Dịch giả: sweetzarbie
”Không có họ?”
Vị phán quan kia nghe vậy thì lẩm bẩm cái gì đó ở trong miệng rồi ra vẻ thương hại: “Quỷ không họ ở Uổng Tử thành rất khó thích nghi đó.”
Nói xong ngài im bặt, nhìn Kiến Sầu chằm chằm.
Kiến Sầu ngẩn ra. Nàng có cảm giác là phán quan còn có lời muốn nói nên ướm hỏi: “Tiểu nhân mới tới địa phủ nên không biết không có họ thì bất lợi như thế nào, nếu có thể... xin phán quan đại nhân chỉ dạy cho đôi điều được không?”
Phán quan nhướng mày, đè tay lên quyển “Uổng Tử thành quỷ tịch” rồi nghiêm nghị nói: “Quỷ trong Uổng Tử thành đều tụ họp theo họ. Lỡ như có chuyện gì thì có thể kêu gọi bằng hữu giúp đỡ. Ngươi là quỷ mới thì chớ, lại còn không họ nữa thì khó khăn vô cùng.”
“...”
Kiến Sầu ngạc nhiên.
Quỷ trong Uổng Tử thành này vậy mà cũng chơi trò nhận đồng hương, đồng niên như trong khoa cử sao?
Hơn nữa...
Ngài đường đường là phán quan, người tuy mập mạp nhưng lại hoàn toàn không có vẻ dễ gần, trái lại còn có vẻ hung thần ác sát. Trông thật không giống như là có ý tốt.
Ngài tự nhiên vô duyên vô cớ chỉ điểm cho mình chuyện này thì ý ngài muốn gì?
Kiến Sầu lanh trí cho rằng chỉ lát nữa thì nàng sẽ biết thôi.
Vị phán quan mập ngồi trên cao kia thấy nàng không nói gì thì không khỏi sầm mặt.
Con quỷ mới này không biết đoán ý người khác thật là hiếm thấy.
Quả thực đây là lần đầu nên Tiếp dẫn ty đã không biết dạy dỗ, giáo huấn cho thị biết thế nào là “quy định“.
Phán quan mập chợt cảm thấy mất tự nhiên nhưng lại không thể không nói, ánh mắt ngài nhìn Kiến Sầu càng lúc càng chán ghét. Ngài lạnh giọng nói: “Phòng lục tịch chỗ bản quan chuyên ghi chép danh tánh của tất cả các quỷ trong Uổng Tử thành nhưng trước khi vào sổ thì cũng có thể thay tên đổi họ được. Ngươi có muốn mang họ mới không?”
Kiến Sầu vẫn đứng im không nhúc nhích.
Quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ đứng bên cạnh sốt ruột đến đổ mồ hôi hột nhưng lại không dám lộ ra quan hệ giữa chúng và Kiến Sầu, sợ bị người ta biết được nên cũng chỉ có thể đứng im như tượng, không dám nhúc nhích mảy may.
Rõ ràng phán quan mập muốn Kiến Sầu đổi thành họ “Tiền” nhưng “Kiến Sầu đại tôn” của chúng trước đây vẫn luôn thông minh, cơ trí, sao bây giờ lại không thấy nói năng chi hết vậy?
Thật là khó hiểu quá.
Trong phòng lục tịch tranh tối tranh sáng, không gian lặng im như tờ.
Kiến Sầu đứng ở phía dưới ngẩng đầu nhìn phán quan mập trên công đường. Nàng nghĩ ngợi trong giây lát rồi cuối cùng cung kính cúi đầu đáp: “Kiến Sầu sinh ra không có họ mà mang họ mới cũng thực không cần thiết, xin đành phụ nhã ý của phán quan đại nhân rồi.”
“...”
Phụ ý?!
Phán quan mập kinh ngạc đến ngây cả người!
Ngài đã trụ ở Uổng Tử thành bao nhiêu năm rồi?
Phán quan mập cũng không nhớ nổi nữa.
Nơi đây béo bở dễ sống. Hai trăm năm trước, ngài gặp may nên mới được điều đến vị trí này. Từ lúc bắt đầu thu các khoản lót tay này nọ đến giờ, ngài chưa từng thấy ai không biết điều như Kiến Sầu!
Ngay cả lót tay bao nhiêu cũng không thèm hỏi mà từ chối thẳng như vậy hả?
Thật là một con mẹ vừa bảo thủ vừa đần độn!
Phán quan mập gần như thẹn quá hóa giận. Ngài từ trên cao trừng mắt nhìn xuống Kiến Sầu, mặt mũi u ám, cả người run rẩy thiếu điều muốn lăn khỏi ghế, lồng ngực phập phồng liên tục. Trông ngài có vẻ tức giận ghê lắm.
”Ngươi, ngươi___ giỏi lắm, thật không biết phải quấy! Người đâu, vô sổ cho thị ngay!”
”Tuân lệnh!”
Trong bóng tối dầy đặc ở phía sau công đường, có hai tên quỷ ốm như hai cây sậy đã đứng đó từ trước. Chúng đang nghĩ thầm trong bụng sao con quỷ mới này khó kiếm chác quá thì đột nhiên nghe phán quan thét to. Cả hai sợ run, liền ứng tiếng đáp theo thói quen.
Lúc ngẩng đầu lên thì ngài đã phẩy tay áo bỏ đi rồi, thân hình mập mạp rung rung vì giận.
Ngài muốn ăn hối lộ nhưng không thành. Kiến Sầu lúc đầu cũng định đút lót chút đỉnh nhưng lúc này mà gọi vị phán quan kia lại thì đã trễ nên đành trơ mắt nhìn ngài bỏ đi.
Quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ thiếu điều ôm mặt khóc ròng.
Ai mà biết được đến phòng lục tịch lại xảy ra cớ sự như thế này chứ? Đã dặn nàng ta kỹ đến thế, bảo phải “hiếu kính” phán quan và tiểu quỷ cho tốt cơ mà.
Bây giờ thì thôi rồi. Phán quan đã bỏ đi. Cả đám tối nay phải ngủ ngoài đường cho coi.
Hai tên quỷ lại ốm tong teo tiến tới. Một tên cầm ngọc bài đi theo đồng bạn trong tay cầm một bản danh sách, sau khi xem xét đối chiếu với trong sổ thì hắn viết cái gì đó lên ngọc bài, bắt ấn búng tay xong thì đưa ngọc bài cho Kiến Sầu.
”Dương thọ của ngươi chưa tận, vẫn còn năm mươi ba năm nữa mới đến số chết. Miếng ngọc bài này chứng minh ngươi là quỷ của Uổng Tử thành. Có ngọc bài rồi thì không được tự ý rời thành, chờ qua năm mươi ba năm thì sẽ cho ngươi đi đầu thai. Đây, cầm lấy đi.”
Biết không kiếm chác được gì ở Kiến Sầu, tên quỷ lại cũng chẳng thèm liếc nhìn nàng lấy một cái.
Tên cầm quỷ tịch liền chấm một điểm vào mi tâm của nàng, từ đó kéo ra một sợi tơ mỏng mảnh. Hắn giật lấy rồi thả nó vào trong sổ. Sợi tơ rơi xuống, tự động ngoằn ngoèo uốn lượn như một con rắn nhỏ. Nó hợp thành một cái ấn phù đơn giản giống như văn tự rồi thấm sâu vào trong trang giấy của quyển sổ.
Như thế này hẳn là đã nhập tịch xong rồi.
Kiến Sầu nghĩ thầm thì ra việc này cũng đơn giản, tuy vậy trong lòng vẫn có điều thắc mắc muốn hỏi.
Nhưng nàng chưa kịp mở miệng hỏi thì tên quỷ đã hừ lạnh một tiếng. Hắn không nhìn Kiến Sầu mà hướng về quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ đang đứng ở bên cạnh.
”Hai ngươi là người mới hả? Sao không biết tìm hiểu quy củ gì hết vậy? Lần sau, các ngươi dẫn quỷ mới tới mà vẫn cứ như thế này, cái gì cũng ù ù cạc cạc thì đại nhân của chúng ta tức chết đó nha.”
”Dạ, dạ, dạ, là tại chúng tiểu nhân không hiểu quy củ, lần sau sẽ rút kinh nghiệm, nhất định sẽ sửa đổi...”
Quỷ đầu nhỏ rầu rĩ trong lòng. Không phải là gã không nói, không nhắc nhở Kiến Sầu, vả lại ai biết nàng ta nghĩ trong bụng như thế nào. Đều là quỷ lại với nhau, một tiểu quỷ nho nhỏ của Tiếp dẫn ty như gã sao lại dám diễu võ giương oai ở phòng lục tịch chứ.
Thành thử gã gật đầu lia lịa, xin lỗi luôn miệng.
Hai tên thấy hắn có vẻ thức thời thì lúc này mới ngạo nghễ đóng quyển quỷ tịch một cái cộp, quăng nó cất đi rồi chỉ tay vào bọn họ hách dịch nói: “Quỷ tịch đã vào sổ, bây giờ thì cút mau!”
Quỷ đầu nhỏ lập tức như được đại xá, liền túm lấy Kiến Sầu và quỷ đầu to lôi tuột ra ngoài.
Qua khỏi hai bức tượng đá kia, cứ theo đường cũ lộn lại thì đã trở về con lộ lớn của Uổng Tử thành.
Đã quá nửa đêm, trên đường vẫn yên tĩnh như trước.
Kiến Sầu bị quỷ đầu nhỏ kéo đến đây thì liền đứng lại ngoái nhìn, phòng lục tịch dưới bóng hai bức tượng lúc này trông thật yên tĩnh và nhỏ bé.
”Trời, chuyện này... Kiến Sầu đại tôn à, cô... cô... cô... cô nghĩ sao vậy?” Quỷ đầu nhỏ cũng đứng lại, trong lòng cười ra nước mắt, mặt mũi như đưa đám, ấm ức hỏi: “Không phải chúng ta đã nói rõ ràng với cô rồi sao?”
Kiến Sầu biết rõ ý gã muốn nhắc đến chuyện đút lót kia.
Nàng vừa sờ túi càn khôn cất trong tay áo vừa gượng cười. Dù sao đối với mấy cái chuyện như thế này nàng đã làm một lần rồi nên không muốn nó tái diễn lần thứ hai.
Dù đi đến đâu, trở thành người như thế nào thì Kiến Sầu vẫn là Kiến Sầu, tuyệt không thay đổi. Nhưng những điều này bất tất phải nói cho quỷ đầu nhỏ nghe. Có nói cũng chỉ như nước đổ đầu vịt thôi. Hai đứa bọn chúng chắc gì đã hiểu tại sao nàng lại cố chấp như thế. Nàng quyết định không giải thích gì thêm nữa.
Kiến Sầu đứng trên đường. Hai tay chắp sau lưng, nàng đi tiếp vài bước, phong thái ung dung nhàn tản.
”Chuyện đã rồi, cằn nhằn mãi thì ích gì? Chi bằng tính chuyện tương lai còn hơn. Ta hiện tại không biết nhiều lắm về Uổng Tử thành. Không biết hai ngươi có thể ở lại đây được bao lâu?”
”Trời vừa sáng là phải đi rồi.” Quỷ đầu nhỏ tiếc rẻ nói.
Quỷ đầu to quyến luyến nhìn cảnh vật quanh mình.
Dĩ nhiên, đối với hai tên tiểu quỷ sống ở nơi thôn quê hẻo lánh mà nói thì Uổng Tử thành phồn hoa trước kia chỉ là ước vọng xa vời. Hôm nay chúng đã được thấy rồi thì lại phải đi nên đâm ra không đành lòng cho lắm.
Nhưng biết làm thế nào đây?
Tròng mắt quỷ đầu nhỏ đảo tới đảo lui: “Chúng ta cũng chỉ biết sơ sơ về Uổng Tử thành. Đêm nay không có chỗ ngủ. Nhưng mà... Kiến Sầu đại tôn, cô với lão Trương không phải coi như là chỗ quen biết sao? Nếu không... chúng ta đi hỏi một chút xem sao đi?”
“... chỉ sợ hỏi mà chẳng được gì.”
Nói cho cùng thì Trương Thang đã giúp Kiến Sầu rồi. Hôm nay, nếu lại đi xin xỏ nữa, trách sao người ta nghĩ rằng mình được voi đòi tiên. Nhưng dù sao thì cũng chỉ còn mỗi cách này thôi.
”Đằng nào thì cũng ngủ ngoài đường, chi bằng ra trước cửa nhà lão ta ngủ đi... Nếu không làm vậy, sáng sớm mai y đi rồi, chúng ta biết làm thế nào tìm chỗ ở cho cô... Một chút may mắn cũng không có đó nha.”
Quỷ đầu nhỏ là một đứa tinh quái. Gã biết Trương Thang là người rất nghiêm khắc và mẫn cán quá mức bình thường nên sợ rằng trời chưa sáng thì y đã rời thành rồi.
Nếu không thử há miệng chờ sung thì có trời mới biết sẽ ra sao.
Kiến Sầu thấy hoàn toàn có lý nên đồng ý ngay.
Khoảng nửa canh giờ sau, ba con ma vô gia cư đã ngồi trên ngưỡng cửa dinh thự nhà Trương Thang, im lặng nhìn nhau.
Gió lạnh hiu hiu thổi trên đường cái. Giữa phố xá lúp xúp lô nhô lặng chìm trong bóng đêm là Địa thượng lâu mười tám tầng sừng sững vươn cao.
Đầu tiên gặp Trương Thang, rồi cùng nhau vào Uổng Tử thành. Kế đó tìm được Vụ Trung Tiên, giải quyết xong chuyện thân phận người sống. Cuối cùng đến phòng lục tịch, trở thành một trong những quỷ mới của Uổng Tử thành... Sau khi đã làm hết bao nhiêu đó chuyện trong vòng hơn nửa đêm thì bây giờ trời đã gần sáng rồi.
Kiến Sầu vốn là tu sĩ. Tuy hình dạng quỷ hồn của nàng trông hơi yếu ớt, kém xa so với lúc còn là người sống nhưng không vì thế mà nàng cảm thấy quá mỏi mệt.
Vì vậy vào lúc này, nàng chẳng buồn ngủ chút nào. Trái lại những cơn gió lạnh thấu xương càng khiến nàng tỉnh táo hơn.
Nàng ngồi thoải mái dưới bậc cửa, tiện tay vừa lật một cái thì viên thạch châu mà Vụ Trung Tiên đưa cho đã nằm yên trong lòng bàn tay, không những vậy nó còn phập phồng nhấp nhô vài cái.
”Vì vậy thà đắc tội với chín quỷ tộc khác chứ đừng bao giờ đắc tội với tộc Quỷ vương... Thông thường trong Uổng Tử thành cấm quỷ hồn giết chóc lẫn nhau nhưng quy định này bây giờ không còn bao nhiêu hiệu lực nữa...”
...
Quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ vắt óc kể cho Kiến Sầu nghe tất cả những lời đồn đãi thật giả lẫn lộn mà chúng biết được.
Thời gian thấm thoát trôi qua.
Trương Thang từ trước đến nay rất có kỷ luật, hoặc cũng có thể là rất nghiêm khắc với chính bản thân mình. Hàng ngày người đến Tiếp dẫn ty sớm nhất chính là y. Tuy bây giờ y đang ở Uổng Tử thành nhưng cũng không ngoại lệ.
Vì vậy, đúng như quỷ đầu nhỏ đã càu nhàu, hôm nay trời còn chưa sáng thì Trương Thang đã dậy rồi.
Tòa dinh thự này so với cái mà y có được lúc còn sống thì không bằng. Nó nhỏ và đơn giản hơn nhiều. Nhưng dù sao vẫn có một điểm bất di bất dịch không đổi___
Tư dinh này có nhìn thế nào đi nữa thì cũng trông không giống như là chỗ có người ở.
Nhà cửa y sạch sẽ, đơn giản gần như là trống rỗng. Thậm chí vài đồ trang trí cũng chẳng có.
Trương Thang không phải là người say mê hưởng thụ cho nên ngoài công việc, còn lại hết thảy đều vô sở dục cầu.
Thứ nhiều nhất trong phủ của y đơn giản chỉ là bầy quạ đen hay lui tới đậu trên cây trong sân viện.
Trương Thang rửa sơ mặt mũi, mặc một bộ quan phục sạch sẽ khác, buộc mũ lên đầu rồi bước ra cửa, khuôn mặt lãnh đạm, ánh mắt nghiêm nghị lạnh lùng. Y tiếp tục băng ngang qua khoảnh sân trống trải, tiếng bước chân vang vang.
Y đưa hai tay đẩy chốt cửa. Hai cánh cửa đã khép chặt đêm hôm qua lại mở ra.
”Két, két...”
Tiếng then cửa kèn kẹt chói tai, xé toang màn đêm yên tĩnh.
Trong nháy mắt, tiếng động ấy dội thẳng vào tai quỷ đầu nhỏ khiến gã giật nảy mình, ớn lạnh từ đầu đến chân. Gã liền nhảy dựng lên, hỏi dồn: “Ai đó?!”
Hai tay Trương Thang vẫn còn giữ cửa, y vẫn chường cái bản mặt vô hồn như chết rồi kia mà nhìn quỷ đầu nhỏ không một chút xúc cảm, ngoài ra còn có...
Quỷ đầu to đang ngủ say như chết trên đất và một Kiến Sầu phong ba bão táp cũng không biết sợ là gì.
Sáng sớm vừa mở cửa đã thấy ba tên ăn mày nằm ngủ qua đêm trước cửa nhà mình thì không biết y sẽ cảm thấy như thế nào đây?
Trương Thang vui buồn không lộ, Kiến Sầu cũng không tài nào biết được y nghĩ gì.
Kiến Sầu phủi phủ tay, thong thả đứng dậy, cảm kích nói với Trương Thang: “Nhờ Trương đại nhân chiếu cố, phòng lục tịch đã nhập tịch cho ta rồi. Không biết đêm qua ngài ngủ có ngon không?”
Trương Thang không trả lời mà quay người đóng cửa lại.
Quỷ đầu nhỏ vừa rồi giật mình hoảng sợ, sau khi nhìn ra là Trương Thang thì lại càng sợ hơn nữa.
Trương Thang lặng lẽ bước tới, bàn chân vô tình đạp lên quỷ đầu to một cái. Nào ngờ đại đầu vẫn nằm ngáy o o không tỉnh.
Lúc này y mới thờ ơ liếc nhìn xuống. Kế đó y đảo mắt nhìn quỷ đầu nhỏ một cái, rồi trả lời Kiến Sầu: “Không phiền đạo hữu quan tâm.”
”Trương đại nhân ngủ ngon là tốt rồi, khụ...” Kiến Sầu ho khan một tiếng rồi nói: “Đêm qua nhờ sự chỉ bảo của đại nhân, ta đã đến phòng lục tịch đăng ký nhập tịch. Chỉ có điều phòng lục tịch vẫn chưa nói cho chúng ta biết Uổng Tử thành có những điểm nào cần lưu ý. Ngoài ra chỗ ở cũng vẫn chưa thu xếp cho. Trương đại nhân sống ở đây đã lâu, không biết...”
Câu tiếp theo không cần phải nói hết, chỉ nghe hơi cũng hiểu.
Kiến Sầu nói như vậy rất thông minh.
Trương Thang cũng là người thông minh. Ý tứ rõ ràng như vậy thì y sao mà không hiểu ra.
Dưới ánh mắt kinh hãi của quỷ đầu nhỏ, Trương Thang đi xuống thềm, đôi chân mang giày đen sải bước qua quỷ đầu to đang ngủ say như chết. Y đáp lời Kiến Sầu: “Hôm nay đúng dịp chợ Sơn hải mở cửa đó.”
Chợ Sơn hải?
Kiến Sầu chợt nhớ ra là quỷ đầu nhỏ đã từng nhắc đến cái chợ này. Trong nháy mắt mọi việc đều sáng tỏ.
”Đa tạ...”
Chữ “tạ” vừa thốt ra, lời còn chưa đứt thì Trương Thang đã nhíu mày liếc nhìn Kiến Sầu, ánh sáng trong đáy mắt y hơi hơi rực lên một cách kín đáo. Y không nói gì thêm nữa mà quay người đi ra đường.
”Đây là...”
Quỷ đầu nhỏ líu lưỡi, không dám nói tiếng nào.
Rõ ràng Trương Thang không thích nàng ta.
Kiến Sầu đã nhận ra, có lẽ nguyên nhân là do Tạ Bất Thần nên y có phần không niềm nở chăng?
Dù sao nghĩ cho lắm cũng chẳng ích gì. Kiến Sầu chỉ để ý nhớ ánh mắt y nhìn mình. Nàng không nghĩ ngợi nữa mà hỏi quỷ đầu nhỏ: “Tiểu đầu, hồi trước ngươi có nói với ta về chợ Sơn Hải. Có phải lúc trời vừa tảng sáng thì chợ xuất hiện phải không?”
”Chợ Sơn Hải? Vậy đúng là canh giờ này... A! Ta cũng hiểu ra rồi!”
Quỷ đầu nhỏ vỗ trán một cái bóc, hai mắt sáng lên, hào hứng nói.
”Đúng rồi. Cô có nhiều đồ. Chúng ta có thể đi chợ bán đồ! Có tiền thì có thể sai ma khiến quỷ được đó!”
Chợ Sơn Hải tức là chợ núi, chợ biển vậy.
Cứ cách một khoảng thời gian, lúc bình minh vừa ló rạng thì có chợ phiên rất lớn, thần bí dị thường, luân phiên nhau xuất hiện trong các thành lớn ở địa phủ. Tất cả các thương nhân buôn bán trong chợ đều là những người có thực lực mạnh mẽ! Mà theo lời Trương Thang thì hôm nay là vừa đúng ngày họp chợ Sơn Hải.
Ánh mắt của Kiến Sầu cũng sáng bừng lên.
Lúc này bầu trời đã bắt đầu hưng hửng sáng. Sương mù bỗng đâu tràn đến, trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ Uổng Tử thành.
Trong thời khắc bình minh, một luồng uy áp khổng lồ đột nhiên từ trong sương mù dâng lên, chấn động lan tỏa xung quanh lăn tăn như sóng gợn.
”Ô...ô...n...g...”
Dường như ngay cả không gian tận nơi chân trời cũng bị rung chuyển!
Một đạo hào quang vàng mông lung hư ảo từ trong sương mù vạn trượng phóng lên. Đạo hào quang ấy tựa như một con rắn vàng uốn éo lượn quanh một hình dạng khổng lồ...
Không gian xanh xanh mênh mang, khói sương cuồn cuộn mịt mờ, mái ngói xanh biếc nhấp nhô, thành trì hoa lệ lộng lẫy.
Cao lâu vạn trượng dường như bạt đất ngoi lên. Thoáng cái, trong không gian sương khói huyền ảo ấy, có một tòa thành khổng lồ như thực như ảo đang lơ lửng trên bầu trời Uổng Tử thành!
”Hải thị thận lâu*...”
=======
* Hải thị thận lâu = Chợ biển lầu sò: là ảo ảnh trong tự nhiên hình thành do sự phản xạ của ánh sáng (như đi trong sa mạc, thấy bóng ốc đảo hiện ra như thật...). Ngày xưa, người ta cho rằng đó là do con sò thần hóa ra nên gọi là lầu sò.