳng qua mặt hồ tới quảng trường.
Tạ Bất Thần đi tới, lúc đến gần quảng trường liền thấy ba chữ “Vân Mộng
trạch”, chắc hẳn đó là tên của hồ nước trong ẩn giới này.
Tinh thần chấn động, Tạ Bất Thần không nói gì, lúc bước chân lên quảng trường mới ngẩng đầu nhìn lên.
Một bức tường cao chắn ngang cuối quảng trường bao quanh cả tòa viện
phía sau. Bức tường vừa dày vừa chắc chắn, chỉ có vị trí thẳng với trung tâm quảng trường có một đồ đằng cao chừng mười trượng.
Mặt đất rất sạch, không có một hạt bụi nào.
Tạ Bất Thần đi từng bước trên quảng trường, nhanh chóng đi tới dưới chânbwcs tường, ngẩng đầu nhìn đồ đằng trên tường.
Hoặc nói, không phải đồ đằng mà chỉ là một biểu tượng.
Một vòng tròn lớn ở chính giữa, rắc rối phức tạp, có rất nhiều đường nét đan chéo, không ngờ lại giống như một tấm bản đồ mê cung. Sau khi Tạ
Bất Thần đưa mắt nhìn, dường như bêểu tượng này cảm ứng được gì đó, vài
đường nét trên biểu tượng đột nhiên vặn vẹo, nối thành một hình vẽ mới.
Tạ Bất Thần hơi ngạc nhiên.
Có điều đường nét của biểu tượng chỉ thay đổi một lần rồi dừng lại.
Ở vị trí trung tâm, những đường nét hỗn loạn cuộn lại thành một hình vẽ kì quái.
Tạ Bất Thần nhìn một lát rồi ngửa bàn tay lên, trong lòng bàn tay có một ấn ký nho nhỏ. Đây là ấn ký lúc trcs hắn dùng để mở cửa ẩn giới Thanh
Phong am, chính là do Hoành Hư chân nhân lưu lại lúc hắn rời khỏi Côn
Ngô.
Xem ra ấn ký Hoành Hư cho hắn còn có tác dụng khác.
Có lẽ nó chính là mấu chốt của hành trình lần này cũng không biết chừng.
Tạm thời gác lại nghi hoặc này, hắn chậm rãi nắm chặt bàn tay, đoán
chừng biểu tượng này có thể chính là bản đồ của tòa viện lớn đến mức làm người ta líu lưỡi ở phía sau bức tường.
Bốn góc của bản đồ mê cung có mấy ngôi sao không hoàn chỉnh, giống như
là đạo ấn vỡ vụn. Phía dưới chỗ Tạ Bất Thần đưa tay có thể chạm tới thì
có một chỗ lõm hình lục giác màu đen thẫm, bên dưới có rất nhiều điểm
nhỏ lõm vào, như là đấu bàn dưới chân tu sĩ.
Trận pháp?
Không giống lắm.
Tạ Bất Thần nghiên cứu khá sâu về trận pháp, nhưng bất kể nhìn thế nào cũng không nhìn ra dấu vết.
Hắn nhìn chằm chằm khoảng lõm hình lục giác này một hồi lâu vẫn không có manh mối gì, vừa mới đưa tay ra định thử thì đột nhiên sau lưng có linh lực rung động, sau đó nghe thấy một tiếng cười to: “Ha ha ha, cuối cùng bố mày cũng ra được rồi, ra được rồi!”