Dịch giả: sweetzarbie
Thấm thoát đã ba ngày trôi qua.
Đối với hai tên tiểu quỷ, đó là ba ngày trời sung sướng còn đối với Kiến Sầu thì như hành xác trong chảo dầu nóng.
Ban ngày, quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ đều cùng nhau đi Tiếp Dẫn ty làm việc công.
Có lẽ vì lần trước chúng được Chử phán quan thưởng mười miếng huyền ngọc,
hơn nữa Thôi phán quan vẫn còn ở lại làm khách nên Chử phán không muốn
bới lông tìm vết làm gì. Vả lại Kiến Sầu cũng bắt đầu dạy chữ cho chúng
nên vì vậy công việc của chúng tại Tiếp Dẫn ty cũng không xảy ra chuyện
gì ngoài ý muốn.
Tất cả đều thuận lợi quá sức tưởng tượng.
Hào quang óng ánh quanh thân chúng mỗi ngày mỗi dầy đặc, tựa như một người
bình thường được đả thông kỳ kinh bát mạch bỗng nhiên tẩm bổ bằng đan
dược cực tốt. Không ít đồng liêu của bọn chúng trong Tiếp Dẫn ty đều lẩm bà lẩm bẩm thắc mắc trong bụng.
Nguyên cớ do đâu?
Toàn nhờ Kiến Sầu đó mà!
Ban ngày, chúng giải quyết công việc ở Tiếp Dẫn ty xong thì chạy thẳng về nhà, đi đường hoàn toàn không lề mề cho tốn thời gian.
Tại sao phải gấp gáp như vậy chứ?
Bởi vì Kiến Sầu không thời khắc nào là không ngừng tu luyện. Tuy chúng
không cảm thấy nàng tu luyện có tiến bộ gì, nhưng đối với chúng thì đây
lại là chuyện có lợi, ngu sao bỏ qua. Theo suy nghĩ của quỷ đầu nhỏ thì
Kiến Sầu cứ suốt đời tu luyện như vậy là rất tốt. Ngồi mát dựa bóng đại
thụ, đây mới gọi là tiêu dao tự tại.
Ngồi dưới bóng mát này vận
chuyển công pháp có thể phát triển tu vi, chúng gặp chuyện tốt như vậy
nên mỗi ngày đều cảm thấy lâng lâng vui sướng.
Hiện tại, quỷ đầu
to và quỷ đầu nhỏ đã hoàn toàn cung phụng Kiến Sầu như là tổ tông nhà
mình, chỉ thiếu điều làm bàn thờ, đèn nến sáng choang, ngày ngày nhang
khói nữa mà thôi.
Tuy nhiên với tư cách là cây cao cho bóng cả,
Kiến Sầu lại có vẻ buồn buồn. Sự nhạy cảm bẩm sinh của nàng đối với âm
hoa đã vượt xa khỏi mức hiểu biết của hai tên quỷ. Hút ra một lượng lớn
âm hoa đối với nàng không hề khó mà khó là ở chỗ chuyển hóa nó thành hồn lực để ôn dưỡng hồn phách. Mỗi lần nàng hấp thu được không biết bao
nhiêu là nguyên khí để rồi cuối cùng nhìn chúng tiêu tán gần hết, chỉ
còn sót lại chút cặn trong hồn phách, khỏi cần nói cũng biết là đau lòng đến mức nào rồi.
Trải hết thất bại này đến thất bại khác, tâm
tình Kiến Sầu đã sớm tĩnh lặng như nước, hay nói đúng hơn là một vũng
nước tù không gợn sóng.
Nhưng hai tên tiểu quỷ kia lại không thấy được tâm tình ủ dột của nàng, chúng thỉnh thoảng còn nói với nàng rằng
hôm nay mình tiến bộ như thế nào.
Cái mặt đắc ý thế kia, thật quá khó ưa.
Lúc gặp Kiến Sầu, hai tên quỷ đã ở tại địa phủ được mấy chục năm rồi. Khó
khăn lắm chúng mới tới ngưng thần mà lại còn bị tuột cảnh giới nên tu vi hoàn toàn không ổn định. Thế mà chỉ qua ba ngày, tu vi hai người đã
tăng vùn vụt, hiện giờ đã lên đến ngưng thần trung kỳ rồi.
Ngoài
câu “Tắm mình trong uy vũ của đại tôn Kiến Sầu” thì quỷ đầu nhỏ mới đây
lại có thêm một câu mới ___ “Ta có cảm giác sắp tới hóa châu rồi.”
Ngay cả quỷ đầu to hiện giờ cũng đã là quỷ tu có cảnh giới ngưng thần trung
kỳ, tuy ở Tiếp Dẫn ty vẫn còn là hạng bét nhưng rốt cục vẫn coi như là
có tiến bộ. Mỗi ngày ra khỏi nhà y đều cười ha ha, tựa như là lượm được
trăm vạn huyền ngọc không bằng.
Mà Kiến Sầu...
Nàng được
một lượng âm hoa khổng lồ tẩm bồi nhiều như vậy mà mấy ngày nay cũng mới chỉ mấp mé đến dưỡng thần cảnh. Có thể nói là mới bắt đầu thấy được ánh sáng le lói cuối con đường hầm, tạm coi như là mới học được sơ sài một
chút phương pháp tu luyện của Cực Vực.
Tự nhìn mình rồi lại nhìn
nhìn hai tên tiểu quỷ mỗi ngày đều xáp lại bên cạnh mình để tu luyện,
Kiến Sầu muốn bực tức muốn chết. Trời cho ta được cái này thì lại lấy đi cái kia. Ở thập cửu châu thuận lợi bao nhiêu thì ở đây lại vất vả bấy
nhiêu.
Sau hai ngày tu luyện, hai ngày than thở, Kiến Sầu rồi
cũng bình tâm lại. Chậm thì chậm thôi, nhưng vẫn phải tiếp tục tu luyện, tiếp tục chắt mót. Cần cù bù kém cỏi, biết đâu sẽ có cơ hội. Chỉ cần
nàng không bỏ cuộc thì chưa hẳn sẽ không có cách giải quyết.
Vì thế Kiến Sầu rất yên lòng.
Trong tình hình cực kỳ nguy hiểm, nửa bước khó đi, nàng vẫn tu luyện bất kể
ngày đêm, lâu lâu mới đứng lên, lại gần cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Ngoài việc tu luyện, Kiến Sầu cũng thỉnh thoảng tìm cách nói khích quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ để nghe ngóng một vài tin tức mới nhất. Mà sau khi hai
người đã coi Kiến Sầu như một vị thần bảo trợ, thái độ của chúng từ lâu
đã thay đổi rõ rệt. Hầu như nàng hỏi gì thì chúng đáp nấy, ngay cả Nhân
Hoàng kiếm và túi linh thú cũng tự đem trả lại hết.
Vì thế trong thời gian này, hiểu biết của Kiến Sầu về Cực Vực cũng coi như là dần dần phong phú hơn.
Nàng còn đặc biệt chú ý đến quỷ phủ.
Ngày hôm qua, quỷ đầu nhỏ trở về nhà có nói với nàng rằng cây búa hiện đang ở trong tay đại phán quan Thôi Giác, nhưng y vẫn còn ở lại Tiếp Dẫn ty.
Chuyện “Thiên mệnh sao” kết thúc đã lâu nhưng y vẫn không chịu rời đi
khiến cho nhiều người hơi thắc mắc.
------
Lại là một ngày mới nữa rồi.
Sau khi suy nghĩ xong, Kiến Sầu tóm lược tình hình của mấy ngày nay. Nàng
bất giác không nén được tiếng thở dài: “Nghiệp chướng gì đây a...”
”Đây là vận may gì thế này!”
Gần như vừa ngay lúc tiếng than thở trầm thấp vừa dứt thì ở sau lưng nàng liền có tiếng ư ử vui mừng vọng đến.
Kiến Sầu lập tức đứng lên, vẻ mặt thản nhiên. Không cần quay đầu lại nàng
cũng biết là quỷ đầu nhỏ phát hiện tu vi của mình đã có đột phá.
Quả nhiên, câu tiếp theo của quỷ đầu nhỏ chính là cái câu kia, thái độ sùng bái pha lẫn xúc động trong giọng nói: “Được tắm mình trong ân đức của
Kiến Sầu đại tôn thật là tốt quá...”
Gọi “đại tôn” dĩ nhiên là nói quá.
Nhưng quỷ đầu nhỏ thật ra chỉ nói chơi, Kiến Sầu cũng nghe chơi cho vui vậy thôi.
Nàng lại chẳng hơi đâu mà lý sự với quỷ đầu nhỏ nên bật đứng thẳng dậy đi
tới bên cửa sổ, tiện tay lại sờ sờ bên mình lấy ra một viên thuốc bỏ vào trong miệng.
Theo như tính toán sít sao của Kiến Sầu thì tuy
rằng mỗi ngày âm hoa hấp thu được ít đến mức đáng thương nhưng dù sao
vẫn còn là có. Vì thế cứ qua mỗi tối là “phách” lực đều cao hơn “hồn”
lực rất nhiều nên để cân bằng, cứ sau mỗi lần kết thúc tu luyện, nàng
đều phục dụng một viên đan để bồi dưỡng “hồn” lực.
Dần dần quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ cũng bắt chước học theo.
Trước đây chúng để kệ cho “phách” lực phát triển vì hoàn toàn không có đan
dược chứ thực ra hồn và phách càng cân đối thì khả năng “hóa châu” thành công càng cao. Bây giờ trong tay đã có một ít đan dược của Kiến Sầu,
hơn nữa lại thêm số huyền ngọc mà Chử phán quan đã thưởng cho trước kia
thì bao nhiêu đó xem ra đã “xa hoa” lắm rồi.
Thấy Kiến Sầu đứng
dậy, kết thúc buổi tu luyện trong khi sắc trời bên ngoài vẫn còn chưa
hoàn toàn sáng rõ, quỷ đầu nhỏ thầm than “đáng tiếc” trong lòng.
Hễ Kiến Sầu không đả tọa nữa thì âm hoa trong nhà dần dần mỏng đi nhiều, thành thử bọn chúng cũng không còn chỗ tu luyện nữa.
Dường như đọc được ý nghĩ của quỷ đầu nhỏ, Kiến Sầu ngắm nhìn dãy núi hung
hiểm đen thẫm xa xa trong buổi đêm tàn rồi nói: “Đi đường tắt thì rốt
cục chỉ được một thời gian thôi. Bây giờ may mà có ta chứ đến khi ta
không còn ở đây nữa thì các ngươi phải tự mình tu luyện thôi.”
”Có đường tắt thì dại gì không đi?”
Quỷ đầu nhỏ phớt lơ, thậm chí còn cãi lý.
”Hơn nữa, trước khi gặp cô mấy chục năm, ta và đại đầu không tu luyện được
hay sao? Kiến Sầu đại tôn, cô không cần lo lắng. Chúng ta chỉ tạm thời
đi đường tắt một thời gian, đến chừng không còn cách nữa thì phải tự
thân tu luyện thôi.”
Lo lắng?
Kiến Sầu bật cười thành tiếng.
Kỳ thật quỷ đầu nhỏ nói không sai, nàng không cần phải nhắc nhở chúng. Đến lúc việc xảy đến, không thể tiếp tục được nữa thì chẳng phải vẫn còn
một con đường hay sao?
”Có ngu mới không đi đường tắt. Nói rất hay. Ta thích thế.”
”Đây gọi là anh hùng đó! Nguyên cả câu nói sao vậy ta?”
Quỷ đầu nhỏ không khỏi bắt đầu cau mày nhăn trán, “Anh hùng chí lớn gặp nhau!”
”Giỏi, giỏi!”
Đại đầu quỷ ở cạnh bên vỗ tay cho huynh đệ của mình nở mặt nở mày.
Đó là do mấy hôm trước Kiến Sầu mới dạy chữ cho chúng. Quỷ đầu nhỏ đã biết vận dụng rồi, rất giỏi!
Kiến Sầu không muốn tham gia vào câu chuyện.
Sắc trời dần dần sáng hơn.
Nàng nhắc chúng: “Các ngươi còn không mau đi Tiếp Dẫn ty đi chứ, phải đi làm việc quan rồi đó.”
Nhất là các ngươi mà còn không đi, ta sẽ đá các ngươi ra ngoài.
Ngụ ý trong câu nói thế nào, quỷ đầu nhỏ sao còn không nghe ra?
Qua một đêm tu luyện, gã rất thỏa mãn với tiến bộ của mình nên tiêu tiêu
sái sái mà kéo tay quỷ đầu to vẫy vẫy: “Chúng ta liền đi ngay đây.”
Kiến Sầu nhìn bọn chúng đi ra khỏi cửa, ánh mắt dõi theo bóng người qua khe
hở của cánh cửa cho đến lúc mất dạng. Lúc này, nàng mới quay người ngồi
trở lại trước bàn.
Mặt bàn đã được nàng lau chùi đến bóng loáng,
trên bàn tờ công pháp tu luyện trải rộng, mấy ngày nay mỗi ngày mỗi đọc
đến nỗi nàng gần như là có thể thuộc làu làu rồi.
Hiềm nỗi, ở nơi khó thì hoàn cảnh cũng khó.
Tu vi không có bất kỳ tiến bộ thực sự nào, linh lực bị Cực Vực “phong ấn” cũng không giải được.
Về việc không thể sử dụng được linh lực và linh thức, nàng cuối cùng đã đúc kết được sơ bộ nguyên nhân.
Thập cửu châu và Cực Vực tựa như hai “giới” tương phản nhau. Chỉ cần kết hợp đan dược với cách bồi dưỡng của âm hoa thì có thể phát xuất ra một chút linh lực.
Vì để khắc phục sự hạn chế mà thiên nhiên đã định sẵn, nàng bèn thử sử dụng tất cả phù lục trong túi càn khôn nhưng vẫn không
được kết quả gì. Tuy vậy, có một lần tình cờ, vì hồn lực hơi yếu nên
nàng đã trùng kích mi tâm từ trên xuống dưới. Thế mà lại có một tia linh lực từ tổ khiếu nơi mi tâm tiết ra. Tuy chỉ là một tia nhưng hiện tượng tựa như giếng cạn trong sa mạc đột nhiên tiết ra một giọt cam tuyền.
Kiến Sầu trong lòng bàng hoàng sửng sốt, không nói nên lời.
Nàng chắc chắn là hồn lực đã xâm nhập được vào tổ khiếu nơi mi tâm, vậy là có cách giải quyết được chuyện linh lực bị phong tỏa.
Nhưng xuất được bao nhiêu hồn lực thì tổ khiếu mở rộng được bấy nhiêu. Tiếc
là hồn lực còn yếu, linh lực mặc dù tràn ra nhưng chỉ được một chút xíu, hoàn toàn không đủ để làm bất cứ cái gì. Cả Nhân Hoàng kiếm cũng không
mở được. Thật chán như cơm nếp nát.
Quỷ phủ đã không có manh mối, điều tra sinh tử bộ thì cũng không có cách. Trong tình cảnh mà rời khỏi Cực Vực chỉ là lời nói suông thì hiện tượng linh lực bỗng nhiên xuất
hiện như một cọng rơm cứu mạng.
Hết lần này đến lần khác đã có mấy cọng rơm bị đứt rồi.
”Ôi...”
Kiến Sầu sốt ruột đưa ngón tay gõ gõ vào trán.
Hồn phách tàn khuyết ảnh hưởng đến việc tu luyện. Rốt cuộc, phải khắc phục làm sao đây?
”Dưỡng thần, Ngưng thần, Hóa châu... Ba cảnh giới này, chỉ có đến “Hóa châu” mới biến chất...”
Kiến Sầu vừa nhìn công pháp trên trang giấy vừa lẩm bẩm suy nghĩ.
”Hóa châu chính là cô đọng sức mạnh của ba hồn bảy phách thành hồn châu. Sau khi đã có hồn châu, âm hoa nguyên khí của đất cũng lấy hồn châu làm
trung tâm tu luyện, điều đó tương đương với thay đổi nền tảng...”
Đang thì thầm nói đến đây thì Kiến Sầu bỗng nhiên ngẩn người, ánh mắt chiếu xuống một hàng chữ nằm dưới đầu ngón tay nàng.
”Thay đổi nền tảng...”
Trong đầu nàng đột nhiên như có một tia chớp giáng xuống, khiến cả vùng suy tưởng trong ấy chói lòa sáng trắng như tuyết.
Ngay cả Kiến Sầu cũng hơi bị ý tưởng đột ngột này làm cho kinh hãi.
Nếu quả như có thể ngưng tụ ra hồn châu, về sau này, việc tu luyện và
chuyện về ba hồn bảy phách sẽ có quan hệ chặt chẽ với nhau, đây chẳng
phải là chuyện lớn sao?
Nói cho cùng, đó là do nền tảng “tu luyện” đã thay đổi.
Thoáng chốc, nàng liền bị một dòng suy nghĩ không tưởng vây hãm, kiềm chế. Tuy nhiên, dòng suy tưởng đó lại càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng điên
cuồng mà nàng khó có thể vùng thoát khỏi. Hơn nữa còn có vô vàn lập luận mới nảy ra liên tiếp từ hiểu biết của chính nàng. Chúng lôi kéo nàng,
mê hoặc nàng...
****
Bầu trời Cực Vực rất cao. Dù đi đến chỗ nào chăng nữa mà ngẩng đầu lên ngắm nhìn thì sẽ liền cảm thấy thê lương, vắng vẻ.
Quỷ tu tâm trạng không tốt mà nhìn trời có khi còn đổ sầu thêm.
Nhưng đối với quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ thì cảnh trời hoàn toàn là chuyện vớ
vẩn. Tâm tình của bọn chúng bây giờ tốt đến mức dù có nhìn gì đi nữa
cũng thấy tiết trời vô cùng tươi đẹp, cho dù thời tiết Cực Vực ba trăm
năm qua chẳng thấy thay đổi được một lần.
Quỷ đầu nhỏ và quỷ đầu
to đi vào Tiếp Dẫn ty, mặt mũi vẫn tươi cười như thường lệ. Chúng vừa
mới liếc mắt một cái thì đã thấy Trương Thang. Y thong thả lật lật một
quyển sổ trong tay, dáng vẻ dường như đang chuyên tâm tra cứu lắm.
Chỗ của hai tên tiểu quỷ gần cạnh Trương Thang vì thế hai đứa liền đi thẳng về phía y.
Công việc ở Tiếp Dẫn ty cũng không bận rộn lắm. Cũng như ở nha môn trên cô
đảo nhân gian, công việc không nhất thiết lúc nào cũng bù đầu bù cổ thì ở đây cũng vậy.
Lúc bình thường không đi quỷ môn quan để tiếp dẫn
quỷ mới, hơn phân nửa quỷ lại xử lý các việc vặt vãnh thường ngày ở
trong nội đường, nếu không phải phiên trực thì cũng có thể không đến.
Quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ gần đây mải mê tu luyện, tuy chẳng đầu óc đâu mà
nghĩ đến việc công nhưng vì là phiên trực nên mấy hôm nay không thể
không đến.
Sau khi đi đến ngồi cạnh Trương Thang, quỷ đầu nhỏ cảm thấy toàn thân khoan khoái dễ chịu nên liền ngó y bắt chuyện: “Lão
Trương, mới sáng sớm đã đọc cái gì đó?”
Nói đoạn, gã nghiêng đầu nhìn thoáng qua.
Vừa liếc mắt qua, quỷ đầu nhỏ đã hết hồn. Gã hít sâu một hơi khí lạnh nói: “Đây không phải...”
Ánh mắt Trương Thang rời khỏi quyển sổ, thản nhiên liếc nhìn quỷ đầu nhỏ,
thuận miệng đáp “ừ” một tiếng, rồi nói tiếp: “Hôm qua, Chử phán quan có
dặn giao cho hai ngươi ghi chép danh sách quỷ mới, lát nữa đem nộp cho
ngài đi.”
Nói xong, y liền đường hoàng đứng dậy, giơ tay cầm quyển sổ kia lên kẹp ở dưới nách, tay kia vén quan bào bước ra sau trường án.
Đó là người trước kia đã từng làm quan đấy, chỉ đứng dậy thôi mà phong thái như nước chảy mây trôi, trông cũng có phần đẹp mắt.
Quỷ đầu nhỏ thầm nghĩ không biết đến chừng nào mình mới có thể có được dáng vẻ oai nghiêm tự nhiên như thế. Vậy mới thật là có tài.
Tuy nhiên, gã vẫn không quên đáp lời.
”Danh sách đã ghi xong hết rồi. Chút nữa chúng ta sẽ rà lại một lần rồi đem đi nộp. Cám ơn lão Trương nha.”
Trương Thang gật gật đầu mà không nói gì thêm nữa. Y băng ngang qua trường án
rồi ra khỏi cửa, sau khi đi qua hai khúc hành lang thì bước về hậu diện.
Kiến trúc của toàn bộ Tiếp Dẫn ty, thậm chí là của tất cả các ty ở địa phủ
đều đa phần giông giống với kiến trúc ở cô đảo nhân gian. Vì vậy đến
khúc quanh, quẹo hai bước là coi như đã đến sảnh sau của Tiếp Dẫn ty.
Chử phán quan sắc mặt nghiêm nghị đang cùng ngồi một chỗ nói chuyện với Thôi Giác, người của Tần Nghiễm vương điện.
Thôi Giác vẫn mặc áo lam như trước, khí tức thanh tao, trong sáng quanh thân khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, vẻ mặt trông cũng ôn
hòa, ấm áp.
Dường như Chử phán quan vừa nói xong điều gì đó, Thôi Giác nhàn nhạt cười đáp: “Chuyện về Lưu phán quan cho đến hôm nay vẫn
chưa kết luận được, nói không chừng là có chuyện không hay xảy ra rồi,
chúng tôi cũng không tiện nhiều lời. Về phần quỷ phủ, chuyện này lại
quan trọng hơn hết thảy...”
Đang nói nửa chừng, Thôi Giác ngẩng đầu lên thì thấy Trương Thang đang từ xa đi tới.
Chiếc áo bào đen tuyền tuy rất đơn giản nhưng Trương Thang mặc lên người thì rất vừa vặn, hài hòa.
Không những giản dị, từng trải mà còn nghiêm khắc nữa.
Rõ ràng y tuổi còn chưa trọng mà phong thái cử chỉ lại chững chạc đến đáng sợ.
Đây là vị “hung quan” xuất thân từ Uổng Tử thành mà Thôi Giác cũng đã từng nghe tiếng.
Cách đây mấy ngày, nhân việc của Tần Nghiễm vương điện mà đến Tiếp Dẫn ty, y cũng đã từng tiếp xúc với Trương Thang nhưng dù sao cũng chỉ dừng lại ở biểu hiện bên ngoài mà thôi. Tuy chỉ có vậy nhưng cũng đủ khiến cho
Thôi Giác trong lòng cảm thấy Trương Thang không phải là người cùng chí
hướng với mình. Y sợ là Trương Thang cũng nghĩ như vậy.
”Trương đại nhân, ngài đến rồi.”
Thôi Giác khách sáo chào.
Văn nhân, thanh quan đều có phong cách như vậy. Trương Thang tâm tình tĩnh
lặng như nước, chỉ khom người đáp lễ: “Tạ Thôi đại nhân xem trọng.”
Kế đó, y lại dâng quyển sổ đang cầm trong tay cho Chử phán quan nói: “Chử
đại nhân, hôm qua ngài đã yêu cầu kiểm tra đối chiếu danh sách quỷ mới
của Uổng Tử thành. Hôm nay, việc đã hoàn thành, kính xin ngài xem qua.”
Chử phán quan tiếp lấy quyển sổ, lật nhìn sơ qua thì hài lòng gật gật đầu
rồi đưa lại cho Trương Thang: “Lát nữa, việc tiếp dẫn tất cả quỷ mới của Uổng Tử Thành cứ giao cho ngươi là được. Ngươi cũng ngồi xuống đi, đúng lúc ta và Thôi đại nhân đang cùng đàm đạo về chuyện cây búa.”
Vì thế Trương Thang gật đầu vâng lệnh, ngồi xuống phía dưới Chử phán quan.
Thôi Giác nhìn y một lúc rồi liền tiếp tục câu chuyện lúc nãy: “Chắc Chử đại nhân cũng biết rõ, trong trận chiến Âm Dương giới cách đây sáu mươi
năm, Cực Vực chúng ta mặc dù thắng nhưng cũng lại tử thương vô cùng nặng nề. Người tu sĩ Nhai Sơn đó đã cầm búa này chém chết hàng vạn ác quỷ
nhưng sau đó lại tử trận trên ác thổ Cực Vực. Vì thế mà quỷ phủ rớt vào
trong hoàng tuyền. Chúng ta đã nhiều lần mò tìm mà không được. Lúc đó
tám vị diêm quân của bát điện đều đoán rằng quỷ phủ đã phá giới trở về
kho vũ khí của Nhai Sơn.”
Chuyện xưa dần kể ngọn ngành. Nguồn gốc của quỷ phủ và Cực Vực thì ra lại khá sâu xa như vậy.
Trên quỷ phủ có đính một viên châu lưỡng nghi nên cây búa có khả năng câu
thông được hai giới âm dương. Lại từng có lúc nó chói lòa rực rỡ trong
tay của người tu sĩ Nhai Sơn nọ, chém chết vô số ác quỷ nên tự nhiên đã
hình thành sát khí bên trong.
Tuy lưỡng nghi châu không còn trên thân búa nhưng chú văn và dấu lõm vào vẫn còn.
Mặc dù Thôi Giác không từng tham gia cuộc chiến Âm Dương giới nhưng sau khi thấy cây búa thì đã tra cứu không ít tư liệu của địa phủ nên dễ dàng
thiết lập được mối quan hệ giữa quỷ phủ và cây búa từ trên trời bay đến.
Nếu quả là như vậy thì có điểm kỳ lạ.
”Cây búa này đáng lẽ là vật trong kho vũ khí của Nhai Sơn, nhưng hiện giờ
lại xuất hiện trên đất của chúng ta. Rốt cục là đã có chuyện gì xảy ra?”
Thôi Giác nói xong, sắc mặt cũng có phần thêm nghiêm trọng.
Chử phán quan cũng không nén được lo lắng nói: “Ngài sợ rằng cây quỷ phủ
này là do người ngoại giới phóng tới trước hay sao? Không lẽ lại sắp có
đại chiến sao?”
Có chiến tranh hay không thì ai mà biết được. Mặc dù Thôi Giác đã từng nghe nói rằng thập cửu châu sẽ không từ bỏ ý đồ này.
Đương nhiên, đấu đá trong nội bộ của thập cửu châu thực ra cũng rất nghiêm trọng.
Thôi Giác khẽ cười nói: “Cho dù có đại chiến hay không thì chúng ta cũng
không sao biết trước được. Tuy nhiên, Tần Nghiễm vương và Thôi mỗ đều
rất ngạc nhiên về chủ nhân của quỷ phủ.”
”Chủ nhân?”
Đây là lần đầu tiên Thôi Giác nói đến điều này, khiến Chử phán quan hết sức kinh ngạc.
Trương Thang đang ngồi nghe ở bên cạnh, không biết tại sao trái tim trong lồng ngực của y cũng bất giác nảy lên một cái.
Người khác không biết nhưng hắn thì lại biết rất rõ: chủ nhân của quỷ phủ đây chẳng phải là hồng nhan tri kỷ của Tam công tử Tạ hầu phủ sao?
Sau sự việc trong Sát Hồng tiểu giới, y đã lệnh cho người điều tra. Tạ Bất
Thần không những mai danh ẩn tích mà lại còn cùng kết phu thê với Kiến
Sầu.
Đến bây giờ nghe Thôi Giác nhắc đến chủ nhân quỷ phủ, y bèn chăm chú lắng nghe.
Đôi mắt trong suốt, thông tuệ của Thôi Giác hơi sáng lạnh, y gật gật đầu
cười nhạt: “Trên quỷ phủ còn lưu lại ấn ký linh thức của chủ nó. Ta đã
từng thử qua, dù có tu vi kim thân mà cũng không tài nào sai khiến nó
được một chút. Linh thức của chủ nhân quỷ phủ còn chưa tan, điều đó
chứng tỏ là người này còn sống nhưng chúng ta không biết tại sao hắn lại không triệu hồi quỷ phủ.”
Đúng thế.
Không chỉ ấn ký linh thức mà dấu vết thần hồn vẫn còn.
Một khi quỷ phủ đã nhận chủ thì người khác dĩ nhiên là không thể sử dụng được.
Chử phán đã thông tỏ mọi điều nhưng tiếp đó lại hỏi một vấn đề khác: “Nếu
nói như vậy, cây quỷ phủ này xem như là vô dụng phải không?”
”Xem như là vậy.” Thôi Giác không phủ nhận.
”Nhưng ta đã bẩm báo chuyện này lên diêm quân. Ngài đã có hồi đáp. Chủ nhân
linh thức và cây quỷ phủ này có lẽ cách nhau không xa. Nói cách khác,
chỉ cần chủ cây búa bắt đầu triệu hoán nó thì chúng ta liền có thể truy
theo dấu vết, tìm được chỗ của người đó.”
Trương Thang nghe đến
đây liền nhướng mắt, liếc nhìn Thôi Giác. Phóng khoáng, thanh tao như y
mà rốt cục cũng có giới hạn. Cái gọi là “truy theo dấu vết, tìm được chỗ của người đó” có nghĩa đơn giản là giết người trừ hậu hoạn, sau đó là
có thể chiếm quỷ phủ sử dụng được rồi.” Đối với quan lại, Trương Thang
thường nhìn mặt hiểu ý nhiều hơn. Ngay cả y thực ra lúc nói chuyện cũng
chỉ nói một nửa, vì thế y mới có phản ứng như vậy.
Nhưng mà...
Trương Thang bỗng nhiên kín đáo nhíu mày: “Vị Tần Nghiễm vương này thế mà lại cảm thấy quỷ phủ cách chủ nó không xa sao?”
Cái cô Kiến Sầu này đang ở đâu đây?
Hàng loạt câu hỏi nảy sinh trong óc y.
”Người đó đang ở gần đây... Hèn chi Thôi đại nhân muốn lưu lại chỗ chúng tôi,
chắc là để điều tra, đúng không?” Chử phán quan hỏi dò.
”Đúng vậy.”
Lời đáp này cũng không sai sự thật lắm, chủ yếu là để cho Chử phán quan
biết trước, tránh cho sau này khỏi phải phát sinh nhiều việc đáng tiếc,
khiến sự tình hỗn loạn. Dù sao, nơi này gần quỷ môn quan nhất.
Thôi Giác nghĩ như vậy liền ngẩng đầu lên, định nói chuyện một chút với
Trương Thang về chuyện “đỉnh tranh” nhưng không ngờ lại thấy một tên
tiểu quỷ đầu nhọn đang đứng ở bên ngoài. Sao trông người này quen quen
vậy?
Quỷ đầu nhỏ đã đứng đó được một lúc. Gã thấy Thôi Giác nhìn
mình thì vội bước tới. Trong lòng hơi căng thẳng hồi hộp, gã cúi đầu
khom lưng nói: “Tiểu nhân phụng mệnh đến giao danh sách tân quỷ của ngày hôm qua, tuy tiểu nhân đã đến được một lúc rồi nhưng thấy các vị đại
nhân đang nói chuyện thì không dám làm gián đoạn, bởi vậy mới không dám
đi vào.” Gã nói xong thì càng cúi đầu thấp hơn mà trình danh sách kia
lên.
Chử phán quan tiếp lấy. Ngài không lật xem vội mà nhìn quỷ
đầu nhỏ, thấy tu vi của gã lại có tiến bộ thì hơi ngạc nhiên: “Tu vi của ngươi tiến bộ thật là vượt bậc. Cứ để danh sách này ở đây, lát nữa ta
sẽ đọc sau. Việc tiếp dẫn tân quỷ ở Uổng Tử thành ta giao cho Trương
Thang phụ trách, hai người các ngươi cũng hãy trợ giúp y cho tốt.
”Dạ, tiểu nhân lĩnh mệnh.”
Ô hô, lại có chuyện tốt như thế này rơi trúng đầu mình sao?
Quỷ đầu nhỏ mặt mũi hân hoan, vui vẻ như mèo vớ được cá rán. Gã liền đáp
lời, xong lại khẽ khom người nói: “Vậy nếu đại nhân không có phân phó gì khác thì tiểu nhân xin phép được cáo lui.”
”Đi đi.”
Chử
phán quan không để tâm lắm mà phất phất tay, ý bảo gã có thể lui ra.
Thôi Giác cũng không chú ý nhiều đến quỷ đầu nhỏ, nhân lúc vãn chuyện
liền uống cạn chén trà.
Trương Thang thì ngược lại. Y cứ nhìn đi nhìn lại quỷ đầu nhỏ mấy lần, dường như thấy có cái gì đó không được bình thường.
Quỷ đầu nhỏ thì lại không để ý được nhiều chuyện như vậy. Chử phán quan vừa phất tay lên thì gã liền lập cập lui ra ngoài. Đường cũ đi về, chân
bước mau mau, mắt thấy dọc đường không có quỷ sai mà gã vẫn còn chưa
hoàn hồn. Tay lau mồ hôi lạnh, ngực vỗ bồm bộp, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi.
Vừa rồi đứng ở bên ngoài gã đã nghe được những câu quan trọng nhất.
Chết cha, xảy ra chuyện rồi đây!
Quỷ đầu nhỏ ngàn vạn lần cũng không ngờ được cái vị Thôi Giác quyền cao
chức trọng này thế mà lại ở lại đây để tìm giết chủ nhân của quỷ phủ!
Gã không khỏi nhớ tới lúc trước đã cùng Kiến Sầu nói chuyện nửa đùa nửa thật.
Cô ta có liên quan đến quỷ phủ sao?
Mà có liên quan hay không gã cũng không biết. Gã chỉ biết là bây giờ nếu
không mau về mật báo cho Kiến Sầu hay thì sau này có khi lại chết chùm
cả ba!
Nghĩ như vậy, quỷ đầu nhỏ trốn về. Gã lặng lẽ đi lên cầu
chuồn khỏi Tiếp Dẫn ty, sau khi coi kỹ đằng sau không có ai theo đuôi
thì mới đi về nhà. Gã đẩy cửa, thở hổn hà hổn hển: “Xảy, xảy, xảy ra
chuyện rồi!”