Cả thanh Quỷ Phủ chấn động, không ngờ bắt đầu từ chỗ tay
Kiến Sầu nắm, quỷ khí dày đặc bị xua đi, ngược lại phát ra ánh vàng vô
tận.
Đây là...
Hồng Nhật Trảm!
Những người ở đây đều đã được thấy uy lực của đạo ấn này trong tiểu hội.
Chính là một nhát chém này khiến Hứa Lam Nhi mất toàn bộ sức chiến đấu, trực tiếp trọng thương hấp hối!
Bây giờ nàng lại dùng tới đạo ấn này với Tạ Bất Thần.
Đám Tả Lưu toàn bộ hít sâu một hơi, ngay cả Hạ Hầu Xá cũng hơi nhíu mày.
Như Hoa công tử thì khẽ nheo mắt, ánh mắt di chuyển theo bóng dáng hai người, quan sát kĩ càng.
Trong mắt Lục Hương Lãnh đã lộ vẻ lo lắng âm thầm.
Khi nghe thấy con lợn gác cửa nói ra lựa chọn dầu tiên, trong lòng nàng cũng đã sinh ra dự cảm không ổn.
Chỉ tiếc tốc độ động thủ của Kiến Sầu và Tạ Bất Thần quá nhanh, quá
nhanh, vì vậy nàng hoàn toàn không kịp phản ứng, hoàn toàn không có cơ
hội ngăn cản hai người ra tay, hai người đã đánh nhau sống chết.
Hai bóng người chiến đấu với tốc độ kinh người, mỗi lần giao thủ đều chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh giữa không trung.
Ánh vàng trên thân búa của Kiến Sầu đã tỏa ra, sau đó nàng giơ cao búa
lên, thế là cây búa lập tức nóng cháy như một khối nham thạch nóng chảy
bị Kiến Sầu nắm trong tay...
Chỉ có thâm thù đại hận không chết không dứt mới khiến hai người này phải chiến đấu sống chết như vậy.
Côn Ngô Nhai Sơn...
Trong lòng Lục Hương Lãnh lại hiện ra tên của hai môn phái này.
Đây có lẽ là thù hận cá nhân giữa Tạ Bất Thần và Kiến Sầu, nhưng bất kể
là Phù Đạo sơn nhân hay là Hoành Hư chân nhân đều hết sức coi trọng hai
đệ tử này.
Bất cứ người nào trong đó xảy ra chuyện đều có khả năng gây ra mâu thuẫn giữa hai phái.
Trung Vực không thể đánh cuộc, cũng đánh cuộc không nổi.
Luồng ánh sáng vàng tím chạy ra trong lòng bàn tay Lục Hương Lãnh, bước
chân khẽ động, chuẩn bị có động tác gì đó. Nhưng trong nháy mắt nàng sắp cất bước, một chiéc quạt giấy có hình nhiều loại hoa lại không mặn
không nhạt giơ ngang trước mặt nàng.
Lục Hương Lãnh ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy Như Hoa công tử. Chiếc
trường bào thêu hoa của hắn rực rỡ đến cực điểm, như là có mắt sau gáy,
giơ quạt giấy ra lạnh nhạt ngăn cản đường đi của nàng.
”Như Hoa công tử, đây là ý gì?”
Lục Hương Lãnh nhíu mày, lãnh ý mơ hồ nổi lên.
”À”, Như Hoa công tử nhỏ giọng cười, giọng nói dịu dàng mà chậm rãi:“Đối với hai vị thiên tài nhất đẳng trong cùng thế hệ Trung Vực này, Lục tiên tử không có một chút tò mò nào sao?”
Chẳng hạn như từng người bọn họ có chủ bài gì? Rốt cuộc có sức chiến đấu đáng sợ ra sao? Nếu gặp nhau sẽ ai thắng ai thua?
Người ngoài không muốn biết, nhưng hắn lại đã tò mò rất lâu rồi.
Đặc biệt là...
Lúc này Như Hoa công tử cảm thấy sự khác biệt rõ ràng.
Tục ngữ nói mềm sợ cứng, cứng sợ ngang tàng, ngang tàng sợ chán sống.
Kiến Sầu ra tay trước, chiếm tiên cơ, sau đó lại dùng phương pháp lấy
thương đổi thương, lấy mạng đổi mạng, không ngừng cường công, bởi vậy
mới có thể không ngừng áp đảo Tạ Bất Thần.
Nhưng...
Nếu không có đủ thực lực, đừng nói áp đảo, dù có tiên cơ tốt đến mấy, có đấu pháp liều mạng đến mấy cũng có khả năng bị phản kích luống cuống
tay chân.
Sức mạnh...
Sức mạnh của Kiến Sầu đã khác xưa.
Nàng mạnh đến mức kinh người, so với khi dùng một đòn Đế Giang Phong Lôi Dực trên đỉnh tiểu hội Tả Tam Thiên chỉ hơn chứ không kém.
Nhưng bây giờ rõ ràng nàng còn chưa dùng đến Đế Giang Phong Lôi Dực.
Giơ tay nhấc chân, quả thực sức mạnh đều tràn ra, mãnh liệt như có thể nổ tung.
Dù chỉ là một cái lắc người nhẹ nhàng lại cũng có thể tạo ra một chuỗi
tàn ảnh, tốc độ nhanh đến mức làm mọi người nhìn trân trối.
Còn sức mạnh tinh túy ngưng tụ lúc sử dụng đạo ấn cũng nhanh quá mức tưởng tượng làm mọi người khó mà hiểu được.
Dường như sau tiểu hội, sức mạnh của nàng đã nhảy thẳng lên một cấp bậc.
Sức mạnh, tốc độ, sự vận dụng quá mức thành thạo đối với đạo ấn.
Tất cả đều tạo thành sức chiến đấu khoa trương của nàng lúc này.
Như Hoa công tử có thể hoàn toàn khẳng định: Lúc này đối chiến chính
diện với Kiến Sầu, nếu hắn không dùng đến bày tẩy thì tuyệt đối không
chống được mười hiệp.
Một tiểu hội lại khiến sức mạnh của người này tăng lên nhiều như vậy sao?
Như Hoa công tử không tin!
Ánh mắt hắn nhìn Kiến Sầu đã lộ ra tâm tình khó tả.
Chậm rãi thu hồi quạt giấy, Như Hoa công tử đã quên sự tồn tại của Lục
Hương Lãnh bên cạnh, chỉ dùng nan quạt nhẹ nhàng cọ lên lòng bàn tay,
dường như muốn xóa bỏ cảm giác ngứa ngáy khó chịu trong lòng.
Chỉ tiếc, ngay cả ánh mắt cũng khó mà thu hồi lại, làm sao có thể loại bỏ được cảm nhận trong lòng?
Càng quan sát, nghi hoặc lại càng nhiều.
Đối với Tạ Bất Thần, nghi hoặc cũng tồn tại.
Hắn đã nghe người khác nói, hơn nữa chính hắn cũng có chủ định tìm hiểu
tình hình. Kiến Sầu biết những đạo ấn nào, chiến đấu có đặc tính gì,
từng dùng chiến thuật thế nào...
Có thể nói, dù hắn chưa từng tận mắt xem Kiến Sầu chiến đấu nhưng lại không khác gì đã tận mắt chứng kiến.
Có điều bây giờ sức mạnh Kiến Sầu thể hiện ra đã hoàn toàn vượt qua phán đoán của hắn khi đó.
Thậm chí...
Còn không chỉ vượt qua một chút ít.
Đó là sự nhảy vọt về sức mạnh, gần như phải tăng lên ba thành.
Ầm!
Trong không gian chật hẹp, Hồng Nhật Trảm càng có cảm giác rừng rực thiêu đốt.
Ánh đỏ chiếu sáng hình khắc hai bên, không ngờ lại biến cả không gian thành một vùng bao phủ trong nham thạch nóng chảy.
Chiếc búa là vầng mặt trời đỏ treo cao trên trời, còn Kiến Sầu là người
tay nâng mặt trời, vung búa chém xuống với khí thế không thể ngăn cản.
Trác Nhiên kiếm ý trên đầu ngón tay trái Tạ Bất Thần biến mất, khi búa
của Kiến Sầu chém xuống, năm ngón tay hắn đã mở ra, dùng sức tóm một cái trong hư không.
Ào ào!
Trong hành lang không có một chút nước đột nhiên lạic ó tiếng sông chảy cuồn cuộn.
Hắn như cầm thứ gì đó trong hư không, sắc mặt trắng xanh, chậm rãi rút thứ vô hình đó ra.
Không ngờ lại là một thanh kiếm!
Một thanh trường kiếm do dòng sông ngưng tụ mà thành.
Nhưng dòng sông này từ đâu đến?
Thậm chí ngay cả một chút nước cũng không có!
Tất cả đều là kiếm ý!
Thứ bàn tay Tạ Bất Thần cầm không phải là thanh kiếm nước sông trên sông Cửu Đầu ngày xưa mà chỉ là một đạo Giang Lưu kiếm ý!
Có điều kiếm ý này rất mạnh, vừa mới xuất hiện đã khiến những người xung quanh có cảm giác như đang đứng trước một dòng sông thật sự.
Vốn cả không gian đã tràn ngập màu đỏ rực, nhưng Giang Lưu kiếm ý của Tạ Bất Thần vừa vung ra, một gợn sóng trong suốt đã lan ra xua tan sắc đỏ.
Ầm!
Giang Lưu kiếm ý chống lại Hồng Nhật Trảm!
Mặt trời đỏ rơi xuống, dòng sông lớn chảy xiết!
Màu đỏ rực tràn tới, sau khi bị gợn sóng trong suốt cản lại hơn nửa vẫn còn một bộ phận ngang nhiên lao vào người Tạ Bất Thần.
Hắn chỉ dựng thanh Nhân Hoàng kiếm còn nằm trong vỏ lên trước người.
Ong!
Ánh sáng đỏ rực đụng vào vỏ kiếm không ngờ lại bị ngăn cản quá nửa, chỉ
còn lại một chút, đã không thể tạo thành tổn thương với Tạ Bất Thần.
Một hiệp này cơ bản xem như ngang tay.
Tuy nhiên...
Há lại dễ dàng kết thúc như vậy?
Đã có tốc độ nhanh, vậy phải phát huy đến cực hạn ưu thế tốc độ nhanh này1
Một đạo tàn ảnh màu trắng nhạt không ngờ trong nháy mắt đã bay đến trước mặt Tạ Bất Thần.
Ầm!
Sức mạnh thân thể thuần túy, một cuốc đá ra.
Tạ Bất Thần vỗ lên bích họa, nghiêng người né tránh.
Rầm!
Trên bích họa lập tức để lại một hố sâu đáng sợ.
Kiến Sầu một đòn không đắc thủ, lại một lần nữa kéo gần khoảng cách với
Tạ Bất Thần, năm ngón tay phải biến chưởng thành trảo, dùng sức chộp tới vai phải hắn.
Phụp!
Mới tránh được một cước, Tạ Bất Thần cuối cùng vẫn không thể né được một trảo gần tỏng gang tấc này.
Năm ngón tay Kiến Sầu lập tức cắm vào vai phải Tạ Bất Thần, máu tươi bắn ra.
Đòn này đắc thủ!
Đáng tiếc hắn thuận tay trái, vết thương này lại ở vai phải.
Kiến Sầu đang định đánh tiếp vào vai trái hắn, không ngờ vừa đưa tay ra, ở khoảng cách gần đến mức có thể nghe thấy tiếng hô hấp của đối phương
lại nhìn thấy một đôi mắt vô tình vô cảm của hắn.
Tặc tặc!
Thì ra là có âm mưu!
Năm ngón tay dính đầy máu tươi từ trên vai Tạ Bất Thần rút ra, mang theo một đám máu tươi tung tóe, để lại năm lỗ máu đầm đìa. Ngay khi Kiến Sầu vừa bứt ra lùi lại, một đạo kiếm khí màu xám đậm chợt xuất hiện, chém
qua sát bên má Kiến Sầu.
”Ẩn Giả kiếm ý!”
Quá hiểm!
Nếu không phải nàng phát hiện tình hình đủ sớm, tốc độ đủ nhanh, chỉ sợ lúc này đã bị đạo kiếm khí kia chém bay mất nửa cái đầu!
Tàn ảnh màu trắng nhạt lóe lên, Kiến Sầu đã lùi đến vách tường bên kia cách đó mười trượng.
”Tính toán thật khéo, ta còn tưởng rằng Tạ Bất Thần ngươi không biết dùng đấu pháp đánh địch một ngàn tự tổn tám trăm này chứ!”
Dù sao thì hắn cũng là “đệ nhất trí kế” được mọi người ở kinh thành Đại Hạ công nhận.
Trên năm ngón tay còn dính máu tươi của Tạ Bất Thần.
Kiến Sầu tiện tay vẫy một cái, toàn bộ máu đền rời khỏi bàn tay trắng
muốt của nàng. Ngón tay nàng nhẹ nhàng chuyển một cái, những giọt máu
này không ngờ lại hóa thành một đóa hoa máu nở ra trên đầu ngón tay
nàng.
Máu tươi trên cánh tay phải Tạ Bất Thần đã nhuộm đỏ vỏ Nhân Hoàng kiếm hắn cầm trên tay phải.
Có điều trên mặt hắn vẫn như cũ, không có bất cứ vẻ thống khổ nào trừ vẻ tái nhợt.
Có thể nhẫn điều người thường không thể nhẫn, đã không phải là người thường nữa rồi.
Trong tay trái hắn giữ thứ gì đó, mấy chấm sáng xám xám lờ mờ khó có thể phát hiện, khiến đối phương có cảm giác như người đã xuất thế lại nhập
thế.
Ẩn Giả kiếm ý, tập từ tứ sư huynh Vương Khước.
Chính là loại kiếm ý độc đáo, lạ lùng hiếm thấy trong số những kiếm ý hắn tập từ người ngoài.
Kiến Sầu còn chưa dùng Đế Giang Phong Lôi Dực, không ngờ đã ép hắn đổi đến loại kiếm ý thứ ba.
Cho dù có ưu thế ra tay trước chiếm tiên cơ, lại cộng thêm nàng có Quỷ Phủ còn hắn chưa rút kiếm, nhưng...
Tạ Bất Thần lại có một loại dự cảm khó tả: Dù Kiến Sầu không dùng Quỷ Phủ, cuộc chiến đấu giữa bọn họ có thể vẫn có kết quả này.
Khả năng phán đoán thật là kinh người.
Đáy mắt Tạ Bất Thần đã âm thầm xuất hiện vẻ kiêng kị: Nàng mạnh hơn quá
nhiều so với sức mạnh hắn đoán lúc đầu. Nếu không dùng đến mười hai phần tinh thần, người chết trong ẩn giới chỉ sợ sẽ là chính hắn!
Có điều...
Sức mạnh của Kiến Sầu tăng nhanh đến đáng sợ.
Hắn nhất thời khó mà phán đoán được sức mạnh của nàng, càng không thể tính được chủ bài của nàng.
Là thiên phú?
Là nỗ lực?
Hay là nhân tố gì bị hắn xem nhẹ...
Có lẽ là đọc hiểu vài phần suy nghĩ qua đáy mắt Tạ Bất Thần, Kiến Sầu
nắm đóa hoa máu tạo thành từ máu Tạ Bất Thần trong bàn tay trắng muốt.
Nàng thật sự là quá hiểu hắn, từ phản ứng lúc đối chiến đến vẻ mặt hắn lúc này...
Nàng đều có thể đoán được sơ sơ.
Rốt cuộc nàng từng thích người trước mặt này đến mức nào?
Kiến Sầu than khẽ: “Ngươi lúc này nhất định đang suy nghĩ, rốt cuộc
ngươi đã bỏ qua mất điều mấu chốt gì. Ngươi xem không hiểu sức mạnh của
ta, cũng không biết chủ bài của ta là gì“.
Bụp!
Như bóp nát một quả mọng, đóa hoa máu bị năm ngón tay nàng bóp chặt, lại bắn toé thành một màn mưa máu.
Kì thực nàng cũng rất muốn biết, chính mình lúc này rốt cuộc có sức chiến đấu như thế nào.
Kiến Sầu lơ lửng trên hư không cao hàng chục trượng, sau lưng là bích họa ghi lại nửa đời chìm nổi của Bất Ngữ thượng nhân.
Trong hư không, lập tức có một đấu bàn hai trượng bốn thước bảy xoay
tròn hiện ra, đạo ấn hình cánh chim màu vàng từ từ sáng lên, sau vai
Kiến Sầu cũng sinh ra cảm giác nóng rực.
Nàng nheo mắt nhìn kĩ Tạ Bất Thần, khẽ cúi người xuống.
Nụ cười bên môi đột nhiên nở rộng, cực kì ác ý: “Ngươi tò mò, ta sẽ lật từng lá bài cho ngươi xem!”