Ta Không Thành Tiên

Chương 13: Chương 13: Đạo ấn vô tận




Môn... môn hạ Nhai Sơn?!

Giấy phút này, mấy chữ ngắn ngủi của Kiến Sầu quả thực như sấm sét liên tiếp nổ tung trên đất bằng.

Nói đùa à?

Nhai Sơn lại có đệ tử xinh đẹp như vậy từ bao giờ?

Nữ tu sĩ tự xưng là Lam Nhi nghe xong ngơ ngác nhìn Kiến Sầu một hồi lâu, thậm chí cả kinh không khép miệng lại được.

Dường như cho rằng mình nghe nhầm, lam Nhi không nhịn được quay sang nhìn hai người bên cạnh, lại phát hiện bọn họ cũng có vẻ mặt khiếp sợ giống hệt mình lúc này.

Nhai Sơn, Nhai Sơn.

Chỉ hai chữ này chạy một vòng trên đầu lưỡi đã có một sức mạnh gột rửa lòng người, làm mọi người ngẩng đầu nhìn lên, không dám có nửa phần khinh thường.

Hứa Lam Nhi còn nhớ năm đó mình tự phụ thiên phú trác tuyệt nên lên bái Nhai Sơn, hi vọng có thể được nhận vào sơn môn...

Nhưng không nghĩ rằng...

Cảnh tượng hôm đó nhanh chóng tái hiện trong đầu Hứa Lam Nhi khiến vẻ mặt cô ta lúc này trở nên vô cùng kì quái.

Yên lặng quan sát Kiến Sầu thật kĩ, Hứa Lam Nhi không nhịn được đánh giá nàng từ đầu đến chân, dường như ngay cả nàng rốt cuộc có bao nhiêu sợi tóc cũng muốn đếm rõ ràng.

Tướng mạo bình thường!

Ăn mặc bình thường!

Trang điểm bình thường!

Không nhìn ra có một chút tiên khí nào, quan trọng là hoàn toàn không có dáng vẻ cao nhân, vậy mà lại là đệ tử Nhai Sơn?

Vì sao mình chưa bao giờ nghe thấy?

Một loạt câu hỏi hiện lên trong đầu.

Hứa Lam Nhi ngơ ngác một hồi lâu không phản ứng lại.

Mấy người còn lại cũng gần như đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Kiến Sầu, dường như đây là một chuyện cực kì khó tin.

“Khụ khụ!”

Thấy tất cả mọi người đều ngớ ra, cuối cùng Phù Đạo sơn nhân hắng giọng một tiếng, thu hút sức chú ý của tất cả mọi người.

Hứa Lam Nhi lấy lại tinh thần, cẩn thận giấu vẻ khó tin dưới đáy mắt đi, làm mềm giọng nói đông cứng vừa rồi, lại chắp tay với Kiến Sầu: “Không nghĩ tới vị sư muội này lại là môn hạ Nhai Sơn, Lam Nhi trí nhớ kém quá...”

“Cái gì mà sư muội?”

Kiến Sầu còn chưa mở miệng, Phù Đạo sơn nhân đã nhíu mày.

Hứa Lam Nhi ngẩn ra, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Phù Đạo sơn nhân, mỉm cười giải thích: “Vãn bối thấy vị sư muội này tu vi không cao...”

“Nó là đại đệ tử đời thứ ba mươi sáu của Nhai Sơn ta, các ngươi đều phải gọi một tiếng đại sư tỷ“.

Trong lòng thầm mắng “không có ánh mắt”, nếu không phải thấy lúc này ở đây toàn là vãn bối, Phù Đạo sơn nhân đã vênh ămtj khinh thường từ lâu rồi.

Sau khi báo ra danh hiệu của mình, Kiến Sầu đứng bên cạnh Phù Đạo sơn nhân như một bức tượng gỗ.

Sau khi nghe thấy tiếng “đại sư tỷ” đó, nàng suýt nữa không đứng vững được, lảo đảo ngã xuống.

Phù Đạo sơn nhân như có mắt phía sau, nhanh chóng đưa tay đỡ nàng một cái rồi quay lại mắng: “Nhìn ngươi kìa, đúng là không có triển vọng!”

Kiến Sầu: “...”

Bốn người cọn lại: “...”

Cuối cùng Hứa Lam Nhi vẫn phản ứng nhanh nhất, trong lòng tuy có cảm giác bực dọc khó nói nhưng vẫn gượng cười một tiếng với Kiến Sầu: “Thì ra là đại sư tỷ môn hạ Nhai Sơn, Lam Nhi đường đột rồi. Tại hạ Hứa Lam Nhi, là đệ tử Tiễn Chúc phái thuộc Tả Tam Thiên Trung Vực, ra mắt đại sư tỷ!”

Ra mắt đại sư tỷ...

Cố giữ cho khóe miệng không giật nữa, Kiến Sầu chậm rãi cong khóe môi lên, nở ra một nụ cười cực kì giả dối.

Biết làm sao được, không chân thành nổi mà!

Nàng cho rằng mình là tiểu sư muội!

“Hứa sư muội khách khí quá“.

Khóe mắt Hứa Lam Nhi giật giật, hai tay chắp trước mặt suýt nữa phải bóp vào nhau.

Luôn có cảm giác vị “đại sư tỷ” trước ămtj này ngoài cười nhưng trong không cười, dường như không thật sự thích mình.

Cố nén cảm giác muốn xoay người bỏ đi, Hứa Lam Nhi buông mí mắt xuống.

Lần này đến phiên ba người bên cạnh.

Thanh niên đeo kiếm mặc hồng bào hai tay ôm quyền chào Kiến Sầu: “Trương Toại, Phong Ma kiếm phái, ra mắt Nhai Sơn đại sư tỷ!”

Trương Toại.

Kiến Sầu nghe xong im lặng gật đầu, trả lời không thay đổi chữ nào: “Trương sư đệ khách khí quá“.

Sư đệ...

Trương Toại đã tu luyện bốn mươi sáu năm, lần đầu tiên không bình tĩnh được.

Vị đại sư tỷ Nhai Sơn trước mặt này trên người vẫn chưa hết phàm khí, ngay cả cây cửu tiết trúc cầm trên tay cũng là Phù Đạo sơn nhân vừa mới cho.

Trương Toại dù trầm lặng ít nói nhưng lúc này lại cũng rất muốn hỏi một câu: Đây là Phù Đạo sơn nhân tạm thời thu nhận để góp đủ số người khởi động truyền tống trận đúng không?

Có điều Phù Đạo sơn nhân vẫn còn đứng đây, thậm chí còn nhấn mạnh thân phận của vị đại sư tỷ này nên Trương Toại cũng không nói ra.

“Chu Cuồng, Xung Tiêu môn, ra mắt đại sư tỷ!”

Một âm thanh hùng hồn tiếp tục vang lên.

Lúc nghe thấy âm thanh này, Kiến Sầu chỉ cảm thấy hai bên tai ong ong, có cảm giác như bụi bám trên mái vòm của lòng núi cũng bị chấn động rơi xuống.

Không cần phải nói, đây chắc chắn là gã nam tu sĩ ngoại hình vạm vỡ, vai vác búa lớn đó rồi.

Chu Cuồng.

Nhìn dáng người và trang bị của hắn thì rất hợp với cái tên này, có điều tính cách thì...

Kiến Sầu cảm thấy đây phải là một người chất phác.

Nàng thoáng suy nghĩ một chút, ánh mắt mơ hồ rồi chắp tay lại, vẫn không thay đổi chữ nào: “Chu sư đệ khách khí quá“.

Khách khí quá!

Không thể đổi một từ khác được sao?

Phù Đạo sơn nhân đứng bên cạnh nghe mà chỉ muốn thở dài.

Có điều nhìn Kiến Sầu lúng túng ứng phó, lão lại cảm thấy khá là sướng.

“Khụ khụ, tốt rồi, các ngươi cũng đã tự giới thiệu với nhau, vậy chúng ta...”

“Còn... còn vãn bối nữa mà“.

Một giọng nói yếu ớt đột nhiên xen vào.

Phù Đạo sơn nhân sửng sốt nhìn quanh, không có ai, sau đó cúi đầu mới phát hiện cô bé thấp hơn Hứa Lam Nhi gần 2 cái đầu.

“Quên mất, ở đây còn có một người nữa“.

Phù Đạo sơn nhân vỗ trán nói với Kiến Sầu: “Ở đây còn một tiểu nha đầu“.

Cô bé này đứng đó hết sức đáng thương, dường như hơi sợ hãi vì mình bị quên mất.

Nói thật, Kiến Sầu hơi khó hiểu.

Một tiểu cô nương hơn mười tuổi tại sao cũng ở cái nơi thoạt nhìn có vẻ rất nguy hiểm này?

Nàng tò mò đưa mắt nhìn.

Phát hiện ánh mắt Kiến Sầu, má tiểu cô nương đó lập tức đỏ bừng như bị bỏng.

Cô bé gục đầu xuống, ngập ngừng mở miệng: “Tiểu muội là môn hạ đệ tử Vô Vọng trai, tên Niếp Tiểu Vãn, ra mắt Kiến Sầu đại sư tỷ“.

Lần này Kiến Sầu cuối cùng cũng đổi từ khác: “Em bao nhiêu tuổi rồi?”

“Sao?”

Tại sao lại không phải “Niếp sư muội khách khí quá” chứ?

Niếp Tiểu Vãn đã quen với cách đối đáp của Kiến Sầu trước đó, lúc này bị nàng hỏi lại một câu liền không phản ứng kịp, một hồi lâu sau mới ngẩn ngơ đáp: “Mười ba tuổi“.

Kiến Sầu hít sâu một hơi.

Phù Đạo sơn nhân không nhịn được hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì không ổn à?”

“Không có gì không ổn...”

Kiến Sầu lắc đầu, dường như hơi cảm thán.

Nàng quay đầu lại, cuối cùng vẫn không nhịn xuống được: “Trẻ con bây giờ đúng là lợi hại, giờ thì con biết vì sao con lại là đại sư tỷ rồi“.

Kiến Sầu nghĩ, lúc bằng tuổi này thì nàng vẫn còn đang nghịch bùn.

Nàng vừa nói xong, Hứa Lam Nhi lập tức quay lên nhìn nàng.

Ánh mắt Hứa Lam Nhi lộ vẻ kinh ngạc, không hiểu...

Tuổi tu hành ở Thập Cửu Châu đều không lớn, chuyện này có gì mà cảm thán?

Đây chính là “Đại sư tỷ Nhai Sơn” hay sao?

Nhớ tới lần thất bại không thể bái vào Nhai Sơn năm đó, Hứa Lam Nhi cảm thấy nhất thời có một ngọn lửa vô danh bùng cháy trong ngực khiến ả khó có thể bình tĩnh được.

Chu Cuồng thì hơi ngớ người rồi chỉ cười cười.

Đại khái hắn cũng đã hiểu, Kiến Sầu kinh ngạc vì tuổi của Niếp Tiểu Vãn.

Vác thanh búa lớn trên vai, hắn đôn hậu nói với Kiến Sầu: “Đại sư tỷ Kiến Sầu hẳn còn không biết, tu sĩ tu hành tự nhiên là càng sớm càng tốt. Đừng nhìn Tiểu Vãn mới mười ba tuổi nhưng bây giờ đã là trúc cơ trung kì rồi, trong bốn người bọn ta thì cảnh giới chỉ thấp hơn Trương sư huynh“.

Trương Toại ờ một tiếng, không nói gì.

Niếp Tiểu Vãn chớp chớp mắt, cũng không nói.

Thực ra Kiến Sầu cũng hiểu nên mới nói một câu như vậy, có điều Chu Cuồng dường như có ý tốt nên nàng cũng gật đầu: “Vậy xem ra tu vi của Trương sư đệ là cao nhất“.

“Đúng thế“.

Chu Cuồng gật đầu, đưa bàn tay không phải cầm búa lên gãi đầu, cười cười ngượng ngùng.

“Ta dù đã tu hành tám năm nhưng cũng vừa mới trúc cơ không lâu, không thể so với bọn họ được“.

Trương Toại đeo kiếm bên cạnh nghe thấy lời này liền tối sầm mặt, khóe mắt co giật.

Tu hành tám năm, trúc cơ sơ kì. Tu hành năm mươi năm, trúc cơ hậu kì.

Trương Toại không cảm thấy mình có điểm nào lợi hại, nhưng gã to con Chu Cuồng không phải một người khéo ăn nói, hiện lại đang là thời khắc nguy cấp nên hắn cũng không thể chấp nhặt được.

Chỉ có Hứa Lam Nhi bên cạnh nghe Chu Cuồng nói xong liền bật cười khanh khách giống như nghe thấy một chuyện rất buồn cười nào đó.

Bầu không khí nhất thời trở nên kì lạ.

Kiến Sầu nhìn qua một lượt, dù không rõ rốt cuộc vấn đề ở đây là gì nhưng cũng có thể nhìn ra mấy người này đích xác là tình cờ gặp nhau, có rất nhiều chuyện không hợp nhau, bằng mặt mà không bằng lòng.

Nàng không nói gì.

Phù Đạo sơn nhân quay lại thoáng nhìn cánh cửa cực lớn màu vàng, trầm giọng nói: “Các ngươi coi như đã biết nhau rồi, sơn nhân ta cũng không nói dài dòng thêm nữa, cầm phù vào trận đi“.

“Vâng“.

Bốn người đồng thanh đáp.

Hứa Lam Nhi lấy ra một thứ giống như một miếng ngọc bội hình vuông từ trong tay áo, cùng ba người còn lại nhìn nhau, gật đầu rồi đi đến bên đầm nước cách đó không xa.

Ba người còn lại vội vàng đi theo.

Phù Đạo sơn nhân vỗ vai Kiến Sầu, cho nàng một ánh mắt khuyến khích.

Trong lòng Kiến Sầu có một sự bồn chồn khó tả, sau khi cảm nhận được sức nặng của bàn tay Phù Đạo sơn nhân, nàng lại yên tâm hơn rất nhiều.

Nắm chặt cây gậy trúc chín đốt trong tay, Kiến Sầu hít sâu một hơi, cũng đi theo mọi người.

Thì ra trên mặt đất cách mép đầm nước không xa lại khắc họa một trận pháp cổ xưa.

Trận pháp lõm sâu xuống mặt đất, có nhiều đường ngang dọc, những điểm giao cắt dầu có một chỗ lõm khá lớn.

Lúc này Hứa Lam Nhi lần lượt lấy từng hòn đá trong suốt long lanh như bạch ngọc từ trong tay áo ra đặt vào những chỗ lõm này.

Kiến Sầu đi tới dừng lại bên cạnh Niếp Tiểu Vãn, cùng ba người kia đứng xem.

Đây chính là truyền tống trận à?

Thứ này có thể đưa nàng đến Thập Cửu Châu?

Trong lòng Kiến Sầu không khỏi có vài phần nghi hoặc.

Sau khi làm xong, Hứa Lam Nhi liền đứng dậy, tay cầm miếng truyền tống phù đứng ở chính giữa truyền tống trận, gật đầu với bốn người bên ngoài.

Bốn người Trương Toại, Chu Cuồng, Niếp Tiểu Vãn và Kiến Sầu lần lượt đi vào truyền tống trận, đứng bên cạnh Hứa Lam Nhi.

Phù Đạo sơn nhân đi tới, đứng bên ngoài truyền tống trận.

Trong tay lão cầm thanh Vô kiếm rộng bản, bóng dáng gầy gò đứng trước cánh cửa màu vàng sau lưng lại càng tỏ ra nhỏ bé. Hình cầu to lớn bên trên vẫn không ngừng phát ra ánh sáng.

“Hành trình ẩn giới Thanh Phong am lần này, các ngươi đã gây ra đại họa. Sau khi trở lại Thập Cửu Châu, sư môn của các ngươi sẽ tự hỏi tội các ngươi. Sau này phải nhớ, chuyện thực luyện phải lượng sức mà đi!”

Đám người Hứa Lam Nhi bị câu này của Phù Đạo sơn nhân làm cho nóng bừng mặt, nhưng vì tên tuổi lẫy lừng của Phù Đạo sơn nhân ở Trung Vực nên không hề dám chống đối, chỉ vâng vâng dạ dạ nói: “Chúng vãn bối ghi nhớ“.

“Ờ“.

Phù Đạo sơn nhân lúc này mới gật đầu.

Thế là Hứa Lam Nhi bóp nát truyền tống phù trong tay, chắp tay nói với Phù Đạo sơn nhân: “Chúng vãn bối bái biệt sơn nhân“.

Đột nhiên từng luồng ánh sáng sặc sỡ bắn ra từ những đường nét chìm sâu dưới đất của truyền tống trận, hàng chục viên đá bạch ngọc đồng loạt vỡ vụn, tan thành khói mờ.

Kiến Sầu cảm thấy có một sức mạnh kinh khủng tràn đến cùng với những luồng sáng này.

Thân thể nàng như không còn trọng lượng, không ngờ lại có cảm giác nhẹ như lông vũ trong ánh sáng chói mắt này.

Mặt đất dường như cũng rung động theo, cánh cửa lớn màu vàng rung lên một trận. Hình cầu to lớn chìm một nửa vào vách đá trên cao cũng lay động không ngừng, ánh sáng ngũ sắc rung động dường như nhận được kích thích gì đó không ngừng hỗn loạn tràn ra.

Hứa Lam Nhi đã lộ ra vẻ mặt yên tâm, truyền tống trận đã khởi động, chỉ ba hơi thở sau là bọn họ có thể trở lại hải đảo bên ngoài Thập Cửu Châu.

Tuy nhiên Trương Toại vẫn chú ý tình hình xung quanh lại đột nhiên mở to mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa cực lớn màu vàng đang chấn động không ngừng.

Đột nhiên hắn hét lớn một tiếng: “Không tốt!”

Cùng lúc đó Phù Đạo sơn nhân quay lưng về phía bọn họ cũng biết được sắp xảy ra chuyện gì, bàn châm giẫm mạnh xuống đất, vạn tượng đấu bàn to lớn lập tức sáng lên trong lòng núi trống trải.

“Ầm!”

Cánh cửa màu vàng kim đột nhiên phát ra tiếng động đinh tai nhức óc, dường như phía trong có thứ gì đột nhiên xông thẳng ra ngoài.

Hai cánh cửa cao vút không ngờ cũng bị đụng ra một khe cửa!

Một mùi tanh hôi từ phía trong cửa phun ra.

Sàn sạt...

Những mảnh đá vỡ trên vách đá cũng không ngừng rơi xuống theo, đập xuống mặt đất.

Phù Đạo sơn nhân lập tức hai tay cầm kiếm, không chút do dự, một vệt kiếm màu lam đậm sáng lên, cực kì chính xác chém vào giữa khe cửa như chém sóng.

Vệt kiếm màu lam đậm va chạm ầm ầm với ánh sáng từ cánh cửa màu vàng.

Một vùng sức ép không khí bùng lên, lan rộng ra xung quanh.

Ánh sáng trên truyền tống trận chỗ Kiến Sầu lập tức không yên, chập chờn như muốn tắt.

Hứa Lam Nhi đứng không yên, sắc mặt đại biến.

Niếp Tiểu Vãn đứng bên cạnh Kiến Sầu, khuôn mặt tái mét, suýt nữa ngã xuống. Kiến Sầu nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy, nắm chặt tay cô bé.

“Đại sư tỷ!”

Niếp Tiểu Vãn dù tu vi cao nhưng hình như còn chưa từng thấy những cảnh tượng chấn động tương tự, trong thời điểm quan trọng như thế này không ngờ lại còn bối rối hơn cả Kiến Sầu.

Trong lòng bàn tay Kiến Sầu đã có một lớp mồ hôi lạnh.

Nàng cũng đã bao giờ nhìn thấy cảnh này?

Con quái vật trong khe cửa đó dường như cực kì lợi hại, đâm vào cánh cửa rung động mãnh liệt, dường như sẽ lao ra ngoài bất cứ lúc nào.

Sau khi khe cửa bị một kiếm của Phù Đạo sơn nhân chém vào, phía sau cửa phát ra tiếng kêu đau đớn điên cuồng, nhưng nó chỉ dừng lại một lát rồi lập tức lại điên cuồng xông ra.

Tất cả mọi người bên cạnh Kiến Sầu đều căng thẳng, lấy ra pháp bảo của mình, đấu bàn dưới chân liên tiếp sáng lên.

Kiến Sầu đưa mắt nhìn, phát hiện đấu bàn của bọn họ đều rất giống của Phù Đạo sơn nhân, giữa những tuyến khôn trắng như tuyết đã có những đạo tử màu đen, một số đạo tử được tuyến khôn kết nối với nhau rất giống những vì sao trên trời đêm.

Đúng lúc đó, Kiến Sầu đột nhiên chấn động.

Bên cánh cửa phía trước, Phù Đạo sơn nhân đã cầm kiếm chiến đấu với con quái vật trong cửa. Bên người, bốn tu sĩ Thập Cửu Châu bày trận chờ địch. Trước mặt, ánh sáng trên truyền tống trận sau một hồi chập chờn cuối cùng cũng ổn định lại, rực rỡ hơn trước.

Sắp rồi, sắp rồi.

Nàng cảm thấy một sức mạnh huyền diệu giữa trời đất càng ngày càng đến gần mình, như là một dòng xoáy to lớn muốn hút mình đi.

Nhưng lúc này Kiến Sầu lại không thể, không thể nào thu hồi ánh mắt của mình...

Ánh mắt đang nhìn hình cầu to lớn lõm vào vách đá.

Quả cầu đá to lớn bề ngoài xù xì, phát ra ánh sáng ngũ sắc, như được khảm vào đỉnh vách đá.

Từng luồng ánh sáng từ quả cầu đá chiếu ra ngoài, dường như còn không ngừng xoay tròn.

Màu sắc của những luồng ánh sáng này đều không giống nhau, nhìn vào khiến người ta mê mẩn hoa mắt.

Tuy nhiên...

Một ấn phù màu vàng rất nhanh xẹt qua trong đầu Kiến Sầu, sau đó là đạo tử và đạo ấn dưới chân đám người Hứa Lam Nhi...

Những luồng ánh sáng chiếu ra từ quả cầu đá này không phải là những chùm sáng thông thường mà ngược lại giống như dấu vết của tối tăm bị ánh sáng đẩy đi thật xa.

Ánh mắt Kiến Sầu thoáng chốc trở nên bỡ ngỡ và chấn động.

Cùng với cuộc chiến giữa Phù Đạo sơn nhân và quái vật, cả lòng núi lập tức nước tràn khắp nơi, đã vụn tung tóe.

Ánh sáng từ truyền tống trận chiếu thẳng lên cao, sắc mặt tất cả mọi người trong trận đều tái nhợt.

Hơi thở cuối cùng.

Truyền tống bắt đầu.

Ầm!

Một tiếng nổ vang.

Cánh cửa màu vàng kim cực lớn dường như không chịu nổi sức nặng, cuối cùng phát ra một tiếng rên rỉ nặng nề.

Lúc này cực kì yên tĩnh.

Răng rắc!

Âm thanh rất nhỏ này lọt vào tai Phù Đạo sơn nhân lại không khác gì tiếng sấm.

Một vết rạn nhỏ chậm rãi bò lên trên cánh cửa...

######

ND: Truyền tống trận là một loại pháp trận đưa người vượt qua không gian đến nơi khác. Thực ra mỗi thể loại truyện đều có những thứ na ná như vậy, giả sử như bước nhảy không gian trong truyện khoa học viễn tưởng, dịch chuyển tức thời trong Dragon Ballz, cánh cửa thần kì trong Doraemon, hay cái bột gì để đến Hẻm Xéo trong Harry Potter. Tóm lại teleport luôn là giấc mơ của con người mà không biết bao giờ mới thực hiện được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.