Trăm sông đổ về một biển là quy luật trong tự nhiên.
Ngưng luyện
hồn châu chính là kết tụ lại sức mạnh của ba hồn bảy phách bằng cách vận dụng một công pháp đặc biệt. Nếu đủ sức thì hồn phách, dưới sự biến
chuyển theo một quy luật kỳ diệu, sẽ ngưng kết lại thành một viên hồn
châu rắn chắc. Viên hồn châu này tương tự như kim đan của tu sĩ. Điểm
khác biệt chính là kim đan lấy linh lực làm chủ, đây là “lực” thật sự;
còn hồn châu lấy hồn lực làm chủ, “lực” của nó lại là thứ hư vô.
Giữa cái thật và cái hư vô thì cái thật dễ khống chế hơn.
Nhưng dĩ nhiên hiện giờ, đối với Kiến Sầu mà nói, cả hai thứ này đều không có gì khác nhau.
Tuy nàng đã tu luyện được mấy ngày nhưng linh lực trong cơ thể vẫn ít đến
đáng thương. Tiến độ tu luyện không thể sánh với lúc ban đầu ở Nhai Sơn.
Dù vậy, nàng vẫn cứ muốn ___ thử.
Thử hết lần này đến lần khác một cách điên cuồng.
Sự hiếu kỳ của con người luôn vô cùng vô hạn. Thử nghiệm cũng vậy, nhất là khi con người ta lâm vào bước đường cùng thì sẽ thường hay bí quá hóa
liều.
Kiến Sầu ngồi xếp bằng ở trong nhà. Độ đậm đặc của linh khí đã đạt đến mức tối đa mà gian phòng có thể chịu được, tuy nó gần như
lung lay sắp sập đến nơi nhưng vẫn còn có thể trụ lại được. Nàng điều
khiển, dẫn nhập một cách thành thạo âm hoa vào trong cơ thể, khiến âm
hoa nhắm ngay vào linh quang của ba hồn bảy phách trên đỉnh đầu mà dội
xuống. Dưới sự xối rửa liên tục như vậy, hồn lực của nàng gian nan tăng
nhích lên mỗi lúc một chút.
Sắc trời bên ngoài đã không còn sáng trong nữa mà đã bắt đầu hơi trầm xuống.
”Xế chiều rồi..”
Từng điểm linh quang lấp lánh từ sâu trong đáy mắt Kiến Sầu. Nàng ngước mắt nhìn sắc trời mà đoán thời gian.
”Chắc là có thể bắt đầu được rồi.”
Kiến Sầu hít sâu một hơi. Nàng thong thả trấn tĩnh trái tim mình đang đập
thình thịch trong lồng ngực, rồi khiến cho cả người lâm vào một trạng
thái kỳ ảo, tựa như là vào... trạng thái kết đan lúc trước, vô vật vô
ngã.
Cảnh giới tu luyện của thập cửu châu, bắt đầu từ bậc thấp
nhất là luyện khí, kế đến là trúc cơ, rồi kết đan. Ba cảnh giới này, nói chung, đều đi từ thấp lên cao. Người nào đến được giai đoạn trúc cơ hậu kỳ mới quyết định thử ngưng kết kim đan. Có người sẽ thành công, có
người sẽ thất bại. Nhưng sau khi thất bại thì cũng không phải là không
thể kết đan.
Trái lại, nếu người tu sĩ thất bại, chỉ cần kiên trì trùng kích cảnh giới này thì sẽ thành công nhờ vào kinh nghiệm của vô
số lần thử kết đan trước đó.
Luyện khí, trúc cơ giống như một nắm bùn mà một đứa bé đi thăm ruộng đào được. Muốn trùng kích kim đan thì
dùng nắm bùn này mà nhào nặn thành một bức tượng đất nguyên vẹn. Dù có
thất bại nhưng bùn vẫn còn, muốn thử lại bao nhiêu lần cũng được.
Tu sĩ có căn cơ thâm hậu thì ở giai đoạn “nặn tượng” chiếm được ưu thế
không chỉ đơn giản là về mặt nguyên liệu mà còn về mặt chất lượng nữa.
Chất lượng bùn càng tốt thì xác suất thành công sẽ càng cao hơn người
khác. Đây cũng chính là nguyên nhân mà các tu sĩ muốn chờ đến giai đoạn
trúc cơ hậu kỳ mới tiến hành đột phá.
Nhưng trên thực tế, người
tu sĩ cũng có thể bắt đầu trùng kích kim đan ở giai đoạn trúc cơ sơ kỳ.
Nhưng hiếm ai làm như vậy. Thứ nhất do bùn còn quá ít, nặn một bức tượng nhỏ sao cho tinh xảo khó hơn là nặn một bức lớn, lại cần phải tỉ mỉ hơn nhiều. Sự khác biệt giống như giữa nặn bình thường và chạm trổ tinh vi
vậy. Thứ hai là do chất lượng của bùn không đủ sẽ làm ảnh hưởng đến chất lượng thành phẩm, cũng chính là chất lượng kim đan.
Tuy nhiên, “hiếm ai” không có nghĩa là “chưa từng có ai”, lại càng không phải là “tương lai sẽ không có“.
Trên bản chất, phương pháp tu luyện của quỷ tu Cực Vực và của tu sĩ thập cửu châu không có gì khác biệt. Lý thuyết kết đan của thập cửu châu có thể
áp dụng lên cách hóa châu của Cực Vực.
Hiện tại, Kiến Sầu đang
định làm một chuyện mà người bình thường cho là điên rồ. Nàng muốn trùng kích hóa châu, ngưng kết hồn châu ngay tại cảnh giới dưỡng thần!
Bây giờ nếu có người ở bên cạnh thì e rằng người đó đã bị nàng làm cho sợ hết hồn vía rồi.
Giống như trong tay chỉ có một nắm bùn nho nhỏ, thậm chí nó còn chưa đủ độ
dẻo dai mà vẫn còn tầy quầy, rời rạc như vậy, thì lực trong tay phải
khéo đến mức kinh khủng như thế nào mới có thể ngưng kết ra hồn châu?
Không ai biết được.
Ngay vào lúc này, cả Kiến Sầu cũng không biết. Nhưng nàng tin rằng mình sẽ biết nhanh thôi.
Nàng xòe mười đầu ngón tay, sau đó hai tay bấm niệm pháp quyết rồi từ từ nâng tay lên khỏi mặt đất, hướng sát về giữa ngực mình.
Từ lòng hai bàn tay nàng, một bên phát ra ánh sáng đỏ, một bên phát ra ánh sáng xanh. Khi hai lòng bàn tay dần dần áp sáp vào nhau thì hai luồng
hào quang này cũng có dấu hiệu muốn hút vào nhau.
”Ô...ô...n...g!”
Cuối cùng, hai tay của Kiến Sầu thủ quyết áp sát vào nhau, tạo thành một cái thủ ấn mới.
Trong nháy mắt, ánh sáng màu xanh và ánh sáng màu đỏ hòa vào nhau, xoay tròn mãnh liệt.
Linh quang điên cuồng xoay tròn quanh song chưởng khép chặt của Kiến Sầu,
khiến cho âm hoa trong gian nhà cũng xoay tròn theo, dần dần tạo thành
một vụ xoáy khuếch tán ra bốn phía.
Từ mười đốm linh quang trên
đỉnh đầu Kiến Sầu thế mà lại bay ra mười sợi tơ rất mỏng, ba sợi màu
xanh và bảy sợi màu đỏ, tất cả đều bắn về phía vụ xoáy kia.
Mặc
dù nàng đang nhắm mắt nhưng trong tâm thức lại tự nhiên xuất hiện hình
ảnh vụ xoáy trong lòng bàn tay đang áp chặt lại của mình.
Mười sợi tơ mỏng manh, bồng bềnh phiêu lãng, thậm chí có hơi mơ hồ không rõ...
Tim trong lồng ngực Kiến Sầu đập mạnh. Nàng biết chắc thời khắc quan trọng nhất đã đến.
Các sợi tơ được các luồng khí của vụ xoáy xoắn lấy, cách trung tâm vụ xoáy - cũng chính là lòng bàn tay của nàng, càng lúc càng gần, càng lúc càng
sát... Nhưng trong một sát na, khi các sợi tơ này đến được khu trung tâm thì vụ xoáy dường như cảm ứng được cái gì đó mà rung lên mãnh liệt.
Ầm!
Vụ xoáy ầm ầm sụp đổ mà không hề có biểu hiện báo trước!
Tiếp đó, Kiến Sầu chỉ cảm thấy năm đầu ngón tay run rẩy, đau đến xé gân nứt
cốt. Dường như có một luồng khí bùng nổ ngay giữa lòng tay của nàng
khiến nàng cũng khó có thể duy trì, giữ được thủ ấn.
”Phần phật!”
Trong nháy mắt, âm hoa đang tràn đầy trong nhà không chịu khống chế nữa. Tất
cả ào ào như một trận cuồng phong thi nhau chui vào trong đất!
Huyết mạch trong người Kiến Sầu nhộn nhạo, đầu giống như bị người ta ra sức
dộng vào một cái, đau đớn kịch liệt, choáng váng muốn ói.
”Hự.”
Nàng nhất thời không gượng được nữa, chợt đưa tay ấn lên ngực nhưng không kịp ngăn được mà phun ra một ngụm máu tươi.
Mùi máu đậm đặc ngay lập tức tỏa ra khắp gian nhà. Không đầy một lát sau,
máu đỏ loang trên mặt đất đen đã bị ác thổ Cực Vực hút hết, chỉ còn có
thể thấy được một chút dấu vết mờ mờ. Dù vậy, mùi máu vẫn còn nồng.
Kiến Sầu tròn mắt nhìn, ý muốn xoa dịu cảm giác buồn nôn nhưng ngẩng đầu
nhìn xung quanh thì thấy choáng váng, cảnh vật mơ hồ, trùng trùng điệp
điệp.
Mười đầu ngón tay khiến nàng đau đớn thấu tim tưởng ngất.
Nàng run rẩy giơ hai bàn tay lên, chỉ thấy mơ hồ trước mắt một đống
huyết nhục mờ mờ.
”Đây là...”
Từ lúc luyện thành “nhân khí” tầng thứ sáu, nàng đã có bao giờ vất vả như vậy chưa?
Kiến Sầu gượng cười, đưa tay sờ đầu thì thấy thương tích sâu đến tận xương.
Lúc trước kết đan chỉ một lần là thành công rồi, vậy mà bây giờ thiếu chút nữa thì đã nổ mất đôi bàn tay.
”Xem ra nặn tượng không chỉ đơn giản như vậy...”
Kiến Sầu cau mày, cố gắng chống chọi trước đau đớn trong cơ thể.
Tuy không có linh lực nhưng nàng vẫn có thể kiểm soát được thân thể của
mình. Khả năng tự chữa thương kinh khủng giúp cho nàng có thể thấy được
những vết thương trên người mình đang từ từ lành lại.
”Ta cần phải dừng lại, còn tưởng sẽ...”
Kiến Sầu thì thầm, đặt hai bàn tay bị thương lên đầu gối.
Ánh sáng tựa như dáng đao, bóng kiếm sắc bén giao tranh nhau xuyên vào nhà
từ những khe gỗ nứt, hơi làm sáng lên không gian âm u bên trong căn nhà
tồi tàn. Trang công pháp gấp gọn nằm trên mặt bàn sạch bóng được dằn
dưới một cây đèn bị tróc men loang lổ.
Khung cảnh đượm nét cổ xưa, vô cùng yên tĩnh.
Trong lòng Kiến Sầu vào thời khắc này cũng yên tĩnh đến cực điểm.
Thất bại vốn là việc nằm trong dự liệu nên nàng vẫn còn bình tĩnh. Duy chỉ
có cái đau khủng khiếp ở đầu lúc trước khiến nàng cảm thấy nguy hiểm đến tính mạng.
Trước kia, Phù Đạo sơn nhân đã dùng định hồn đinh để
bảo vệ hồn phách của nàng. Về sau, định hồn đinh bị hủy mà chưa kịp thay cái mới nên nàng chỉ mang theo một ít đan dược để dự phòng.
Nhưng hiện tại, tổn thương như thế này lại là tổn thương từ trong ra ngoài.
Vì Kiến Sầu muốn cô đọng ra hồn châu nên cho dù có phòng bị mạnh hơn
cũng không có cách nào ngăn cản được các cơ quan trong cơ thể bị tổn
thương. Nếu nàng lại thất bại thì tổn hại vẫn lại tiếp tục.
Ba
hồn bảy phách không đầy đủ, thiếu mất bốn phần hồn và ba phần phách, vì
vậy lúc bị thương thì lại càng mất ổn định, khiến mức độ thương tổn so
với toàn bộ hồn phách càng nghiêm trọng hơn.
Số lần thử hóa châu
đương nhiên không có giới hạn nhưng điều kiện tiên quyết là nàng phải
còn sống mới thử được. Hơn nữa, mỗi lần trước khi bắt đầu đều phải săn
sóc, ôn dưỡng hồn phách của mình cho thật tốt.
”Không có của cải, dù là kết đan hay hóa châu thì đều là nửa bước khó đi mà thôi...”
Kiến Sầu nghĩ đến điều này, bất giác không khỏi thốt ra một tiếng cảm thán.
Có lẽ điều may mắn nhất của nàng chính là được làm môn hạ Nhai Sơn. Kiến Sầu mỉm cười, nụ cười pha lẫn vẻ xót xa và cam chịu.
Trong lúc Kiến Sầu còn đang chìm trong trầm tư suy tưởng thì mười ngón tay
của nàng đã gần như lành hẳn. Nàng lấy một viên dưỡng hồn đan từ trong
túi càn khôn ra, rồi bỏ thẳng vào trong miệng. Viên thuốc xanh lam tan
ra rất nhanh trong miệng. Trong nháy mắt, dược lực liền hóa thành một
dòng nước xanh lam uốn lượn chảy trong toàn bộ cơ thể, rồi nhằm về phía
linh đài trong đầu mà thẳng tiến. Ngay sau đó, hào quang xanh như nước
biển bao bọc lấy toàn bộ hồn phách của nàng.
Ôn hòa, dịu dàng, ấm áp.
Cảm giác an toàn tự nhiên, như hài nhi được ôm ấp trong vòng tay mẹ hiền,
Hào quang của hồn phách đang run rẩy thì tựa như được cái gì đó vỗ về, che chở nên dần dần ổn định, an tĩnh lại.
Hồn phách của nàng hấp thu dược hiệu từ dòng hào quang xanh lam kia mà tự
bồi bổ, lấy lại sức. Tuy bản chất bị khiếm khuyết và vì thế dược hiệu bị thất thoát nhiều nhưng dù sao cũng còn lưu lại được một chút xíu thuốc
nên cũng có tác dụng an ổn.
Thế nên, cơn đau trong đầu của Kiến Sầu cuối cùng cũng đã giảm bớt. Thần kinh đang căng thẳng rồi cũng dịu đi.
Kiến Sầu chậm rãi thở ra một hơi, mở to mắt nhìn. Cảnh vật mơ hồ, bóng trùng bóng lập tức trở nên rõ ràng.
Thử rồi thất bại, lại nuốt đan dược rồi dần dần phục hồi, cứ như vậy luân phiên không quá một khắc*...
*Một khắc = mười lăm phút
Trong một khắc ngắn ngủi đó, Kiến Sầu lại cảm thấy đau đớn như lúc luyện thể. Nhưng lúc đó chính là lúc mà xương thịt gân cốt bị hành hạ còn hôm nay
thì lại là ba hồn bảy phách. Đôi khi sự đày đọa về tinh thần càng khiến
cho người ta khó mà chịu đựng nổi.
Nhưng mà...
Cần phải tiếp tục, tiếp tục nữa.
Kiến Sầu mím môi, tự trấn tĩnh những bối rối, dao động trong lòng. Nàng nhớ
lại trục trặc đã xảy ra lúc nãy nhưng vẫn không hiểu nguyên nhân do đâu, nên cứ thử lại lần nữa.
...
Nhưng chờ đợi nàng chỉ là thất bại.
Xòe tay, bấm niệm pháp quyết, kết ấn, hóa châu. Tất cả lại không thành công.
Một lần, hai lần, rồi lại thêm một lần nữa.
Đôi bàn tay nát bươm của Kiến Sầu cứ hết lần này đến lần khác lại lành lại, đan dược trong bình cũng cạn dần thấy đáy. Nhưng nàng vẫn không chịu bỏ cuộc.
”Liii Liii ___”
Bên ngoài căn nhà nhỏ, ở phía chân
trời xa có vài con la sát đang sải rộng cánh chao liệng trên không, vẽ
nên những vệt lam dài xanh thẫm trong nền trời vàng sắc hoàng hôn. Một
cảnh tượng vừa hùng tráng vừa u buồn mà chỉ Cực Vực mới có.
------
Trước quỷ môn quan, vô số quỷ mới đang đứng xếp hàng chờ quỷ lại, quỷ sai ở phía trước dẫn mình vào vùng đất mới.
Sau quỷ môn quan, sương khói thẫm đen trùng trùng điệp điệp bồng bềnh khuất lấp vô số thành trì, phủ kín cả địa phủ khổng lồ.
Tại cửa Tiếp Dẫn ty, người đến vẫn đến, kẻ đi vẫn đi. Dường như cho dù đại
phán quan Thôi Giác của Tần Nghiễm vương điện hay Nghê lão của Tống Đế
vương điện có hiện diện hay không thì sự có mặt của họ cũng không thể
khiến cho nơi đây khác đi một chút nào.
Nhưng kỳ thật là có khác.
Người biết rõ điều này nhất chắc chắn là quỷ đầu nhỏ và quỷ đầu to. Thậm chí, đó còn là một cảm giác kinh khủng đang bành trướng mạnh mẽ trong lòng!
Cả hai đứa đều không nói nên lời, câu cú nghẹn chết trong cổ họng.
Quỷ đầu nhỏ cảm thấy rất ngứa cổ, rất muốn ho khan một hai tiếng mà hết lần này đến lần khác lại không dám ___
Gã làm sao có thể dám được?
Trong nháy mắt, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm áo gã, thậm chí vạt áo dài buông dưới bắp đùi cũng đều không khỏi run rẩy theo thân mình.
Trương Thang đang ngồi trước mặt gã, ngón tay thuôn dài kẹp chặt mép trang
giấy ố vàng. Móng tay của y trong suốt sạch sẽ, cắt tỉa gọn gàng, hoàn
toàn khác hẳn với móng tay cáu ghét, dài ngoẵng, lôi thôi lếch thếch của đa số quỷ lại ở địa phủ. Hai hàng lông mày dài rậm vốn khiến cho người
ta tưởng y bình thản, nhưng bỗng nhiên y lại ngừng bặt lời nói, chăm
chăm nhìn vào cái tên đó trên danh sách thì đôi lông mày rậm ấy lại
nhuốm vẻ lạnh lùng, chết chóc.
Quỷ đầu nhỏ chỉ trình lên một
trang danh sách quỷ mới của Uổng Tử thành. Trên trang giấy đó cũng chỉ
có một cái tên. Cái tên này cũng chỉ có hai chữ đơn giản.
Kiến, Sầu.
Chữ viết xiên xiên, vẹo vẹo, vụng về tựa như là của trẻ con vừa mới học viết.
Chỉ có hai chữ đơn giản như vậy mà trong một sát na ngắn ngủi đã làm dậy
nên một trận cuồng phong bão tố trong lòng Trương Thang!
Kiến Sầu!
Từ lúc nào ta đã từng thấy qua cái tên này?
Vậy mà nó vẫn còn ở trên danh sách hồ sơ giống như trước kia.
Trong nháy mắt, Trương Thang bất giác nhớ tới nhiều điều trước khi chết, nhớ
đến từng đống hồ sơ cao ngất ngưởng chồng chất tại phủ đình úy. Chồng
này đè lên chồng khác, tập này lồng tập kia... Tất cả đều là những vụ án chưa phá được, là những trường hợp chưa truy nã xong, là những hồ sơ
thẩm vấn và kết án còn đang dang dở. Ngoài ra còn có ___Cá lọt lưới!
Trong số những tập hồ sơ đó, cái khiến y canh cánh nhất trong lòng không phải là tập dầy nhất mà một tập cũ kỹ nhất. Vì bị lật giở quá nhiều nên mép
của tập hồ sơ vô cùng sờn rách tựa như đã trải qua rất nhiều năm tháng.
Nhưng Trương Thang biết rất rõ rằng nó thật ra không phải là cũ kỹ gì
cho cam.
Từ lúc từ Sát Hồng tiểu giới trở về Đại Hạ, cái tên này
đã gần như khắc sâu vào trong ý ức của y. Về sau, cứ vị quan nào xử lý
vụ án này, lúc viết hồ sơ trình hoàng đế Đại Hạ thì ít nhiều đều có nhắc đến cô ta.
Kiến Sầu nhà họ Tạ.
Hoặc là “Phu nhân nhà họ Tạ“...
Kiến Sầu, cái tên này chung quy vẫn cách tên Tạ Bất Thần không xa, như bóng
với hình, gợi cho người ta một cảm giác vi diệu rằng chúng như cùng sinh cùng ngủ, cùng chôn chung một huyệt với nhau.
Tại Đại Hạ, tất cả các quan viên biết rõ nội tình đều cho rằng hai người này có quan hệ
chặt chẽ với nhau, đồng sinh cộng tử, cùng chung hoạn nạn, dù lưu vong
cũng không thể chia tách được đôi thần tiên quyến lữ, vợ chồng hoạn nạn
có nhau.
Về sau, sự mất tích ly kỳ của họ càng vì thế phủ thêm một tấm màn bí ẩn khó giải đáp.
Tuy nhiên, chỉ e rằng Trương Thang là người duy nhất trong số họ thấy được một phần nhỏ tung tích của Kiến Sầu.
Giờ đây, cái tên này thế mà lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt y.
Y hoàn toàn không ngờ đến.
Trong khoảnh khắc, khi ánh mắt y chạm tới cái tên kia thì hết thảy mọi sự liền mau chóng hiện ra trong đầu...
Quỷ phủ huyền bí xuất hiện tại quỷ môn quan mà trên thân nó vẫn còn lưu lại ấn ký linh thức; kế đến là phán đoán của Tần Nghiễm vương đối với chủ
nhân quỷ phủ; tên quỷ đầu nhỏ kia bỗng nhiên hoàn thành xong quyển“Thiên mệnh sao”, không những vậy tu vi của nó gần đây còn tăng liên
tiếp...
Mắt xích này nối với mắt xích kia. Trong nháy mắt, toàn bộ sự việc đã được xâu chuỗi lại!
Nàng ta không những ở gần đây mà thậm chí còn âm thầm mai phục ngay bên cạnh bọn họ, nghe ngóng mọi kế hoạch mà bọn họ vạch ra...
”Uổng Tử thành...”
Ngón tay kia của Trương Thang đang cứng lại rồi rốt cục cũng dần dần buông
lỏng. Khuôn mặt y tuấn tú nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo giống như một ngọn
đao vừa nhọn vừa mỏng, mang hơi hướm lạnh lùng, xét nét. Tất cả bão tố
đều ẩn sâu trong đáy mắt y, thăm thẳm đến nỗi không thể nhìn ra được một chút cảm xúc nào.
Trương Thang nhướng mắt nhìn quỷ đầu nhỏ đã sợ muốn nhũn người, giọng y không hiểu sao lại khàn khàn: “Xem ra, ngươi
chưa từng nói tên ta cho cô ấy nghe...”
“...”
Ngay lúc quỷ đầu nhỏ nghe thấy câu nói ấy, đôi chân vốn đã vô lực nên rốt cục cũng
không trụ lại được nữa mà hoàn toàn quỵ xuống.
-----
Tại một ngôi nhà nhỏ trong thôn. Màn đêm đã bắt đầu buông xuống.
Không biết đã là lần thất bại thứ mấy rồi.
Lúc đầu Kiến Sầu còn đếm thầm trong lòng nhưng rồi lần sau lại đau đớn
nhiều hơn lần trước, suýt nữa thì bị hôn mê bất tỉnh nên trí nhớ hơi bị
nhiễu loạn trong một thời gian ngắn. Tuy vậy, nàng cũng đã thử vô số lần rồi.
Vạt áo thấm đầy máu vì thương tích qua mỗi lần thử đi thử
lại, lưng nàng đẫm mồ hôi lạnh, những sợi tóc lòa xòa trước trán cũng
bết lại.
Kiến Sầu lại nuốt một viên đan khác, chờ vết thương lành lại. Nàng nhướng mắt nhìn ra ngoài trời, tâm trạng dần dần chùng xuống.
”Mau lên, kẻo không kịp nữa rồi...”
Ở cảnh giới dưỡng thần mà muốn trùng kích hóa châu thì cũng giống như thử kết đan ở luyện khí kỳ, đây gần như là chuyện của kẻ dại nói sảng.
Thế mạnh duy nhất của Kiến Sầu là ở sự vận lực khéo léo trên đôi bàn tay.
Dù sao nàng cũng không phải là một tu sĩ cấp thấp thật sự mà đã từng là
người có sức mạnh khổng lồ, biết điều khiển thuần thục sức mạnh trong
tay mình, khả năng vượt xa tu sĩ bình thường cùng cảnh giới.
Mặc
dù bây giờ thay vào đó là hồn lực thì cũng như vậy thôi. Vì nàng sử dụng hồn lực nên cứ mỗi lần thất bại là lại tích lũy thêm kinh nghiệm.
Thời gian không còn nhiều nữa, chỉ một lát thôi là quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ sẽ về nhà rồi. Có thể là tin tốt nhưng cũng có thể là tin xấu.
Bất luận là thế nào nàng cũng muốn chuẩn bị, đối mặt cho tốt.
Khi đôi bàn tay nàng lại một lần nữa hạ xuống mặt đất bắt đầu hút âm hoa
lên, Kiến Sầu tự nhủ thầm đây là lần cuối cùng. Nếu lần này mà còn không được nữa thì đành phải đợi dịp tu luyện khác vậy.
Có lẽ vì đã
thất bại quá nhiều lần nên tâm tư Kiến Sầu trở nên bình tĩnh lạ thường.
Thậm chí, vô số lần thử trước đó đã gần như bòn rút hết thảy tinh lực
của nàng nên giờ đây nàng lại còn hơi có chút lơ đãng.
Kiến Sầu giơ tay lên, bấm niệm pháp quyết rồi kết ấn. Động tác thành thục đến gần như đã khắc vào trong xương tủy.
Nàng kết thúc tất cả các bước hoàn toàn theo thói quen.
Mười đốm linh quang trên đỉnh đầu nàng vẫn lấp lánh như trước. Đôi hàng mi đang khép lại bỗng nhiên rung rung.
Trong tâm niệm, vụ xoáy của hồn lực liền dấy lên rất nhiều âm hoa, làm tràn đầy, khuấy động mãnh liệt cả gian nhà nhỏ.
Mười đốm linh quang dưới sức hút mạnh mẽ của vụ xoáy sáng lên như sao. Kiến
Sầu có thể thấy rõ vụ xoáy lẫn mười “ngôi sao” của mình nên trong nháy
mắt, tự nhiên trong óc hiện lên một thứ ảo giác kỳ diệu.
Vụ xoáy âm hoa dường như muốn nuốt chửng hết thảy, thậm chí cả hào quang phát ra từ mười điểm hồn phách cũng không tha.
Các ngôi sao trên đỉnh đầu của nàng nhấp nháy, giống như lúc phát động sức mạnh tiềm ẩn trong Nhất Nhân đài.
Vụ xoáy cứ tiếp tục xoay tròn, mỗi lần nó xoay được một vòng thì lực hút
cũng tăng thêm một phần. Linh hỏa của nàng rung rung nhưng rốt cục rồi
cũng không cưỡng lại được nữa mà tách ra một tia hào quang yếu ớt, mỏng
mảnh như tơ. Tia hào quang này đang bồng bềnh bay bay thì bị vụ xoáy
quấn lấy, cuốn về phía trung tâm.
Tình hình này... giống như ngày đó trên Nhất Nhân đài đột nhiên phát ra một tia sáng, trên trời từng
đốm từng đốm sao kết lại với nhau, hợp thành một biểu tượng huyền ảo.
Biểu tượng...
Trong nháy mắt, hào quang trên linh đài của Kiến Sầu đột nhiên bừng sáng rực rỡ!
Vào khoảnh khắc khi nàng nghĩ đến biểu tượng thì biểu tượng đó cũng sáng lên trong tâm niệm của nàng!
Ngay sau đó, một luồng tinh quang như dây kim tuyến lóng lánh từ sâu trong
linh đài của nàng bị hút ra, kéo kéo lôi lôi dài mãi không ngừng như nhả tơ lột kén...
Dưới sức mạnh của vụ xoáy, tinh quang như một sợi
tơ vàng thoát ra từ hào quang của bảy đốm xanh và bảy đốm đỏ, hướng về
vụ xoáy giữa lòng bàn tay Kiến Sầu mà chui vào!
Các sợi sáng kim
sắc từ mười đốm linh quang xuất ra hơi sớm, lúc hướng về phía vụ xoáy
thì chúng đã đi được nửa đường. Đã xuất ra rồi thì không có cách nào làm chậm lại tốc độ của chùm sáng, thế nên chúng đã mau chóng đến tới vụ
xoáy rồi.
”Ô...ô...n...g!”
Ngay lúc mười tia sáng mảnh như tơ chạm vào vụ xoáy, toàn bộ vụ xoáy dường như bị tấn công mà rung động kịch liệt. Đối với Kiến Sầu, sự rung động này quen thuộc biết là chừng
nào. Cứ mỗi lần thử nghiệm, chỉ cần mười tia sáng chạm tới thì vụ xoáy
liền sụp đổ. Trùng kích hóa châu sẽ thất bại ngay.
Ngay khi cảm thấy được sự rung động này, trái tim Kiến Sầu liền trĩu nặng... Gần như là sẽ thất bại như trước thôi.
Chấn động từ trong linh hồn khiến mặt mũi, cả người nàng trong nháy mắt đều
trắng bệch, không chút huyết sắc, cơ hồ chỉ lại chực hộc máu nữa mà
thôi. Nhưng đôi bàn tay đang chắp lại vẫn gắng sức duy trì thủ ấn.
Chỉ cần gượng được...
Chỉ cần không bị sụp đổ, chờ đến lúc mười tia sáng chui hết vào trong vụ xoáy thì hồn châu cũng xem như là đã ngưng tụ được rồi.
Nàng vẫn còn chưa muốn bỏ cuộc!
Năm ngón tay đầm đìa máu, da thịt trong nháy mắt đã nứt toác, lộ ra xương cốt trắng hếu bên trong.
Vụ xoáy đang cố gắng trụ trì trong lòng bàn tay Kiến Sầu, trên vành đai đã bắt đầu tan rã. Mặc dù nàng đã kiệt lực duy trì nhưng cũng không có
cách nào ngăn lại...
Tuy nhiên ngay tại lúc này, vào lúc cả vụ
xoáy gần như bị sụp đổ thì đột nhiên có một đường kim tuyến sáng lấp
lánh như sao thoát ra từ trong linh đài của Kiến Sầu, nó cuối cùng cũng
chui được vào bên trong vụ xoáy. Trong chớp mắt, cả vụ xoáy đều bị nó
đốt lên, bốc cháy rừng rực!
Ầm!
Ngọn lửa sao đột nhiên bùng nổ trong lòng bàn tay Kiến Sầu.
Tia sáng vàng mảnh dẻ này cùng mười đường tơ sáng khác bắt đầu tự cuộn
vòng, sợi này quấn khít lên sợi kia thành một cái kén tròn.
Mười
đốm linh quang trên đỉnh đầu Kiến Sầu bị các đường tơ sáng hút hết sức
mạnh bên trong nên rốt cục đã biến mất. Cùng lúc đó, đoạn chót của tia
sáng vàng cũng đã thu gọn vào trong kén.
”Tạch tạch tạch...”
Vài tiếng giòn giã dội lại âm thanh lạ lùng.
Tất cả hào quang trong nháy mắt đều biến mất. Cái kén vốn chỉ nhỏ bằng đầu
ngón tay cái thế mà đã tự nén lại đến tối đa, trông giống như một hạt
bụi tròn cực nhỏ!
Mặt ngoài của “hạt bụi” này có sắc loang lổ như tranh thủy mặc.
Ba phần xanh, bảy phần đỏ. Trong đỏ có xanh, trong xanh có đỏ, vừa tương
hỗ giao hòa vừa rạch ròi phân minh. Trên mặt ngoài của “hạt bụi” này có
một sợi chỉ vàng uốn thành một khúc cong mềm mại, vẽ nên một đường hoa
văn huyền ảo giống như một cái phù ấn lạ lùng.
”Hạt bụi” vẫn thản nhiên lơ lửng giữa đôi lòng bàn tay khép lại của Kiến Sầu, sắc màu
huyền ảo mê hoặc, nhỏ đến mức khiến người ta khó có thể tin được...
Kiến Sầu mở to mắt nhìn. Đến bây giờ nàng vẫn còn cảm thấy như trong mơ.
Một viên tròn trĩnh, ba xanh bảy đỏ, cảm giác so với lúc còn ba hồn bảy phách hoàn toàn khác nhau...
Là hồn châu đó!
Đây tất nhiên là một viên hồn châu!
Kiến Sầu quả thực hơi bất ngờ. Nàng đúng là đã thành công rồi!
Với một nắm bùn đất nho nhỏ, nàng đã nặn ra được một cái tượng đất tuy nhỏ nhưng lại tinh xảo!
Đây là một thứ cảm giác tương thông với tinh thần.
Viên châu này chính là một bộ phận, là hồn phách của nàng...
Hai cánh tay của Kiến Sầu vẫn giơ về phía trước, biểu hiện thế tay kết ấn.
Nàng cứ giữ nguyên tư thế như vậy. Viên châu mà nếu trưng ra có thể sẽ
làm cho người ta cười đến rụng răng thì lúc này cứ ngoan ngoãn lơ lửng
như vậy. Nó chịu sự điều khiển của nàng, lúc thì xoay tròn, lúc thì dừng lại...
”Cốc, cốc, cốc.”
Trong không gian tĩnh mịch bỗng
vang lên tiếng gõ cửa. Kiến Sầu vẫn còn đang bàng hoàng, ngơ ngẩn thì
giật nảy mình. Nàng ngẩng đầu lên theo bản năng, định nói “Mời vào” thì
trong đầu chợt như có sấm rền, chớp giật, trong nháy mắt liền nhớ ra:
Quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ về nhà còn cần phải gõ cửa sao?!
Năng
khiếu chiến đấu siêu việt đã khiến cho Kiến Sầu phản ứng nhanh nhạy vượt quá mức bình thường. Gần như ngay lúc nàng ngẩng đầu nhìn về phía cánh
cửa thì viên châu đã cầm trong tay, tay kia cách không chưởng thẳng một
cách không hề hoa mỹ về phía cửa chính!
Trong hồn châu lập tức có một đạo hồn lực tinh túy tuôn ra. Đồng thời, đường kim tuyến trên hồn
châu lóe sáng, một chùm hào quang vàng chen nhau nhập vào trong hồn lực
không một tiếng động. Trong nháy mắt tất cả đã dịch chuyển lên tay kia
của Kiến Sầu!
Một chưởng phóng tới như một thanh đao, mang theo sức mạnh của hồn lực!
Ánh kim quang mịt mù càng tăng thêm vẻ uy nghiêm khiến lòng người run sợ.
Giống như thần vậy!
”Ầm!”
Gỗ vụn chao đảo cuồn cuộn tung bay khắp nơi, thậm chí có mẩu còn cắm phập vào trong đất!
Chưởng lực bá đạo, sắc bén, dũng mãnh đã trong nháy mắt xuyên thủng cánh cửa
ọp ẹp, để lộ ra một bóng người màu đen đang đứng phía sau.
Phần phật!
Chưởng lực quét qua như gió bão, vậy mà người kia vẫn đứng yên trong gió,
không mảy may nhúc nhích trong cơn cuồng phong của chưởng lực.
Chỉ có y đứng đấy, chiếc quan bào đơn điệu mặc trên người phấp phới trong gió...
Quen thuộc.
Mặc dù dưới ánh sáng tù mù không thấy rõ được mặt người nọ nhưng Kiến Sầu lại dám chắc rằng nàng đã từng gặp y!
Tuy y chỉ đứng đó nhưng dáng vẻ mang hơi hướm gần như lạnh lùng, hà khắc.
Tựa như y đang đứng trên hình đường, tiện tay ném cái thẻ lệnh xuống...
Y là hung quan lột da người, và cũng là một tay đao phủ.
Một chưởng của Kiến Sầu đã không làm y bị thương. Ở nơi mi tâm y có một đạo hào quang xanh lóe lên, ánh sáng lăn tăn gợn sóng rồi từ từ biến mất,
lại trở thành một vết chàm nằm dọc mi tâm.
Y bước một bước vào trong nhà.
Vì vậy bây giờ Kiến Sầu có thể thấy rõ được rồi.
Bóng người càng tới gần thì trông càng quen thuộc, lại còn... khuôn mặt nghiêm nghị, lạnh lùng, gợi ấn tượng sâu sắc này nữa!
Trương Thang!
Y là Trương đình úy, một viên quan tàn bạo của Đại Hạ, tuổi còn trẻ mà đã nắm quyền cao chức trọng!
Dĩ nhiên là y rồi!
Trong nháy mắt, trái tim Kiến Sầu bất giác lạnh đi, tê tái đến phát run.
Trương Thang không chỉ đến có một mình. Hai tay y xách hai tên quỷ lùn mặt mũi vừa ủ rủ chán nản vừa cực kỳ bi phẫn. Sau khi bước vào trong nhà, y
tiện tay thẩy chúng đến trước mặt Kiến Sầu.
”Bịch bịch” hai tiếng. Bụi bay tứ phía.
Ánh mắt Trương Thang vừa lãnh đạm vừa khó hiểu. Y điềm tĩnh cung tay hành lễ: “Phu nhân, Trương mỗ quấy quả rồi.”