Ta Không Thành Tiên

Chương 334: Chương 334: Một thoáng Thập Cửu Châu




Dịch: sweetzarbie

Biến cố bất ngờ ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người.

Trên chiến xa Khôn Ngũ Đô, cả đám Trần Đình Nghiên ai nấy đều trợn tròn mắt sững sờ, nhất thời chẳng biết làm sao.

Còn ở ngoài mười tám tầng địa ngục thì ồn ào rối tinh rối mù!

Bởi vì ngay khi Kiến Sầu bị trận cuồng phong trắng lóa cuốn đi, mọi huyền giới có hình ảnh của nàng đều biến thành một khoảng trống rỗng trước mắt các quỷ tu!

Không ai biết Kiến Sầu ra sao và càng không thể nào quan sát được tình hình quanh đó, thật tựa như có ai đó phủ lên chiếc nhẫn đỉnh giới của Kiến Sầu một tấm vải, tất cả bị che kín, khó mà truyền ra ngoài tin tức gì!

“Có chuyện gì vậy?”

“Huyền giới gặp trục trặc rồi hả?”

“Nhưng trên bát đỉnh bình phong cũng không thấy ai là sao?”

“Kiến Sầu đâu mất tiêu rồi, gặp ma hay sao vậy?”

“Đỉnh tranh giở trò gì đây?!”

...

Trên toàn bảy mươi hai thành trì của Cực Vực, tiếng chửi rủa ỏm tỏi bát nháo hết cả lên.

Vào thời điểm này của đỉnh tranh, hầu như ai nấy đều chú ý đến Kiến Sầu. Cứ mười tu sĩ thì đã có gần hết tám là quan tâm theo dõi vị nữ tu này bằng cách kết nối huyền giới của mình đến đỉnh giới của nàng hoặc xem qua bát đỉnh bình phong.

Vì vậy hiện giờ trên Cực Vực có khoảng tám phần mười huyền giới và bát đỉnh bình phong đều cùng kết nối với Kiến Sầu!

Sao bây giờ lại trống không thế này?

Lớn chuyện rồi!

Địa thượng lâu mười tám tầng và thập đại quỷ tộc đều trông vào khán giả đỉnh tranh để thu lợi nên ai nấy đều gần như nhảy dựng trước biến cố này.

Đỉnh tranh xưa nay chưa bao giờ xảy loại chuyện như vậy!

Bao đại lão chủ chốt liền đứng ngồi không yên.

Lúc này còn ai hơi đâu ngồi xem quỳ ngưu và con chồn vạn ấn có cánh kia đánh nhau, phải tranh thủ thời gian hỏi tin tức của Bát phương diêm điện mới là điều trọng yếu a!

Nhất thời, tin tức bay tới tấp tới Bát phương thành - trung tâm quyền lực tối cao của Cực Vực!

Tin nào tin nấy phóng đi vù vù như sao băng, đuôi lửa sáng chói kéo thành những vệt thật dài trong không trung. Nhưng khi tất cả chạm tới khi khu trung tâm của điện Tần Nghiễm thì một quầng sáng u ám màu tím sậm đánh bật ra ngoài hai cánh cửa đại môn bề thế!

Bên trong điện đều có đủ mặt diêm quân tám điện.

Lúc này, sắc mặt ai nấy đều có phần kinh nghi bất định, thậm chí còn còn có vẻ nặng nề nghiêm trọng mà trước nay chưa từng có.

Diêm quân Tống Đế chính là hoàng đế đầu tiên của cô đảo nhân gian. Con người tâm cơ quyền mưu ấy bây giờ đang đứng trước màn sáng trống rỗng, bàn tay già nua chợt vung lên!

“Xoạt!”

Một đạo hào quang chứa hồn lực màu trắng đục lóe lên, hình ảnh hố trời lại hiện ra trên màn sáng.

Quỳ ngưu và con chồn vạn ấn đang đánh nhau kịch liệt, không bên nào nhường bên nào.

Dưới chấn động của linh lực và hồn lực, chiến xa Khôn Ngũ Đô lắc lư muốn rã ra thành từng mảnh. Trương Thang, Trần Đình Nghiên và những người khác đều căng thẳng đề phòng, ai nấy đều lăm lăm pháp khí trong tay.

Nhưng...

Lại không có Kiến Sầu!

“Cái mánh câu khách” quan trọng nhất của đỉnh tranh vậy mà lại tự nhiên biến đâu mất!

Trong khi đó nhẫn đỉnh giới, huyền giới và bát đỉnh bình phong lại là những pháp khí được chế tạo thành một hệ thống liên kết nhau, có thể truyền tin tức hai chiều trong ngoài. Cả hệ thống này luôn được vô số tông sư luyện khí bảo dưỡng, gần sáu trăm năm nay chưa từng xảy ra trục trặc nào!

Ánh mắt diêm quân Tống Đế dần dần trở nên âm lãnh. Ngài đưa mắt nhìn cửa động ào ào gió trắng, đanh giọng nói: “Nữ tu này thật sự có quá nhiều chỗ cổ quái. Chúng ta cứ tụ thủ bàng quan thì e rằng hậu họa khó lường...”

Vẻ mặt diêm quân Tần Nghiễm cũng không kém phần nghiêm trọng.

Ngài là người chủ trì đỉnh tranh nên cũng nắm giữ “chìa khóa” của hệ thống kết nối toàn bộ huyền giới và đỉnh giới, vì vậy có thể cảm ứng được tình hình của từng người đeo nhẫn, nhưng vào lúc này lại hoàn toàn không cảm giác được sự tồn tại của Kiến Sầu!

Nàng ta giống như bốc hơi biến mất trong không trung vậy!

Nghe diêm quân Tống Đế nói xong, Tần Nghiễm trầm mặt như nước, không nói gì.

Diêm quân Đô Thị - Giang Trành ở bên cạnh nhíu hàng mày ngài nhỏ nhắn, ánh mắt sóng sánh như làn thu ba nhìn phớt qua đôi con ngươi lạnh lùng của Tống Đế rồi nhẹ nhàng cất tiếng.

“Tuy mười tám tầng địa ngục chịu sự điều khiển của chúng ta nhưng cũng có ngoại lệ không nằm trong phạm vi lục đạo luân hồi.”

“Kể từ khi âm dương giới dựng lên từ mười giáp đến nay, tu sĩ Thập Cửu Châu không được vào luân hồi, trong sáu cõi thì cõi người bị khiếm khuyết hết nửa, thành ra luân hồi không đầy đủ.”

“Cho nên tuy chúng ta là diêm quân nhưng lại không có cách nào khống chế hoàn toàn giới này.”

“Nếu ở trong đó có sinh ra một con yêu ma thông thiên triệt địa, hay thậm chí là diêm quân thứ chín thì cũng có thể lắm.”

“Hồn châu của nữ tu này có màu tím đế vương, nói không chừng có ngày nàng ta sẽ cùng kề vai sát cánh với chúng ta.”

“Chúng ta hà tất phải can thiệp vào tồn tại thiên mệnh làm chi?”

Giọng nói của bà trong trẻo như tiếng nước suối róc rách qua khe.

Nghe xong, diêm quân Tống Đế chỉ ngước mắt chăm chú nhìn Giang Trành, nghiêm giọng nói: “Đô Thị vương điện hạ tất nhiên là bụng dạ nhân từ nhưng trên người cô ta ắt có vạn điều quỷ dị, nếu xảy ra chuyện...”

Lời tuy bỏ lửng nhưng lại không giấu giếm vẻ đe dọa và cảnh cáo trong những âm cuối.

Bầu không khí trong đại điện đang căng thẳng đến cực điểm liền thành ra như giương cung bạt kiếm.

Mấy vị diêm quân còn lại đều không nói gì, chỉ lưỡng lự hết nhìn Tống Đế rồi lại nhìn Đô Thị. Cũng có vài người sắc mặt thâm trầm, rồi dần dần kín đáo cười giễu.

Diêm quân tám điện của Bát phương thành có bao giờ đoàn kết một lòng đâu.

Mỗi người đều có xuất thân riêng. Có kẻ tự sinh ra trong đất trời, tự hình thành thân thể từ thuở ban sơ. Hắn vì vậy cũng là một loại tồn tại của quy luật tự nhiên mà diêm quân Tần Nghiễm - người có địa vị tôn kính nhất trong số các diêm quân ở đây - là một ví dụ.

Cũng có kẻ sinh ra trong Cực Vực cùng loại với yêu ma nhưng bản thể không giống nhau.

Đương nhiên về sau những quỷ tu làm diêm quân nhờ vào tu luyện như Tống Đế và Giang Trành thì càng nhiều hơn và đều thuộc cùng một nhóm.

Xuất thân, quyền lợi bất đồng nên diêm quân tám điện cũng chẳng đoàn kết là mấy.

Mâu thuẫn giữa diêm quân Tống Đế và Giang Trành cho tới bây giờ vẫn chỉ mới hơi chớm mà thôi.

Mọi người kỳ thật cũng đã quen nên cũng không để tâm lắm đến xung đột xảy ra giữa họ bởi ai cũng biết người nắm quyền quyết định vẫn còn chưa nói gì. Ánh mắt của họ chỉ ngần ngừ trong chốc lát rồi lại đổ dồn trên người diêm quân Tần Nghiễm, dáng người hậu trọng uy nghiêm trong bộ cổn phục rộng.

Ngài chăm chú nhìn lên màn hình, ánh mắt tập trung vào đáy hố trời, đột nhiên từ sâu trong con ngươi liền lóe lên một đường hào quang đỏ rực như máu.

Đây là tầng thứ bảy, ngục Ngưu Khanh.

Nếu ngài nhớ không lầm thì mười giáp trước đây cái hố này chính là một trạm âm dương giới, ngoài hoàng tuyền là mồ chôn của ngàn vạn tu sĩ Nhai Sơn thì đây còn là một “chiến trường” khốc liệt nhất...

Diêm quân Tần Nghiễm trái lại rất muốn nhìn xem người nữ tu này có bí ẩn gì!

Ánh mắt lạnh đi, lập tức hóa thành thực chất!

Trong nháy mắt, nó băng băng xuyên qua ngàn vạn chướng ngại trùng trùng điệp điệp tới thẳng hố trời như một mũi tên nhọn, rồi sục sạo hướng về phía cái động gió trong đáy hố trời...

Từ dưới đáy hố, gió lốc trắng như tuyết xoáy rít mịt mù, lạnh lẽo và sắc bén đến nỗi có thể làm tê liệt hồn phách con người ta.

Nhưng diêm quân Tần Nghiễm vốn không bị gì trước loại gió này.

Tuy vậy ngay khi ánh mắt của ngài vừa chạm tới cửa động gió thì dường như có một thanh trường mâu cứng rắn bén nhọn từ trong bên trong phóng ra!

“Ầm!”

Lực va chạm sao mà khủng khiếp!

Diêm quân Tần Nghiễm trong đại điện của Bát phương thành liền bị chấn ngược về sau một bước, ánh mắt thăm dò lúc nãy cũng tiêu tán gần như trong nháy mắt!

Trong khoảnh khắc cực kỳ ngắn ngủi đó, sâu trong đôi con ngươi của ngài liền loang đỏ màu máu!

“Tần Nghiễm điện hạ!”

Trong điện ai nấy đều giật mình hoảng hốt!

Nhưng diêm quân Tần Nghiễm chỉ từ từ bụm con mắt có đồng tử chảy máu lại, khóe môi hơi nhếch lên cười pha lẫn chút tàn nhẫn khó nhận ra, tiếng cất lên vừa nghèn nghẹn vừa khàn khàn nhưng lại ẩn chứa bao nỗi kinh tâm động phách____

“Là tàn hồn của nó...”

Ngài từ từ thả tay xuống, đáy mắt đỏ màu máu do bị ngọn “trường mâu” kia đâm vào đã trở lại đen nhánh như trước.

oOo

Tình hình trong hố trời rối tinh rối mù.

Tiểu chồn không biết có thâm cừu đại hận gì với quỳ ngưu mà lại đánh nhau với nó kịch liệt. Chân vừa đạp đấu bàn vạn tượng vừa giẫm lên ngàn vạn đạo ấn, tiểu chồn bay lên nhảy xuống thoăn thoắt, bộ diệu giống như muốn đánh chết quỳ ngưu.

Chiến xa Khôn Ngũ Đô nhất thời tựa như một con thuyền nhỏ chao đảo trong sóng dữ.

Nhưng điều kỳ lạ là nó vậy mà không rớt khỏi không trung...

Mấy người Trương Thang Trần Đình Nghiên cũng có hiểu biết thâm sâu trước đủ loại quy tắc trong Cực Vực.

Chiến xa vẫn chưa rơi xuống, thậm chí trận pháp phòng hộ và hai cái cánh hạc cũng chưa mở ra thì điều này chỉ có thể chứng minh một điều là___

Kiến Sầu vẫn bình yên vô sự!

Cuồng phong trắng như tuyết từ dưới hố trời thổi thốc lên mịt mù.

Trần Đình Nghiên dù có muốn thầm rủa vạn tiếng cũng đành phải nuốt nghẹn trở lại vào cổ.

Bọn họ quả thực rất muốn đi tìm Kiến Sầu nhưng lại chẳng có tung tích gì, huống hồ bây giờ tự lo cho cho bản thân mình còn không xong thì làm sao có thể ôm đồm nổi chuyện khác?

Hai con thú quần nhau khiến cả hố trời đã hóa thành cõi tu la địa ngục!

Nhưng điều quan trọng hơn là vào lúc này họ không cảm nhận được Kiến Sầu ở đâu.

Cái chân chim trắng như tuyết đột ngột thò ra từ trong gió bão kia có một sức mạnh vô song khiến cho nàng ấy thậm chí còn không có nổi ý thức kháng cự chứ đừng nói gì đến chống lại!

Nó tựa như một tồn tại chí cao của đất trời nên trước nó Kiến Sầu chỉ là con sâu cái kiến!

Chắc chắn là nàng ấy bị cái chân đó quắp lấy, kéo vào trong động gió dưới đáy hố trời rồi.

oOo

Khoảnh khắc bị lôi vào bên trong, cả người Kiến Sầu giống như đang cày nát một tầng ngọc bích, bên tai vang lên tiếng lạo xạo vô cùng trong trẻo, dường như là từ trong linh hồn vọng đến.

Bởi vì lúc còn ở trong hố trời, những cảm giác về tiếng động do hồn lực và linh lực tương tác với nhau bây giờ đã biến mất hoàn toàn. Mọi căng thẳng trong tâm trí liền trở nên dịu lại tựa như tìm được một nguồn an ủi nào đó.

Cảm giác ấy giống như một người lớn trở lại làm trẻ sơ sinh, trở về thuở thơ ấu đầu đời.

Yên tĩnh.

Ôn hòa.

Tưởng như một cõi để đi về.

Cả người nàng bỗng nhẹ nhàng mềm mại như một phiến lông chim.

Kiến Sầu cảm thấy một lực đạo ôn hòa nâng mình lên rồi từ từ hạ xuống, chân chim đạp mạnh trên mặt đất cứng.

“Róc rách...”

Trong không gian tĩnh lặng dường như có tiếng nước chảy đâu đây.

Kiến Sầu từ từ mở mắt ra.

Không gian đen kịt liền đập vào tầm nhìn. Ánh sáng duy nhất có được chính là từ cái chân chim đã quắp lấy nàng lúc nãy. Nhưng ngay khi cái chân ấy thả nàng xuống đất thì nó lại hóa thành vạn vạn đốm sáng trắng như tuyết rồi tản mác ra khắp nơi trong bóng tối.

Vì vậy nhờ đó mà nàng có thể nhìn thấy được cảnh vật xung quanh.

Hóa ra đây là một cái hang. Nhưng vì không gian quá tối nên nàng không biết được nó to nhỏ đến đâu, chỉ có thể nhờ những đốm sáng tản mác mà thấy được thạch nhũ lô nhô rũ xuống từ trên trần hang cao vút, sắc đá xanh đậm, vừa tự nhiên vừa lộng lẫy, tuyệt đẹp như ngọc.

Mặt đất dưới chân nàng âm ẩm.

Đầu thạch nhũ cứ sau một lúc lâu lại tí tách nhiễu thêm một giọt nước xuống vũng nước đọng ở bên dưới.

Thi thoảng cũng có những đốm sáng trắng như tuyết đang tản mác trong không trung chao nhẹ xuống mặt nước.

Nhìn mà tưởng như đom đóm bay trong đêm.

Còn có rất nhiều đốm sáng nữa có thể bay xa hơn rồi dần dần tan biến mất, một số đốm khác lại rơi rơi xoay xoay giống như những cụm hoa bồ công anh, lúc thì rơi xuống đất, lúc lại sa xuống nước....

Thế là một cảnh tượng huyền ảo liền nổi lên trước mắt Kiến Sầu trong bóng tối tĩnh mịch ấy!

Hàng hà sa số đốm sáng cứ từ từ tụ lại rồi tiếp tục bay sâu vào trong bóng tối!

Trông tựa như một dòng ngân hà lấp lánh sao đang trôi trong bầu trời đêm!

“Róc rách, róc rách...”

Tiếng nước loáng thoáng ban nãy bây giờ nghe rõ ràng hơn trước.

Kiến Sầu mải nhìn đến hơi xuất thần, suýt nữa là quên bẵng mất mình vẫn còn ở trong đỉnh tranh, lúc giật mình nhớ lại thì liền căng thẳng cảnh giác đến cực độ, vì vậy bèn trầm nhập tâm thần vào trong nhẫn đỉnh giới ngay___

Trống rỗng!

Thậm chí họa quyển tinh vân cũng chẳng thấy đâu!

Thật là lạnh hết cả người!

Mọi cảm giác yên bình ôn hòa lúc trước cũng tan biến mất.

Nàng chau mày, giơ cao gương Lục Mạch Phân Thần trên tay phải lên.

Hào quang kim sắc chiếu sáng dìu dịu.

Quang cảnh xung quanh liền trở nên rõ ràng hơn một chút.

Nhưng ánh sáng này cũng vẫn không đủ để soi rõ đến vách hang.

Tuy vậy, nơi mà dòng “ngân hà” kia tụ lại lại hiện ra rõ ràng hơn.

Mặt đất khắp nơi đều phủ đầy nham thạch lồi lồi lõm lõm. Nhưng cách chỗ nàng khoảng ba trượng lại có một mạch sông ngầm nhỏ hẹp. Nước sông lạnh ngắt cứ men theo lòng khe đá cạn chảy xuôi về nơi sâu hơn.

Những đốm sáng tản mác tựa như đom đóm kia đang là đà sa xuống nước.

Thật ra dòng sao “ngân hà” mà Kiến Sầu thấy hồi nãy chính là những đốm sáng trôi trên mặt nước này...

Hào quang của gương Lục Mạch Phân Thần không đủ để chọc thủng bóng tối dày đặc nơi đây, phạm vi chiếu sáng của nó chỉ bó hẹp trong một khoảng nhỏ, chẳng bằng một góc so với ánh sáng lộng lẫy của dòng sao sa kia.

Kiến Sầu vẫn đứng yên một chỗ, chẳng nhúc nhích đến nửa bước. Nhưng ánh mắt của nàng lại chảy xuôi theo dòng nước ngầm, lần mãi vào sâu trong bóng tối.

Những đốm sáng như sao trời trôi theo làn nước càng lúc càng xa. Vì vậy quang cảnh hai bên bờ cũng dần dần sáng lên.

Nham thạch lởm chởm...

Mặt đất gồ ghề lồi lõm...

Thạch nhũ lô xô đủ mọi hình thù kỳ quái...

Nước chảy vẫn chảy, tựa như chẳng có điểm dừng.

Trong đầu Kiến Sầu đột nhiên nghĩ như vậy nhưng chỉ một khắc sau nàng liền phát hiện ra sự khác thường ở phía trước____

Lộ trình của dòng chảy ngầm bồng bềnh đầy đốm sáng kia thật ra là gần như nằm trên một đường thẳng bởi các đốm tụ nối với nhau thành như một sợi dây dài. Nhưng khi chảy được khoảng một trăm trượng thì dòng sáng lại chợt hơi nghiêng xuống dưới, giống như một đường thẳng bị bẻ vẹo vậy.

Kiến Sầu liền ngẩn người.

Ngay sau đó, dòng “ngân hà” nghiêng nghiêng liền chiếu sáng không gian chật hẹp xung quanh!

Hóa ra ở đó có một cái cửa động!

Đối với không gian không thấy đâu là điểm cuối ở xung quanh thì nơi đây có thể nói là quá nhỏ hẹp, vì vậy ánh sáng tuy như đom đóm lúc mờ lúc tỏ nhưng cũng đủ thấy được hình dạng của nó ra sao.

Cửa động cao và rộng chưa đến ba trượng. Vách đá bên ngoài lồi lồi lõm lõm đầy đá đen kịt, bề mặt đá rỗ lỗ chỗ như tổ ong!

Ngoài ra lại dường như có từng có đợt gió nhẹ đang thổi từ trong động ra....

“Đây là...”

Kiến Sầu mở to mắt nhìn, hơi thở bất giác nén lại, nhưng trống ngực thì đánh liên hồi!

Hắc Phong Động!

Kết cấu thường thấy!

Cảm giác thật quen thuộc!

Nàng đã từng vào sâu đến một ngàn ba trăm thước trong một cái động như vậy, không những luyện được hắc phong văn cốt “Nhân khí” tầng thứ tư mà còn lĩnh ngộ được thuật thuận gió.

Làm sao mà không cảm thấy quen thuộc được cơ chứ?

Thập Cửu Châu có Hắc Phong động!

Cực Vực cũng có Hắc Phong động!

Vậy cái cửa động này thông tới đâu đây?

Hơi thở của nàng liền trở nên có chút gấp gáp.

Hồn lực chảy xuôi trong cơ thể tựa như một con sông lớn va mình vào đá ngầm, tung bọt không thôi!

Ngay lúc ấy, Kiến Sầu không tài nào khống chế nổi bàn chân của mình nữa. Trong vô thức, nàng bước đi từng bước một men theo dòng “ngân hà” hướng về phía cửa động, càng đến gần thì càng nghe thấy rõ hơn tiếng nước chảy xiết ở bên trong.

Lúc ban đầu ở gần chỗ cũ, tiếng nước vẫn còn chảy róc rách;

Sau đó, khi mặt đất dần dần xuôi xuống thì dòng nước trở nên xiết hơn, tiếng sóng nước tung mình lên các mỏm đá cũng bắt đầu lớn hơn.

Kiến Sầu đứng trước cửa động.

Gió từ bên trong phả vào mặt nàng sao mà khác biệt với khí tức của Cực Vực đến thế!

Đã lâu rồi không gặp!

Trong khoảnh khắc vừa ngửi thấy mùi vị quen thuộc ấy, Kiến Sầu chợt cảm thấy sống mũi mình cay cay!

Nàng quên bẵng mất tại sao mình lại lạc tới chỗ này, tự đáy lòng bây giờ chỉ còn vang vang mỗi một giọng nói thúc giục hòa cùng với nhịp tim thùng thùng rộn rã như tiếng trống trận!

Đi vào đi!

Đi vào đi!

Ở đầu bên kia chính là Thập Cửu Châu, là Trung Vực, là...

Nhai Sơn!

Khát vọng ấy mãnh liệt đến cực điểm!

Kiến Sầu làm sao có thể cưỡng lại tiếng gọi từ trái tim mình?

Nàng thuận theo ý nguyện trong lòng, bước thêm một bước nữa___

“Ào ào ào”

Bước chân dẫm xuống, bọt sóng tung lên óng ánh.

Bóng nàng thon thả kiên cường đổ dài trên mặt nước lung linh đốm sáng, nhưng chỉ trong nháy mắt sắc mặt lại chợt trở nên hoảng hốt.

“Vù vù!”

Ngay lúc đó, một đạo cuồng phong từ dưới đáy động sâu hun hút ào ào thổi lên, đánh thốc vào mặt nàng!

Nhờ đó Kiến Sầu ngửi được cái không khí quen thuộc kia.

Bóng tối trùng trùng điệp trước mắt nàng bỗng chốc bị quét sạch trong khoảnh khắc. Một luồng hào quang từ dưới đáy động vụt lên sáng ngời, không khí đượm mùi hồng trần thế tục.

Thật giống như đang từ nơi âm tào địa phủ mà lại được trở về cõi nhân gian vậy!

Ảo ảnh nương theo ánh hào quang trong suốt cuồn cuộn bay lên!

Linh hồn của Kiến Sầu tựa như cũng bị đạo cuồng phong nọ cuốn theo, đẩy vào sâu trong động, rồi sau khi lướt mãi qua một con đường vừa hẹp vừa dài dằng dặc thì ra đến được đầu bên kia động... Thân mình nhẹ nhàng hòa vào trong gió, tựa như lúc lĩnh ngộ thuật “Thuận gió“. Vì vậy nên khi vừa chui ra khỏi hang động chật chội âm u thì cả người nàng đều đắm mình trong ánh sáng tự nhiên.

Trời xanh mây trắng, gió mát mơn man thổi nhẹ.

Cả một vùng Thập Cửu Châu bao la tựa như một bức tranh thủy mặc trải rộng trước mắt Kiến Sầu. Giữa khói sương phiêu lãng lững lờ, trăm sông ngàn núi tụ thành vô số hình ảnh huyền ảo bay vụt ngang qua tầm mắt nàng.

Cứ mỗi ảnh mỗi hình là bóng người xưa đã lâu không gặp lại!

Này là đảo Đăng Thiên, đảo cuối cùng trong mười ba đảo tiên lộ.

Nơi cuối trời có Như Hoa công tử thoáng bay vụt qua, y phục vẫn lộng lẫy sắc hoa, mẫu đơn một đóa tươi đẹp trên tay.

Này là quảng trường Tây Hải chỗ dựng bia Cửu Trọng Thiên...

Có Tiễn Khuyết vung bàn tính vàng lên rồi đổ vật xuống đất, sau vai bị một thanh trường kiếm bạc đâm lút qua!

Mà người cầm kiếm là một kẻ mặc váy dài màu tím nhạt đang nhếch môi cười gằn!

Thị đúng là Cố Thanh Mi, con gái của trưởng lão Côn Ngô Cố Bình Sinh!

Này là Bạch Nguyệt cốc dưới ánh bình minh!

Trong núi rừng âm u có Hạ Hầu Xá đang lảo đảo bước đi trên một con đường mòn nhỏ, trường bào đẫm máu, sắc mặt tái xanh, nơi mi tâm có một vết nứt dọc toang hoác nham nhở, máu đỏ cứ nhiễu tong tỏng xuống mũi, còn lồng ngực thì lại chịu thêm hai vết thương khác sâu tới xương, máu thịt bầy nhầy!

Trong một thâm cốc ở cuối đường mòn, Lục Hương Lãnh yên lặng ngồi xếp bằng tĩnh tọa trước lư thuốc, tay áo rộng trắng xanh thùa mây lành rũ xuống trên mặt đất, u lãnh giống như diện mạo mi mục của nàng...

Này là Minh Nhật Tinh Hải, thành trì nổi tiếng xô bồ hỗn loạn của Trung Vực.

Một vùng thung lũng mênh mông đang còn ngủ vùi trong đêm.

Trong một con hẻm bẩn thỉu có Tả Lưu đang ẩn mình sau một cánh cửa cũ nát, cố nén đau đớn nhổ một mảnh băng độc trên cánh tay phải ra, trong lòng ôm một quyển sách ngọc, đầu tóc ướt đẫm mồ hôi,

Con đường hun hút trước mặt hoang vu, tịnh không một bóng người.

Chỉ có tiếng núi thở biển gầm từ xa xa rền rĩ vọng đến...

Khúc Chính Phong, kẻ phản bội Nhai Sơn, đang đứng trên đỉnh thành cô tịch của Minh Nhật Tinh Hải, ánh mắt chằm chằm nhìn một lão giả áo xám gầy đét rồi bất thần rút kiếm vung lên!

Dáng người vị kiếm hoàng ấy ngạo nghễ kiêu hãnh, hắc bào đính kim tuyến bay phần phật trong nắng sớm!

Tâm hồn Kiến Sầu nhất thời hoảng hốt đến cực điểm.

Nàng muốn nán lại nhìn cho rõ trận chiến đang sắp sửa mở màn để biết hắn bây giờ tiến bộ đến đâu nhưng một trận cuồng phong lại ào tới, cuốn nàng bay phớt qua vạt áo bào ánh sắc kim tuyến của Khúc Chính Phong.

Thẳng mãi về hướng tây...

Này là Trung Vực.

Này là Tả Tam Thiên!

Này là Cửu Đầu giang mênh mông sóng nước đang xuôi chảy!

Mặt trời buổi sớm rải ánh vàng lóng lánh trên con sông mà đêm đó nàng đã từng đấu một trận kịch liệt với Chu Thừa Giang.

Phù Đạo sơn nhân đang đạp cỏ lau để vượt từ bờ sông này sang bờ bên kia, dáng người bồng bềnh liêu xiêu, đạo bào vẫn lấm lem đầy vết dầu mỡ, nhìn chẳng còn ra màu xanh sẫm ban đầu nữa.

Lão hớp một ngụm rượu trong hồ lô rồi nghiêng tay lật cái bình xuống!

Vì vậy bao ngọc dịch quỳnh tương ở bên trong đều chảy xuống sông Cửu Đầu giang...

Trên mặt lão chẳng có chút gì là vui vẻ.

Chỉ có ánh mắt trống rỗng là nhìn về nơi cao nhất của Côn Ngô...

Vì vậy không kiềm chế được, linh hồn của Kiến Sầu cũng phiêu đãng bay về phía đó...

Đây là đại điện Chư Thiên bồng bềnh trên mấy tầng mây phủ.

Trên quảng trường Vân Hải rộng lớn, Ngô Đoan - đệ tử thứ ba của Hoành Hư chân nhân - đang xăm xăm đi tới với vẻ mặt nghiêm trọng. Y nhảy từ trên cao xuống rồi men theo đường núi lặng lẽ đi về phía hậu sơn.

Dọc đường có vài cây lê đang nở hoa.

Bóng cây thấp thoáng, đường núi âm u phủ đầy rêu xanh.

Từ trên sườn núi cao, thác nước phóng mình đổ xuống, bọt tung trắng xóa.

Gần thác nước đối diện với vách núi có một căn nhà gỗ đơn sơ.

Bậc thềm bằng gỗ trước sân nhà phủ đầy lá rụng, dường như đã lâu không có ai quét dọn hay lui tới chỗ này. Cái khóa đồng chỉ móc lại trên hai cánh cửa chứ không được bấm khóa nên từ khe cửa hở có thể thấy được đôi chút bày trí bên trong.

Hàng hàng thư tịch quý giá xếp đặt ngay ngắn trên mấy chiếc kệ cổ xưa; trên thư án dài có bày giấy và bút mực, nhưng dưới sàn nhà thì lại tản mác đầy những trang giấy trắng Tuyên Thành bị gió thổi bay xuống.

Mành trúc xanh nhạt ngăn phòng ngoài với phòng trong.

Trên tường có treo một thanh bảo kiếm được tra vào vỏ làm bằng da cá mập.

Phía sau mành trúc thấp thoáng bóng một người đang ngồi xếp bằng...

Kiến Sầu chợt giật mình.

Không biết tại sao một luồng hàn ý lạnh lẽo như băng lại lan ra khắp xương cốt tứ chi khiến cho linh hồn nàng run rẩy!

Nhân lúc một cơn gió rừng thổi tới, nàng lặng lẽ luồn ý niệm vào trong gió...

Mành trúc cách mặt sàn một xích.

Sau khi luồn qua bên dưới bức mành, nàng thấy một vạt áo xanh rũ trên mặt đất, cạnh bồ đoàn có để một cây thước đen dài một xích, chất liệu tựa như đá mà không phải là đá, tuy trông giống kim loại nhưng cũng chẳng phải bằng kim loại.

Một bàn tay thuôn dài trắng trẻo như ngọc vươn ra, nhẹ nhàng cầm cây thước lên...

Trong nháy mắt, Kiến Sầu nghe đầu óc mình lùng bùng bạo tạc!

Trong lòng ngoài sát ý cuồn cuộn thì chẳng còn gì khác nữa!

Nàng bất giác muốn lấy ra Lục Mạch Phân Thần kính và Tứ Tượng Bạch Ngọc Miện nhưng ngay lúc đó trong thần hồn lại đột nhiên nhói đau khủng khiếp!

“Ào Ào Ào!”

Tất cả tâm thần ý niệm đang ngao du lang thang liền co cụm lại trong nháy mắt!

Mọi ảo ảnh hư hư thật thật cũng liền vỡ vụn như một mặt kính lưu ly!

Trước mắt Kiến Sầu nào còn Thập Cửu Châu, Côn Ngô hay Nhai Sơn mà chỉ có một cái động âm u sâu thẳm, không biết thông ra hướng nào!

Hết thảy bất quá chỉ kéo dài trong một nháy mắt mà thôi!

“Ầm!”

Một lực bài xích khủng khiếp từ dưới chân nàng phóng mạnh lên!

Kiến Sầu sao có đủ sức chống lại?

Trong nháy mắt, nàng liền tựa như một con tò he bằng đất dễ dàng bị đánh bật đi, cả người ngửa ra ngã “ầm” vào trong lạch nước ngầm!

“Ào ào!”

Tiếng sóng vỗ bập bềnh, vô vàn đốm sáng như sao trên mặt nước vỡ vụn!

Máu trắng hồn lực liền từ người nàng bắn ra tung tóe, loang đục cả một khúc sông!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.