Khương Vấn Triều có một gương mặt rất tao nhã, mang một
sự trầm ổn vượt qua tuổi hắn, thần quang trong mắt ngưng tụ mà không
tiêu tan.
Cuối cùng hắn vẫn không động thủ, sau khi nhìn Ngự Sơn Hành rất lâu đột nhiên lại cười.
Lãnh ý và sát khí lại được thu về không còn dấu vết.
Như là chưa hề xuất hiện.
Chiếc trường bào lá phong đỏ nhìn có vẻ nóng rực như những chiếc lá tỏa ra màu sắc rực rỡ lần cuối cùng khi mùa thu sắp qua.
Hắn co hai chân đang gác lên cành cây lại rồi nhảy xuống đất.
Ngự Sơn Hành giật mình, suýt nữa nhảy xuống khỏi con rùa đen, à không, đống đất.
Khương Vấn Triều không hề có ác ý, chỉ nói: “Đều là chuyện nhiều năm
trước rồi. Đúngnhư đạo hữu nói, một kẻ vô dụng, không có gì phải lo
lắng. Lần này tại hạ cũng muốn đến Côn Ngô xem náo nhiệt, thấy hai vị
thật sự thú vị cho nên muốn đồng hành. Nếu không có pháp khí đi đường,
tại hạ lại có thể trợ giúp một hai“.
Ba mươi năm rồi, ứng viên số một của tiểu hội Tả Tam Thiên lần lượt thay đổi, lại không còn là hắn nữa.
Dường như đây cũng là một chuyện thương tâm đáng để cảm khái.
Có điều, thế thì đã làm sao?
Khương Vấn Triều tiện tay ném ra, một chiếc thuyền bay màu trắng bay ra
giữa không trung, có một hư ảnh chim bay to lớn xuát hiện rồi biến mất.
“Chiếc thuyền này gọi là Bính Sí Châu, có khắc phù phong trận pháp, tốc độ cực nhanh. Hai vị, mời!”
Khương Vấn Triều làm động tác mời.
Không khác gì cố nài người ta lên thuyền.
Ngự Sơn Hành nuốt nước miếng, không ngờ lại vô thức nhìn về phía Kiến Sầu. Có đi hay không?
Kiến Sầu thầm cảm thấy buồn cười, người biết đường là ngươi, tại sao còn nhìn ta làm gì?
Nàng cho Ngự Sơn Hành một ánh mắt “Ngươi quyết định“.
Đối với thiện ác, nàng vẫn rất nhạy bén. Gã Khương Vấn Triều này năm xưa đã là hạt giống số một thì phải biết Côn Ngô đúng, chưa đến mức không
biết đường như hắn nói. Trừ khi hắn cũng không quen thuộc vùng này,
không tìm được truyền tống trận.
Bây giờ phải xem Ngự Sơn Hành nghĩ thế nào.
Ngự Sơn Hành đáng thương đang đấu tranh tư tưởng, vẫn nhìn Kiến Sầu: Hay là chúng ta lên?
Dù sao thì chiéc thuyền nhỏ đó nhìn có vẻ rất lợi hại.
Nếu có một tu sĩ chắc là Kim Đan kì dẫn bọn họ đi há chẳng đơn giản hay sao?
Kiến Sầu không ý kiến, gật đầu.
Được, quyết như thế đi.
Ngự Sơn Hành vội vàng chắp tay với Khương Vấn Triều: “Khương đạo hữu
thật sự là lòng dạ rộng lớn làm người ta bội phục. Xin đạo hữu yên tâm,
nơi này ta quen“.
Khương Vấn Triều lại không có vẻ mặt gì đặc biệt, chỉ gật đầu, sau khi Kiến Sầu và Ngự Sơn Hành đều lên thuyền cũng đi len theo.
Trên mặt đất, sau khi Ngự Sơn Hành bước xuống, “ngọn núi” Ngự Sơn Hành gọi lên lúc trước lại chìm xuống đất biến mất.
Kiến Sầu nhìn một cái, thầm nghĩ phép thuật này vẫn có vài phần thần kì.
Sau đó nàng nhìn về phía trước, chiếc thuyền bay không lớn, toàn thân
dài ba trượng, rộng một trượng, nhưng ba người bọn họ đứng lên thì thoải mái.
“Khương đạo hữu, bây giờ chúng ta đi về hướng tây nam. Nơi này quá hẻo
lánh không tìm được truyền tống trận, nhưng Vô Vọng trai không xa phía
trước thì có, có thể truyền tống đến bên bờ sông Cửu Đầu. Có điều sau
khi đến đó sẽ không có truyền tống trận nữa, sau khi bay qua sông Cửu
Đầu là chỉ có thể ngự khí mà đi“.
Thấy chiếc thuyền bay đã bay lên cao, Ngự Sơn Hành vội vàng chỉ đường cho Khương Vấn Triều.
Khương Vấn Triều cười nói: “Nhiều năm rồi mà Côn Ngô vẫn không thay đổi“.
Lời này rất kì lạ, Kiến Sầu không hiểu lắm.
Ngự Sơn Hành biết nàng nghe không hiểu, loại người có thể lạc đường đến tận hoang nguyên mà nghe hiểu được mới là kì quái.
Cho nên Ngự Sơn Hành liền giải thích cho Kiến Sầu: “Côn Ngô có mười một
ngọn núi, phạm vi quản hạt cực lớn. Sông Cửu Đầu vừa khéo uốn nửa vòng
xung quanh mười một ngọn núi này, bên trong đều là địa bàn Côn Ngô. Có
điều ở đây không tìm được một truyền tống trận nào, từ xưa tới nay vẫn
như thế. Cho nên rất nhiều người tham gia tiểu hội Tả Tam Thiên đều mắng Côn Ngô là quái thai, bởi vì một khi vượt sông vào địa giới Côn Ngô sẽ
không có truyền tống trận để dùng mà phải chậm rãi bay lên đỉnh núi
chính Côn Ngô“.
Kì thực phạm vi quản hạt của Côn Ngô và Nhai Sơn cũng na ná như nhau, nhưng Côn Ngô quản lí chu đáo hơn Nhai Sơn rất nhiều.
Nhai Sơn chú trọng chất không chú trọng lượng, mười giáp gần đây môn hạ
vẫn không vượt qua bốn trăm người, địa bàn tuy lớn nhưng lại không cần,
hào phóng cho rất nhiều tiểu môn phái không chỗ an thân và một số tu sĩ
nhàn tản. Các tu sĩ này không thuộc về Nhai Sơn, lại được Nhai Sơn che
chở, cuộc sống an lạc tiêu dao.
Có người đùa những môn phái này đều là khách Nhai Sơn, bọn họ cũng vui
vẻ chấp nhận cách xưng hô này, nói “nguyện làm môn khách Nhai Sơn“.
Côn Ngô thì khác, tất cả địa giới trực thuộc đều có tu sĩ Côn Ngô khống chế chu đáo.
Bên trong vịnh sông Cửu Đầu chính là thành đồng vách sắt.
Ngoài núi chính còn có mười núi phụ bao quanh bảo vệ, uy nghiêm vô cùng.
Nếu nói trong hai trụ cột lớn Trung Vực, Nhai Sơn chính là ẩn sĩ, cuồng
sĩ thì Côn Ngô là chính khách kín đáo chu toàn không cho phép người
khác khinh thường.
Một xuất thế, một nhập thế.
Hai bên hoàn toàn khác nhau, lại đều có địa vị siêu nhiên ở Trung Vực như nhau.
Còn bên trong Côn Ngô vì sao không có truyền tống trận, trước giờ vẫn có người tò mò nhưng vẫn không có đáp án.
Có người nói Côn Ngô muốn giữ quyền uy của mình, không cho phép tu sĩ sử dụng truyền tống trận trong địa bàn. Cũng có người nói địa bàn của Côn
Ngô chính là bảo địa phong thủy, bất cứ truyền tống trận nào cũng sẽ làm xáo trộn quy tắc không gian, phá hỏng phong thủy...
Rốt cuộc là thế nào cũng không ai biết.
Tóm lại tất cả chỉ là tin đồn.
Có điều chuyện truyền tống trận này chỉ ảnh hưởng đến hành trình sau này của bọn họ, còn lúc này cứ bay thẳng đến gần Vô Vọng trai sau đó truyền tống đến bên bờ sông Cửu Đầu đã.
Khương Vấn Triều điều khiển thuyền bay rất thành thạo tiến thẳng về phái trước.
Phía sau, Ngự Sơn Hành không nhịn được truyền âm với Kiến Sầu: “Năm nay có náo nhiệt xem rồi!”
“Náo nhiệt?”
Kiến Sầu hơi nghi hoặc.
Trên mặt Ngự Sơn Hành vẫn miễn cưỡng duy trì bình tĩnh, nhưng nhìn bóng
lưng Khương Vấn Triều phía trước, ánh mắt lại không giấu được vẻ cuồng
nhiệt.
“Khương Vấn Triều chính là hạt giống số một năm xưa, tốc độ tu luyện của hắn cũng chỉ có hai vị Nhai Sơn Côn Ngô bây giờ là nhanh hơn. Cẩm nang
Nhất Nhân đài của Trí Lâm Tẩu năm đó đã ghi rõ 'không ai có thể tranh
đoạt', chỉ cần hắn tham gia, trèo lên Nhất Nhân đài quả thực là chuyện
chắc như đinh đóng cột“.
Trí Lâm Tẩu?
Lại nghe thấy cái tên này, Kiến Sầu ngẫm nghĩ một lát liên fhieeur được cẩm nang Nhất Nhân đài đại dể là gì.
Nàng không nhịn được truyền âm hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó đương nhiên là xảy ra vấn đề, cũng không biết là hắn tu luyện
thế nào mà dốc hết sức của môn phái cũng không thể nào ngăn cản tốc độ
thụt lùi tu vi của hắn. Cách tiểu hội Tả Tam Thiên có năm ngày, tu vi
của hắn đã từ kim đan về đến luyện khí, nghe nói khi đó cả Thông Linh
các đều hoảng hốt. Ôi, thiên tài sụp đổ, ba mươi năm không còn tiếng tăm gì nữa, cũng không biết cảnh ngộ của hắn ba mươi năm nay ở Thông Linh
các thế nào“.
Đa số môn phái đều rất coi trọng thiên tài, nhưng nếu “từng” là thiên
tài như Khương Vấn Triều thì sao? Sẽ gặp phải bao nhiêu chê trách, bao
nhiêu ánh mắt khác thường?
Kiến Sầu nhìn về phía bóng lưng hắn, cảm giác lúc này đã khác hẳn.
Bóng lưng Khương Vấn Triều bây giờ cũng chỉ tương đối rộng rãi, không nhìn ra có gì kinh người.
Trừ lúc vừa xuất hiện lộ ra một phần sát khí, cả người hắn đều tỏ ra cực kì bình thản, như là ung dung hoặc như là đã bị ba mươi năm vừa rồi mài nhẵn các góc cạnh ngày xưa.
Trong lòng suy nghĩ một lát, Kiến Sầu đã hiểu câu của Ngự Sơn Hành lúc trước.
“Bây giờ hắn đột nhiên xuất hiện, còn phải đến tiểu hội Tả Tam Thiên,
chúng ta lại thấy tu vi của hắn cao hơn chúng ta, chắc hẳn đã là kim
đan, cũng có nghĩa...”
“Hê hê“.
Ngự Sơn Hành hưng phấn xoa xoa tay, gật đầu.
Ý hắn chính là thế.
Thông Linh các nằm gần Tây Hải, nơi này lại là trên đất liền Trung Vực,
không dưng vô cớ tại sao Khương Vấn Triều lại xuất hiện ở đây, biết đâu
là có kì ngộ hay là có nguyên nhân khác?
Hai người bọn họ truyền âm đứt quãng trò chuyện không ít.
Lúc này dãy núi không ngừng nhấp nhô dưới chân đã từ từ biến mất.
Chiếc thuyền bay đã đi được một quãng rất xa, Khương Vấn Triều nhìn phía trước, đột nhiên mở miệng hỏi một câu: “Tại hạ đã rất lâu không màng
thế sự, không biết mấy năm nay Trung Vực có việc lớn gì xảy ra không?”
Hắn vừa hỏi như vậy Kiến Sầu đã hiểu ngay.
Thì ra là khổ tu quá lâu cho nên bây giờ không biết gì về tình hình bên
ngoài, vì thế mới tìm người đi cùng để hỏi thăm tình hình.
Nàng nhìn về phía Ngự Sơn Hành.
Không ngờ Ngự Sơn Hành cũng không ngại mà lại càng hưng phấn, thao thao bất tuyệt nói ra những gì mình biết.
Kiến Sầu quả thực trợn mắt há mồm, nghĩ tới ngôi nhà tranh giữa hoang nguyên đó.
Rốt cuộc hắn biết được nhiều tin tức như vậy bằng cách nào?
Có điều từ miệng Ngự Sơn Hành, Kiến Sầu cũng được biết rất nhiều tin tức hữu dụng.
Chẳng hạn như tiểu hội ba mươi năm trước, tu sĩ Côn Ngô đã về nhất.
Chẳng hạn như vô số tiểu hội xưa nay, trong các tu sĩ đứng trên Nhất
Nhân đài có một phần ba xuất thân từ Nhai Sơn Côn Ngô, hai phần ba còn
lại đến từ Tả Tam Thiên Trung Vực quần tinh lấp lánh.
Nguyên nhân là hai phái này thu đồ đệ ít, so với cả Trung Vực chỉ như
một gáo nước so với cả con sông, có thể chiếm được một phần ba đã rất
đáng sợ rồi. Hơn nữa những cảnh giới đầu tu luyện tương đối đơn giản cho nên vấn đề yếu kém của các môn phái nhỏ còn chưa thể hiện trên tiến
cảnh tu vi của các đệ tử.
Càng đến các cảnh giới cao hơn, các đại môn phái mới thể hiện rõ năng lực tích lũy hàng ngàn hàng vạn năm.
Chẳng hạn như tiểu hội Tả Tam Thiên chỉ có hai loại người có thể tham
gia. Loại thứ nhất là đệ tử mới thu trong vòng mười năm của các đại môn
phái, loại thứ hai là tu sĩ dưới nguyên anh chưa từng tham gia tiểu hội.
Đương nhiên các tán tu không có môn phái cũng có thể tham gia.
Có điều bao nhiêu năm nay còn chưa có một tán tu nào trèo được lên Nhất Nhân đài.
Lại chẳng hạn như quy tắc của tiểu hội Tả Tam Thiên mỗi một lần đều có thay đổi, ba trăm năm gần đây đã tương đối có quy củ.
Còn nguyên nhân...
Không ngờ là vì Phù Đạo sơn nhân vô trách nhiệm ra ngoài chơi ba trăm
năm, tiểu hội Tả Tam Thiên chỉ có một mình Hoành Hư chân nhân chủ trì.
Không có Phù Đạo sơn nhân đưa ra những ý tưởng điên rồ nên cũng không có nhiều cách thức kì lạ giày vò người ta gần chết nữa.
Năm nay thì...
Ngự Sơn Hành nói đến đây liền sờ sờ cằm cười lên: “Chắc sẽ lại là một năm hỗn loạn“.
Kiến Sầu nghe vậy đột nhiên thấy lạnh buốt.
Loại người không đáng tin như Phù Đạo sơn nhân mà cũng là người chế định quy tắc tiểu hội Tả Tam Thiên?
Ta chết đây...
Bây giờ rút lui còn kịp không?