Ta Không Thành Tiên

Chương 94: Chương 94: Lòng hiếu thắng




Nơi cách Nhai Sơn gần nhất chính là Hắc Phong Động ở gần Phi Thiên trấn này.

Lại điên cuồng lợi dụng gió đen để luyện thể, theo Kiến Sầu biết, trừ phương pháp luyện thể Nhân Khí sợ rằng không có loại thứ hai.

Không lâu trước, trước lúc đến ẩn giới Thanh Phong am, Khúc Chính Phong nói với nàng rằng hắn đã hoàn thành Hắc phong văn cốt, chắc chắn là hoàn thành ở đây.

Đi trên đất bằng, tắm gió xuân, rất nhàm chán.

Là một tu sĩ Nguyên Anh kì thượng đỉnh, hắn đương nhiên có vốn liếng nói câu này.

Chuyện luyện thể này thực ra càng sớm càng tốt, bởi vì lúc đến tu vi như Khúc Chính Phong mới đi luyện thể thì hết thảy đều sẽ trở nên đơn giản, nhàm chán là đúng.

Chỉ có điều...

Rốt cuộc hắn vẫn đi trước nàng, làm trong lòng Kiến Sầu rất không thoải mái.

Con người luôn luôn canh cánh trong lòng vì thất bại của mình, mà Kiến Sầu cũng chỉ là một người bình thường.

Nhìn Khúc Chính Phong không vừa mắt mới là bình thường.

Nàng im lặng nhìn nét gạch chéo mình gạch trên vách đá, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, khoanh chân ngồi xuống dưới vách động, như một tảng đá dù cuồng phong thổi thế nào cũng ngồi yên không động.

Đấu bàn sáng lên xoay tròn dưới chân, lại không hề bị gió đen gây trở ngại.

Từng tia linh khí bị Kiến Sầu hút tới tích tụ trong thân thể.

Từ tổ khiếu mi tâm nàng một lần nữa xuất hiện ánh sáng lấm tấm sư sao trời.

Từng giọt từng giọt...

Linh khí hao tổn trong quá trình xông vào Hắc Phong Động lại bắt đầu dần dần được bổ sung.

Thỉnh thoảng lại có một hai lưỡi phong nhận lạc đường bay đến chỗ Kiến Sầu làm tóe ra một đóa hoa máu, Kiến Sầu cũng xem như không thấy.

Rất rõ ràng, càng đi vào trong phong nhận lại ngày càng lợi hại, bây giờ cắt sâu thấu xương cũng bất quá mới chỉ là bắt đầu.

Nếu trên người không đủ linh lực, Kiến Sầu sợ là sau này mình sẽ bị một cơn gió cạo thành xương trắng, ném ra khỏi Hắc Phong Động.

Luyện thể có thể thất bại, nhưng tính mạng vẫn cần phải giữ.

Vừa rồi tiêu hao quá lớn, bây giờ phải bù lại, cần mất thời gian không ngắn.

Lúc Kiến Sầu mở mắt ra liền cảm thấy nước trong chiếc bát ở thiên nguyên chính giữa đấu bàn dường như lại đầy hơn một chút. Tu luyện trong Hắc Phong Động mặc dù đau khổ nhưng tốc độ rõ ràng không chậm.

Bởi vì khổ cho nên mới nhanh.

Thế gian này, trả giá và thu về luôn ngang nhau ở một mức độ nhất định nào đó.

Trúc cơ hậu kì...

Từ sau khi tiến vào trúc cơ hậu kì, kích cỡ đấu bàn tăng trưởng quả thực khó khăn gấp nhiều lần.

Dù sao tu sĩ thu nạp bao nhiêu linh khí cũng quyết định đấu bàn tăng trưởng bao nhiêu, cùng một bán kính tăng thêm nhưng càng ra bên ngoài hình tròn lại cần thu nạp càng nhiều linh khí hơn.

Kiến Sầu bấm ngón tay tính toán sơ qua, quả thật là tu luyện không có năm tháng ngắn dài, nếu theo tốc độ này, mình muốn tu lên một trượng tám chín thước thì không thể không mất sáu tháng một năm.

Hơn nữa kết đan cũng không phải một chuyện dễ dàng gì.

“Ôi...”

Thở dài một tiếng, cuối cùng Kiến Sầu chậm rãi đứng dậy, lần nữa đi vào giữa Hắc Phong Động, tiếp tục tiến lên.

Sau khi qua hai trăm thước, kích cỡ phong nhận lại càng khoa trương.

Kiến Sầu đã không chú ý đến quần áo của mình nữa.

Một đao lại một đao xé rách da dẻ máu thịt, chém vào xương bắn ra một đốm thanh liên linh hỏa, sau đó lại nhanh chóng khép lại.

Cảm giác gần như biến thái lần trước lại xuất hiện.

Xương vỡ vụn rồi lại tự liền.

Mỗi một bước tiến lên đều giẫm lên máu tươi của mình.

Cuối cùng Kiến Sầu cũng biết cảm giác phải bò đi rốt cuộc là thế nào.

Hắc Phong Động dường như vĩnh viễn không có đáy, hành hạ dường như vĩnh viễn không có chừng mực.

Điều an ủi duy nhất có lẽ chính là đủ loại chữ khắc xuất hiện trên vách động, đều là các tu sĩ tiến vào Hắc Phong Động trước đây để lại.

Ba trăm thước.

“Ba trăm thước, áo quần rách rưới, xương trắng lộ ra. Xung Tiêu tông, Triệu Cửu!”

“Nhầm rồi, gió đen Hắc Phong Động không phải lưu manh mà là bán thịt lợn, thịt của tại hạ rơi mất rất nhiều“.

“Áo bào mặc quang đã hủy, ta còn áo bào huyền quang. Ba trăm thước đã là cái gì?”

Khóe miệng Kiến Sầu giật giật, thì ra người viết chữ thứ ba có rất nhiều bảo bối.

Áo bào huyền quang còn cao hơn áo bào mặc quang một cấp bậc.

“Trứng đau quá“.

“Này bên phải, cái đó vẫn còn chứ?”

“Thật là nghị lực, bội phục bội phục!”

Này! Có thể đổi đề tài khác được hay không?

Kiến Sầu vội đọc những chữ khác.

“Các ngươi kém thật. Bần tăng có thân đồng tử kim cương bất hoại, qua Hắc Phong Động này như uống nước thôi“.

“Ha ha“.

“Lừa trọc còn thân đồng tử à? Bản công tử rất thích. Hoa công tử Cảnh Dương cung“.

Sống lưng lạnh buốt!

Vị Hoa công tử này rốt cuộc khẩu vị kiểu gì?

Kiến Sầu bóp trán.

“Ba trăm thước, đạo ấn vảy rồng tỉnh giấc, nhờ họa được phúc, nguyện theo đường cũ của các đạo hữu, quyết chí tiến lên!”

“Bố hở cả xương bắp đùi rồi, bò đến đây vẫn con nghĩ khắc một câu: Người bên phải này là Chu Thừa Giang Long Môn!”

Không nhịn được cúi đầu nhìn xuống eo mình, một phong nhận to lớn nhanh chóng xẹt qua, Kiến Sầu thề, hình như nàng nhìn thấy cả nội tạng của mình.

Thế thì xương bắp đùi đã là cái gì?

Có điều...

Đạo ấn vảy rồng thức tỉnh, Long Môn, Long Môn, xem ra pháp môn tu luyện có chút kì lạ.

Hơn nữa người đuổi theo Chu Thừa Giang tiến vào Hắc Phong Động này có thể đi vào ba trăm thước, tuyệt đối cũng là một kì nhân, nghị lực kinh người.

Kiến Sầu lại thấy tò mò.

Ánh mắt tiếp tục di chuyển, lần này Kiến Sầu sửng sốt.

Trước nàng đã đoán Khúc Chính Phong từng đi vào đây, hơn nữa đã hoàn thành Hắc Phong Khắc Cốt, sợ là sẽ không dừng lại ở ba trăm thước, cho nên ở đây hẳn cũng có chữ của hắn.

Có điều Kiến Sầu không nghĩ tới lại có nhiều chữ như vậy.

Một đám chữ nhỏ chi chít từ trên xuống dưới, rộng phải hơn ba thước, gần như hiện đầy vách động trước mắt Kiến Sầu.

“Long Môn, đạo ấn Long Lân“.

Sáu chữ mở đầu đập vào mắt Kiến Sầu không khác gì sấm sét.

Tiếp theo không ngờ lại là hình vẽ một đạo ấn, sau đó có lời giải thích rất tỉ mỉ.

“Công pháp tu luyện của Long Môn lấy rồng làm căn cơ, nghe đồn thượng cổ có rồng vàng năm chân hạ xuống Long Môn, bị mắc ở chỗ nước cạn, hóa ra các loại đạo ấn cho đệ tử Long Môn tu luyện. Đạo ấn Long Lân là đạo ấn hộ thân xếp thứ ba trong giới tu hành Thập Cửu Châu, sau khi mở ra sẽ có vảy rồng phủ bên ngoài thân thể...”

Từng chữ từng câu hết sức rõ ràng, quả thực không khác gì sách vở.

Cuối cùng giọng điệu trở nên thờ ơ: “Đạo ấn Long Lân dù tốt, tiếc là không biết vẩy ngược ở đâu. Đáng tiếc“.

Rồng có vẩy ngược, chạm vào là chết.

Kiến Sầu cẩn thận đọc hết những chữ nhỏ này, chỉ có một loại cảm giác chấn động lòng người.

Nàng mới đến Thập Cửu Châu chẳng bao lâu nhưng cũng biết công pháp tu luyện của Long Môn luôn luôn vô cùng thần bí, không phải đệ tử thân truyền nội môn không thể học, mà cũng tồn tại một Long Môn thật sự. Nghe đồn phàm phu tục tử chỉ cần nhảy qua Long Môn là có thể nhận được truyền thừa đến từ viễn cổ, từ đó con đường tu luyện sẽ rất bằng phẳng.

Đây cũng là nguyên nhân Long Môn mặc dù suy tàn nhưng vẫn được xếp trong Thượng Ngũ.

Nhưng bây giờ bí mật bất truyền của Long Môn lại bị viết rõ ràng trên vách động ba trăm thước trong Hắc Phong Động.

Nếu có người biết được...

Kiến Sầu nhất thời lại không dám tưởng tượng.

Là Khúc Chính Phong sao?

Từ đâu hắn biết bí mật bất truyền của Long Môn?

Vì sao lại đàng hoàng khắc cơ mật như vậy lên trên vách động?

Một khi bị Long Môn biết được, hắn sẽ gặp phải sóng gió như thế nào?

Phía trước Chu Thừa Giang mới nói đạo ấn của mình thức tỉnh, phía sau Khúc Chính Phong đã phân tích rõ ràng, nói là tát vào mặt cũng không quá đáng.

Căn bản chính là chơi khăm.

Như sau đó bị người khác nhìn thấy, Chu Thừa Giang Long Môn sẽ trở thành trò cười.

Kiến Sầu vô thức muốn xóa chữ viết bên trên đi, nhưng lúc chuẩn bị động thủ lại không thể nào xóa đi được.

Liên quan gì đến mình chứ?

Chữ người khác để lại, nàng có tư cách gì xóa đi?

Tay Kiến Sầu chậm rãi hạ xuống.

Mày nhíu chặt một hồi lâu, Kiến Sầu mới thu ánh mắt phức tạp lại, tiếp tục đi về phía trước.

Hắc Phong Động còn rất dài.

Một bước.

Hai bước.

Ba bước.

Kiến Sầu không đi được nữa, từng hàng chữ viết xuất hiện trong đầu nàng, chính là về đạo ấn Long Lân đó.

Đạo ấn hộ thân xếp hạng thứ ba ở Thập Cửu Châu.

Người ngoài có lẽ thấy những chữ Khúc Chính Phong để lại cũng không thể học được, nhưng Kiến Sầu thì khác.

Nàng có thiên hư chi thể.

Thiên hạ gần như không có đạo ấn nào nàng không thể dùng được.

Đứng trong động cuồng phong thổi điên cuồng, lần đầu tiên Kiến Sầu rơi vào yên lặng lâu dài.

***

Ngoài Hắc Phong Động.

Triệu Vân Tấn ngồi xếp bằng trên vách núi đối diện Hắc Phong Động, gần như toàn bộ tinh thần đều tập trung ở cửa Hắc Phong Động.

Gió đã thổi mười hai canh giờ rồi, tuy nhiên bên trong lại không có một người nào đi ra.

Chuyện này không hề giống dự tính ban đầu của ả.

Ánh mắt âm trầm quét về phía bên trái cách đó không xa. Bóng dáng Thương Liễu Phàm và hai người từ Nhai Sơn đến liền xuất hiện trong mắt.

Đột nhiên một bóng người ngọc thụ lâm phong trong đó di động, Nhan Trầm Sa quay đầu lại, dường như phát hiện ánh mắt của Triệu Vân Tấn, không ngờ lại mỉm cười đáp lại.

Triệu Vân Tấn hết sức sợ hãi, vội vàng lúng túng thu ánh mắt lại, thầm hận trong lòng.

Hoàn toàn không ngờ được.

Sau khi báo với Hứa Lam Nhi về chuyện bên này, ả liền nghĩ đến Thương Liễu Phàm, thế là thông báo cho hắn. Không ngờ Thương Liễu Phàm lại dẫn hai tên Nhai Sơn phiền phức này tới.

Tu vi cao không nói, tâm tư cũng không đoán ra được.

Nay Thập Cửu Châu còn ai không biết Tiễn Chúc phái lại dám đối nghịch với Nhai Sơn. Hai nhà sớm đã như nước với lửa, nếu không phải đều có chút danh vọng, chỉ sợ bây giờ đã quyết sống mái với nhau rồi.

Có điều Nhai Sơn là danh môn chính phái, không tiện động thủ với bọn chúng thôi.

Bây giờ lại trùng hợp thế này. Hai tu sĩ Nhai Sơn vừa lúc đến Phi Thiên trấn làm việc, vừa lúc Thương sư đệ đang nói tình hình với bọn họ, vừa lúc mình nhắn tin cho Thương sư đệ, vừa lúc Thương sư đệ cũng nói luôn với bọn họ.

Nhiều cái “vừa lúc” như vậy làm cho Triệu Vân Tấn không sao đối phó được.

Một Nguyên Anh kì, một Kim Đan kì, vừa tới đã ép mình đến tuyệt lộ.

May mà Triệu Vân Tấn đã hòa giải, bên trong dù sao thì là tu sĩ Nhai Sơn, nay xử lí việc này cũng là tu sĩ Nhai Sơn, ai biết có bao che lẫn nhau hay không? Cho nên Triệu Vân Tấn đề nghị không nên để người khác nghi ngờ. Trước khi tu sĩ của Tiễn Chúc phái đến, bọn họ sẽ cùng chờ bên ngoài, ai cũng không được đi vào.

Cho nên bây giờ Triệu Vân Tấn và hai tu sĩ Nhai Sơn đều đang ở đây.

Nhưng...

Thương Liễu Phàm ở môn phái nhà mình lại đi theo hai tu sĩ Nhai Sơn đó, chuyện này khiến Triệu Vân Tấn hận nhất, lại chỉ biết tức giận mà không dám nói gì khác.

Ả thầm nắm chặt nắm đấm, cố nén giận hờn và phẫn nộ.

Nhan Trầm Sa bên kia dù thấy ả vẫn chưa bùng nổ nhưng lại biết không còn kém bao nhiêu nữa.

Ngón tay móc ống tiêu nhẹ nhàng chuyển động, Nhan Trầm Sa nhướng mày cười, nhìn về phía cửa Hắc Phong Động.

Đại sư bá...

Đúng là ngoài dự đoán của mọi người.

Lúc đầu bọn họ ai cũng cho rằng Kiến Sầu nhiều nhất hai ba canh giờ sẽ đi ra, còn lo lắng hồi lâu, không ngờ một ngày đã qua mà từ Hắc Phong Động bay ra vẫn chỉ có đá vụn và một đống giẻ rách kì quái.

Đừng nói là đại sư bá Kiến Sầu, dù là một bóng ma cũng không có.

Nếu không phải lúc đầu Triệu Vân Tấn khẳng định Kiến Sầu ở bên trong, hơn nữa còn bố trí đại trận vây khốn đắt tiền bên ngoài, hắn cũng không tin bên trong có người.

Bây giờ cả Nhai Sơn đều biết chuyện này, có điều một mình Nhan Trầm Sa đã đủ ứng phó, cho nên Nhai Sơn chỉ chuẩn bị nhân thủ chứ chưa phái tới đây.

Nhan Trầm Sa cũng khí độ ung dung.

Hắn bấm ngón tay tính, tòa trận pháp này chỉ có thể duy trì mười ngày, lại phải tốn hao rất nhiều, rất nhiều linh thạch. Thời gian trôi qua cũng đồng nghĩa linh thạch bị đốt cháy.

Ai da, đúng là chỉ mong đại sư bá Kiến Sầu ở trong Hắc Phong Động vài ngày nữa, xem đám Tiễn Chúc phái nghèo rớt này có nghèo chết không?

Thích Thiếu Phong ngồi bên cạnh đã nhìn chằm chằm gió đen lượn vòng trong Hắc Phong Động rất lâu. Thấy Triệu Vân Tấn bên kia nhìn trận pháp không ngừng nhấp nháy, hai mắt dường như sắp chảy máu, dường như trận pháp đó rất quan trọng, hắn cứ cảm thấy có chỗ nào không phù hợp, không nhịn được truyền âm nói: “Nhan sư huynh, có phải con bé kia có gì không phù hợp không? Ta thấy sắc mặt nó kém lắm“.

“À“.

Ngón tay Nhan Trầm Sa dừng vuốt ve ống tiêu. Hắn suy nghĩ một lát rồi nghiêm trang nói: “Nhất định là sốt ruột đại sư bá còn chưa từ bên trong đi ra, không có việc gì đâu“.

Thế à?

Vì sao nhìn có vẻ con bé Triệu Vân Tấn này còn coi trọng trận pháp hơn?

Xem ra là ảo giác của mình thôi.

Thích Thiếu Phong nhíu hai hàng lông mày đẹp, lại hỏi: “Vậy chúng ta cũng ở bên ngoài đợi người của Tiễn Chúc phái đến? Đến lúc đó bọn chúng có cậy thế bắt nạt người không?”

Cậy thế bắt nạt người?

Lời này dù thế nào cũng không phải nói về Tiễn Chúc phái được.

Nhan Trầm Sa không nhịn được nhìn Thích Thiếu Phong một cái, thầm nghĩ lần này dẫn hắn ra ngoài thấy việc đời là đúng.

Kim Đan kì, nên thấy máu rồi.

Nhan Trầm Sa mỉm cười, khuôn mặt mang vài phần phong nhã, thản nhiên truyền âm: “Chờ đi. Một đàn cá đang chuiv ào trong lưới. Còn cậy thế bắt nạt người khác à? Yên tâm, Nhai Sơn ta chính là danh môn“.

Thích Thiếu Phong ngẩn ra, có hiểu hay không: “Cũng đúng. Nhai Sơn ta là danh môn chính phái, bọn chúng cũng không dám ỷ thế bắt nạt bọn ta“.

“Ôi...”

Nhan Trầm Sa thở dài một tiếng, cuối cùng không nói gì nữa.

Không khí mang theo hơi lạnh, sương trắng lạnh giá đọng trên vỏ cây lê già khô khốc.

Thu đã muộn, đông sắp đến.

Trên mặt đất đã lạnh giá, dưới lòng đất vốn nên ấm áp hơn, có điều ngoại trừ Hắc Phong Động.

Xẹt...

Cuồng phong thổi đến cắt bay miếng thịt trên vai, lộ ra xương trắng nhuộm máu.

Vù!

Khi phong nhận lướt qua, một đốm linh hỏa từ xương vai Kiến Sầu bốc lên, không ngờ lại hòa tan cả gió đen.

Lúc dùng thanh liên linh hỏa luyện thể, bộ xương nàng đã hấp thu linh hỏa vĩnh cửu vào, linh hỏa bất diệt được linh khí chăm sóc trong quá tình Kiến Sầu tu luyện hàng ngày, không những sẽ không suy yếu mà ngược lại ngày càng mạnh mẽ.

Lúc này chỗ mạnh mẽ của phương pháp luyện thể Nhân Khí đã hiện ra.

Còn Kiến Sầu cuối cùng cũng hiểu được hắc phong văn cốt là thế nào.

Phong nhận của gió đen thổi qua gân cốt Kiến Sầu, lúc đụng tới khớp xương mềm yếu sẽ phát ra tiếng đinh đinh đang đang, đó là hiệu quả luyện thể tầng thứ tư của Kiến Sầu.

Mỗi một khớp xương đều có linh châu cứng rắn bảo vệ, thậm chí xương cổ họng cũng không phải ngoại lệ.

Chỗ gió đen có thể gây ra thương tổn đều là thân xương của Kiến Sầu.

Linh hỏa bốc lên luyện hóa gió đen, chỉ một thoáng đã để lại một vệt khí đen mơ hồ bám vào bộ xương Kiến Sầu, hình thành một sợi tơ đen nhỏ bé như một nét mực.

Lúc đầu những nét mực như vậy còn rất ít, nhưng cùng với lộ trình tiến lên của Kiến Sầu, sau khi gió đen bị luyện hóa, những nét mực để lại trên bộ xương cũng ngày càng nhiều.

Từ từ tích lũy...

Xẹt!

Một lưỡi phong nhận xẹt qua xương bắp đùi Kiến Sầu.

Lúc này Kiến Sầu nhìn thấy trên xương trắng dường như bị người ta dùng ngọn bút nhẹ nhàng vẽ một vết.

Đây chính là hắc phong văn cốt.

Kiến Sầu ngẩng đầu lên, đã bốn trăm thước rồi.

Nàng không nhịn được cảm thấy u sầu: Khúc Chính Phong đã hoàn thành hắc phong văn cốt, điều này có nghĩa hắn đã... đen đến tận xương rồi!

Mình cũng phải bước lên con đường không về này sao?

Trên vách đá trước mặt vẫn có những hàng chữ viết, Kiến Sầu đã hơi quen thuộc.

“Bốn trăm thước, cực hạn rồi, ngày khác quay lại sau. Xung Tiêu tông, Triệu Cửu“.

“Không đi được nữa, ngàn vàng bãn xương. Ai mua không?”

“Để lại xương bắp đùi ngươi, ta mua“.

Ngàn vàng bán xương? Người ta là ngàn vàng mua xương, hắn lại ngàn vàng bán xương, đúng là được mở mang tầm mắt. (ND: Chuyện kẻ rằng xưa có ông tướng nào đó cần mua ngựa tốt mà không mua được. Gã quân sư lại bỏ ngàn lượng vàng mua một bộ xương thiên lí mã về. Tướng chửi, quân sư bảo chờ xem. Sau mọi người đồn nhau, xương thiên lí mã mà lão này còn mua ngàn vàng, thế thiên lí mã còn sống chắc đắt lắm. Thế là ùn ùn mang ngựa đến bán, toàn bảo mã lương câu blah blah)

Trong ba người này đã có hai người chuẩn bị bỏ cuộc ở bốn trăm thước.

Quả thật Hắc Phong Động không dễ đi vào.

Nếu không phải nàng có phương thức luyện thể khác thường, sợ là cũng không đi vào được đến đây mà từ ba trăm thước đã là cực hạn rồi.

Hai người này dù quyết định từ bỏ nhưng cũng đúng là rất tài giỏi.

“Thằng nào nói người chết trứng hướng lên trời? Đứng ra xem bố có đánh chết thắng đó không?”

“Chẳng lẽ thành hoạn quan rồi?”

“Nhìn hai vị bên phải, chợt thấy đũng quần lạnh buốt. Thương thay!”

Này...

Kiến Sầu bất lực.

Ba tên này thật là lắm trò.

“Bần tăng lại nhặt được một chiếc mõ lớn của Phật gia trên vách động. Hắc Phong Động ở Trung Vực các ngươi lẽ nào từng có cao tăng đi vào? Lạ thật, lạ thật!”

“Đọc lời ngông cuồng của lừa trọc, đưa mắt nhìn tứ phương, chỉ thấy vách đá đầy đồng nát. Chất liệu dù tốt nhưng cũng không dùng luyện khí được nữa. Thôi, bốn trăm thước đủ rồi, tận hứng quay về“.

“Cách sông vẫn hát hậu đình hoa. Nhặt được mõ, rất tốt. Hoa công tử Cảnh Dương cung“.

Đọc xong, Kiến Sầu luôn cảm thấy một câu cuối cùng có chỗ nào đó là lạ.

Không nhịn được xoa xoa cánh tay, Kiến Sầu cũng nhìn xung quanh.

Vách động do hàng năm bị gió đen bào mòn nên những kết cấu tổ ong giống như thôn phong thạch lại càng rõ ràng.

Nhìn vách đá hoa văn kì dị này, nàng cảm thấy trong đầu có một tia sáng lóe lên rất nhanh nhưng lúc muốn bắt lấy lại biến mất vô tung.

Trên vách động đích xác có không ít đồ, có điều đều đã hư hỏng không thể dùng được.

Con chồn nhỏ lúc này đã chỉ có thể nằm im sau gáy Kiến Sầu như đã chết, dường như cũng không muốn bị phong nhận lóc xương, nhìn thấy mấy thứ này cũng không chạy ra nữa.

Kiến Sầu thu ánh mắt lại, quả thật cũng tò mò vì chiếc mõ lớn còn lại đó.

Kì thực không nhất định mỗi một người từng tới đây đều để lại chữ, có lẽ đó là một vị cao tăng Bắc Vực nào đó để lại.

Còn người tự xưng bần tăng đó nói Trung Vực là Trung Vực của các ngươi, chắc chắn không phải người Trung Vực.

Tiếp theo chắc là đến lượt Chu Thừa Giang rồi?

Thu lại suy nghĩ, Kiến Sầu còn nhớ trình tự những người ghi lại này.

Đưa mắt nhìn lại, nàng đột nhiên ngớ ra.

“Sao lại như thế được?”

Chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, dường như cực kì tốn sức, lại dường như cố gắng khắc chế tâm tình hưng phấn và run rẩy, có lẽ còn có một sự hoảng hốt kì diệu.

Chữ “Bố” đầu tiên phải vạch rất nhiều nét mới hoàn thành.

“Bố lại tới đây trước hắn? Chẳng lẽ lưu manh cũng có mùa xuân? Đang đi tự dưng lĩnh ngộ ra một đạo ấn từ trong phong nhận. Chẳng lẽ ra khỏi Hắc Phong Động, bố cũng có thể trở thành thiên tài tuyệt thế được các đại môn phái tranh giành? Ha ha ha...”

Sau những lời cực kì lộn xộn này mới là những chữ của Chu Thừa Giang.

“Đạo hữu thiên phú dị bẩm, tại hạ bội phục. Đáng tiếc tư chất đần độn, nghiên cứu phong nhận rất lâu vẫn không thu hoạch được gì, chỉ than vô duyên“.

Nhất thời Kiến Sầu không nói nên lời.

Đây mới đúng là tuyệt đối không ngờ.

Vị đạo hữu bò phái sau thê thảm gần chết không ngờ lại chạy lên trước Chu Thừa Giang. Chắc hẳn trên đường từng gặp mặt nhau, ngay cả chính hắn cũng không thể tin được mình lại vượt qua Chu Thừa Giang.

Đó chính là Chu Thừa Giang Long Môn, đệ nhất nhân Trúc Cơ kì trước Tạ Bất Thần.

Kiến Sầu vốn tưởng nhất định không thể nhìn thấy chữ viết hắn lưu lại nữa, lại không nghĩ rằng còn có một “vui mừng bất ngờ” đang chờ chính mình như vậy.

Dựa vào cái gì vị đạo hữu kia có thể vượt qua Chu Thừa Giang?

Ánh mắt nàng bất giác rơi vào hai chữ “Đạo ấn“.

Người này dường như trời sinh tính tình nhí nhố, rất ngẫu hứng, không ngờ lại lĩnh ngộ ra đạo ấn từ phong nhận?

Đièu này có khác nào tự nghĩ ra tuyệt chiêu công pháp?

Chu Thừa Giang biết có thể lĩnh ngộ, cho nên cố ý tìm hiểu, có điều không thu hoạch được gì.

Vậy còn Khúc Chính Phong thì sao?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Kiến Sầu lập tức xem tiếp.

“Được hai đạo hữu bên phải gợi ý, lĩnh ngộ phong nhận, quả nhiên được một đạo ấn. Dùng thử rất là tuyệt diệu“.

Hàng chữ này cho người đọc cảm giác hoàn toàn khác những chữ thiết họa ngân câu phía trước.

Kiến Sầu đưa tay sờ, chỉ thấy mỗi một chữ đều khắc thật sau vào vách động. Lúc ngón tay nàng lướt qua, không ngờ lại có một loạt phong nhận nhỏ bé từ trong nét chữ bay ra.

Kiến Sầu lập tức rút tay. Lúc nhìn xuống thì ngón tay đã đầy máu tươi.

Đây chính là “Dùng thử rất là tuyệt diệu” sao?

Kiến Sầu ngơ ngác nhìn vách động rất lâu, chậm rãi giơ ngón tay lên, bình tĩnh mà lãnh đạm đưa lưỡi liếm máu tươi trên ngón tay.

Mùi máu tanh.

Nàng liếc mắt nhìn vô số phong nhận bay nhanh ra ngoài.

Đến bốn trăm thước, phong nhận lại bắt đầu nhỏ đi, nhưng mỗi một lưỡi phong nhận đều từ vô sắc dần dần biến thành màu xám đen, có cảm giác lại càng đáng sợ.

Đạo ấn...

Sẽ là cái gì?

Vết thương trên ngón tay Kiến Sầu đã nhanh chóng biến mất.

Cảm giác ấm áo trên đầu lưỡi làm nàng nhớ đến máu tươi tràn lên cổ họng trên đỉnh Hoàn Sáo ngày trước.

Đại sư huynh?

Đạo ấn Long Lân là một, phong nhận là hai...

Mọi người đều đang lĩnh ngộ, mình há có thể lạc hậu?

Dứt khoát đi về phía trước ba bước, xẹt xẹt xẹt, ba lưỡi phong nhận chém đến, xương trắng trên người Kiến Sầu bắn ra ba đốm linh hỏa.

Nàng cau mày, lại không lùi một bước nào mà ngồi xếp bằng chính giữa Hắc Phong Động.

Phía trước là vô vàn phong nhận màu xám đen.

Kiến Sầu ngước mắt, không lo không sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.