“Guuù guuừ.”
”Guuù guuừ!”
Tiểu chồn vừa liếm cổ Kiến Sầu vừa gừ gừ nho nhỏ trong cổ họng.
Kiến Sầu vẫn đứng nguyên tại chỗ, không động đậy.
Cái túi linh thú của Khương Vấn Triều - Thông Linh các tặng vẫn còn nằm trong tay nàng.
Ngay lúc ấy có một cái bóng trăng trắng thập thò ló ra, hai con mắt nó một to một nhỏ ngó nghiêng khắp nơi, sau khi nhìn thấy Kiến Sầu thì bẽn lẽn nhoẻn miệng cười, rồi leo lên bò về phía nàng.
Đúng là khối xương thành tinh, cốt ngọc Đế Giang.
Hai tên tiểu yêu này tối ngày nằm trong túi linh thú ngủ kỹ, vừa thức dậy đã muốn chui ra, trách sao chủ nhân không để ý đến mình.
Vì không dễ dàng cảm thấy được động thái của Kiến Sầu, nên tiểu chồn không thể chờ được nữa mà ra hiệu cho nàng biết là mình muốn đi ra ngoài. Cốt ngọc dĩ nhiên cũng hùa theo, vội vàng chui ra. Nhưng lúc này nó không được tiểu chồn ôm vào lòng nên chỉ có thể nơm nớp lo sợ mà bò bò trên mu bàn tay của nàng, bước chân cũng run run, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ trượt xuống đất.
Kiến Sầu tuy vẫn còn hơi lo lắng trong lòng nhưng cũng đưa tay ra đỡ lấy cốt ngọc.
Không ngờ cốt ngọc nho nhỏ cũng thông minh. Tuy tay không dài nhưng đôi chân nho nhỏ trong lúc hốt hoảng liền vội vàng co lên móc kịp vào ngón tay Kiến Sầu, đu đu đưa đưa trên đó giống như đang nghìn cân treo sợi tóc vậy.
Giống như đu dây, đầu chúc xuống, lắc tới lắc lui.
”Xiì xiiì xiiìi xiìi!”
Tiểu chồn đang ngồi chồm chổm trên vai Kiến Sầu, thấy cốt ngọc lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan như thế thì khoái chí, hươ hươ chân rít lên, tiếng kêu the thé vui vẻ.
Cốt ngọc Đế Giang nghe thấy vậy thì hai mắt nhắm lại, cái miệng nhỏ nhắn vẽ bằng bút bỗng méo xệch rồi khóc òa lên.
”Ô oa oa oa oa...”
”Chít chít chít chít, ngao ô o o o o ô!”
....
Gian thư phòng vốn đang yên tĩnh bỗng chốc nổi lên tiếng khóc ầm ĩ, tiếng la, tiếng chít chít quỷ dị...
Một đằng thì là tiểu chồn đang cười thắt ruột trên vai Kiến Sầu, đằng kia thì là một khúc xương nho nhỏ tuy đang la khóc đến tê tâm liệt phế nhưng vẫn không quên bám chặt vào đầu ngón tay nàng. Cảnh tượng khiến cho sắc mặt Kiến Sầu càng trở nên.... trầm lặng.
Đã dở hơi thì lúc nào cũng có thể dở hơi được a.
Cả hai đứa đều hoàn toàn không biết tình hình hiện tại như thế nào...
Nhưng nàng nghĩ lại, thật ra nếu chúng đã biết rồi thì e là cũng bày trò như bây giờ thôi.
Thấy cốt ngọc la khóc muốn tắt thở, Kiến Sầu hít sâu một hơi rồi duỗi tay ra, một tay bốc miếng xương nho nhỏ trăng trắng kia lên, tay kia túm tiểu chồn rồi thả cả hai xuống sàn nhà.
”Ngao ô o o o ô?”
Chủ nhân muốn làm gì đó?
Tiểu chồn ngồi xổm trên đất, chớp chớp đôi con mắt long lanh ướt át nhìn Kiến Sầu với vẻ thắc mắc khó hiểu.
Cốt ngọc thì ai oán lườm nguýt tiểu chồn, dường như vẫn còn rất tức giận chuyện trêu đùa ban nãy. Rồi sau đó nó quay ngoắt đầu đi không thèm nhìn tiểu chồn nữa.
”Cả hai ngươi lúc trước đều không ưa nhau mà đúng không?”
Kiến Sầu vẫn còn nhớ dáng vẻ tham ăn năm lần bảy lượt chỉ muốn xơi tái cốt ngọc của tiểu chồn. Nàng khẽ vỗ nó: “Ngươi đó, sao lại tự nhiên cười nhạo cốt ngọc hả?”
”Ngao ô o o o ô?”
Bổn chồn thường ngày cũng thích chọc ghẹo người khác mà!
”Ngao ô o o o ô?”
Cốt ngọc không làm xấu thì sao bổn chồn có thể cười nó được chứ!
”Ngao ô o o o ô!”
Bổn chồn không sai chỗ nào hết!
Tiểu chồn hướng về Kiến Sầu vừa kêu lên ba tiếng vừa huơ huơ móng vuốt, tỏ ý bất mãn.
“...”
Kiến Sầu không biết nó muốn nói cái gì, nhưng xem dáng điệu thì cũng có thể hiểu được đại khái ý của nó.
Nàng ngồi xổm trước tiểu chồn và cốt ngọc, bặm môi suy nghĩ, thấy cả hai bình thường tình cảm cũng không tồi. Ách, nếu như đứa này ôm đứa kia giảng hòa thì tốt rồi.
Nhưng dù sao đi nữa, vì khác loài nên chuyện của chúng mình khó mà can thiệp vào.
Hiện giờ, rắc rối mà Kiến Sầu phải đối mặt chỉ có một___
Rốt cục có nên nói cho tiểu chồn biết là đống ve chai của nó đã bị nàng bán mất rồi không?
Kỳ thật, những thứ đồ này tiểu chồn cứ thường nhặt được thì liền ném vào túi trữ vật. Thậm chí cho đến bây giờ nó còn chẳng buồn liếc mắt nhìn lại một lần. Nàng có cảm tưởng rằng nếu mình không nói thì nó cũng không biết được. Nhưng dù gì đi nữa nàng vẫn có lỗi trong chuyện này. Ban đầu nàng chỉ nghĩ đến việc đem thôn phong thạch ra bán, có ngờ đâu những thứ rách nát lẫn lộn trong đó cũng có thể bán được với giá cao.
Thôi được rồi, hiện giờ nàng đã biết những thứ đó mặc dù còn chưa phải là đồ quý giá gì nhưng gọi chúng là thứ rách nát thì cũng không nên.
Vậy có chơi có chịu a.
Kiến Sầu đăm đăm nhìn cái đầu nhỏ nhắn của tiểu chồn rồi từ từ đưa tay ra nhẹ nhàng cọ cọ lên đầu nó, ôn hòa nói: “Mấy bữa nay ta bận tu luyện nên không có để ý đến túi linh thú. Dù gì thì bây giờ coi như là đã rảnh rồi.”
”Ngao ô o o o ô.”
Chuyện nhỏ, tha cho nàng đó.
Tiểu chồn từ từ híp mắt lại, kêu lên hai tiếng.
”Hiện giờ chúng ta đang ở một nơi rất nguy hiểm, sợ là không thể tìm được cách quay về thập cửu châu ngay được...”
”Ngao ô o o o ô.”
Hả, không có cách trở về sao? Ừ, việc này cũng chẳng có gì nghiêm trọng. Dù gì ta cũng không đói chết được.
”Nơi này không giống như thập cửu châu. Ở đây người ta xài huyền ngọc chứ không xài linh thạch như chúng ta. Vì vậy, chúng ta không có pháp khí thích hợp và cũng chẳng có có đồ gì tốt để tu luyện...
”Ngao...”
Ý cô muốn nói là tình hình thật không thuận lợi sao? Ừ, ta biết rồi.
Tiểu chồn uể oải giơ chân lên che miệng ngáp một cái y như người.
Giọng của Kiến Sầu vẫn đều đều như thôi miên.
Tiểu chồn rụt cổ lại. Nó được nàng ve vuốt gãi đầu gãi cổ thì càng lúc càng cảm thấy buồn ngủ, đôi con ngươi bắt đầu trở nên lim dim, tựa như sắp ngủ đến nơi.
“... Ừ, vì vậy, trong hoàn cảnh đó, chúng ta buộc lòng phải nghĩ cách đổi lấy một số thứ mà chúng ta cần...”
Giọng nàng vốn vẫn đang trôi chảy nhưng đột nhiên đến đây lại hơi ấp úng, ngập ngừng.
”Ô...”
Hình như có cái gì đó không được bình thường thì phải?
Tiểu chồn đã chìm sâu trong cơn buồn ngủ mơ màng nên chỉ có thể thoáng cảm thấy như vậy. Bên cạnh nó, cốt ngọc đang nghiêng nghiêng đầu lắng tai nghe, đôi con mắt đen nháy như quả bồ đào chớp chớp nhìn Kiến Sầu.
Nàng cảm thấy chột dạ ghê gớm.
Nhưng lời cần nói thì vẫn phải nói. Kiến Sầu cố nén cơn ho khan vì xúc động rồi nói tiếp: “Vì vậy, những thứ... mà ngươi lượm được trước kia đã bị ta đem bán chút đỉnh để đổi lấy một ít huyền ngọc...” Kiến Sầu cố giữ giọng điệu tự nhiên, nói chuyện với tiểu chồn tựa như muốn rủ nó cùng cân đối ngân sách gia đình.
”Ngao ô o o o ô, ngao...”
Chỉ là bán ít đồ thôi sao? Có phải là chuyện gì nghiêm trọng đâu, không sao, không___
Khoan, chờ đã.
Bán cái gì vậy?!
Tiếng kêu đang ư ử của tiểu chồn đột nhiên kẹt lại trong cổ họng. Nó cảm thấy có cái gì đó không bình thường, bộ lông mượt mà trên người bỗng xù hết cả lên, đôi mắt lúc nãy còn đang lim dim mơ màng bây giờ cũng mở phắt ra nhìn thao láo!
Chết tiệt, nàng có gan nói lại cho bổn điêu nghe một lần nữa coi!
”Ngao ô o o o ô ô!”
Bán cái gì? Nàng mới nói bán cái gì?!!
“... Ta đã lỡ bán mất những thứ mà ngươi lượm được trước kia rồi. Nhưng không sao, chúng ta đổi được rất nhiều, rất nhiều huyền ngọc...”
Kiền Sầu đau hết cả đầu, cố gắng trấn an tiểu chồn.
”Ngao ô o o o ô ô!”
Chết tiệt, chết tiệt!
Đáng ghét quá đi!
Tiểu chồn khùng lên, bốn chân bấu lấy mặt đất ra vẻ hung hăng tức giận, tựa như muốn cùng đấu một trận sống mái với nàng vậy.
”Ngao ô o o o ô ô!”
Xấu quá, ăn cướp đồ của người ta! Đem trả hết lại cho ta đi!
“...”
Rốt cục nàng đã hiểu tại sao con người ta thường làm sai nhưng không muốn nhận lỗi!
Quả báo rành rành trước mắt đây!
Kiến Sầu được một trận nhớ đời, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy lạ lùng: nàng e rằng mình là tu sĩ đầu tiên của thập cửu châu bị sủng vật quở mắng như thế này.
Nàng giơ hai tay lên, tỏ vẻ thành khẩn nhận lỗi.”Được rồi, được rồi, ta biết mình sai. Nhưng lúc đó ta đâu có ngờ là những thứ ngươi nhặt được đều đáng giá chứ hoàn toàn không phải là đồ vứt đi. Sau này ta sẽ không hiểu lầm như vậy nữa. Thôi hay là ta đưa chỗ huyền ngọc đó cho ngươi giữ nhé, có chịu không?”
”Ngao ô o o o ô ô!”
Vớ vẩn!
Đồ lừa đảo!
Huyền ngọc gì chứ, ta mặc kệ!
Không muốn là không muốn a!
Trả lại ta mấy thứ ve chai kia đi, à không, là bảo bối, trả bảo bối cho ta!
Tiểu chồn tiếp tục rít gào đòi cho bằng được mới thôi, thậm chí nó còn dậm dậm chân, rồi ngã lăn cù trên đất, lăn tới lăn lui, lăn qua lăn lại, bốn chân chổng lên không hươ hươ giẫy giẫy. Quả thực...
Quả thực giống như lưu manh ăn vạ trước cửa thành!
Kiến Sầu trợn mắt há hốc mồm!
Nàng chưa bao giờ thấy tiểu chồn nanh nọc như thế này, lần đầu chứng kiến thật là đại khai nhãn giới: nó chẳng những bẳn tính mà lại còn lưu manh nữa!
Cái điệu bộ này thật là cực kỳ sống động!
”Ngao ô o o o ô ô!”
Tiểu chồn tiếp tục tru lên.
Kiến Sầu thở dài cái sượt: “Được rồi, được rồi, đừng lăn lộn nữa, còn chưa có quét dọn xong...”
”Leng keng!”
Bỗng nhiên trên nền đất bỗng vang lên một âm thanh trong trẻo, cắt ngang lời Kiến Sầu.
Nghe thấy tiếng động, nàng nhìn xuống thì chợt kêu “ồ” lên.
Tiểu chồn vẫn còn đang quay cuồng ăn vạ nhưng nghe thấy tiếng rơi kia thì ngạc nhiên ngừng lại, rồi chồm dậy.
Trên nền nhà có một viên châu to đỏ thẫm không biết đã nằm đó tự lúc nào. Tâm của nó tựa như được bọc bằng dung nham núi lửa, màu sắc rực rỡ, hòa quang tỏa ra chấn động lòng người.
Viên châu này từ đâu ra?
Kiến Sầu vừa nhìn thấy nó thì ngây ngẩn cả người. Hồi nãy nền nhà trống trải, đâu có cái gì đâu!
Nàng nhíu mày rồi chợt hiểu, ngẩng đầu nhìn về phía tiểu chồn.
”Ngao ô o o o ô ô!”
Tiểu chồn vừa nhìn thấy viên châu kia thì biết hỏng chuyện. Ánh mắt Kiến Sầu vừa quét tới nó, nó đã nhanh nhẹn đưa chân lên bịt kín miệng lại.
“... A a.”
Giấu đầu lòi đuôi rồi.
Kiến Sầu vốn còn đang thắc mắc không biết viên châu kia từ đâu rơi ra, nghĩ lại thấy tiểu chồn cũng lăn qua lộn lại đúng ngay tại chỗ này, vả lại còn đưa chân lên che miệng, dường như sợ mình trông thấy cái gì đó...
Không phải nó gây ra thì còn ai vào đây nữa chứ?
Ngay tức khắc sự chột dạ ban nãy đều biến mất. Hiển nhiên là bây giờ đến lượt tiểu chồn đang lo giấu diếm cái gì đó.
Giọng nàng vẫn điềm tĩnh như trước, nhưng trong âm sắc có vẻ vui vui.
”Che miệng làm gì? Đau răng hả? Lại đây để ta xem cho.”
”Ô ô ô!”
Còn lâu!
Tiểu chồn vội vàng lắc đầu, chực co cẳng muốn chạy!
Kiến Sầu nhanh tay lẹ mắt, chụp ngay lấy nó nhanh như chớp!
”Ngao ô o o o ô ô!”
Tiểu chồn liền rống to. Cái miệng nó vốn đang khép chặt lập tức há to đến nỗi thậm chí một cái đầu trâu cũng có thể đớp trọn! Trong miệng nó, răng nhọn tua tủa, trắng bóc. Đầu mũi răng còn hơi lấp lánh sáng. Nhưng có điều thứ ánh sáng này lại hơi kỳ lạ.
Nó chiếu ra sắc vàng lung linh.
Kiến Sầu nhìn ánh hào quang này mà sững sờ. Sau chuyến đi Sát Hồng tiểu giới, nàng chưa bao giờ banh miệng tiểu chồn ra xem. Ánh sáng phát ra trong miệng nó là cái gì?
Tiểu chồn thấy ánh mắt Kiến Sầu không có vẻ gì tốt thì lạnh người, sợ bị lộ chuyện nên vừa cố ngậm miệng vừa lấy hết sức giãy ra khỏi tay nàng để chạy trốn.
Nào đâu có dễ như vậy? Dù gì cũng là người đấu với chồn a!
Lúc thấy miệng tiểu chồn sắp khép lại, Kiến Sầu liền thò đầu ngón tay ra, nhè nhẹ quấn lấy ánh hào quang vàng chóe kia kéo ra ra ngoài!
Xoạt xoạt___
Dưới sức kéo của nàng, chút ánh sáng kia liền nhanh chóng to ra, biến thành một luồng thác nhỏ mềm mại như lụa! Liền sau đó tiếng loảng xoảng leng keng vang lên không ngớt, đồ vật rơi rớt đổ xuống ào ào như mưa trong ánh hào quang vàng rực rỡ.
Nào trân châu đủ mọi màu sắc, nào vỏ sò đen mun, kia tiền đồng tám cạnh, trâm ngọc hai màu lam lục biêng biếc xanh, chén rượu cổ bằng đồng, muôi dài dáng như chiếc lưỡi... Thật là đủ thứ thiên kỳ bát quái!
Kiến Sầu nhìn mà muốn rớt tròng mắt!
Dải hào quang càng kéo càng dài, đồ vật đổ ra cũng càng lúc nhiều. Những thứ như đoản kiếm xanh biếc, tiểu kiếm bằng hàn ngọc thì đã thấm vào đâu. Khiếp nhất là một cái bàn to hình dạng giống như con dao phay, một bức họa cao đến cả trượng!
”Loảng xoảng!”
”Leng keng!”
Hai tiếng vang rền.
Kiến Sầu vốn vẫn giơ tay kéo, nhưng rốt cục cũng đành phải ngừng lại. Dải kim quang vẫn còn lâu mới lôi ra hết. Không biết có bao nhiêu thứ khác nữa vẫn còn giấu trong kẽ răng tiểu chồn.
Toàn bộ gian thư phòng gần như ngập trong hào quang, ánh sáng rực rỡ muốn bỏng mắt. Trên nền nhà bừa bãi lộn xộn đủ thứ, cái gì cũng có. Bắt mắt nhất là hai con thú cưng đang bàng hoàng ngơ ngác cạnh chân Kiến Sầu...
”Những thứ này là cái gì...”
Nhìn chủ nhân có vẻ không bằng lòng rồi!
Tiểu chồn cũng lo ngay ngáy, hai con mắt ươn ướt nước mắt, kêu lên “Ô ô“.
Thôi rồi!
Cái gia tài nhỏ bé của ta bị phát hiện rồi!
Kiến Sầu chắc là đang giận lắm đây.
Trong khi chủ nhân cùng vào sinh ra tử với bằng hữu, còn mình thì lo vơ vét một đống bảo bối giấu trong kẽ răng. Mình vốn cũng chẳng tốt lành gì, kết quả là bây giờ kho báu đã bị lộ rồi. Hơn nữa lúc nãy, vì nàng đã bán mất đống đồng nát mà mình lại còn lăn ra ăn vạ nữa...
Thôi rồi, thôi rồi!
Đây là tự mình mua dây buộc mình a!
Tiểu chồn hết hy vọng rồi!
Có trời mới biết nó hoàn toàn không để vào mắt đống đồ đồng nát kia. Tất cả đúng là thứ vứt đi. Những đồ quý hiếm thật sự trước giờ đều được nó giấu hết trong răng chứ làm sao lại quăng vào túi trữ vật của Kiến Sầu được chứ? Chỗ đó chỉ là chỗ nó đổ rác mà thôi!
Ô ô ô...
Đều tại nó đắc ý vênh váo quá thể. Bây giờ có muốn khóc cũng không được nữa rồi!
Trong miệng tiểu chồn vẫn còn giữ lại một khúc của dải hào quang, chỉ có điều lúc này ánh sáng trên đó đã dần dần nhạt đi. Bởi vậy nên hình thù nguyên bản của nó rốt cục cũng hiện rõ.
Đó là một khúc lụa dài nhưng màu sắc không vàng mà lại trắng. Hay nói cho đúng hơn, mảnh lụa này ngũ sắc giao thoa khiến cho người ta thoạt nhìn khó phân biệt được là màu gì. Liếc ngang thì thấy nó đỏ nhưng nhìn xuống thì lại thành ra sắc lục.
Kiến Sầu căng khúc lụa trong tay chăm chú ngắm nhìn, sờ vào thì cảm thấy chất vải thoáng ẩn thoáng hiện, mềm mượt phiêu lãng tựa như vuốt tay vào áng mây nơi cuối chân trời. Quả thật nếu không được cầm tận tay, nhìn tận mắt thì nàng khó lòng mà tin được rằng có một khúc lụa như thế tồn tại ở trên đời.
Quả thật là thứ tốt a!
Ngoài ra...
Trên mặt đất lại còn ngổn ngang đủ mọi thứ đồ khác nữa...
Kiến Sầu chỉ nhìn cũng biết gần như mỗi một vật đều có giá trị liên thành, chỉ cần lộ ra một thứ là đã khiến cho biết bao tu sĩ phải tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán!
Tiểu chồn, đây là...
Một ý nghĩ vụt qua trong trí Kiến Sầu. Nàng từ từ ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn nó.
Tiểu chồn vẫn còn khăng khăng ngậm chặt lấy khúc lụa. Thấy nàng nhìn mình, nó từ từ há miệng, nhe hàm răng trắng đều tăm tắp ra, toét miệng cười nịnh với dáng vẻ lúng túng, bối rối.
“...”
Không gian im lặng như tờ.
Chứng cứ rành rành trước mắt, nàng còn gì mà không hiểu ra?
Tiểu chồn thường ngày vẫn giả vờ ngây ngô, thế mà lại tẩm ngẩm tầm ngầm tậu được một gia tài nho nhỏ!
Kiến Sầu lúc trước cứ thắc mắc, không biết tại sao trong đống đồng nát lại không thấy cái muỗng bạc hình dạng như cái lưỡi mà tiểu chồn đã nhặt được trong Sát Hồng tiểu giới. Hóa ra là thứ này quý giá hơn nên nó đem giấu trong miệng!
Tiểu chồn, ngươi rốt cục là loại chồn gì thế này?
Kiến Sầu buồn bực vô cùng. Ngươi lại còn có không gian chứa đồ trong người nữa ư? Đây chẳng phải là cái túi càn khôn dài thòng ở trong miệng nó sao?
Đáng chán hơn nữa là...
Người không bằng chồn, người không bằng chồn a!
Kiến Sầu đâm ra phẫn hận đập đầu xuống đất: Chỉ cần thứ rác rưởi ở trong kẽ răng của nhân gia người ta là đủ để cho mình hoành hành Cực Vực rồi!
Thiên lý ở đâu a...