Xẹt!
Một chiếc trận bàn đột nhiên xuất hiện giữa làn ánh sáng trắng nhu hòa.
Tiền Khuyết sửng sốt, vô thức định chạy, nhưng trận bàn đã nhanh hơn hắn.
Bụp!
Bất ngờ không phòng bị kịp, một trận pháp đã được mở ra bao trùm khu vực xung quanh Tiền Khuyết.
”Con bà nó, không cho người ta thời gian phản ứng gì cả!”
Tiền Khuyết lập tức chửi bới ầm ĩ, giơ ngang cây trường côn trước mặt, cảnh giác nhìn quanh.
Ơ...
Lại không có tấn công?
Là một tòa khốn trận?
Tiền Khuyết lập tức thở phào một hơi, trên mặt vừa định lộ ra nụ cười,
dưới chân đột nhiên xuất hiện một loạt đường thẳng cắt đôi những vòng
tròn, những hình vẽ kì lạ xuất hiện trong trận pháp.
”Hỏi: Đoạn thẳng và đường tròn bằng nhau, đường tròn gấp đoạn thẳng bao
nhiêu? Chú: Vòng ba thẳng một của Thập Cửu Châu quá sơ sài, không dùng
được, phải tính chính xác hơn“.
“...”
Con... con bà nó!
Lúc thấy rõ hàng chữ phía dưới những hình vẽ, Tiền Khuyết quả thực suýt nữa hộc máu.
Tham gia tiểu hội Tả Tam Thiên mà lại gặp phải chuyện dị thường như thế này.
Tính số pi!
Mẹ nó chứ, Thập Cửu Châu xưa nay vẫn tính vòng ba thẳng một, có ai kêu
ca gì đâu? (ND: Ý là Thập Cửu Châu tính chu vi hình tròn bằng đường kính nhân ba, Kiến Sầu yêu cầu tính chính xác hơn)
Tính cái rắm!
Ai biết tính thế nào?
Lòng tràn đầy bi phẫn, Tiền Khuyết chỉ hận không thể đập đầu xuống đất để tạ lỗi thiên hạ!
Là ai?
Rốt cuộc là ai?
Rốt cuộc là ai chơi trò oái oăm như vậy?
Trên cao, Kiến Sầu nhìn thấy, cố nén cười, làm bộ làm tịch ho một tiếng.
Xem ra các tu sĩ vẫn cần tăng cường bồi dưỡng trình độ toán học.
Tiền Khuyết đã trải qua một lần tương tự trong Sát Hồng Tiểu Giới, chắc hẳn sau khi về cũng không xao nhãng.
Trong lòng không hề áy náy, Kiến Sầu tiếp tục tìm kiếm đóa hoa sen đen và lá thư tri giao của mình.
Tòa Tiếp Thiên Đài thứ hai mươi tám ở phía đông.
Hạ Hầu Xá Phong Ma kiếm phái hai tay giấu trong tay áo thu ánh mắt từ
viên trong thứ ba lại, dường như cảm ứng được ánh mắt của Kiến Sầu nên
cũng quay đầu nhìn về phía nàng.
Hai ánh mắt bình tĩnh mà mơ hồ bắt gặp nhau.
Hạ Hầu Xá nhìn thấy vẻ thoải mái trên mặt Kiến Sầu, mi tâm khẽ chau lại, vẻ tối tăm đậm đặc hơn nhiều.
Vết sẹo sâu từ mi tâm kéo dài xuống sống mũi làm khuôn mặt hắn mang một vẻ diễm lệ và đáng sợ khác thường.
Xem ra...
Hạ Hầu Xá cũng an toàn rồi.
Kiến Sầu không kịp xem hắn ứng phó tâm ý châu, cảm thấy hơi tiếc nuối, lại dời ánh mắt đi.
Hoa sen đen phong nhận...
Kiến Sầu thầm nhắc trong lòng, đưa mắt tìm kiếm, chỉ sợ trong lúc mình
tập trung sức chú ý mở tâm ý châu, những người khác cũng đã mở viên tâm ý châu đó rồi, bây giờ không thể tìm được nữa.
Khóe mắt thấy vệt sáng loáng lên, nàng nhìn thấy một ánh đao sáng lóa.
Tiếp Thiên Đài thứ bảy phía tây, vẫn là Hứa Lam Nhi.
Viên tâm ý châu đầu tiên mở ra một dòng thác linh lực, viên tâm ý châu
thứ hai mở ra một câu nói xấu chính mình, viên tâm ý châu thứ ba lại mở
ra một ánh đao đáng sợ tràn ngập hơi thở hủy diệt.
Hứa Lam Nhi quả thực không có chỗ kêu oan.
Ả thấy chiêu kiếm màu xanh nước biển mình phong trong tâm ý châu tấn
công từng người, cũng bị ác ý của những người khác làm tổn thương.
Ánh đao sáng loáng như thủy ngân, uy phong lẫm liệt, mang theo sát ý đáng sợ.
Giống như thực chất!
Khí cơ của ánh đao này thậm chí đã khóa chết trên người ả khiến ả muốn tránh cũng không tránh được.
Phất kiếm, Lan Uyên Nhất Kích!
Ầm!
Đao khí kiếm khí va chạm, Hứa Lam Nhi bị đánh bay về phía sau, máu tươi chảy dài, rơi xuống Tiếp Thiên Đài rồi lăn đến bên rìa.
Trong lúc sắp rơi xuống đất đến nơi, ả cố nén đau nhức trong kinh mạch
toàn thân, vươn năm ngón tay ra để lại năm vệt máu thật sâu trên Tiếp
Thiên Đài mới miễn cưỡng dừng lại được bên mép không rơi xuống dưới.
Ôi, không bị rơi.
Kiến Sầu lập tức lộ ra ánh mắt thất vọng.
Trên gương mặt tối tăm của Hạ Hầu Xá xa xa cũng lộ rõ vẻ không vui,
dường như cảm thấy bất mãn vì một đao mình chém ra lại không thể đánh
Hứa Lam Nhi rơi xuống được.
Không ít người cảm thấy Hứa Lam Nhi thật sự là nghị lực, trong tình hình này mà vẫn có thể bám trụ lại Tiếp Thiên Đài.
Tổng cộng có ba viên tâm ý châu, hai viên trong đó là những đòn tấn công cực mạnh.
Hứa Lam Nhi đúng là xui xẻo.
Có người thương hại, có người cười trên nỗi đau của người khác.
Kiến Sầu nhìn Hứa Lam Nhi từ từ bò lên, tính toán xem lúc nào nên tìm ả tính sổ.
Có điều bây giờ... tìm đóa hoa sen đen phong nhận quan trọng hơn.
Tiếp tục đưa ánh mắt tìm kiếm, khi nhìn đến tòa Tiếp Thiên Đài thứ mười chín ở phía bắc, hai ămts nàng sáng ngời.
Tìm được rồi!
Hoa sen đen phong nhận!
Tu sĩ đứng trên Tiếp Thiên Đài thứ mười chín ở phía bắc không phải người Kiến Sầu đã biết.
Một bộ đạo bào màu đen tuyền, hai hàng lông mày kiếm trắng như tuyết,
chỉ có cuối đuôi lông mày bên phải có màu đen đậm, đôi mắt màu lam vô
cùng linh động, mang một mỹ cảm thần bí mà thâm trầm.
Khuôn mặt người này góc cạnh rõ ràng, chỉ nhìn lần đầu đã có ấn tượng sâu sắc.
Kiến Sầu lập tức ơ một tiếng, cảm thấy hứng thú.
Nếu như nhớ không lầm, lần trước gặp gã Bùi Tiềm tự xưng đến từ Dương
Tông Bắc Vực, lông mày của Bùi Tiềm là màu đen đuôi trắng, còng tu sĩ
trước mắt lại trái ngược. Sau đó nàng từng tra điển tịch liên quan, tìm
được một đoạn nói màu lông mày phản ánh phương pháp tu luyện hoàn toàn
khác nhau của tu sĩ hai tông Âm Dương Bắc Vực.
Vậy thì người này...
Kiến Sầu nheo mắt ngưng thần nhìn kĩ.
Một đóa hoa sen màu đen xinh xắn từ trong tâm ý châu bay ra.
Tu sĩ áo bào đen lập tức lộ vẻ kinh ngạc!
Một đóa hoa sen đen thật là lợi hại!
Trong tiểu hội Tả Tam Thiên Trung Vực, cao thủ xuất hiện lớp lớp, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Hắn lập tức nhíu mày chặt hơn, mũi chân điểm xuống đất, cả người lui lại, khớp hàm cắn chặt, hai tay vỗ một cái.
Phách!
Một tiếng giòn giã.
Một làn sáng xanh đen lập tức lan rộng từ hai bàn tay khép lại, lộ ra vẻ lạnh lẽo âm u.
Hoa sen đen xoay tròn, trong nháy mắt đã tới gần.
Ánh mắt tu sĩ áo bào đen lạnh lẽo, trong hai con ngươi màu lam cao ngạo có ám quang phát ra.
Rắc!
Hai tay tách ra, mười ngón tay cong vào như đang ôm thứ gì đó.
Kiến Sầu đột nhiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Một đóa hoa sen màu đen lạnh như băng cũng xuất hiện giữa hai tay người đó.
Lấy hoa sen đen chống lại hoa sen đen!
Tim sen và tim sen đối nhau, cánh sen và cánh sen đối nhau, không nhiều một phần, không ít một phân.
Hai đóa hoa sen lao vào nhau, Kiến Sầu cho rằng nhất định sẽ có động
tĩnh kinh thiên động địa, không ngờ lại chỉ thấy từng cánh hoa sen do
phong nhận tạo thành tới tấp rơi xuống, chỉ có rung động rất nhỏ như bị
thứ gì đó nuốt chửng, chìm vào trong đóa hoa sen đen của tu sĩ áo bào
đen.
Một cánh, một cánh, lại một cánh.
Trong nháy mắt, đóa hoa sen đen từ tâm ý châu bay ra đã biến mất trong một đóa hoa sen đen khác.
Tu sĩ áo bào đen thấy thế lại không hề có vẻ thoải mái.
Hắn bắt quyết định thu đóa hoa sen đen của mình lại, nhưng sau phút chốc sắc mặt đã tái nhợt.
Sau khi nuốt chửng đóa hoa sen đen phong nhận, đóa hoa sen đen được tu
sĩ áo bào đen biến ảo ra lại khó mà chứa được vô số lưỡi phong nhận, dù
miễn cưỡng nuốt chửng đóa hoa sen đen kia nhưng vẫn không thể khống chế
được.
Đóa hoa sen đen phong nhận bị nuốt chửng không ngờ lại phát nổ trong đóa hoa sen đen của hắn.
Bụp!
Một tiếng vang nhỏ, không có động tĩnh gì quá lớn.
Đóa hoa sen lơ lửng trước mặt tu sĩ áo bào đen biến thành một làn khói.
Ngoài Kiến Sầu, gần như không có người thứ hai chú ý tới cảnh này.
Tu sĩ áo bào đen vẫn đang khiếp sợ, không phát hiện Kiến Sầu đang nhìn,
càng không biết đóa hoa sen đen phong nhận kia rốt cuộc là món quà của
người nào.
Việc mở tâm ý châu cơ bản đã kết thúc. Đa số các tu sĩ đều đã mở đủ ba viên linh châu.
Người may mắn mở ra tâm ý châu trống rỗng, cũng có người nhận được một
chiếc giầy rách, còn xui xẻo một chút thì cơ bản là đủ mọi kiểu tấn
công, sau ba lần đều hết sức thảm hại.
Có điều Kiến Sầu vẫn không phát hiện có ai mở ra lá thư “tri giao” của
mình, cũng không phát hiện có tu sĩ nào nhìn mình với ánh mắt kì lạ.
Viên tâm ý châu thứ ba của nàng rốt cuộc đã đến tay ai?
Kiến Sầu nhất thời bỡ ngỡ.
Xung quanh nhanh chóng yên tĩnh lại, chỉ còn hai người chưa kết thúc.
Một là Tiền Khuyết xa xa, cây trường côn không biết đã bị hắn đặt xuống
đất từ khi nào, trên Tiếp Thiên Đài rộng rãi toàn là chữ nhỏ, mọi người
nhìn chỉ cảm thấy hoa mắt.
Hắn cầm một thỏi mực trong tay, bò xuống đất viết chữ, vẻ mặt bi phẫn.
Sau khi vào Sát Hồng Tiểu Giới lần trước, Tiền Khuyết cũng đã phát hiện
khiếm khuyết về phương diện toán học của mình nên đã tự bồi dưỡng thêm.
Hổ không phát uy, các ngươi coi Kim Toán Bàn ta là mèo ốm thật à?
Sắp rồi, sắp ra rồi!
Sắp tính ra rồi, cho hắn một chút thời gian nữa!
”Cắt đi một chút, nhỏ đi một chút, cắt tiếp cắt tiếp, đến bằng hình
tròn, không cắt được nữa... Ba, một, bốn, một, sáu! Tính ra rồi!”
Tiền Khuyết không kịp lau mồ hôi lạnh trên đầu, phách một tiếng ném thỏi mực xuống Tiếp Thiên Đài, hô lớn: “Ba một bốn một sáu!”
Vù...
Một tiếng vang nhỏ.
Ánh sáng từ khốn trận lập tức biến mất, cảm giác kìm nén cũng lập tức tan biến.
Tính đúng rồi!
Tiền Khuyết quả thực cảm động khóc ra nước mắt.
Sau khi chảy một trận nước mũi nước mắt, hắn lập tức ngẩng mặt cười to: “Muốn làm khó ta? Nằm mơ đi!”
Mọi người xung quanh căn bản không biết Tiền Khuyết rốt cuộc đang làm
gì, thấy hắn ngông cuồng như vậy lập tức đều hồ nghi: Vị Mạnh Tây Châu
này rốt cuộc gặp phải tâm ý gì mà tinh thần thất thường như sắp phát
điên thế kia?
Nằm mơ đi?
Kiến Sầu nghe hắn nói, không nhịn được mỉm cười.
Kì thực nàng cũng rất bội phục, trong vòng nửa khắc đã tính ra được đáp
án mà các trí sĩ ở cô đảo nhân gian gần như phải tính toán suốt đời,
đúng là rất lợi hại. Có điều bây giờ...
Ờ, hi vọng trước khi nàng có cơ hội ra đề tiếp theo, Tiền Khuyết đã đến cô đảo nhân gian học xong toán học rồi.
Bây giờ chỉ còn lại một người cuối cùng.
Khương Vấn Triều.
Vị thiên tài phủ bụi đã yên lặng suốt ba mươi năm.
Lúc Tiền Khuyết hô to, hắn cũng đưa tay ra lấy viên Thiên Sơn tuyết hoàn trắng như tuyết từ trong làn ánh sáng dịu dàng.
Đầu mày khóe mắt đều lọ ra nét cười.
Dường như lấy được viên Thiên Sơn tuyết hoàn này là chuyện trong dự liệu của Khương Vấn Triều.
Hắn đưa mắt nhìn về phía Lục Hương Lãnh trên đài cao thứ mười một ở phía đông.
Trong thời khắc tất cả mọi người đều chờ đợi giây phút kết thúc, hắn lại chắp tay với Lục Hương Lãnh: “Khương mỗ đã đoán từ trước, trên một trăm mười lăm Tiếp Thiên Đài chỉ có Lục tiên tử dược nữ Bạch Nguyệt cốc có
diệu thủ nhân tâm như vậy. Thấy hai viên Thiên Sơn tuyết hoàn xuất hiện, Khương mỗ đoán tiên tử nhất định đã cho vào ba viên, mọi người đều
không có nên rất có thể viên thứ ba sẽ ở chỗ Khương mỗ, không nghĩ tới
đúng là như vậy. Tâm ý thiện lương của tiên tử, Khương mỗ xin cảm tạ!”
Toàn bộ Côn Ngô đột nhiên yên tĩnh.
Sau khi nghe thấy những lời này của Khương Vấn Triều, mọi người đều đưa ánh mắt nhìn Lục Hương Lãnh.
Dược nữ Bạch Nguyệt cốc lẳng lặng đứng trên Tiếp Thiên Đài, có một khí
độ cao sang, nghe Khương Vấn Triều nói xong dường như nàng cũng hơi kinh ngạc, sau đó cũng chắp tay hoàn lễ, cười nói: “Khương đạo hữu khách khí quá!”
Thì ra là tiên nữ tỷ tỷ này cho đan dược.
Thiếu niên Tiểu Kim ôm dưa hấu nghiêng đầu, lão già đã dạy có ân phải báo.
Thế là Tiểu Kim suy nghĩ một lát rồi cũng nói với Lục Hương Lãnh: “Tiên
tử tỷ tỷ, ta cũng nhận được đan dược của tỷ tỷ, sau này tỷ tỷ chính là
bạn của Tiểu Kim ta!”
Mọi người nghe vậy đều xem thường.
Người ta là dược nữ Bạch Nguyệt cốc, ai thèm làm bạn một thằng nhóc hoang dã không biết từ đâu đến như ngươi?
Về nhà thay quần áo, đi giầy vào rồi quay lại tán tỉnh Lục tiên tử nhé!
Không ngờ Lục Hương Lãnh nghe vậy cũng không giận, chỉ khẽ gật đầu, không nói gì.
Người còn lại nhận được đan dược của Lục Hương Lãnh chính là Cố Thanh Mi Côn Ngô.
Nghe thấy hai người bên kia đều cảm ơn Lục Hương Lãnh, nghĩ đối phương
cho đan dược vào cả ba viên tâm ý châu, dường như không hề quan tâm sẽ
đến tay đối thủ của mình, lại nghĩ đến ba viên tâm ý châu của mình, nhất thời trong lòng lại sinh ra cảm giác phức tạp.
Sau khi phức tạp lại đến không vui.
Có điều Khương Vấn Triều và Tiểu Kim đều đã cảm ơn, ả không thể im lặng được.
Miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, Cố Thanh Mi cũng chắp tay: “Thanh Mi cũng
nhận được một viên Thiên Sơn tuyết hoàn của Hương Lãnh tỷ tỷ, cảm ơn!”
Hương Lãnh tỷ tỷ?
Lục Hương Lãnh tính tình lãnh đạm, kì thực không hề hiền lành, chỉ là lễ độ mà thôi. Nàng chưa từng nghe ai gọi mình là Hương Lãnh tỷ tỷ, hai
hàng lông mày như làn khói khẽ cau lại, nét cười trên mặt nàng vẫn còn,
giọng nói lại lạnh nhạt: “Cố đạo hữu không cần khách khí!”
Cố Thanh Mi nghe vậy lập tức biến sắc mặt.
Hương Lãnh tỷ tỷ, Cố đạo hữu.
CÒn ai không nghe ra vấn đề?
Bên kia Kiến Sầu cũng bắt đầu suy nghĩ: Lần trước nàng đổi giọng gọi Hương Lãnh đạo hữu, hình như cũng hơi mạo hiểm?
Lúc này ánh mắt toàn bộ mọi người đều tập trung trên người Lục Hương Lãnh.
Bất kể thế nào, đây cũng là một dược nữ nhân hậu.
Hứa Lam Nhi trọng thương lúc này mới gắng gượng bò dậy, vừa nuốt vào một nắm đan dược liền nghe thấy những lời đối đáp này, quay đầu lại nhìn,
gần như tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt kính nể hoặc là tán thưởng đối với Lục Hương Lãnh.
Nhất thời ả cảm thấy hết sức bất bình.
Chỉ cho ba viên đan dược vào tâm ý châu mà lại có thể nhận được bao nhiêu thiện cảm, dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì mà mình lại gặp phải tình cảnh như thế?
Hứa Lam Nhi bị cảnh này kích thích, suýt nữa quá mức không cam lòng mà khí huyết đảo ngược ngất xỉu.
Trên sườn núi, Phù Đạo sơn nhân và Hoành Hư chân nhân nhìn hết cảnh tượng bên dưới.
Hoành Hư than khẽ: “Đây có phải mục đích chính của ngươi không?”
Phù Đạo sơn nhân phất tay áo, đi một bước về phía trước: “Người chia làm người tốt người xấu, bọn trẻ nên được rèn luyện một chút để sau này
khỏi phải thua thiệt“.
Nói xong lão không buồn để ý đến lão quái sau lưng, làm như không nhìn
thấy ánh mắt tán thưởng của Hoành Hư chân nhân, chỉ cao giọng nói, kéo
ánh mắt mọi người lại phía mình.
”Nửa khắc đã qua, trên Tiếp Thiên Đài còn lại chín mươi sáu tu sĩ!”
Chín mươi sáu!
Lúc trước có một trăm mười lăm người, bây giờ chỉ còn lại có chín mươi sáu.
Mọi người nghe xong nhìn một loạt Tiếp Thiên Đài xung quanh đã không có một bóng người, lập tức hít sâu một hơi.
Sau một vòng trao đổi tâm ý châu vừa rồi, không ngờ đã có mười chín tu
sĩ không thể chống được, bị dánh rơi xuống Tiếp Thiên Đài.
”Theo quy tắc, người thắng được Tiếp Thiên Đài“.
Phù Đạo sơn nhân phất tay áo, lập tức cát bay đá chạy.
Những Tiếp Thiên Đài không có người bắt đầu nhanh chóng di chuyển.
Ầm!
Ầm!
Một loạt tiếng va chạm vang lên, những tòa đài cao nhanh chóng ghép lại với nhau.
Sau nháy mắt, cục diện đã hoàn toàn thay đổi.
Bên cạnh Kiến Sầu có thêm những mấy người.
Hạ Hầu Xá Phong Ma kiếm phái hạ thủ rất tàn nhẫn, ba viên tâm ý châu hạ
được ba đối thủ, có thêm ba Tiếp Thiên Đài. (ND: Chắc tác giả nhầm, Hạ
Hầu Xá đánh Hứa Lam Nhi có rơi xuống đâu)
Sau đó, Chu Thừa Giang Long Môn, Ngụy Lâm Thân Lăng cũng có thêm ba tòa.
Thế là bây giờ bốn người Kiến Sầu, Hạ Hầu Xá, Chu Thừa Giang, Ngụy Lâm đều đứng cùng một dộ cao.
Tạ Định Côn Ngô, Đào Chương Ngũ Di tông và tu sĩ áo bào đen từng nhận
được đóa hoa sen đen phong nhận của Kiến Sầu đều được hai tòa Tiếp Thiên Đài, cộng thêm một tòa của mình là có ba tòa.
Ngoài ra Như Hoa công tử Ngũ Di tông, Cố Thanh Mi Côn Ngô, Thang Vạn
Thừa Nhai Sơn, Hứa Lam Nhi Tiễn Chúc phái mỗi người có thêm ôột tòa.
Những người mạnh như Tả Lưu, Tiểu Kim lại không dùng tâm ý châu tấn công người khác nên không hạ được ai.
Đương nhiên...
Đối với Tả Lưu thì tất cả đều không quan trọng, quan trọng là mượn tâm ý châu biểu lộ cõi lòng mình: Không biết có bao nhiêu người đã nhận được
tâm ý của mình? Không biết sau này có ai chủ động kí tên cho mình không?
Chỉ nghĩ thôi mà đã kích động rồi. Cục diện này rơi vào trong mắt Phù Đạo sơn nhân lại có một vẻ bình tĩnh bí hiểm.
Lão chậm rãi lấy ra một cái đùi gà, khẽ lắc lắc, cái đùi gà bóng nhẫy tỏa ra mùi thịt nồng nặc.
”Chín mươi sáu người đều có thể thật sự tiến vào cửa thứ nhất. Hùng quan sạn đạo, rất nhiều người còn chưa bắt đầu đi đã chết oan uổng rồi. Có
điều cũng không trách được ai, tâm ý châu, ác ý, thiện ý đều chỉ một ý
niệm“.
Nói tới đây, lão nhìn Khương Vấn Triều phía dưới một cái, đáy mắt lộ ra vài phần tán thưởng.
Có thể nói ra Lục Hương Lãnh đưa đan dược vào tâm ý châu, không chỉ có
tâm tư và khả năng quan sát tinh tế mà còn phải có thiện niệm trong
lòng.
Tiểu hội Tả Tam Thiên vốn tàn khốc hơn mọi người nghĩ. Những lời của
Khương Vấn Triều làm Lục Hương Lãnh nhận được rất nhiều thiện cảm của
đại bộ phận mọi người, dù có lúc sinh tử đối đầu cũng sẽ hạ thủ lưu
tình, chạm đến là dừng.
Có lẽ ngay cả Lục Hương Lãnh lòng có thiện niệm cũng không mong chờ thiện hạnh lại có thiện báo.
”Còn chín mươi sáu người có Tiếp Thiên Đài, ai là bạn, ai là địch? Ai
từng thiẹn ý với mình, ai từng ác ý với mình? Các ngươi phải từ phân
biệt trong ba vòng tiếp theo. Người nhận được thiện ý không biết người
trao thiện ý là ai, người trao ác ý lại biết ai là người nhận ác ý đó.
Thiện ác trong thiên hạ lúc ẩn lúc hiện, bạn thù trong thiên hạ có hợp
có tan“.
Phù Đạo sơn nhân cười, gặm một miếng đùi gà, ý tứ sâu xa.
”Tiếp theo, vòng đầu tiên của tiểu hội là lập đội chiến đấu. Ai biết ngay tiếp theo đồng đội của các ngươi là ai?”
“...”
Lập đội chiến đấu?
Chân núi Côn Ngô đột nhiên chìm trong sự yên lặng kì lạ.
Ngay cả Kiến Sầu cũng cảm thấy hết sức kinh ngạc.
Vòng “tâm ý châu” vừa rồi dù nói là “lễ”, kì thực lại là “kiếp“.
Đúng như Phù Đạo sơn nhân nói, rất nhiều người không bị tâm ý châu tấn
công, cũng sẽ không mấy người để ý người tặng thiện ý là ai. Nhưng một
khi bọn họ bị “tâm ý” trong tâm ý châu tấn công đều muốn lần tìm đoán
được tâm ý này rốt cuộc là của ai, có điều trừ khi đã hiểu rõ người kia, còn không rất khó có thể đoán được.
Còn người giấu tấn công trong tâm ý châu đa số đều biết tâm ý châu của
mình tấn công người nào, còn người bị tấn công thì không biết gì.
Thế là kẻ ác ở trong bóng tối, có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Vòng đầu tiên của tiểu hội lại là lập đội chiến đấu?
Nhất thời một cảm giác hoang đường tự nhiên sinh ra.
Mọi người trên Tiếp Thiên Đài càng rơi vào một sự kìm nén khó tả.
Phù Đạo sơn nhân đứng trên cao gặm một miếng đùi gà, nhìn vẻ mặt mọi người, không ngờ lại sinh ra một cảm giác sung sướng.
Lão nhìn trời, lại nhìn xuống phía dưới, bùng ngón tay một cái, một làn sáng mờ mờ xuyên vào giữa không trung.
”Tâm ý châu, tâm ý đã thành. Tiếp theo sẽ lập đội ngẫu nhiên, tám người
một đội, đi qua sương mù, người nào nhận được mười tòa Tiếp Thiên Đài
trở lên có thể lựa chọn vào vòng sau“.
Ầm!
Phù Đạo sơn nhân nói xong, làn sáng mờ mờ đó bỗng hóa thành một đám
sương cực lớn che phủ toàn bộ Côn Ngô, bao phủ toàn bộ chín mươi sáu tòa Tiếp Thiên Đài còn lại.
Ánh mắt lập tức bị cách trở, ngay cả linh thức cũng khó mà xuyên thấu khoảng cách mười trượng phía trước.
Kiến Sầu cũng bị bao trùm trong sương mù dày đặc, không nhìn thấy một ai khác.
Trong sương mù màu xám dày đặc đột nhiên có vô số dây leo màu xanh mọc lên cao đến tận trời.
Vù...
Trong hư không dường như không ngừng có tiếng Tiếp Thiên Đài bay tới.
Kiến Sầu kinh ngạc thấy Tiếp Thiên Đài của mình cũng bay đến một hướng khác.
Đây là?
Trong lòng xuất hiện một phỏng đoán.
Phỏng đoán này nhanh chóng được chứng thực.
Bao gồm Tiếp Thiên Đài của nàng, tám tòa Tiếp Thiên Đài từ các hướng khác nhau tụ tập lại một chỗ.
Trong sương mù dày đặc, giọng nói của Phù Đạo sơn nhân như chuông vàng, vang vọng xa xăm.
”Vòng thứ nhất, Mê Vụ Thiên!”