“Rốt cuộc họ đang nói chuyện gì thế?”
Phía xa xa, bên này truyền tống trận, Tả Lưu sờ sờ cằm, cuối cùng không nhịn được hỏi một câu.
Bọn họ đứng ở bên này, chỉ có thể nhìn thấy sau lưng Kiến Sầu.
Thấy hai người nói chuyện với nhau vài ba câu, sau đó không ngờ Ngô Đoan lại lộ ra vẻ mặt như thấy ma, còn nhìn Tạ Bất Thần mấy cái nữa, mấy người
quả thực cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.
Có điều bất kể bọn họ dỏng tai lên thế nào cũng không nghe thấy rốt cuộc hai người kia đang nói gì.
Ngón tay chuyển một cái rất linh hoạt, Như Hoa công tử nhìn Tạ Bất Thần mặt
không đổi sắc bên cạnh rồi lại lần nữa nhìn về phía Kiến Sầu đang nói
chuyện với Ngô Đoan, chỉ hừ một tiếng: “Nói mấy câu với người của Côn
Ngô mà cũng phải bày trận pháp cách âm, tặc tặc, ta thấy vị đạo hữu Kiến Sầu này đúng là có quá nhiều hoa đào rồi...”
“...”
Ngươi đầy hoa trên người, còn không biết xấu hổ nói người khác?
Tả Lưu liếc một đám hoa đào màu hồng nhạt nở rộ trên vạt áo Như Hoa công tử, rùng mình một cái, trong lòng lạnh buốt.
Lục Hương Lãnh cũng cảm thấy cảnh tượng vừa rồi dường như có chút khó mà tưởng tượng.
Sớm nghe nói Hoành Hư chân nhân Côn Ngô có mười hai đệ tử, mỗi người đều là kì tài ngút trời, dù sau đó có Tạ Bất Thần, ánh sáng của mười hai người bọn họ cũng chưa hề bị át đi. Nghe đồn Ngô Đoan đã tu hành năm trăm hai mươi năm, là một “lão quái nguyên anh: thực sự, vậy mà lại lộ ra vẻ mặt như vậy, lại còn liên quan đến Tạ Bất Thần nữa chứ.
Trong đầu
lập tức lục lại mối quan hệ giống như sương mù giữa Kiến Sầu và Tạ Bất
Thần, sự lo lắng trong lòng Lục Hương Lãnh lại dần dần tăng lên.
Một lát sau, cuối cùng Kiến Sầu và Ngô Đoan đã nói chuyện xong, ôm quyền cáo từ lẫn nhau rồi đi về phía bên này.
Vừa đi đến gần, Kiến Sầu đã phát hiện ánh mắt mọi người nhìn mình không được bình thường lắm.
Đáy mắt Tả Lưu lấp lánh ánh sáng tò mò, Lục Hương Lãnh thì hơi lo âu, Như
Hoa công tử nhìn nàng đầy ghen tị, Hạ Hầu Xá thì hờ hững nhìn nàng một
cái rồi nhanh chóng thu ánh mắt lại.
Đương nhiên còn có Tạ Bất Thần.
Ánh mắt hắn mới chậm rãi thu hồi từ trên người Ngô Đoan về, vừa lúc bắt gặp ánh mắt Kiến Sầu.
Bình tĩnh, thâm thúy, lạnh nhạt vô tình lại phảng phất vài phần dịu dàng, có điều cũng có một chút khó lường.
Chắc hẳn mọi người đều tò mò mình hỏi Ngô Đoan chuyện gì.
Kì thực cũng không hỏi gì cả.
Trong đầu Kiến Sầu vẫn vang vọng những lời của Ngô Đoan: “Tạ sư đệ thiên phú
trác tuyệt, sư tôn rất hài lòng với hắn. Từ hơn ba trăm năm trước, sư
tôn đã không tự mình dạy ai nữa, nhưng bây giờ lại đích thân chỉ điểm
cho hắn. Sư tôn dạy hắn cái gì, không ai biết được, chỉ biết hắn đã tập
được Trác Nhiên kiếm ý từ Triệu Trác sư huynh, tập được Giang Lưu kiếm ý từ Nhạc Hà sư huynh, học được Ẩn Giả kiếm ý từ Vương Khước sư đệ. Người này không giống các sư huynh đệ Côn Ngô khác của ta, tâm lạnh tình
lạnh, ta nhìn không thấu“.
Nụ cười bên khóe miệng sâu hơn một
chút, Kiến Sầu tùy ý đứng vào giữa truyền tống trận, nói: “Ta chỉ nói
với Ngô Đoan sư huynh mấy chuyện riêng, không quan hệ với chuyến đi
này“.
Mọi người đồng loạt lộ ra vẻ mặt khó tả: Ngươi nói sao chả được.
Kiến Sầu không để ý vẻ mặt của mọi người rốt cuộc thế nào, chỉ cười nói:“Thời gian không sớm, chúng ta đến đảo Đăng Thiên thôi“.
Nói tới đây, nàng đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn về phía Tạ Bất Thần: “Là đảo Đăng Thiên đúng không? Tạ sư đệ!”
Hoành Hư chân nhân đã nói, Tạ Bất Thần chính là người đã đi qua ẩn giới, hiểu rất rõ tình hình, cho nên Kiến Sầu mới hỏi như vậy.
Có điều...
Trong câu hỏi này có một ý trào phúng mà chỉ Tạ Bất Thần mới nghe ra được.
Có điều hắn không hề tức giận, chỉ gật đầu, cũng không nhìn ra có gì kiêu
ngạo: “Ẩn giới Thanh Phong am có truyền tống trận truyền tống đến đảo
Đăng Thiên, chính là trận pháp do sư tôn của Kiến Sầu sư tỷ để lại, bất
quá đã tổn hại nghiêm trọng. Lúc Bất Thần từ ẩn giới về, đoán được có
thể sẽ còn có người khác dùng đến cho nên đã sửa lại trận pháp trước cửa ẩn giới. Bây giờ chỉ cần đến đảo Đăng Thiên, đợi Bất Thần kết nối trận
pháp trên đảo Đăng Thiên với ẩn giới liền có thể trực tiếp truyền tống
đến ẩn giới, bớt được phiền phức khi phải vượt biển“.
”Ngươi có thể sửa được truyền tống trận?”
Như Hoa công tử nghe vậy, lông mày hơi nhướng lên, lập tức nhìn về phía Tạ Bất Thần.
Tạ Bất Thần khẽ gật đầu: “Cũng biết chút chút“.
“...”
Cũng biết chút chút?
Như Hoa công tử mím môi, không biết vì sao lại cười lạnh một tiếng, không nói gì nữa.
Trên Thập Cửu Châu có rất ít người tinh thông trận pháp, trừ khi là người của hai tông âm dương Bắc Vực.
Trong một trăm tu sĩ có thể có một người hiểu sơ sơ vè trận pháp đã là không
tồi rồi, còn có thể tu sửa truyền tống trận thì đúng là hiếm càng thêm
hiếm, cơ bản đều là những nhân vật cấp bậc lão quái, tu vi rất cao,
nghiên cứu rất sâu.
Tạ Bất Thần dù là môn hạ Côn Ngô nhưng cùng lắm cũng chỉ có tu vi Kim Đan kì, vậy mà lại biết tu sửa trận pháp?
Như Hoa công tử không cho rằng hắn đang khoác lác, dù sao những người đồng hành đều không phải người mù.
Hắn cười lạnh chỉ vì câu nói xem như khiêm tốn của Tạ Bất Thần: Cũng biết chút chút.
Có thể tu sửa truyền tống trận, lại chỉ nói mình cũng biết chút chút, đúng là giả tạo, thế thì những người khác rõ ràng là nửa chút cũng không
biết gì.
Không khí nhất thời hơi lạnh nhạt.
Nghe tiếng
cười lạnh của Như Hoa công tử, trên gương mặt Tạ Bất Thần lại không có
vẻ gì là tức giận, vẫn lạnh nhạt như thường, dường như hoàn toàn không
nghe thấy.
Kiến Sầu lại vui như nở hoa trong lòng.
Nàng
hiểu Tạ Bất Thần, đối với hắn àm nói, cũng biết chút chút chính là lời
nói thật. Trận pháp trong thiên hạ có vô số, dù thế nào thì Tạ Bất Thần
cũng mới bước vào đường tu hành chưa được ba năm, những gì hắn biết cùng lắm cũng chỉ có thể coi như “chút chút“.
Có điều ai bảo hắn không được người khác thích chứ?
Ngay từ trước khi xuất phát, Kiến Sầu đã nhận được một phần bản đồ ẩn giới
Thanh Phong am từ chỗ Niếp Tiểu Vãn, mọi người lại biết Tạ Bất Thần trên đại điện có che giấu, có thể vì đủ loại nguyên nhân khác nhau, cho nên
vừa bắt đầu đã không thể không phòng bị hắn.
Cứ như thế, dù những lời của Tạ Bất Thần rất bình thường nhưng lọt vào tai mọi người tự nhiên lại có ý nghĩa khác.
Không thể phủ nhận, việc làm của Kiến Sầu lúc đó chưa chắc đã không có tính toán cá nhân bên trong.
Có điều trong tay nàng có một phần bản đồ khác, làm sao có thể đưa những người bạn thân quen của mình vào chỗ nguy hiểm được?
Hết thảy chỉ có thể trách Tạ Bất Thần xui xẻo.
Kiến Sầu cười cười, từ trong túi càn khôn lấy ra một tấm truyền tống phù,
cầm trong tay, nói: “Vậy thì chúng ta sẽ đến đảo Đăng Thiên trước“.
Rắc một tiếng.
Vừa nói xong, Kiến Sầu liền trực tiếp bóp nát truyền tống phù.
Giữa truyền tống trận lập tức phát ra ánh sáng mênh mang, trong nháy mắt, mấy người đã biến mất tại chỗ.
Bầu trời mua thu xanh ngắt.
Mười ba hòn đảo ghi đầy những truyền thuyết về tiên lộ, không ít hào quang
pháp bảo xẹt qua trên trời, hoặc bay về phía mặt biển xanh tỏng xa xa,
hoặc bay tới đại địa Thập Cửu Châu sừng sững bên này.
Đảo thứ mười ba tên là Đăng Thiên, ý là “nhất bộ đăng thiên“.
Nghe đồn các tu sĩ từ cô đảo nhân gian đến cầu đạo, một khi đi qua đảo này liền có thể đắc đạo thành tiên.
Truyền tống trận phát ra mấy làn ánh sáng, đám Kiến Sầu sáu người xuất hiện trong trận pháp.
Tả Lưu bước ra một bước, còn có vài phần hưng phấn: “Đây là lần đầu tiên ta rời khỏi đại địa Thập Cửu Châu“.
Như Hoa công tử đứng ở phía sau nhìn hắn đầy khinh thường.
Trừ Tả Lưu, mấy người còn lại đều đã từng thấy sự đời. Kiến Sầu cũng đến từ cô đảo nhân gian, đã từng đi qua đảo Đăng Thiên, cho nên vẻ mặt rất
bình thản.
Nàng nhìn về phía Tạ Bất Thần: “Khi đó truyền tống
trận của sư tôn xảy ra sai sót, bọn ta chỉ được truyền tống đến đảo Trảm Nghiệp, vì thế ta không hề rõ trận pháp trên đảo Đăng Thiên rốt cuộc là trận pháp nào“.
Tạ Bất Thần không nhnf nàng, nghe vậy chỉ gật đầu.
Xung quanh điêu khắc không ít trận pháp, một nửa là đến từ trên quảng trường Tây Hải, non nửa đến từ Vọng Giang lâu, Vọng Hải lâu, còn có một bộ
phận rất ít đến từ các tu sĩ đại năng, có lẽ thuộc về loài làm xong chỉ
dùng một lần rồi bỏ.
Nếu không có đám người bọn họ, trận pháp Phù Đạo sơn nhân để lại có lẽ cũng thuộc số rất ít này.
Một bộ áo bào xanh, tay cầm trường kiếm, Tạ Bất Thần đi một lát giữa mấy
tòa trận pháp rồi dừng lại phía trước một tòa trận pháp đã bị bùn đất
phủ kín một nửa, nói: “Chính là trận pháp này. Truyền tống trận này tổn
hại không quá mức nghiêm trọng, nửa canh giờ là có thể sửa xong“.
”Lâu thế cơ à?”
Tả Lưu lập tức líu lưỡi.
Tạ Bất Thần không hề để ý đến lời nói vô lễ của hắn, chỉ cười nói: “Nếu có tu sĩ đại năng ở đây, có lẽ chỉ một khắc liền có thể sửa xong. Có điều
tu vi của ta hơi thấp, đành phải mất nhièu thời gian hơn mấy lần“.
Hắn nói như vậy vừa có lễ độ lại vừa tỏ ra rộng lượng.
Lúc này Tả Lưu lại không biết nên nói gì cho phải, ấp úng một hồi lâu không nói nên lời.
Tốt xấu cũng là một kẻ lưu manh, thế mà chỉ một câu đã bị cứng họng rồi.
Kiến Sầu cười thầm một tiếng trong lòng, cảm thấy Tả Lưu dù luôn tự nhận lưu manh nhưng tâm tư còn quá đơn thuần, định mở miệng giải vây cho hắn,
không ngờ từ phía xa xa lại có một tiếng gào bi phẫn truyền đến: “Không
ngờ lại là ngươi!”
Mọi người đều nghe thấy, lập tức quay đầu nhìn về phía đó.
Trên một tảng đá ngầm rất xa, dường như có mấy tu sĩ đang xảy ra tranh chấp gì đó.
Giữa không trung có vài đạo hào quang pháp bảo tới lui, có lẽ cũng đang xem náo nhiệt.
Không biết làm sao, Kiến Sầu lại cảm thấy giọng nói này có chút quen tai, lại không thể nói được là rốt cuộc đã từng nghe ở đâu.
Linh thức của nàng còn chưa thể lan tới nơi xa như vậy nên chỉ nhìn về phía những người khác.
Như Hoa công tử vỗ chiếc quạt giấy, không ngờ lại bay thẳng lên rồi bay về phía đó.
”Có trò hay để xem, dù sao Tạ đạo hữu sửa truyền tống trận cũng cần nửa canh giờ, ta qua đó xem xem“.
”Ta cũng đi xem“.
Hai mắt sáng ngời, Tả Lưu lập tức vỗ đùi, không ngờ cũng bay đi theo.
Hạ Hầu Xá nhìn truyền tống trận tổn hại một cái, không nói lời nào bay
thẳng đi xa, tìm một tảng đá coi như sạch sẽ, trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu điều tức.
”Phong Ma kiếm phái thường toàn những người nóng tính, chưa bao giờ có loại người âm u như vậy“.
Lục Hương Lãnh nhìn bóng dáng Hạ Hầu Xá, nói một tiếng.
Những tin đồn liên quan đến Hạ Hầu Xá có quá nhiều, cũng không ai biết rốt cuộc đâu là thật, đâu là giả.
Nàng không nghĩ nhiều hơn nữa, chỉ nói với Kiến Sầu: “Nghe nói quanh đây có
nhiều tu sĩ hái được dược liệu tốt, chính là ở trên mười ba hòn đảo này. Ta cũng nhân cơ hội này đi xung quanh xem xem, biết đâu lại có thể tìm
được mấy loại dược liệu đang cần. Kiến Sầu đạo hữu có đi cùng không?”
Đối với tu sĩ, nửa canh giờ cũng chỉ như một chớp mắt, nhưng dù sao sau khi đến cô đảo nhân gian cũng không có cơ hội tìm được đủ loại vật liệu của giới tu hành nữa.
Dù bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ từ lúc ở Côn Ngô, nhưng thêm một chút chuẩn bị cũng không thừa.
Có điều Kiến Sầu nghe Lục Hương Lãnh hỏi xong lại lắc đầu, nhìn về phía Tạ Bất Thần.
Lúc này hắn đang vung tay áo bào tạo ra một trận cuồng phong, cuốn đ hết
bùn đất trong các kẽ hở của trận pháp, để lộ ra những đường nét phức
tạp.
”Tạ đạo hữu ở đây sửa chữa trận pháp, dù sao cũng phải có người cảnh giới, ta không thể đi được“.
Lời này có thâm ý.
Lục Hương Lãnh chỉ nghĩ một cái đã hiểu ra chuyện lợi hại trong này.
Nàng cũng nhìn Tạ Bất Thần một cái, nhớ tới chuyện Tạ Bất Thần che giấu
thông tin trên điện Nhất Hạc, thế là chỉ mỉm cười với Kiến Sầu, khẽ gật
đầu: “Vậy Hương Lãnh đi trước“.
Kiến Sầu gật đầu, đưa mắt nhìn Lục Hương Lãnh bước đi về phía bên kia đảo Đăng Thiên.
Phía đó có mấy tu sĩ đang đứng, dường như đang trao đổi với nhau. Đây là
tình hình thường gặp trên đảo Đăng Thiên, có lẽ là mới lấy được thứ gì,
chuẩn bị rời đi.
Mọi người đều đã đi, ở chỗ cũ chỉ còn lại hai người Kiến Sầu và Tạ Bất Thần.
Trận pháp xem như không lớn, kì thực cũng rộng hơn hai trượng, liên quan đến truyền tống không gian, mức độ phức tạp càng vượt quá tưởng tượng.
Tạ Bất Thần lấy ra một thứ làm bằng sừng linh tê từ trong tay áo, trên đầu nhọn chỉ nhỏ bằng ngón út có một giọt mực đen.
Kiến Sầu đi tới nhìn kĩ, đó thực ra không phải một giọt mực mà là một mảng trận pháp chi chít.
Những đường nét phức tạp vẽ trên mũi nhọn của chiếc sừng linh tê, nét vẽ vừa
nhỏ vừa dày đặc, cho nên mới nhìn giống như là một giọt mực rõ xuống đầu ngọn của chiếc sừng.
Trận pháp cần hội tụ thiên địa linh khí,
nhưng nếu chỉ dựa vào sức của tu sĩ để bày trận thì còn chưa bày xong
trận pháp đã mệt đến kiệt sức, cho nên các tu sĩ cần mượn ngoại vật.
Trận pháp điêu khắc trên sừng linh tê ngưng tụ linh khí, sừng linh tê chế
thành các thứ như dao, bút, kiếm, đều có thể thay thế tu sĩ rót linh lực vào trong các đường nét của trận pháp.
Pháp khí sừng linh tê của người khác cơ bản đều có màu xám đậm hoặc đen trắng không đều, chiếc
sừng linh tê trong tay Tạ Bất Thần lại là màu xám tím kì dị, càng khỏi
phải nói đến trận pháp phức tạp đến cực hạn điêu khắc trên mũi.
Dù không thông hiểu trận pháp cho lắm, nhưng Kiến Sầu vừa nhìn đã biết chiếc sừng linh tê này có lai lịch bất phàm.
Tạ Bất Thần cầm sừng linh tê vạch một nét sâu trên đường nét của trận pháp.
Hắn không quay lại, nhưng dường như lại nhìn thấu Kiến Sầu đang nghĩ gì,
nói: “Thứ này tên là Đêm Trắng, chính là lấy được trong ẩn giới, là thứ
tông sư trận pháp Bạch Huyền của Âm Tông sử dụng khi là Nguyên Anh kì“.
Kiến Sầu nhướng mày, buông mắt nhìn bàn tay vững vàng không có một chút dao
động của hắn vẽ ra nhiều đường nét hơn trên trận pháp.
Thỉnh thoảng hắn lại đưa tay phất đá vụn do Đêm Trắng vẽ ra sang bên cạnh.
Nàng không nói gì, dường như không hề ngạc nhiên vì Tạ Bất Thần có thể đọc được suy gnhix của mình.
Khóe miệng Tạ Bất Thần lộ ra nét cười, mặt đất có mùi bùn đất ẩm ướt, còn có mùi tanh lạnh kì dị chỉ thuộc về đá ngầm trên biển.
Xẹt!
Lại một nét nữa, linh quang mơ hồ chảy trên chỗ mũi sừng vạch qua, lại nhanh chóng chìm xuống dưới đất.
”Ngươi không cùng đi với bọn chúng mà ở lại bên cạnh xem ta sửa, là sợ ta động tay động chân vào truyền tống trận à?”
”Tạ sư đệ bản lãnh thông thiên, ngay cả trận pháp vây khốn sát hai tàn nhẫn như Địa Phược Trận cũng có thể dễ dàng chỉ dạy cho người khác bày ra
được“. Kiến Sầu mỉm cười đi tới bên cạnh hắn: “Bây giờ chẳng mấy khi có
cơ hội thấy Tạ sư đệ bày trận, không phải là kẻ khác được chỉ bảo, Kiến
Sầu sao có thể không xem xét học hỏi một chút cho được?”
“...”
Tạ Bất Thần dừng tay lại, cuối cùng vẫn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Kiến Sầu đã đứng trước mặt mình.
Trên mặt nàng mang nét cười hời hợt như mây mờ gió nhẹ, dường như vừa nói một chuyện không liên quan đến mình.
Lúc diễn ra tiểu hội Tả Tam Thiên, Tạ Bất Thần không hề ở đây, cho nên không tận mắt nhìn thấy Đế Giang Phong Lôi Dực.
Có điều tiểu hội là một việc chấn động ra sao?
Tạ Bất Thần từng ở lại bên bờ Tây Hải một thời gian để chữa thương, nghe
người khác kể lại vài chuyện liên quan đến Kiến Sầu, mà mấy năm nay cũng chỉ một lần có tin tức về cốt ngọc Đế Giang ở trong Sát Hồng Tiểu Giới.
Kết nối mọi chuyện lại, hắn liền biết người đối chọi gay gắt với Cố Thanh
Mi trong Sát Hồng Tiểu Giới, phá vỡ Địa Phược Trận, đánh trọng thương Cố Thanh Mi cướp đi cốt ngọc Đế Giang rốt cuộc là ai.
Xẹt!
Yên lặng một lúc lâu, cuối cùng Tạ Bất Thần lại cúi đầu tiếp tục vẽ lên trận pháp.
Ánh sáng hiện ra lại lập tức biến mất.
”Khi đó ta không hề biết ngươi cũng ở trong Tiểu Giới“.
Kiến Sầu nghiêng đầu nhìn hắn, hắn cúi mặt xuống, động tác không nhanh không chậm, dù người cúi xuống đất nhưng nhất cử nhất động vẫn quý phái tự
nhiên.
Người sống được như hắn cũng rất thú vị.
Kiến Sầu không nhịn được mỉm cười, lắc đầu nói: “May mà ngươi không biết“.
Lời nói xem như bình thản, lại mang ý nghĩa kinh thiên động địa.
Tạ Bất Thần nhìn một nét đứt gãy cuối cùng trên mặt đất, chỉ vẽ một cái,
trận pháp trên mũi sừng xoay tròn, cô đọng linh khí xung quanh thành một đường, cùng với các đường nét khác khôi phục lại trận pháp đã đứt gãy.
Một quầng sáng vàng lóe lên, cả tòa trận pháp đều phát ra tiếng ong ong.
Hắn thu tay lại, đứng dậy nhìn nàng.
Gương mặt thân quen này vẫn dịu dàng như cũ, có điều giấu ở bên dưới bề ngoài dịu dàng lại là một sự mạnh mẽ, cứng rắn, thậm chí là ngang tàng.
Một trái tim của cường giả.
Đây là Kiến Sầu mà hắn chưa từng biết.
May mà hắn không biết...
Tạ Bất Thần cười nhạt, chỉ nói: “Ngươi nói không sai“.
Thế là Kiến Sầu cười lạnh một tiếng.
Nếu hắn biết người trong ẩn giới khi đó có thể là nàng, dù không thể xác
nhận chính xác thân phận của nàng, chỉ sợ cũng vẫn thà giết lầm còn hơn
bỏ sót.
Một Địa Phược Trận tầm thường làm sao đủ?
Hắn sẽ dùng tới Chu Thiên Tam Thập Lục Cực Sát Trận, bảo đảm nàng chắc chắn phải chết ở trong đó.
”Chỉ tiếc bây giờ mới biết thì đã muộn“. Kiến Sầu bổ sung một câu giúp hắn.
Ẩn dưới nụ cười của nàng là sự châm chọc nồng đậm.
Đáy mắt Tạ Bất Thần lại bình thản nhạt nhẽo: “Còn chưa đến nỗi muộn“.