Ngọn núi cao sừng sững giữa tầng mây trắng, trên đỉnh núi phủ kín tuyết, sườn núi thì toàn là những cánh rừng thông. Một dòng
suối trong vắt từ trên núi chậm rãi chảy xuống, do đã là giữa thu nên
dòng nước rất nhỏ, lúc chảy xuống đến khe đá dưới chân núi cũng chỉ tụ
thành một đầm nước nhỏ.
Đầm nước trong suốt nhìn thấy đáy dập dờn sóng gợn, vô số những viên đá đen phủ kín đáy đầm.
Xung quanh đầm thì là những tảng đá trắng rất lớn.
Lúc này, một con chồn nhỏ lông xám đang lười nhác nằm trên một tảng đá trắng.
Tuy đã gần đến cuối thu nhưng hôm nay lại là một ngày nắng đẹp hiếm
thấy, con chồn nằm phơi nắng trên tảng đá rất ấm áp. Nó dùng chân trước
che miệng ngáp một cái, cuối cùng quay sang nhìn Kiến Sầu đứng bên đầm.
Hôm nay Kiến Sầu vẫn mặc y phục màu lam đậm, trên vạt áo bên phải có
hình thêu màu xám bạc, nghe nói là được thêu bằng tơ dương của nhện âm
dương sống dưới lòng đất, còn vải dùng để may bọ y phục này thì được dật từ tơ âm của nhện âm dương.
“Sơn nhân ta nói với ngươi, bộ y phục này đông ấm hè mát, mặc vào cực kì dễ coi. Tốt xấu gì ngươi cũng là đại sư tỷ của Nhai Sơn chúng ta, là
mặt mũi của Nhai Sơn, ra ngoài nhất định phải ăn mặc cho thật đẹp...”
Đang định đưa tay vốc nước dưới đầm, vừa nhìn thấy hình thêu màu xám bạc trên cổ tay áo, Kiến Sầu lập tức nhớ lại bộ mặt đau xót của Phù Đạo sơn nhân, như thể cho nàng một bộ y phục làm lão mất nửa cái mạng không
bằng.
“Ôi...”
Vẻ keo kiệt bủn xỉn đó đúng là khiến nàng không biết nói gì nữa.
Kiến Sầu nghĩ đến đây liền thở dài một tiếng, vốc một vốc nước dưới đầm lên uống một ngụm.
Nước suối mát lành, do từ đỉnh núi chảy xuống, lại đã sắp đến mùa đông
nên mang theo cái lạnh tê tê, Kiến Sầu chỉ uống một ngụm mà đầu óc đã
tỉnh táo hẳn lên.
Ào!
Nước suối còn lại từ kẽ tay Kiến Sầu chảy xuống, làm nước bắn tóe lên trên mặt đầm.
Chỉ thấm ướt đôi môi khô, sau đó Kiến Sầu đưa mắt nhìn quanh một lượt.
Phía đông là hướng nàng đi tới đây, phái cuối đồng bằng bao la vẫn có
thể nhìn thấy vô số dãy núi. Nhai Sơn là ngọn núi cao nhất trong đó.
Phía tây là nơi nàng phải tới, những dãy núi từ thấp bé dần trở nên cao
vút, địa thế bắt đầu nhấp nhô, càng đi về phía tây bắc càng cao, phía
chân trời xa xôi thấp thoáng những ngọn núi cao phủ tuyết trắng.
Kể cả dãy núi chỗ nàng bây giờ cũng cao kinh người.
Đêm khuya hôm qua nàng đã xuất quan.
Bởi vì đã biết tin tức về Hắc Phong Động ở Thải Dược Phong, sau một thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, Kiến Sầu liền đến chào từ biệt Phù Đạo sơn
nhân, được lão già keo kiệt này cho một bộ quần áo, sau đó nhét cho nàng mấy đạo ấn phù hợp để nàng tu luyện, cuối cùng xua tay đuổi nàng như
đuổi tà, như thể sợ nàng ở lại sẽ lấy mất những thứ khác của lão.
Thế là Kiến Sầu bị xua đuổi lên con đường đi đến Thải Dược Phong.
Sau khi ra khỏi Nhai Sơn, nàng vẫn đi thẳng về hướng tây. Cảnh sắc xung
quanh không ngừng thay đổi, cuối cùng cũng thấy được vài phần phong thái của Tả Tam Thiên Trung Vực trên Thập Cửu Châu.
Trên đường thường xuyên nhìn thấy các tu sĩ bay vút qua trên không,
thỉnh thoảng có người nhìn nàng một cái, có điều sau khi phát hiện chỉ
là một nữ tu sĩ Trúc Cơ kì thông thường đều không để ý nữa.
Tả Tam Thiên Trung Vực, tu sĩ trúc cơ nhiều như chó, tu sĩ kim đan cũng là chạy đầy đường.
Kiến Sầu đột nhiên có một động lực muốn để người ngoài nhìn thêm một cái nữa, ít nhất cũng phải tu luyện ra kim đan đúng không?
“Ôi...”
Lại là một tiếng thở dài.
Kiến Sầu đứng dậy, chuẩn bị tiếp tục đi về hướng tây.
Trước lúc xuất phát nàng đã xem bản đồ liên quan, ngọn núi chỗ nàng bây
giờ tên là núi Bạch Thạch, sáu mươi dặm phía tây chính là Bạch Nguyệt
cốc, một môn phái nổi tiếng ở Trung Vực, chỉ thu nhận nữ tu sĩ, có rất
nhiều đại mỹ nhân, thuộc nhóm Thượng Ngũ trong ba ngàn môn phái Trung
Vực.
Đáng tiếc, nếu là lúc khác, Kiến Sầu chắc chắn sẽ nhân cơ hội này “đi
qua” Bạch Nguyệt cốc, xem các nữ tu sĩ Bạch Nguyệt cốc rốt cuộc trông
như thế nào. Có điều bây giờ nàng phải tranh thủ thời gian.
Nên nghỉ ở đây một lát hay đến Phi Thiên trấn năm mươi dặm phía trước rồi nghỉ sau?
Nàng vẫy tay với con chồn nhỏ, muốn cho nó uống ngụm được: “Ê chồn, lại đây!”
Xẹt!
Tầng mây trên trời đột nhiên bị một quầng sáng xé rách.
Kiến Sầu vô thức nhíu mày, kim quang trong suốt sáng lên trong tay áo, Lý Ngoại Kính đã được nàng chuẩn bị sẵn sàng.
Con chồn nhỏ đang ănmf trên tảng đá trắng cảnh giác đứng dậy, vù một cái chạy thẳng lên trên vai Kiến Sầu.
Một người một chồn đồng loạt nhìn về phía mấy luồng sáng đó.
Nhóm người này có bảy người, đều mặc váy áo màu xanh nhạt giống nhau, tỏ ra cực kì dịu dàng. Bọn họ hạ xuống cách chỗ nàng không xa, người đi
đầu nhìn có vẻ chín chắn hơn một chút, trên đầu cài một cây trâm ngọc
màu lam, sau khi quan sát xung quanh liền phát hiện bên này có đầm nước: “Lục sư tỷ, chúng ta qua bên kia nghỉ một lát đi“.
Các nữ tu sĩ khác nghe thấy nàng nói vậy đều nhìn về phía cô gái đứng ở chính giữa.
Kiến Sầu đứng cách khá xa nhưng vẫn có thể nghe thấy các nàng nói gì, cũng có thể thấy rõ hành động của mỗi người.
Theo ánh mắt mọi người, Kiến Sầu cũng nhìn về phía vị “Lục sư tỷ” này.
Một mĩ nhân thật xinh đẹp.
Lông mày như sương giăng núi xa, khẽ cau lại lộ ra một chút bệnh trạng,
thanh cao thoát tục, da trắng như tuyết, có điều hai má lại hơi trắng
xanh. Mũi quỳnh thanh tú, môi anh đào mím chặt, dường như đang chịu đựng đau khổ gì đó.
Hai tay nàng đều được người khác dìu, dường như đã không còn sức để đứng trên mặt đất.
Y phục màu xanh nhạt rộng rãi che khuất thân thể nàng, như chỗ màu sắc
nhạt nhất trên bầu trời, có cảm giác như xa rời cõi tục. Nhưng những
đường thêu màu vàng thêu đầy trên diềm áo lại mang một vẻ sang trọng
phàm trần, khiến mĩ nhân này tỏ ra chân thực hơn một chút.
Sau khi nghe thấy nữ tu sĩ đó nói, nàng đưa mắt nhìn về phía Kiến Sầu đứng bên đầm nước.
Ánh mắt trong trẻo mang một vẻ bình thản đầy cơ trí.
Nàng nhìn Kiến Sầu, Kiến Sầu cũng nhìn nàng.
Hai ánh mắt vừa gặp nhau, Kiến Sầu đã cảm nhận được sự cơ trí ẩn giấu dưới vẻ yếu ớt và bình tĩnh bề ngoài.
Không giống lúc ở Nhai Sơn, con chồn nhỏ nhìn thấy những người lạ này lại có vẻ bất an, lặng lẽ quấn cái đuoi vào cổ Kiến Sầu.
Kiến Sầu mỉm cười một chút.
Ánh mắt nữ tu sĩ đó chuỷen từ người Kiến Sầu sang con chồn nhỏ trên vai nàng, dường như đột nhiên trở nên bỡ ngỡ.
“Khụ khụ...”
Hai tiếng ho kìm nén.
Cuối cùng nàng quay lại nói với nữ tu sĩ cài trâm ngọc: “Chúng ta qua đó nghỉ chân đi“.
Nghe thấy nàng ho, nữ tu sĩ cài trâm ngọc có vẻ lo lắng: “Lục sư tỷ, sư tỷ không sao chứ?”
“Không sao“.
Trên gương mặt trắng xanh hoàn toàn không có huyết sắc, tỏ ra cực kì ốm yếu.
Nàng vịn tay hai người bên cạnh, chậm rãi đi trên sơn đạo uốn lượn, mặc
dù chỉ có một đoạn đường rất ngắn nhưng nàng lại đi mất rất nhiều thời
gian.
Kiến Sầu cũng đứng rất lâu bên kia, ánh sáng màu vàng trong tay áo vẫn còn, không hề biến mất vì không được nàng gọi ra.
Nhìn những người này đi tới chỗ mình, Kiến Sầu lại phát hiện một chút manh mối trên những bộ y phục thống nhất của họ.
“Lục Hương Lãnh Bạch Nguyệt cốc ra mắt đạo hữu. Cùng các sư tỷ muội
trong cốc đi qua nơi này, muốn dừng lại nghỉ chân một chút, hi vọng các
hạ không trách“.
Âm thanh yếu ớt không đủ trung khí, có điều lại hết sức lễ phép.
Nói xong, Lục Hương Lãnh ngẩng đầu lên quan sát hết sức tự nhiên.
Nữ tu sĩ đứng trên bờ đầm bằng đá trắng này có khí chất hoàn toàn khác những nữ tu sĩ nàng từng gặp.
Đường nét trên gương mặt mặc dù nhu hòa nhưng ánh mắt lại lộ ra một vẻ
trầm ổn khó lường, như đã trải qua rất nhiều chuyện, trở nên lạnh nhạt.
Nàng đã từng thấy đôi mắt sư phụ, cũng có cảm giác nhìn thấu hồng trần như vậy.
Đây là một đôi mắt có thể chịu được cô đơn.
Trường bào màu lam đậm khiến người khác có cảm giác vừa rộng lớn vừa
thâm trầm, nữ tu sĩ thông thường không thể có phong thái như vậy. Cả
những hình thêu mãu bạc trên y phục cũng khiến Lục Hương Lãnh cảm thấy
khác thường.
Nếu mắt nàng còn chưa bị nọc độc bọ cạp làm hỏng, nếu nàng không nhìn
nhầm thì bộ y phục này được dệt từ tơ nhện âm dương, ngoài đông ấm hè
mát thì thực ra không hề có tác dụng gì lớn, chủ yếu là dễ nhìn.
Mặc một bộ quần áo xa xỉ như vậy, dù nữ tu sĩ trước mắt chỉ có tu vi Trúc Cơ kì, Lục Hương Lãnh cũng không thể xem thường.
Càng huống chi nàng vốn không phải người vô lễ mà rất nhiệt tình giúp đỡ mọi người.
Sau khi tự giới thiệu, nhân tiện quan sát Kiến Sầu một cái, Lục Hương Lãnh liền lễ phép hạ mí mắt xuống.
Kiến Sầu đương nhiên phát hiện ánh mắt quan sát của nàng, có điều không có địch ý mà ngược lại tràn đầy thiện ý.
Nàng vuốt lông con chồn nhỏ còn đang bất an, cũng mỉm cười nói: “Lục đạo hữu khách khí quá, đại danh Bạch Nguyệt cốc từ lâu đã như sấm bên tai,
nơi này vốn không phải của ta, không thể nói trách móc gì đó được, mời
các vị cứ tự nhiên“.
Nói xong Kiến Sầu cũng nhìn mấy người sau lưng Lục Hương Lãnh một cái.
So với khí chất đặc biệt của Lục Hương Lãnh, mấy nữ tu sĩ Bạch Nguyệt
cốc còn lại đương nhiên thua kém một bậc, có điều dung mạo dáng người
đều là hạng nhất, cũng không hề có một chút ác ý hay coi thường nào.
Một nữ tu sĩ lấy bồ đoàn dày từ túi càn khôn ra đặt xuống tảng đá, hai nữ tu sĩ dìu Lục Hương Lãnh đến ngồi xuống.
Nữ tu sĩ cài trâm ngọc thì lấy ra mấy chiếc bát ngọc từ túi càn khôn, dùng một chiếc múc nước mang đến cho Lục Hương Lãnh.
“Nước ở núi Bạch Thạch chính là suối trên trời chảy xuống, sư tỷ uống
trước đi, lát nữa chúng ta mang theo một ít rồi tiếp tục lên đường“.
Lục Hương Lãnh cầm lấy bát ngọc, khẽ gật đầu: “Làm phiền Phùng sư muội rồi“.
Phùng Ly chính là sư muội của Lục Hương Lãnh, còn chưa nhập môn đã nghe
nói đại danh “Dược nữ Lục Hương Lãnh”, Lục sư tỷ dù thiên phú trên mặt
tu hành không cao lắm nhưng lại rất tinh thông về đan dược.
Ngày thường phần lớn đan dược các nàng sử dụng trong môn phái đều là sư
tỷ điều chế, hơn nữa sư tỷ cũng rất nhiệt tình chỉ bảo các hậu bối tu
hành.
Ai ngờ lần này các nàng cùng Lục Hương Lãnh đến Thải Dược Phong lại gặp phải tai họa như vậy.
Trong mắt Phùng Ly có một chút tự trách.
Bên kia, Kiến Sầu đã nhìn ra chênh lệch.
Nàng bắt đầu suy nghĩ, mình cũng đã từng nghĩ đến chuyện mang bát ngọc
theo để múc nước, nhưng cẩn thận suy nghĩ một lát lại thấy rất phiền
phức.
Nàng cũng không phải chưa từng làm chuyện giống như các nữ tu sĩ Bạch Nguyệt cốc lúc này.
Năm đó nhà họ Tạ còn chưa suy tàn, cũng chưa gặp phải tai họa diệt môn,
có lần ra ngoài đạp thanh, bà Tạ mang theo chiếc bát ngọc rất tinh xảo,
còn chiếc bình nhỏ bằng gốm trắng Kiến Sầu mang theo để lấy nước cũng
trong suốt như ngọc.
Dường như nàng cũng không thích cuộc sống tinh tế chỉn chu như vậy lắm.
Ra khỏi nhà, ăn gió nằm sương, không có túi nước, cũng không cần phải chuẩn bị quá nhiều.
Trời là chăn, đất là giường.
Nơi nào không đi được?
Nơi nào không nghỉ được?
Khát thì vốc một vốc nước suối, đói thì hái một mớ quả rừng.
Cuộc sống đơn giản một chút thì tốt hơn.
Nhưng chu đáo như Bạch Nguyệt cốc cũng không có gì sai.
Kiến Sầu nhìn chiếc bát ngọc, nghĩ đến sự thay đổi của mình so với trước kia, không biết rốt cuộc là mình đã sa ngã hay đã trở nên rộng lượng,
hoặc cuối cùng đã siêu thoát phàm trần như những tiên nhân không nề hà
thế tục.
Bàn tay Lục Hương Lãnh cầm bát ngọc trắng xanh không có huyết sắc, mạch
máu màu xanh đậm dường như hiện rõ dưới làn da trong suốt.
Có điều lại có một tia khí đen lờ mờ chảy trong mạch máu này.
Có lẽ là ánh mắt Kiến Sầu quá mức thẳng thắn không hề che giấu, sau khi
chậm rãi uống bát nước, Lục Hương Lãnh lại nhìn về phía Kiến Sầu.
Sau đó nàng cũng nhìn xuống mu bàn tay mình theo ánh mắt Kiến Sầu.
Thế là nàng mỉm cười, mở miệng nói: “Trong mạch máu có độc bọ cạp đất cho nên màu sắc không giống như mạch máu bình thường“.
Nàng lại biết Kiến Sầu đang nghĩ gì.
Kiến Sầu vẫn đứng ở bên kia, không đến gần, gật đầu: “Độc bọ cạp đất ta
biết, nghe nói sống ở chỗ sâu ba ngàn thước dưới đất, bình thường rất
khó nhìn thấy, cực kì hung ác. Một khi nhiễm độc của nó, nhẹ thì kinh
mạch đứt đoạn, nặng thì toàn thân thối rữa. Không ngờ đạo hữu lại...”
Ít nhất thì bề ngoài không có vấn đề gì.
Ánh mắt Lục Hương Lãnh đột nhiên trở nên kì dị.
Nàng yên lặng một lát rồi mới mở miệng nói: “Ta có biết sơ sơ về dược lí, cho nên độc bọ cạp đất chưa chạy khắp người“.
Kiến Sầu nghe vậy cũng hiểu được vài phần. Nàng gật đầu, không nghĩ nhiều hơn nữa.
Có điều những nữ tu sĩ đứng bên cạnh Lục Hương Lãnh lại trợn mắt há mồm.
Vì sao...
Đã nói rõ đến thế rồi, vậy mà nữ tu sĩ nhìn có vẻ không tầm thường này lại không có phản ứng gì?
Lục sư tỷ đã tự giới thiệu, dược nữ Lục Hương Lãnh của Bạch Nguyệt cốc, chẳng lẽ người này chưa từng nghe danh?
Ánh mắt mọi người đều trở nên kì dị.
Kiến Sầu thấy bọn họ dùng bát ngọc múc nước, mình lại không tiện thả con chồn xuống uống nước nữa. Đang phân vân lại cảm thấy ánh mắt mọi người
trở nên kì dị, nàng ngẩng đầu lên nhìn, thầm nghĩ: Vì sao đều nhìn mình
như vậy? Có phải mình đã sơ xuất gì không?
Dường như nhìn ra sự nghi hoặc của Kiến Sầu, Lục Hương Lãnh mỉm cười
nói: “Mạo muội suy đoán, vị đạo hữu này mới tu hành không lâu, hoặc đã
bế quan rất nhiều năm?”
“Không sai“.
Kiến Sầu đã biết vấn đề ở đâu: Nàng không biết người tên là Lục Hương Lãnh này.
Lục Hương Lãnh khẽ vẫy tay ra hiệu cho nữ tu sĩ cài trâm ngọc Phùng Ly.
Phùng Ly hiểu ý, lấy ra một chiếc bát ngọc, đi đến đưa cho Kiến Sầu.
Kiến Sầu ngẩn ra, nhìn về phía Lục Hương Lãnh.
Lục Hương Lãnh ho một tiếng, cười yếu ớt: “Ta thấy đạo hữu nhìn nước,
nhìn bát, lại nhìn con chồn nhỏ, có lẽ con chồn của đạo hữu cần uống
nước. Nhân tiện chúng ta mang theo nhiều bát, nếu đạo hữu không chê...”
“Vậy thì đa tạ“.
Kiến Sầu cười, đưa tay nhận lấy chiếc bát Phùng Ly đưa, cảm ơn người ta một tiếng.
Cũng đỡ được một việc phiền phức.
Giỏi quan sát sắc mặt, tinh tế tỉ mỉ, lễ phép chu đáo, lại không làm người ta chán ghét.
Vị Lục Hương Lãnh này đúng là một người không tầm thường.