Người có nhãn lực đều có thể nhìn ra, chưởng môn trưởng lão các môn phái đều đưa mắt nhìn nhau.
Chỉ có Chúc Tâm vốn đã chuẩn bị làm khó dễ Nhai Sơn, dâu ngờ đến thời
khắc mấu chốt này lại có trưởng lão Nhai Sơn đến báo Khúc Chính Phong đã phản bội Nhai Sơn? Nói Nhai Sơn đã mất tung tích Khúc Chính Phong? Thậm chí chính Nhai Sơn cũng đang đuổi giết Khúc Chính Phong?
”Toàn là nói bậy! Nhai Sơn ngươi sao có thể trùng hợp như thế, sao có
thể không đuổi giết được Khúc Chính Phong? Một đám người đánh không lại
một tu sĩ mới xuất khiếu? Rõ ràng là muốn che giấu tung tích hắn, cố
tình bày mưu nhằm vào Tiễn Chúc phái ta!”
Chúc Tâm không thể chịu nổi, nắm kiếm quát lên.
Tất Ngôn vẻ mặt lạnh lùng, chính là người khó tính nhất trong bốn đại
trưởng lão Nhai Sơn, nghe vậy lập tức đứng dậy, nắm chặt trường kiếm
trong tay, mỗi một nếp nhăn trên mặt đều ẩn giấu tức giận vô biên: “Khúc Chính Phong đánh cắp cự kiếm trấn phái của Nhai Sơn ta. Hắn có thể lấy
sức một người diệt cả Tiễn Chúc phái của ngươi, Tất mỗ không đánh lại
được hắn có gì là lạ? Một Tiễn Chúc phái tầm thường cũng đáng để Nhai
Sơn ta dùng Nhai Sơn kiếm bày mưu hãm hại sao?”
”Ngươi!”
Một câu thật là càn rỡ!
Ai cũng không ngờ trong miệng trưởng lão Tất Ngôn, Tiễn Chúc phái còn không bằng một thanh cự kiếm Nhai Sơn!
Nhưng mà...
Hai thanh kiếm Nhai Sơn quả thật cực kì nổi danh: Một thanh Nhai Sơn
kiếm dựa vào Nhai Sơn mà sinh trưởng, chính là kiếm của một tu sĩ đại
năng Nhai Sơn thượng cổ đã ngộ đạo. Một thanh Nhất Tuyến Thiên, nhất
tuyến thông tiên cơ, là thanh kiếm chí tôn muôn đời của Nhai Sơn.
NÓi ra thì hơi khoa trương, nhưng để tính toán một Tiễn Chúc phái mà
phải dùng đến một thanh Nhai Sơn kiếm thì đúng là được không bằng mất.
Chúc Tâm tức giận đến toàn thân run rẩy, cuối cùng vẫn không nhịn được,
cắn răng nói: “Tiễn Chúc phái ta thế yếu, đương nhiên không đáng để Nhai Sơn dùng kiếm trấn phái hãm hại, nhưng nếu có Cửu Khúc Hà Đồ thì thế
nào?”
“...”
“...”
“...”
”Cửu Khúc Hà Đồ?”
Vô số tu sĩ từng nghe đại danh của nó toàn bộ đều kinh ngạc: Tiễn Chúc phái có Cửu Khúc Hà Đồ?
Con sông Cửu Đầu vắt ngang đại địa Thập Cửu Châu, thai nghén vô số sinh linh.
Cửu Khúc Hà Đồ nghe đồn liên quan đến bí mật về sự ra đời của Thập Cửu
Châu, ghi lại phương pháp phù lục, có vô số nghiên cứu quý giá của tu sĩ thượng cổ, dính dáng đến hai đạo chính tà, thậm chí có ghi chép về đêm
dài thái cổ.
Nghe đồn nếu có bí pháp có thể giải được bí mật của hà đồ liền có khả năng thông thiên triệt địa.
Trước kia có tà ma ở ma địa Man Hoang lấy được hà đồ, lĩnh ngộ ra hàng
trăm phép thuật tà ma, làm hại một phương. Sau đó tu sĩ chính đạo giết
vào Man Hoang, đoạt lấy hà đồ, tiến hành tìm hiểu.
Giao thời giữa thượng cổ và cận cổ, trước sau có ba vị tu sĩ đại năng là Bát Cực đạo tôn, Lục Diệp lão tổ, Bất Ngữ thượng nhân khám phá được bí
mật của hà đồ, từ đó ngộ ra quy tắc của trời đất, phá giới phi thăng mà
đi.
Có điều sau đó Cửu Khúc Hà Đồ liền thất truyền, không tìm được tung tích.
Trăm ngàn năm qua, không ít tu sĩ tìm khắp danh sơn, hòng tìm được một
chút manh mối từ dấu vết của ba vị tu sĩ đại năng, chỉ tiếc đều tay
không mà về.
Thế là rất nhiều, rất nhiều năm trôi qua, không ít người đều cho rằng
đây chỉ là một trong vô số truyền kì truyền thuyết của Thập Cửu Châu,
thật giả khó phân.
Thậm chí ngay cả Cửu Khúc Hà Đồ có tồn tại hay không cũng trở thành một đề tài tranh luận.
Mọi người tuyệt đối không ngờ hôm nay lại nghe nói về chí bảo truyền kì
danh chấn Thập Cửu Châu này từ miệng chưởng môn Chúc Tâm của Tiễn Chúc
phái.
Dù là lãnh tụ một phương như Hoành Hư chân nhân nghe nói bốn chữ này cũng cau mày, đáy mắt lộ ra vài phần kinh hãi.
Chỉ có Phù Đạo sơn nhân là vẻ mặt hoàn toàn lạnh lẽo.
”Ý ngươi là Khúc Chính Phong diệt Tiễn Chúc phái chính là để đoạt Cửu Khúc Hà Đồ?”
”Đúng thế!”
Tuy đã nghe thấy sự nguy hiểm ẩn giấu trong giọng Phù Đạo sơn nhân,
nhưng lúc này Chúc Tâm cho rằng mình đã nắm được thóp của Nhai Sơn,
không có gì phải sợ, thậm chí còn mang khí thế ép người tiến lên trước
một bước.
”Mấy năm trước trong hành trình thám hiểm ẩn giới Thanh Phong am, đệ tử
Hứa Lam Nhi của ta mang thứ ấy về, ai ngờ lại trở thành nguồn gốc đại
họa của Tiễn Chúc phái hôm nay. Nếu nhớ không lầm, hai năm trước Nhai
Sơn cũng từng phái Khúc Chính Phong tiến vào ẩn giới, hắn nhất định được biết cơ mật từ ẩn giới, cho nên mới hạ sát thủ với Tiễn Chúc phái ta!”
”Tốt, tốt, tốt!”
Ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Phù Đạo sơn nhân không ngờ lại cười to, nói liền ba tiếng tốt!
Câu đố như gánh nặng trong lòng đã lâu cuối cùng được cởi bỏ.
Thì ra liên quan đến Cửu Khúc Hà Đồ, thảo nào Tiễn Chúc phái lại càn rỡ như thế.
Nếu nắm chặt hà đồ, đích xác một thời gian nữa liền có thể xưng bá Trung Vực!
Đáng tiếc, đáng tiếc!
Tính toán khôn khéo đến mấy cũng không chống lại được một kiếm ngang tàng của Khúc Chính Phong.
Một hơi ứ đọng lập tức phun ra, Phù Đạo sơn nhân cười rất lâu mới dần dần dừng lại, ánh mắt đã hoàn toàn lanh giá.
Đột nhiên lão vung tay áo lên, một chiếc túi càn khôn từ trong tay áo
bay lên, tự động mở ra. Một thứ từ trong túi càn khôn rơi xuống mặt đất.
Cùng với đó là tiếng quát lạnh của Phù Đạo sơn nhân: “Mời Chúc Tâm chưởng môn xem thứ này!”
Thứ rơi xuống đất lăn mấy vòng rồi dừng lại.
Mọi người chăm chú nhìn, nào phải là thứ gì, đây là một xác chết gần như khô quắt.
Trên người xác chết mặc y phục Tiễn Chúc phái, tứ chi co quắp kì lạ, vẻ
mặt xác chết cực kì dữ tợn, dường như khi chết cực kì đau khổ, hai mắt
trợn tròn cực kì không tin, không cam lòng.
Dù người đã chết, tử trạng cực thảm, các đệ tử Tiễn Chúc phái vẫn có thể nhận ra được, đây chính là xác của Trịnh Vân Nhi mất tích trước kia.
Vụ án Hắc Phong Động năm đó dở dang, đó là bởi vì xác Trịnh Vân Nhi đột
nhiên mất tích, ngay cả Triệu Vân Tấn cũng không rõ rốt cuộc là chuyện
gì.
Không ngờ bây giờ lại xuất hiện.
Giữa đám đệ tử Tiễn Chúc phái, nhìn thấy thi thể Trịnh Vân Nhi, Triệu Vân Tấn kinh hãi lui lại ba bước, mặt lộ vẻ kinh hoàng.
Đệ tử Tiễn Chúc phái Giang Linh đứng cách ả không xa lập tức chú ý tới
biểu hiện của Triệu Vân Tấn, đang lo lắng nhìn lại thấy Triệu Vân Tấn lộ vẻ bối rối, run rẩy không ngừng, hết sức chột dạ.
Giang Linh chấn động toàn thân, lập tức hiểu ra là chuyện gì...
”Triệu sư tỷ...”
Cô bé muốn mở miệng nói gì đó, lại cảm thấy một lực đạo đột nhiên từ bên cạnh truyền đến, một bàn tay tóm lấy cánh tay kéo mình ra khỏi đám đệ
tử Tiễn Chúc phái.
Giang Linh kinh ngạc quay lại, nhìn thấy Thẩm Cữu một thân áo trắng.
Sau lưng hắn là hàng chục đệ tử Nhai Sơn.
Bên kia, Nhan Trầm Sa cũng buông tay ra, đệ tử Tiễn Chúc phái Thương
Liễu Phàm cũng bị kéo ra như Giang Linh, ngây ngốc đứng bên cạnh Thích
Thiếu Phong.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều không rõ vừa xảy ra chuyện gì.
Thẩm Cữu cũng không giải thích, vừa buông tay liền cau mày nhìn vào trong.
Thi thể Trịnh Vân Nhi vừa xuất hiện, trong Tiễn Chúc phái đã có mấy người biến sắc.
Ngay cả chưởng môn Chúc Tâm cũng ngây người: Tử trạng này rõ ràng là...
Bất Túc Bảo Điển!
”Môn hạ đệ tử của ngươi rốt cuộc vì sao mà chết, chắc hẳn sẽ không có ai rõ ràng hơn chưởng môn Chúc Tâm ngươi!”
Giọng Phù Đạo sơn nhân lạnh lùng như mang theo vụn băng, đánh cho Chúc Tâm toàn thân run rẩy.
”Trịnh Vân Nhi vô tội, lại chết vì tà thuật. Vừa rồi bản tọa còn nghi
vấn, dù sao Trung Vực ta ba ngàn môn phái, mỗi môn phái đều chính tâm
phò đạo, tại sao lại có người lĩnh ngộ thứ yêu thuật tà ma trong Cửu
Khúc Hà Đồ năm xưa này? Không ngờ ngươi lại không đánh mà khai...”
Chiếc túi càn khôn này được một tu sĩ thần bí nhét vào tay Thích Thiếu
Phong, sự tình quan hệ trọng đại, Thích Thiếu Phong lập tức bẩm báo rõ
việc anyf với Phù Đạo sơn nhân, thi thể này cũng đến tay Phù Đạo sơn
nhân.
Người vì sao mà chết, tất cả mọi người đều có thể dùng linh thức dò xét.
Linh lực trong cơ thể Trịnh Vân Nhi sớm đã tan hết, nhưng ngay cả trong
máu thịt cũng không còn một chút linh khí nào sót lại, rõ ràng có chuyện khác thường.
”Đạo của trời, tổn có thừa mà bổ không đủ“.
Đây chính là nguồn gốc cái tên Bất Túc Bảo Điển.
Hút linh lực của người khác làm của mình, rất là âm hiểm hạ lưu.
Tà thuật này kể cả ở Man Hoang đông nam cũng đã thất truyền từ lâu, ai ngờ nó lại xuất hiện trên đỉnh Côn Ngô?
Chuyện đến nước này Chúc Tâm chẳng lẽ còn không biết, mình thông minh
một đời, trong chuyện Trịnh Vân Nhi lại để đệ tử của mình qua mặt.
Ánh mắt căm hận nhìn Triệu Vân Tấn.
Triệu Vân Tấn liên tục lui lại, không dám nhìn thẳng bà ta.
Nếu lúc trước chưởng môn trưởng lão các môn phái lớn còn nghi hoặc đối
với việc này: Chẳng hạn như người giết Trịnh Vân Nhi cũng có thể là Kiến Sầu Nhai Sơn, bởi vì Kiến Sầu đích xác có khả năng là tà ma ngoại đạo.
Nhưng lúc này nhìn cảnh tượng trước mắt còn có ai không rõ nữa?
Người hạ thủ với Trịnh Vân N tuyệt đối không phải Kiến Sầu Nhai Sơn mà là nữ tu sĩ Tiễn Chúc phái chột dạ này hi.
Một màn vu oan hãm hại thật hấp dẫn!
Trưởng lão Côn Ngô Cố Bình Sinh lập tức lăng không tóm Triệu Vân Tấn ném xuống đất: “Lén lén lút lút, còn không mau khai thật ra!”
”Không phải ta giết, không phải ta giết!”
Triệu Vân Tấn lập tức la hoảng lên.
Chúc Tâm sắc mặt xanh mét, không ngờ trong lúc tất cả mọi người còn chưa phản ứng lại, bà ta đã rút kiếm đâm thẳng vào Triệu Vân Tấn.
Phập!
Triệu Vân Tấn còn đang nói nhảm, ngực lập tức bắn ra một chùm hoa máu.
Kiếm khí mạnh mẽ rung động xông thẳng lên linh đài, lập tức phá hủy ý thức ả, sinh cơ tắt ngấm, mất mạng tại chỗ.
”Chưởng môn Chúc Tâm làm vậy là ý gì?”
Cố Bình Sinh đang định thẩm vấn, không ngờ Chúc Tâm lại hạ độc thủ như vậy, lập tức giận dữ.
Chúc Tâm cầm kiếm mà đứng, bộ mặt vặn vẹo, cảm thấy đã đến đường cùng, lúc này phải liều chết một phen.
”Ý gì à? Môn hạ đệ tử của ta vô cớ bị giết, hơn nửa tu sĩ trong phái đều bị tà ma Khúc Chính Phong tàn sát, Nhai Sơn chính là đầu sỏ, các ngươi
không đi truy cứu mà lại vu cáo Tiễn Chúc phái ta có yêu tà, Trung Vực
này, thiên hạ này cón có công bằng nữa không? Đệ tử Tiễn Chúc phái nghe
lệnh, rút kiếm!”
Xẹt xẹt xẹt!
Phía sau Chúc Tâm, gần trăm đệ tử Tiễn Chúc phái, tất cả đều là tâm phúc tín nhiệm của Chúc Tâm được mang tới tham gia tiểu hội Tả Tam Thiên.
Bây giờ Chúc Tâm ra lệnh một tiếng, lập tức toàn bộ rút kiếm!
Ánh kiếm lấp lánh làm mọi người hoa mắt, trong lòng bốc khí lạnh.
Keng...
Gần như Tiễn Chúc phái vừa rút kiếm, hướng đông nam, hàng trăm thanh kiếm cũng ra khỏi vỏ.
Từ Khấu Khiêm Chi đến Khương Hạ, từ Thang Vạn Thừa đến Nhan Trầm Sa...
Trên quảng trường Vân Hải Côn Ngô, môn hạ Nhai Sơn đều rút kiếm.
Nhất thời kiếm khí ngút trời, mang theo sát ý uy nghiêm.
Cả quảng trường giương cung bạt kiếm.
”Rút kiếm?”
Phù Đạo sơn nhân đứng trên đại điện Chư Thiên, gió lạnh mang sát ý uy
nghiêm thổi qua vạt áo rách nát của lão, thân hình ẩn giấu dưới đạo bào
lại đứng thẳng như tùng!
Lão đưa mắt nhìn phía dưới, sầm mặt tiến lên một bước, giọng nói lạnh
lùng: “Chưởng môn Chúc Tâm có biết ngươi đang rút kiếm với ai không?”
”Hôm nay Tiễn Chúc phái ta không có ý động thủ, chỉ muốn tự bảo vệ mình“.
Chúc Tâm vẻ mặt lẫm liệt.
Trước ba ngàn môn phái trên quảng trường này, bà ta hiệu lệnh rút kiếm,
không tin Nhai Sơn dám cậy thế bắt nạt người khác, khi Tiễn Chúc phái đã bị tắm máu lại vẫn dám ngang nhiên động thủ.
”Mấy trăm đệ tử chết oan uổng, Côn Ngô Nhai Sơn đứng đầu Trung Vực ta
lại tư dục bản thân mà không thể trả lại công bằng. Nếu không rút kiếm,
Tiễn Chúc phái ta há không mặc cho người khác xâu xé?”
”Công bằng?”
Phù Đạo sơn nhân cuối cùng vẫn cười lên.
Có điều tiếng cười này lại làm mọi người bất giác nổi da gà.
Trong tay áo ánh sáng xanh rực rỡ phát ra, hai tiếng “công bằng” vừa nói xong, tay trái Phù Đạo sơn nhân đã giơ lên cao. Một ấn giám màu vàng
khắc mây lành lơ lửng chính giữa làn ánh sáng xanh này.
Trung Vực, Hoàng Thiên Giám!
Hơi thở nặng nề như không trung, ánh sáng xanh thì sáng như trời xanh.
Một cảm giác như nối liền trời và đất.
Trong nháy mắt, vô số người đều kinh hãi.
Năm ngón tay già nua đầy nếp nhăn dùng sức, Hoàng Thiên Giám liền bị Phù Đạo sơn nhân nắm trong lòng bàn tay.
Ánh sáng xanh lập tức lan rộng, gần như che lấp cả đại điện Chư Thiên.
Trong ánh sáng, thân hình Phù Đạo sơn nhân trở nên lẫn lộn, chỉ có giọng nói rõ ràng vô cùng: “Ta là trưởng lão chấp pháp Trung Vực, hôm nay
liền trả lại ngươi công bằng thật sự!”
Vù!
Linh khí xung quanh chấn động, điên cuồng hội tụ về phía Hoàng Thiên Giám.
Phù Đạo sơn nhân tay cầm ấn giám, từ cao nhìn xuống, giơ tay đập mạnh.
Hoàng Thiên Giám ép xuống, không ngờ lại đón gió lớn lên.
Chỉ ở sau nháy mắt, Hoàng Thiên Giám đã lớn bằng non nửa quảng trường
Vân Hải, thân ấn khắc mây lành tỏa ánh vàng rực rỡ điên cuồng rung động
mang theo uy thế đáng sợ.
Như núi lở, như núi đè.
Bóng tối nặng nề lập tức bao trùm tất cả các tu sĩ Tiễn Chúc phái đứng bên dưới.
Cảm giác đó không ngờ lại như cả trời ao sụp xuống đầu bọn chúng.
Trong tối tăm dường như có một sức mạnh của trời đất trói buộc tất cả mọi tu sĩ bị bao phủ trong phạm vi tấn công.
Không có người nào có thể tránh thoát được sự trừng phạt đến từ trời đất này.
Chúc Tâm điên cuồng thúc giục tất cả mọi công pháp trong thân thể, từng
vết rạn đáng sợ lan tràn trên da, ngay cả đáy mắt cũng biến thành màu đỏ đẫm máu, nhưng...
Không có bất cứ tác dụng nào.
Trốn không nổi.
Bất kể bà ta cố gắng thế nào vẫn không thể di động được một chút: “Không...”
Ầm!
Một tiếng nổ rung trời chuyển đất.
Hoàng Thiên Giám đập xuống, tất cả những tiếng kêu kinh hoàng đều hóa thành hư ảo.
Gần trăm tu sĩ Tiễn Chúc phái bao gồm Chúc Tâm bị đập thành thịt nát.
Máu nhuộm đỏ cả quảng trường Vân Hải.
Trên mặt đất, vô số vết nứt đáng sợ lấy Hoàng Thiên Giám to lớn làm
trung tâm, lấy vị trí của đám người Tiễn Chúc phái vừa rồi làm trung
tâm, nhanh chóng lan rộng ra xung quanh.
Tiếng nứt như sâu bọ bò vào trong tai tất cả mọi người.
”Tà ma ngoại đạo, bao che kẻ ác, cũng xứng rút kiếm?”
Hoàng Thiên Giám vàng óng phát ra ánh sáng xanh tinh khiết đa thu về
trong tay Phù Đạo sơn nhân, phát ra khí tức không gì sánh được.
Phù Đạo sơn nhân đứng trên đại điện Chư Thiên, nhìn vô số tu sĩ xung
quanh, nhìn vô số chưởng môn và trưởng lão các môn phái, nhìn Hoành Hư
chân nhân bên cạnh, chính khí lẫm liệt.
”Còn có ai muốn rút kiếm với Nhai Sơn ta?”
Giọng nói khàn khàn như sấm sét, mang lửa giận, vang vọng cả Côn Ngô yên tĩnh.