Hứa Lam Nhi còn không hiểu Triệu Vân Tấn sao?
Lúc đầu chưởng môn Chúc Tâm thu đồ đệ, vì tâm tính rất giống Chúc Tâm
nên Hứa Lam Nhi được thu làm đệ tử cuối cùng. Nếu không có gì bất ngờ,
sau này Chúc Tâm tu thành đại đạo, Hứa Lam Nhi sẽ là chưởng môn kế tiếp
của Tiễn Chúc phái. Lúc đó Triệu Vân Tấn đã là tu sĩ trúc cơ hậu kì, lại lập tức trở giáo theo Hứa Lam Nhi trong cuộc nội đấu của môn phái, cũng bởi vậy giành được thiện cảm của Chúc Tâm, địa vị trong môn phái được
nâng cao khá nhiều.
Lựa gió lái thuyền là bản lĩnh giỏi nhất của nữ nhân này.
Không dưng vô cớ tại sao lại giết Trịnh Vân Nhi?
Nhất định chuyện này có nguyên nhân, đã có Kiến Sầu Nhai Sơn xuất hiện,
nếu nói Triệu Vân Tấn không giá họa, Hứa Lam Nhi cũng không thể tin
được.
Triệu Vân Tấn bị Hứa Lam Nhi vạch trần, tiếng khóc dần dần dừng lại.
Ả cúi đầu xuống nhìn thi thể nằm trên mặt đất một cái, nói: “Lúc đầu là
ta bị tiện nhân Nhai Sơn đó đánh bay ra ngoài, Trịnh sư muội cứu ta tỉnh lại. Ta... Ta nhất thời bị thương nặng, bị quỷ nhập hồn, liền dùng công pháp Lam Nhi sư tỷ dạy. Không ngờ Trịnh sư muội không chịu nổi, lập
tức... tập tức chết mất. Xung quanh không ít người nhìn thấy, ta đành
phải vu oan cho Nhai Sơn... Nếu không có con ranh Kiến Sầu kia thì đã
không có chuyện này!”
Nói xong lời cuối cùng, âm thanh của ả đã trở nên vặn vẹo.
Bên kia ngọc giản, Hứa Lam Nhi khẽ hừ một tiếng.
“Coi như ngươi thông minh, lần này Trịnh sư muội không chết uổng. Đã có
người nhìn thấy, chúng ta chỉ cần khẳng định thì đó chính là sự thật.
Nhiều người xói chảy vàng, chết không đối chứng, để ta xem xem lần này
Nhai Sơn lấy cái gì ngăn cản? Ta sẽ bẩm báo việc này với sư tôn, ít ngày nữa sẽ phái người đến giúp ngươi làm việc. Ngươi đang ở nơi nào?”
“Ta... Ta đã về Phi Thiên trấn“.
Triệu Vân Tấn nơm nớp lo sợ đáp.
“Đồ ngu!”
Giọng Hứa Lam Nhi lập tức trở nên khinh miệt.
“Lúc này vị đại sư tỷ Nhai Sơn đó nhất định còn đang ở trong Hắc Phong
Động. Ngươi lập tức rời khỏi Phi Thiên trấn đến chờ sẵn cho ta, nếu để
nó chạy mất, không thể bắt tại trận thì có vu oan thế nào cũng không
tốt!”
Bời vì khi đó Triệu Vân Tấn bị đánh ra ngoài Hắc Phong Động, lại không có người nào nhìn thấy Kiến Sầu ra tay.
Nếu trong thời gian này Kiến Sầu biến mất, Vân nhi lại đã chết, ai có thể khẳng định chính là Kiến Sầu?
Cho nên nhất định phải chặn Kiến Sầu ở cửa Hắc Phong Động.
Triệu Vân Tấn cảm thấy kinh hồn táng đảm.
“Hứa sư tỷ, ý sư tỷ là...”
Không ngờ lại định lợi dụng chuyện lần này để làm khó Nhai Sơn đến cùng, làm khó Kiến Sầu đến cùng, đuổi tận giết tuyệt!
Đây là điều Triệu Vân Tấn tuyệt đối không nghĩ tới, tuy nhiên lại là chuyện ả hi vọng nhìn thấy.
Vẻn vẹn kinh ngạc chốc lát, ả liền nắm chặt ngọc giản, gật đầu nói: “Vân Tấn hiểu rồi, sẽ lập tức đi ngay“.
“Rất tốt!”
Hứa Lam Nhi nói một câu rồi cắt đứt liên lạc.
Chắc chắn là ả sẽ lập tức đi tìm Chúc Tâm báo cáo việc này.
Bên này, Triệu Vân Tấn hồi hộp một hồi lâu, cúi đầu nhìn xác chết dưới đất, trong ánh mắt sợ hãi còn xen lẫn một chút chán ghét.
Bây giờ lại phải chạy tới Hắc Phong Động lần nữa, chẳng lẽ mình còn phải mang theo cái xác này?
Triệu Vân Tấn không muốn dùng túi càn khôn đựng người chết lần nữa.
Tiện tay phất một cái, ả bày một trận pháp bảo vệ trên mặt đất bao phủ
cái xác Trịnh Vân Nhi rồi mới lấy ra một viên đan dược cho vào miệng
ngậm. Sau đó ả mở cửa ra ngoài, bày một trận pháp cấm chế trên cửa, cuối cùng phi thân rời khỏi nơi này.
Một vệt ánh sáng xanh bay vút về phía chân trời.
Trong viện yên lặng, bên ngoài lại truyền đến âm thanh ồn ào.
Không lâu sau khi Triệu Vân Tấn bay đi, một bóng người chậm rãi xuất hiện trong sân, chiếc áo bào trắng không dính một hạt bụi.
Chính là Bùi Tiềm.
Hắn thoáng nhìn chân trời đã không còn ánh sáng xanh, hơi nhướng mày
xoay người lại nhìn cửa phòng đóng chặt, trong lòng không khỏi nghi
hoặc: “Tự nhiên quay vè một chuyến, còn bày cả trận pháp cách âm, sau đó lại đến Hắc Phong Động, còn ả sư muội thì vẫn không thấy đâu. Lạ
thật...”
Suy nghĩ một lát, Bùi Tiềm đảo mắt, nhếch môi đi thẳng tới.
Trên cửa có cấm chế, tuy nhiên không có trở ngại gì.
Thứ hai tông âm dương Bắc Vực am hiểu nhất chính là trận pháp.
Bùi Tiềm đưa tay ra, trên tay liền xuất hiện hai vệt sáng đen trắng quấn quanh ngón tay. Lúc ngón tay hắn chạm vào cấm chế không ngờ lại tự động hiện ra một hình bát quái xoay tròn rất nhanh.
Bụp.
Một tiếng động nhỏ vang lên.
Cấm chế biến mất.
Vẻ mặt bình thản, Bùi Tiềm ung dung mở cửa ra.
Cái xác Trịnh Vân Nhi đang nằm dưới đất chính giữa phòng.
Trong nháy mắt, Bùi Tiềm cau mày thật chặt.
Dù không nhìn thấy mặt cũng có thể thấy rõ thân thể này đã khô quắt đi quá nhiều.
Triệu Vân Tấn đã đi xa còn không biết trong tiểu viện sau lưng mình đang xảy ra chuyện gì.
Ả vẫn không ngừng bay nhanh về phía Hắc Phong Động.
Muốn chặn Kiến Sầu đương nhiên không thể chỉ có một mình. Trong lúc đang bay, Triệu Vân Tấn lấy ngọc giản truyền âm ra truyền âm cho Thương Liễu Phàm.
Nay lại chết một người nữa, không sợ vị sư đệ cố chấp này không quay về.
“Kiến Sầu Nhai Sơn giết Trịnh sư muội của ta, mời Thương sư đệ mau quay lại, cùng ta vây bắt hung thủ!”
Sau khi truyền âm rất lâu vẫn không thấy có trả lời.
Triệu Vân Tấn căm hận nghiến răng: “Đồ chết tiệt!”
Ả lật cổ tay cất ngọc giản đi, cuối cùng không đợi thêm nữa, tiếp tục bay về phía Hắc Phong Động.
Nơi nào đó trong Phi Thiên trấn.
Thiếu niên Thương Liễu Phàm nắm ngọc giản truyền âm một hồi lâu không lên tiếng.
Hai người đứng đối diện với hắn, một là Thích Thiếu Phong con trai
trưởng lão Nhai Sơn Thích Bá Viễn, một người còn lại là đại đồ đệ Nhan
Trầm Sa của trưởng lão Nhai Sơn Tất Ngôn. Lần này Bạch Nguyệt cốc bao
cáo Nhai Sơn chuyện thần bí chết bí hiểm ở Phi Thiên trấn, Chấp Sự đường liền phái hai người bọn hắn đến giải quyết.
Trong đó Nhan Trầm Sa là người chủ trì lần này, tu vi vừa tới nguyên
anh, đầu đội quan ngọc, hông đeo ống tiêu, phong độ nhẹ nhàng.
Còn Thích Thiếu Phong đương nhiên là đi ra để trải nghiệm việc đời.
Thấy Thương Liễu Phàm của Tiễn Chúc phái yên lặng một hồi lâu không nói, Nhan Trầm Sa không khỏi kì quái, mở miệng hỏi: “Thương sư đệ, sao thế?”
Thương Liễu Phàm ngẩng đầu lên, dường như hơi ngây ngẩn, trực tiếp mở
miệng nói: “Trong... Trong sư môn ta, Triệu Vân Tấn sư tỷ vừa rồi truyền âm cho ta, nói Kiến Sầu Nhai Sơn giết Trịnh sư tỷ, gọi... gọi ta cùng
đến Hắc Phong Động vây bắt hung thủ“.
“...”
Cái gì?
Thích Thiếu Phong lập tức đứng lên, trợn to mắt nhìn Thương Liễu Phàm.
Nhan Trầm Sa cũng vô cùng kinh ngạc.
Chuyện đại sư bá Kiến Sầu xuất ngoại lịch lãm lần nữa mới truyền ra
không lâu, vậy mà bọn họ lại gặp phải chuyện như thế này ở Phi Thiên
trấn.
Giết người?
CÒn là giết người của Tiễn Chúc phái?
Khả năng không lớn.
Lông mày nhất thời nhíu chặt, ngón tay Nhan Trầm Sa móc ống tiêu lên
chậm rãi vuốt ve, trầm ngâm một lát rồi mỉm cười: “Tiễn Chúc phái đã có
oan, Nhai Sơn ta đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. Vậy thì
chúng ta lập tức khởi hành đến Hắc Phong Động, cùng Triệu Vân Tấn tiên
tử vây bắt hung thủ, trả lại công bằng cho Tiễn Chúc phái!”
Thích Thiếu Phong nhìn Nhan Trầm Sa, đột nhiên không nói nên lời.
Tại Phi Thiên trấn dần dần hình thành ba phương thế lực Nhai Sơn, Bạch Nguyệt cốc, Tiễn Chúc phái.
Còn Kiến Sầu lại hoàn toàn không biết chuyện này.
Nàng cất búa đi, lấy Lý Ngoại Kính ra, suy tư một hồi lâu.
Thứ nhất, nàng đã đánh Triệu Vân Tấn bị thương, nhưng chuyện nữ tu sĩ
kia không có quan hệ gì với nàng, trong chuyện này có thể có âm mưu.
Thứ hai, vị sư phụ không đáng tin của mình đánh cuộc với Long Môn, nếu
mình không thể đánh bại Chu Thừa Giang trước tiểu hội Tả Tam Thiên, chỉ
sợ sư phụ sẽ mất kho báu.
Thứ ba, tiểu hội Tả Tam Thiên sắp tới, nàng nên tranh thủ thời gian tu luyện.
Lúc này có ba việc ở trước mặt, nàng nên chọn việc quan trọng nhất để làm.
Kiến Sầu cau mày bấm ngón tay tính toán, chung quy tu luyện vẫn là quan trọng.
Việc lựa chọn rất đơn giản.
Nàng dứt khoát tung Lý Ngoại Kính ra, thả người nhảy xuống dưới vực.
Đã quyết định, chỉ cần tu luyện, phía sau nước lũ ngập trời cũng không liên quan gì đến nàng.
Gió lạnh dưới vách núi tạt vào mặt, thân hình Kiến Sầu rơi xuống rất nhanh.
Nhưng còn chưa hạ xuống đến đáy vực, nàng đã phát hiện tình hình khác thường.
Ù ù ù...
Tiếng gió thổi quanh năm dưới đáy vực không ngờ đã mạnh hơn rất nhiều,
trên mặt đất có vô số đá vụn bị cơn lốc cuốn lên bay khắp nơi, còn có
thể lờ mờ nhìn thấy mấy bóng dáng chật vật.
“Không tốt rồi, đến lúc Hắc Phong Động hoạt động rồi, chúng ta đi thôi!”
Người lớn tiếng hô to.
Cuồng phong dữ dội thổi Lý Ngoại Kính của Kiến Sầu lắc lư. Kiến Sầu cau
mày bắt quyết, Lý Ngoại Kính phát ra ánh sáng mãnh liệt hơn, lập tức ổn
định lại trong cuồng phong.
Tuy nhiên các tu sĩ phía dưới lại đã bị cuồng phong thổi bay lung tung. Tình cảnh tạm thời nhìn vô cùng khôi hài.
Kiến Sầu hiểu ra, có lẽ là đến lúc Hắc Phong Động hoạt động mạnh như bọn họ vẫn nói rồi.
Những người này chính là những người dưới gốc cây lê già đã gặp Kiến Sầu lúc trước.
Bọn họ Hắc Phong Động, không ngờ năm nay Hắc Phong Động hoạt động sớm
hơn bình thường một hai ngày, vốn chuẩn bị đi vào đến hai trăm thước,
kết quả mới đi được một trăm thước bên trong đã có gió đen như dao thổi
ra bức lui tất cả mọi người.
Không ít người bị phong nhận gây thương tích, lúc này trên người máu
tươi giàn giụa, căn bản không thể duy trì thăng bằng được. (phong nhận
là lưỡi đao gió, hình dung gió như những lưỡi dao sắc. Airblade chính là nó)
Sau khi bị thổi ra Hắc Phong Động, gần như tất cả những người này đều bị gió cuốn vô cùng chật vật, va đập khắp nơi dưới đáy vực như ruồi mất
đầu.
Bà lão không lâu trước mới nói chuyện với Kiến Sầu bây giờ tóc bạc rối
tung, trước ngực dính máu tươi, có mấy vết thương lớn trên cánh tay và
sau lưng.
“Gió đen thổi ra rồi, mau tránh đi!”
Chát!
Chiếc gậy chống trong tay bà ta đâm mạnh vào vách đá.
Bà lão nắm chặt chiếc gậy, cuối cùng cũng ổn định được thân hình, gọi những người còn bị gió đen cuốn bên dưới.
Âm thanh của bà ta bị gió át mất, hoàn toàn nghe không rõ.
Cách chỗ bà ta không xa, một nam tu sĩ khác cũng không dễ gì ổn định
được thân hình, loáng thoáng nghe thấy tiếng gọi, quay đầu sang đang
định nói với bà lão mấy câu, lại lập tức mở to mắt hô to một tiếng: “Dư
bà cẩn thận!”
Nghe thấy tiếng gọi, bà lão hơi kinh ngạc, đột nhiên bên tai có tiếng xé gió mãnh liệt.
Một bóng đen to lớn đột nhiên ập đến.
Dư bà quay đầu lại nhìn, không ngờ đó là một tảng đá lớn cao bằng thân
người ngoài cửa Hắc Phong Động bị cuống phong cuốn bay lên đập thẳng về
phía mình.
Lúc này hai tay Dư bà đều đang nằm gậy, lại phải chống đỡ gió đen, đừng nói dư lực, ngay cả thời gian phản ứng cũng không có.
Lúc này thân là tu sĩ trúc cơ hậu kì nhưng Dư bà lại không khác gì phàm
nhân trói gà không chặt, chỉ có thể treo lơ lửng trên vách núi, mở to
mắt nhìn tảng đá càng ngày càng gần lao thẳng vào đầu mình.
Ánh mắt trở nên tuyệt vọng.
Nhưng vẫn bất lực.
Tảng đá lớn càng ngày càng gần!
Nam tu sĩ bên cạnh trợn mắt như muốn nứt khóe mắt, đã phi thân lao về phía này.
Có điều vẫn không đủ nhanh.
Hắn bay được nửa đường, đột nhiên kinh ngạc nhìn về phía trước.
Một nắm đấm trắng muốt bay đến.
Rất thanh tú.
Lại nắm rất chặt.
Khớp xương trắng bệch, dưới làn da gần như trong suốt, từng chiếc xương
ngón tay lại phát ra ánh sáng màu xanh da trời như một ngọn linh hỏa màu xanh.
Đây là một nắm đấm trắng muốt, cũng là một nắm đấm xanh lét.
Là một nắm đấm thanh tú, cũng là một nắm đấm bùng nổ.
Tuy nhiên khi nắm chặt lại, khớp xương lại phát ra tiếng động lách cách.
Nắm đấm này tốc độ cực nhanh, rõ ràng đi sau nhưng lại đến trước.
Một quyền ngang tàng!
Càng ngày càng gần!
Thế giới trong mắt nam tu sĩ phía sau Dư bà đột nhiên tĩnh lặng.
Nắm đấm dù còn chưa tới nhưng linh hỏa màu xanh mơ hồ tỏa ra quanh nắm đấm lại như sống lại, từ trên nắm tay lao thẳng tới.
Như một con phượng hoản ực lửa kép cánh lao vào tảng đá lớn.
Vù!
Ngọn lửa điên cuồng như bao bọc cả tảng đá, dường như cũng truyền tới trung tâm tảng đá.
Trong nháy mắt, tảng đá lớn biến thành màu đỏ đậm như nham thạch nóng chảy.
Lúc này nắm đấm của Kiến Sầu cuối cùng mới đến.
Thế giới đang yên lặng lại một lần nữa trở nên điên cuồng.
Uỳnh!
Thân thể bằng máu thịt đụng vào tảng đá lớn đã bị đốt cháy thành một khối dung nham.
Vô số khe nứt nhỏ lập tức xuất hiện.
Dường như cuối cùng không chịu nổi sức mạnh kinh khủng này, tảng đá lớn cao bằng một người lại bị nắm đấm này đấm cho nổ tung.
Ầm!
Tảng đá màu đỏ đậm bị một quyền đấm vỡ tan.
Như một quyền đánh vỡ sao băng, như một quyền chấn động ngân hà.
Ánh sáng lấp lánh chói mắt, còn kiêu ngạo hơn gió đen trong Hắc Phong Động này.
Không còn có người nghe thấy phong thanh, không còn có người nhìn thấy gió đen bay khắp nơi.
Tai nghe thấy, mắt nhìn thấy, chỉ có một quyền này!
Rào rào!
Vô số đá vụn màu đỏ đậm bay ra bốn phương tám hướng, vô số tiếng đá vụn đập xuống đất rào rào như mưa.
Mặt đất bừa bộn.
Cổ Dư bà vẫn giữ nguyên tư thế cứng nhắc, mắt vẫn nhìn về phía tảng đá lớn bay đến, thật lâu không thể hoạt động được.
Nam tu sĩ định chạy tới cứu Dư bà cũng không cử động được nữa, đứng giữa không trung như người mất hồn.
Trên nắm tay không xa trước mặt Dư bà dính rất nhiều tro bụi nhưng lại
không có vết thương nào. Nắm đấm giống như ngọc lại có sức chiến đấu
điên cuồng.
Nắm đấm chậm rãi thu hồi, ánh mắt Dư bà cuối cùng cũng chậm rãi rơi vào bóng người trước mặt.
Nhìn hơi quen mắt.
Đặc biệt là bộ quần áo này.
Vừa mới nhìn thấy không lâu trước.
Dư bà còn chưa hết khiếp sợ, không lấy lại được tinh thần.
Kiến Sầu nhìn nắm đấm mình, cũng có chút ngây ngốc.
Vừa rồi tình thế cấp bách, một quyền đấm ra, lại không nghĩ rằng...
Tâm niệm vừa động, xương cốt vốn trải qua thanh liên linh hỏa tôi luyện
không ngờ lại tự động phát ra linh hỏa bao quanh xương cốt.
Trong nháy mắt một quyền đấm tới, tất cả năng lượng ẩn chứa trong thân thể dường như đều cuồn cuộn mà ra.
Thế là...
Mới có một quyền hiệu quả như vừa rồi.
Nhân Khí đúng là tuyệt diệu. Xem ra mình còn nghiên cứu không đủ sâu.
Nhìn xung quanh, gió đen vẫn thổi, mọi người cuối cùng cũng lần lượt ổn định lại được.
Có điều dưới đáy vực, ngoài tiếng gió thì không còn tiếng động nào khác.
Khói đen bốc lên khắp nơi, đây là đá vụn bị một quyền đốt cháy đang dần dần tắt đi.
Mỗi người đều dùng ánh mắt kinh hãi nhìn bóng dáng mảnh mai giữa không trung.
Đây là người đã giết chết nữ tu sĩ Tiễn Chúc phái sao?
Vừa rồi là vì cứu người sao?
Hình ảnh lấp lánh mà chấn động khắc sâu vào trong đầu tất cả mọi người, có lẽ rất nhiều năm sau cũng khó có thể phai mờ.
Kiến Sầu không nghe thấy sau lưng có tiếng nói, cuối cùng nhớ tới vì sao lại có một quyền vừa rồi, vội vàng quay đầu nhìn lại.
Dư bà vẫn treo ở trên vách núi, bình yên vô sự.
Thế là nàng nhướng mày cười một tiếng: “Không cần cảm ơn“.
Dư bà sửng sốt.
Bà ta vừa định mở miệng nói lại nghe thấy Kiến Sầu nói như vậy. Thấy
Kiến Sầu xoay người bay về phía Hắc Phong Động gió đang thổi mạnh, Dư bà lập tức hoảng hốt: “Ân nhân đi đâu thế?”
Đương nhiên là vào Hắc Phong Động rồi.
Kiến Sầu kì quái quay đầu lại hỏi: “Thăm dò Hắc Phong Động. Tiền bối còn có chuyện gì?”
“Hắc Phong Động đang ở giai đoạn gió mạnh, tu sĩ bình thường đi vào dữ nhiều lành ít, ân nhân...”
Dư bà nói được một nửa mới nghĩ ra, nữ tu sĩ trước mặt nhìn thế nào cũng không thể là tu sĩ bình thường được. Chỉ có điều năm nay Hắc Phong Động khác hẳn với những năm trước, gió đen tàn khốc hơn, thật sự vượt quá
sức tưởng tượng.
Kiến Sầu lờ mờ đoán được bà ta muốn nói gì, cũng không để ý, chỉ cười nói: “Đa tạ ý tốt của bà bà“.
Có điều chuyện này không quan trọng.
Nàng vẫn chuẩn bị đi tiếp, nhưng ánh mắt Dư bà lại trở nên do dự, cuối
cùng thở dài một tiếng: “Ân nhân vẫn không thể vào Hắc Phong Động được.
Nữ tu sĩ Tiễn Chúc phái đó đã mang xác nữ tu sĩ kia về, nếu ân nhân đi
vào, nói không chừng bọn chúng sẽ đến đây ôm cây đợi thỏ“.
Tiễn Chúc phái?
Kiến Sầu nghe thấy ngước mắt nhìn lên trên vách núi, lắc đầu, hoàn toàn
không thèm để ý: “Bọn chúng đến thì liên quan gì tới ta?”
Sư phụ của nàng mặc dù không đáng tin nhưng có một câu vẫn khiến Kiến
Sầu cảm thấy rất có lí, lời thô ý không thô, chính là trên đời này tất
cả mọi chuyện đáng ghét đều có thể dùng hai câu giải quyết: Liên quan
chó gì tới ngươi? Liên quan chó gì tới ta?
Người của Tiễn Chúc phái đến, chỉ cần không cản trở việc tu luỵen của nàng thì mọi sự vẫn tốt lành.
Càng huống chi...
Nàng cần gì phải lo sau lưng?
Sau lưng cứ việc giơ ra đi.
Kiến Sầu cười, Lý Ngoại Kính dưới chân sáng lên, lại hóa thành một vệt sáng bay thẳng vào Hắc Phong Động cuồng phong mãnh liệt.
“Nhai Sơn sẽ tới, Tiễn Chúc phái dám ngang ngược đến lúc nào?”
Âm thanh không hề có nửa phần lạnh lẽo, chỉ mang một loại tiên khí và ngạo khí bồng bềnh.
Trong gió đen điên cuồng không ngờ vẫn vô cùng rõ ràng.
Âm thanh dừng lại, người cũng biến mất vô tung.
Ngoài Hắc Phong Động, dưới Xả Thân Nham, chỉ có một đám tu sĩ nhìn cửa hang không nói được gì, dưới chân là mặt đất bừa bộn.
Những tảng đá vụn vốn đỏ đậm đã biến thành cháy đen, nhiệt độ cao còn sót lại đốt cháy chết bãi cỏ và rêu xanh xung quanh.
Lúc này trong lòng tất cả mọi người lại chỉ có một ý nghĩ: Sợ rằng cũng
chỉ có người có thể nói ra những lời ngông nghênh như vậy mới có thể đấm ra một quyền kinh thiên động địa như thế!