Ta Không Thành Tiên

Chương 310: Chương 310: Cửa đồ Sát khai mở




Dịch: sweetzarbie

Bầu không khí trong lâu thoắt cái liền trở nên vi diệu.

Từ khi bị Lệ Hàn từ chối, sắc mặt Hình Chiến trông rất khó coi.

Dĩ nhiên cái cô nương bất tài tộc Mỏ Chim kia và bà lão được diêm quân Đô Thị - Giang Trành đề cử này đều là những người mà bọn hắn thấy chướng mắt. Nhưng một khi có ai ra mặt mời mọc nhập bọn thì bọn hắn lại có cảm giác giống như bị người ta hẫng tay trên, hơn nữa còn là cố ý khiêu khích hạ bệ nữa.

Nói gì thì nói, thật là không dễ chịu chút nào!

Hàn khí trong hai con mắt Hình Chiến càng lúc càng nặng.

Nhưng gã không nói gì mà chỉ giương mắt theo dõi cục diện, miệng nhếch xéo cười gằn.

Cố Linh là cô nương tộc Mỏ Chim, tuổi tác thật ra còn rất trẻ. Nàng dáng người yếu đuối, y phục váy áo thướt tha trắng sáng như tuyết có đính trang trí những phiến lông chim ngũ sắc sặc sỡ.

Đôi mắt Cố Linh to tròn trong veo nhưng hiện giờ trông có vẻ rất kinh hãi.

Sau khi Kiến Sầu ngỏ lời mời, cả người Cố Linh liền trở nên căng thẳng, bờ môi hơi run run. Nàng nhìn về phía Kiến Sầu, lắp lắp hỏi: “Chúng, chúng ta cũng được sao?”

Chúng... ta?

Kiến Sầu đang chăm chú nhìn Cố Linh, chợt nghe hai tiếng này thì hơi ngạc nhiên.

Nàng bất giác nhìn sang bên cạnh Cố Linh thì thấy đúng là có một bà lão già nua, lưng còng, tóc bạc phơ phơ, da mặt nhăn nheo nhưng trông có vẻ rất thật thà chất phác. Nếu không có con dao phay, chỉ mới thoáng nhìn sơ qua bề ngoài thì bà lão trông giống một thôn phụ tầm thường hơn.

Chúng ta...

Trong lâu cũng không có ai khác.

Hóa ra hai người này biết nhau.

Kiến Sầu tự nhiên đoán ra, cười đáp: “Dĩ nhiên là được. Chỉ là đi chung một đường mà thôi, đâu có sao.”

Ngay lúc ấy, sắc mặt Cố Linh liền vừa có vẻ rạng rỡ vừa cảm kích nhưng trong ánh mắt nàng ta nhìn Kiến Sầu thì lại hơi tò mò và nghi ngại.

Bất giác nàng ta liếc nhìn Lệ Hàn.

Nhưng Lệ Hàn tỉnh bơ không nói gì, tựa như mặc nhiên chấp nhận rồi.

Cố Linh cắn môi, lay lay tay áo bà lão bên cạnh, khẽ nói: “Vậy, ta và bà bà cùng tham gia đi, được không?”

Nói xong, nàng ta nhìn về phía bà lão đang đứng ở bên cạnh.

Bà lão tóc bạc đưa mắt nhìn quanh một lượt, nhưng trong lòng thật ra cũng hiểu: Hai người hoàn toàn không có cách nào khác, hoặc là đi riêng hoặc nhập vào nhóm Lệ Hàn mà thôi. Còn Hình Chiến thì chắc hẳn là không chấp nhận hai người họ rồi.

Huống hồ, bên gã cũng chưa chắc an toàn cho lắm.

Vì vậy, sau khi nhìn kỹ Kiến Sầu một lát, bà lão tóc bạc khom người tạ ơn: “Vậy làm phiền Kiến Sầu cô nương rồi.”

“Không sao, mời.”

Kiến Sầu tránh sang một bước, ra hiệu cho hai người tới gần.

Vì thế, Cố Linh khẽ gật đầu, đỡ bà lão đi về phía nhóm Kiến Sầu, rồi đứng gần gần Trần Đình Nghiên. Dĩ nhiên, Trương Thang mặt mũi dọa người và Lệ Hàn hung thần ác sát thì chẳng có ai dám tới đứng gần.

Kiến Sầu thấy vậy thì cảm thấy tức cười.

Nàng đang định quay người lại nói đôi câu với mọi người nhưng không ngờ ở phe đối diện vang lên một tràng cười oang oang giễu cợt: “Ốc không mang nổi mình ốc còn đòi mang cọc cho rêu, thực là hào phóng. Không sợ đi vào là chết sao? Ha ha ha...”

Cố Linh vừa mới đứng lại, sắc mặt liền có vẻ khó chịu, gần như là trắng bệch.

Kiến Sầu cũng nhướng mày nhìn về phía đối diện. Kẻ vừa phát ngôn đứng sau Hình Chiến, người gầy gầy cao cao, mặt mũi nhơn nhơn tự đắc khinh miệt nhìn nàng.

Hình Phi - tộc Vô Thường.

Đối với người này, Kiến Sầu rất có ấn tượng.

Lúc còn đứng trên quảng trường, trước khi thi văn, Hình Chiến đã từng giễu cợt tên của nàng, bảo “Kiến Sầu - ai thấy cũng phát sầu”, tên Hình Phi này khi đó là kẻ cười lớn tiếng nhất.

Kiến Sầu nhìn thẳng Hình Phi, đầu mày từ từ giãn ra nhưng trên gương mặt lại nở nụ cười nhạt, giọng nói điềm tĩnh tự nhiên: “Sống chết có số. Còn chuyện ốc hay rêu thì chẳng phiền tới đạo hữu quan tâm. Mười tám tầng địa ngục sắp mở cửa, đạo hữu tự lo thân mình cho tốt vẫn hơn.”

Dù sao, trong số những người này, tu vi của Hình Phi chẳng phải cao siêu gì. Bây giờ gã còn dám nhơn nhơn ra mặt mỉa mai người khác thì chẳng qua là đang ỷ vào thế mạnh của tộc Vô thường vào lúc này mà thôi.

Nhưng...

Một khi mười tám tầng địa ngục mở cửa, cái được gọi là “thế” này có là gì nữa đâu.

“Ngươi!”

Hình Phi hoàn toàn không ngờ mình mới nói chơi một câu mà đã bị phang lại một câu ý vị như vậy!

Nữ tu này thật to gan!

“Chỉ một tu sĩ hồn châu nhãi nhép như ngươi mà cũng dám trả treo với ta!”

Tay đưa lên hông chống nạnh, Hình Phi thẹn quá hóa giận, muốn động thủ ngay.

Nhưng ngay khi gã vừa đưa tay lên, một luồng khí tức âm u hãi người liền từ trong một góc lâu chầm chậm dâng lên, thiếu điều muốn quất thẳng vào trong tim, khiến gã rùng mình, toàn thân lạnh toát!

Đây là...

Hình Phi kinh hãi, quay đầu nhìn lại____

Đứng cách Kiến Sầu không gần không xa là một bóng trường bào màu tím, hai tay khoanh lại. Hắn không nói gì nhưng trong đôi con ngươi lam xanh như ngọc lưu ly lại nhìn Hình Phi bằng ánh mắt khinh miệt mỉa mai, không chút giấu diếm.

Lệ Hàn!

“Hình Phi!”

Trong thời khắc then chốt, Hình Chiến vốn vẫn bàng quan đứng xem liền kêu to một tiếng.

“Ngươi muốn làm cái gì đó?”

“Ta...”

Hình Phi vẫn còn chưa định thần lại, ấp úng chống chế một cách vô thức.

Nhưng Hình Chiến lại cáu kỉnh mắng gã: “Bây giờ tuy chúng ta chia ra làm hai phe nhưng dù sao cũng là tu sĩ của Uổng Tử thành. Ngươi muốn bắt chước làm sói có mắt không tròng tự xé xác nhau hay sao hả?!”

“Cũng đúng.”

Hình Phi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Hình Chiến, rồi lúc này mới bực dọc trượt tay khỏi hông, nhếch mép cười đáp: “Đại ca nói đúng, ta hà tất phải so bì với mấy thứ phế vật này!”

Hình Chiến cười cười vỗ vỗ vai Hình Phi, rồi vừa liếc nhìn về phía Kiến Sầu bằng ánh mắt nửa cười nửa không vừa nói với gã: “Từ giờ cho đến giờ Tý vẫn còn lâu. Đi thôi, chúng ta bàn xem sau khi vào trong mười tám tầng địa ngục thì làm thế nào.”

“Được.”

Hình Phi đồng ý. Hai người liền quay trở về phe mình.

Kiến Sầu đứng trước mặt mà giễu thầm trong bụng.

Giả bộ tung hứng vậy thôi!

Rõ ràng là Hình Phi nghe không lọt tai nên muốn gây sự, không ngờ Lệ Hàn vừa mới thi triển thần uy thì đã co vòi rụt cổ ngay. Tuy tu vi của gã không thấp, nhưng so với một Lệ Hàn chiến lực khiếp người đến bực này thì làm sao có sức đánh trả chứ?

Vì vậy Hình Chiến mới giả bộ ra mặt khuyên một câu, trong lời nói còn có ý chửi xéo, nói Lệ Hàn giết tu sĩ Uổng Tử thành là loài “sài lang mù mắt“.

Đây thực sự là câu nói tức cười vớ vẩn nhất mà Kiến Sầu nghe được từ lúc mới đến Cực Vực cho đến bây giờ!

Nàng lắc lắc đầu cười cười, quay người trở về nhóm mình, nhìn Lệ Hàn nói: “Đa tạ Lệ Hàn công tử.”

Sau khi Hình Chiến, Hình Phi lùi bước, một thân khí tức uy áp cũng đã thu liễm lại.

Trước lời cảm tạ của Kiến Sầu, Lệ Hàn cũng chỉ tự nhiên khẽ gật đầu chứ không nói gì.

Không biết Kiến Sầu có hoa mắt hay không nhưng vào lúc này nhìn Lệ Hàn nàng lại cảm thấy hắn không phải là người cực kỳ quái dị, chỉ có điều trong đáy mắt lại có vẻ lãnh đạm xa cách hơn trước nhiều.

Là tại vì nàng trước kia không quen Lệ Hàn cho nên mới cảm thấy hắn không giống như lời đồn đại hay sao?

Kiến Sầu vừa hơi thoáng thắc mắc trong lòng vừa đưa mắt nhìn mọi người.

Có bảy người tất cả.

Trừ Trương Thang, Trần Đình Nghiên, Lệ Hàn, Cố Linh, bà lão và chính nàng thì người còn lại chính là Vương Nhân Kiệt, đồng tộc của Trần Đình Nghiên. Y mặc trường bào màu xám, trông không có biểu lộ gì đặc biệt, từ trước đến giờ vẫn luôn đứng cạnh Trần Đình Nghiên.

Vì tộc Nhật Du và tộc Vô Thường có thù oán với nhau nên y chỉ có thể ở lại với Trần Đình Nghiên. Từ đầu đến cuối y cũng chẳng nói gì nhiều mà thái độ thì thờ ơ, không nóng không lạnh.

Và cũng bởi vì tu sĩ có khả năng ghi nhớ siêu phàm, mọi người đều đã từng xem qua hình ảnh ngưng kết trên họa quyển tinh vân, hơn nữa lại còn gặp nhau trực tiếp ở đây nên việc tự giới thiệu làm quen là không cần thiết nữa.

Kiến Sầu vừa quen Trương Thang vừa quen Trần Đinh Nghiên và cũng vừa biết Lệ Hàn. Nhưng giữa ba người này lại không có mối liên quan gì, thậm chí có người còn đối chọi gay gắt với nhau.

Vì vậy chỉ có Kiến Sầu là người thích hợp duy nhất có thể lên tiếng phát biểu.

Nhưng trong thâm tâm nàng tấm tắc khen thầm, thấy nhóm của mình sao mà lạ lùng kỳ diệu, chắp chắp vá vá giống như con nai “tứ bất tượng” dáng ngựa, sừng hươu, cổ lạc đà, đuôi lừa.

“Từ bây giờ cho đến giờ tý vẫn còn lâu lắm.”

“Tuy lập thành nhóm nhưng chúng ta không biết có thể trụ được bao lâu. Nhưng các vị đều biết đỉnh tranh hung hiểm, đến cuối cùng đều phải tàn sát nhau. Duy chỉ có một người còn lại ở mười tám tầng địa ngục là mới có thể đoạt đỉnh nguyên mà thôi.”

Nói đến đây nàng ngừng lời nhìn mọi người.

“Không biết các vị có ý kiến gì không?”

Trương Thang, Lệ Hàn và bà lão không nói câu nào. Vương Nhân Kiệt không quen với Kiến Sầu nên cũng không mở miệng, tiểu cô nương Cố Linh thì lắc đầu, tỏ vẻ không có ý kiến.

Cuối cùng, chỉ còn lại Trần Đình Nghiên.

“Ừ... cô hỏi như vậy thì chắc là đã có suy nghĩ trước rồi, vậy cứ nói thẳng đi, chúng ta nghe đây.”

Thật đáng chán.

Cái nhóm này thụ động, kín bưng như cái hũ nút...

Kiến Sầu cảm thấy khó nói, trách nhiệm nặng trĩu trên vai bèn thở dài đáp: “Ta đúng là có suy nghĩ riêng. Đỉnh nguyên thì chỉ có mỗi một người thắng thôi nhưng ta tin ở đây có người chẳng cần đoạt cái giải này, chẳng thà giữ mạng trở về còn hơn là bỏ mạng trong cuộc chơi này.”

Nghe đến đây, Cố Linh khẽ gật đầu, bất giác kéo tay áo của bà lão đang đứng ở cạnh bên.

Bà lão tóc bạc liền sờ sờ đầu nàng, trong ánh mắt xoay nhìn về phía Kiến Sầu phảng phất một vẻ lạ lùng kỳ dị.

Một người có cảnh giới hồn châu yếu nhất Cực Vực từ trước đến nay, tuy được diêm quân Tần Nghiễm đề cử đi đỉnh tranh nhưng trong miệng thì lại nói “chẳng thà giữ mạng trở về còn hơn là bỏ mạng trong cuộc chơi này”, điều này thật khiến cho người ta có hơi ngạc nhiên.

Ngay cả Vương Nhân Kiệt cũng bất giác nhìn lại Kiến Sầu.

Nàng vẫn điềm nhiên như không.

Kiến Sầu vốn không muốn tranh đoạt đỉnh nguyên, nhưng nàng phải đến cho được mười tám tầng địa ngục, thành công thoát khỏi Thích thiên tạo hóa trận để trở về thập cửu châu.

Về phần trên đường đi có bị mất mạng hay không thì còn tùy vào may rủi thôi.

“Trước khi chúng ta đến được mười tám tầng địa ngục thì thật ra cũng chẳng có mâu thuẫn gì nhiều về quyền lợi mà hơn nữa lại còn có chung một mục đích: đó chính là đánh đuổi kẻ chặn đường ở phía trước, càng mau xuống sâu ở phía dưới càng tốt.”

Đề ra mục tiêu, đoàn kết những con người xa lạ với nhau, như vậy coi như bây giờ Kiến Sầu đã vạch ra sách lược rồi.

Còn sau khi xuống đến dưới đó sẽ xảy ra chuyện gì bất trắc thì Kiến Sầu không tài nào tính trước được. Vì vậy nàng cũng không suy tính nhiều mà hiện giờ chỉ lo làm cho thật tốt những gì mình có thể làm được.

Dù sao việc này cũng gắn liền với lợi ích của nàng.

Nếu mọi người cùng đi chung thì trước nhất sẽ giảm bớt không ít nguy hiểm, thứ nữa là khả năng vào được đến tầng thứ mười tám sẽ cao hơn mấy phần.

Kiến Sầu vừa nói vừa nhìn, thấy tất cả mọi người không ai nói tiếng nào thì hiển nhiên là họ đồng ý với ý kiến của nàng, cho nên trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều.

Cuối cùng nàng trình bày chủ ý của mình.

“Vì vậy, ta nghĩ dọc đường nhóm của chúng ta nếu không cần phải đánh thì không đánh, ngoài ra cũng không chủ động đi khiêu chiến người khác, làm như vậy sẽ xuống được tầng thứ mười bảy nhanh nhất. Đến lúc đó các vị có muốn xoay sang tàn sát nhau thì cứ việc. Còn trước đó chỉ lấy tốc độ làm đích mà thôi, không biết ý các vị thế nào?”

“...”

Mọi người nhất thời đều không nói gì.

Chẳng có ai có thể bác bỏ những lời này của Kiến Sầu, câu nào câu nấy rõ ràng mạch lạc lại cũng khả thi, hợp với mục đích chính của tất cả mọi người.

Nhưng...

Xét về một mặt nào đó thì nàng nói cũng rất thẳng thừng.

Bản chất của đỉnh tranh là tương tàn, tương sát.

Đối với một số người về sau này ắt sẽ đến lúc đường ai nấy đi, thậm chí còn có thể giương cung bạt kiếm với nhau. Nhưng Kiến Sầu lại hoàn toàn không kiêng kỵ mà nói thẳng, đến lúc tới được tầng thứ mười bảy, mọi người thích làm gì thì làm, nên đã chạm trúng ngay sự nghi ngại và nỗi lo canh cánh trong lòng những người có ý muốn đoạt đỉnh tranh...

“Phương hướng như vậy ta không có ý kiến.”

Vương Nhân Kiệt là người đầu tiên đồng ý.

Trần Đình Nghiên bật xòe cây quạt, nhã nhặn cười: “Ta dĩ nhiên là theo Kiến Sầu, thiên lôi sai đâu đánh đó.”

Trương Thang gật gật đầu.

Cố Linh và bà lão nhìn nhau rồi cũng nói: “Chúng ta không có ý kiến gì khác.”

Cuối cùng, mọi người đều nhìn về phía Lệ Hàn.

Lệ Hàn hơi nhíu mày nhưng vẫn nhìn về phía Kiến Sầu, đáy mắt ánh lên chút ánh sáng nhàn nhạt dường như đang muốn tìm hiểu cái gì đó: “Ta cũng không phản đối.”

Ánh mắt ấy...

Sao mà sắc bén.

Hắn đã nhận ra điều gì rồi sao?

Kiến Sầu linh cảm thấy có cái gì đó kỳ lạ nhưng cảm giác ấy lại mơ mơ hồ hồ khó phân biệt được rõ ràng.

Việc nàng muốn đi thật mau xuống dưới đáy địa ngục hoàn toàn khớp với mong muốn của tất cả mọi người, và ngoài ra nó cũng là cái lợi của chính bản thân nàng.

Nếu có thể xuống dưới đó đầu tiên, nàng sẽ có đủ thời gian vượt qua Thích thiên tạo hóa trận. Nhưng nếu đến sau thì phải chuẩn bị tinh thần chiến đấu với những người đến trước và đồng thời còn phải để ý coi chừng những kẻ đến sau đánh tới nữa.

Đối với nàng mà nói, thật sự không còn cách nào khác ngoài chữ “nhanh” này ra.

Nhưng nếu mọi người suy nghĩ sâu xa hơn thì sẽ thấy kế hoạch này thật ra chưa phải là tối ưu nhất.

Cách tốt nhất là làm ngư ông thủ lợi, chờ đến lúc ngao cò tranh nhau mệt lả thì lợi dụng thời cơ mà hành động chứ không phải cắm đầu cắm cổ đi thẳng xuống cho mau. Nhưng vì Kiến Sầu lại nói đến tầng thứ mười bảy mọi người muốn làm gì tùy ý nên ai nấy đều nghĩ đến lúc đó tranh thủ thời cơ hành động cũng chẳng muộn.

Vì vậy, gần như chẳng có mấy ai thấy được điểm dị thường cực kỳ tinh vi trong lời đề nghị của Kiến Sầu.

Nhưng Lệ Hàn này...

Kiến Sầu bình tĩnh thu liễm ánh mắt. Nàng thản nhiên nói tiếp, giọng nói không hề toát ra vẻ gì bất bình thường: “Nếu mọi người đều đồng ý thì cứ như vậy mà làm. Trong lúc chờ cửa mười tám tầng địa ngục mở ra, chúng ta hãy nghỉ ngơi trước đi.”

Nói xong nàng liền tìm một góc rồi ngồi xuống xếp bằng, thanh Thôn phong kiếm đặt ở trên hai đầu gối, hai tay để lên vỏ kiếm, sau đó ngoái đầu nhìn lại.

Trương Thang hoàn toàn không có vẻ gì là muốn ngồi xuống đả tọa điều khí. Y chỉ yên lặng đứng cạnh bậc thềm điềm tĩnh nhìn lên kim lệnh đỉnh tranh.

Còn Cố Linh và bà lão thì cũng tìm một chỗ ngồi xuống.

Trần Đình Nghiên đang dợm bước định đến ngồi cạnh Kiến Sầu thì Vương Nhân Kiệt ở kế bên đã kéo lại nói “Ta có chuyện muốn hỏi ngươi, sau đó gã lôi tuột y sang một bên, thì thào hỏi chuyện.

Duy chỉ có Lệ Hàn, sau khi đưa mắt nhìn quanh một lượt, thì lại đi thẳng đến một chỗ cách Kiến Sầu không xa, sau đó hắn đưa tay phất vạt áo lên rồi cũng khoanh chân ngồi xuống.

Vạt trường bào tím đỏ ấy trải trên mặt đất, dưới ánh kim quang trong lâu, những họa tiết ác quỷ thêu bên trên trông vừa hoa mỹ lộng lẫy vừa hung ác dữ tợn.

Những ngón tay trông như xương khô của hắn đặt trên đầu gối, chiếc nhẫn đỉnh giới màu lục sậm đeo trên ngón trỏ càng chói mắt hơn trên làn da trắng bệch thiếu sức sống.

Sống lưng thẳng tắp, khí chất siêu phàm thoát tục.

Cái phong thái ấy in bóng trong đáy mắt Kiến Sầu. Nhưng thình lình nó lại khiến nàng giật mình nhớ đến bóng dáng của một người nào đó...

Sao mà vi diệu.

Những ngón tay của Kiến Sầu trên vỏ kiếm liền hơi run lên, nàng từ từ nhìn sang chỗ khác, ánh mắt cũng nhìn về kim lệnh đỉnh tranh ở phía trước, rồi làm như vô tình hỏi: “Ta và Lệ công tử hình như trước kia có quen nhau thì phải?”

Hai người gần như ngồi song song thẳng một dọc với nhau, vì vậy bả vai cũng thẳng băng.

Lệ Hàn nghe vậy thì cụp mắt nhìn xuống, mọi ánh thần quang u ám trong đáy mắt đều thu liễm hết lại, những ngón tay tựa trên đầu gối cũng chẳng hề nhích khẽ, tâm tư trong lòng dường như không mảy may xao động.

Hắn chậm rãi trả lời Kiến Sầu bằng một âm điệu cực kỳ kỳ dị, lạnh lẽo như băng: “Ta đến Cực Vực tu hành đã được bốn năm mươi năm, Kiến Sầu đạo hữu niên kỷ còn trẻ, lại mới vừa tới nên chắc hẳn ta và cô hoàn toàn không quen nhau trên cô đảo nhân gian.”

“Lệ Hàn” đến Cực Vực tu hành được bốn năm mươi năm, Kiến Sầu cũng không sống đến những ngần ấy năm, vậy thì nàng hoàn toàn không có dịp kết giao với hắn tại cô đảo nhân gian chứ đừng nói là gặp nhau tại Uổng Tử thành.

Nhưng tại sao a...

Kiến Sầu bặm môi, lặng thinh không nói.

Trần Đình Nghiên ở phía bên kia sau một thoáng nói chuyện xong với Vương Nhân Kiệt thì liền đi lại gần.

Kiến Sầu cũng không nói gì thêm hay nói cho đúng hơn nàng vốn cũng không định nói gì mà chỉ chậm rãi nhắm hai mắt lại, định thần nâng cao cảm ứng xung quanh mình đến cực hạn.

Vào lúc này, trí óc của nàng cũng cực kỳ tỉnh táo.

Một khi mười tám tầng địa ngục được lấy làm nơi diễn ra đỉnh tranh thì ngay cả Bát phương diêm điện cũng không thể can thiệp vào. Đây cũng chính là cơ hội của nàng.

Trong tay nàng hiện đang có mười cái trận bàn, trong đó có ba cái phòng ngự, bảy cái dùng để tấn công; pháp khí giết người hạng nặng có ba món đập chết được ngọc niết sơ kỳ dễ như bỡn, thậm chí ngay cả ngọc niết đỉnh phong mà không cẩn thận thì cũng có thể mất mạng như chơi; ngoài ra còn có đan dược, phù lục và những thứ khác trợ giúp nữa.

Hiện giờ, nàng có tu vi thấp nhất, sơ sảy một chút là có thể bị người ta giết chết, vì vậy trước hết phải đề phòng kẻ khác tấn công mình.

Vì vậy, nghĩ ngợi giây lát, nàng liền xuất ra một luồng tâm niệm, phóng vào trong túi càn khôn.

Những ngón tay đặt trên vỏ kiếm chỉ hơi khẽ động thì một trận bàn nho nhỏ đã kín đáo nằm gọn trong lòng bàn tay, Kiến Sầu nhẹ nhàng nhấn một cái. Một luồng dao động kỳ dị từ ngay trung tâm bàn tay khuếch tán ra bên ngoài, bao bọc khắp người nàng.

Có điều, trừ Lệ Hàn đang ngồi cạnh ngoái đầu lại nhìn thì không có người nào khác phát hiện ra điều này.

------

Trong Địa thượng lâu, ánh hào quang chớp động lưu chuyển không ngừng.

Dưới bầu họa quyển tinh vân, ngày và đêm khó phân.

Mọi người ai nấy đều đã sẵn sàng, chỉ còn chờ giờ mở cửa mà thôi nhưng cục diện trên họa quyển tinh vân lại hoàn toàn không ổn định.

Đỉnh tranh năm nay có tất cả tám mươi sáu người tham gia, trong đó nhân số của Uổng Tử thành là mười tám người.

Nhưng vì Lệ Hàn xuất độc thủ nên ngay từ sớm đã bị chết mất một quỷ tu tộc Đuôi Báo. Ngay khi gã này bỏ mạng thì hình ảnh của gã trên họa quyển cũng liền tiêu tán.

Sau đó, hình ảnh mười bảy người còn lại không suy suyển nữa.

Nhưng hình ảnh của những người khác thì mỗi chốc mỗi nhát lại mất đi một cái.

Ngay cả thành Phong Đô cũng chết mất bốn người.

Rõ ràng, tình hình ở thành Uổng Tử và thành Phong Đô lúc đó đều giống nhau, chắc chắn là đã xảy ra ẩu đả, hơn nữa lại còn có người bị chết. Chỉ có điều người trong lâu không có nhẫn huyền giới để theo dõi nên không biết chính xác ai đã xuống tay mà thôi.

Nhưng qua họa quyển tinh vân thì chắc chắn có thể biết được một điều: những nhân vật nổi bật của năm nay vẫn còn sống.

Phan Hạc Tầm của điện diêm quân Chuyển Luân, Ngưu Đống Lương tộc Đầu Bò, ngoài ra còn có Chung Lan Lăng tộc Quỷ vương...

Giờ tý sắp đến, Kiến Sầu liền mở mắt. Trước tiên nàng ngửng đầu lên nhìn, sau khi xem xét kỹ, lẩm nhẩm đếm đếm từng người thì không khỏi lắc đầu cảm thán: “Những người lợi hại vẫn còn chưa chết...”

Trần Đình Nghiên đã mở mắt từ trước, nghe thấy Kiến Sầu nói vậy thì thiếu điều muốn trợn trắng mắt.

“Đây chẳng phải là rõ ràng rồi sao? Ta thấy sau khi nhập lâu là đã xảy ra ác chiến. Thành Phong Đô năm nay cũng có hơn mười người lọt được vào vòng ba. Tính bọn chúng thích giết chóc nhưng xem ra cũng chỉ chết đến bốn là ngừng, vậy chắn chắn là cũng đã kéo bè kết phái rồi. Hắc hắc, hay quá a...”

“Ở đây mà công tử cũng có thể đùa cợt được.”

Kiến Sầu cầm kiếm đứng dậy, hùng hồn nhắc nhở y.

Khuôn mặt Trần Đình Nghiên đang cười nói vui vẻ chợt đờ ra, y chợt đáp trả: “Cô căng thẳng quá!”

Người cùng cuộc chơi sao lại đi trêu chọc kẻ khác chứ?

Y lắc đầu thở dài, đưa tay sờ sờ lên cổ mình: “Chẳng biết tại sao ta lại đâm đầu đi đỉnh tranh thế này...”

Kiến Sầu nghe vậy cũng không nói thêm nữa.

Trần Đình Nghiên nhìn bề ngoài trông như phường giá áo túi cơm. Nhưng chẳng ai ép buộc mà y vẫn tình nguyện đi đỉnh tranh thì làm sao không có tham vọng trong lòng? Có điều y giấu diếm rất giỏi, nàng chỉ giả vờ không biết mà thôi.

Vào lúc này, bầu không khí trong toàn bộ Địa thượng lâu liền trở nên căng thẳng.

Hai phe đứng đối diện nhau, cách biệt rõ ràng. Tuy vậy mọi người đều ngẩng đầu lên chăm chú nhìn cây cột tròn kim sắc có phù văn lấp lánh hào quang vàng rực lơ lửng ở bên trên.

Giờ tý vừa tới thì có tiếng rào rào kỳ lạ vang lên.

Vô số phù văn kim sắc cấu thành kim lệnh đang lơ lửng phiêu phù là thế vậy mà liền dập duềnh tản ra những vòng sóng cuộn đảo, băng băng xoáy tròn quanh cột.

Trong tiếng nước chảy nghe leng keng như tiếng kim loại va đập vào nhau, kim lệnh đỉnh tranh thế là đã biến thành một vụ xoáy khổng lồ, cái vành phễu tròn của nó gần như muốn bao trùm toàn bộ diện tích mặt đất trong Địa thượng lâu.

“Ào ào!”

Vụ xoáy vừa quay một vòng thì cuồng phong mịt mù nổi lên!

Kiến Sầu đang đứng khá gần, vạt áo xanh xanh màu trời bay phần phật trong gió.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên mà cảm thấy kinh hãi không thôi.

Trong lúc xoáy tròn, ánh kim quang chói lọi trên kim lệnh đỉnh tranh thoắt cái đã trở nên ảm đạm, từ lúc ban đầu là một thực thể màu vàng mà bây giờ lại trông như một khối đá!

“Ào ào____”

Vụ xoáy của kim lệnh vẫn tiếp tục quay tròn.

Nhưng hào quang vàng rực lại càng lúc càng xuống màu!

Vì vậy cả vụ xoáy dần dần trở nên đen kịt một cách quỷ dị, trông tựa như bị nhuộm phải mực.

Chỉ trong chốc lát, tất cả những tia hào quang óng ánh cuối cùng đã bị hắc ám nuốt chửng hết.

“Tạch...!”

Tiếng động vang lên giống như tiếng chìa khóa xoay chốt trong ổ. Trong chớp mắt đại môn mở ra!

Ngay lúc ấy, một bầu không khí băng lãnh từ trung tâm vụ xoáy phả ra, phủ trùm xuống đầu tất cả mọi người ở bên dưới.

Cánh cửa đồ sát đã mở vào giờ tý!

Trong vụ xoáy đen kịt là một thế giới xám trắng, hỗn độn, trông không thấy rõ bất cứ thứ gì.

Tất cả nhẫn đỉnh giới đeo trên tay mọi người đều gần như tỏa ra hào quang cùng một lúc, tựa như cảm ứng được cửa đã mở nên thúc giục mọi người dấn thân đi vào.

Nhưng...

Chẳng có một ai nhúc nhích.

Kiến Sầu ở bên này và Hình Chiến ở bên kia vốn đã gây thù kết oán trước đó nên hiện giờ còn đang giương mắt chằm chằm nhìn nhau.

Ai mà biết được mình đi trước thì bên kia không tranh thủ tình thế xuống tay hạ độc thủ chứ?

Vì thế, vào lúc dầu sôi lửa bỏng này, ai cũng kình nhau.

“Ầm ầm...”

Sau khi trở nên đen đặc, vụ xoáy vẫn còn tiếp tục quay, vừa nãy lại xoay được thêm một vòng nữa, nhưng đang quay ngon trớn vòng tiếp theo thì lại có một tia hào quang vàng rực thoát ra ngoài___

Chết rồi!

Đại môn đã sắp sửa bắt đầu đóng lại!

Kiến Sầu nhíu mày. Đồng thời trong một sát na, Kiến Sầu và Hình Chiến cùng đối mắt với nhau, rồi gần như cùng đồng thanh thốt lên: “Đi!”

Bây giờ chẳng cần phải kình nhau trước sau nữa rồi.

Ngay khi dứt lời, người của cả hai bên đều gần như đồng thời phóng vọt về phía vụ xoáy ở trên cao, lao thẳng vào thế giới hỗn độn xám trắng ở bên trong!

Trong khoảnh khắc, khí tức băng lãnh ập tới, phảng phất trong đó còn có một sức ép khiến cho người ta cảm thấy bất an.

Kiến Sầu nhấc kiếm, lòng bàn tay nắm chặt khối trận bàn, đang sắp sửa bay vào bên trong thì___

Đột nhiên ở phía đối diện có một đạo hào quang trắng lóa mắt chợt lóe lên!

“Vu....u....ú...t!”

Một sợi xích sắt màu trắng dài dài tựa như một con độc xà phóng vụt về phía Kiến Sầu!

Dây câu hồn tác của tộc Vô thường!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.