Dịch: sweetzarbie
Chín cảnh giới tu hành gồm có luyện khí, trúc cơ, kim đan, nguyên anh, xuất khiếu, nhập thế, phản hư, hữu giới, thông thiên. Trình tự của chúng tu sĩ nào cũng thuộc làu làu, thời gian tu hành của Kiến Sầu cũng không phải là ngắn nữa nên lẽ nào lại không biết rõ?
Nhưng càng về sau, sự chênh lệch giữa các cảnh giới càng lúc càng tăng thêm gấp mấy lần!
Nghe thấy Chu Quân nói vậy, Kiến Sầu vô cùng kinh hãi, thoáng nghĩ đến một khả năng không tưởng: “Xuất khiếu chỉ mới là tầng thứ năm mà cũng có thể vượt cấp giết phản hư tầng thứ bảy ư?”
“Đó, vãn bối biết ngay là có nói người cũng không tin mà.”
Chu Quân chép miệng chậc lưỡi, sắc mặt ra chiều cảm thán.
“Nhưng khi đó vãn bối cũng không có mặt tại chỗ nên không biết rõ diễn tiến ra sao. Nhưng những ai đã từng trở về thì nhắc đến vẫn còn sợ. Có người còn nói tu vi của y mặc dù không bằng nhưng lãnh ngộ về kiếm lại vượt xa kiếm hoàng Hữu Nhai cho nên mới thắng được.”
Về mặt lãnh ngộ kiếm thuật...
Nhưng Nhai Sơn đâu phải là môn phái nổi danh về kiếm chứ?
Kiến Sầu nhớ đến việc Khúc Chính Phong bị kẹt ở nguyên anh gần bốn trăm năm, hơn nữa lại nghe tiếng Chu Quân vang vang bên tai mà tự nhiên bỗng chợt cảm thấy xúc động, khó lòng bình tĩnh.
Nàng mỉm cười hỏi: “Nói như ngươi thì hiện giờ y đã cực kỳ lợi hại rồi. Vậy bao nhiêu năm qua, ngay cả Nhai Sơn cũng không có cách gì xử lý y hay sao?”
“Điều này vãn bối không biết. Hình như Nhai Sơn cũng luôn có người ở Tinh Hải để truy bắt phản đồ, nhưng thật ra lại không thấy ai. Chắc là y thành công hơn người nên không có ai có đủ khả năng chăng?”
Giả thiết của Chu Quân là vậy, nhưng dù sao đây cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi.
“Cách đây ba mươi năm, y lại đột phá xuất khiếu, đến bây giờ nghe nói tu vi đã đến đỉnh điểm nhập thế rồi. Cứ theo đà này thì e là chẳng bao lâu nữa sẽ sớm thành “đại năng” chứ chẳng chơi. Đến lúc đó, ở Minh Nhật Tinh Hải còn ai dám truy nã y nữa chứ?”
Kiếm Nhai Sơn và một thanh rỉ sét vô danh dưới đài Bạt Kiếm cùng với cả cây Nhất Tuyến Thiên trong kho vũ khí được gọi là “Nhai Sơn tam kiếm“. Thanh đầu tiên cũng chính là lợi khí trấn phái danh tiếng lẫy lừng của Nhai Sơn.
Hiện giờ nó đã bị Khúc Chính Phong đánh cắp, nhưng Nhai Sơn vẫn chưa lấy lại được...
Hoặc là họ quả thực không có khả năng truy cứu, hoặc cũng có thể không muốn truy muốn, hoặc cũng có thể là chẳng buồn truy cứu làm gì.
Nàng cảm thấy thật ra việc Khúc Chính Phong phản lại Nhai Sơn có chỗ lắt léo rất kỳ lạ, hơn nữa thái độ của sư tôn sau đó cũng rất vi diệu. Người dường như có vẻ đau xót thương tiếc, nhưng trước mặt đệ tử lại chưa từng nói đến chuyện truy cứu và cũng chẳng nhắc đến Khúc Chính Phong lấy một câu. Thái độ như vậy quả là có phần ý vị sâu xa.
Kiến Sầu nghĩ ngợi, cảm thấy thú vị liền hỏi tiếp: “Vậy trừ người này ra, Thập Cửu Châu còn có thay đổi gì khác không?”
“Về mặt nhân sĩ, như vậy đáng gọi là kinh thế hãi tục rồi. Những nhân tài mới nổi khác đa số tu vi khá thấp, ta nghĩ chắc tiên tử chẳng hơi sức nào để ý.”
“Riêng biến cố đặc biệt và các phương thế lực thì có nhiều thứ để kể lắm.”
Minh Nhật Tinh Hải vốn là miền đất xô bồ nhất trên Thập Cửu Châu, cho nên tin tức ở đây cũng thuộc vào dạng rối rắm phức tạp nhất.
Những điều Chu Quân muốn nói quả thật không ít chút nào.
“Người bế quan nên lỡ dịp. Những gì xảy ra trong sáu mươi năm qua đối với chúng ta mà nói -- Thôi, trước tiên kể về biến cố sau việc người kia phản lại Nhai Sơn đi.”
“Người đã từng nghe nói đến tiểu hội Tả Tam Thiên chưa?”
Trong lòng khẽ động, Kiến Sầu gật đầu, mặt không đổi sắc đáp: “Có.”
“Ài, chuyện này bây giờ kể ra cũng còn vô cùng quái lạ.”
“Sáu mươi năm trước, có một người tên Tạ Bất Thần của Côn Ngô được phái đi tra xét ẩn giới Thanh Phong am nhưng lại không thể về dự tiểu hội kịp. Nhưng sau đó, Nhai Sơn Côn Ngô lại thu xếp để y cùng các đệ tử tinh anh của Bạch Nguyệt cốc và của các môn phái khác đi thăm dò ẩn giới một lần nữa.”
“Chuyến đi này có suôn sẻ không ư?”
Chu Quân vừa ngự không tiến về phía trước vừa nói, mặt mũi cũng dần dần bắt đầu linh động hẳn lên.
Nhưng Kiến Sầu vừa mới nghe đến đây thì tim chợt thót lại, trống ngực thùng thùng nhưng Chu Quân không để ý đến mà vẫn nói tiếp.
“Người đoán được chuyện gì xảy ra không?”
“Đi sáu người tất cả: Tạ Bất Thần - Côn Ngô, Kiến Sầu - Nhai Sơn, Hạ Hầu Xá - Phong Ma kiếm phái, Như Hoa công tử - Ngũ Di tông, Lục Hương Lãnh - Bạch Nguyệt cốc và Tả Lưu không môn phái. Rốt cục chỉ có ba người là trở về lành lặn đủ chân đủ tay, còn mấy người Tạ Bất Thần, Kiến Sầu và Tả Lưu thì chẳng thấy bóng dáng đâu!”
“Nhai Sơn Côn Ngô thiếu chút nữa vì chuyện này mà đánh nhau, nghe nói những năm gần đây giao hảo cực kém.”
Ai không biết họ là hai môn phái trụ cột lớn nhất ở Trung Vực chứ?
Thành tựu dầy nhất; cao thủ đông nhất; danh tiếng cũng trên tất cả. Hơn nữa, cả hai cũng đều tuân thủ chính nghĩa. Từ nhiều năm trước đó, quan hệ giữa hai phái vô cùng tốt đẹp, rất ít khi xảy ra xích mích. Hơn nữa Phù Đạo sơn nhân - Trưởng lão Nhai Sơn và Hoành Hư chân nhân - Thủ tọa Nhai Sơn lúc trẻ cũng có tình bằng hữu. Hai người xuất sắc nhất tiểu hội cũng là đệ tử của họ, vừa cùng thành danh vừa đồng thời là chủ chốt trong phái.
Mặc dù hai vị thủ lĩnh này tính khí ngược nhau nhưng chẳng có ai đi nghi ngờ tình bạn khắng khít của họ.
Tuy vậy sáu mươi năm trước, hình như sau sự việc các đệ tử đi thăm dò ẩn giới gặp chuyện không may...
Hai người bọn họ không biết tại sao lại chạy tới Tây Hải Thiền Tông để tra xét. Người ta còn chưa phát hiện ra họ thì cả hai đã kẹt cứng ở bên trong. Thậm chí chẳng đợi đến tăng nhân Thiền tông phải động thủ thì hai người họ đã tự đánh nhau rồi!
Kẻ nào kẻ nấy đều có địa vị cao ở Nhai Sơn Côn Ngô, đức cao vọng trọng ở Trung Vực.
Ai mà ngờ bọn họ tự nhiên đánh nhau chứ?
Lúc đó ngay cả Nhất Trần hòa thượng dẫn tăng nhân tới chặn cũng phải giật nảy mình. Ngài vội vàng cản cả hai lại chứ không thì họ đã đánh đến tối trời tối đất rồi.
Chuyện này vốn bí mật nhưng dù sao số tăng nhân chứng kiến hôm đó lại quá nhiều.
Về sau, người này rỉ tai người kia nên rốt cục mới lộ ra. Tin tức đồn đại truyền khắp Thập Cửu Châu, ngay cả Minh Nhật Tinh Hải cũng phải một phen bàn tán xôn xao.
“Thật ra chuyện này chúng ta cũng không tin là có. Nào ai dám nghĩ hai vị đứng đầu Nhai Sơn Côn Ngô lại có thể cấu xé nhau chứ?” Chu Quân thực lòng nói, “Nhưng về sau người ta mới phát hiện ra một chút manh mối. Tiểu hội ba mươi năm mới mở một lần, đợt kế tiếp sau khi người bế quan thiếu chút nữa phải bị hủy. Hình như là bởi vì lúc thảo luận chuẩn bị mở hội, Phù Đạo sơn nhân nhất định không chịu tham gia. Đến nỗi trưởng lão Bàng Điển của Long Môn phải làm người trung gian đứng ra hòa giải, xích mích mới tạm thời bỏ qua.”
Nhai Sơn, Côn Ngô.
Hai cái tên này tựa như hai gợn sóng nhỏ nhẹ nhàng chảy xuôi trong lòng nàng: “Ý đạo hữu muốn nói sự kiện này và chuyện xảy ra trong ẩn giới Thanh Phong am có liên quan với nhau đúng không? Còn mấy người đệ tử thì sao, ngươi còn chưa có kể hết.”
“Ôi chao, ta quên mất!”
Chu Quân nghe vậy vội vàng cười xòa, vỗ vỗ đầu mình.
“Người của Bạch Nguyệt cốc, Ngũ Di tông và Phong Ma kiếm phái chẳng phải đã lù lù trở về rồi đó sao? Nhai Sơn Côn Ngô lẽ nào trơ mắt nhìn hai người đệ tử đắc ý nhất của mình gặp rủi ro, vì vậy nên mới hỏi đi hỏi lại họ không biết bao nhiêu lần. Ba người kia mới ấp úng nói hình như giữa vị đệ tử họ Tạ của Côn Ngô và vị đại sư tỷ của Nhai Sơn có thâm cừu đại hận hay sao đó. Suốt hành trình cả hai đều đánh nhau đến thiên hôn địa ám, người này hận không dồn được người kia vào chỗ chết đó a!”
“...”
Kiến Sầu không nói gì.
Nhưng Chu Quân lại cảm thấy chuyện này thật ra rất thú vị: “Mấy điều này có thực hay không chúng ta không biết. Dù sao hai cái vị thiên kiêu chi tử kia mới tu hành được chẳng bao lâu thì làm gì có thù oán sâu đậm như thế? Tóm lại, lời đồn đãi cái gì cũng có nhưng những chuyện xảy ra sau này thì càng lúc càng quái lạ.”
Chu Quân nghĩ tới cảnh giới và tình hình tu luyện của mình mà trong lòng rầu rĩ.
Đừng nói nữa.
Kiến Sầu nghe xong, khóe miệng cau lại, nhất thời dở khóc dở cười.
Quái vật đội lốt người...
Tưởng tượng tệ hại quá đi.
Nếu nàng nói cho Chu Quân biết con “quái vật đội lốt người” đó hiện đang đứng trước mặt y, không biết y có sợ muốn chết hay không?
Dĩ nhiên Kiến Sầu chỉ thầm nghĩ như vậy chứ không nói ra miệng.
Lời kể của Chu Quân đã giải đáp được phần nào những thắc mắc khi nàng vừa từ Cực Vực trở về.
Chuyến đi đến Cực Vực, ngoại trừ nguy hiểm trùng trùng ra thì cũng tạm có thể coi như là một cái “duyên” trời cho.
Thiên bia chắc hẳn không có sai sót gì.
Ở Cực Vực, nàng chuyên tu thần hồn, thiên bia không biết được cũng là chuyện bình thường.
Sau khi đến gần Thích thiên tạo hóa trận, ở vùng ranh giới âm dương, thân hồn nàng hợp nhất nên cảnh giới mới tăng vọt, trong nháy mắt đã lên thẳng đến đỉnh điểm kim đan. Đây chính là nguyên nhân khiến tên nàng hiện ra trên bia Tam Trọng Thiên.
Sau đó, vì nàng cảm ứng được “nội tâm” viên đá nên lớp chướng ngại cuối cùng đã bị đánh vỡ, cho nên cảnh giới kim đan đột phá cực nhanh rồi tiến cấp sang nguyên anh. Vì vậy tên nàng không những vẫn lưu lại trên Tam Trọng Thiên mà còn hiện ra cả trên Tứ Trọng Thiên.
Về phần chiến lực, đây có lẽ là nhờ công lao của “Phiên Thiên ấn“. Nhưng trong khoảnh khắc giao thủ với diêm quân Tần Nghiễm, nàng đã bị nội thương do sức ép của chưởng lực gây ra. Tuy vậy lúc còn nằm dưới tán cây đào ngoài biển, nàng đã nhận ra phần nội thương trong tim phổi và thần hồn vẫn còn lại chút chút, chưa khỏi hết được. Đây có lẽ là nguyên nhân khiến nàng mất danh hiệu đầu bảng.
Nhưng mọi thứ dù sao chỉ là phỏng đoán.
Điều duy nhất còn lại mà nàng có thể khẳng định được là thời gian --
Lúc đánh nhau với diêm quân Tần Nghiễm rồi rời Thích thiên tạo hóa trận, ứng với thời gian trên Thập Cửu Châu, thời điểm này đúng là sau sự kiện ẩn giới Thanh Phong am gần một năm;
Nhưng nàng cảm thấy mình ở Cực Vực nhiều lắm chỉ mấy tháng, làm sao thoắt cái lại có thể là một năm được?
Đó là còn chưa nói đến khoảng thời gian băng xuyên qua Thích thiên tạo hóa trận.
Trước khi băng xuyên qua, tên của nàng mới xuất hiện trên thiên bia; hành trình trong không gian vậy mà cũng mất hết sáu mươi năm sao?
Điều này...
Thật khá khó tin.
Nhưng nghĩ tới tu vi nguyên anh trung kỳ hiện tại, Kiến Sầu lại cảm thấy chỉ có một cách giải thích hợp lý: chuyến đi trôi nổi trong loạn lưu ấy đã kéo dài hẳn sáu mươi năm tròn. Vì vậy tu vi của nàng mới có thể đột phát nhanh chóng từ sơ kỳ đến trung kỳ. Tuy nàng không tu luyện trong khoảng thời gian này nhưng tu sĩ đều tự động hít thở linh khí thiên địa nên tu vi của nàng tự nhiên cũng tiến bộ theo. Trừ việc phải cố gắng an dưỡng thì nội thương trong người từ từ sẽ khỏi hẳn thôi.
Kiến Sầu không biết nhiều về Cực Vực nên càng mịt mờ hơn hơn trước những thứ hiện tượng kỳ quái như thế này, rốt cục đành phải tạm gác tất cả sang một bên, chờ sau này sẽ hỏi lại Phù Đạo sơn nhân sau.
Hết thảy những ý nghĩ trên thật ra chỉ thoáng qua trong nháy mắt, Kiến Sầu ngoài mặt bất quá chỉ hơi thoáng trầm tư rồi cười nói: “Có thể là thiên bia sai sót chăng. Dù sao ta cũng chưa từng thấy cái gì nhanh như vậy.”
“Ài, có trời mới biết tại sao. Dù gì vị nữ tu này bây giờ cũng chẳng có tung tích gì, không biết đi đâu rồi...”
Chu Quân chỉ còn biết lấy lý do thiên bia sai sót để tự an ủi mình. Hiện tại y đã là tu sĩ kim đan nhưng so với Kiến Sầu có tên Tam Trọng Thiên thì vẫn còn kém xa.
Cho dù không ít người trên Thập Cửu Châu có thể bàn luận say sưa về chủ đề này nhưng nó rốt cục đâu có liên quan gì đến y?
Vì vậy sau khi dằn cơn xúc động xuống, Chu Quân liền nói về những người khác.
Nhờ thế Kiến Sầu mới biết rất nhiều chuyện đã xảy ra trên Thập Cửu Châu.
Ngoại trừ những điều Chu Quân đã kể lúc trước thì có:
Thiếu tông chủ Tống Lẫm của Âm Sơn tông đã bỏ mạng khi tự ý tra xét ẩn giới. Biến cố này liền kéo theo một trường mưa máu gió tanh trong ba phái yêu ma ở vùng man hoang phía đông nam;
Cách đây ít năm lại còn có một nữ tu tên “Thẩm Yêu” đã đánh bại mọi đối thủ, sau đó trở thành đại tư mã dịch trạm Đồng Quan.
Hai tông âm dương ở Bắc Vực lại xảy ra bất hòa, tranh tranh đấu đấu không ngừng làm hơn trăm tu sĩ thiệt mạng; nhưng việc này so với Tuyết Vực Mật Tông thì nhỏ nhặt chẳng đáng kể.
Đồng thời trong vòng sáu mươi năm nay, thánh tử Tịch Gia của Tuyết Vực cũng xuất thế.
Phe phái trong Mật Tông rất phức tạp. Và cũng bởi vì thánh tử cương quyết ủng hộ “Cựu Mật” nên trong một thời gian dài nội bộ bên họ luôn diễn ra đủ loại tranh chấp thanh trừng lớn nhỏ, cho đến gần đây tình hình mới hơi dịu lại.
...
Tất cả đều là những sự kiện đã từng một thời khuấy đảo cả Thập Cửu Châu.
Kiến Sầu vừa ngự kiếm hành không vừa nghe Chu Quân nói chuyện, sau chốc lát đã hiểu tường tận về tình hình Thập Cửu Châu, thậm chí còn có tầm nhìn toàn diện hơn ban đầu.
Chỉ tiếc là vẫn không có tin tức về Tả Lưu...
Chàng thanh niên này lúc nào cũng ba lăng nhăng, miệng thì cứ luôn nài nỉ Kiến Sầu “Tiền bối ơi, tiền bối à, lưu ấn ký thần thức lại đi“. Nàng nhớ mình có đưa cho hắn một thanh lệnh bài để khi nào hắn ra khỏi ẩn giới thì có thể lên Nhai Sơn.
Làm vậy là vì nàng không biết mình có sống sót ra khỏi ẩn giới hay không.
“Ngọn núi trước mặt này chính là chỗ dược đồng của Tảo Trần trai hái thuốc.”
Vào lúc này Chu Quân vừa khéo nhìn xuống, nhận ra nơi quen thuộc liền chỉ cho Kiến Sầu thấy một ngọn núi ở phía xa.
“Vãn bối hiện giờ phụng việc cho Nhất Mệnh tiên sinh, phải xuống dưới trông coi dược đồng. Không biết ý người thế nào?”
Nói chuyện với nhau lâu như vậy nhưng Kiến Sầu lại không hề đề cập đến lai lịch của mình nên Chu Quân không dám đoán bừa và cũng không đoán được sau đó nàng định làm gì nên ướm lời hỏi.
Kiến Sầu bèn định thần ngẫm nghĩ.
Nàng rời Nhai Sơn đã lâu. Tuy nhờ có mệnh bài và thiên bia mà mọi người đều biết mình vô sự, nhưng lâu quá không thấy mặt thế nào họ chẳng khỏi sinh lòng lo lắng.
Tốt hơn hết là nên tìm một nơi phát lôi tín báo bình an rồi hẵng tính tiếp.
“Ta vừa mới xuất quan nên cần phải đi bái phỏng sư phụ và bạn bè thân thuộc trước. Thành thử Chu Quân đạo hữu bỏ công giải đáp cho biết bao điều như thế này ta thập phần cảm kích nhưng quả thật không tiện ở lâu.”
Thái độ của nàng đối với Chu Quân từ đầu đến cuối vẫn luôn thân thiện. Nàng theo lễ cung tay chào.
“Vậy xin từ biệt nơi đây.”
“Có gì đâu, có gì đâu. Người quá lời rồi.”
Được một người chu toàn lễ số như vậy nên Chu Quân vô cùng vui bụng: Ừ, đây mới đúng là lão quái nguyên anh vừa phong độ vừa lịch thiệp chứ! Đâu giống như mấy người ở Minh Nhật Tinh Hải kia, ai cũng quái đản muốn chết!
“Tiên tử nếu bận việc, cần đi thăm viếng, vậy vãn bối chúc tiên tử đi đường bình -- “
“Vèo!”
Tiếng “an” cuối cùng còn chưa kịp nói hết thì đột nhiên bỗng có một cái gì đó kinh khủng từ phía đông bắc xẹt qua, âm thanh nghe như tiếng xé gió!
Chu Quân đang nói liền im bặt.
Kiến Sầu cũng cảm thấy uy thế của nó, cả người chợt căng cứng, các ngón tay dưới ống tay áo liền lập tức bấm pháp quyết. Nàng mím môi, nheo mắt nhìn về phía phát ra tiếng động.