Kiêu ngạo xong rồi, phải tiếp tục đi về phía trước thôi.
Kiến Sầu hài lòng thu ánh mắt lại, lúc này dù đưa tay không thấy năm
ngón tay, Hắc Phong Động áp lực nặng nề nhưng tâm tình nàng lại rất tốt.
Con chồn nhỏ vẫn nấp sau gáy Kiến Sầu, sợ mình bị gió đen chém trúng.
Bởi vì y bào trên người Kiến Sầu đã rách nát tả tơi, không khác gì lõa
thể, cốt ngọc Đế Giang vốn cất trong tay áo cũng bị rơi ra. Con chồn nhỏ từ lâu đã vui mừng ôm cốt ngọc Đế Giang trong lòng, thỉnh thoảng lại
liếm một cái.
Xoẹt!
Tiếng cái lưỡi mang nước dãi lướt qua.
Hai mắt một lớn một nhỏ của cốt ngọc Đế Giang nhắm lại, miệng hơi mở ra, vẫn ngáy o o không hề tỉnh giấc.
Có lẽ nó đã ngủ quá lâu trong Sát Hồng Tiểu Giới, có lẽ chuyện quen thuộc nhất đối với nó chính là ngủ say.
Tóm lại là con chồn nhỏ rất vui vẻ. Nó liếm một cái, lập tức gào lên: “Ngao hu hu hu!”
Vị canh thịt1
Đối với con chồn nhỏ mà nói, những ngày có cốt ngọc Đế Giang ở trong lòng quả thực không khác gì mộng đẹp.
Nếu có thể, nó hi vọng chủ nhân nhà mình vĩnh viễn không mặc quần áo, vĩnh viễn tu luyện trong Hắc Phong Động này.
Vĩnh viễn!
Vĩnh viễn!
Ngao hu hu hu!
Kiến Sầu đang đi về phía trước đương nhiên không biết con chồn nhỏ đang
hưng phấn cái gì, thậm chí nàng cũng quên trong tay áo mình còn có cốt
ngọc Đế Giang, chỉ mở năm ngón tay ra vạch tới.
Phong nhận bay đến trước mặt đều bị chém gãy.
Sau bốn trăm thước, tốc độ của Kiến Sầu nhanh hơn, chỉ một lát sau đã đi được tám mươi thước nữa.
Có điều trong quá trình tiến lên, Kiến Sầu cũng phát hiện vấn đề.
Chặt không đứt nữa.
Đến bốn trăm tám mươi thước, phong nhận nàng vừa lĩnh ngộ chỉ có thể để lại một lỗ hổng nho nhỏ trên phong nhận bay tới.
Càng đi vào trong phong nhận càng mạnh.
Cũng là nói, nàng muốn duy trì tốc độ này để đi tiếp thì còn phải ngồi xuống thể ngộ phong nhận mới một lần nữa.
Đối với Kiến Sầu, đây là một thử thách hoàn toàn mới.
Có điều, đâu có gì khó?
Nàng chưa bao giờ là người sợ hãi khó khăn.
Mỗi một lần thất bại lại chỉ thêm kích thích sự quật cường ẩn sâu trong xương tủy của nàng.
Cho dù mỗi một lần dừng lại cảm ngộ đều phải mất mười mấy ngày, thậm chí lâu hơn. Cho dù mỗi lần xuất phát tiếp đều chỉ có điều đi vài thước về
phía trước. Cho dù nàng cần không ngừng đối mặt phong nhận mạnh hơn,
không ngừng căn cứ quỹ tích và kết cấu của phong nhận mới xuất hiện để
điều chỉnh đạo ấn mình đã lĩnh ngộ...
Cho dù như thế, thì đã làm sao?
Nàng vẫn đang đi về phía trước!
Năm trăm thước!
Trên vách động còn có tám người lưu chữ.
Ba người đầu tiên đã biến mất, chắc là đã ra ngoài Hắc Phong Động.
Thế là lần này ba người đầu tiên biến thành...
“Tháng tám cuối thu gió vù vù, cuốn bay mấy chiếc áo trên người. Áo bay
qua động ra triền núi, cao mắc trên cổ thụ lao xao, thấp thì bay thẳng
xuống dưới ao. Gió trong động khinh ta yếu ớt, gặp ta liền hoa thành dâm tặc, ngang nhiên lột máu thịt của ta. Đau đớn mà không kêu đau được,
dựa vách ôm trứng ta thở than. Giữ trứng khó, giữ trứng khó... Không làm được nữa rồi! Hắc Phong Động, con bà ngươi! Ta chởi tám đời tổ tông nhà ngươi!”
“Huynh đài rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì?”
“Hắc Phong Động không có tám đời tổ tông mà. Ôi, trên người tại hạ đã
không còn miếng thịt nào lành lặn, thật không biết còn có thể cầm cự
được bao lâu. Nhưng không hiểu sao vẫn muốn đi tiếp vì hai huynh, chì vì muốn biết... Đạo hữu, đừng kêu gào nữa, rốt cuộc trứng làm sao rồi?”
Không dám đọc nữa.
“Bần tăng tuy có thân kim cương bất hoại, đến năm trăm thước cũng bị phá rồi“.
Phá rồi à? Đáng tiếc. Cảnh Dương cung, Hoa công tử“.
Trong lòng lạnh buốt.
“Không ngừng lĩnh ngộ, mùa xuân của lưu manh thực sự đến rồi. Gã trâu bò húc kia còn ở phía sau bố! Bố sắp phát rồi, sẽ thành đệ tử nội môn của
danh môn đại phái, lấy nữ tu sĩ mạnh mẽ xinh đẹp làm đạo lữ, từ nay về
sau trở thành lưu manh mạnh nhất cả Trung Vực, cả Thập Cửu Châu! Ha ha
ha, sướng quá sướng quá!”
“Lại ngộ ra đạo ấn Long Ngâm. Long Môn, Chu Thừa Giang“.
Chu Thừa Giang đáng thương.
Cau tiếp theo: “Long Môn, đạo ấn Long Ngâm“.
Sau sáu chữ khái quát kinh hãi người đời này, cùng với một hình vẽ đạo
ấn, phía sau lại mà một đoạn diễn giải dài, nói rõ bí ẩn của đạo ấn này.
“Đạo ấn Long Ngâm, có tên long ngâm, có thể chấn nhiếp hồn phách người
khác... Chỉ chiếc đạo ấn này mạnh hơn gió gào, yếu hơn tiếng hát Đế
Giang, đúng là gân gà, ăn vào vô vị, bỏ thì đáng tiếc“.
Khúc Chính Phong lại đến rồi.
Ăn thì vô vị, bỏ thì đáng tiếc.
Đúng là dám nói.
Khúc Chính Phong kiến thức uyên bác, ỷ trong Hắc Phong Động này không
người nào biết, tùy tiện bình luận phép thuật của người khác, có thể nói là cực kì kiêu ngạo.
Thật không biết sau này nếu có người biết thân phận của hắn, hoặc Chu
Thừa Giang Long Môn lại quay vào trong này, nhìn thấy những chữ ghi phía sau này sẽ có tâm tình thế nào?
Lắc đầu.
Kiến Sầu tâm tình phức tạp nhìn đạo ấn này một cái. Đối với người bình
thường mà nói, nhìn thấy chỉ là nhìn thấy, nhưng đối với nàng thì...
Đây là ranh giới giữa trộm và không trộm.
Những chữ đó một khi đã khắc vào trong đầu nàng liền khó mà phai mờ.
Lần này Kiến Sầu không viết chữ, tiếp tục đi về phía trước.
Qua năm trăm thước, phong nhận biến thành gió nóng, hỏa nhận.
Lần này Kiến Sầu lĩnh ngộ đạo ấn mới: Triền Phong Hỏa Nhận.
Sáu trăm thước có bảy người lưu chữ, không có Khúc Chính Phong.
Bảy trăm thước, có bốn người lưu chữ, không có Khúc Chính Phong.
Tám trăm thước có bốn người lưu chữ, không có Khúc Chính Phong.
Kiến Sầu không ngừng dừng lại, không ngừng đi tiếp.
Nàng không biết sau vô số lần dừng lại tu luyện rồi tiếp tục xuất phát, thời gian rốt cuộc đã trôi qua bao lâu.
Nàng chỉ biết, theo Trí Lâm Tẩu nói, qua chín trăm thước mà gió nóng và hỏa nhận sẽ biến thành băng đao và sương kiếm.
Chín trăm thước!
Cuối cùng đã đến.
Kiến Sầu vừa dừng lại đã nhìn thấy những chữ khoa trương trên vách động.
“Bà nội nó, sắp thành gà quay rồi. Qua chín trăm thước chính là băng
nhận, mẹ nó chứ, băng lửa kết hợp thì đúng là sướng thật. Không chơi với Hắc Phong Động lưu manh nhà ngươi nữa, bố đi đây!”
“Băng lửa nhị trùng thiên, khẩu kĩ, ta rất am hiểu. Đáng tiếc không gặp
được đạo hữu. Đạo hữu quay ra, bản công tử cũng quay ra“.
“Tên bên phải đầu óc có bệnh! Bản lưu manh lại lĩnh ngộ đạo ấn mới, oa
ha ha, quả thật là thiếu niên thiên tài, từ nay về sau tung hoành Thập
Cửu Châu, giết khắp thiên hạ vẫn đẹp trai!”
“Đến đây kiệt lực, chín trăm thước không phụ sư môn, Chu mỗ cũng đi ra“.
Qua chín trăm thước này không ngờ lại chỉ còn có tên tiểu lưu manh kia?
Lại còn thiếu niên thiên tài?
Kiến Sầu không nhịn được cười một tiếng, đôt nhiên dừng lại, Khúc Chính Phong thì sao?
Tu vi nguyên anh thượng đỉnh tiến vào Hắc Phong Động, không có lí do gì quay ra quá sớm.
Hay là hắn vội đi vào nên không ghi chữ?
Trong lòng Kiến Sầu bắt đầu sinh ra một loại dự cảm kì lạ, nàng nhìn lại Hắc Phong Động nghiêng nghiêng xuống dưới.
Trước chín trăm thước, gió là gió nóng, phong nhận chính là hỏa nhận, cả Hắc Phong Động dường như thông với vô số dung nham, nóng nực không chịu nổi. Nhưng qua chín trăm thước, màu sắc đỏ như lửa đó lại như đột nhiên bị đóng băng trở nên trong suốt, màu sắc cũng từ đỏ chuyển sang trắng,
còn lộ ra một màu lam lạnh giá.
Qua chỗ ngọn lửa thiêu đốt lại đến trắng trời băng tuyết.
Nơi này là tầng thứ ba của Hắc Phong Động.
Kiến Sầu nghiến răng bước tới.
Đến chín trăm năm mươi thước, Kiến Sầu lĩnh ngộ đạo ấn thứ ba: Băng đao sương kiếm.
Cũng ở độ sâu chín trăm năm mươi thước này, nàng lại nhìn thấy một hàng chữ.
“Mẹ nó chứ, mùa đông của lưu manh đến rồi! Dùng hết mưu mẹo toàn thân
cũng khó mà lĩnh ngộ, đúng là bó tay. Bò không được nữa rồi, Hắc Phong
Động chết tiệt, ông nội ngươi chứ, bố nhất định sẽ quay lại...”
Nét cuối cùng của chữ “Lại” vẽ thành một vết rất dài trên vách động, kéo thẳng về phía ngoài động, rất xa rồi mới biến mất.
Nhìn như thật sự là bị gió đen thổi ra ngoài rồi?
Nhìn vết đâm sâu đáng sợ này, Kiến Sầu biết hắn đã phản kháng thất bại.
Vì sao không thể tiếp tục lĩnh ngộ nữa?
Kiến Sầu không rõ.
Nàng chỉ biết, nàng đã thành công.
Nếu không tính Khúc Chính Phong, nàng xem như người đi xa nhất trong số những người để lại chữ.
Lúc bước thêm một bước nữa từ chỗ chín trăm năm mươi thước, một loại cảm giác kì diệu chờ đợi Kiến Sầu.
Nàng có một loại dự cảm.
Cạch, cạch...
Tiếng bước chân trầm ổn của Kiến Sầu.
Nàng nín thở ngưng thần, vừa đi vừa dùng chỉ mang đã dài hai tấc chém
đứt phong nhận bay đến trước mặt, mặc dù chậm nhưng rất kiên trì.
Một thước, hai thước...
Khoảng cách một ngàn thước càng ngày càng gần.
Kiến Sầu nhìn ra xa, ánh mắt dường như muốn xuyên thấu tối tăm.
Chín trăm chín mươi chín thước.
Một bước cuối cùng.
Một ngàn thước!
Thân thể phát ra linh quang chiếu sáng không xa trước người, lúc này Hắc Phong Động chỉ còn cao có bảy thước, cùng nhất chỉ có thể đủ rộng cho
hai người đi song song, tỏ ra rất chật chội.
Tuy nhiên...
Chính là vì nguyên nhân này nên chữ viết trên vách động cũng lại càng rõ ràng.
“Nhai Sơn, Khúc Chính Phong!”
Năm chữ cao ngạo khắc vào vách đá chỗ sâu một ngàn thước gần như không có người nào có thể tới này.
Năm chữ tùy hứng lại tràn ngập một sự bễ nghễ cao cao tại thượng.
Nếu không có người tới đây sẽ không có ai biết tên họ của hắn.
Nếu không có người tới đây, cũng không có người nào có tư cách để lại tên bên cạnh tên hắn.
“...”
Nhìn năm chữ này, Kiến Sầu yên lặng.
Rất lâu sau nàng mới nhỏ giọng cười một tiếng: “Nào có gì khó?”
Tiếng cười dừng lại, Kiến Sầu đưa tay chỉ, để lại bốn chữ hời hợt trên vách động.
Nhai Sơn, Kiến Sầu!
Bốn chữ song song với năm chữ, lộ ra một vẻ đẹp kì dị.
Và cả một sự ngông cuồng như có như không.